Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi!
Chương 52
Tú Sinh
15/01/2022
Edit: Quyên
Beta: Chi
Nghe lời hắn nói, Ôn Nhuận mím môi, trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào, nhưng vẫn cố chấp theo ý mình. Diệp Hàn Thanh đối tốt với cậu, đương nhiên cậu cũng muốn làm gì đó cho Diệp Hàn Thanh. Cậu cố gắng nén xuống sự xấu hổ, nhỏ giọng đáp lại, “Nhưng em cũng muốn kiếm tiền cho anh.”
Phần lớn cổ phần của Tinh Vực đều nằm trong tay Diệp Hàn Thanh, nói hắn là độc tài cũng không quá. Trong lĩnh vực kinh doanh, Ôn Nhuận biết rằng cậu không thể giúp hắn, tất cả những gì cậu có thể làm là đóng phim thật tốt, kiếm nhiều tiền hơn cho Tinh Vực. Dù sao Tinh Vực thuộc về Diệp Hàn Thanh, cũng coi như là kiếm tiền cho Diệp Hàn Thanh.
Cậu nghiêm túc nhìn, hai mắt lấp lánh sự mong đợi hướng về Diệp Hàn Thanh, giống như động vật nhỏ đang cố chứng tỏ bản thân. Diệp Hàn Thanh nhìn cậu, tay có chút ngứa, rất muốn gãi cằm cậu, nói không chừng cậu sẽ giống một bé mèo, híp mắt phát ra âm thanh dễ nghe.
Bất mãn liếc mắt nhìn Trịnh Tuyên, Diệp Hàn Thanh kìm lại xúc động, không phụ mong đợi, nhẹ giọng nói: “Được, nghe lời em”. Nói xong, hắn sửa lại lần nữa, “Có điều, phải là kiếm tiền cho ‘chúng ta’.”
Đôi mắt Ôn Nhuận khẽ chớp, ý cười vừa hiện, lại đỏ mặt khi nghe hắn nói câu sau. Lúm đồng tiền nổi lên trên gò má ửng đỏ, khiến người ta càng muốn nựng.
Trịnh Tuyên ở một bên cảm thấy xúc động sâu sắc, hắn không nên ở đây, mà là ở dưới gầm bàn.
Hắn ho khan một tiếng, bất mãn nói: “Đây là ban ngày, là bàn chuyện chính sự.”
Đừng có một hai câu lại quay ra tán tỉnh nhau, có thể tôn trọng người đại diện này được không?
Đừng bảo người đại diện không xử lý thỏa đáng nhé!
Ôn Nhuận thẹn thùng, không dám nhìn Diệp Hàn Thanh. Diệp Hàn Thanh thì vốn không quan tâm đến chuyện này. Hai người họ vừa mới xuyên qua lớp giấy mỏng để đến với nhau, đây là thời điểm yêu đương không thể tách rời. Nhất là khi hắn vất vả lắm mới dỗ được người về tay của mình. Nếu không phải là hai người bận rộn, hắn hận không thể trói Ôn Nhuận lại bên cạnh bản thân suốt hai mươi bốn giờ. Mắt thấy buổi chiều cậu sẽ trở về thành phố, hắn chỉ muốn nắm chặt thời gian cùng Ôn Nhuận một chỗ. Trịnh Tuyên thì hay rồi, mặt dày mày dạn, khăng khăng đòi đi theo nói chính sự.
Diệp Hàn Thanh thay đổi sắc mặt, bất mãn gõ gõ mặt bàn, “Có gì nói nhanh.” Hắn hơi híp mắt, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng về sau tôi không có cơ hội bù lại.”
Trịnh Tuyên nhận ra hàm ý uy hiếp của hắn, nghiến răng, nhanh chóng nói với Ôn Nhuận.
sắp được phát sóng, cậu nhớ vào Weibo, đừng quên chuyển
tiếp và tương tác.” dự kiến bắt đầu phát sóng vào
đầu tháng 5 trong vài ngày tới.
Ôn Nhuận gật đầu, lưu ý sự tương tác giữa các diễn viên trong bộ phim cũng là để quảng bá bộ phim một cách tốt hơn, Trịnh Tuyên sợ rằng mình sẽ bị tình yêu che mắt mà quên mất. Sau khi giải thích xong, Trịnh Tuyên ngoan ngoãn lăn đi, chỉ còn lại Ôn Nhuận và Diệp Hàn Thanh.
“Lại đi dạo à?” Diệp Hàn Thanh đến gần, rốt cuộc nhịn không được gãi gãi cằm cậu. Tay hắn di chuyển nhanh, gãi nhẹ rồi nhanh chóng rút tay về. Ôn Nhuận phản ứng chậm một hồi, nghi hoặc nhìn hắn, theo bản năng đưa tay sờ nơi bị hắn gãi.
Thực sự giống một bé mèo ngốc, Diệp Hàn Thanh nghĩ thầm.
Nắm lấy tay cậu, giọng nói của Diệp Hàn Thanh lại đổi thành vẻ nghiêm túc, hàm chứa ý cười: “Vẫn còn nửa ngày, em muốn đi đâu?”
…
Hai người đi lang thang trong khu nghỉ dưỡng nửa ngày, đến buổi chiều mới trở về thành phố B.
Trở lại thành phố, không thể thân mật như ở khu nghỉ dưỡng. Ôn Nhuận hiện đang được chú ý, Diệp Hàn Thanh và Tinh Vực cũng đang là tâm điểm của giới truyền thông, dù hơi miễn cưỡng nhưng Diệp Hàn Thanh vẫn phải nghĩ đến tương lai của Ôn Nhuận, hai người đành kiềm chế giữ khoảng cách.
Lên lầu, Diệp Hàn Thanh trở về nhà của mình, Ôn Nhuận tiếp tục đi về phía trước, vừa tới cửa liền không nhịn được liếc lại, vừa vặn cùng Diệp Hàn Thanh nhìn nhau, cậu đột nhiên mím môi cười rồi mới mở cửa đi vào. Khi Diệp Hàn Thanh nhìn thấy cậu vào cửa, hắn đóng cửa lại. Nhìn căn nhà tối tăm không một hơi ấm, lần đầu tiên hắn cảm thấy chán ghét, trong lòng bắt đầu nhớ tới người bị ngăn cách bởi bức tường kia. Tâm trạng hắn nhanh chóng trở nên u ám sau khi cậu rời đi. Diệp Hàn Thanh vốn định đi ra ban công hóng gió thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, động tác của hắn hơi dừng lại, Diệp Hàn Thanh cầm điện thoại ra, vừa nhìn thấy tin nhắn của Ôn Nhuận, khóe môi hắn không nhịn được nhếch lên.
[Bạn trai: Anh muốn ăn gì? Em nấu.]
Diệp Hàn Thanh gửi lại tin nhắn: [Em làm món gì anh cũng thích.]
Ôn Nhuận nhìn câu trả lời trên giao diện trò chuyện, nét mặt cong lên, ánh mắt mang theo ý cười: [Làm xong em gọi anh.]
Cất điện thoại di động, Diệp Hàn Thanh nhìn qua ban công trong chốc lát, trong đầu phác họa dáng vẻ bận rộn của cậu, im lặng vài giây rồi xoay xe lăn đi ra ngoài, bấm chuông cửa phòng bên cạnh.
Mặc dù ngoài miệng muốn giữ khoảng cách để tránh bị nghi ngờ, nhưng đó chỉ là vấn đề bên ngoài lề mà thôi. An ninh của Tùng Hải Hào Đình khá tốt, ở nhà của mình, tại sao phải chịu oan ức mà không thể gặp nhau.
Khoảnh khắc Ôn Nhuận nhìn thấy hắn, trong mắt cậu như có vô số vì sao sáng rực lên, cậu mỉm cười để người đi vào, có chút hưng phấn nói: “Không phải anh nói sau khi về cần phải giữ khoảng cách sao?”
“Ừm.” Diệp Hàn Thanh mày kiếm cau lại, ra vẻ buồn bã. “Nhưng anh muốn gặp em. Em sợ à? “
“Không sợ”. Ôn Nhuận dùng sức lắc đầu, dừng một chút, sau đó khẽ nói thêm:” …Em cũng muốn gặp anh.”
Nếu sống cách xa nhau còn được, nhưng rõ ràng là sống ngay nhà bên, giả vờ là bạn bè bình thường để qua lại, ít được gặp nhau, thậm chí nói chuyện còn phải nói qua WeChat, điều này đối với hai con người đã bị tình yêu quật thì đây là một thử thách rất lớn.
Diệp Hàn Thanh siết chặt tay cậu nói: “Tùng Hải Hào Đình được bảo mật rất tốt. Phóng viên không vào được, miễn là đừng nói cho Trịnh Tuyên.” Nếu để Trịnh Tuyên biết hắn lại lảm nhảm lắm lời. Đúng là người phiền phức.
Ôn Nhuận gật đầu đồng ý, cùng người mình thích có cùng chung bí mật, cậu cảm thấy như cả trái tim đều được ngâm trong hũ mật, ngọt ngào xen lẫn một chút vui mừng thầm kín.
Sau khi rót trà cho Diệp Hàn Thanh, đặt đĩa hoa quả lên, Ôn Nhuận đi vào bếp bận rộn nấu ăn. Diệp Hàn Thanh thấy ở đây thoải mái hơn hẳn, hắn đặt máy tính mang theo lên bàn, lắng nghe âm thanh trong bếp rồi bắt đầu làm việc. Ăn cơm xong, cả hai lại cùng nhau dọn dẹp nhà bếp, đồng hồ đã điểm tám giờ tối.
Trời cũng không còn sớm, thấy Ôn Nhuận không có ý định giữ mình lại qua đêm, Diệp Hàn Thanh đành phải nói lời tạm biệt. Ôn Nhuận đưa cho hắn hai chai trà trái cây do Tạ Ngọc Phàn cho cậu trước đây, cậu nghĩ nó rất ngon nên cũng đưa Diệp Hàn Thanh hai chai.
Bên chân Diệp Hàn Thanh có một chiếc máy tính và hai chai thủy tinh, sắc mặt hắn có chút ủ ê vì phải rời đi. Hắn cau mày, chậm rãi nói: ”Tinh dầu an thần mà em đưa cho anh không hiệu quả lắm.”
”Hả?” Ôn Nhuận rất ngạc nhiên, ”Sao lại thế? Em dùng hiệu quả rất tốt mà?”
Diệp Hàn Thanh thấp giọng thở dài, dường như vô tình nói: ”Có lẽ vì trước kia uống quá nhiều thuốc ngủ nên có chút kháng thuốc”. Hắn quan sát vẻ mặt của Ôn Nhuận, thấy cậu quả thực lo lắng, sau đó cụp mắt không nói gì.
“Chắc là còn phải phối hợp xoa bóp.” Ôn Nhuận nhíu mày, cậu thật sự rất lo lắng, do dự một chút liền nói: “Buổi tối em tiếp tục xoa bóp cho anh, đoán chừng xoa bóp mới có hiệu quả. ”
Diệp Hàn Thanh khóe miệng nhếch lên khó thấy được, nói: “Được.”
Ôn Nhuận thực lo lắng cho thân thể của hắn, liền giục hắn trở về tắm rửa thay quần áo, đợi cậu thu thập xong sau sẽ sang tìm hắn.
Diệp Hàn Thanh thấy đã đạt được mục đích, cực dễ nói chuyện, hắn không phản đối trở về phòng. Sau khi trở về, hắn nhớ ra điều gì đó, gửi cho cậu mã khóa nhà hắn vào WeChat.
…
Mười giờ tối, Ôn Nhuận thu thập xong, thay bộ quần áo ngủ, rồi đi đến cửa phòng bên cạnh.
Cậu nhập mật khẩu trực tiếp để mở cửa, ánh sáng nhỏ le lói trên lối vào. Ôn Nhuận đi thẳng vào phòng ngủ chính, nhìn thấy Diệp Hàn Thanh cũng đã mặc đồ ngủ, đang nửa dựa vào đầu giường đọc sách.
Thấy cậu đến, hắn đặt sách xuống, cười với cậu. Hắn đã đặt tinh dầu từ trước, trong phòng ngủ có một mùi thơm nhẹ thoảng qua. Ôn Nhuận đợi hắn nằm trên giường, vừa luồn ngón tay vào giữa tóc hắn, vừa khẽ hỏi về tình huống.
Sau khi sử dụng tinh dầu do Ôn Nhuận đưa, giấc ngủ của Diệp Hàn Thanh đã tốt hơn trước. Nhưng hắn quá tham luyến cảm giác thân mật này nên hắn mặt không chút thay đổi nói dối, “Sau khi em ở nhà, giấc ngủ của anh không tốt như trước đây.”
Lông mày cau lại, giọng nói trầm thấp có chút u ám. “Rất khó ngủ, ngủ rất nông, nửa đêm tỉnh dậy sau đó không ngủ được nữa.”
Ôn Nhuận càng nghe lông mày càng cau lại. Trong lòng giống như bị thứ gì đó nhéo lấy, chua xót, vì vậy động tác trên tay cậu càng thêm mềm nhẹ, một tay che mắt hắn, dùng giọng điệu nhẹ nhàng xoa dịu, “Không sao, nhắm mắt lại đừng nghĩ gì cả, không nghĩ tới cái gì, rất nhanh sẽ ngủ. ”
Cậu suy nghĩ một hồi lấy hết can đảm, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng hắn, nhẹ nhàng nói chúc ngủ ngon. Diệp Hàn Thanh cảm nhận được động tác mềm mại và nâng niu của cậu, sự bồn chồn được cậu xoa dịu một cách kỳ lạ, thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng, đầu óc minh mẫn dần trở nên hỗn loạn.
Ôn Nhuận ấn đủ thời gian, chờ hắn hô hấp đều đặn mới dừng lại. Đầu giường có một chiếc đèn nhỏ màu cam, ánh sáng phủ xuống nhẹ nhàng, không chói mắt. Ôn Nhuận ngồi ở mép giường, dùng ánh sáng mờ ảo vẽ từng nét bóng dáng của hắn. Diệp Tổng khi ngủ vừa đẹp trai, lại vừa quyến rũ, đường nét ngũ quan tinh xảo, thâm thúy, so với ban ngày thiếu đi một phần hung ác nham hiểm hai phần thâm trầm, hiện tại hắn trông ôn nhu dịu dàng hơn rất nhiều.
Ôn Nhuận không nhịn được xoa nhẹ lông mày, nơi đó có vết nhăn vì thường xuyên nhíu mày, dùng ngón tay mềm mại xoa phẳng nếp nhăn, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Ôn Nhuận ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, cũng được phát
sóng. khi bắt đầu quay đã thu hút nhiều sự chú ý,
lại vì scandal nổ ra với diễn viên phụ trong quá trình quay phim bị lên
hotsearch, về sau thay đổi vai diễn tin xấu mới chìm xuống. Cho dù như
thế nhưng độ chú ý vẫn không nhỏ. Không nói đến IP và sự nổi tiếng của
nam nữ chính mang lại, Ôn Nhuận và Thẩm Mục Tuân cũng gây sự chú ý không hề nhỏ rồi.
Bộ phim này là bộ phim đầu tiên của Ôn Nhuận chính thức tham gia diễn phim truyền hình. Trước đó, Ôn Nhuận chỉ đóng vai phụ với một vài tập phim. Mặc dù chỉ là vai phụ, nhưng nếu diễn tốt vẫn có thể nhìn ra được kỹ năng diễn xuất. Tuy nhiên lại vì có quá ít vai, cậu không có nhiều đất diễn để thể hiện tài năng. Về sau Ôn Nhuận trở nên nổi tiếng, tranh luận về khả năng diễn xuất của cậu vẫn chưa bao giờ ngừng lại.
Kỹ năng diễn xuất của Ôn Nhuận không tệ, các fan Sữa Bột thậm chí mang bộ lọc mẹ chồng, tự đem con trai của mình ra mà nhận xét. Nhưng đối với nhiều người qua đường không phải là fan mà nói, Ôn Nhuận hiện tại chưa có một tác phẩm nào có thể được công nhận.
Ngay cả khi fan lấy 108 thủ thuật cắt từ những cảnh quay đó để thổi kỹ năng diễn xuất của cậu, nhưng với người qua đường thì không công nhận chính là không công nhận.
Bây giờ là một tác phẩm tốt, đạo diễn là một đạo diễn nổi tiếng, vai
chính lại càng có sức ảnh hưởng, sẽ sớm rõ ràng liệu kỹ năng diễn xuất
của Ôn Nhuận có thực sự tốt hay là bị thổi phồng.
Vào ngày được phát sóng, ba chủ đề đã được tìm kiếm
nóng cùng một lúc, và các diễn đàn khác nhau cũng đang thảo luận về các
chủ đề liên quan đến , chủ đề này độ hot khá cao.
(#Kim Lăng Đài phát sóng# #Thần tiên tuyến giác# #Diễn xuất Ôn Nhuận# )
Ba chủ đề chiếm hàng đầu của các tìm kiếm nóng, hai chủ đề đầu tiên dành cho nhu cầu tuyên truyền của đoàn làm phim, chủ đề sau lại sống sờ sờ bị hắc bay lên hot search.
Nhấp vào hotsearch, đầu tiên chính là chê việc diễn xuất của Ôn Nhuận quá tệ. Từ nội dung của Weibo, blogger là một anti-fan Ôn Nhuận. Cô ta lôi tất cả các bộ phim mà Ôn Nhuận tham gia và cắt phần tệ nhất của Ôn Nhuận thành những bức ảnh động. Chứng tỏ Ôn Nhuận là “quái vật phẫu thuật thẩm mỹ” và có kỹ năng diễn xuất vô cùng kém cỏi.
Weibo này đăng lên vào năm ngoái khi Ôn Nhuận mới bắt đầu nổi tiếng, ngay từ đầu đã bị một số fan Sữa Bột tức giận ném ra cả tá ảnh thời còn học sinh của Ôn Nhuận để bác bỏ ý kiến “quái vật phẫu thuật thẩm mỹ”. Blogger có lẽ đã bị xé tanh bành nên bỏ chạy, không trả lời các bình luận sau đó.
Đây ban đầu là lời chê và bác bỏ phổ biến nhất từ người hâm mộ, nhưng vì sự ra mắt của, một tài khoản marketing đã đào Weibo
này lên, bắt đầu tìm cách lan truyền tin đồn.
Ôn Nhuận mặc dù nhân duyên trong giới không tồi, nhưng người nổi tiếng thì dính nhiều thị phi, sau khi thăng tiến địa vị, lưu lượng không khác mấy so với những nam minh tinh khác cậu sau đó dần dần trở thành đối thủ.
Trước nay không có chỗ xuống tay để bôi đen, nay có tài khoản marketing thêm tiết tấu, một số người bôi đen và đối thủ không nhịn được mà tham gia vào.
Weibo được chuyển tiếp hàng vạn lần, vai diễn xấu xí trước đây của Ôn Nhuận cũng bị lôi ra, so sánh ảnh tĩnh trước đây với ngoại hình hiện tại, nói rằng cậu phẫu thuật thẩm mỹ, biểu cảm cứng đờ, diễn xuất kém….. Nổi tiếng là do cường điệu lăng xê.
[Tôi thấy khuôn mặt của cậu ta trông cứ kỳ kỳ, hóa ra là đi chỉnh à? Fans ở đâu mà bảo là thịnh thế mỹ nhan? ]
[Thảo nào mà biểu cảm cứng đơ như thế, mặt phẫu thuật hỏng đúng không? Mặt liệt thì đừng có khoe khoang diễn xuất nữa, thật xấu hổ.]
[Bị mù à? Nếu không cần mắt thì có thể đi quyên tặng cho những người cần. Chỉnh dung ở chỗ nào? Nhìn ảnh đại học fan phóng đại đăng lên xem có khác bây giờ không?!]
[Bôi đen người ta có đem não theo không? Người qua đường không mù, chụp ảnh người ta trang điểm rồi chỉnh hiệu ứng, bảo là phẫu thuật thẩm mỹ? Đầu óc giả trang biển rộng*?]
* Nguyên văn là 脑子是装了大海吗? Mình không rõ lắm, theo mình nghĩ đại khái chắc là giả vờ biết nhiều nhưng thật ra là đầu óc ngu ngốc, hạn hẹp, thiếu suy nghĩ?
[Ôm Nhóc Ôn đi hẹn trước, vị bằng hữu nếu quan tâm đến diễn xuất có thể xem tập 2 của phát sóng tối nay rồi quay lại đánh giá
nhé. Cảm ơn.]
Ban đầu cuộc hỗn chiến chỉ có một số bình luận nhưng lượt chuyển tiếp tiếp tục tăng, leo lên hot search và khi bị xé khỏi Weibo, cuối cùng cũng được chú ý, đúng lúc phát sóng trên truyền hình Lệ Chi.
Beta: Chi
Nghe lời hắn nói, Ôn Nhuận mím môi, trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào, nhưng vẫn cố chấp theo ý mình. Diệp Hàn Thanh đối tốt với cậu, đương nhiên cậu cũng muốn làm gì đó cho Diệp Hàn Thanh. Cậu cố gắng nén xuống sự xấu hổ, nhỏ giọng đáp lại, “Nhưng em cũng muốn kiếm tiền cho anh.”
Phần lớn cổ phần của Tinh Vực đều nằm trong tay Diệp Hàn Thanh, nói hắn là độc tài cũng không quá. Trong lĩnh vực kinh doanh, Ôn Nhuận biết rằng cậu không thể giúp hắn, tất cả những gì cậu có thể làm là đóng phim thật tốt, kiếm nhiều tiền hơn cho Tinh Vực. Dù sao Tinh Vực thuộc về Diệp Hàn Thanh, cũng coi như là kiếm tiền cho Diệp Hàn Thanh.
Cậu nghiêm túc nhìn, hai mắt lấp lánh sự mong đợi hướng về Diệp Hàn Thanh, giống như động vật nhỏ đang cố chứng tỏ bản thân. Diệp Hàn Thanh nhìn cậu, tay có chút ngứa, rất muốn gãi cằm cậu, nói không chừng cậu sẽ giống một bé mèo, híp mắt phát ra âm thanh dễ nghe.
Bất mãn liếc mắt nhìn Trịnh Tuyên, Diệp Hàn Thanh kìm lại xúc động, không phụ mong đợi, nhẹ giọng nói: “Được, nghe lời em”. Nói xong, hắn sửa lại lần nữa, “Có điều, phải là kiếm tiền cho ‘chúng ta’.”
Đôi mắt Ôn Nhuận khẽ chớp, ý cười vừa hiện, lại đỏ mặt khi nghe hắn nói câu sau. Lúm đồng tiền nổi lên trên gò má ửng đỏ, khiến người ta càng muốn nựng.
Trịnh Tuyên ở một bên cảm thấy xúc động sâu sắc, hắn không nên ở đây, mà là ở dưới gầm bàn.
Hắn ho khan một tiếng, bất mãn nói: “Đây là ban ngày, là bàn chuyện chính sự.”
Đừng có một hai câu lại quay ra tán tỉnh nhau, có thể tôn trọng người đại diện này được không?
Đừng bảo người đại diện không xử lý thỏa đáng nhé!
Ôn Nhuận thẹn thùng, không dám nhìn Diệp Hàn Thanh. Diệp Hàn Thanh thì vốn không quan tâm đến chuyện này. Hai người họ vừa mới xuyên qua lớp giấy mỏng để đến với nhau, đây là thời điểm yêu đương không thể tách rời. Nhất là khi hắn vất vả lắm mới dỗ được người về tay của mình. Nếu không phải là hai người bận rộn, hắn hận không thể trói Ôn Nhuận lại bên cạnh bản thân suốt hai mươi bốn giờ. Mắt thấy buổi chiều cậu sẽ trở về thành phố, hắn chỉ muốn nắm chặt thời gian cùng Ôn Nhuận một chỗ. Trịnh Tuyên thì hay rồi, mặt dày mày dạn, khăng khăng đòi đi theo nói chính sự.
Diệp Hàn Thanh thay đổi sắc mặt, bất mãn gõ gõ mặt bàn, “Có gì nói nhanh.” Hắn hơi híp mắt, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng về sau tôi không có cơ hội bù lại.”
Trịnh Tuyên nhận ra hàm ý uy hiếp của hắn, nghiến răng, nhanh chóng nói với Ôn Nhuận.
Ôn Nhuận gật đầu, lưu ý sự tương tác giữa các diễn viên trong bộ phim cũng là để quảng bá bộ phim một cách tốt hơn, Trịnh Tuyên sợ rằng mình sẽ bị tình yêu che mắt mà quên mất. Sau khi giải thích xong, Trịnh Tuyên ngoan ngoãn lăn đi, chỉ còn lại Ôn Nhuận và Diệp Hàn Thanh.
“Lại đi dạo à?” Diệp Hàn Thanh đến gần, rốt cuộc nhịn không được gãi gãi cằm cậu. Tay hắn di chuyển nhanh, gãi nhẹ rồi nhanh chóng rút tay về. Ôn Nhuận phản ứng chậm một hồi, nghi hoặc nhìn hắn, theo bản năng đưa tay sờ nơi bị hắn gãi.
Thực sự giống một bé mèo ngốc, Diệp Hàn Thanh nghĩ thầm.
Nắm lấy tay cậu, giọng nói của Diệp Hàn Thanh lại đổi thành vẻ nghiêm túc, hàm chứa ý cười: “Vẫn còn nửa ngày, em muốn đi đâu?”
…
Hai người đi lang thang trong khu nghỉ dưỡng nửa ngày, đến buổi chiều mới trở về thành phố B.
Trở lại thành phố, không thể thân mật như ở khu nghỉ dưỡng. Ôn Nhuận hiện đang được chú ý, Diệp Hàn Thanh và Tinh Vực cũng đang là tâm điểm của giới truyền thông, dù hơi miễn cưỡng nhưng Diệp Hàn Thanh vẫn phải nghĩ đến tương lai của Ôn Nhuận, hai người đành kiềm chế giữ khoảng cách.
Lên lầu, Diệp Hàn Thanh trở về nhà của mình, Ôn Nhuận tiếp tục đi về phía trước, vừa tới cửa liền không nhịn được liếc lại, vừa vặn cùng Diệp Hàn Thanh nhìn nhau, cậu đột nhiên mím môi cười rồi mới mở cửa đi vào. Khi Diệp Hàn Thanh nhìn thấy cậu vào cửa, hắn đóng cửa lại. Nhìn căn nhà tối tăm không một hơi ấm, lần đầu tiên hắn cảm thấy chán ghét, trong lòng bắt đầu nhớ tới người bị ngăn cách bởi bức tường kia. Tâm trạng hắn nhanh chóng trở nên u ám sau khi cậu rời đi. Diệp Hàn Thanh vốn định đi ra ban công hóng gió thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, động tác của hắn hơi dừng lại, Diệp Hàn Thanh cầm điện thoại ra, vừa nhìn thấy tin nhắn của Ôn Nhuận, khóe môi hắn không nhịn được nhếch lên.
[Bạn trai: Anh muốn ăn gì? Em nấu.]
Diệp Hàn Thanh gửi lại tin nhắn: [Em làm món gì anh cũng thích.]
Ôn Nhuận nhìn câu trả lời trên giao diện trò chuyện, nét mặt cong lên, ánh mắt mang theo ý cười: [Làm xong em gọi anh.]
Cất điện thoại di động, Diệp Hàn Thanh nhìn qua ban công trong chốc lát, trong đầu phác họa dáng vẻ bận rộn của cậu, im lặng vài giây rồi xoay xe lăn đi ra ngoài, bấm chuông cửa phòng bên cạnh.
Mặc dù ngoài miệng muốn giữ khoảng cách để tránh bị nghi ngờ, nhưng đó chỉ là vấn đề bên ngoài lề mà thôi. An ninh của Tùng Hải Hào Đình khá tốt, ở nhà của mình, tại sao phải chịu oan ức mà không thể gặp nhau.
Khoảnh khắc Ôn Nhuận nhìn thấy hắn, trong mắt cậu như có vô số vì sao sáng rực lên, cậu mỉm cười để người đi vào, có chút hưng phấn nói: “Không phải anh nói sau khi về cần phải giữ khoảng cách sao?”
“Ừm.” Diệp Hàn Thanh mày kiếm cau lại, ra vẻ buồn bã. “Nhưng anh muốn gặp em. Em sợ à? “
“Không sợ”. Ôn Nhuận dùng sức lắc đầu, dừng một chút, sau đó khẽ nói thêm:” …Em cũng muốn gặp anh.”
Nếu sống cách xa nhau còn được, nhưng rõ ràng là sống ngay nhà bên, giả vờ là bạn bè bình thường để qua lại, ít được gặp nhau, thậm chí nói chuyện còn phải nói qua WeChat, điều này đối với hai con người đã bị tình yêu quật thì đây là một thử thách rất lớn.
Diệp Hàn Thanh siết chặt tay cậu nói: “Tùng Hải Hào Đình được bảo mật rất tốt. Phóng viên không vào được, miễn là đừng nói cho Trịnh Tuyên.” Nếu để Trịnh Tuyên biết hắn lại lảm nhảm lắm lời. Đúng là người phiền phức.
Ôn Nhuận gật đầu đồng ý, cùng người mình thích có cùng chung bí mật, cậu cảm thấy như cả trái tim đều được ngâm trong hũ mật, ngọt ngào xen lẫn một chút vui mừng thầm kín.
Sau khi rót trà cho Diệp Hàn Thanh, đặt đĩa hoa quả lên, Ôn Nhuận đi vào bếp bận rộn nấu ăn. Diệp Hàn Thanh thấy ở đây thoải mái hơn hẳn, hắn đặt máy tính mang theo lên bàn, lắng nghe âm thanh trong bếp rồi bắt đầu làm việc. Ăn cơm xong, cả hai lại cùng nhau dọn dẹp nhà bếp, đồng hồ đã điểm tám giờ tối.
Trời cũng không còn sớm, thấy Ôn Nhuận không có ý định giữ mình lại qua đêm, Diệp Hàn Thanh đành phải nói lời tạm biệt. Ôn Nhuận đưa cho hắn hai chai trà trái cây do Tạ Ngọc Phàn cho cậu trước đây, cậu nghĩ nó rất ngon nên cũng đưa Diệp Hàn Thanh hai chai.
Bên chân Diệp Hàn Thanh có một chiếc máy tính và hai chai thủy tinh, sắc mặt hắn có chút ủ ê vì phải rời đi. Hắn cau mày, chậm rãi nói: ”Tinh dầu an thần mà em đưa cho anh không hiệu quả lắm.”
”Hả?” Ôn Nhuận rất ngạc nhiên, ”Sao lại thế? Em dùng hiệu quả rất tốt mà?”
Diệp Hàn Thanh thấp giọng thở dài, dường như vô tình nói: ”Có lẽ vì trước kia uống quá nhiều thuốc ngủ nên có chút kháng thuốc”. Hắn quan sát vẻ mặt của Ôn Nhuận, thấy cậu quả thực lo lắng, sau đó cụp mắt không nói gì.
“Chắc là còn phải phối hợp xoa bóp.” Ôn Nhuận nhíu mày, cậu thật sự rất lo lắng, do dự một chút liền nói: “Buổi tối em tiếp tục xoa bóp cho anh, đoán chừng xoa bóp mới có hiệu quả. ”
Diệp Hàn Thanh khóe miệng nhếch lên khó thấy được, nói: “Được.”
Ôn Nhuận thực lo lắng cho thân thể của hắn, liền giục hắn trở về tắm rửa thay quần áo, đợi cậu thu thập xong sau sẽ sang tìm hắn.
Diệp Hàn Thanh thấy đã đạt được mục đích, cực dễ nói chuyện, hắn không phản đối trở về phòng. Sau khi trở về, hắn nhớ ra điều gì đó, gửi cho cậu mã khóa nhà hắn vào WeChat.
…
Mười giờ tối, Ôn Nhuận thu thập xong, thay bộ quần áo ngủ, rồi đi đến cửa phòng bên cạnh.
Cậu nhập mật khẩu trực tiếp để mở cửa, ánh sáng nhỏ le lói trên lối vào. Ôn Nhuận đi thẳng vào phòng ngủ chính, nhìn thấy Diệp Hàn Thanh cũng đã mặc đồ ngủ, đang nửa dựa vào đầu giường đọc sách.
Thấy cậu đến, hắn đặt sách xuống, cười với cậu. Hắn đã đặt tinh dầu từ trước, trong phòng ngủ có một mùi thơm nhẹ thoảng qua. Ôn Nhuận đợi hắn nằm trên giường, vừa luồn ngón tay vào giữa tóc hắn, vừa khẽ hỏi về tình huống.
Sau khi sử dụng tinh dầu do Ôn Nhuận đưa, giấc ngủ của Diệp Hàn Thanh đã tốt hơn trước. Nhưng hắn quá tham luyến cảm giác thân mật này nên hắn mặt không chút thay đổi nói dối, “Sau khi em ở nhà, giấc ngủ của anh không tốt như trước đây.”
Lông mày cau lại, giọng nói trầm thấp có chút u ám. “Rất khó ngủ, ngủ rất nông, nửa đêm tỉnh dậy sau đó không ngủ được nữa.”
Ôn Nhuận càng nghe lông mày càng cau lại. Trong lòng giống như bị thứ gì đó nhéo lấy, chua xót, vì vậy động tác trên tay cậu càng thêm mềm nhẹ, một tay che mắt hắn, dùng giọng điệu nhẹ nhàng xoa dịu, “Không sao, nhắm mắt lại đừng nghĩ gì cả, không nghĩ tới cái gì, rất nhanh sẽ ngủ. ”
Cậu suy nghĩ một hồi lấy hết can đảm, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng hắn, nhẹ nhàng nói chúc ngủ ngon. Diệp Hàn Thanh cảm nhận được động tác mềm mại và nâng niu của cậu, sự bồn chồn được cậu xoa dịu một cách kỳ lạ, thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng, đầu óc minh mẫn dần trở nên hỗn loạn.
Ôn Nhuận ấn đủ thời gian, chờ hắn hô hấp đều đặn mới dừng lại. Đầu giường có một chiếc đèn nhỏ màu cam, ánh sáng phủ xuống nhẹ nhàng, không chói mắt. Ôn Nhuận ngồi ở mép giường, dùng ánh sáng mờ ảo vẽ từng nét bóng dáng của hắn. Diệp Tổng khi ngủ vừa đẹp trai, lại vừa quyến rũ, đường nét ngũ quan tinh xảo, thâm thúy, so với ban ngày thiếu đi một phần hung ác nham hiểm hai phần thâm trầm, hiện tại hắn trông ôn nhu dịu dàng hơn rất nhiều.
Ôn Nhuận không nhịn được xoa nhẹ lông mày, nơi đó có vết nhăn vì thường xuyên nhíu mày, dùng ngón tay mềm mại xoa phẳng nếp nhăn, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Ôn Nhuận ở nhà nghỉ ngơi hai ngày,
Bộ phim này là bộ phim đầu tiên của Ôn Nhuận chính thức tham gia diễn phim truyền hình. Trước đó, Ôn Nhuận chỉ đóng vai phụ với một vài tập phim. Mặc dù chỉ là vai phụ, nhưng nếu diễn tốt vẫn có thể nhìn ra được kỹ năng diễn xuất. Tuy nhiên lại vì có quá ít vai, cậu không có nhiều đất diễn để thể hiện tài năng. Về sau Ôn Nhuận trở nên nổi tiếng, tranh luận về khả năng diễn xuất của cậu vẫn chưa bao giờ ngừng lại.
Kỹ năng diễn xuất của Ôn Nhuận không tệ, các fan Sữa Bột thậm chí mang bộ lọc mẹ chồng, tự đem con trai của mình ra mà nhận xét. Nhưng đối với nhiều người qua đường không phải là fan mà nói, Ôn Nhuận hiện tại chưa có một tác phẩm nào có thể được công nhận.
Ngay cả khi fan lấy 108 thủ thuật cắt từ những cảnh quay đó để thổi kỹ năng diễn xuất của cậu, nhưng với người qua đường thì không công nhận chính là không công nhận.
Bây giờ
Vào ngày
(#Kim Lăng Đài phát sóng# #Thần tiên tuyến giác# #Diễn xuất Ôn Nhuận# )
Ba chủ đề chiếm hàng đầu của các tìm kiếm nóng, hai chủ đề đầu tiên dành cho nhu cầu tuyên truyền của đoàn làm phim, chủ đề sau lại sống sờ sờ bị hắc bay lên hot search.
Nhấp vào hotsearch, đầu tiên chính là chê việc diễn xuất của Ôn Nhuận quá tệ. Từ nội dung của Weibo, blogger là một anti-fan Ôn Nhuận. Cô ta lôi tất cả các bộ phim mà Ôn Nhuận tham gia và cắt phần tệ nhất của Ôn Nhuận thành những bức ảnh động. Chứng tỏ Ôn Nhuận là “quái vật phẫu thuật thẩm mỹ” và có kỹ năng diễn xuất vô cùng kém cỏi.
Weibo này đăng lên vào năm ngoái khi Ôn Nhuận mới bắt đầu nổi tiếng, ngay từ đầu đã bị một số fan Sữa Bột tức giận ném ra cả tá ảnh thời còn học sinh của Ôn Nhuận để bác bỏ ý kiến “quái vật phẫu thuật thẩm mỹ”. Blogger có lẽ đã bị xé tanh bành nên bỏ chạy, không trả lời các bình luận sau đó.
Đây ban đầu là lời chê và bác bỏ phổ biến nhất từ người hâm mộ, nhưng vì sự ra mắt của
Ôn Nhuận mặc dù nhân duyên trong giới không tồi, nhưng người nổi tiếng thì dính nhiều thị phi, sau khi thăng tiến địa vị, lưu lượng không khác mấy so với những nam minh tinh khác cậu sau đó dần dần trở thành đối thủ.
Trước nay không có chỗ xuống tay để bôi đen, nay có tài khoản marketing thêm tiết tấu, một số người bôi đen và đối thủ không nhịn được mà tham gia vào.
Weibo được chuyển tiếp hàng vạn lần, vai diễn xấu xí trước đây của Ôn Nhuận cũng bị lôi ra, so sánh ảnh tĩnh trước đây với ngoại hình hiện tại, nói rằng cậu phẫu thuật thẩm mỹ, biểu cảm cứng đờ, diễn xuất kém….. Nổi tiếng là do cường điệu lăng xê.
[Tôi thấy khuôn mặt của cậu ta trông cứ kỳ kỳ, hóa ra là đi chỉnh à? Fans ở đâu mà bảo là thịnh thế mỹ nhan? ]
[Thảo nào mà biểu cảm cứng đơ như thế, mặt phẫu thuật hỏng đúng không? Mặt liệt thì đừng có khoe khoang diễn xuất nữa, thật xấu hổ.]
[Bị mù à? Nếu không cần mắt thì có thể đi quyên tặng cho những người cần. Chỉnh dung ở chỗ nào? Nhìn ảnh đại học fan phóng đại đăng lên xem có khác bây giờ không?!]
[Bôi đen người ta có đem não theo không? Người qua đường không mù, chụp ảnh người ta trang điểm rồi chỉnh hiệu ứng, bảo là phẫu thuật thẩm mỹ? Đầu óc giả trang biển rộng*?]
* Nguyên văn là 脑子是装了大海吗? Mình không rõ lắm, theo mình nghĩ đại khái chắc là giả vờ biết nhiều nhưng thật ra là đầu óc ngu ngốc, hạn hẹp, thiếu suy nghĩ?
[Ôm Nhóc Ôn đi hẹn trước, vị bằng hữu nếu quan tâm đến diễn xuất có thể xem tập 2 của
Ban đầu cuộc hỗn chiến chỉ có một số bình luận nhưng lượt chuyển tiếp tiếp tục tăng, leo lên hot search và khi bị xé khỏi Weibo,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.