Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi!
Chương 59
Tú Sinh
15/01/2022
Editor: Lê
Beta: Ky
Khu ngục giam số ba tại bệnh viện nhà tù Lam Sơn.
Ngô Đại Quý đã ở chỗ này suốt một tháng trời. Nhìn bác sĩ, y tá đi tới đi lui và bạn tù của gã đang nằm trong phòng bệnh nhà tù, gã vẫn không hiểu sao mọi chuyện lại trở thành như thế này.
Còn một năm nữa là gã hết hạn tù được thả. Nhưng một tháng trước, khi ngục giam đang trong thời gian hóng gió* thì bỗng hai băng đảng ở trại giam của gã đánh nhau. Thật ra cũng không thể nói là bỗng nhiên được, vì kể cả trong tù thì cũng vẫn phân chia băng đảng, thủ lĩnh của hai băng vốn đã không vừa mắt nhau, thù mới hận cũ chất thành đống. Bình thường cũng chỉ xung đột nhỏ thôi. Nhưng không biết lần đó đã xảy ra chuyện gì mà lại biến thành trận đánh nhau quy mô lớn của một đám người.
*Hóng gió; hóng mát (tù nhân được thả ra đi dạo trong sân hoặc đại tiểu tiện)
Gã vẫn luôn thuộc phần tử tích cực cải tạo lao động, từ trước tới nay không hề dám tham dự vào mấy cuộc đấu đá này. Thế mà không biết tại sao ngày hôm đó, gã lại bị người khác đẩy một cái rồi đụng vào hai người đang đánh đấm, sau đó ù ù cạc cạc bị cuốn vào.
Trong ngục giam không có vũ khí, nhưng tội phạm đi cải tạo lao động hàng năm tất nhiên là thể lực không kém chút nào. Từng đấm nện vào da thịt làm gã có cảm giác nước chua trong dạ dày cũng muốn trào ra. Gã theo bản năng phản kháng lại, rồi bị người nọ dùng bàn chải đánh răng chuốt nhọn đâm một cái.
Gã ôm bụng té ngã xuống trên mặt đất, tiếp đó chính là tiếng quát dừng lại của quản ngục và những tiếng la của tội phạm.
Đến khi gã tỉnh lại thì đã nằm ở trong bệnh viện của nhà tù. Gã đeo mặt nạ oxy, cánh tay bị chích kim, chỗ bị đâm trên bụng cắm mấy cái ống dẫn. Gã chỉ cảm thấy bụng rất đau nhưng vẫn không biết chuyện gì xảy ra.
Quản ngục mà gã quen đến gặp, nói là không liên lạc được với người thân rồi hỏi gã có cách nào liên lạc với họ để tới thăm không.
Gã vô thức từ chối.
Năm ấy khi nhận tiền làm việc, gã yêu cầu chỉ được trả tiền mặt và vàng thỏi, tất cả gã đều giao cho mẹ giấu đi. Sau đó, bà mang vợ và con trai gã trốn ở một huyện nhỏ mà lúc trước gã hay chạy xe qua. Chỗ đó rất vắng nên sẽ không có ai nhận ra bọn họ. Hơn nữa, khi gã đua xe có quen một người làm giấy tờ giả, gã đã làm thẻ căn cước cho vợ, con trai và mẹ ruột, số điện thoại trên đó cũng chỉ là một dãy số không có thật , trừ gã và mẹ ra thì đến cả vợ cùng con trai cũng không biết.
Chỉ cần gã chịu đựng qua mấy năm tù túng này, ẩn núp một lần nữa là có thể len lén đoàn tụ với người nhà.
Không ngờ sắp ra tù rồi lại xảy ra việc ngoài ý muốn. Quản ngục nói có thể báo cho người nhà tới thăm nhưng gã nào dám mạo hiểm, gã sợ vị thiếu gia họ Diệp kia vẫn trực chờ cơ hội để trả thù gã.
Không có người thân chăm sóc nên gã một thân một mình nằm trong bệnh viện, y tá cắm ống thông tiểu cho gã. Lúc bình thường, gã không thể động đậy được tí nào. Bạn tù đi vào đây cùng gã dưỡng thương ổn đã được đi về, chỉ còn mình gã cắm đủ mọi thứ ống dẫn không biết bao giờ mới khỏe được. Cuối cùng, gã vẫn không nhịn được mà đi hỏi vị y tá đang chăm sóc mình.
Thế nhưng y tá lại không chịu nói, bày ra vẻ mặt đồng tình, biểu cảm như thể gã sắp chết tới nơi. Thế là gã đi hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng chỉ ấp úng nói với gã đừng lo lắng, dưỡng thương cho tốt là được rồi.
Ngô Đại Quý ôm bụng, cảm thấy gã là mình đã bị tổn thương đến bộ phận quan trọng gì rồi, sống không được lâu nữa. Khi y tá đến đưa cơm, cô kiềm không được mà nói gã hãy nắm chắc thời gian gặp người nhà đi, dứt lời thì thở dài một tiếng.
Gã vẫn là sợ chết, nghĩ rằng con trai chắc cũng đã mười bốn mười lăm tuổi. Mà tuổi tác mẹ già cũng đã lớn, vợ gã lại là một người thông minh khôn khéo, không biết là có nghe theo mấy lời dạy dỗ của mẹ gã không nữa. Nếu gã thật sự phải chết thì vẫn phải gặp mặt mẹ để dặn dò việc ma chay.
Dù sao đến khi gã chết rồi, thiếu gia nhà họ Diệp cũng hết cách.
Ngô Đại Quý vừa sợ vừa oán, cuối cùng vẫn tìm quản ngục nói ra số điện thoại đã che giấu bấy lâu nay. Không lâu sau mẹ đã lén lút đến gặp gã một lần, hai mẹ con bàn bạc chuyện tiền nong, nhà cửa rồi nói mấy hôm nữa sẽ dẫn con dâu đến gặp gã.
Nhưng đã đến ngày hẹn mà mẹ già hay con dâu không một ai đến cả.
Trái lại là bác sĩ tới nói với gã rằng vài ngày nữa là có thể rút ống dẫn rồi, nếu vết thương mau bình phục thì khoảng một tuần là có thể xuất viện.
Ngô Đại Quý bị lừa, lắp ba lắp bắp hỏi lại bác sĩ, không phải lúc trước nói sắp xong đời rồi à? Sao bây giờ lại không sao vậy?
Vẻ mặt của bác sĩ lẫn y tá đều không kiên nhẫn, lúc này gã mới để ý vị y tá chăm sóc gã mấy ngày trước không tới mà đã đổi thành một người khác.
Đã mấy năm lăn lộn dưới đáy xã hội, gã cũng có trực giác với sự nguy hiểm hơn người bình thường, nhớ lại mẹ đã hẹn ngày đến thăm nhưng không đến khiến gã mơ hồ có cảm giác mình bị dính bẫy rồi.
Đau khổ trằn trọc trong bệnh viện bốn năm ngày liền, cuối cùng Ngô Đại Quý cũng nhận tin người thân tới thăm.
Nhưng người tới thăm không phải là mẹ và vợ mà là anh cả của gã.
Mặt Ngô Đại Quý tái nhợt, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, mẹ chỉ đẻ ra đúng một người là gã, căn bản là không có anh trai gì cả.
Quản ngục đưa “anh cả” đến gặp gã. “Anh cả” tên là Ngô Đại Phú, là một người đàn ông cao to, vạm vỡ, tướng mạo hung dữ, khi thấy gã thì thân thiết gọi “Em trai” rồi xán lại cầm tay gã lên, miệng thì nói: “Mẹ với em dâu bị xe sượt qua nên bị hoảng sợ một chút, vì thế chỉ có anh tới thăm em thôi. Để lần tới anh mang hai người đến thăm em nha.”
“Ngô Đại Phú” cười ha hả, thân thiết nói tình hình trong nhà với gã. Nào là cháu Ngô Hiểu Lực lên trường cấp hai tư ở trên thị trấn, thành tích học tập rất tốt. Những năm qua nhà vẫn rất ổn, còn mua thêm nhà nữa… Chỉ là quan hệ giữa mẹ và em dâu không được tốt lắm, cứ cãi nhau mãi, em mà ra tù phải dạy dỗ lại em dâu vân vân.
Ngô Đại Phú nói liên miên, nhưng cả người Ngô Đại Quý lại lạnh như băng, sợ hãi nhìn về phía vị “anh cả” đang tươi cười. Cửa phòng bệnh không đóng, trong phòng cũng có người quản chế, quản ngục lại ở ngay cửa nhưng gã không dám la lên.
Chỉ có thể mặc cho “Ngô Đại Phú” nói nhiều chuyện thú vị về cháu trai khi ở trường.
Đến cuối khi “Ngô Đại Phú” rời đi, vẫn nở nụ cười nói: “Sắp đến nghỉ hè rồi, để lần thăm tù tới anh sẽ đưa cháu nó đến đây.”
Từ “cháu” nhấn mạnh vô cùng nặng nề.
Cả người Ngô Đại Quý lạnh ngắt, mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng. Cả vết thương đang hồi phục nhanh cũng ẩn ẩn đau. Gã biết rõ đây là người mà thiếu gia họ Diệp kia phái tới, đối phương muốn gã phản cung*, mấy năm trước đã muốn gã phản cung rồi nhưng gã sống chết không chịu. Tuy gã không học hành được bao nhiêu, nhưng gã cũng biết uống rượu gây tai nạn với cố ý giết người là hoàn toàn khác nhau.
*Phản cung: Đưa ra lời khai lần sau ngược lại hoàn toàn, phủ nhận một phần hay toàn bộ lời khai trước đây mà bị can, bị cáo hoặc những người tham gia tố tụng khác đã cung cấp trong quá trình điều tra, xét xử vụ án hình sự.
Nhưng hiện tại bọn họ đã lùng ra con trai, mẹ và vợ gã rồi, mà đoán chứng họ cũng đã bị bắt.
Ngô Đại Quý nhớ lúc gã rời nhà đi, khi ấy con trai mới mười tuổi thì thống khổ bụm mặt lại.
*
Mọi thứ đều như dự tính của Diệp Hàn Thanh, sau khi Ngô Đại Quý lành vết thương trở về ngục giam, gã đau khổ đấu tranh không bao lâu thì chủ động phản cung. Gã chủ động khai báo sự thật rằng cách đây năm năm mình bị ma xui quỷ khiến nhận tiền đi giết người.
Nhưng trong tay gã lại không có nhiều chứng cứ, chứng cứ duy nhất chính một rương vàng thỏi và năm trăm ngàn nhân dân tệ chưa xài hết được mẹ Ngô giấu. Sau khi Ngô Đại Quý phản cung, cảnh sát theo lời khai của gã đến tìm mẹ Ngô rồi đào sân nhà họ Ngô ra.
Ban đầu mẹ Ngô còn khóc lóc om sòm không chịu thừa nhận, nhưng Uông Lị sợ bị dính líu nên khai báo hết triệt để mọi thứ ra, cố hết sức phủi sạch quan hệ: “Tiền là do Ngô Đại Quý cầm về, chưa từng qua tay của tôi, tất cả đều do bà già này cầm, không hề liên quan đến tôi, các người mau bắt bà ta đi!”
“Cẩn thận cái miệng thối nát của mày, đồ ngu này! Ăn của bà mày uống của bà mày, lại còn muốn hại chồng mày à!” Mẹ Ngô giận dữ, không la lối om sòm nữa mà nhào tới nắm lấy tóc Uông Lị rồi tàn nhẫn tát cô ta hai bạt tai. Uông Lị hét lên một tiếng, vì để moi được chút tiền cô ta chịu đủ tính tình của bà ta rồi thế là cô ta vươn tay kéo tóc của bà, hai người phụ nữ cứ như vậy lộn nhào đánh nhau dưới đất.
Đến cả phía cảnh sát cũng không kéo ra nổi. Cuối cùng chỉ chờ hai người đánh mệt thì mới còng tay, mang cả hai về đồn.
Hồ sơ vụ án tai nạn xe năm năm trước một lần nữa được mang ra thẩm tra xử lý. Say rượu dẫn đến chuyện bất trắc với cố ý giết người không phải cùng một thước đo, hơn nữa người bị giết là phu nhân đầu của chủ tịch Diệp thị, lại thêm Diệp Hàn Thanh gây sức ép ở phía sau nên rất nhanh bên cảnh sát đã thành lập tổ chuyên án, bắt đầu điều tra lấy bằng chứng.
Vụ án cách đây năm năm, vốn tưởng rằng việc điều tra sẽ khó khăn chồng chất khó khăn. Nhưng sau khi Ngô Đại Quý phản cung, chứng cứ bắt đầu lần lượt xuất hiện. Không cần phí nhiều sức lực, tổ chuyên án đã có thể tìm ra người đàn ông khi trước bàn bạc với Ngô Đại Quý.
Đó là Chu Húc – quản gia của nhà họ Diệp.
Chu Húc đã ngoài bốn mươi, làm việc tại nhà họ Diệp mười lăm lăm, thái độ làm người rất khôn khéo, từng giúp Diệp Mậu Khai xử lý biết bao việc xấu. Sau khi vụ án năm năm trước bị lục lại để điều tra, ông ta ngay lập tức nghỉ phép, nói là muốn về quê thăm người thân.
Khi cảnh sát tìm đến quê của ông ta thì phát hiện lầu không nhà trống từ lâu rồi.
Chu Húc bỏ trốn.
Cảnh sát đành phải ban bố lệnh truy nã. Mà người bên ngoài cũng chú ý đến tin tức phía cảnh sát, sau khi biết được người thu xếp mua kẻ giết người là quản gia nhà họ Diệp, thân tín của chủ tịch Diệp thì bắt đầu suy đoán sôi nổi về vị chủ tịch Diệp thị luôn giữ vững hình tượng tốt đẹp này.
Chu Húc chỉ là một quản gia, hắn vừa không có lý do vừa không có nhiều tiền như vậy để thuê người giết bà chủ và cậu chủ nhỏ cả, mọi chuyện chắc chắn có người giật dây.
Người giật dây là ai thì hết thảy đều lộ ra rồi. Tuy rằng trước mắt chưa có chứng cứ nhưng có vài lời nói ra cũng không sai: Nhìn xem kẻ nào là người được lợi cuối cùng thì sẽ biết ai là hung thủ.
Tai nạn xe năm năm trước được lục lại một lần nữa vào năm năm sau lại càng được thảo luận rầm rộ, Năm năm sau, internet càng ngày càng phát triển, truyền thông cũng thế, vì vậy có rất nhiều thứ không thể nào che giấu dưới vô số ánh mắt của mọi người, căn bản là không chịu nổi sự xoi mói.
Lúc trước mọi người chỉ biết chủ tịch Diệp thị là một doanh nhân ôn tồn lễ độ, còn phu nhân chủ tịch thì dịu dàng hòa nhã, sinh được một trai một gái, gia đình hòa thuận đến mức khiến người ngoài ao ước. Chỉ có người quen biết hoặc để ý tới sự kiện tai nạn năm đó mới biết, Diệp Mậu Khai còn có một vị vợ cả, là vợ trước của chủ tịch, hai người cũng sinh được một trai một gái.
Thế nhưng sau vụ tai nạn năm đó, một trai một gái cũng chưa từng đại diện Diệp thị xuất hiện trước mặt công chúng.
Bây giờ một lần nữa được lật lại, cư dân mạng mới đào ra từng chút từng chút một, rồi mới phát hiện nhà giàu luôn thoạt nhìn như rất hòa thuận khiến người ta nể phục này có khi ở dưới chính là xương cốt của người vợ cả. Mà Khâu phu nhân trước kia ôn nhu hòa nhã thật ra lại là kẻ thứ ba xen vào gia đình ba người. Thậm chí, khi vợ cả và hai người con của bà vừa mới bị tai nạn chưa được bao lâu, bà ta đã lên giọng mang hai đứa con riêng vào cửa nhà họ Diệp.
Nói hai chuyện đó không liên quan thì có đồ ngu mới tin.
Trước khi Chu Húc bị bắt và đưa ra quy án, nghi phạm thuê kẻ giết người lớn nhất chính là Diệp Mậu Khai và Khâu Kế Hà.
Chủ tịch và phu nhân chủ tịch đều nằm trong diện tình nghi giết người. Diệp thị vốn đã tuột dốc không phanh nay lại càng thêm bấp bênh hơn, giá cổ phiếu một đường đi xuống, giá trị vốn hóa* thị trường bốc hơi mấy trăm triệu chỉ trong một đêm.
*Giá trị vốn hoá thị trường: là tổng giá trị của số cổ phần của một công ty niêm yết. Đây là sản phẩm có giá trị thị trường của tổng giá trị của số lượng cổ phiếu đang lưu hành của công ty. Các cổ phiếu tự nắm giữ không được tính đến trong việc tính toán vốn hóa thị trường.
Cái ghế chủ tịch của Diệp Mậu Khai đang lâm nguy, còn nhà họ Diệp thì từ trên xuống dưới bị công kích nặng nề.
Tại nhà cũ nhà họ Diệp.
Sắc mặt Diệp Mậu Khai u ám, đôi mắt phủ đầy tia máu đỏ âm u nhìn vợ mình đang khóc sướt mướt, một lúc sau ông ta mới hé môi lạnh lẽo hỏi: “Cô qua lại với Chu Húc từ khi nào?”
Khâu Kế Hà cúi thấp đầu, nhỏ giọng khóc nức nở, nghe thế thì mắt đỏ lên phản bác: “Anh có ý gì chứ? Anh cũng giống bên ngoài cảm thấy là em để cho Chu Húc thuê kẻ giết người à?”
Bà ta khóc lóc nói: “Người khác không biết nhưng không lẽ anh không biết sao? Chu Húc chỉ nghe lời anh, bình thường em cũng nói được với ông ta mấy câu đâu, chuyện trong chuyện ngoài do mẹ Vương xử lý mà!”
Vẻ mặt Diệp Mậu Khai khó lường nhìn bà ta đang khóc lóc trong lòng con gái, trong trong lòng có chút không xác định được. Chu Húc đúng là thân tín của ông ta, bình thường cũng chỉ làm việc cho ông, rất ít tiếp xúc với Khâu Kế Hà. Nhưng nếu không phải là Khâu Kế Hà, vậy ai là kẻ đã mua chuộc Chu Húc. . .
Tuy rằng ông ta không có tình cảm gì với vợ cả, còn âm thầm nuôi tình nhân ở ngoài, hơn nữa còn có lòng đền bù Khâu Kế Hà vì sinh con cho ông ta. Thế nhưng, ông ta cũng chưa đến mức muốn lấy mạng của mẹ con vợ cả.
Tầm mắt quét qua quét lại trên người Khâu Kế Hà trong chốc lát, cuối cùng ánh mắt mới dời qua người con gái Diệp Thu Nhuế. Hai mẹ con đang ôm nhau khóc lóc tỉ tê, không ai nhìn ông ta cả, thoạt nhìn cả hai đều đang tủi thân. Mặt con trai nhỏ đang ngồi bên cạnh cũng tiều tụy, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Diệp Mậu Khai vừa hài lòng vừa bực dọc, nghĩ đến tình huống bây giờ chỉ có thể lạnh lùng nhắc nhở: “Tình hình hiện tại không ổn chút nào, trong thời gian này mấy mẹ con đều phải ở trong nhà, tuyệt đối không được lộ mặt, cũng không được nói gì với truyền thông hết!”
Khâu Kế Hà lau nước mắt rồi gật đầu một cái, bà ta thử thăm dò hỏi: “Hay là chúng ta phái người đi tìm Chu Húc, tìm được người rồi thì sự thật sẽ rõ ràng thôi.
“Tôi tự lo liệu.” Diệp Mậu Khai cảnh cáo nhìn bà ta một cái, bất mãn nói: “Cô đợi ở nhà đừng nhúng tay vào.”
Dứt lời ông ta đi thẳng ra cửa luôn mà không hề nhìn ba mẹ con bà lấy một cái.
Ông vừa đi, Khâu Kế Hà ngay lập tức để người giúp việc lui hết xuống, bà ta lau nước mắt rồi kéo con gái lên phòng ngủ ở tầng hai, đóng cửa thật chặt, khẽ nói: “Con tìm được chưa?”
“Không thấy!” Diệp Thu Nhuế cũng rất sốt ruột, buồn bực nói: “Ông ta không đến nơi mà chúng ta sắp xếp!” Vừa nói cô vừa oán hận: “Con đã nói từ sớm là Chu Húc không đáng tin mà!’
Sắc mặt Khâu Kế Hà thay đổi mấy lần, vẻ mặt cũng có phần khó coi. Bà vò mạnh khăn trải bàn ở trong tay: “Con phái thêm người đến… Tìm thử xem!” Bà ghé vào tai con gái nói nhỏ một cái tên, vẻ mặt chợt trở nên khó coi, miễn cưỡng nói: “Bây giờ ở ngoài còn có cảnh sát chìm theo dõi, tìm một người cũng rất khó khăn. . .”
“Phải tìm ra, tuyệt đối không được để ông ta sống sót quay lại!” Khâu Kế Hà nắm chặt tay cô ta, khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn: “Nếu ông ta trở lại thì chúng ta cũng xong đời!”
Mặt Diệp Thu Nhuế hơi biến sắc đang định nói cái gì thì thấy cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Chung Lăng – chồng của cô ta đang đứng ở cửa, nở nụ cười kì lạ với cô ta: “Anh còn tưởng bên trong không có người đấy, hai người đang lặng lẽ nói gì trong đây thế?”
Beta: Ky
Khu ngục giam số ba tại bệnh viện nhà tù Lam Sơn.
Ngô Đại Quý đã ở chỗ này suốt một tháng trời. Nhìn bác sĩ, y tá đi tới đi lui và bạn tù của gã đang nằm trong phòng bệnh nhà tù, gã vẫn không hiểu sao mọi chuyện lại trở thành như thế này.
Còn một năm nữa là gã hết hạn tù được thả. Nhưng một tháng trước, khi ngục giam đang trong thời gian hóng gió* thì bỗng hai băng đảng ở trại giam của gã đánh nhau. Thật ra cũng không thể nói là bỗng nhiên được, vì kể cả trong tù thì cũng vẫn phân chia băng đảng, thủ lĩnh của hai băng vốn đã không vừa mắt nhau, thù mới hận cũ chất thành đống. Bình thường cũng chỉ xung đột nhỏ thôi. Nhưng không biết lần đó đã xảy ra chuyện gì mà lại biến thành trận đánh nhau quy mô lớn của một đám người.
*Hóng gió; hóng mát (tù nhân được thả ra đi dạo trong sân hoặc đại tiểu tiện)
Gã vẫn luôn thuộc phần tử tích cực cải tạo lao động, từ trước tới nay không hề dám tham dự vào mấy cuộc đấu đá này. Thế mà không biết tại sao ngày hôm đó, gã lại bị người khác đẩy một cái rồi đụng vào hai người đang đánh đấm, sau đó ù ù cạc cạc bị cuốn vào.
Trong ngục giam không có vũ khí, nhưng tội phạm đi cải tạo lao động hàng năm tất nhiên là thể lực không kém chút nào. Từng đấm nện vào da thịt làm gã có cảm giác nước chua trong dạ dày cũng muốn trào ra. Gã theo bản năng phản kháng lại, rồi bị người nọ dùng bàn chải đánh răng chuốt nhọn đâm một cái.
Gã ôm bụng té ngã xuống trên mặt đất, tiếp đó chính là tiếng quát dừng lại của quản ngục và những tiếng la của tội phạm.
Đến khi gã tỉnh lại thì đã nằm ở trong bệnh viện của nhà tù. Gã đeo mặt nạ oxy, cánh tay bị chích kim, chỗ bị đâm trên bụng cắm mấy cái ống dẫn. Gã chỉ cảm thấy bụng rất đau nhưng vẫn không biết chuyện gì xảy ra.
Quản ngục mà gã quen đến gặp, nói là không liên lạc được với người thân rồi hỏi gã có cách nào liên lạc với họ để tới thăm không.
Gã vô thức từ chối.
Năm ấy khi nhận tiền làm việc, gã yêu cầu chỉ được trả tiền mặt và vàng thỏi, tất cả gã đều giao cho mẹ giấu đi. Sau đó, bà mang vợ và con trai gã trốn ở một huyện nhỏ mà lúc trước gã hay chạy xe qua. Chỗ đó rất vắng nên sẽ không có ai nhận ra bọn họ. Hơn nữa, khi gã đua xe có quen một người làm giấy tờ giả, gã đã làm thẻ căn cước cho vợ, con trai và mẹ ruột, số điện thoại trên đó cũng chỉ là một dãy số không có thật , trừ gã và mẹ ra thì đến cả vợ cùng con trai cũng không biết.
Chỉ cần gã chịu đựng qua mấy năm tù túng này, ẩn núp một lần nữa là có thể len lén đoàn tụ với người nhà.
Không ngờ sắp ra tù rồi lại xảy ra việc ngoài ý muốn. Quản ngục nói có thể báo cho người nhà tới thăm nhưng gã nào dám mạo hiểm, gã sợ vị thiếu gia họ Diệp kia vẫn trực chờ cơ hội để trả thù gã.
Không có người thân chăm sóc nên gã một thân một mình nằm trong bệnh viện, y tá cắm ống thông tiểu cho gã. Lúc bình thường, gã không thể động đậy được tí nào. Bạn tù đi vào đây cùng gã dưỡng thương ổn đã được đi về, chỉ còn mình gã cắm đủ mọi thứ ống dẫn không biết bao giờ mới khỏe được. Cuối cùng, gã vẫn không nhịn được mà đi hỏi vị y tá đang chăm sóc mình.
Thế nhưng y tá lại không chịu nói, bày ra vẻ mặt đồng tình, biểu cảm như thể gã sắp chết tới nơi. Thế là gã đi hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng chỉ ấp úng nói với gã đừng lo lắng, dưỡng thương cho tốt là được rồi.
Ngô Đại Quý ôm bụng, cảm thấy gã là mình đã bị tổn thương đến bộ phận quan trọng gì rồi, sống không được lâu nữa. Khi y tá đến đưa cơm, cô kiềm không được mà nói gã hãy nắm chắc thời gian gặp người nhà đi, dứt lời thì thở dài một tiếng.
Gã vẫn là sợ chết, nghĩ rằng con trai chắc cũng đã mười bốn mười lăm tuổi. Mà tuổi tác mẹ già cũng đã lớn, vợ gã lại là một người thông minh khôn khéo, không biết là có nghe theo mấy lời dạy dỗ của mẹ gã không nữa. Nếu gã thật sự phải chết thì vẫn phải gặp mặt mẹ để dặn dò việc ma chay.
Dù sao đến khi gã chết rồi, thiếu gia nhà họ Diệp cũng hết cách.
Ngô Đại Quý vừa sợ vừa oán, cuối cùng vẫn tìm quản ngục nói ra số điện thoại đã che giấu bấy lâu nay. Không lâu sau mẹ đã lén lút đến gặp gã một lần, hai mẹ con bàn bạc chuyện tiền nong, nhà cửa rồi nói mấy hôm nữa sẽ dẫn con dâu đến gặp gã.
Nhưng đã đến ngày hẹn mà mẹ già hay con dâu không một ai đến cả.
Trái lại là bác sĩ tới nói với gã rằng vài ngày nữa là có thể rút ống dẫn rồi, nếu vết thương mau bình phục thì khoảng một tuần là có thể xuất viện.
Ngô Đại Quý bị lừa, lắp ba lắp bắp hỏi lại bác sĩ, không phải lúc trước nói sắp xong đời rồi à? Sao bây giờ lại không sao vậy?
Vẻ mặt của bác sĩ lẫn y tá đều không kiên nhẫn, lúc này gã mới để ý vị y tá chăm sóc gã mấy ngày trước không tới mà đã đổi thành một người khác.
Đã mấy năm lăn lộn dưới đáy xã hội, gã cũng có trực giác với sự nguy hiểm hơn người bình thường, nhớ lại mẹ đã hẹn ngày đến thăm nhưng không đến khiến gã mơ hồ có cảm giác mình bị dính bẫy rồi.
Đau khổ trằn trọc trong bệnh viện bốn năm ngày liền, cuối cùng Ngô Đại Quý cũng nhận tin người thân tới thăm.
Nhưng người tới thăm không phải là mẹ và vợ mà là anh cả của gã.
Mặt Ngô Đại Quý tái nhợt, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, mẹ chỉ đẻ ra đúng một người là gã, căn bản là không có anh trai gì cả.
Quản ngục đưa “anh cả” đến gặp gã. “Anh cả” tên là Ngô Đại Phú, là một người đàn ông cao to, vạm vỡ, tướng mạo hung dữ, khi thấy gã thì thân thiết gọi “Em trai” rồi xán lại cầm tay gã lên, miệng thì nói: “Mẹ với em dâu bị xe sượt qua nên bị hoảng sợ một chút, vì thế chỉ có anh tới thăm em thôi. Để lần tới anh mang hai người đến thăm em nha.”
“Ngô Đại Phú” cười ha hả, thân thiết nói tình hình trong nhà với gã. Nào là cháu Ngô Hiểu Lực lên trường cấp hai tư ở trên thị trấn, thành tích học tập rất tốt. Những năm qua nhà vẫn rất ổn, còn mua thêm nhà nữa… Chỉ là quan hệ giữa mẹ và em dâu không được tốt lắm, cứ cãi nhau mãi, em mà ra tù phải dạy dỗ lại em dâu vân vân.
Ngô Đại Phú nói liên miên, nhưng cả người Ngô Đại Quý lại lạnh như băng, sợ hãi nhìn về phía vị “anh cả” đang tươi cười. Cửa phòng bệnh không đóng, trong phòng cũng có người quản chế, quản ngục lại ở ngay cửa nhưng gã không dám la lên.
Chỉ có thể mặc cho “Ngô Đại Phú” nói nhiều chuyện thú vị về cháu trai khi ở trường.
Đến cuối khi “Ngô Đại Phú” rời đi, vẫn nở nụ cười nói: “Sắp đến nghỉ hè rồi, để lần thăm tù tới anh sẽ đưa cháu nó đến đây.”
Từ “cháu” nhấn mạnh vô cùng nặng nề.
Cả người Ngô Đại Quý lạnh ngắt, mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng. Cả vết thương đang hồi phục nhanh cũng ẩn ẩn đau. Gã biết rõ đây là người mà thiếu gia họ Diệp kia phái tới, đối phương muốn gã phản cung*, mấy năm trước đã muốn gã phản cung rồi nhưng gã sống chết không chịu. Tuy gã không học hành được bao nhiêu, nhưng gã cũng biết uống rượu gây tai nạn với cố ý giết người là hoàn toàn khác nhau.
*Phản cung: Đưa ra lời khai lần sau ngược lại hoàn toàn, phủ nhận một phần hay toàn bộ lời khai trước đây mà bị can, bị cáo hoặc những người tham gia tố tụng khác đã cung cấp trong quá trình điều tra, xét xử vụ án hình sự.
Nhưng hiện tại bọn họ đã lùng ra con trai, mẹ và vợ gã rồi, mà đoán chứng họ cũng đã bị bắt.
Ngô Đại Quý nhớ lúc gã rời nhà đi, khi ấy con trai mới mười tuổi thì thống khổ bụm mặt lại.
*
Mọi thứ đều như dự tính của Diệp Hàn Thanh, sau khi Ngô Đại Quý lành vết thương trở về ngục giam, gã đau khổ đấu tranh không bao lâu thì chủ động phản cung. Gã chủ động khai báo sự thật rằng cách đây năm năm mình bị ma xui quỷ khiến nhận tiền đi giết người.
Nhưng trong tay gã lại không có nhiều chứng cứ, chứng cứ duy nhất chính một rương vàng thỏi và năm trăm ngàn nhân dân tệ chưa xài hết được mẹ Ngô giấu. Sau khi Ngô Đại Quý phản cung, cảnh sát theo lời khai của gã đến tìm mẹ Ngô rồi đào sân nhà họ Ngô ra.
Ban đầu mẹ Ngô còn khóc lóc om sòm không chịu thừa nhận, nhưng Uông Lị sợ bị dính líu nên khai báo hết triệt để mọi thứ ra, cố hết sức phủi sạch quan hệ: “Tiền là do Ngô Đại Quý cầm về, chưa từng qua tay của tôi, tất cả đều do bà già này cầm, không hề liên quan đến tôi, các người mau bắt bà ta đi!”
“Cẩn thận cái miệng thối nát của mày, đồ ngu này! Ăn của bà mày uống của bà mày, lại còn muốn hại chồng mày à!” Mẹ Ngô giận dữ, không la lối om sòm nữa mà nhào tới nắm lấy tóc Uông Lị rồi tàn nhẫn tát cô ta hai bạt tai. Uông Lị hét lên một tiếng, vì để moi được chút tiền cô ta chịu đủ tính tình của bà ta rồi thế là cô ta vươn tay kéo tóc của bà, hai người phụ nữ cứ như vậy lộn nhào đánh nhau dưới đất.
Đến cả phía cảnh sát cũng không kéo ra nổi. Cuối cùng chỉ chờ hai người đánh mệt thì mới còng tay, mang cả hai về đồn.
Hồ sơ vụ án tai nạn xe năm năm trước một lần nữa được mang ra thẩm tra xử lý. Say rượu dẫn đến chuyện bất trắc với cố ý giết người không phải cùng một thước đo, hơn nữa người bị giết là phu nhân đầu của chủ tịch Diệp thị, lại thêm Diệp Hàn Thanh gây sức ép ở phía sau nên rất nhanh bên cảnh sát đã thành lập tổ chuyên án, bắt đầu điều tra lấy bằng chứng.
Vụ án cách đây năm năm, vốn tưởng rằng việc điều tra sẽ khó khăn chồng chất khó khăn. Nhưng sau khi Ngô Đại Quý phản cung, chứng cứ bắt đầu lần lượt xuất hiện. Không cần phí nhiều sức lực, tổ chuyên án đã có thể tìm ra người đàn ông khi trước bàn bạc với Ngô Đại Quý.
Đó là Chu Húc – quản gia của nhà họ Diệp.
Chu Húc đã ngoài bốn mươi, làm việc tại nhà họ Diệp mười lăm lăm, thái độ làm người rất khôn khéo, từng giúp Diệp Mậu Khai xử lý biết bao việc xấu. Sau khi vụ án năm năm trước bị lục lại để điều tra, ông ta ngay lập tức nghỉ phép, nói là muốn về quê thăm người thân.
Khi cảnh sát tìm đến quê của ông ta thì phát hiện lầu không nhà trống từ lâu rồi.
Chu Húc bỏ trốn.
Cảnh sát đành phải ban bố lệnh truy nã. Mà người bên ngoài cũng chú ý đến tin tức phía cảnh sát, sau khi biết được người thu xếp mua kẻ giết người là quản gia nhà họ Diệp, thân tín của chủ tịch Diệp thì bắt đầu suy đoán sôi nổi về vị chủ tịch Diệp thị luôn giữ vững hình tượng tốt đẹp này.
Chu Húc chỉ là một quản gia, hắn vừa không có lý do vừa không có nhiều tiền như vậy để thuê người giết bà chủ và cậu chủ nhỏ cả, mọi chuyện chắc chắn có người giật dây.
Người giật dây là ai thì hết thảy đều lộ ra rồi. Tuy rằng trước mắt chưa có chứng cứ nhưng có vài lời nói ra cũng không sai: Nhìn xem kẻ nào là người được lợi cuối cùng thì sẽ biết ai là hung thủ.
Tai nạn xe năm năm trước được lục lại một lần nữa vào năm năm sau lại càng được thảo luận rầm rộ, Năm năm sau, internet càng ngày càng phát triển, truyền thông cũng thế, vì vậy có rất nhiều thứ không thể nào che giấu dưới vô số ánh mắt của mọi người, căn bản là không chịu nổi sự xoi mói.
Lúc trước mọi người chỉ biết chủ tịch Diệp thị là một doanh nhân ôn tồn lễ độ, còn phu nhân chủ tịch thì dịu dàng hòa nhã, sinh được một trai một gái, gia đình hòa thuận đến mức khiến người ngoài ao ước. Chỉ có người quen biết hoặc để ý tới sự kiện tai nạn năm đó mới biết, Diệp Mậu Khai còn có một vị vợ cả, là vợ trước của chủ tịch, hai người cũng sinh được một trai một gái.
Thế nhưng sau vụ tai nạn năm đó, một trai một gái cũng chưa từng đại diện Diệp thị xuất hiện trước mặt công chúng.
Bây giờ một lần nữa được lật lại, cư dân mạng mới đào ra từng chút từng chút một, rồi mới phát hiện nhà giàu luôn thoạt nhìn như rất hòa thuận khiến người ta nể phục này có khi ở dưới chính là xương cốt của người vợ cả. Mà Khâu phu nhân trước kia ôn nhu hòa nhã thật ra lại là kẻ thứ ba xen vào gia đình ba người. Thậm chí, khi vợ cả và hai người con của bà vừa mới bị tai nạn chưa được bao lâu, bà ta đã lên giọng mang hai đứa con riêng vào cửa nhà họ Diệp.
Nói hai chuyện đó không liên quan thì có đồ ngu mới tin.
Trước khi Chu Húc bị bắt và đưa ra quy án, nghi phạm thuê kẻ giết người lớn nhất chính là Diệp Mậu Khai và Khâu Kế Hà.
Chủ tịch và phu nhân chủ tịch đều nằm trong diện tình nghi giết người. Diệp thị vốn đã tuột dốc không phanh nay lại càng thêm bấp bênh hơn, giá cổ phiếu một đường đi xuống, giá trị vốn hóa* thị trường bốc hơi mấy trăm triệu chỉ trong một đêm.
*Giá trị vốn hoá thị trường: là tổng giá trị của số cổ phần của một công ty niêm yết. Đây là sản phẩm có giá trị thị trường của tổng giá trị của số lượng cổ phiếu đang lưu hành của công ty. Các cổ phiếu tự nắm giữ không được tính đến trong việc tính toán vốn hóa thị trường.
Cái ghế chủ tịch của Diệp Mậu Khai đang lâm nguy, còn nhà họ Diệp thì từ trên xuống dưới bị công kích nặng nề.
Tại nhà cũ nhà họ Diệp.
Sắc mặt Diệp Mậu Khai u ám, đôi mắt phủ đầy tia máu đỏ âm u nhìn vợ mình đang khóc sướt mướt, một lúc sau ông ta mới hé môi lạnh lẽo hỏi: “Cô qua lại với Chu Húc từ khi nào?”
Khâu Kế Hà cúi thấp đầu, nhỏ giọng khóc nức nở, nghe thế thì mắt đỏ lên phản bác: “Anh có ý gì chứ? Anh cũng giống bên ngoài cảm thấy là em để cho Chu Húc thuê kẻ giết người à?”
Bà ta khóc lóc nói: “Người khác không biết nhưng không lẽ anh không biết sao? Chu Húc chỉ nghe lời anh, bình thường em cũng nói được với ông ta mấy câu đâu, chuyện trong chuyện ngoài do mẹ Vương xử lý mà!”
Vẻ mặt Diệp Mậu Khai khó lường nhìn bà ta đang khóc lóc trong lòng con gái, trong trong lòng có chút không xác định được. Chu Húc đúng là thân tín của ông ta, bình thường cũng chỉ làm việc cho ông, rất ít tiếp xúc với Khâu Kế Hà. Nhưng nếu không phải là Khâu Kế Hà, vậy ai là kẻ đã mua chuộc Chu Húc. . .
Tuy rằng ông ta không có tình cảm gì với vợ cả, còn âm thầm nuôi tình nhân ở ngoài, hơn nữa còn có lòng đền bù Khâu Kế Hà vì sinh con cho ông ta. Thế nhưng, ông ta cũng chưa đến mức muốn lấy mạng của mẹ con vợ cả.
Tầm mắt quét qua quét lại trên người Khâu Kế Hà trong chốc lát, cuối cùng ánh mắt mới dời qua người con gái Diệp Thu Nhuế. Hai mẹ con đang ôm nhau khóc lóc tỉ tê, không ai nhìn ông ta cả, thoạt nhìn cả hai đều đang tủi thân. Mặt con trai nhỏ đang ngồi bên cạnh cũng tiều tụy, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Diệp Mậu Khai vừa hài lòng vừa bực dọc, nghĩ đến tình huống bây giờ chỉ có thể lạnh lùng nhắc nhở: “Tình hình hiện tại không ổn chút nào, trong thời gian này mấy mẹ con đều phải ở trong nhà, tuyệt đối không được lộ mặt, cũng không được nói gì với truyền thông hết!”
Khâu Kế Hà lau nước mắt rồi gật đầu một cái, bà ta thử thăm dò hỏi: “Hay là chúng ta phái người đi tìm Chu Húc, tìm được người rồi thì sự thật sẽ rõ ràng thôi.
“Tôi tự lo liệu.” Diệp Mậu Khai cảnh cáo nhìn bà ta một cái, bất mãn nói: “Cô đợi ở nhà đừng nhúng tay vào.”
Dứt lời ông ta đi thẳng ra cửa luôn mà không hề nhìn ba mẹ con bà lấy một cái.
Ông vừa đi, Khâu Kế Hà ngay lập tức để người giúp việc lui hết xuống, bà ta lau nước mắt rồi kéo con gái lên phòng ngủ ở tầng hai, đóng cửa thật chặt, khẽ nói: “Con tìm được chưa?”
“Không thấy!” Diệp Thu Nhuế cũng rất sốt ruột, buồn bực nói: “Ông ta không đến nơi mà chúng ta sắp xếp!” Vừa nói cô vừa oán hận: “Con đã nói từ sớm là Chu Húc không đáng tin mà!’
Sắc mặt Khâu Kế Hà thay đổi mấy lần, vẻ mặt cũng có phần khó coi. Bà vò mạnh khăn trải bàn ở trong tay: “Con phái thêm người đến… Tìm thử xem!” Bà ghé vào tai con gái nói nhỏ một cái tên, vẻ mặt chợt trở nên khó coi, miễn cưỡng nói: “Bây giờ ở ngoài còn có cảnh sát chìm theo dõi, tìm một người cũng rất khó khăn. . .”
“Phải tìm ra, tuyệt đối không được để ông ta sống sót quay lại!” Khâu Kế Hà nắm chặt tay cô ta, khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn: “Nếu ông ta trở lại thì chúng ta cũng xong đời!”
Mặt Diệp Thu Nhuế hơi biến sắc đang định nói cái gì thì thấy cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Chung Lăng – chồng của cô ta đang đứng ở cửa, nở nụ cười kì lạ với cô ta: “Anh còn tưởng bên trong không có người đấy, hai người đang lặng lẽ nói gì trong đây thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.