Chương 37: Giao Hòa
Mai Ngọc Lan
30/05/2024
Trên sô pha trong phòng khách ngồi bốn người trẻ tuổi, mỗi người mỗi hướng ngồi vây xung quanh một chiếc bàn vuông, cảnh giác nhìn nhau.
Lưu Ngọc Luy đưa mắt nhìn lướt qua Jo Seo Yun ngồi bên trái với vẻ mặt nghiêm túc và Lương Hàn Văn mặt lạnh ngồi bên cánh phải, đối diện là Giang Noah trông có vẻ nghiêm túc hơn bình thường. Bốn người cùng ngồi, nhưng trông cậu vẫn nhỏ con hơn ba người, giống như nghé con mới sinh đứng trước đàn cọp.
Thấy bọn họ căng thẳng, cậu đổ mồi hôi hột, cũng hồi hộp theo.
Quản gia Triệu lo lắng cậu chủ gặp bất lợi, nhưng ông lại không thể làm gì lúc này, chỉ mong cậu không bị ba người này ức hiếp. Cậu chủ của ông mong manh dễ vỡ lắm đó nha!
Không khí trên bàn chạm vào là nổ ngay, hung hiểm cực kỳ.
Lần cuối cùng ngồi chung bàn với ban người này là vào hai tháng trước, cảm giác vẫn đáng sợ như vậy, áp lực gấp ba. Dân xã hội đen có khác, khí thế áp đảo làm cậu rén run.
Làm ơn kết thúc sớm đi mà!
Jo Seo Yun quyết đoán ra tay trước, giơ tay ném ra: “Ba Bích!”
Giang Noah muốn chiếm thế thượng phong, chưa gì đã tung át chủ bài: “Đôi Heo.”
“…?”
Lương Hàn Văn bình tĩnh chặt heo, tiếp tục lượt của mình: “Tứ Quý K, sám cô 5, sảnh 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, J…”
“Tôi thắng.” Anh nhanh nhẹn gom tiền vào túi.
Lưu Ngọc Luy vẫn còn 13 lá trên tay, úng một con heo chưa kịp thể hiện: “…” Bọn họ ra nhanh quá, cậu bất lực.
Jo Seo Yun khó hiểu, xem bài của cậu: “Sao nay mày chơi kì thế, định nhường hở? Ơ, bài ngon thế mà!”
Mỗi dịp Tết, các anh em đều sẽ tụ họp về đây chơi vài ngày, tất nhiên là không thiếu thú tiêu khiển như chơi bài cược nhỏ. Lưu Ngọc Luy không những chơi cực kỳ giỏi, tính nhanh, không phân cao thấp với Lương Hàn Văn, đến cả rượu bia cũng nốc ừng ực ngàn chén không say. Những lúc như vậy mới ra dáng ông trùm băng đảng khét tiếng.
Cậu nào có biết bài ngon hay không ngon, trên cơ thì đánh, dưới nút thì bỏ lượt vậy thôi. Bị sáu đôi mắt sáng quắc nhìn qua, cậu muốn lấp liếm cho qua, ra vẻ cao thâm: “Thì, tui nhường đó, ha ha…Chứ tui, tui mà đánh thật thì mấy người thua chỉ còn cái quần sịp cho coi.”
“…” Mạnh miệng nhưng đừng nói lắp thì đáng tin hơn đấy.
Đứng lên, cậu kiếm cớ chuồn lẹ: “Tới giờ đắp mặt của tui rồi, mấy người tự chơi với nhau đi.”
Ba người không hẹn mà nhìn theo, cảm thấy thần kỳ.
Điệu quá.
Kinh ngạc nhất phải kể đến Lương Hàn Văn.
Hôm nay anh đến tìm Lưu Ngọc Luy cũng là vì chương trình tuyển chọn Idol đang hot mấy hôm nay. Anh là một trong những nhà đầu tư chính của Đài Truyền hình, lý ra không cần tự mình ra mặt mời chào nhân tài, nhưng vì cậu là người quen nên anh đã tìm tới cửa. Có rất nhiều công ty giải trí đang tìm cách liên hệ với cậu, có tài như vậy, không làm người nổi tiếng cũng uổng.
Không phải chỉ có người muốn nổi tiếng tìm tới giới giải trí để phát triển, giới giải trí cũng sẽ chủ động liên hệ nếu người đó đủ tài, đủ sắc, đủ tiềm năng. Người trước phải nhượng bộ một số lợi ích thực tế, người sau sẽ có đặc quyền cùng tiếng nói hơn.
Lương Hàn Văn chưa xem qua chương trình âm nhạc kia, nhưng nghe cấp dưới hết lời khen ngợi Lưu Ngọc Luy, anh cảm thấy không thể tin được, không thể nào. Anh và cậu đã biết nhau hơn mười năm, không đến độ thấu hiểu cậu hoàn toàn, nhưng anh tự tin mình đoán được thói quen, tính cách, cũng như trình độ và khả năng của cậu.
Lưu Ngọc Luy hiện tại cứ như một người khác, khác hoàn toàn, từ gương mặt, nội tại cho đến ngoại tại.
Bởi vì cậu khác trước quá nhiều, anh cũng không biết mở lời trước như thế nào để cậu không phải hiểu lầm. Mỗi lần hai người nói chuyện với nhau là y như rằng sẽ xảy ra tranh cãi, anh không muốn điều đó lại lặp lại.
Cậu không chơi, ba người cũng không có hứng thú chơi với nhau. Jo Seo Yun cùng anh em xã đoàn luyện đấu vật nên đã đi trước, Giang Noah về phòng riêng của mình để nghỉ ngơi chợp mắt một lúc. Lương Hàn Văn thì vẫn còn ngồi trong phòng khách uống trà với quản gia Triệu.
__________
Gần nửa đêm.
Nhà vệ sinh.
Lưu Ngọc Luy là đảng bé ngoan ngủ trước 23 giờ và dậy lúc 6 giờ, trước khi đi ngủ cậu sẽ thoa kem dưỡng ẩm, uống một cốc ca cao nóng, sau đó đánh răng, dùng sữa rửa mặt rửa cái mặt rồi mới đi ngủ.
Bận một lúc cũng được 30 phút, khi cậu khoan khoái bước ra ngoài, thì Jo Seo Yun đang đứng một đống ở ngoài cửa, gấp gáp chạy ào ào vào trong đóng cửa lại: “Đang mắc mà gặp mày!” Nếu không phải vì nhà vệ sinh này vừa thơm vừa sạch, cậu ta còn lâu mới dùng chung với cậu.
Lưu Ngọc Luy trợn mắt: “…” Biết vậy cậu ngủ một giấc ở bên trong rồi mới ra.
Cậu ngáp một cái, không thèm quan tâm cậu ta thế nào, bước qua hành lang dài đi đến phòng ngủ.
Ánh trăng dọc theo mái vòm hắt vào trong, ngoài vườn vài khóm hoa lẳng lặng rũ xuống như đang ngủ, tiếng côn trùng râm ran vang lên, thật yên bình nhưng đầy sức sống…
Bộp.
“…Lưu Ngọc Luy-”
“Á á á!”
“Ma!”
Bốp!
Lưu Ngọc Luy đột nhiên nghe người nào đó gọi tên mình trong đêm khuya thanh vắng, tim hẫng một nhịp, hoảng sợ cực kỳ.
Miệng thì la to, tay thì lại giơ lên tung quyền.
Lưu Ngọc Luy đưa mắt nhìn lướt qua Jo Seo Yun ngồi bên trái với vẻ mặt nghiêm túc và Lương Hàn Văn mặt lạnh ngồi bên cánh phải, đối diện là Giang Noah trông có vẻ nghiêm túc hơn bình thường. Bốn người cùng ngồi, nhưng trông cậu vẫn nhỏ con hơn ba người, giống như nghé con mới sinh đứng trước đàn cọp.
Thấy bọn họ căng thẳng, cậu đổ mồi hôi hột, cũng hồi hộp theo.
Quản gia Triệu lo lắng cậu chủ gặp bất lợi, nhưng ông lại không thể làm gì lúc này, chỉ mong cậu không bị ba người này ức hiếp. Cậu chủ của ông mong manh dễ vỡ lắm đó nha!
Không khí trên bàn chạm vào là nổ ngay, hung hiểm cực kỳ.
Lần cuối cùng ngồi chung bàn với ban người này là vào hai tháng trước, cảm giác vẫn đáng sợ như vậy, áp lực gấp ba. Dân xã hội đen có khác, khí thế áp đảo làm cậu rén run.
Làm ơn kết thúc sớm đi mà!
Jo Seo Yun quyết đoán ra tay trước, giơ tay ném ra: “Ba Bích!”
Giang Noah muốn chiếm thế thượng phong, chưa gì đã tung át chủ bài: “Đôi Heo.”
“…?”
Lương Hàn Văn bình tĩnh chặt heo, tiếp tục lượt của mình: “Tứ Quý K, sám cô 5, sảnh 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, J…”
“Tôi thắng.” Anh nhanh nhẹn gom tiền vào túi.
Lưu Ngọc Luy vẫn còn 13 lá trên tay, úng một con heo chưa kịp thể hiện: “…” Bọn họ ra nhanh quá, cậu bất lực.
Jo Seo Yun khó hiểu, xem bài của cậu: “Sao nay mày chơi kì thế, định nhường hở? Ơ, bài ngon thế mà!”
Mỗi dịp Tết, các anh em đều sẽ tụ họp về đây chơi vài ngày, tất nhiên là không thiếu thú tiêu khiển như chơi bài cược nhỏ. Lưu Ngọc Luy không những chơi cực kỳ giỏi, tính nhanh, không phân cao thấp với Lương Hàn Văn, đến cả rượu bia cũng nốc ừng ực ngàn chén không say. Những lúc như vậy mới ra dáng ông trùm băng đảng khét tiếng.
Cậu nào có biết bài ngon hay không ngon, trên cơ thì đánh, dưới nút thì bỏ lượt vậy thôi. Bị sáu đôi mắt sáng quắc nhìn qua, cậu muốn lấp liếm cho qua, ra vẻ cao thâm: “Thì, tui nhường đó, ha ha…Chứ tui, tui mà đánh thật thì mấy người thua chỉ còn cái quần sịp cho coi.”
“…” Mạnh miệng nhưng đừng nói lắp thì đáng tin hơn đấy.
Đứng lên, cậu kiếm cớ chuồn lẹ: “Tới giờ đắp mặt của tui rồi, mấy người tự chơi với nhau đi.”
Ba người không hẹn mà nhìn theo, cảm thấy thần kỳ.
Điệu quá.
Kinh ngạc nhất phải kể đến Lương Hàn Văn.
Hôm nay anh đến tìm Lưu Ngọc Luy cũng là vì chương trình tuyển chọn Idol đang hot mấy hôm nay. Anh là một trong những nhà đầu tư chính của Đài Truyền hình, lý ra không cần tự mình ra mặt mời chào nhân tài, nhưng vì cậu là người quen nên anh đã tìm tới cửa. Có rất nhiều công ty giải trí đang tìm cách liên hệ với cậu, có tài như vậy, không làm người nổi tiếng cũng uổng.
Không phải chỉ có người muốn nổi tiếng tìm tới giới giải trí để phát triển, giới giải trí cũng sẽ chủ động liên hệ nếu người đó đủ tài, đủ sắc, đủ tiềm năng. Người trước phải nhượng bộ một số lợi ích thực tế, người sau sẽ có đặc quyền cùng tiếng nói hơn.
Lương Hàn Văn chưa xem qua chương trình âm nhạc kia, nhưng nghe cấp dưới hết lời khen ngợi Lưu Ngọc Luy, anh cảm thấy không thể tin được, không thể nào. Anh và cậu đã biết nhau hơn mười năm, không đến độ thấu hiểu cậu hoàn toàn, nhưng anh tự tin mình đoán được thói quen, tính cách, cũng như trình độ và khả năng của cậu.
Lưu Ngọc Luy hiện tại cứ như một người khác, khác hoàn toàn, từ gương mặt, nội tại cho đến ngoại tại.
Bởi vì cậu khác trước quá nhiều, anh cũng không biết mở lời trước như thế nào để cậu không phải hiểu lầm. Mỗi lần hai người nói chuyện với nhau là y như rằng sẽ xảy ra tranh cãi, anh không muốn điều đó lại lặp lại.
Cậu không chơi, ba người cũng không có hứng thú chơi với nhau. Jo Seo Yun cùng anh em xã đoàn luyện đấu vật nên đã đi trước, Giang Noah về phòng riêng của mình để nghỉ ngơi chợp mắt một lúc. Lương Hàn Văn thì vẫn còn ngồi trong phòng khách uống trà với quản gia Triệu.
__________
Gần nửa đêm.
Nhà vệ sinh.
Lưu Ngọc Luy là đảng bé ngoan ngủ trước 23 giờ và dậy lúc 6 giờ, trước khi đi ngủ cậu sẽ thoa kem dưỡng ẩm, uống một cốc ca cao nóng, sau đó đánh răng, dùng sữa rửa mặt rửa cái mặt rồi mới đi ngủ.
Bận một lúc cũng được 30 phút, khi cậu khoan khoái bước ra ngoài, thì Jo Seo Yun đang đứng một đống ở ngoài cửa, gấp gáp chạy ào ào vào trong đóng cửa lại: “Đang mắc mà gặp mày!” Nếu không phải vì nhà vệ sinh này vừa thơm vừa sạch, cậu ta còn lâu mới dùng chung với cậu.
Lưu Ngọc Luy trợn mắt: “…” Biết vậy cậu ngủ một giấc ở bên trong rồi mới ra.
Cậu ngáp một cái, không thèm quan tâm cậu ta thế nào, bước qua hành lang dài đi đến phòng ngủ.
Ánh trăng dọc theo mái vòm hắt vào trong, ngoài vườn vài khóm hoa lẳng lặng rũ xuống như đang ngủ, tiếng côn trùng râm ran vang lên, thật yên bình nhưng đầy sức sống…
Bộp.
“…Lưu Ngọc Luy-”
“Á á á!”
“Ma!”
Bốp!
Lưu Ngọc Luy đột nhiên nghe người nào đó gọi tên mình trong đêm khuya thanh vắng, tim hẫng một nhịp, hoảng sợ cực kỳ.
Miệng thì la to, tay thì lại giơ lên tung quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.