Ice And Cold (Cô Gái Băng Gia Và Chàng Trai Lạnh Lùng Phần 2)
Chương 23: Ngất
Ngọc Linh (Og Teulin)
21/10/2017
Sau khi chuyển ông Tống vào phòng y tế, các nhân viên y tế và nhân viên
an ninh cũng hết sức quan tâm đứng gần đó và không ngừng gọi cấp cứu.
Rick cũng kịp bình tĩnh lại và không khó gì khi nó và anh đã phát hiện
ra tình trạng vô cùng nguy hiểm của ông Tống. Bỗng dưng lại nghẹt thở,
hai mắt ông Tống nhắm nghiền, hơi thở mất ổn định và rất rất yếu. Nhưng
nhân viên y tế đưa hộp cứu thương lại, nó vội tìm trong đó nhưng không
thấy thứ nó cần tìm.
- Hy...em đang tìm...// Hy..chúng ta mau đưa ba đến bệnh viện...- nó quan sát xung quanh thấy trên túi áo của một nhân viên an ninh gần đó, nó vội lấy cây bút trên túi áo và bẻ gãy lấy phần ruột bên trong. Thao tác rất nhanh nhạy...
- Bác sĩ...như vậy rất nguy hiểm....- một nv y tế nói, tình huống này nv này có đọc qua sách báo nhưng không dám thực hiện. Nó không màn những lời bàn tán xung quanh chỉ tập trung công việc của mình, vạch một lỗ ở cổ họng và nhét đầu bút bi vào trong đó, ông Tống bật mạnh dậy sau đó lại nằm xuống và ngất đi...
- Hy..em..làm gì ba vậy...- Rin thắc mắc..
- Chị yên tâm, ba đã an toàn hơn...chúng ta nên chuyển ba đến bệnh viện..- hành động vừa rồi của nó nếu những người không biết về y học chắc sẽ nghĩ nó đang giết người chứ không phải cứu người. Nhưng đối với những ai đã và đang trong ngành thì chắc biết phương pháp này, phương pháp cứu người nhưng rất ít người dám thực hiện mặc dù trong trình trạng khẩn cấp "mở sụn nhẫn giáp"
Sau khi xe cấp cứu đến thì mẹ, Rin và Rick đã đưa ông Tống đến bệnh viện, Rick đã đưa chìa khóa cho nó và nhờ nó lái xe. Vào trong xe, máy lạnh vẫn còn hoạt động, nó lái xe được một chút thì thấy buồn ngủ và muốn choáng, nó nghĩ là do hôm qua nó thức khuya, và cố gắng lái xe nhanh đến bệnh viện..
Sau hơn 30p đến bệnh viện, nó tìm đến phòng cấp cứu thì đã thấy Rick đang ở đó cùng mẹ và Rin, chính anh đã cấp cứu cho ba mình.
- Mẹ...chị Rin...tình hình của ba thế nào rồi anh..- nó đang khống chế cơn choáng, nhưng nó cũng nhìn thấy được vẻ mặt buồn bã của Rin, và mẹ đã khóc, ngay cả Rick cũng không khá khẩm gì hơn. Thấy thế nó tự mở cửa vào, nhìn ông Tống đang nằm trên chiếc giường trắng tinh kia, mặc quần áo của bệnh nhân...cả hai đều là bác sĩ chuyên khoa ngoại thần kinh nên nó biết tình trạng ông Tống thế nào.
- Vừa rồi....em đã sơ cứu cho ba...vả lại từ trước sức khỏe của ba rất tốt không có dấu hiệu.....- nói đến đây thì nó đã không nói được nữa, bởi anh đã ôm chằm lấy nó, nó đang muốn hỏi..nhưng cũng thôi..Đây là căn bệnh cũng khá phổ biến ở độ tuổi này, chỉ có điều nó hơi bất ngờ thôi.
- Ba sẽ không sao...ba sẽ hồi phục được...Minh Hy, em cũng là bác sĩ...em cũng biết điều đó mà đúng không?....- Rin đã đưa mẹ đi làm thủ tục nhập viện, dù họ đau buồn vì bệnh tình của ông Tống nhưng có Rick và nó, họ cũng có hy vọng là ông Tống sẽ mau khỏi..
Nó cảm nhận được Rick đang rất buồn nhưng vẫn gắng gượng để an ủi nó, mẹ và chị nên nó vẫn đứng yên trong vòng tay của anh, chỉ có điều trước mắt nó toàn những ánh đèn không ngừng xoay..cả lời nói của Rick vừa nói nó cũng không nghe được, đôi mắt không kiềm chế được mà từ từ khép lại, tay cũng nhẹ buông thõng, chiếc áo blouse rơi xuống làm Rick giật mình nhìn lại, nó đã bất tỉnh từ lúc nào, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.
-Hy...Hy...- anh bế bổng nó lên vào phòng bệnh. Sau khi khám xong, anh ngồi cạnh giường vén nhẹ những sợi tóc cho gọn lại. Đôi mắt nó vẫn nhắm nghiền, anh nhìn nó với ánh mắt yêu chiều nhưng cũng có chút áy náy.."Xin lỗi em...anh không cố ý để em phải như thế này.." anh nói trong đầu, vì sau khi khám cho nó, anh biết được nguyên nhân vì sao nó lại như vậy..!
- Hy...em đang tìm...// Hy..chúng ta mau đưa ba đến bệnh viện...- nó quan sát xung quanh thấy trên túi áo của một nhân viên an ninh gần đó, nó vội lấy cây bút trên túi áo và bẻ gãy lấy phần ruột bên trong. Thao tác rất nhanh nhạy...
- Bác sĩ...như vậy rất nguy hiểm....- một nv y tế nói, tình huống này nv này có đọc qua sách báo nhưng không dám thực hiện. Nó không màn những lời bàn tán xung quanh chỉ tập trung công việc của mình, vạch một lỗ ở cổ họng và nhét đầu bút bi vào trong đó, ông Tống bật mạnh dậy sau đó lại nằm xuống và ngất đi...
- Hy..em..làm gì ba vậy...- Rin thắc mắc..
- Chị yên tâm, ba đã an toàn hơn...chúng ta nên chuyển ba đến bệnh viện..- hành động vừa rồi của nó nếu những người không biết về y học chắc sẽ nghĩ nó đang giết người chứ không phải cứu người. Nhưng đối với những ai đã và đang trong ngành thì chắc biết phương pháp này, phương pháp cứu người nhưng rất ít người dám thực hiện mặc dù trong trình trạng khẩn cấp "mở sụn nhẫn giáp"
Sau khi xe cấp cứu đến thì mẹ, Rin và Rick đã đưa ông Tống đến bệnh viện, Rick đã đưa chìa khóa cho nó và nhờ nó lái xe. Vào trong xe, máy lạnh vẫn còn hoạt động, nó lái xe được một chút thì thấy buồn ngủ và muốn choáng, nó nghĩ là do hôm qua nó thức khuya, và cố gắng lái xe nhanh đến bệnh viện..
Sau hơn 30p đến bệnh viện, nó tìm đến phòng cấp cứu thì đã thấy Rick đang ở đó cùng mẹ và Rin, chính anh đã cấp cứu cho ba mình.
- Mẹ...chị Rin...tình hình của ba thế nào rồi anh..- nó đang khống chế cơn choáng, nhưng nó cũng nhìn thấy được vẻ mặt buồn bã của Rin, và mẹ đã khóc, ngay cả Rick cũng không khá khẩm gì hơn. Thấy thế nó tự mở cửa vào, nhìn ông Tống đang nằm trên chiếc giường trắng tinh kia, mặc quần áo của bệnh nhân...cả hai đều là bác sĩ chuyên khoa ngoại thần kinh nên nó biết tình trạng ông Tống thế nào.
- Vừa rồi....em đã sơ cứu cho ba...vả lại từ trước sức khỏe của ba rất tốt không có dấu hiệu.....- nói đến đây thì nó đã không nói được nữa, bởi anh đã ôm chằm lấy nó, nó đang muốn hỏi..nhưng cũng thôi..Đây là căn bệnh cũng khá phổ biến ở độ tuổi này, chỉ có điều nó hơi bất ngờ thôi.
- Ba sẽ không sao...ba sẽ hồi phục được...Minh Hy, em cũng là bác sĩ...em cũng biết điều đó mà đúng không?....- Rin đã đưa mẹ đi làm thủ tục nhập viện, dù họ đau buồn vì bệnh tình của ông Tống nhưng có Rick và nó, họ cũng có hy vọng là ông Tống sẽ mau khỏi..
Nó cảm nhận được Rick đang rất buồn nhưng vẫn gắng gượng để an ủi nó, mẹ và chị nên nó vẫn đứng yên trong vòng tay của anh, chỉ có điều trước mắt nó toàn những ánh đèn không ngừng xoay..cả lời nói của Rick vừa nói nó cũng không nghe được, đôi mắt không kiềm chế được mà từ từ khép lại, tay cũng nhẹ buông thõng, chiếc áo blouse rơi xuống làm Rick giật mình nhìn lại, nó đã bất tỉnh từ lúc nào, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.
-Hy...Hy...- anh bế bổng nó lên vào phòng bệnh. Sau khi khám xong, anh ngồi cạnh giường vén nhẹ những sợi tóc cho gọn lại. Đôi mắt nó vẫn nhắm nghiền, anh nhìn nó với ánh mắt yêu chiều nhưng cũng có chút áy náy.."Xin lỗi em...anh không cố ý để em phải như thế này.." anh nói trong đầu, vì sau khi khám cho nó, anh biết được nguyên nhân vì sao nó lại như vậy..!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.