Chương 25: Thi đấu
Bích nhãn hồ ly
14/10/2017
Kỳ thực Astoria
biết rõ, cốc thủy tinh để yên sẽ không vang, hai cốc thủy tinh chạm nhau mới kêu ra tiếng. Cô rõ ràng đã ngầm thừa nhận và tiếp nhận nụ hôn của
Draco, thậm chí đến cuối còn thích thú….
Nhưng cô không cam lòng mà. Tại sao người này làm chuyện gì cũng giống như có kế hoạch trước, tất cả nằm trong lòng bàn tay?
Hình tượng khác xa với cậu ấm rắm thúi vô cùng trong nguyên tác à nha!
Còn có, kỹ xảo hôn môi chết tiệt từ đâu tới vậy? Lẽ nào nhà Malfoy đã cho anh ta học xxx gì đó?
Lập tức, rất nhiều tình tiết trong đồng nhân chen chúc tới, ví như Tiên Nữ gì đó….
Sắc mặt Astoria không vui, nắm chặt nắm đấm. Nếu là sự thật thì cô sẽ, cô sẽ…. Chuyện quá khứ cô không thay đổi được, nhưng bây giờ đã qua lại với nhau, cô tuyệt đối không cho phép hành vi quá trớn này nữa!
“Khụ!” Antonio phát hiện con gái nhỏ đang mất tập trung, chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.
“A, xin lỗi thưa cha.” Astoria lấy lại tinh thần từ màn hình máy tính Muggle, vội vã ngồi nghiêm chỉnh.
“Không có gì.” Antonio nhìn bảo bối nhỏ của mình có thâm ý khác. Không nghĩ tới, không nghĩ tới. Nháy mắt một cái, bảo bối nhỏ đã học năm hai, còn có bạn trai, lại còn là con trai độc nhất nhà Malfoy!
Nhìn dáng vẻ con gái hồn vía lên mây, ôi con gái lấy chồng như bát nước đổ đi!
“Nia, mẹ con đã mất nhiều năm, có một số việc, cha không thể không nói thay mẹ con.” Antonia bắt đầu cằn nhằn liên miên một cách trịnh trọng: “Con phải biết, gia đình giống chúng ta vậy, luôn coi trọng nhất môn đăng hộ đối. Chúng ta cần kéo dài dòng máu thuần khiết cao quý. Chúng ta phải gánh vác trọng trách gia độc, vì vậy, có lúc chúng ta không thể tự làm chủ hôn nhân của mình.”
Astoria gật gù: “Con hiểu thưa cha.”
Khi cô ý thức được mình sinh ra ở gia đình như thế nào, sẽ cùng lúc hiểu được, chính mình có được rất nhiều, cũng sẽ mất đi rất nhiều.
“Sự lựa chọn của chúng ta rất hẹp, bởi chúng ta không cần dòng máu không tinh khiết. Nhưng mà con gái yêu, con không cần lo lắng quá. Cho dù là thông gia liên hôn cũng sẽ có gia đình hạnh phúc, như cha và mẹ con chẳng hạn.” Antonio như lâm vào trong hồi ức. Một hồi lâu, ông mới nói tiếp: “Đương nhiên, nhà Malfoy cũng là lựa chọn tốt.”
Astoria chớp mắt mấy cái. Cô chợt phát hiện, chính cô đang chạy lại trên quỹ đạo trở thành “Bà Malfoy”…. Một tương lai dường như cô từng đã mâu thuẫn.
“Hai con còn có mấy năm ở Hogwarts bồi dưỡng tình cảm. Chuyện này cũng vì muốn tốt cho con.” Antonio nói ý vị sâu xa.
Nghe vậy, Astoria cảm thấy dễ dàng hơn. Xác thực còn có thời gian mấy năm. Nếu như bọn họ không thích hợp, Slytherin còn nhiều cậu trai khác. Nếu Slytherin không có, trên đại lục Châu Âu chắc chắn sẽ có.
Sở dĩ cô khó chịu như thế, hoàn toàn là phản cảm vận mạng nhất định xảy ra trong nguyên tác.
Số mệnh an bài Vodlemort bị tiêu diệt, cô rất đồng ý.
Nhưng người ta là nhân vật phản diện trùm cuối, nhân vật quan trọng xuyên suốt toàn bộ tác phẩm. Thậm chí nếu không có hắn thì sẽ không có Đấng Cứu Thế gì cả! Đối với Hollywood, loại nhân vật phản diện tà ma quỷ quái này nhất định phải có một diễn viên nam thực lực đầy mình đảm đương, thù lao kinh người.
Mà cô đây? Astoria Greengrass, chỉ lộ mặt chương cuối cùng, còn như đánh Mosaic, diễn viên trong ngoài cả tên cũng không biết, so “Sakuragi’s Gang” còn chẳng bằng.
Hãy nhìn lại quần chúng nổi danh cuối cùng chết không minh bạch — chủ nhiệm Snape – người tận tâm tận lực làm “Người xấu” bảy năm, chết dưới miệng một con rắn, liền con cú mèo cũng lĩnh cơm hộp*! Tác giả JK như sợ phải chia tiền hoa hồng nhiều lắm hay sao!
*lĩnh cơm hộp: diễn viên quay hết vai thường được nhận cơm hộp đi về.
Tôn Ngộ Không còn ồn ào đòi Diêm Vương bóp méo sổ Sinh Tử đấy!
Lẽ nào không cho cô chống lại số mạng một hồi?
Draco sẽ không thể nào nghĩ đến, con đường cưới vợ của mình gian khổ, chính do nguyên nhân này!
Có câu chưa thấy heo chạy cũng ăn qua thịt heo, tuy rằng Draco không đổi bạn gái nước chảy mây trôi như Blaise, thế nhưng kiến thức cũng rộng rãi. Trải nghiệm nhân sinh mấy chục năm, đối phó một bé gái tự nhiên cũng có mô có dạng.
Hơn nữa anh có tư bản ưu tú, người nào không bắt vào tay? Trừ khi ít có tâm linh tương thông hoặc không khí không hợp.
Anh có thể cảm giác rõ ràng Astoria có hảo cảm với mình, không giống cô lạnh nhạt với những người không liên quan, cũng không như cô giữ khoảng khác với bạn bè bình thường. Dưới sự theo đuổi của anh, cô cũng sẽ không kìm lòng được.
Nhưng lúc nào cũng thiếu một bước.
Nhiều năm sau đó, Draco thường bóp cổ tay than thở, con trai mình vốn có thể làm đàn anh của Potter đấy!
Sau lễ Giáng sinh đồng ý hẹn hò với Draco, Astoria luôn bận tâm Pansy ghen tuông.
Ai biết được trên tàu trở lại trường khai giảng, Pansy nhìn thấy họ đi vào cùng nhau, mặt cũng chỉ hơi cứng lại, sau đó chào hỏi như trước chẳng có chuyện gì xảy ra.
Daphne yên tâm hơn nhiều.
Blaise cảm khái: “Tôi nói thằng nhóc cậu khẳng định chẳng có ý tốt! Người nhà Malfoy làm sao có thể làm chuyện gì lỗ vốn chứ! Tên này có phải uy hiếp em lấy thân báo đáp không đấy?”
Astoria ngẩng mặt lên nhìn phía Draco, mà anh cười hì hì nhìn cô, ra hiệu cô trả lời.
“Đúng vậy!” Astoria gật đầu: “Em nghèo đến nỗi trừ tiền ra chỉ có tấm thân này. Anh ấy lại không muốn tiền.”
Draco khẽ cười thành tiếng, hôn tay cô một cái, dẫn cô ngồi xuống.
Blaise chẳng thể làm gì khác ngoài dùng anh đào dụ dỗ Cocoa trên vai Astoria — trước kia cậu ta luôn ngồi cạnh Draco — miệng còn lẩm bẩm không dứt: “Có người mới, đã quên người xưa, chỉ thấy người mới đẹp như hoa, không thấy người cũ lệ rơi ròng ròng….”
Draco và Astoria cùng nhìn nhau cười, bọn họ đang nhớ lại chuyện cười năm ngoái.
Draco giả vờ tằng hắng: “Xin lỗi, Blaise. Nhà Malfoy cần người thừa kế.”
Anh dừng lại một chút: “Có điều nghe cha đỡ đầu nói, thực ra ma dược sinh con trong truyền thuyết có tồn tại! Nếu cậu đồng ý…”
“Ôi, không, tôi không muốn!” Blaise giơ hai tay đầu hàng, da gà cậu đã nổi toàn thân kháng nghị rồi.
Pansy cười vui vẻ vô cùng: “Này, Draco, thật ra nhà Zabini cũng cần người thừa kế! Vậy chúng ta chắc cần hai phần ma dược sinh con rồi!”
Trong phòng cười phá lên.
“Một tuần sau chúng ta có trận đấu với Ravenclaw đấy.” Blaise cuống quít nói sang chuyện khác: “Điểm số có thể sẽ không chênh lệch lớn.”
“Có điều, thắng lợi nhất định sẽ thuộc về Slytherin.” Draco đã hạ quyết tâm từ lâu. Năm thứ ba nhất định phải thắng làm mặt mày rạng rỡ lần thứ hai! Bởi vì đến năm tư, Quidditch sẽ nhường sân cho cuộc thi Tam Pháp Thuật, mà năm thứ năm… Cuộc sống sẽ càng ngày càng hỗn loạn, cúp Quidditch sẽ mất ý nghĩa ban đầu. Nghĩ đến Potter dù có Tên lửa cũng không có đất dụng võ, anh phải cười trên sự đau khổ của người khác.
Lại như Potter không tận dụng hết Nimbus 2001, anh cũng sẽ không đi đổi Nimbus gì cả. Chờ tất cả kết thúc, anh sẽ dùng nhiều thời gian hơn đi câu lạc bộ Quidditch giải trí.
“Nhớ đến xem anh đấy.” Anh nói nhỏ bên tai Astoria: “Em bỏ lỡ rất nhiều trận rồi. Thật không công bằng với anh!”
“Ồ? Không công bằng cái gì? Em đi thì công bằng hả?” Astoria cảm thấy anh hà hơi làm tai ngứa, không được tự nhiên muốn đưa tay lên sờ, lại bị anh cầm lấy.
“Em không tiếp sức cho anh, làm sĩ khí của anh giảm sút…. Mà học viện người ta nhân khí tăng vọt, như vậy không công bằng với anh, không công bằng với Slytherin!”
Astoria hờn dỗi liếc anh một cái: “Đồ quỷ sứ! Tội danh này quá lớn! Như vậy nếu em đi, anh thua thì làm sao bây giờ?”
“Anh sẽ không thua.”
“Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự phụ thì không được nha! Chẳng may thì sao?”
Draco nắm tay cô, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Vậy thắng để anh hôn em. Thua anh cho em hôn.”
“A…” Astoria trầm ngâm hai giây, nhếch miệng: “Anh trêu em!”
Draco trịnh trọng nói: “Không, anh đang đùa giỡn em!”
Astoria ầm thầm bấm anh một cái, đáng tiếc sức mạnh không đủ, Draco xem càng giống khiêu khích.
Anh liền không khách khí chút nào thuận ý người đẹp, hôn trộm một cái.
“Này này, xem nhiều mắt có lỗ đấy!” Blaise vung hai tay che mắt Goyle và Crabbe: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.”
Astoria mắc cỡ vội vã đẩy Draco ra. Cô suy nghĩ có phải Daphne đang ngồi cùng, có điều quay mặt sang lại nhìn thấy Pansy.
Mặc dù Pansy cố giấu, giả bộ bình tĩnh, nhưng làm sao cũng không che hết được đố kị.
Thậm chí Astoria có thể nhìn từ mặt cô ta sự phẫn nộ và không cam lòng nào đó. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Pansy lại điều chỉnh tâm tình của mình, đổi lại vẻ mặt như lúc lên tàu.
Quả nhiên, mối tình đầu của bé gái đâu dễ quên như vậy… Astoria nghĩ chua xót, đang quen nhau mà bên cạnh còn một người tu bình giấm chua ừng ực, có nên coi người bạn trai mà người gặp người thích, hoa gặp hoa nở là bạn trai tốt không?
Draco không cho là đúng, ôm chầm lấy Astoria. Anh thân thiết bạn gái anh có gì là sai?
“Blaise, cậu như vậy là không đúng. Nên để Goyle và Crabbe học tập mở mang kiến thức, không phải sao?” Người nói chuyện vậy mà lại là Pansy, cô ta xem như đùa vui dễ dàng.
Dọc theo đường này, Pansy có vẻ đặc biệt hoạt bát, thật giống như người yêu đương là Goyle và một cô gái không liên quan nào đó vậy, còn Draco vẫn cứ là ngọn cỏ vô chủ, Astoria chỉ là em gái bạn tốt.
Astoria cảm thấy cả người không dễ chịu.
Draco cũng cảm thấy, động viên vỗ vỗ cô: “Chúng ta sắp đến rồi.”
Sắp đến rồi nghĩa là lại sắp gặp Giám ngục ở cửa lớn. Astoria rùng mình một cái, những thứ đó không cho cô ấn tượng tốt.
“Hứ, giám ngục cũng chỉ có vậy. Đứng canh bao ngày rồi, vẫn để Black trà trộn Hogwarts!” Blaise lạnh lùng oán giận. Đêm Halloween ngủ sàn nhà đó làm cậu lưng đau eo nhức, thiếu gia nhà Zabini lần thứ nhất trải nghiệm điều này.
Daphne cảm thấy rất lúng túng khi em gái mình hẹn hò với người bạn tốt thích, cô cố tỏ ra thân mật hơn ôm cánh tay Pansy, tỏ vẻ mình không dính líu đến vấn đề tình cảm: “Trời… Lại là bọn Giám ngục đáng ghét!”
“Blaise, có muốn một cơ hội luyện tập hay không?” Draco vừa chuyển động đũa phép trong tay, vừa đứng dậy, nhưng một tay khác vẫn luôn nắm chặt Astoria.
Blaise cũng lấy đũa phép ra, đáp lễ: “Tình nguyện ra sức vì các vị tiểu thư.”
Tin tức Potter nhận được một cái Tên lửa ở lễ Giáng sinh rất nhanh truyền khắp toàn trường, khiến Slytherin cũng cảm thấy bất an.
Bởi lúc trước Slytherin đã thắng Gryffindor, nên bọn họ không gặp nhau mùa giải phía sau. Thế nhưng Marcus bắt đầu lo lắng Gryffindor có thể dẫn trước Hufflepuff rất nhiều điểm: “Dù sao đó là cái chổi mới nhất, tốt nhất, nhanh nhất trên thế giới.”
Trải qua một năm cùng nhau huấn luyện, White hoàn toàn tự tin vào Draco: “Chúng ta có Malfoy, cũng có thể vượt Ravenclaw rất nhiều điểm.”
Draco dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve viền chén thủy tinh: “Tôi nghĩ chúng ta cần thảo luận về chiến thuật — làm sao để tăng điểm, làm cho khả năng thắng cao nhất.”
Marcus khổ não nắm tóc: “Nhưng trận của Gryffindor ngay phía sau, chúng nó có thể bắt chước phương pháp như chúng ta.”
“Không cần lo lắng. Tin rằng lần thứ nhất có Tên lửa, Đấng Cứu Thế sẽ không để chờ đợi khoe mẽ, sẽ lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai làm ưu thế của Gryffindor.” Draco ung dung thong thả phân tích: “Nếu như nó cưỡi trên cái chổi nhanh nhất thế giới, còn lãng phí mấy tiếng mới có thể bắt được Golden Snitch, tại sao chúng ta không nghĩ kỹ một hồi?”
Marcus bỗng nhiên tỉnh ngộ, tán thưởng vỗ vai anh, đi điều chỉnh phương án tác chiến.
Blaise lò mò tới, hỏi nhỏ Draco: “Ngài Malfoy định liệu trước mọi thứ, làm sao ngài có thể xác định lúc chúng ta thi đấu, Golden Snitch sẽ không xuất hiện ngay?”
“Không, tôi xác định nó sẽ xuất hiện ngay.” Draco nhíu mày.
Ngày thi đấu đã đến, thời điểm buổi sáng, các đội viên Slytherin mặc đồng phục thể thao, ngồi ở đại sảnh đường hưởng thụ bữa sáng.
Marcus phát hiện đội viên quan trọng nhất đội mình còn chưa xuất hiện: “Malfoy ở đâu vậy?”
Anh ta nhìn phía Blaise bạn cùng phòng của Draco đầu tiên. Nam sinh cao to da đen nhún vai: “Tôi không có giấu cậu ta đi đâu.”
“Astoria vừa gọi cậu ấy đi rồi, em nhìn thấy.” Pansy bỗng đứng ra nói, sau đó giải thích với Daphne: “Đó là lúc cậu còn chưa tới phòng sinh hoạt chung.”
Marcus nhíu mày: “Lúc nào rồi…”
Daphne có chút lúng túng, Pansy lại như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đùa giỡn cùng cô.
Mãi đến tận lúc thức ăn trên bàn biến mất hết, Draco và Astoria còn chưa có xuất hiện.
Marcus không nhịn được, anh ta đứng lên, đi đi lại lại tại chỗ.
Lại qua mấy phút, Marcus dường như muốn đạp mặt đất ra mấy vết chân rồi.
Lúc này, hai người kia mới khoan thai đến muộn.
Hai gò má Astoria đỏ bừng, đôi môi trơn bóng như bánh pudding dâu, người tinh mắt vừa nhìn liền biết vừa xảy ra chuyện gì.
Có điều giờ phút này trên mặt cô hơi tức giận, hoàn toàn không giống Draco hớn hở mặt mày.
Pansy giành trước vội vàng quan tâm: “Nia. Sao muộn vậy mới đến? Trận đấu sắp bắt đầu rồi!”
Astoria chưa kịp trả lời, Marcus ho mạnh một tiếng: “Tiểu thư Greengrass, chờ xong trận đấu, em tùy tiện trao đổi với Malfoy nhiêu cũng được. Nhưng mà bây giờ, có thể trước trả Tầm thủ cho bọn anh không?”
Lời nói kỳ thực có đao có búa, ai cũng có thể nghe ý không vừa lòng trong đó. Astoria cũng hiểu rõ anh ta đang ám chỉ chính cô vì muốn giao lưu tình cảm với bạn trai, suýt nữa làm lỡ trận đấu.
Cái tội này cũng lớn quá! Vấn đề là, căn bẳn không phải cô muốn giao lưu!
Cảm giác được ánh mắt Slytherin xung quanh khác thường, Astoria ai oán cúi thấp đầu, “điềm đạm đáng yêu” trừng Draco một hồi.
Dưới tình huống này, nếu cô phủi tay áo rời đi sẽ vô cùng vô lễ; lớn tiếng biện bạch lỗi do Draco càng không phong độ, thậm chí sẽ bị cho là ngụy biện; nhưng bắt cô phải thừa nhận mình làm trễ nải anh thi đấu, nằm mơ!
Rõ ràng do tên chết tiệt da mặt dày lại lấy cớ “luyện tập”, trao đổi nước miếng nửa ngày….
Draco là ai, chí ít xung quanh không có một học sinh vị thành niên nào có thể khôn khéo hơn anh, dăm ba câu liền rõ các đồng đội bị gạt.
Anh nhàn nhạt liếc Pansy bên cạnh. Sáng sớm lúc anh mang Nia rời phòng sinh hoạt chung, ngửi thấy rõ mùi nước hoa quen thuộc, khẳng định cô ta liền trốn ở cái xó nào đó!
“Xin lỗi, Marcus!” Draco tiến lên trước một bước, dùng thân thể che lại một số tầm mắt, lộ ra nụ cười lưu manh: “Tối hôm qua, tôi dùng cốc trà của Blaise bói toán, phát hiện tôi cần Astoria chúc phúc để tăng may mắn. Vì vậy sáng sớm nay chẳng thể chờ được đi cầu em ấy quan tâm rồi.”
Anh liếc Blaise, người sau lập tức hiểu ý cười ha ha: “Tôi nói làm sao trời sáng đã không thấy tăm hơi!”
Draco lùi lại dắt tay Astoria, khom người hôn nhẹ, cười đến dịu dàng vô cùng: “Lại chúc phúc cho anh lần nữa được không?”
Astoria làm người trong cuộc, chỉ có thể hít một hơi thật sâu. Dưới cái mỉm cười đến say lòng người của Draco, miễn cưỡng tiến đến trước mặt anh, hôn mặt anh một cái.
Draco hôn tay cô lần nữa: “Cảm ơn, thân ái. Anh sẽ giao tận tay Golden Snitch cho em.”
Sau đó, anh quay qua lớn tiếng chào hỏi đội viên: “Như vậy, vì thắng lợi!”
Những người xung quanh trở nên hưng phấn, có mấy người còn hà hơi huýt sáo.
Mọi người chen chúc xuất phát ra sân bóng.
Đây là một ngày sắc trời tốt, mặt trời mùa đông hiếm thấy long lanh như vậy, có chút ý vị mùa xuân. Khắp nơi được sưởi đến ấm áp, gió nhẹ lướt qua mặt khiến người ta sung sướng.
Trên sân bóng một mảnh ầm ý, khán đài gần như chật kín. Đây là hoạt động giải trí… long trọng nhất của Hogwarts, dù cho người quanh năm ngâm mình cả ngày trong thư viện cũng sẽ ra đây buông lỏng chút.
Astoria muốn đi cùng Daphne, nhưng Pansy đã ôm Daphne kéo một khoảng cách nhỏ với cô. Daphne nhìn em gái, nhưng vẫn nói chuyện cùng Pansy. Astoria làm bộ vô tình cách hai người mấy bước, Goyle và Crabbe theo sát phía sau cô, mấy người cùng đi hướng khán đài Slytherin trang trí màu xanh lục, con rắn bạc trên lá cờ nhà tỏa sáng lòe lòe.
“Sáng như vậy họ không thấy chói mắt à?” Astoria nhỏ giọng hỏi Goyle.
Năm ngoái cô xin giấy miễn lớp học bay, lại chỉ xem đấu Quidditch một lần, còn không may mắn té xuống, cho nên cô có hiểu biết rất ít với loại vận động này.
“Bọn họ có mang kính mắt, sẽ không chói đâu.” Dù sao cũng là con trai, Goyle vẫn tính có chút thưởng thức. Ở trong quá trình thi đấu, cậu ta được coi như người hướng dẫn.
“Tầm thủ sẽ bay cao hơn chút, tách ra Quaffle, tìm Golden Snitch.”
Astoria dùng ống nhòm khéo léo tìm kiếm Draco, đây là thứ sáng sớm nay anh đưa kín đáo cho cô: “Lỡ mất động tác của anh thì tiếc lắm nha!”
Bình luận viên Gryffindor Lee Jordan đang giới thiệu Tầm thủ Ravenclaw Cho Chang. Astoria dùng ống nhòm tiện nhìn qua, điều chỉnh tiêu cự một hồi, phát hiện đây là một cô bé kiểu truyền thống rất đẹp. Cách xa như vậy, cô cũng có thể nhìn thấy con ngươi đen láy của Cho Chang, đáng tiếc làm cầu thủ, cô bé phải ghim mái tóc dài màu đen lên.
Lee Jordan bỗng kêu lớn tiếng, Draco dường như làm động tác lộ liễu gì đó. Anh chợt bay nhanh về một phía, Cho Chang vội vã đuổi theo.
Astoria cảm thấy dùng ống nhòm thực sự đuổi không kịp tốc độ của họ nên bỏ ra, lúc này mới phát hiện, Draco là đang bay về phía cô.
Ngay lúc tất cả khán giả đều cho rằng anh phát hiện Golden Snitch, anh rất ung dung tách ra một quả Quaffle, đột nhiên phất tay với Astoria, cười đến xán lạn.
“Tầm thủ Slytherin hình như đang chào hỏi với người nào đó. Giờ cậu ta lại bay về vị trí cũ.” Sự chú ý của Lee Jordan rất nhanh lại đặt trên người Truy thủ: “Nhìn xem, cú quật thẳng đặc sắc cỡ nào, Tấn thủ Ravenclaw vừa bộc phát lực kinh người.”
Astoria biết, Draco nhất định đang vẫy tay với cô. Cô rất thẹn thùng vuốt vuốt tóc, làm sao anh có thể làm chuyện mất mặt như vậy? Anh còn sợ cô chưa đủ xui xẻo hay sao? Tuy rằng Pansy không còn nhìn cô, nhưng sau lưng cô như mang gai. Tại sao anh vẫn chưa giải quyết nợ đào hoa của chính anh?
Trên sân bóng, đột nhiên Marcus huýt sáo, đội hình Slytherin lập tức biến đổi.
Astoria vội vàng giơ ống nhòm, đội viên vừa có vẻ hơi lười nhác giờ phút này tinh thần phấn chấn. Bọn họ hiểu ngầm phối hợp, cướp bóng vô cùng trôi chảy từ trong tay Ravenclaw.
Sau mấy lần chuyền bóng, White làm động tác né qua Thủ quân, động tác nhanh nhẹn ném bóng, bóng theo đường vòng cung xuyên qua gôn.
Trên khán đài, chúng Slytherin hoan hô lên.
Từ quả bóng thứ nhất này, biển màu xanh lục chưa từng bình tĩnh lại qua! Trên sân Slytherin như có thần giúp, bóng vào không ngừng.
Ravenclaw cũng bắt đầu điều chỉnh chiến thuật, nhưng nhược điểm của họ đã bị Slytherin bóp lấy vững vàng, bất cứ lúc nào cũng có thể biến hóa khắc chế đội hình của họ.
Điểm số hai đội bắt đầu kéo dài khoảng cách.
Astoria vô cùng nghi hoặc nhìn Draco trên bầu trời.
So với tình cảnh khí thế ngất trời phía dưới, anh giống như đến xem phong cảnh, tình cờ cưỡi cái chổi lảo đảo vô ích vòng vòng, tình cờ đổi mấy động tác.
Cho Chang vừa bắt đầu còn hồi hộp chú ý anh, sau mấy lần bị dao động, cô bé bắt đầu tự mình tìm kiếm Golden Snitch khắp nơi.
Draco tiếp tục không coi ai ra gì bay giữa không trung, khóe miệng ngậm nụ cười không ai nhìn thấu.
“Tại sao anh ấy không sốt ruột chút nào vậy?” Astoria thực sự không nhịn được, nhỏ giọng hỏi Goyle.
Goyle chỉ chỉ điểm ghi bàn, Slytherin đã dẫn trước 90 điểm.
“Nếu Ravenclaw tìm được Golden Snitch, bọn họ cũng có thể chuyển bại thành thắng mà!”
Dần dần, bóng Slytherin vào gôn càng ngày càng nhiều.
Không chỉ đội Ravenclaw bối rối, ngay cả Gryffindor và Hufflepuff cổ vũ cho bọn họ cũng đã hô khàn cả giọng.
Lúc điểm chênh lệch hơn 150, khán đài Slytherin bỗng bùng nổ tiếng hoan hô, mà ngoài nhà họ ra, các nhà khác có vẻ hơi nản lòng.
Astoria lo lắng hỏi Goyle: “Nếu như không tìm được Golden Snitch thì sao? Trận đấu làm sao bây giờ?”
“Vẫn tiếp tục.” Goyle trả lời không chút do dự, chỉ chốc lát sau lại gãi đầu: “Hẳn là sẽ không đi….”
Có điều lúc này linh cảm của Astoria đã trở thành sự thật.
Đội Slytherin lúc này đã tiến công chậm lại, dùng bảo thủ phòng thủ trận hình. Trong nhóm họ luôn có một hai người học Draco bay lên cao giải lao. Thậm chí Astoria còn nhìn thấy, có thời điểm Blaise còn đi tới tán gẫu với Draco.
Vị trí mặt trời chạy từ đông sang tây.
Mấy lần Ravenclaw phản công, bóng cũng vào gôn, nhưng chênh lệch quá lớn, liền những người hô cố lên xung quanh cũng trở nên ủ rũ.
Càng thú vị chính là, qua đợt đánh lâu dài này, nhóm Slytherin đều chẳng muốn đứng dậy hoan hô.
Goyle và Crabbe như những người khác, ngồi chỗ đó, chỉ có lúc cầu vào gôn mới vung vẩy cờ nhỏ — cổ họng bọn họ đã sớm khàn ách lại.
Thậm chí một số học sinh nhà khác đã bắt đầu xuống đài, ở tình huống thực lực cách biệt rõ ràng như vậy, dù cho Ravenclaw có tìm được Golden Snitch cũng không phải người thắng cuối cùng.
Astoria híp mắt nhìn qua ống nhòm về phía Draco. Cô mơ hồ cảm thấy trận đấu đến mức này đều do anh thiết kế sẵn. Người thừa kế nhà Malfoy như vị hoàng đế ở trên cao quan sát chúng sinh.
Cô âm thầm cắn răng, sao còn chưa kết thúc, cô muốn đi ăn tối!
Phảng phất như có tâm linh tương thông, Draco bỗng nhiên nhìn phía cô, ưu nhã giãn thân dưới, nắm chặt cái chổi, nhẹ nhàng bay tới chỗ cô.
“Không phải chứ….” Astoria có loại cảm giác không tốt.
Nimbus 2001 xác thực có tốc độ bay rất nhanh, Lee Jordan đã hữu khí vô lực (lực bất tòng tâm) cho rằng anh lại làm động tác giả gì đấy, nói lười biếng: “A, Tầm thủ Slytherin lại bay nhanh.”
Thời gian trong nháy mắt, Draco như sao băng bay vọt tới trước mặt Astoria, quẹo thật nhanh, vô cùng phóng khoáng dừng trước mặt cô — thật may cô ngồi hàng thứ nhất trước lan can.
“Anh…” Cái chổi mang theo gió thổi bay tóc Astoria. Cô bị dọa tim đập bình bịch, không khỏi che ngực, trợn mắt há mồm nhìn anh, nhìn anh mở nắm tay như ảo thuật, một quả cầu vàng nho nhỏ vô lực vung lên đôi cánh trong suốt.
“Anh nói rồi, em yêu. Anh sẽ mang Golden Snitch giao tận tay cho em.” Draco hất cằm lên, kéo dài ngữ điệu.
Xung quanh lập tức sôi sùng sục.
“Snitch, Golden Snitch!” Lee Jordan đều phải kích động: “Cuối cùng, cuối cùng Slytherin cũng bắt được Golden Snitch rồi!”
Toàn bộ sân bóng dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng coi như kết thúc!
Trận đấu này, mang đến mấy trăm điểm chênh lệch, khiến Gryffindor Wood thở dài đần độn mỗi ngày.
Đã từng có người đưa ra nghi vấn khi Draco bắt được Golden Snitch, thế nhưng trọng tài giám sát pháp thuật phản hồi, anh không có làm bất kì hành vi trái quy tắc nào, Golden Snitch bị bắt được bên tai Astoria.
Marcus dường như muốn đặt Astoria lên mà cúng như Nữ thần May mắn của đội bóng rồi.
Mà bạn học Nữ thần May mắn lại không dễ bị gạt như vậy.
“Cái gì mà bỏ lỡ động tác giả dối của anh? Anh bắt em ngồi lâu như vậy đờ ra nhìn anh?”
Draco đường làm quan rộng mở ôm bạn gái, bọn họ đang ngồi nói chuyện ở một phòng học trống không bóng người, Golden Snitch kia đang bay tới bay lui tuần tra trong phòng.
“Thành thật khai báo, làm sao nó lại xuất hiện bên tai em?” Astoria mới không tin màu tóc vàng của mình còn hấp dẫn Golden Snitch hơn màu tóc bạch kim của Draco.
Vậy mà anh dám tuyên bố với mọi người, Golden Snitch chính do thích màu sắc tóc cô! Hại cô gần đây rất được chú ý, thậm chí có nữ sinh đang nghĩ muốn nhuộm màu sắc giống cô.
Draco cúi đầu, như có như không sượt qua môi Astoria, nỗ lực xâm nhập.
Không nghĩ tới, Astoria rất tự giác há miệng phối hợp lại.
Draco còn chưa kịp ngạc nhiên mừng rỡ đỡ bị cắn một cái không tính nhẹ. Anh trợn to hai mắt: “Cô bé, em dám phản kích?”
“Thật ngại quá, vừa lúc em không muốn ‘luyện tập’!” Astoria liếm môi mình, đều sắp bị cắn nát rồi!
Draco không nhịn được bật cười, dùng sức kéo cô vào lòng mình, liếm nhẹ lỗ tai cô: “Kỳ thực vừa mở trận anh đã bắt được Golden Snitch. Còn nhớ lúc anh phất tay với em không? Khi đó anh dùng túi vải tàng hình bao lấy nó, không có đụng trực tiếp bằng tay, không tính bắt được thực sự. Thấy điểm gần đủ rồi anh mới lấy nó ra.”
Astoria thở phì phò đẩy anh ra: “Sau này em sẽ không đi xem anh thi đấu nữa!”
Nhưng cô không cam lòng mà. Tại sao người này làm chuyện gì cũng giống như có kế hoạch trước, tất cả nằm trong lòng bàn tay?
Hình tượng khác xa với cậu ấm rắm thúi vô cùng trong nguyên tác à nha!
Còn có, kỹ xảo hôn môi chết tiệt từ đâu tới vậy? Lẽ nào nhà Malfoy đã cho anh ta học xxx gì đó?
Lập tức, rất nhiều tình tiết trong đồng nhân chen chúc tới, ví như Tiên Nữ gì đó….
Sắc mặt Astoria không vui, nắm chặt nắm đấm. Nếu là sự thật thì cô sẽ, cô sẽ…. Chuyện quá khứ cô không thay đổi được, nhưng bây giờ đã qua lại với nhau, cô tuyệt đối không cho phép hành vi quá trớn này nữa!
“Khụ!” Antonio phát hiện con gái nhỏ đang mất tập trung, chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.
“A, xin lỗi thưa cha.” Astoria lấy lại tinh thần từ màn hình máy tính Muggle, vội vã ngồi nghiêm chỉnh.
“Không có gì.” Antonio nhìn bảo bối nhỏ của mình có thâm ý khác. Không nghĩ tới, không nghĩ tới. Nháy mắt một cái, bảo bối nhỏ đã học năm hai, còn có bạn trai, lại còn là con trai độc nhất nhà Malfoy!
Nhìn dáng vẻ con gái hồn vía lên mây, ôi con gái lấy chồng như bát nước đổ đi!
“Nia, mẹ con đã mất nhiều năm, có một số việc, cha không thể không nói thay mẹ con.” Antonia bắt đầu cằn nhằn liên miên một cách trịnh trọng: “Con phải biết, gia đình giống chúng ta vậy, luôn coi trọng nhất môn đăng hộ đối. Chúng ta cần kéo dài dòng máu thuần khiết cao quý. Chúng ta phải gánh vác trọng trách gia độc, vì vậy, có lúc chúng ta không thể tự làm chủ hôn nhân của mình.”
Astoria gật gù: “Con hiểu thưa cha.”
Khi cô ý thức được mình sinh ra ở gia đình như thế nào, sẽ cùng lúc hiểu được, chính mình có được rất nhiều, cũng sẽ mất đi rất nhiều.
“Sự lựa chọn của chúng ta rất hẹp, bởi chúng ta không cần dòng máu không tinh khiết. Nhưng mà con gái yêu, con không cần lo lắng quá. Cho dù là thông gia liên hôn cũng sẽ có gia đình hạnh phúc, như cha và mẹ con chẳng hạn.” Antonio như lâm vào trong hồi ức. Một hồi lâu, ông mới nói tiếp: “Đương nhiên, nhà Malfoy cũng là lựa chọn tốt.”
Astoria chớp mắt mấy cái. Cô chợt phát hiện, chính cô đang chạy lại trên quỹ đạo trở thành “Bà Malfoy”…. Một tương lai dường như cô từng đã mâu thuẫn.
“Hai con còn có mấy năm ở Hogwarts bồi dưỡng tình cảm. Chuyện này cũng vì muốn tốt cho con.” Antonio nói ý vị sâu xa.
Nghe vậy, Astoria cảm thấy dễ dàng hơn. Xác thực còn có thời gian mấy năm. Nếu như bọn họ không thích hợp, Slytherin còn nhiều cậu trai khác. Nếu Slytherin không có, trên đại lục Châu Âu chắc chắn sẽ có.
Sở dĩ cô khó chịu như thế, hoàn toàn là phản cảm vận mạng nhất định xảy ra trong nguyên tác.
Số mệnh an bài Vodlemort bị tiêu diệt, cô rất đồng ý.
Nhưng người ta là nhân vật phản diện trùm cuối, nhân vật quan trọng xuyên suốt toàn bộ tác phẩm. Thậm chí nếu không có hắn thì sẽ không có Đấng Cứu Thế gì cả! Đối với Hollywood, loại nhân vật phản diện tà ma quỷ quái này nhất định phải có một diễn viên nam thực lực đầy mình đảm đương, thù lao kinh người.
Mà cô đây? Astoria Greengrass, chỉ lộ mặt chương cuối cùng, còn như đánh Mosaic, diễn viên trong ngoài cả tên cũng không biết, so “Sakuragi’s Gang” còn chẳng bằng.
Hãy nhìn lại quần chúng nổi danh cuối cùng chết không minh bạch — chủ nhiệm Snape – người tận tâm tận lực làm “Người xấu” bảy năm, chết dưới miệng một con rắn, liền con cú mèo cũng lĩnh cơm hộp*! Tác giả JK như sợ phải chia tiền hoa hồng nhiều lắm hay sao!
*lĩnh cơm hộp: diễn viên quay hết vai thường được nhận cơm hộp đi về.
Tôn Ngộ Không còn ồn ào đòi Diêm Vương bóp méo sổ Sinh Tử đấy!
Lẽ nào không cho cô chống lại số mạng một hồi?
Draco sẽ không thể nào nghĩ đến, con đường cưới vợ của mình gian khổ, chính do nguyên nhân này!
Có câu chưa thấy heo chạy cũng ăn qua thịt heo, tuy rằng Draco không đổi bạn gái nước chảy mây trôi như Blaise, thế nhưng kiến thức cũng rộng rãi. Trải nghiệm nhân sinh mấy chục năm, đối phó một bé gái tự nhiên cũng có mô có dạng.
Hơn nữa anh có tư bản ưu tú, người nào không bắt vào tay? Trừ khi ít có tâm linh tương thông hoặc không khí không hợp.
Anh có thể cảm giác rõ ràng Astoria có hảo cảm với mình, không giống cô lạnh nhạt với những người không liên quan, cũng không như cô giữ khoảng khác với bạn bè bình thường. Dưới sự theo đuổi của anh, cô cũng sẽ không kìm lòng được.
Nhưng lúc nào cũng thiếu một bước.
Nhiều năm sau đó, Draco thường bóp cổ tay than thở, con trai mình vốn có thể làm đàn anh của Potter đấy!
Sau lễ Giáng sinh đồng ý hẹn hò với Draco, Astoria luôn bận tâm Pansy ghen tuông.
Ai biết được trên tàu trở lại trường khai giảng, Pansy nhìn thấy họ đi vào cùng nhau, mặt cũng chỉ hơi cứng lại, sau đó chào hỏi như trước chẳng có chuyện gì xảy ra.
Daphne yên tâm hơn nhiều.
Blaise cảm khái: “Tôi nói thằng nhóc cậu khẳng định chẳng có ý tốt! Người nhà Malfoy làm sao có thể làm chuyện gì lỗ vốn chứ! Tên này có phải uy hiếp em lấy thân báo đáp không đấy?”
Astoria ngẩng mặt lên nhìn phía Draco, mà anh cười hì hì nhìn cô, ra hiệu cô trả lời.
“Đúng vậy!” Astoria gật đầu: “Em nghèo đến nỗi trừ tiền ra chỉ có tấm thân này. Anh ấy lại không muốn tiền.”
Draco khẽ cười thành tiếng, hôn tay cô một cái, dẫn cô ngồi xuống.
Blaise chẳng thể làm gì khác ngoài dùng anh đào dụ dỗ Cocoa trên vai Astoria — trước kia cậu ta luôn ngồi cạnh Draco — miệng còn lẩm bẩm không dứt: “Có người mới, đã quên người xưa, chỉ thấy người mới đẹp như hoa, không thấy người cũ lệ rơi ròng ròng….”
Draco và Astoria cùng nhìn nhau cười, bọn họ đang nhớ lại chuyện cười năm ngoái.
Draco giả vờ tằng hắng: “Xin lỗi, Blaise. Nhà Malfoy cần người thừa kế.”
Anh dừng lại một chút: “Có điều nghe cha đỡ đầu nói, thực ra ma dược sinh con trong truyền thuyết có tồn tại! Nếu cậu đồng ý…”
“Ôi, không, tôi không muốn!” Blaise giơ hai tay đầu hàng, da gà cậu đã nổi toàn thân kháng nghị rồi.
Pansy cười vui vẻ vô cùng: “Này, Draco, thật ra nhà Zabini cũng cần người thừa kế! Vậy chúng ta chắc cần hai phần ma dược sinh con rồi!”
Trong phòng cười phá lên.
“Một tuần sau chúng ta có trận đấu với Ravenclaw đấy.” Blaise cuống quít nói sang chuyện khác: “Điểm số có thể sẽ không chênh lệch lớn.”
“Có điều, thắng lợi nhất định sẽ thuộc về Slytherin.” Draco đã hạ quyết tâm từ lâu. Năm thứ ba nhất định phải thắng làm mặt mày rạng rỡ lần thứ hai! Bởi vì đến năm tư, Quidditch sẽ nhường sân cho cuộc thi Tam Pháp Thuật, mà năm thứ năm… Cuộc sống sẽ càng ngày càng hỗn loạn, cúp Quidditch sẽ mất ý nghĩa ban đầu. Nghĩ đến Potter dù có Tên lửa cũng không có đất dụng võ, anh phải cười trên sự đau khổ của người khác.
Lại như Potter không tận dụng hết Nimbus 2001, anh cũng sẽ không đi đổi Nimbus gì cả. Chờ tất cả kết thúc, anh sẽ dùng nhiều thời gian hơn đi câu lạc bộ Quidditch giải trí.
“Nhớ đến xem anh đấy.” Anh nói nhỏ bên tai Astoria: “Em bỏ lỡ rất nhiều trận rồi. Thật không công bằng với anh!”
“Ồ? Không công bằng cái gì? Em đi thì công bằng hả?” Astoria cảm thấy anh hà hơi làm tai ngứa, không được tự nhiên muốn đưa tay lên sờ, lại bị anh cầm lấy.
“Em không tiếp sức cho anh, làm sĩ khí của anh giảm sút…. Mà học viện người ta nhân khí tăng vọt, như vậy không công bằng với anh, không công bằng với Slytherin!”
Astoria hờn dỗi liếc anh một cái: “Đồ quỷ sứ! Tội danh này quá lớn! Như vậy nếu em đi, anh thua thì làm sao bây giờ?”
“Anh sẽ không thua.”
“Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự phụ thì không được nha! Chẳng may thì sao?”
Draco nắm tay cô, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Vậy thắng để anh hôn em. Thua anh cho em hôn.”
“A…” Astoria trầm ngâm hai giây, nhếch miệng: “Anh trêu em!”
Draco trịnh trọng nói: “Không, anh đang đùa giỡn em!”
Astoria ầm thầm bấm anh một cái, đáng tiếc sức mạnh không đủ, Draco xem càng giống khiêu khích.
Anh liền không khách khí chút nào thuận ý người đẹp, hôn trộm một cái.
“Này này, xem nhiều mắt có lỗ đấy!” Blaise vung hai tay che mắt Goyle và Crabbe: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.”
Astoria mắc cỡ vội vã đẩy Draco ra. Cô suy nghĩ có phải Daphne đang ngồi cùng, có điều quay mặt sang lại nhìn thấy Pansy.
Mặc dù Pansy cố giấu, giả bộ bình tĩnh, nhưng làm sao cũng không che hết được đố kị.
Thậm chí Astoria có thể nhìn từ mặt cô ta sự phẫn nộ và không cam lòng nào đó. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Pansy lại điều chỉnh tâm tình của mình, đổi lại vẻ mặt như lúc lên tàu.
Quả nhiên, mối tình đầu của bé gái đâu dễ quên như vậy… Astoria nghĩ chua xót, đang quen nhau mà bên cạnh còn một người tu bình giấm chua ừng ực, có nên coi người bạn trai mà người gặp người thích, hoa gặp hoa nở là bạn trai tốt không?
Draco không cho là đúng, ôm chầm lấy Astoria. Anh thân thiết bạn gái anh có gì là sai?
“Blaise, cậu như vậy là không đúng. Nên để Goyle và Crabbe học tập mở mang kiến thức, không phải sao?” Người nói chuyện vậy mà lại là Pansy, cô ta xem như đùa vui dễ dàng.
Dọc theo đường này, Pansy có vẻ đặc biệt hoạt bát, thật giống như người yêu đương là Goyle và một cô gái không liên quan nào đó vậy, còn Draco vẫn cứ là ngọn cỏ vô chủ, Astoria chỉ là em gái bạn tốt.
Astoria cảm thấy cả người không dễ chịu.
Draco cũng cảm thấy, động viên vỗ vỗ cô: “Chúng ta sắp đến rồi.”
Sắp đến rồi nghĩa là lại sắp gặp Giám ngục ở cửa lớn. Astoria rùng mình một cái, những thứ đó không cho cô ấn tượng tốt.
“Hứ, giám ngục cũng chỉ có vậy. Đứng canh bao ngày rồi, vẫn để Black trà trộn Hogwarts!” Blaise lạnh lùng oán giận. Đêm Halloween ngủ sàn nhà đó làm cậu lưng đau eo nhức, thiếu gia nhà Zabini lần thứ nhất trải nghiệm điều này.
Daphne cảm thấy rất lúng túng khi em gái mình hẹn hò với người bạn tốt thích, cô cố tỏ ra thân mật hơn ôm cánh tay Pansy, tỏ vẻ mình không dính líu đến vấn đề tình cảm: “Trời… Lại là bọn Giám ngục đáng ghét!”
“Blaise, có muốn một cơ hội luyện tập hay không?” Draco vừa chuyển động đũa phép trong tay, vừa đứng dậy, nhưng một tay khác vẫn luôn nắm chặt Astoria.
Blaise cũng lấy đũa phép ra, đáp lễ: “Tình nguyện ra sức vì các vị tiểu thư.”
Tin tức Potter nhận được một cái Tên lửa ở lễ Giáng sinh rất nhanh truyền khắp toàn trường, khiến Slytherin cũng cảm thấy bất an.
Bởi lúc trước Slytherin đã thắng Gryffindor, nên bọn họ không gặp nhau mùa giải phía sau. Thế nhưng Marcus bắt đầu lo lắng Gryffindor có thể dẫn trước Hufflepuff rất nhiều điểm: “Dù sao đó là cái chổi mới nhất, tốt nhất, nhanh nhất trên thế giới.”
Trải qua một năm cùng nhau huấn luyện, White hoàn toàn tự tin vào Draco: “Chúng ta có Malfoy, cũng có thể vượt Ravenclaw rất nhiều điểm.”
Draco dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve viền chén thủy tinh: “Tôi nghĩ chúng ta cần thảo luận về chiến thuật — làm sao để tăng điểm, làm cho khả năng thắng cao nhất.”
Marcus khổ não nắm tóc: “Nhưng trận của Gryffindor ngay phía sau, chúng nó có thể bắt chước phương pháp như chúng ta.”
“Không cần lo lắng. Tin rằng lần thứ nhất có Tên lửa, Đấng Cứu Thế sẽ không để chờ đợi khoe mẽ, sẽ lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai làm ưu thế của Gryffindor.” Draco ung dung thong thả phân tích: “Nếu như nó cưỡi trên cái chổi nhanh nhất thế giới, còn lãng phí mấy tiếng mới có thể bắt được Golden Snitch, tại sao chúng ta không nghĩ kỹ một hồi?”
Marcus bỗng nhiên tỉnh ngộ, tán thưởng vỗ vai anh, đi điều chỉnh phương án tác chiến.
Blaise lò mò tới, hỏi nhỏ Draco: “Ngài Malfoy định liệu trước mọi thứ, làm sao ngài có thể xác định lúc chúng ta thi đấu, Golden Snitch sẽ không xuất hiện ngay?”
“Không, tôi xác định nó sẽ xuất hiện ngay.” Draco nhíu mày.
Ngày thi đấu đã đến, thời điểm buổi sáng, các đội viên Slytherin mặc đồng phục thể thao, ngồi ở đại sảnh đường hưởng thụ bữa sáng.
Marcus phát hiện đội viên quan trọng nhất đội mình còn chưa xuất hiện: “Malfoy ở đâu vậy?”
Anh ta nhìn phía Blaise bạn cùng phòng của Draco đầu tiên. Nam sinh cao to da đen nhún vai: “Tôi không có giấu cậu ta đi đâu.”
“Astoria vừa gọi cậu ấy đi rồi, em nhìn thấy.” Pansy bỗng đứng ra nói, sau đó giải thích với Daphne: “Đó là lúc cậu còn chưa tới phòng sinh hoạt chung.”
Marcus nhíu mày: “Lúc nào rồi…”
Daphne có chút lúng túng, Pansy lại như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đùa giỡn cùng cô.
Mãi đến tận lúc thức ăn trên bàn biến mất hết, Draco và Astoria còn chưa có xuất hiện.
Marcus không nhịn được, anh ta đứng lên, đi đi lại lại tại chỗ.
Lại qua mấy phút, Marcus dường như muốn đạp mặt đất ra mấy vết chân rồi.
Lúc này, hai người kia mới khoan thai đến muộn.
Hai gò má Astoria đỏ bừng, đôi môi trơn bóng như bánh pudding dâu, người tinh mắt vừa nhìn liền biết vừa xảy ra chuyện gì.
Có điều giờ phút này trên mặt cô hơi tức giận, hoàn toàn không giống Draco hớn hở mặt mày.
Pansy giành trước vội vàng quan tâm: “Nia. Sao muộn vậy mới đến? Trận đấu sắp bắt đầu rồi!”
Astoria chưa kịp trả lời, Marcus ho mạnh một tiếng: “Tiểu thư Greengrass, chờ xong trận đấu, em tùy tiện trao đổi với Malfoy nhiêu cũng được. Nhưng mà bây giờ, có thể trước trả Tầm thủ cho bọn anh không?”
Lời nói kỳ thực có đao có búa, ai cũng có thể nghe ý không vừa lòng trong đó. Astoria cũng hiểu rõ anh ta đang ám chỉ chính cô vì muốn giao lưu tình cảm với bạn trai, suýt nữa làm lỡ trận đấu.
Cái tội này cũng lớn quá! Vấn đề là, căn bẳn không phải cô muốn giao lưu!
Cảm giác được ánh mắt Slytherin xung quanh khác thường, Astoria ai oán cúi thấp đầu, “điềm đạm đáng yêu” trừng Draco một hồi.
Dưới tình huống này, nếu cô phủi tay áo rời đi sẽ vô cùng vô lễ; lớn tiếng biện bạch lỗi do Draco càng không phong độ, thậm chí sẽ bị cho là ngụy biện; nhưng bắt cô phải thừa nhận mình làm trễ nải anh thi đấu, nằm mơ!
Rõ ràng do tên chết tiệt da mặt dày lại lấy cớ “luyện tập”, trao đổi nước miếng nửa ngày….
Draco là ai, chí ít xung quanh không có một học sinh vị thành niên nào có thể khôn khéo hơn anh, dăm ba câu liền rõ các đồng đội bị gạt.
Anh nhàn nhạt liếc Pansy bên cạnh. Sáng sớm lúc anh mang Nia rời phòng sinh hoạt chung, ngửi thấy rõ mùi nước hoa quen thuộc, khẳng định cô ta liền trốn ở cái xó nào đó!
“Xin lỗi, Marcus!” Draco tiến lên trước một bước, dùng thân thể che lại một số tầm mắt, lộ ra nụ cười lưu manh: “Tối hôm qua, tôi dùng cốc trà của Blaise bói toán, phát hiện tôi cần Astoria chúc phúc để tăng may mắn. Vì vậy sáng sớm nay chẳng thể chờ được đi cầu em ấy quan tâm rồi.”
Anh liếc Blaise, người sau lập tức hiểu ý cười ha ha: “Tôi nói làm sao trời sáng đã không thấy tăm hơi!”
Draco lùi lại dắt tay Astoria, khom người hôn nhẹ, cười đến dịu dàng vô cùng: “Lại chúc phúc cho anh lần nữa được không?”
Astoria làm người trong cuộc, chỉ có thể hít một hơi thật sâu. Dưới cái mỉm cười đến say lòng người của Draco, miễn cưỡng tiến đến trước mặt anh, hôn mặt anh một cái.
Draco hôn tay cô lần nữa: “Cảm ơn, thân ái. Anh sẽ giao tận tay Golden Snitch cho em.”
Sau đó, anh quay qua lớn tiếng chào hỏi đội viên: “Như vậy, vì thắng lợi!”
Những người xung quanh trở nên hưng phấn, có mấy người còn hà hơi huýt sáo.
Mọi người chen chúc xuất phát ra sân bóng.
Đây là một ngày sắc trời tốt, mặt trời mùa đông hiếm thấy long lanh như vậy, có chút ý vị mùa xuân. Khắp nơi được sưởi đến ấm áp, gió nhẹ lướt qua mặt khiến người ta sung sướng.
Trên sân bóng một mảnh ầm ý, khán đài gần như chật kín. Đây là hoạt động giải trí… long trọng nhất của Hogwarts, dù cho người quanh năm ngâm mình cả ngày trong thư viện cũng sẽ ra đây buông lỏng chút.
Astoria muốn đi cùng Daphne, nhưng Pansy đã ôm Daphne kéo một khoảng cách nhỏ với cô. Daphne nhìn em gái, nhưng vẫn nói chuyện cùng Pansy. Astoria làm bộ vô tình cách hai người mấy bước, Goyle và Crabbe theo sát phía sau cô, mấy người cùng đi hướng khán đài Slytherin trang trí màu xanh lục, con rắn bạc trên lá cờ nhà tỏa sáng lòe lòe.
“Sáng như vậy họ không thấy chói mắt à?” Astoria nhỏ giọng hỏi Goyle.
Năm ngoái cô xin giấy miễn lớp học bay, lại chỉ xem đấu Quidditch một lần, còn không may mắn té xuống, cho nên cô có hiểu biết rất ít với loại vận động này.
“Bọn họ có mang kính mắt, sẽ không chói đâu.” Dù sao cũng là con trai, Goyle vẫn tính có chút thưởng thức. Ở trong quá trình thi đấu, cậu ta được coi như người hướng dẫn.
“Tầm thủ sẽ bay cao hơn chút, tách ra Quaffle, tìm Golden Snitch.”
Astoria dùng ống nhòm khéo léo tìm kiếm Draco, đây là thứ sáng sớm nay anh đưa kín đáo cho cô: “Lỡ mất động tác của anh thì tiếc lắm nha!”
Bình luận viên Gryffindor Lee Jordan đang giới thiệu Tầm thủ Ravenclaw Cho Chang. Astoria dùng ống nhòm tiện nhìn qua, điều chỉnh tiêu cự một hồi, phát hiện đây là một cô bé kiểu truyền thống rất đẹp. Cách xa như vậy, cô cũng có thể nhìn thấy con ngươi đen láy của Cho Chang, đáng tiếc làm cầu thủ, cô bé phải ghim mái tóc dài màu đen lên.
Lee Jordan bỗng kêu lớn tiếng, Draco dường như làm động tác lộ liễu gì đó. Anh chợt bay nhanh về một phía, Cho Chang vội vã đuổi theo.
Astoria cảm thấy dùng ống nhòm thực sự đuổi không kịp tốc độ của họ nên bỏ ra, lúc này mới phát hiện, Draco là đang bay về phía cô.
Ngay lúc tất cả khán giả đều cho rằng anh phát hiện Golden Snitch, anh rất ung dung tách ra một quả Quaffle, đột nhiên phất tay với Astoria, cười đến xán lạn.
“Tầm thủ Slytherin hình như đang chào hỏi với người nào đó. Giờ cậu ta lại bay về vị trí cũ.” Sự chú ý của Lee Jordan rất nhanh lại đặt trên người Truy thủ: “Nhìn xem, cú quật thẳng đặc sắc cỡ nào, Tấn thủ Ravenclaw vừa bộc phát lực kinh người.”
Astoria biết, Draco nhất định đang vẫy tay với cô. Cô rất thẹn thùng vuốt vuốt tóc, làm sao anh có thể làm chuyện mất mặt như vậy? Anh còn sợ cô chưa đủ xui xẻo hay sao? Tuy rằng Pansy không còn nhìn cô, nhưng sau lưng cô như mang gai. Tại sao anh vẫn chưa giải quyết nợ đào hoa của chính anh?
Trên sân bóng, đột nhiên Marcus huýt sáo, đội hình Slytherin lập tức biến đổi.
Astoria vội vàng giơ ống nhòm, đội viên vừa có vẻ hơi lười nhác giờ phút này tinh thần phấn chấn. Bọn họ hiểu ngầm phối hợp, cướp bóng vô cùng trôi chảy từ trong tay Ravenclaw.
Sau mấy lần chuyền bóng, White làm động tác né qua Thủ quân, động tác nhanh nhẹn ném bóng, bóng theo đường vòng cung xuyên qua gôn.
Trên khán đài, chúng Slytherin hoan hô lên.
Từ quả bóng thứ nhất này, biển màu xanh lục chưa từng bình tĩnh lại qua! Trên sân Slytherin như có thần giúp, bóng vào không ngừng.
Ravenclaw cũng bắt đầu điều chỉnh chiến thuật, nhưng nhược điểm của họ đã bị Slytherin bóp lấy vững vàng, bất cứ lúc nào cũng có thể biến hóa khắc chế đội hình của họ.
Điểm số hai đội bắt đầu kéo dài khoảng cách.
Astoria vô cùng nghi hoặc nhìn Draco trên bầu trời.
So với tình cảnh khí thế ngất trời phía dưới, anh giống như đến xem phong cảnh, tình cờ cưỡi cái chổi lảo đảo vô ích vòng vòng, tình cờ đổi mấy động tác.
Cho Chang vừa bắt đầu còn hồi hộp chú ý anh, sau mấy lần bị dao động, cô bé bắt đầu tự mình tìm kiếm Golden Snitch khắp nơi.
Draco tiếp tục không coi ai ra gì bay giữa không trung, khóe miệng ngậm nụ cười không ai nhìn thấu.
“Tại sao anh ấy không sốt ruột chút nào vậy?” Astoria thực sự không nhịn được, nhỏ giọng hỏi Goyle.
Goyle chỉ chỉ điểm ghi bàn, Slytherin đã dẫn trước 90 điểm.
“Nếu Ravenclaw tìm được Golden Snitch, bọn họ cũng có thể chuyển bại thành thắng mà!”
Dần dần, bóng Slytherin vào gôn càng ngày càng nhiều.
Không chỉ đội Ravenclaw bối rối, ngay cả Gryffindor và Hufflepuff cổ vũ cho bọn họ cũng đã hô khàn cả giọng.
Lúc điểm chênh lệch hơn 150, khán đài Slytherin bỗng bùng nổ tiếng hoan hô, mà ngoài nhà họ ra, các nhà khác có vẻ hơi nản lòng.
Astoria lo lắng hỏi Goyle: “Nếu như không tìm được Golden Snitch thì sao? Trận đấu làm sao bây giờ?”
“Vẫn tiếp tục.” Goyle trả lời không chút do dự, chỉ chốc lát sau lại gãi đầu: “Hẳn là sẽ không đi….”
Có điều lúc này linh cảm của Astoria đã trở thành sự thật.
Đội Slytherin lúc này đã tiến công chậm lại, dùng bảo thủ phòng thủ trận hình. Trong nhóm họ luôn có một hai người học Draco bay lên cao giải lao. Thậm chí Astoria còn nhìn thấy, có thời điểm Blaise còn đi tới tán gẫu với Draco.
Vị trí mặt trời chạy từ đông sang tây.
Mấy lần Ravenclaw phản công, bóng cũng vào gôn, nhưng chênh lệch quá lớn, liền những người hô cố lên xung quanh cũng trở nên ủ rũ.
Càng thú vị chính là, qua đợt đánh lâu dài này, nhóm Slytherin đều chẳng muốn đứng dậy hoan hô.
Goyle và Crabbe như những người khác, ngồi chỗ đó, chỉ có lúc cầu vào gôn mới vung vẩy cờ nhỏ — cổ họng bọn họ đã sớm khàn ách lại.
Thậm chí một số học sinh nhà khác đã bắt đầu xuống đài, ở tình huống thực lực cách biệt rõ ràng như vậy, dù cho Ravenclaw có tìm được Golden Snitch cũng không phải người thắng cuối cùng.
Astoria híp mắt nhìn qua ống nhòm về phía Draco. Cô mơ hồ cảm thấy trận đấu đến mức này đều do anh thiết kế sẵn. Người thừa kế nhà Malfoy như vị hoàng đế ở trên cao quan sát chúng sinh.
Cô âm thầm cắn răng, sao còn chưa kết thúc, cô muốn đi ăn tối!
Phảng phất như có tâm linh tương thông, Draco bỗng nhiên nhìn phía cô, ưu nhã giãn thân dưới, nắm chặt cái chổi, nhẹ nhàng bay tới chỗ cô.
“Không phải chứ….” Astoria có loại cảm giác không tốt.
Nimbus 2001 xác thực có tốc độ bay rất nhanh, Lee Jordan đã hữu khí vô lực (lực bất tòng tâm) cho rằng anh lại làm động tác giả gì đấy, nói lười biếng: “A, Tầm thủ Slytherin lại bay nhanh.”
Thời gian trong nháy mắt, Draco như sao băng bay vọt tới trước mặt Astoria, quẹo thật nhanh, vô cùng phóng khoáng dừng trước mặt cô — thật may cô ngồi hàng thứ nhất trước lan can.
“Anh…” Cái chổi mang theo gió thổi bay tóc Astoria. Cô bị dọa tim đập bình bịch, không khỏi che ngực, trợn mắt há mồm nhìn anh, nhìn anh mở nắm tay như ảo thuật, một quả cầu vàng nho nhỏ vô lực vung lên đôi cánh trong suốt.
“Anh nói rồi, em yêu. Anh sẽ mang Golden Snitch giao tận tay cho em.” Draco hất cằm lên, kéo dài ngữ điệu.
Xung quanh lập tức sôi sùng sục.
“Snitch, Golden Snitch!” Lee Jordan đều phải kích động: “Cuối cùng, cuối cùng Slytherin cũng bắt được Golden Snitch rồi!”
Toàn bộ sân bóng dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng coi như kết thúc!
Trận đấu này, mang đến mấy trăm điểm chênh lệch, khiến Gryffindor Wood thở dài đần độn mỗi ngày.
Đã từng có người đưa ra nghi vấn khi Draco bắt được Golden Snitch, thế nhưng trọng tài giám sát pháp thuật phản hồi, anh không có làm bất kì hành vi trái quy tắc nào, Golden Snitch bị bắt được bên tai Astoria.
Marcus dường như muốn đặt Astoria lên mà cúng như Nữ thần May mắn của đội bóng rồi.
Mà bạn học Nữ thần May mắn lại không dễ bị gạt như vậy.
“Cái gì mà bỏ lỡ động tác giả dối của anh? Anh bắt em ngồi lâu như vậy đờ ra nhìn anh?”
Draco đường làm quan rộng mở ôm bạn gái, bọn họ đang ngồi nói chuyện ở một phòng học trống không bóng người, Golden Snitch kia đang bay tới bay lui tuần tra trong phòng.
“Thành thật khai báo, làm sao nó lại xuất hiện bên tai em?” Astoria mới không tin màu tóc vàng của mình còn hấp dẫn Golden Snitch hơn màu tóc bạch kim của Draco.
Vậy mà anh dám tuyên bố với mọi người, Golden Snitch chính do thích màu sắc tóc cô! Hại cô gần đây rất được chú ý, thậm chí có nữ sinh đang nghĩ muốn nhuộm màu sắc giống cô.
Draco cúi đầu, như có như không sượt qua môi Astoria, nỗ lực xâm nhập.
Không nghĩ tới, Astoria rất tự giác há miệng phối hợp lại.
Draco còn chưa kịp ngạc nhiên mừng rỡ đỡ bị cắn một cái không tính nhẹ. Anh trợn to hai mắt: “Cô bé, em dám phản kích?”
“Thật ngại quá, vừa lúc em không muốn ‘luyện tập’!” Astoria liếm môi mình, đều sắp bị cắn nát rồi!
Draco không nhịn được bật cười, dùng sức kéo cô vào lòng mình, liếm nhẹ lỗ tai cô: “Kỳ thực vừa mở trận anh đã bắt được Golden Snitch. Còn nhớ lúc anh phất tay với em không? Khi đó anh dùng túi vải tàng hình bao lấy nó, không có đụng trực tiếp bằng tay, không tính bắt được thực sự. Thấy điểm gần đủ rồi anh mới lấy nó ra.”
Astoria thở phì phò đẩy anh ra: “Sau này em sẽ không đi xem anh thi đấu nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.