Chương 12: Lễ tình nhân
Bích nhãn hồ ly
25/06/2017
“Giáng sinh thế nào? Draco” Pansy còn chưa kịp ngồi xuống đã không thể chờ đợi hỏi han Draco.
Astoria và Daphne ngồi ở một bên. Các cô vừa mới xuống tàu, từ sân ga ngồi xe ngựa tới bữa cơm tối nóng hổi.
“Rất tốt. Cảm ơn quà của cậu.” Draco trả lời lễ phép, tuy rằng anh cũng không nhớ rốt cuộc Pansy đưa gì.
Có điều Pansy chỉ cần câu nói này đã thỏa mãn, cô ngồi xuống bắt đầu bữa tối. Nói thật, cô cũng đói bụng cực kì.
So với tình cảnh như hùm như sói trên bàn dài Gryffindor, Slytherin có vẻ lịch sự rất nhiều. Cho dù bụng có đói cồn cào, các cô chiêu cậu ấm quý tộc cũng có thể ăn vô dùng đẹp mặt.
Asoria lấy mấy thìa đậu miêu, lại thêm hai khối rau xanh trộn ô liu và giấm hoa lan tây.
“Em chỉ ăn mấy thứ này ư?” Blaise lắc đầu, “Sẽ không cao lên đâu ~”
Astoria nghiêng đầu nhìn cánh gà nướng và khoai tây nghiền trong đĩa anh ta, bĩu môi chẳng có hứng thú.
Mỗi ngày cô uống ba lần thuốc, còn ăn món ngọt dịu vị đắng. Đến bữa cơm chính đương nhiên ăn không vô được nữa, lại nhìn món mặn ngậy ngỡ, chẳng còn khẩu vị gì… Nếu gia tinh Hogwarts có thể làm món nào ngoài cánh gà nướng, như cánh gà hun khói kho, cánh gà nhồi đậu, cánh gà hấp, cánh gà cà ri, cánh gà quay, cánh gà nướng mật, cánh gà chiên giòn, cánh gà nhúng nước gừng, khiến cánh gà có thể mới lạ, chan chát, cô còn có thể động cái nĩa….
Daphne méo xệch đầu bất đắc dĩ: “Nia nhà mình kiêng ăn dữ lắm. Cha lại rất chiều em ấy. Đến cả gia tinh trong nhà đều phải vắt hết óc đổi món mới.”
Blaise lấy cùi trỏ huých Draco bên cạnh, sau đó chỉ chỉ Goyle nói: “Cậu có biện pháp nào để Astoria ăn lượng cơm như Goyle ăn chăng?”
Draco mặt không thay đổi nhìn cô bé như cừu nhỏ ăn cỏ, mở tay ra: “Độ khó cao lắm.”
“Chúng ta phải dũng cảm khiêu chiến!” Blaise giựt dây.
“Ngài Zabini thân mến, tôi tin tưởng dũng khí của ngài. Đừng sợ hãi, đừng lùi bước, hãy dũng cảm tiến lên đi! Malfoy vĩnh viễn ủng hộ ngài!” Draco nhẹ nhàng cản trở lại.
Pansy khẽ cười một tiếng cổ động.
Nhân vật chính của đề tài- Astoria, đang an phận gặm mấy cọng rau xanh. Cái lợi của đồ chay thật rõ ràng, khiến da dẻ nhẵn nhụi bóng loáng. Daphne và Pansy đã bắt đầu phiền não vì trên mặt có một hai cái mụn rồi.
Dường như sau một lễ Giáng sinh không gặp, Pansy cao hơn một chút. Tuổi này trẻ con bắt đầu dậy thì, những bé gái còn miễn cưỡng hơi chiếm ưu thế. Khẳng định lại qua nửa năm một năm nữa, con trai sẽ cao phổng lên. Tiếp theo, các thiếu niên thiếu nữ xuân tâm nảy mầm, tỏ tình trắng trợn cũng sẽ tăng lên.
Khóe mắt Astoria quét đến đàn anh đàn chị cùng nhà nghiêng ngả dính lấy nhau, mau mau dời đi tầm mắt. Nhưng lại nhìn thấy Draco một ngụm một ngụm uống nước bí đó, mắt trước sau đều dán vào bàn dài Gryffindor.
Cô hơi quay đầu thấy được Ginny Weasley đỏ rực đang nói gì đó cùng anh trai, lập tức thu hồi ánh mắt làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn; trong lòng cảm khái, lẽ nào Ginny Weasley là Mary Sue (thánh mẫu) vạn người mê hóa thân sao? Có điều Đấng Cứu Thế hình như đến năm thứ năm, sáu mới phát hiện sự quyến rũ của em gái nhà hàng xóm, làm sao Draco mới năm thứ hai đã có mắt sáng thưởng thức “mỹ nhân” rồi hả?
Lẽ nào kết quả hóa ra vì nguyên nhân bối cảnh gia đình, Draco Malfoy không thể từ bỏ một cô gái phản bội giới thuần huyết, mà cưới con gái nhỏ nhà “Greengrass”?
Astoria nhìn không tiêu cự mâm thức ăn trước mặt, lặng lẽ cẩn thận nhớ lại có chuyện xưa kinh điển nào có thể cổ vũ Draco dũng cảm theo đuổi tình yêu.
Nói đến thân phận bối cảnh, trong đầu cô nghĩ đến đầu tiên chính là Romeo và Juliet. Bi kịch, PASS. Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài? Cũng là bi kịch, PASS. Hứa Tiên và Bạch nương tử?… Cô quơ quơ đầu, không ngừng nghĩ chỗ hỏng còn không bằng trực tiếp một chút, bàn về thân phận mẫu thuẫn xung đột, Draco và Hermione càng rõ ràng hơn, hay là cô lấy tình tiết kinh điển trong đồng nhân làm gương một hồi. Nói thế nào Ginny Weasley cũng là một thuần huyết, thân phận so với Muggle Hermione Granger dễ tiếp thu hơn nhỉ….
“Em ấy đang nghĩ gì vậy?” Blaise buồn cười nhìn vẻ mặt Astoria biến hóa thất thường, há mồm không tiếng động hỏi Daphne.
Daphne nhún vai, Merlin biết.
____________________________________
Gilderoy Lockhart, Huân chương Merlin đệ tam đẳng, thành viên danh dự của Liên đoàn chống Thế lực Hắc ám, năm lần nhận giải Nụ cười quyến rũ nhất của “Tuần báo phù thủy”. Ông ta có một đầu tóc vàng cuộn sóng, cả ngày cười phơ lớ, trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, ạch, biểu diễn kịch.
Bởi vì ở khóa của Đấng Cứu Thế Harry Potter, ông ta lạm dụng “yêu Cornish” gây hậu quả “đáng sợ”. Từ đó về sau ông ta cực kì nóng lòng biểu diễn “kịch sách giáo khoa”.
Astoria thực ra không ghét lớp của ông. Đầu tiên ông ta lớn lên thật đẹp trai, nhìn vui con mắt. Thứ quan trọng hơn là văn ông viết không tệ, coi lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám như tác phẩm văn học để xem cũng rất thú vị. Trò giải trí của thế giới phù thủy quá ít, chương trình của ông tuyệt đối được cho là con ngựa đi đầu. Sau đó, bài tập về nhà vô cùng đơn giản, chẳng có tí độ khó nào, thật giống như tham gia hoạt động nhận thưởng của siêu thị vậy, chỉ cần tìm được từ khóa trong văn bản liền có thể nắm điểm tối đa.
Có điều, sự không ghét này mau chóng bị đánh vỡ.
Có thể vì Astoria nhìn trông nhỏ yếu nhất. Sau khi Lockhart ca ngợi cô đẹp đẽ nhưng không theo được mái tóc vàng của ông ta, lựa chọn cô đóng vai “nhân vật quan trọng” trong kịch sách giáo khoa – bé gái suýt nữa bị người sói cắn.
“Trò phải biểu hiện hoảng sợ hơn, mắt trợn to. Đúng, vẻ mặt như sắp khóc này cũng rất tốt! Trò Greengrass, tôi không thể không nói, trò thực có tài năng!”
Astoria khóc không ra nước mắt.
Từ đây, cô luôn được ưu tiên đóng các vai cô gái chăn cừu bị người tuyết Tây Tạng hù chết, bé gái đáng thương mặc trang phục Gothic (rùng rợn) được ma cà rồng nhận nuôi, đứa trẻ suýt bị người khổng lồ giẫm chết….
“Mình hận Lockhart!”
Harper cùng lớp đồng tình vỗ vỗ Astoria tóc tai bù xù vừa chạy ra từ phòng học.
Nhưng là Lockhart yêu cô. Dường như Lockhart cảm thấy, Astoria nhỏ bé dễ thương, Astoria điềm đạm đáng yêu, Astoria nước mắt như mưa có chừng mực, vừa đúng mức để ông ta ra mặt anh hùng.
Ông ta coi sự lên án lặng lẽ trong mắt Astoria thành sự sùng bái không thể nói lên lời với chính mình: “Trò Greengrass, tin tưởng tôi, phòng chứa bí mật sẽ không bị mở ra. Sớm muộn gì tôi cũng bắt bọn chúng lại.”
“Phải biết, hiện giờ trường học cần là cổ vũ sĩ khí, xóa kí ức nhưng sự kiện đáng sợ trong học kì!” Ông ta phất tóc mái uốn lượn, giả vờ thần bí nói với Astoria: “Nghe này, tôi muốn tổ chức một hoạt động không gì sánh kịp vào ngày lễ tình nhân tươi đẹp này. Chúng ta có thể nói lòng mình cho đối phương qua các thiên sứ tình yêu mà không lộ tên của mình. Hoạt động long trọng cỡ nào! Trò Greengrass, nếu như em có hứng thú, có thể nhét thư vào khe cửa phòng làm việc của tôi. Tôi xin thề trên danh nghĩa Huân chương Merlin đệ tam đẳng, thành viên danh dự của Liên đoàn chống Thế lực Hắc ám, năm lần nhận giải Nụ cười quyến rũ nhất của “Tuần báo phù thủy”, tôi sẽ không xem nội dung bên trong.”
Astoria gật đầu qua loa. Bây giờ cô chỉ muốn thoát khỏi người đàn ông tự kỉ này, đi rửa chất lỏng cà tím trên người mình — Đây là lúc biểu diễn Lockhart kiên quyết tưới vào cổ cô, nghe bảo để bầu không khí ma cà rồng hút máu càng kinh khủng……..
Lễ tình nhân quái đản, thiên sứ tình yêu quái đàn, trừ mấy thiếu nữ non trẻ ngây thơ ngu xuẩn ai mà tin mấy cái này!
Draco Malfoy.
Nhìn thấy đầu bạch kim chói sáng dừng lại trước cửa phòng làm việc Lockhart, bóng người quen thuộc khom lưng nhét món đồ gì trong khe cửa, Astoria hóa đá.
Trong lúc vô tình đi ngang qua, cô cảm giác mình phát hiện bí mật còn đáng sợ hơn chuyện Voldermort là con riêng Dumbledore, khó kìm lòng nổi hít ngụm một khí lạnh.
Cái bóng quen thuộc kia cứng ngắc lại.
Astoria bỏ chạy.
Đáng tiếc chân ngắn dù có chạy hết sức bình sinh cũng không đủ, chưa tới hai mươi mét cô đã bị tóm rồi.
“Em không nhìn thấy gì, em chẳng biết gì hết, em không nói cái gì cả!” Astoria hít sâu một cái, rụt cổ lại nỗ lực vì an nguy của mình, nhưng lực không bằng người, làm sao tay cũng không thoát được.
“Chết tiệt!” Mặt Draco đỏ ửng lên lúng túng, “Nghe, không phải như em nghĩ…”
“Em không nhớ gì cả, em không muốn gì cả!”
“Anh không phải…”
“Anh yên tâm. Em sẽ không nói cho người nào trừ anh và em. Em xin thề!” Cô nhìn Draco thành kính lại thành khẩn.
Ánh mắt long lanh nước như nai con lập tức đánh bại Draco: “Anh chỉ trêu đùa chút…”
“Vâng.” Cô gật đầu nhanh chóng, “Là đùa thôi.”
“Thật là chơi khăm!” Draco thẹn quá hóa giận cường điệu, “Là Blaise…”
“Ai? Không phải Ginny?” Astoria kinh ngạc dị thường, không nghĩ tới đây không phải BG (boy girl) mà là một bộ kịch BL (boy love) máu lửa.
“Ginny gì cơ?” Draco bị làm cho hồ đồ, sau đó mới phản ứng lại, “Chẳng lẽ em cho rằng anh viết thư tình cho con mèo cái lông đỏ?”
“………..” Astoria đã sắp hít thở không thông, “Vâng… Xin lỗi… Em hiểu lầm… Em, em sẽ không nói cho Blaise…”
“…….Em… Đồ ngu ngốc!” Lần đầu tiên Draco cảm thấy bất lực như vậy, “Quên đi, nhớ kĩ đấy, không được phép nói cho bất cứ người nào!”
Astoria gật đầu vô cùng đáng thương, sau đó nhìn theo Draco thở phì phò rời đi.
Sau đó mấy ngày, Astoria đều có vẻ uể oải. Cô luôn cảm giác mình phá vỡ bí mật của người khác, sẽ có ngày bị giết người diệt khẩu.
Mấy lần chạm mặt Draco, cô bị lườm rách mắt.
Đến sáng sớm ngày 14 tháng 2 đó, Astoria muốn bỏ luôn bữa sáng. Nhưng vì Daphne thấy cô liên tục uể oải mấy ngày, yêu cầu cô ăn uống đủ bữa. Vậy là Astoria nhắm mắt bị Daphne kéo xuống ngồi trên bàn dài Slytherin.
Draco đã ngồi ở đó.
Đại sảnh đường bị bao phủ bởi màu hường, vụn giấy năm màu rực rỡ bay lả tả từ trên xuống.
“Trời ạ, chuyện gì thế này?” Daphne hết sức kinh ngạc.
Pansy vội vã chớp mắt với cô bạn: “Đây là hoạt động lễ tình nhân của Lockhart đó!”
“Thực sự là… Quá… Ạch… Quá đặc sắc…” Daphne thật lễ phép không tiện dùng những từ như “Buồn nôn”, “Dung tục” để hình dung.
Pansy bắt đầu cười khà khà: “Cậu xem những con bé Gryffindor ngu ngốc kìa!”
Quả thực, rất nhiều cô bé cười thật mộng ảo.
Lockhart là LOLICON, Astoria lên án trong lòng.
Đến khi “Tiểu thiên thần” của Lockhart- quỷ lùn xuất hiện, rất nhiều Slytherin yên lặng xoay mặt đi. Thần tình yêu xấu mù mắt như vậy, cơ thể còm nhom, đeo cánh màu vàng, cõng đàn hạc nhỏ… Thật là một bi kịch.
Đặc biệt một thần tình yêu thô lỗ nào đó, nửa đường ngăn cản Potter, hát to “Mắt chàng xanh như cóc ngâm tươi rói”, cả bàn Slytherin nổ tiếng cười dài. Blaise thậm chí không nhịn được đập thình thình lên bàn: “Thật tài tình, thơ này do ai viết vậy!”
Astoria hơi đồng tình Potter. Nếu đổi lại là cô, cũng hận không thể bốc hơi tại chỗ.
“Ôi, Lockhart! Lockhart, tại sao ngài lại là Lockhart!” Một tiểu thiên thần quay hướng Lockhart ngâm nga.
Draco nhếch mép cười.
Astoria phát hiện vẻ mặt Blaise bỗng dưng vặn vẹo, thậm chí anh ta còn đứng lên ý đồ muốn dùng cùi trỏ kẹp cổ Draco.
“Draco Malfoy, ở đây có một phong thư phối nhạc cho cậu.” Một quỷ lùn bất thình lình nhảy tới bàn dài Slytherin.
Astoria ngẩng đầu mãnh liệt, nhìn quỷ lùn, nhìn Draco, nhìn Blaise. Lẽ nào hai người này trao đổi thư tình thật rồi hả? Có phải bọn họ thật ra đang ở ngày Cá tháng tư không?
“Vàng rực rỡ, cậu trai vàng rực rỡ…” Quỷ lùn còn chưa hát xong, Draco mặt xanh mét cho nó một một bùa hóa đá.
Blaise cười lên ha hả.
Lần này, đến phiên Draco bóp cổ anh ta.
Hay là bọn họ đang tận hưởng ngày Quốc tế thiếu nhi? Astoria trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mặt.
Lễ tình nhân hỗn loạn giằng co cả ngày. Blaise và Draco đều bị vây trong không khí vi diệu. Mãi đến bữa tối, cô mới nghe hiểu ngọn nguồn từ lời nói lờ mờ của Blaise.
Draco từng lừa gạt khiến Blaise phải viết một khổ thơ tình cho Lockhart, thậm chí giao bài thơ cho sứ giả tình yêu – “Tiểu thiên sứ”
Mà trùng hợp Blaise muốn báo thù mấy lần trước Draco chơi khăm, viết một phong thư tình “Cậu trai vàng rực rỡ”.
Hai người kia, cảm tình tốt thật!
Astoria hết nhìn cái này, lại ngó cái kia, làm sao cũng không khống chế được khuôn mặt thần kinh muốn xem náo nhiệt.
“Quý cô Greengrass, xin đừng lộ nụ cười đần độn đó! Anh và Blaise chỉ chơi khăm nhau thôi! Mau ném loại suy đoán buồn cười ngu xuẩn khỏi thứ trên cổ em càng xa càng tốt!” Thời điểm đi qua chỗ ngoặt, Draco lén lút kéo Astoria, nói nghiến răng nghiến lợi bên tai cô.
Astoria chớp mắt mấy cái, gật đầu mơ hồ.
Draco dường như nhìn thấu cô qua loa, muốn nói thêm gì nữa.
“Draco đâu rồi?” Tiếng Pansy truyền tới.
Draco bất đắc dĩ ấn huyệt thái dương, bỗng nhiên bất ngờ cầm chặt tay Astoria.
“A???”
Nhóc con bạch kim lộ nụ cười xấu xa: “Trong trường học không an toàn.”
Astoria mờ mịt nhìn bàn tay nho nhỏ của mình bị tuyên cáo chủ quyền.
“Ôi Merlin! Hai người…” Pansy rít gào làm mấy người khác cũng chú ý.
“Nia đáng thương, em ấy suýt chút nữa lạc mất rồi.” Draco vẻ mặt vô tội giải thích, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra nắm bé gái đi hướng phòng sinh hoạt chung.
Astoria mấy lần cố tránh thoát thất bại, tay trái lại bị uy hiếp bóp mấy cái, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi theo, mặc kệ Pansy đầy oán niệm sau lưng.
Astoria và Daphne ngồi ở một bên. Các cô vừa mới xuống tàu, từ sân ga ngồi xe ngựa tới bữa cơm tối nóng hổi.
“Rất tốt. Cảm ơn quà của cậu.” Draco trả lời lễ phép, tuy rằng anh cũng không nhớ rốt cuộc Pansy đưa gì.
Có điều Pansy chỉ cần câu nói này đã thỏa mãn, cô ngồi xuống bắt đầu bữa tối. Nói thật, cô cũng đói bụng cực kì.
So với tình cảnh như hùm như sói trên bàn dài Gryffindor, Slytherin có vẻ lịch sự rất nhiều. Cho dù bụng có đói cồn cào, các cô chiêu cậu ấm quý tộc cũng có thể ăn vô dùng đẹp mặt.
Asoria lấy mấy thìa đậu miêu, lại thêm hai khối rau xanh trộn ô liu và giấm hoa lan tây.
“Em chỉ ăn mấy thứ này ư?” Blaise lắc đầu, “Sẽ không cao lên đâu ~”
Astoria nghiêng đầu nhìn cánh gà nướng và khoai tây nghiền trong đĩa anh ta, bĩu môi chẳng có hứng thú.
Mỗi ngày cô uống ba lần thuốc, còn ăn món ngọt dịu vị đắng. Đến bữa cơm chính đương nhiên ăn không vô được nữa, lại nhìn món mặn ngậy ngỡ, chẳng còn khẩu vị gì… Nếu gia tinh Hogwarts có thể làm món nào ngoài cánh gà nướng, như cánh gà hun khói kho, cánh gà nhồi đậu, cánh gà hấp, cánh gà cà ri, cánh gà quay, cánh gà nướng mật, cánh gà chiên giòn, cánh gà nhúng nước gừng, khiến cánh gà có thể mới lạ, chan chát, cô còn có thể động cái nĩa….
Daphne méo xệch đầu bất đắc dĩ: “Nia nhà mình kiêng ăn dữ lắm. Cha lại rất chiều em ấy. Đến cả gia tinh trong nhà đều phải vắt hết óc đổi món mới.”
Blaise lấy cùi trỏ huých Draco bên cạnh, sau đó chỉ chỉ Goyle nói: “Cậu có biện pháp nào để Astoria ăn lượng cơm như Goyle ăn chăng?”
Draco mặt không thay đổi nhìn cô bé như cừu nhỏ ăn cỏ, mở tay ra: “Độ khó cao lắm.”
“Chúng ta phải dũng cảm khiêu chiến!” Blaise giựt dây.
“Ngài Zabini thân mến, tôi tin tưởng dũng khí của ngài. Đừng sợ hãi, đừng lùi bước, hãy dũng cảm tiến lên đi! Malfoy vĩnh viễn ủng hộ ngài!” Draco nhẹ nhàng cản trở lại.
Pansy khẽ cười một tiếng cổ động.
Nhân vật chính của đề tài- Astoria, đang an phận gặm mấy cọng rau xanh. Cái lợi của đồ chay thật rõ ràng, khiến da dẻ nhẵn nhụi bóng loáng. Daphne và Pansy đã bắt đầu phiền não vì trên mặt có một hai cái mụn rồi.
Dường như sau một lễ Giáng sinh không gặp, Pansy cao hơn một chút. Tuổi này trẻ con bắt đầu dậy thì, những bé gái còn miễn cưỡng hơi chiếm ưu thế. Khẳng định lại qua nửa năm một năm nữa, con trai sẽ cao phổng lên. Tiếp theo, các thiếu niên thiếu nữ xuân tâm nảy mầm, tỏ tình trắng trợn cũng sẽ tăng lên.
Khóe mắt Astoria quét đến đàn anh đàn chị cùng nhà nghiêng ngả dính lấy nhau, mau mau dời đi tầm mắt. Nhưng lại nhìn thấy Draco một ngụm một ngụm uống nước bí đó, mắt trước sau đều dán vào bàn dài Gryffindor.
Cô hơi quay đầu thấy được Ginny Weasley đỏ rực đang nói gì đó cùng anh trai, lập tức thu hồi ánh mắt làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn; trong lòng cảm khái, lẽ nào Ginny Weasley là Mary Sue (thánh mẫu) vạn người mê hóa thân sao? Có điều Đấng Cứu Thế hình như đến năm thứ năm, sáu mới phát hiện sự quyến rũ của em gái nhà hàng xóm, làm sao Draco mới năm thứ hai đã có mắt sáng thưởng thức “mỹ nhân” rồi hả?
Lẽ nào kết quả hóa ra vì nguyên nhân bối cảnh gia đình, Draco Malfoy không thể từ bỏ một cô gái phản bội giới thuần huyết, mà cưới con gái nhỏ nhà “Greengrass”?
Astoria nhìn không tiêu cự mâm thức ăn trước mặt, lặng lẽ cẩn thận nhớ lại có chuyện xưa kinh điển nào có thể cổ vũ Draco dũng cảm theo đuổi tình yêu.
Nói đến thân phận bối cảnh, trong đầu cô nghĩ đến đầu tiên chính là Romeo và Juliet. Bi kịch, PASS. Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài? Cũng là bi kịch, PASS. Hứa Tiên và Bạch nương tử?… Cô quơ quơ đầu, không ngừng nghĩ chỗ hỏng còn không bằng trực tiếp một chút, bàn về thân phận mẫu thuẫn xung đột, Draco và Hermione càng rõ ràng hơn, hay là cô lấy tình tiết kinh điển trong đồng nhân làm gương một hồi. Nói thế nào Ginny Weasley cũng là một thuần huyết, thân phận so với Muggle Hermione Granger dễ tiếp thu hơn nhỉ….
“Em ấy đang nghĩ gì vậy?” Blaise buồn cười nhìn vẻ mặt Astoria biến hóa thất thường, há mồm không tiếng động hỏi Daphne.
Daphne nhún vai, Merlin biết.
____________________________________
Gilderoy Lockhart, Huân chương Merlin đệ tam đẳng, thành viên danh dự của Liên đoàn chống Thế lực Hắc ám, năm lần nhận giải Nụ cười quyến rũ nhất của “Tuần báo phù thủy”. Ông ta có một đầu tóc vàng cuộn sóng, cả ngày cười phơ lớ, trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, ạch, biểu diễn kịch.
Bởi vì ở khóa của Đấng Cứu Thế Harry Potter, ông ta lạm dụng “yêu Cornish” gây hậu quả “đáng sợ”. Từ đó về sau ông ta cực kì nóng lòng biểu diễn “kịch sách giáo khoa”.
Astoria thực ra không ghét lớp của ông. Đầu tiên ông ta lớn lên thật đẹp trai, nhìn vui con mắt. Thứ quan trọng hơn là văn ông viết không tệ, coi lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám như tác phẩm văn học để xem cũng rất thú vị. Trò giải trí của thế giới phù thủy quá ít, chương trình của ông tuyệt đối được cho là con ngựa đi đầu. Sau đó, bài tập về nhà vô cùng đơn giản, chẳng có tí độ khó nào, thật giống như tham gia hoạt động nhận thưởng của siêu thị vậy, chỉ cần tìm được từ khóa trong văn bản liền có thể nắm điểm tối đa.
Có điều, sự không ghét này mau chóng bị đánh vỡ.
Có thể vì Astoria nhìn trông nhỏ yếu nhất. Sau khi Lockhart ca ngợi cô đẹp đẽ nhưng không theo được mái tóc vàng của ông ta, lựa chọn cô đóng vai “nhân vật quan trọng” trong kịch sách giáo khoa – bé gái suýt nữa bị người sói cắn.
“Trò phải biểu hiện hoảng sợ hơn, mắt trợn to. Đúng, vẻ mặt như sắp khóc này cũng rất tốt! Trò Greengrass, tôi không thể không nói, trò thực có tài năng!”
Astoria khóc không ra nước mắt.
Từ đây, cô luôn được ưu tiên đóng các vai cô gái chăn cừu bị người tuyết Tây Tạng hù chết, bé gái đáng thương mặc trang phục Gothic (rùng rợn) được ma cà rồng nhận nuôi, đứa trẻ suýt bị người khổng lồ giẫm chết….
“Mình hận Lockhart!”
Harper cùng lớp đồng tình vỗ vỗ Astoria tóc tai bù xù vừa chạy ra từ phòng học.
Nhưng là Lockhart yêu cô. Dường như Lockhart cảm thấy, Astoria nhỏ bé dễ thương, Astoria điềm đạm đáng yêu, Astoria nước mắt như mưa có chừng mực, vừa đúng mức để ông ta ra mặt anh hùng.
Ông ta coi sự lên án lặng lẽ trong mắt Astoria thành sự sùng bái không thể nói lên lời với chính mình: “Trò Greengrass, tin tưởng tôi, phòng chứa bí mật sẽ không bị mở ra. Sớm muộn gì tôi cũng bắt bọn chúng lại.”
“Phải biết, hiện giờ trường học cần là cổ vũ sĩ khí, xóa kí ức nhưng sự kiện đáng sợ trong học kì!” Ông ta phất tóc mái uốn lượn, giả vờ thần bí nói với Astoria: “Nghe này, tôi muốn tổ chức một hoạt động không gì sánh kịp vào ngày lễ tình nhân tươi đẹp này. Chúng ta có thể nói lòng mình cho đối phương qua các thiên sứ tình yêu mà không lộ tên của mình. Hoạt động long trọng cỡ nào! Trò Greengrass, nếu như em có hứng thú, có thể nhét thư vào khe cửa phòng làm việc của tôi. Tôi xin thề trên danh nghĩa Huân chương Merlin đệ tam đẳng, thành viên danh dự của Liên đoàn chống Thế lực Hắc ám, năm lần nhận giải Nụ cười quyến rũ nhất của “Tuần báo phù thủy”, tôi sẽ không xem nội dung bên trong.”
Astoria gật đầu qua loa. Bây giờ cô chỉ muốn thoát khỏi người đàn ông tự kỉ này, đi rửa chất lỏng cà tím trên người mình — Đây là lúc biểu diễn Lockhart kiên quyết tưới vào cổ cô, nghe bảo để bầu không khí ma cà rồng hút máu càng kinh khủng……..
Lễ tình nhân quái đản, thiên sứ tình yêu quái đàn, trừ mấy thiếu nữ non trẻ ngây thơ ngu xuẩn ai mà tin mấy cái này!
Draco Malfoy.
Nhìn thấy đầu bạch kim chói sáng dừng lại trước cửa phòng làm việc Lockhart, bóng người quen thuộc khom lưng nhét món đồ gì trong khe cửa, Astoria hóa đá.
Trong lúc vô tình đi ngang qua, cô cảm giác mình phát hiện bí mật còn đáng sợ hơn chuyện Voldermort là con riêng Dumbledore, khó kìm lòng nổi hít ngụm một khí lạnh.
Cái bóng quen thuộc kia cứng ngắc lại.
Astoria bỏ chạy.
Đáng tiếc chân ngắn dù có chạy hết sức bình sinh cũng không đủ, chưa tới hai mươi mét cô đã bị tóm rồi.
“Em không nhìn thấy gì, em chẳng biết gì hết, em không nói cái gì cả!” Astoria hít sâu một cái, rụt cổ lại nỗ lực vì an nguy của mình, nhưng lực không bằng người, làm sao tay cũng không thoát được.
“Chết tiệt!” Mặt Draco đỏ ửng lên lúng túng, “Nghe, không phải như em nghĩ…”
“Em không nhớ gì cả, em không muốn gì cả!”
“Anh không phải…”
“Anh yên tâm. Em sẽ không nói cho người nào trừ anh và em. Em xin thề!” Cô nhìn Draco thành kính lại thành khẩn.
Ánh mắt long lanh nước như nai con lập tức đánh bại Draco: “Anh chỉ trêu đùa chút…”
“Vâng.” Cô gật đầu nhanh chóng, “Là đùa thôi.”
“Thật là chơi khăm!” Draco thẹn quá hóa giận cường điệu, “Là Blaise…”
“Ai? Không phải Ginny?” Astoria kinh ngạc dị thường, không nghĩ tới đây không phải BG (boy girl) mà là một bộ kịch BL (boy love) máu lửa.
“Ginny gì cơ?” Draco bị làm cho hồ đồ, sau đó mới phản ứng lại, “Chẳng lẽ em cho rằng anh viết thư tình cho con mèo cái lông đỏ?”
“………..” Astoria đã sắp hít thở không thông, “Vâng… Xin lỗi… Em hiểu lầm… Em, em sẽ không nói cho Blaise…”
“…….Em… Đồ ngu ngốc!” Lần đầu tiên Draco cảm thấy bất lực như vậy, “Quên đi, nhớ kĩ đấy, không được phép nói cho bất cứ người nào!”
Astoria gật đầu vô cùng đáng thương, sau đó nhìn theo Draco thở phì phò rời đi.
Sau đó mấy ngày, Astoria đều có vẻ uể oải. Cô luôn cảm giác mình phá vỡ bí mật của người khác, sẽ có ngày bị giết người diệt khẩu.
Mấy lần chạm mặt Draco, cô bị lườm rách mắt.
Đến sáng sớm ngày 14 tháng 2 đó, Astoria muốn bỏ luôn bữa sáng. Nhưng vì Daphne thấy cô liên tục uể oải mấy ngày, yêu cầu cô ăn uống đủ bữa. Vậy là Astoria nhắm mắt bị Daphne kéo xuống ngồi trên bàn dài Slytherin.
Draco đã ngồi ở đó.
Đại sảnh đường bị bao phủ bởi màu hường, vụn giấy năm màu rực rỡ bay lả tả từ trên xuống.
“Trời ạ, chuyện gì thế này?” Daphne hết sức kinh ngạc.
Pansy vội vã chớp mắt với cô bạn: “Đây là hoạt động lễ tình nhân của Lockhart đó!”
“Thực sự là… Quá… Ạch… Quá đặc sắc…” Daphne thật lễ phép không tiện dùng những từ như “Buồn nôn”, “Dung tục” để hình dung.
Pansy bắt đầu cười khà khà: “Cậu xem những con bé Gryffindor ngu ngốc kìa!”
Quả thực, rất nhiều cô bé cười thật mộng ảo.
Lockhart là LOLICON, Astoria lên án trong lòng.
Đến khi “Tiểu thiên thần” của Lockhart- quỷ lùn xuất hiện, rất nhiều Slytherin yên lặng xoay mặt đi. Thần tình yêu xấu mù mắt như vậy, cơ thể còm nhom, đeo cánh màu vàng, cõng đàn hạc nhỏ… Thật là một bi kịch.
Đặc biệt một thần tình yêu thô lỗ nào đó, nửa đường ngăn cản Potter, hát to “Mắt chàng xanh như cóc ngâm tươi rói”, cả bàn Slytherin nổ tiếng cười dài. Blaise thậm chí không nhịn được đập thình thình lên bàn: “Thật tài tình, thơ này do ai viết vậy!”
Astoria hơi đồng tình Potter. Nếu đổi lại là cô, cũng hận không thể bốc hơi tại chỗ.
“Ôi, Lockhart! Lockhart, tại sao ngài lại là Lockhart!” Một tiểu thiên thần quay hướng Lockhart ngâm nga.
Draco nhếch mép cười.
Astoria phát hiện vẻ mặt Blaise bỗng dưng vặn vẹo, thậm chí anh ta còn đứng lên ý đồ muốn dùng cùi trỏ kẹp cổ Draco.
“Draco Malfoy, ở đây có một phong thư phối nhạc cho cậu.” Một quỷ lùn bất thình lình nhảy tới bàn dài Slytherin.
Astoria ngẩng đầu mãnh liệt, nhìn quỷ lùn, nhìn Draco, nhìn Blaise. Lẽ nào hai người này trao đổi thư tình thật rồi hả? Có phải bọn họ thật ra đang ở ngày Cá tháng tư không?
“Vàng rực rỡ, cậu trai vàng rực rỡ…” Quỷ lùn còn chưa hát xong, Draco mặt xanh mét cho nó một một bùa hóa đá.
Blaise cười lên ha hả.
Lần này, đến phiên Draco bóp cổ anh ta.
Hay là bọn họ đang tận hưởng ngày Quốc tế thiếu nhi? Astoria trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mặt.
Lễ tình nhân hỗn loạn giằng co cả ngày. Blaise và Draco đều bị vây trong không khí vi diệu. Mãi đến bữa tối, cô mới nghe hiểu ngọn nguồn từ lời nói lờ mờ của Blaise.
Draco từng lừa gạt khiến Blaise phải viết một khổ thơ tình cho Lockhart, thậm chí giao bài thơ cho sứ giả tình yêu – “Tiểu thiên sứ”
Mà trùng hợp Blaise muốn báo thù mấy lần trước Draco chơi khăm, viết một phong thư tình “Cậu trai vàng rực rỡ”.
Hai người kia, cảm tình tốt thật!
Astoria hết nhìn cái này, lại ngó cái kia, làm sao cũng không khống chế được khuôn mặt thần kinh muốn xem náo nhiệt.
“Quý cô Greengrass, xin đừng lộ nụ cười đần độn đó! Anh và Blaise chỉ chơi khăm nhau thôi! Mau ném loại suy đoán buồn cười ngu xuẩn khỏi thứ trên cổ em càng xa càng tốt!” Thời điểm đi qua chỗ ngoặt, Draco lén lút kéo Astoria, nói nghiến răng nghiến lợi bên tai cô.
Astoria chớp mắt mấy cái, gật đầu mơ hồ.
Draco dường như nhìn thấu cô qua loa, muốn nói thêm gì nữa.
“Draco đâu rồi?” Tiếng Pansy truyền tới.
Draco bất đắc dĩ ấn huyệt thái dương, bỗng nhiên bất ngờ cầm chặt tay Astoria.
“A???”
Nhóc con bạch kim lộ nụ cười xấu xa: “Trong trường học không an toàn.”
Astoria mờ mịt nhìn bàn tay nho nhỏ của mình bị tuyên cáo chủ quyền.
“Ôi Merlin! Hai người…” Pansy rít gào làm mấy người khác cũng chú ý.
“Nia đáng thương, em ấy suýt chút nữa lạc mất rồi.” Draco vẻ mặt vô tội giải thích, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra nắm bé gái đi hướng phòng sinh hoạt chung.
Astoria mấy lần cố tránh thoát thất bại, tay trái lại bị uy hiếp bóp mấy cái, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi theo, mặc kệ Pansy đầy oán niệm sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.