Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi!
Chương 45
Tú Sinh
14/01/2022
Edit: Diệu Anh
Beta: Zy
Sau khi chào tạm biệt, Ôn Nhuận liền lên máy bay rời thành phố B, vẫn giữ phong cách như trước, sau khoảng thời gian ở chung thì mối quan hệ của năm vị khách mời đã trở nên thân thiết, gặp lại sau Tết Nguyên Đán, họ còn tặng nhau những món quà nhỏ.
Tạ Ngọc Phàn và Thái Văn Nghiên tặng mỗi người một chiếc vòng tay có khóa cài tự động, mấy vị khách mời nam thì trực tiếp hơn, Trương Lục mang đặc sản quê nhà, Cù Hạo Văn thì mang tới một loại hoa quả quý hiếm, đặc biệt nhất là Ôn Nhuận, cậu tặng mỗi người một lọ tinh dầu thơm.
Tạ Ngọc Phàn có quan hệ thân thiết nhất với Ôn Nhuận, cô là người đầu tiên mở miệng “Ôn Tiểu Nhuận, món quà của cậu cũng thật qua loa.”
Thái Văn Nghiên cũng phụ họa theo “Nhìn là biết không dụng tâm chuẩn bị rồi.”
Ôn Nhuận cười tủm tỉm “Chờ tới buổi tối, mọi người sẽ phải biết ơn tôi đấy.”
Năm người ồn ào náo nhiệt. Bọn họ nhanh chóng dọn dẹp cái sân nhỏ đã mấy tháng liền không có người ở rồi tiến vào trạng thái ghi hình. Hiện tại đã là cuối tháng tư, thời tiết ấm lên, tổ tiết mục chọn ngày thật tốt, trời trong nắng ấm, không có mưa.
Các khách mời lâu ngày vắng show cũng rất nhanh đã lấy lại được cảm xúc mới mẻ, tràn đầy tin tưởng mà chờ đợi đạo diễn bố trí nhiệm vụ.
Nhưng có vẻ như đạo diễn không muốn làm cho dàn khách mời này được vui vẻ quá lâu. Ông tủm tỉm cười, chỉ về phía ruộng lúa lớn trước mặt rồi nói “Chương trình này không giới hạn lương thực của các vị khách.”
Không đợi nhóm khách mời cao hứng, đạo diễn thở dài, chậm rãi nói “Chỉ có điều…”
Nhóm khách quý mí mắt nhảy liên tục, trực giác nói cho họ chuyện không lành sắp xảy ra rồi.
Quả nhiên, chỉ thấy ngón tay mập mạp của đạo diễn từ từ di chuyển, chỉ sang phía thửa ruộng trụi lủi chưa cấy mạ và nói “Nhiệm vụ của mọi người là cấy lúa cho ba mẫu ruộng này.”
Cù Hạo Văn là người đầu tiên lên tiếng, vốn là người tính tình lạnh lùng mà lúc này cũng không kìm được thốt lên “Cấy lúa?”
“Ba mẫu ruộng này cũng rộng quá rồi.” Tạ Ngọc Phàn lo lắng nói.
Trương Lục vẻ mặt đau kịch liệt “Tôi cảm thấy như mình đã bị lừa, giờ rút lui còn kịp không?”
Thái Văn Nghiên chưa trải qua tình huống này bao giờ, choáng váng đứng như trời trồng.
Đạo diễn hướng ánh mắt chờ mong tới Ôn Nhuận, tin tưởng rằng cậu sẽ không làm ông phải thất vọng. Kết quả chỉ thấy Ôn Nhuận nhíu mày, lẩm bẩm “Mình chịu thiệt quá lớn rồi!” Vốn tưởng tới dạo chơi, mà bây giờ đạo diễn bắt họ phải làm ruộng cấy lúa. Sớm biết thế này thì cậu sẽ đòi Trịnh Tuyên thù lao cao hơn!
Nhìn thấy khuôn mặt của mấy vị khách mời ủ ê như quả cà tím héo, đạo diễn liền động viên “Sau khi mọi người hoàn thành xong nhiệm vụ, tổ tiết mục sẽ dùng danh nghĩa của năm người các vị để tặng 3000 suất cơm từ thiện cho trẻ em ở vùng núi xa xôi.”
Đây là ý tưởng mới mà tổ tiết mục nảy ra sau khi con đường ở nông thôn được xây dựng. Thứ nhất là vì tạo hiệu ứng lan tỏa cho chương trình, thứ hai là vì tất cả các chương trình giải trí ngày nay đều cần phải truyền tải năng lượng tích cực, chủ đề phải tích cực hướng về phía trước, thích hợp tuyên truyền công ích, hơn nữa còn có thể cấp cho tiết mục một cái kim bài miễn tử.
Dàn khách mời lúc này có chút hòa hoãn, tuy có chút rầu rĩ nhưng tổ tiết mục cũng không gây sức ép lớn gì cho họ. Đơn giản chỉ là trồng lúa thôi mà, cư dân mạng chỉ xem cho vui, nhưng nếu nó mang mục đích công ích, ý nghĩa sẽ không giống nhau, vô hình chung còn đem lại lợi ích cho năm người bọn họ.
Mọi người điều chỉnh cảm xúc, dưới sự dẫn dắt của đạo diễn mà đi một vòng quanh sườn núi, làm quen với địa hình. Buổi ghi hình chính thức sẽ bắt đầu từ ngày mai.
Sau khi trở về từ đồng ruộng, vài người không kìm được mà than thở.
“Ngày mai phải làm thế nào đây?” Tạ Ngọc Phàn hỏi.
Mấy người còn lại theo bản năng mà nhìn Ôn Nhuận. Cậu ngẫm nghĩ một hồi, tính toán cẩn thận, nói “Chúng ta có năm người, ba mẫu ruộng, kì thực khối lượng công việc cũng không quá lớn, hẳn là có thể hoàn thành được.”
Tổ tiết mục vẫn có phần lo lắng cho sức khỏe của dàn khách mời nên cũng không để bọn họ phải làm lụng vất vả quá mức.
Nếu đổi lại là một người nông dân bình thường, một người cũng có thể hoàn thành xong 7 phần ruộng trong một ngày, thậm chí ai mà đặc biệt nhanh thì việc cấy xong một mẫu ruộng trong vòng một ngày là hoàn toàn có thể. Bọn họ có năm người, nếu buổi sáng cấy mạ, buổi chiều nghỉ ngơi và làm một số công việc khác thì năm người chia đều năm phần ruộng là ổn rồi.
Ôn Nhuận giải thích cho mọi người “Ngoại trừ có hơi bẩn một chút, chúng ta luân phiên năm người cùng làm thì lượng công việc không lớn lắm đâu.”
Ngoài Ôn Nhuận ra thì những người khác không ai biết chút khái niệm gì về làm ruộng cả. Tuy nhiên, nghe Ôn Nhuận nói một người nông dân có thể làm được bảy phần ruộng, mà bọn họ chỉ cần làm năm phần, ai nấy đều thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Tinh thần được vực lại, mọi người bắt đầu vội vàng sang nhà hàng xóm xung quanh thăm thú, tìm kiếm thực phẩm.
Tổ tiết mục không hề hạn chế lượng thực phẩm, chỉ có điều các loại rau và thịt thì các vị khách mời phải tự nghĩ biện pháp kiếm được. Ôn Nhuận với tư cách là đội trưởng, cậu chịu trách nhiệm nấu ăn cho mọi người và phân công công việc trồng lúa ngày mai. Những người khác làm nhiệm vụ đi tìm thực phẩm sau đó giao cho cậu.
Để xoa dịu cho những con người bị đả kích lúc sáng, Ôn Nhuận trổ tài nấu nướng, làm một bàn lớn đầy ắp đồ ăn cho mọi người. Khi bữa ăn được dọn ra thì đã đến chiều, năm người vui sướng mà ngồi xuống đánh chén, dường như quên mất mình đã phải chịu đựng những gì.
Vừa ăn cơm, Ôn Nhuận vừa tỉ mỉ giải thích nhiệm vụ ngày mai. Năm ngoái bọn họ đã từng đến ghi hình tại đồng ruộng, tuy nhiên lúc đó là đi cắt lúa, so sánh với bây giờ thì chênh lệch vẫn rất lớn. Ôn Nhuận phải chỉ cho họ các bước gieo lúa ngày mai.
“Mầm mạ được ươm cách ruộng không xa. Ngày mai chúng ta sẽ dậy lúc 6 giờ, trước tiên đi ra ruộng mạ nhổ cây giống, sau đó mới mang tới ruộng để cấy mạ.” Ôn Nhuận tiếp tục nói “Ngày đầu tiên có thể sẽ chưa quen, tốc độ sẽ khá chậm, nhưng chỉ cần một buổi sáng có lẽ là đủ để hoàn thành. Chờ mọi người thành thạo rồi, tốc độ sẽ nhanh hơn, không cần phải cả năm người chúng ta đều ra ruộng nữa mà thay phiên nhau làm.”
Tạ Ngọc Phàn chủ động hỏi “Chúng ta không phải cấy lúa sao? Tại sao lại thành đi nhổ mạ rồi?”
Cô chưa bao giờ đặt chân đến vùng nông thôn ghi hình nên nét mặt không khỏi có phần hoang mang trong việc đồng trọt này.
Ôn Nhuận kiên nhẫn giải thích “Mạ trước tiên phải được ươm mầm, sau khi cây con phát triển tốt, sẽ đem giống cây ấy ra cấy ở ruộng.”
“Có nghĩa là tôi sẽ phải đi đi lại lại hai lần ư?” Tạ Ngọc Phàn hiểu ra, vẻ mặt đau khổ, gắp một miếng cánh gà vào bát, hợp tình hợp lý mà nói “Vậy thì phải ăn nhiều để bồi bổ, ngày mai mới có sức làm việc được.”
Những người khác cũng học theo cô, ngày mai phải hoạt động thể lực nhiều, nếu không ăn uống đủ sẽ đói bụng mà xỉu mất. Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, bọn họ bắc ghế đẩu* ra sân ngồi ngắm hoàng hôn.
*Hình ảnh ghế đẩu*
Tạ Ngọc Phàn và Thái Văn Nghiên dùng mấy chiếc lá cây mà trêu chọc mấy chú gà con lông vàng óng, dọa chúng chạy lon ton trong sân.
Đang thích thú vui đùa, bỗng Tạ Ngọc Phàn vỗ mạnh vào bắp chân của mình, nghi hoặc tự hỏi “Con gì vừa cắn đau vậy?”
Cô vừa dứt lời, chợt nghe thấy phía sau vang lên từng đợt vỗ bôm bốp giòn tan, Trương Lục đau khổ rên rỉ “Sao lại nhiều muỗi thế này !”
Trước khi ngồi xuống, họ không hề nhìn thấy con muỗi nào, ai ngờ một lúc sau, từng con từng con bay ra, nhân lúc họ không để ý mà hút máu no nê. Không chỉ vậy, muỗi ở nông thôn còn rất lớn và độc, đốt xong sẽ sưng lên một cục lớn, vừa đau vừa ngứa.
Cù Hạo Văn sau khi vỗ chết ba con muỗi, liền yên lặng trở về phòng, lấy tinh dầu mà Ôn Nhuận tặng đem ra.
Sau một hồi xịt điên cuồng, trong không khí tràn ngập mùi tinh dầu thơm ngát, đám muỗi tạm thời bay đi mất. Tạ Ngọc Phàn quay sang cười ấm áp với Ôn Nhuận, hoàn toàn quên mất câu nói lúc trước của mình, nịnh nọt “Nếu nói đến chu đáo, Ôn Nhuận của chúng ta vẫn là nhất.” Nói xong câu này, cô lập tức trở về phòng để phun tinh dầu.
6 giờ đúng ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên, đánh thức nhóm khách mời còn đang chìm sâu trong giấc ngủ. Mọi người thay quần áo thuận tiện cho công việc, dưới sự dẫn dắt của ba người dân làng, đi về hướng ruộng lúa mênh mông.
Tổ tiết mục không thể để Ôn Nhuận cực nhọc chỉ dẫn một mình mà họ đã bố trí ba người dân dày dặn kinh nghiệm tới chỉ đạo, đồng thời cũng mang theo những công cụ cần thiết.
Mầm mạ trong ruộng xanh mướt một mảng, xếp chen chúc nhau. Vì trước đó ruộng đã được tưới nước nên đất ở đây khá là mềm xốp. Một người nông dân xắn ống quần lên, xuống trước làm mẫu.
Mấy vị khách mời nhìn cảnh tượng ấy thì có chút do dự. Ôn Nhuận thấy vậy, thuận tiện cởi giày, xắn ống quần lên gọn gàng, từ từ đi xuống ruộng.
Bùn đất trong ruộng tơi xốp, vừa bước xuống đã cảm nhận được sự ẩm ướt, trơn trượt. Ôn Nhuận quay lại nhắc nhở “Mọi người đi xuống cẩn thận, đừng để bị ngã.”
Bốn người nhìn Ôn Nhuận tiên phong đi trước, cũng không làm mình làm mẩy nữa mà học theo cậu, xắn ống quần rồi lội xuống ruộng.
Ba người dân làng hướng dẫn bọn họ nhổ mạ. Những cây con này còn rất mong manh, nếu làm sai phương pháp và lực độ không đúng thì rất dễ bị đứt gốc. Nhóm khách mời sau khi nghe xong thì như rơi vào sương mù. Tạ Ngọc Phàn là người đầu tiên xuống tay, tự tin nói rằng “Không phải chỉ cần nhổ lên, sau đó cắm lại vào đất thôi sao? Tôi đã hiểu!” Dứt lời, cô liền nắm lấy một cây mạ, kết quả dùng sức quá lớn mà làm đứt mất gốc.
Trương Lục cười lớn, học theo ngữ điệu của cô mà nói “Không phải chỉ cần nhổ lên rồi cắm lại vào đất thôi sao? Tôi đã hiểu ~”
Tạ Ngọc Phàn lườm hắn, chua xót mà nhìn chằm chằm vào cây mạ đứt gốc “Tôi không hề dùng lực quá lớn mà.”
Ba người trong thôn đều là người dân lương thiện chất phác, đối với mấy vị minh tinh lớn này, họ không dám hỏi cũng không dám nói gì, xấu hổ đứng ở một bên. Ôn Nhuận kiên nhẫn làm mẫu cho cô một lần “Dùng tay nắm lấy cây mạ, không cần dùng sức quá, nhổ lên nhẹ nhàng sau đó cho vào thau nước rửa sạch. Nhổ được một bó rồi thì dùng rơm buộc lại thả vào trong nước là được.”
Vừa nói vừa làm, tay cậu linh hoạt nhổ mạ, rửa sạch sau đó dựng thẳng bỏ vào trong nước.
Beta: Zy
Sau khi chào tạm biệt, Ôn Nhuận liền lên máy bay rời thành phố B,
Tạ Ngọc Phàn và Thái Văn Nghiên tặng mỗi người một chiếc vòng tay có khóa cài tự động, mấy vị khách mời nam thì trực tiếp hơn, Trương Lục mang đặc sản quê nhà, Cù Hạo Văn thì mang tới một loại hoa quả quý hiếm, đặc biệt nhất là Ôn Nhuận, cậu tặng mỗi người một lọ tinh dầu thơm.
Tạ Ngọc Phàn có quan hệ thân thiết nhất với Ôn Nhuận, cô là người đầu tiên mở miệng “Ôn Tiểu Nhuận, món quà của cậu cũng thật qua loa.”
Thái Văn Nghiên cũng phụ họa theo “Nhìn là biết không dụng tâm chuẩn bị rồi.”
Ôn Nhuận cười tủm tỉm “Chờ tới buổi tối, mọi người sẽ phải biết ơn tôi đấy.”
Năm người ồn ào náo nhiệt. Bọn họ nhanh chóng dọn dẹp cái sân nhỏ đã mấy tháng liền không có người ở rồi tiến vào trạng thái ghi hình. Hiện tại đã là cuối tháng tư, thời tiết ấm lên, tổ tiết mục chọn ngày thật tốt, trời trong nắng ấm, không có mưa.
Các khách mời lâu ngày vắng show cũng rất nhanh đã lấy lại được cảm xúc mới mẻ, tràn đầy tin tưởng mà chờ đợi đạo diễn bố trí nhiệm vụ.
Nhưng có vẻ như đạo diễn không muốn làm cho dàn khách mời này được vui vẻ quá lâu. Ông tủm tỉm cười, chỉ về phía ruộng lúa lớn trước mặt rồi nói “Chương trình này không giới hạn lương thực của các vị khách.”
Không đợi nhóm khách mời cao hứng, đạo diễn thở dài, chậm rãi nói “Chỉ có điều…”
Nhóm khách quý mí mắt nhảy liên tục, trực giác nói cho họ chuyện không lành sắp xảy ra rồi.
Quả nhiên, chỉ thấy ngón tay mập mạp của đạo diễn từ từ di chuyển, chỉ sang phía thửa ruộng trụi lủi chưa cấy mạ và nói “Nhiệm vụ của mọi người là cấy lúa cho ba mẫu ruộng này.”
Cù Hạo Văn là người đầu tiên lên tiếng, vốn là người tính tình lạnh lùng mà lúc này cũng không kìm được thốt lên “Cấy lúa?”
“Ba mẫu ruộng này cũng rộng quá rồi.” Tạ Ngọc Phàn lo lắng nói.
Trương Lục vẻ mặt đau kịch liệt “Tôi cảm thấy như mình đã bị lừa, giờ rút lui còn kịp không?”
Thái Văn Nghiên chưa trải qua tình huống này bao giờ, choáng váng đứng như trời trồng.
Đạo diễn hướng ánh mắt chờ mong tới Ôn Nhuận, tin tưởng rằng cậu sẽ không làm ông phải thất vọng. Kết quả chỉ thấy Ôn Nhuận nhíu mày, lẩm bẩm “Mình chịu thiệt quá lớn rồi!” Vốn tưởng tới dạo chơi, mà bây giờ đạo diễn bắt họ phải làm ruộng cấy lúa. Sớm biết thế này thì cậu sẽ đòi Trịnh Tuyên thù lao cao hơn!
Nhìn thấy khuôn mặt của mấy vị khách mời ủ ê như quả cà tím héo, đạo diễn liền động viên “Sau khi mọi người hoàn thành xong nhiệm vụ, tổ tiết mục sẽ dùng danh nghĩa của năm người các vị để tặng 3000 suất cơm từ thiện cho trẻ em ở vùng núi xa xôi.”
Đây là ý tưởng mới mà tổ tiết mục nảy ra sau khi con đường ở nông thôn được xây dựng. Thứ nhất là vì tạo hiệu ứng lan tỏa cho chương trình, thứ hai là vì tất cả các chương trình giải trí ngày nay đều cần phải truyền tải năng lượng tích cực, chủ đề phải tích cực hướng về phía trước, thích hợp tuyên truyền công ích, hơn nữa còn có thể cấp cho tiết mục một cái kim bài miễn tử.
Dàn khách mời lúc này có chút hòa hoãn, tuy có chút rầu rĩ nhưng tổ tiết mục cũng không gây sức ép lớn gì cho họ. Đơn giản chỉ là trồng lúa thôi mà, cư dân mạng chỉ xem cho vui, nhưng nếu nó mang mục đích công ích, ý nghĩa sẽ không giống nhau, vô hình chung còn đem lại lợi ích cho năm người bọn họ.
Mọi người điều chỉnh cảm xúc, dưới sự dẫn dắt của đạo diễn mà đi một vòng quanh sườn núi, làm quen với địa hình. Buổi ghi hình chính thức sẽ bắt đầu từ ngày mai.
Sau khi trở về từ đồng ruộng, vài người không kìm được mà than thở.
“Ngày mai phải làm thế nào đây?” Tạ Ngọc Phàn hỏi.
Mấy người còn lại theo bản năng mà nhìn Ôn Nhuận. Cậu ngẫm nghĩ một hồi, tính toán cẩn thận, nói “Chúng ta có năm người, ba mẫu ruộng, kì thực khối lượng công việc cũng không quá lớn, hẳn là có thể hoàn thành được.”
Tổ tiết mục vẫn có phần lo lắng cho sức khỏe của dàn khách mời nên cũng không để bọn họ phải làm lụng vất vả quá mức.
Nếu đổi lại là một người nông dân bình thường, một người cũng có thể hoàn thành xong 7 phần ruộng trong một ngày, thậm chí ai mà đặc biệt nhanh thì việc cấy xong một mẫu ruộng trong vòng một ngày là hoàn toàn có thể. Bọn họ có năm người, nếu buổi sáng cấy mạ, buổi chiều nghỉ ngơi và làm một số công việc khác thì năm người chia đều năm phần ruộng là ổn rồi.
Ôn Nhuận giải thích cho mọi người “Ngoại trừ có hơi bẩn một chút, chúng ta luân phiên năm người cùng làm thì lượng công việc không lớn lắm đâu.”
Ngoài Ôn Nhuận ra thì những người khác không ai biết chút khái niệm gì về làm ruộng cả. Tuy nhiên, nghe Ôn Nhuận nói một người nông dân có thể làm được bảy phần ruộng, mà bọn họ chỉ cần làm năm phần, ai nấy đều thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Tinh thần được vực lại, mọi người bắt đầu vội vàng sang nhà hàng xóm xung quanh thăm thú, tìm kiếm thực phẩm.
Tổ tiết mục không hề hạn chế lượng thực phẩm, chỉ có điều các loại rau và thịt thì các vị khách mời phải tự nghĩ biện pháp kiếm được. Ôn Nhuận với tư cách là đội trưởng, cậu chịu trách nhiệm nấu ăn cho mọi người và phân công công việc trồng lúa ngày mai. Những người khác làm nhiệm vụ đi tìm thực phẩm sau đó giao cho cậu.
Để xoa dịu cho những con người bị đả kích lúc sáng, Ôn Nhuận trổ tài nấu nướng, làm một bàn lớn đầy ắp đồ ăn cho mọi người. Khi bữa ăn được dọn ra thì đã đến chiều, năm người vui sướng mà ngồi xuống đánh chén, dường như quên mất mình đã phải chịu đựng những gì.
Vừa ăn cơm, Ôn Nhuận vừa tỉ mỉ giải thích nhiệm vụ ngày mai. Năm ngoái bọn họ đã từng đến ghi hình tại đồng ruộng, tuy nhiên lúc đó là đi cắt lúa, so sánh với bây giờ thì chênh lệch vẫn rất lớn. Ôn Nhuận phải chỉ cho họ các bước gieo lúa ngày mai.
“Mầm mạ được ươm cách ruộng không xa. Ngày mai chúng ta sẽ dậy lúc 6 giờ, trước tiên đi ra ruộng mạ nhổ cây giống, sau đó mới mang tới ruộng để cấy mạ.” Ôn Nhuận tiếp tục nói “Ngày đầu tiên có thể sẽ chưa quen, tốc độ sẽ khá chậm, nhưng chỉ cần một buổi sáng có lẽ là đủ để hoàn thành. Chờ mọi người thành thạo rồi, tốc độ sẽ nhanh hơn, không cần phải cả năm người chúng ta đều ra ruộng nữa mà thay phiên nhau làm.”
Tạ Ngọc Phàn chủ động hỏi “Chúng ta không phải cấy lúa sao? Tại sao lại thành đi nhổ mạ rồi?”
Cô chưa bao giờ đặt chân đến vùng nông thôn ghi hình nên nét mặt không khỏi có phần hoang mang trong việc đồng trọt này.
Ôn Nhuận kiên nhẫn giải thích “Mạ trước tiên phải được ươm mầm, sau khi cây con phát triển tốt, sẽ đem giống cây ấy ra cấy ở ruộng.”
“Có nghĩa là tôi sẽ phải đi đi lại lại hai lần ư?” Tạ Ngọc Phàn hiểu ra, vẻ mặt đau khổ, gắp một miếng cánh gà vào bát, hợp tình hợp lý mà nói “Vậy thì phải ăn nhiều để bồi bổ, ngày mai mới có sức làm việc được.”
Những người khác cũng học theo cô, ngày mai phải hoạt động thể lực nhiều, nếu không ăn uống đủ sẽ đói bụng mà xỉu mất. Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, bọn họ bắc ghế đẩu* ra sân ngồi ngắm hoàng hôn.
*Hình ảnh ghế đẩu*
Tạ Ngọc Phàn và Thái Văn Nghiên dùng mấy chiếc lá cây mà trêu chọc mấy chú gà con lông vàng óng, dọa chúng chạy lon ton trong sân.
Đang thích thú vui đùa, bỗng Tạ Ngọc Phàn vỗ mạnh vào bắp chân của mình, nghi hoặc tự hỏi “Con gì vừa cắn đau vậy?”
Cô vừa dứt lời, chợt nghe thấy phía sau vang lên từng đợt vỗ bôm bốp giòn tan, Trương Lục đau khổ rên rỉ “Sao lại nhiều muỗi thế này !”
Trước khi ngồi xuống, họ không hề nhìn thấy con muỗi nào, ai ngờ một lúc sau, từng con từng con bay ra, nhân lúc họ không để ý mà hút máu no nê. Không chỉ vậy, muỗi ở nông thôn còn rất lớn và độc, đốt xong sẽ sưng lên một cục lớn, vừa đau vừa ngứa.
Cù Hạo Văn sau khi vỗ chết ba con muỗi, liền yên lặng trở về phòng, lấy tinh dầu mà Ôn Nhuận tặng đem ra.
Sau một hồi xịt điên cuồng, trong không khí tràn ngập mùi tinh dầu thơm ngát, đám muỗi tạm thời bay đi mất. Tạ Ngọc Phàn quay sang cười ấm áp với Ôn Nhuận, hoàn toàn quên mất câu nói lúc trước của mình, nịnh nọt “Nếu nói đến chu đáo, Ôn Nhuận của chúng ta vẫn là nhất.” Nói xong câu này, cô lập tức trở về phòng để phun tinh dầu.
6 giờ đúng ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên, đánh thức nhóm khách mời còn đang chìm sâu trong giấc ngủ. Mọi người thay quần áo thuận tiện cho công việc, dưới sự dẫn dắt của ba người dân làng, đi về hướng ruộng lúa mênh mông.
Tổ tiết mục không thể để Ôn Nhuận cực nhọc chỉ dẫn một mình mà họ đã bố trí ba người dân dày dặn kinh nghiệm tới chỉ đạo, đồng thời cũng mang theo những công cụ cần thiết.
Mầm mạ trong ruộng xanh mướt một mảng, xếp chen chúc nhau. Vì trước đó ruộng đã được tưới nước nên đất ở đây khá là mềm xốp. Một người nông dân xắn ống quần lên, xuống trước làm mẫu.
Mấy vị khách mời nhìn cảnh tượng ấy thì có chút do dự. Ôn Nhuận thấy vậy, thuận tiện cởi giày, xắn ống quần lên gọn gàng, từ từ đi xuống ruộng.
Bùn đất trong ruộng tơi xốp, vừa bước xuống đã cảm nhận được sự ẩm ướt, trơn trượt. Ôn Nhuận quay lại nhắc nhở “Mọi người đi xuống cẩn thận, đừng để bị ngã.”
Bốn người nhìn Ôn Nhuận tiên phong đi trước, cũng không làm mình làm mẩy nữa mà học theo cậu, xắn ống quần rồi lội xuống ruộng.
Ba người dân làng hướng dẫn bọn họ nhổ mạ. Những cây con này còn rất mong manh, nếu làm sai phương pháp và lực độ không đúng thì rất dễ bị đứt gốc. Nhóm khách mời sau khi nghe xong thì như rơi vào sương mù. Tạ Ngọc Phàn là người đầu tiên xuống tay, tự tin nói rằng “Không phải chỉ cần nhổ lên, sau đó cắm lại vào đất thôi sao? Tôi đã hiểu!” Dứt lời, cô liền nắm lấy một cây mạ, kết quả dùng sức quá lớn mà làm đứt mất gốc.
Trương Lục cười lớn, học theo ngữ điệu của cô mà nói “Không phải chỉ cần nhổ lên rồi cắm lại vào đất thôi sao? Tôi đã hiểu ~”
Tạ Ngọc Phàn lườm hắn, chua xót mà nhìn chằm chằm vào cây mạ đứt gốc “Tôi không hề dùng lực quá lớn mà.”
Ba người trong thôn đều là người dân lương thiện chất phác, đối với mấy vị minh tinh lớn này, họ không dám hỏi cũng không dám nói gì, xấu hổ đứng ở một bên. Ôn Nhuận kiên nhẫn làm mẫu cho cô một lần “Dùng tay nắm lấy cây mạ, không cần dùng sức quá, nhổ lên nhẹ nhàng sau đó cho vào thau nước rửa sạch. Nhổ được một bó rồi thì dùng rơm buộc lại thả vào trong nước là được.”
Vừa nói vừa làm, tay cậu linh hoạt nhổ mạ, rửa sạch sau đó dựng thẳng bỏ vào trong nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.