Chương 22: Luyện tập
Bích nhãn hồ ly
05/09/2017
Anh nghiêng người
sang, một tay chống tay vịn ghế sô pha, lòng bàn tay nâng gò má, nhìn
Astoria một lát, nhìn đến nỗi cô sinh sợ hãi, bỗng tiến lên phía trước,
mặt như muốn dán vào mặt cô: “Anh tốn thời gian lâu như vậy pha chế
thuốc…”
Astoria vội vã muốn phát biểu cảm kích trong lòng.
Draco không cho cô cơ hội, lại nói nhẹ nhàng: “Lễ Giáng sinh, chúng ta hẹn hò đi!”
“Hẹn… Hẹn hò?” Astoria há miệng lắp bắp, mắt trợn lên tròn tròn. Mũi Draco phả không khí sát qua mặt cô, giống như một ngọn đuốc cháy hừng hực, thiêu đến gò má cô đỏ bừng.
“Em không nghe lầm, Nia thân ái.” Draco cong khóe miệng cợt nhả.
Anh dịu dàng cầm tay phải Astoria, khẽ hôn một cái: “Không biết tiểu thư Greengrass yêu dấu nghĩ sao…?”
“Draco…” Astoria chần chờ nói: “Em sinh ngày 7 tháng 3 năm 1981….”
(Tác giả nhầm đó. Astoria sinh năm 1982, sau Draco 2 khóa…)
Draco cười càng sâu: “Anh biết, năm nay tiểu thư Greengrass xuân xanh 12.”
Astoria nhìn chằm chằm anh khó thể tin, thật giống đang nói “Tôi mới mười hai tuổi, chỉ là một LOLI chưa dậy thì! Trước không lồi sau không vểnh, anh hứng thú cái gì? Đến cùng anh suy nghĩ gì aaaaa?!”
Draco có thể đoán được trong đầu dưa nhỏ của cô đang suy nghĩ gì đó, cười thầm, có vẻ ngả ngớn duỗi một tay khác, cong ngón trỏ nâng cằm cô, dán mặt đến trước mặt cô, chóp mũi như sắp đụng đến chóp mũi cô: “Nia thân ái, hãy tin anh. Anh cũng rất tiếc, bằng tuổi chúng ta bây giờ, không thể làm rất nhiều chuyện.”
Anh hơi nghiêng đầu, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi Astoria, sau đó kéo ra một khoảng cách, liếm môi một cái tà ác vô cùng, nói một câu như thèm chưa đã: “Nhiều lắm chỉ có thể như vậy.”
Astoria bị miểu sát trong nháy mắt, ngồi yên một chỗ, hồn bay lên chín tầng mây, một hồi lâu mới trở về thân thể.
*Miểu sát: giết bằng một chiêu trong một giây.
“Anh, anh, anh… Anh…” Cô cà lăm rồi.
Draco nắn nắn bàn tay nhỏ chỉ sờ thấy xương trong lòng bàn tay anh, lộ vẻ mặt tiếc nuối cực kì: “Thật vất vả lắm mới cao lên được. Sau này không được kiêng ăn nữa đấy!”
Không thể vì đẹp mà lơ là sức khỏe! Draco nghĩ thầm.
“Anh, anh, anh làm sao không lo lắng em sẽ từ chối?!” Astoria bị đùa giỡn sinh buồn bực. Người này tự quyết định hết mà!
“Em sẽ từ chối anh ư?” Draco nghe vậy nhìn cô đầy chân thành.
Astoria khẽ cắn răng: “Em, em sẽ! Em…. Không…”
Nhưng mà, nhìn thấy Draco vì cô mà trong nháy mắt trở nên hụt hẫng, cô lại xoắn xuýt, người này là “ân nhân” của cô…
Sự do dự của cô bị Draco nhìn trong đáy mắt.
Anh quyết đoán rút tay về ngồi thẳng người, cầm quyển sách vừa nãy đang xem, làm bộ vô tình nói: “Anh chỉ cảm thấy em ở bệnh xá nhàm chán lâu quá, có lẽ sẽ đồng ý ra ngoài chơi lễ Giáng sinh.”
“Nếu khiến em thấy bị quấy rầy…”
“A, em đồng ý, em đồng ý.” Astoria biết trước mắt hết thảy là anh cố ý, nhưng không thể không tiếp nhận nhiệt tình.
Trên khay trà không phải đang bày thuốc ổn định ma lực cô uống mấy tháng và đũa phép của cô mà!
“Draco, anh thật là một người tốt!” Astoria cảm giác mình bị Draco “đùa bỡn” trong lòng bàn tay dễ như ăn cháo, rất là không cam lòng, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp làm cô không phát tác được, không thể làm gì khác hơn là ngầm cắn răng.
Draco có thể mơ hồ đoán được ẩn ý trong đó, nhưng chỉ nhíu mày, cầm đũa phép của Astoria, đưa tới trong tay cô, làm một động tác mời lễ phép: “Không biết anh có vinh hạnh luyện tập bùa chú cùng tiểu thư Greengrass một lúc?”
“Hết sức vui lòng.” Astoria mỉm cười, đứng dậy, chu đáo đáp lễ.
Lúc này ngoài lâu đài Hogwarts đã bị tuyết phủ kín trời đất, đài thiên văn tuy yên lặng nhưng hiển nhiên lạnh đến mức không thích hợp hai người bọn họ luyện tập. Ở phòng sinh hoạt chung lại quấy nhiễu những người khác.
Draco mang Astoria rời hầm.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Bò vài tầng, Astoria bắt đầu thở hổn hển, cái này không thể trách cô. Ở trong bệnh xá mấy tháng, xuống giường đi vài bước cũng phải báo cáo, cô thiếu rèn luyện cơ thể nghiêm trọng.
Draco dừng lại, đưa tay ra ra hiệu cô nắm chặt.
Astoria miễn cưỡng tiếp nhận ý tốt của anh. Có người kéo phía trước ít ra sẽ thoải mái hơn chút.
Thấy cô không từ chối, trong mắt Draco mang theo đắc ý mà cười — Astoria không bài xích anh.
Một đường đi qua rất nhiều chân dung giáp sắt, Astoria thậm chí còn thấy mấy học sinh Gryffindor. Lúc này cô mới ý thức được hình như mình đang lên tầng tám.
Draco dừng lại đối diện một tấm thảm treo tường lớn, anh đi tới đi lui ba lần nhìn có vẻ đần độn.
Sau đó, một tấm cửa bóng loáng xuất hiện trên vách tường.
Astoria bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là Phòng theo yêu cầu! Nhưng trên mặt cô không dám biểu hiện tùy tiện, dù sao, không phải người bình thường nào cũng biết chỗ này.
“Anh tự tìm ra phòng bí mật này à?”
Draco gật gù: “Gần như vậy. Mời vào!”
Phòng theo yêu cầu giờ phút này trông như một phòng khách quý tộc. Lò sưởi trong tường lửa cháy hừng hực, vừa đi vào liền cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Trên bốn vách tường đốt rất nhiều đuốc làm phòng sáng trưng. Giữa trần nhà treo đèn thủy tinh phong cách Baroque to lớn mà lộng lẫy. Trên ghế sô pha bọc gấm vóc viền hoa văn cây cẩm lai xanh đậm xen vàng, hai bên tay vịn hình xoáy, nhìn qua cực kỳ xa hoa. Không cần ngồi liền biết, dưới lớp vỏ căng phồng là rất nhiều lông chim êm ái, ngồi xuống thoải mái vô cùng.
“Gian phòng rất tuyệt.” Astoria than thở tự đáy lòng.
Draco hơi khom người: “Đây là một căn phòng kỳ diệu có thể biến thành dáng vẻ em cần. Chỉ cần vừa nghĩ điều mình muốn vừa đi qua đi lại ba lần như anh vậy. Như vậy, chúng ta bắt đầu từ thần chú nào đây?”
“‘Expelliarmus’ (tước vũ khí) thì sao?” Astoria vẫn nhớ mãi không quên phong thái giáo sư Snape năm ngoái, dùng một chiêu liền giải quyết Lockhart.
Có điều thần chú tước vũ khí chỉ để cô luyện tập thôi.
Vừa bắt đầu, thần chú của Astoria dường như chẳng hề có tác dụng, chờ cô dần quen thuộc, đũa phép của Draco đã bay ra ngoài.
“Lạch cạch” Đũa phép rơi trên đất xa mấy mét, phát ra tiếng khe khẽ.
“Biểu hiện tốt lắm.” Draco khen ngợi cô. Lấy trình độ của học sinh năm hai nghỉ nửa năm còn bị tắc ma lực trước đó mà nhận xét, cô đã vượt qua mong đợi rất nhiều.
Astoria mừng rỡ như điên nhìn đũa phép nắm chặt trong tay: “Draco! Đây là thần chú thành công đầu tiên của em!”
Cô kích động đến giọng nói đều run rẩy.
Rốt cuộc cô có thể được coi như một phù thủy chân chính sao?
“Đúng, rất rõ ràng nó thành công.” Draco cười cổ vũ cô: “Nia, em sẽ thành công hô nhiều thần chú hơn nữa. Đến đây đi, cơ hội đánh bay đũa phép một Malfoy chỉ có ngày hôm nay! Để anh xem lần thành công kế tiếp của em!”
Astoria bị cảm động bởi lời của anh. Đúng, cô sẽ dùng rất nhiều thần chú, cô sẽ lại hô thần chú thành công một lần nữa!
“Accio đũa phép!” (triệu hồi đũa phép)
“Everte Statum!” (ném ngã)
“Impedimenta!” (ngăn trở)
“Aguamenti!” (rót nước)
“Duro” (hóa đá)
…………………..
Astoria quá mức kích động đã đem hình tượng thục nữ ném một bên, dùng tất cả các loại thần chú mình học được không khách khí chút nào. Mà Draco tránh né chật vật thật hiếm thấy.
Một quý ngài không thể phản kích toàn lực trong tình huống này. Anh chỉ có thể dùng bùa chắn Protego Maxima không ngừng hoặc là lần ra con rối hình người nào đó che trước mặt làm kẻ chết thay.
“Nia, em vừa mới hồi phục. Anh nghĩ em có thể dừng rồi! Để lần sau luyện tiếp đi!”
Astoria vội vã muốn phát biểu cảm kích trong lòng.
Draco không cho cô cơ hội, lại nói nhẹ nhàng: “Lễ Giáng sinh, chúng ta hẹn hò đi!”
“Hẹn… Hẹn hò?” Astoria há miệng lắp bắp, mắt trợn lên tròn tròn. Mũi Draco phả không khí sát qua mặt cô, giống như một ngọn đuốc cháy hừng hực, thiêu đến gò má cô đỏ bừng.
“Em không nghe lầm, Nia thân ái.” Draco cong khóe miệng cợt nhả.
Anh dịu dàng cầm tay phải Astoria, khẽ hôn một cái: “Không biết tiểu thư Greengrass yêu dấu nghĩ sao…?”
“Draco…” Astoria chần chờ nói: “Em sinh ngày 7 tháng 3 năm 1981….”
(Tác giả nhầm đó. Astoria sinh năm 1982, sau Draco 2 khóa…)
Draco cười càng sâu: “Anh biết, năm nay tiểu thư Greengrass xuân xanh 12.”
Astoria nhìn chằm chằm anh khó thể tin, thật giống đang nói “Tôi mới mười hai tuổi, chỉ là một LOLI chưa dậy thì! Trước không lồi sau không vểnh, anh hứng thú cái gì? Đến cùng anh suy nghĩ gì aaaaa?!”
Draco có thể đoán được trong đầu dưa nhỏ của cô đang suy nghĩ gì đó, cười thầm, có vẻ ngả ngớn duỗi một tay khác, cong ngón trỏ nâng cằm cô, dán mặt đến trước mặt cô, chóp mũi như sắp đụng đến chóp mũi cô: “Nia thân ái, hãy tin anh. Anh cũng rất tiếc, bằng tuổi chúng ta bây giờ, không thể làm rất nhiều chuyện.”
Anh hơi nghiêng đầu, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi Astoria, sau đó kéo ra một khoảng cách, liếm môi một cái tà ác vô cùng, nói một câu như thèm chưa đã: “Nhiều lắm chỉ có thể như vậy.”
Astoria bị miểu sát trong nháy mắt, ngồi yên một chỗ, hồn bay lên chín tầng mây, một hồi lâu mới trở về thân thể.
*Miểu sát: giết bằng một chiêu trong một giây.
“Anh, anh, anh… Anh…” Cô cà lăm rồi.
Draco nắn nắn bàn tay nhỏ chỉ sờ thấy xương trong lòng bàn tay anh, lộ vẻ mặt tiếc nuối cực kì: “Thật vất vả lắm mới cao lên được. Sau này không được kiêng ăn nữa đấy!”
Không thể vì đẹp mà lơ là sức khỏe! Draco nghĩ thầm.
“Anh, anh, anh làm sao không lo lắng em sẽ từ chối?!” Astoria bị đùa giỡn sinh buồn bực. Người này tự quyết định hết mà!
“Em sẽ từ chối anh ư?” Draco nghe vậy nhìn cô đầy chân thành.
Astoria khẽ cắn răng: “Em, em sẽ! Em…. Không…”
Nhưng mà, nhìn thấy Draco vì cô mà trong nháy mắt trở nên hụt hẫng, cô lại xoắn xuýt, người này là “ân nhân” của cô…
Sự do dự của cô bị Draco nhìn trong đáy mắt.
Anh quyết đoán rút tay về ngồi thẳng người, cầm quyển sách vừa nãy đang xem, làm bộ vô tình nói: “Anh chỉ cảm thấy em ở bệnh xá nhàm chán lâu quá, có lẽ sẽ đồng ý ra ngoài chơi lễ Giáng sinh.”
“Nếu khiến em thấy bị quấy rầy…”
“A, em đồng ý, em đồng ý.” Astoria biết trước mắt hết thảy là anh cố ý, nhưng không thể không tiếp nhận nhiệt tình.
Trên khay trà không phải đang bày thuốc ổn định ma lực cô uống mấy tháng và đũa phép của cô mà!
“Draco, anh thật là một người tốt!” Astoria cảm giác mình bị Draco “đùa bỡn” trong lòng bàn tay dễ như ăn cháo, rất là không cam lòng, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp làm cô không phát tác được, không thể làm gì khác hơn là ngầm cắn răng.
Draco có thể mơ hồ đoán được ẩn ý trong đó, nhưng chỉ nhíu mày, cầm đũa phép của Astoria, đưa tới trong tay cô, làm một động tác mời lễ phép: “Không biết anh có vinh hạnh luyện tập bùa chú cùng tiểu thư Greengrass một lúc?”
“Hết sức vui lòng.” Astoria mỉm cười, đứng dậy, chu đáo đáp lễ.
Lúc này ngoài lâu đài Hogwarts đã bị tuyết phủ kín trời đất, đài thiên văn tuy yên lặng nhưng hiển nhiên lạnh đến mức không thích hợp hai người bọn họ luyện tập. Ở phòng sinh hoạt chung lại quấy nhiễu những người khác.
Draco mang Astoria rời hầm.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Bò vài tầng, Astoria bắt đầu thở hổn hển, cái này không thể trách cô. Ở trong bệnh xá mấy tháng, xuống giường đi vài bước cũng phải báo cáo, cô thiếu rèn luyện cơ thể nghiêm trọng.
Draco dừng lại, đưa tay ra ra hiệu cô nắm chặt.
Astoria miễn cưỡng tiếp nhận ý tốt của anh. Có người kéo phía trước ít ra sẽ thoải mái hơn chút.
Thấy cô không từ chối, trong mắt Draco mang theo đắc ý mà cười — Astoria không bài xích anh.
Một đường đi qua rất nhiều chân dung giáp sắt, Astoria thậm chí còn thấy mấy học sinh Gryffindor. Lúc này cô mới ý thức được hình như mình đang lên tầng tám.
Draco dừng lại đối diện một tấm thảm treo tường lớn, anh đi tới đi lui ba lần nhìn có vẻ đần độn.
Sau đó, một tấm cửa bóng loáng xuất hiện trên vách tường.
Astoria bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là Phòng theo yêu cầu! Nhưng trên mặt cô không dám biểu hiện tùy tiện, dù sao, không phải người bình thường nào cũng biết chỗ này.
“Anh tự tìm ra phòng bí mật này à?”
Draco gật gù: “Gần như vậy. Mời vào!”
Phòng theo yêu cầu giờ phút này trông như một phòng khách quý tộc. Lò sưởi trong tường lửa cháy hừng hực, vừa đi vào liền cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Trên bốn vách tường đốt rất nhiều đuốc làm phòng sáng trưng. Giữa trần nhà treo đèn thủy tinh phong cách Baroque to lớn mà lộng lẫy. Trên ghế sô pha bọc gấm vóc viền hoa văn cây cẩm lai xanh đậm xen vàng, hai bên tay vịn hình xoáy, nhìn qua cực kỳ xa hoa. Không cần ngồi liền biết, dưới lớp vỏ căng phồng là rất nhiều lông chim êm ái, ngồi xuống thoải mái vô cùng.
“Gian phòng rất tuyệt.” Astoria than thở tự đáy lòng.
Draco hơi khom người: “Đây là một căn phòng kỳ diệu có thể biến thành dáng vẻ em cần. Chỉ cần vừa nghĩ điều mình muốn vừa đi qua đi lại ba lần như anh vậy. Như vậy, chúng ta bắt đầu từ thần chú nào đây?”
“‘Expelliarmus’ (tước vũ khí) thì sao?” Astoria vẫn nhớ mãi không quên phong thái giáo sư Snape năm ngoái, dùng một chiêu liền giải quyết Lockhart.
Có điều thần chú tước vũ khí chỉ để cô luyện tập thôi.
Vừa bắt đầu, thần chú của Astoria dường như chẳng hề có tác dụng, chờ cô dần quen thuộc, đũa phép của Draco đã bay ra ngoài.
“Lạch cạch” Đũa phép rơi trên đất xa mấy mét, phát ra tiếng khe khẽ.
“Biểu hiện tốt lắm.” Draco khen ngợi cô. Lấy trình độ của học sinh năm hai nghỉ nửa năm còn bị tắc ma lực trước đó mà nhận xét, cô đã vượt qua mong đợi rất nhiều.
Astoria mừng rỡ như điên nhìn đũa phép nắm chặt trong tay: “Draco! Đây là thần chú thành công đầu tiên của em!”
Cô kích động đến giọng nói đều run rẩy.
Rốt cuộc cô có thể được coi như một phù thủy chân chính sao?
“Đúng, rất rõ ràng nó thành công.” Draco cười cổ vũ cô: “Nia, em sẽ thành công hô nhiều thần chú hơn nữa. Đến đây đi, cơ hội đánh bay đũa phép một Malfoy chỉ có ngày hôm nay! Để anh xem lần thành công kế tiếp của em!”
Astoria bị cảm động bởi lời của anh. Đúng, cô sẽ dùng rất nhiều thần chú, cô sẽ lại hô thần chú thành công một lần nữa!
“Accio đũa phép!” (triệu hồi đũa phép)
“Everte Statum!” (ném ngã)
“Impedimenta!” (ngăn trở)
“Aguamenti!” (rót nước)
“Duro” (hóa đá)
…………………..
Astoria quá mức kích động đã đem hình tượng thục nữ ném một bên, dùng tất cả các loại thần chú mình học được không khách khí chút nào. Mà Draco tránh né chật vật thật hiếm thấy.
Một quý ngài không thể phản kích toàn lực trong tình huống này. Anh chỉ có thể dùng bùa chắn Protego Maxima không ngừng hoặc là lần ra con rối hình người nào đó che trước mặt làm kẻ chết thay.
“Nia, em vừa mới hồi phục. Anh nghĩ em có thể dừng rồi! Để lần sau luyện tiếp đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.