Chương 3
tricksterwithwings
23/12/2021
Đối với ác quỷ, thời gian chẳng là thứ gì cả. Nhiều năm sẽ mau chóng trôi qua và nó không hề ảnh hưởng gì đến cuộc đời của một con ác quỷ. Nhưng kể từ đêm hôm đó... thời gian chính là một cực hình với Sebastian và nó sẽ không bao giờ kết thúc. Cuộc sống của hắn chỉ là một chiếc hộp hoàn toàn trống rỗng, và hắn cảm nhận rằng sự tồn tại của bản thân là vô nghĩa. Hắn từ chối kí khế ước với bất kì ai, và chỉ lấy một linh hồn khi thật sự cần thiết. Mọi người xung quanh hắn cũng hoàn toàn bình thường, vẫn cười nói vui vẻ. Sự phát triển của khoa học và công nghệ cũng không ảnh hưởng gì đến bản thân hắn.
Cứ thế, nhiều thế kỉ trôi qua...
Thế giới của mọi người vẫn tiếp tục... nhưng đó không phải là thế giới của hắn.
Hắn bây giờ chỉ đơn thuần là một cái vỏ trống rỗng, nằm bất động trên mặt đất. Hắn không thể ngủ, nếu không sẽ gặp phải ác mộng và bản thân liên tục nhớ về khoảnh khắc ấy. Nhiều năm trôi qua, bỗng có một ngày hắn bắt đầu tự hỏi vu vơ và phớt lờ đi những ánh mắt của mọi người xung quanh. Hắn không quan tâm họ nghĩ gì bởi vì bọn họ không thể hiểu được nỗi lòng của hắn. Hắn đã nhiều lần tìm cách để tự giết chết bản thân mình nhưng hắn không bao giờ làm được. Không phải vì bản thân không dám chết, mà vì mạng sống của hắn là do Ciel hy sinh đánh đổi bản thân mình để cứu hắn.
Hắn thở dài. Ciel... tôi nhớ em, tâm trí và thân thể hắn đều nhớ. Mỗi ngày hắn đều nhìn lên bầu trời chỉ vì tự dối lừa bản thân mình rằng đó là đôi mắt xanh biếc của người ấy. Mỗi một ngày sự đau khổ ấy cứ như đang muốn giết chết hắn một cách chậm rãi. Nhưng khoảng thời gian cô đơn nhất chính là khi màn đêm buông xuống. Khi đó hắn ẩn mình trong bóng đêm và tự liếm vết thương luôn rỉ máu của mình. Cuộc sống của hắn cứ như vậy lặp đi lặp lại... nó không bao giờ chịu ngừng lại.
Bây giờ đã là thế kỉ 20, là thời hiện đại. Sebastian lúc này đang ngồi trong một quán cà phê, ánh mắt vẫn thủy chung nhìn chằm chằm vào tách trà - Earl Grey trước mặt, loại trà yêu thích của Ciel. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên vì những ký ức ùa về lúc hắn vẫn còn đóng vai một người quản gia, và vì Ciel của hắn. Đôi mắt cay xè làm hắn không thể không quay đầu và đối mặt với tấm cửa kính trong suốt bên cạnh, sự đau đớn trong trái tim hắn lại một lần nữa ập đến.
Một giọng nói bất bợt vang lên làm hắn hơi giật mình:
"Chà, hãy nhìn ngươi đi, Sebby. Điều gì đã xảy ra với một ác quỷ chết chóc và đáng sợ mà tôi đã từng theo đuổi vậy?"
Sebastian quay đầu lại và đối mặt với Grell:
"Con ác quỷ đó đã mất tất cả rồi" - hắn lẩm bẩm.
Grell cau mày nói:"Ngươi vẫn còn quan tâm đến thằng nhóc đó? Làm ơn đi, nó đúng là một kẻ yếu-"
"Câm miệng! Ngươi không được phép nói bất cứ điều gì về em ấy!" - Sebastian lớn tiếng, đôi mắt trở nên đỏ rực lên giống như cảnh cáo gã.
Grell lập tức giơ tay lên bày tỏ sẽ không dám gì nữa:"Ui, tính tình ngươi tệ thật đấy. Ngươi biết rõ ta không có ý gì mà, ta thực sự khá thích vị bá tước nhỏ ấy đó nha".
Sebastian mệt mỏi xoa mí mắt một cách khó chịu, hắn thở dài nói:"Ta biết đó chỉ là... hôm nay là ngày giỗ của em ấy... ngươi biết đấy...".
Đôi mắt của Grell ánh lên vẻ thấu hiểu, bỗng gã nghiêm túc hỏi:"Ngươi còn yêu cậu ấy không?"
Sebastian hạ tay xuống, trừng mắt nhìn hắn:"Đúng là một câu hỏi ngu ngốc".
Sau đấy hắn lại cuối đầu và mỉm cười tự giễu:"Ngươi biết rõ, em ấy là tất cả của ta. Ta chỉ ước..." - giọng nói từ từ nhỏ lại và sau đó hắn lại một lần nữa nhìn vào tách trà trước mắt.
Grell đột nhiên khẽ nhếch mép, đôi mắt cũng bỗng nhiên long lanh hơn giống như cho hắn biết rằng gã đang muốn làm thứ gì đó:"Chà, ngươi cũng biết điều ước của bản thân chính là những thứ ngu ngốc nhất còn gì. Ngay cả việc ngươi sẽ ngạc nhiên về việc một người có thể được đầu thai chuyển kiếp".
Sebastian nghe thế liền cau mày khó hiểu:"Ngươi đang nói cái-". Bỗng hắn thấy từ khóe mắt mình bắt gặp một vệt xám mờ. Hắn lập tức quay đầu về phía cửa kính và tìm kiếm màu sắc quen thuộc ấy... nhưng nó đã nhanh chóng biến mất. Hắn quay đầu lại lần nữa thì đã thấy cái người lúc nãy còn đứng trước mặt mình bây giờ đã đi mất từ lúc nào.
Sebastian nghĩ rằng chắc chắn gã thần chết đó đã giở trò gì đó. Trong phút chốc, hắn mệt mỏi thở dài; khi đó hắn thực sự đã mong đợi... hắn cũng biết rõ hơn ai hết. Cuối cùng, một thứ nào đó đã mất đi rồi thì nó cũng không bao giờ có thể quay trở lại được nữa.
Không liếc nhìn cốc trà đã nguội lạnh trên bàn một lần nào nữa, hắn đứng dậy và rời khỏi quán cà phê.
Sau khi dừng lại ở một cửa hàng bán hoa, hắn đi đến một nơi đặt biệt của mình và Ciel. Đó là một vách đá nơi có rất nhiều hoa dại mọc ở đấy và nó hướng ra mặt biển. Nó không quá xa so với nơi từng là một trang viên. Hai người bọn họ khi trước thỉnh thoảng sẽ đến đây để ngắm cảnh và hóng gió, mãi cho đến khi mặt trời lặn mới trở về. Đây còn là một nơi mà họ dành để quên đi hết mọi rắc rối của mình. Nhưng kể từ lúc Ciel đi, Sebastian đã không còn thường xuyên đến đây nữa. Chỉ vào một ngày duy nhất trong năm hoặc những lúc hắn muốn ở bên cạnh tình yêu đã mất của mình, hắn mới ở đây. Hắn tưởng tượng rằng hai người họ sẽ lại gặp nhau một lần nữa, ngay tại đây.
Sebastian quỳ xuống và đặt một bó hoa hồng trắng xuống đất.
"Bocchan, cái này là dành cho em. Tôi biết em yêu chúng đến dường nào". Hắn dừng lại, nhường như đang muốn đợi câu trả lời. Nhưng vẫn như mọi khi, tất cả những gì hắn chờ đợi vẫn chỉ là sự im lặng. Trái tim đau đớn thắt lại, Sebastian run rẩy hít vào một hơi thật sâu:
"Em biết không, tôi đã nghĩ về em rất nhiều. Mỗi ngày, tôi đều nhớ đến em. Tôi nhìn thấy em khi tôi ôm em vào lòng, nhìn em nở nụ cười với tôi... và tôi đau lắm. Đau đến mức không thể nào chịu được. Mỗi ngày tôi đều ước gì mình có thể xin lỗi vì mọi chuyện tôi đã đối xử với em. Giá như tôi được ở bên em, chúng ta được ở bên nhau. Tôi xin lỗi. Nhưng tôi biết rằng tôi yêu em, khi em rời đi em cũng đã mang trái tim của tôi đi mất rồi. Những gì còn sót lại trên tấm thân vô giá trị này vẫn mãi thuộc về em".
Hắn thì thầm, tay nắm chặt lồng ngực, ngay trên trái tim của mình. Hắn đứng dậy và nhìn lên bầu trời:"Những gì mà tôi có thể làm, là ở bên em ngay lúc này. Thật muốn nghe em gọi tên tôi một lần nữa..."
"Sebastian..."
Đôi mắt đỏ hoe bỗng trừng lớn. Đầu óc của hắn tàn nhẫn đến mức này hay sao? Đùa bỡn hắn một lần nữa-
"Sebastian..."
Cái gì?...
Sebastian chậm rãi quay đầu, như thể hắn đang sợ hãi những gì mà tâm trí anh tạo ra... Hắn quay lại, chỉ để nhìn thấy ai đó đang đứng cách sau hắn một vài bước chân.
Hắn cố gắng nói, cố gắng cử động nhưng không thể làm được. Thay vào đó, hắn khuỵu xuống, lấy hai tay che miệng vì sốc và không hề để tâm đến những giọt nước mắt đang chảy dài trên gương mặt của mình.
Hình bóng ấy vẫn đứng trước trước mặt anh cho đến khi cuối xuống, hai người họ đã đối diện lẫn nhau. Sau đó người ấy cẩn thận đưa tay lên và nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt, từ từ vuốt ve khuôn mặt của hắn. Người ấy mỉm cười và nói:
"Ngươi đang khóc kìa. Ta chưa từng nghĩ ta sẽ nhìn thấy sự yếu đuối của ngươi đó..."
Sebastian không thể tin được những gì đang diễn ra ngay trước mắt mình. Hắn đưa tay và đặt lên khuôn mặt của người ấy, như muốn chắc chắn đó không phải là mơ.
"C-Ciel?" - Hắn thở phào.
Ciel gật đầu nói:"Chào Sebastian..." - cậu thì thầm nói, đôi mắt trở nên ngấn nước.
Ngay sau đó, thân thể của Sebastian như được tiếp thêm sức mạnh vậy. Hắn lập tức ôm chặt lấy cậu, cứ như muốn khảm cậu vào thân thể của mình. Ciel cũng ôm chặt không kém, cả hai đều khóc, cuối cùng thì bọn họ đã được đoàn tụ.
"Ciel... Ciel... Ciel của tôi" - Sebastian thiết tha gọi tên cậu. Hắn vùi mặt vào mái tóc mềm mại của cậu.
"Tôi cứ tưởng mình đã mất em rồi. Tôi đã nhìn thấy em chết trước mắt tôi. Em... em..."
Ciel ôm chặt lấy lưng của Sebastian nói:"Ta biết, ta biết, ta xin lỗi. Tuy rằng phải mất một thời gian nhưng bây giờ ta đã ở đây rồi. Ta sẽ không đi nữa".
Sebastian lùi lại để hắn có thể nhìn vào đôi mắt xanh xinh đẹp đó; hắn đã bở lỡ toàn bộ khoảnh khoắc này trước đây, hắn nói:"Ciel, tôi cần nói với em rằng... tôi yêu em! Đáng lẽ tôi phải nói với em từ trước, nhưng... tôi yêu em". Hắn khóc lóc trong tuyệt vọng.
Ciel vui mừng không xiết và mỉm cười trong nước mắt. Trán hai người áp vào nhau:"Ta cũng yêu ngươi".
Sebastian cũng mỉm cười, là lần đầu tiên trong nhiều thế kỷ. Cuối cùng hắn cũng đã được trọn vẹn ở bên người mà yêu một lần nữa. Và lần này, hắn thề rằng hắn sẽ đảm bảo không có gì có thể chia cắt bọn họ, và họ đã ôm nhau suốt cả đêm dài.
Vì vậy, hai người họ cuối cùng đã được ở bên cạnh nhau. Nhưng lần này sẽ không có những cuộc chiến, không có nỗi đau đớn về thể xác và tinh thần nữa.
Chỉ có tình yêu của họ dành cho nhau. Sẽ mãi luôn tồn tại theo thời gian.
Khi họ nắm tay nhau, họ đã hứa với nhau và trao nhau nụ hôn đầu tiên của hai người.
- Hoàn-
(2/1/2020)
Cứ thế, nhiều thế kỉ trôi qua...
Thế giới của mọi người vẫn tiếp tục... nhưng đó không phải là thế giới của hắn.
Hắn bây giờ chỉ đơn thuần là một cái vỏ trống rỗng, nằm bất động trên mặt đất. Hắn không thể ngủ, nếu không sẽ gặp phải ác mộng và bản thân liên tục nhớ về khoảnh khắc ấy. Nhiều năm trôi qua, bỗng có một ngày hắn bắt đầu tự hỏi vu vơ và phớt lờ đi những ánh mắt của mọi người xung quanh. Hắn không quan tâm họ nghĩ gì bởi vì bọn họ không thể hiểu được nỗi lòng của hắn. Hắn đã nhiều lần tìm cách để tự giết chết bản thân mình nhưng hắn không bao giờ làm được. Không phải vì bản thân không dám chết, mà vì mạng sống của hắn là do Ciel hy sinh đánh đổi bản thân mình để cứu hắn.
Hắn thở dài. Ciel... tôi nhớ em, tâm trí và thân thể hắn đều nhớ. Mỗi ngày hắn đều nhìn lên bầu trời chỉ vì tự dối lừa bản thân mình rằng đó là đôi mắt xanh biếc của người ấy. Mỗi một ngày sự đau khổ ấy cứ như đang muốn giết chết hắn một cách chậm rãi. Nhưng khoảng thời gian cô đơn nhất chính là khi màn đêm buông xuống. Khi đó hắn ẩn mình trong bóng đêm và tự liếm vết thương luôn rỉ máu của mình. Cuộc sống của hắn cứ như vậy lặp đi lặp lại... nó không bao giờ chịu ngừng lại.
Bây giờ đã là thế kỉ 20, là thời hiện đại. Sebastian lúc này đang ngồi trong một quán cà phê, ánh mắt vẫn thủy chung nhìn chằm chằm vào tách trà - Earl Grey trước mặt, loại trà yêu thích của Ciel. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên vì những ký ức ùa về lúc hắn vẫn còn đóng vai một người quản gia, và vì Ciel của hắn. Đôi mắt cay xè làm hắn không thể không quay đầu và đối mặt với tấm cửa kính trong suốt bên cạnh, sự đau đớn trong trái tim hắn lại một lần nữa ập đến.
Một giọng nói bất bợt vang lên làm hắn hơi giật mình:
"Chà, hãy nhìn ngươi đi, Sebby. Điều gì đã xảy ra với một ác quỷ chết chóc và đáng sợ mà tôi đã từng theo đuổi vậy?"
Sebastian quay đầu lại và đối mặt với Grell:
"Con ác quỷ đó đã mất tất cả rồi" - hắn lẩm bẩm.
Grell cau mày nói:"Ngươi vẫn còn quan tâm đến thằng nhóc đó? Làm ơn đi, nó đúng là một kẻ yếu-"
"Câm miệng! Ngươi không được phép nói bất cứ điều gì về em ấy!" - Sebastian lớn tiếng, đôi mắt trở nên đỏ rực lên giống như cảnh cáo gã.
Grell lập tức giơ tay lên bày tỏ sẽ không dám gì nữa:"Ui, tính tình ngươi tệ thật đấy. Ngươi biết rõ ta không có ý gì mà, ta thực sự khá thích vị bá tước nhỏ ấy đó nha".
Sebastian mệt mỏi xoa mí mắt một cách khó chịu, hắn thở dài nói:"Ta biết đó chỉ là... hôm nay là ngày giỗ của em ấy... ngươi biết đấy...".
Đôi mắt của Grell ánh lên vẻ thấu hiểu, bỗng gã nghiêm túc hỏi:"Ngươi còn yêu cậu ấy không?"
Sebastian hạ tay xuống, trừng mắt nhìn hắn:"Đúng là một câu hỏi ngu ngốc".
Sau đấy hắn lại cuối đầu và mỉm cười tự giễu:"Ngươi biết rõ, em ấy là tất cả của ta. Ta chỉ ước..." - giọng nói từ từ nhỏ lại và sau đó hắn lại một lần nữa nhìn vào tách trà trước mắt.
Grell đột nhiên khẽ nhếch mép, đôi mắt cũng bỗng nhiên long lanh hơn giống như cho hắn biết rằng gã đang muốn làm thứ gì đó:"Chà, ngươi cũng biết điều ước của bản thân chính là những thứ ngu ngốc nhất còn gì. Ngay cả việc ngươi sẽ ngạc nhiên về việc một người có thể được đầu thai chuyển kiếp".
Sebastian nghe thế liền cau mày khó hiểu:"Ngươi đang nói cái-". Bỗng hắn thấy từ khóe mắt mình bắt gặp một vệt xám mờ. Hắn lập tức quay đầu về phía cửa kính và tìm kiếm màu sắc quen thuộc ấy... nhưng nó đã nhanh chóng biến mất. Hắn quay đầu lại lần nữa thì đã thấy cái người lúc nãy còn đứng trước mặt mình bây giờ đã đi mất từ lúc nào.
Sebastian nghĩ rằng chắc chắn gã thần chết đó đã giở trò gì đó. Trong phút chốc, hắn mệt mỏi thở dài; khi đó hắn thực sự đã mong đợi... hắn cũng biết rõ hơn ai hết. Cuối cùng, một thứ nào đó đã mất đi rồi thì nó cũng không bao giờ có thể quay trở lại được nữa.
Không liếc nhìn cốc trà đã nguội lạnh trên bàn một lần nào nữa, hắn đứng dậy và rời khỏi quán cà phê.
Sau khi dừng lại ở một cửa hàng bán hoa, hắn đi đến một nơi đặt biệt của mình và Ciel. Đó là một vách đá nơi có rất nhiều hoa dại mọc ở đấy và nó hướng ra mặt biển. Nó không quá xa so với nơi từng là một trang viên. Hai người bọn họ khi trước thỉnh thoảng sẽ đến đây để ngắm cảnh và hóng gió, mãi cho đến khi mặt trời lặn mới trở về. Đây còn là một nơi mà họ dành để quên đi hết mọi rắc rối của mình. Nhưng kể từ lúc Ciel đi, Sebastian đã không còn thường xuyên đến đây nữa. Chỉ vào một ngày duy nhất trong năm hoặc những lúc hắn muốn ở bên cạnh tình yêu đã mất của mình, hắn mới ở đây. Hắn tưởng tượng rằng hai người họ sẽ lại gặp nhau một lần nữa, ngay tại đây.
Sebastian quỳ xuống và đặt một bó hoa hồng trắng xuống đất.
"Bocchan, cái này là dành cho em. Tôi biết em yêu chúng đến dường nào". Hắn dừng lại, nhường như đang muốn đợi câu trả lời. Nhưng vẫn như mọi khi, tất cả những gì hắn chờ đợi vẫn chỉ là sự im lặng. Trái tim đau đớn thắt lại, Sebastian run rẩy hít vào một hơi thật sâu:
"Em biết không, tôi đã nghĩ về em rất nhiều. Mỗi ngày, tôi đều nhớ đến em. Tôi nhìn thấy em khi tôi ôm em vào lòng, nhìn em nở nụ cười với tôi... và tôi đau lắm. Đau đến mức không thể nào chịu được. Mỗi ngày tôi đều ước gì mình có thể xin lỗi vì mọi chuyện tôi đã đối xử với em. Giá như tôi được ở bên em, chúng ta được ở bên nhau. Tôi xin lỗi. Nhưng tôi biết rằng tôi yêu em, khi em rời đi em cũng đã mang trái tim của tôi đi mất rồi. Những gì còn sót lại trên tấm thân vô giá trị này vẫn mãi thuộc về em".
Hắn thì thầm, tay nắm chặt lồng ngực, ngay trên trái tim của mình. Hắn đứng dậy và nhìn lên bầu trời:"Những gì mà tôi có thể làm, là ở bên em ngay lúc này. Thật muốn nghe em gọi tên tôi một lần nữa..."
"Sebastian..."
Đôi mắt đỏ hoe bỗng trừng lớn. Đầu óc của hắn tàn nhẫn đến mức này hay sao? Đùa bỡn hắn một lần nữa-
"Sebastian..."
Cái gì?...
Sebastian chậm rãi quay đầu, như thể hắn đang sợ hãi những gì mà tâm trí anh tạo ra... Hắn quay lại, chỉ để nhìn thấy ai đó đang đứng cách sau hắn một vài bước chân.
Hắn cố gắng nói, cố gắng cử động nhưng không thể làm được. Thay vào đó, hắn khuỵu xuống, lấy hai tay che miệng vì sốc và không hề để tâm đến những giọt nước mắt đang chảy dài trên gương mặt của mình.
Hình bóng ấy vẫn đứng trước trước mặt anh cho đến khi cuối xuống, hai người họ đã đối diện lẫn nhau. Sau đó người ấy cẩn thận đưa tay lên và nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt, từ từ vuốt ve khuôn mặt của hắn. Người ấy mỉm cười và nói:
"Ngươi đang khóc kìa. Ta chưa từng nghĩ ta sẽ nhìn thấy sự yếu đuối của ngươi đó..."
Sebastian không thể tin được những gì đang diễn ra ngay trước mắt mình. Hắn đưa tay và đặt lên khuôn mặt của người ấy, như muốn chắc chắn đó không phải là mơ.
"C-Ciel?" - Hắn thở phào.
Ciel gật đầu nói:"Chào Sebastian..." - cậu thì thầm nói, đôi mắt trở nên ngấn nước.
Ngay sau đó, thân thể của Sebastian như được tiếp thêm sức mạnh vậy. Hắn lập tức ôm chặt lấy cậu, cứ như muốn khảm cậu vào thân thể của mình. Ciel cũng ôm chặt không kém, cả hai đều khóc, cuối cùng thì bọn họ đã được đoàn tụ.
"Ciel... Ciel... Ciel của tôi" - Sebastian thiết tha gọi tên cậu. Hắn vùi mặt vào mái tóc mềm mại của cậu.
"Tôi cứ tưởng mình đã mất em rồi. Tôi đã nhìn thấy em chết trước mắt tôi. Em... em..."
Ciel ôm chặt lấy lưng của Sebastian nói:"Ta biết, ta biết, ta xin lỗi. Tuy rằng phải mất một thời gian nhưng bây giờ ta đã ở đây rồi. Ta sẽ không đi nữa".
Sebastian lùi lại để hắn có thể nhìn vào đôi mắt xanh xinh đẹp đó; hắn đã bở lỡ toàn bộ khoảnh khoắc này trước đây, hắn nói:"Ciel, tôi cần nói với em rằng... tôi yêu em! Đáng lẽ tôi phải nói với em từ trước, nhưng... tôi yêu em". Hắn khóc lóc trong tuyệt vọng.
Ciel vui mừng không xiết và mỉm cười trong nước mắt. Trán hai người áp vào nhau:"Ta cũng yêu ngươi".
Sebastian cũng mỉm cười, là lần đầu tiên trong nhiều thế kỷ. Cuối cùng hắn cũng đã được trọn vẹn ở bên người mà yêu một lần nữa. Và lần này, hắn thề rằng hắn sẽ đảm bảo không có gì có thể chia cắt bọn họ, và họ đã ôm nhau suốt cả đêm dài.
Vì vậy, hai người họ cuối cùng đã được ở bên cạnh nhau. Nhưng lần này sẽ không có những cuộc chiến, không có nỗi đau đớn về thể xác và tinh thần nữa.
Chỉ có tình yêu của họ dành cho nhau. Sẽ mãi luôn tồn tại theo thời gian.
Khi họ nắm tay nhau, họ đã hứa với nhau và trao nhau nụ hôn đầu tiên của hai người.
- Hoàn-
(2/1/2020)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.