Chương 9: Lắc Mình Biến Hóa
Mai Ngọc Lan
19/05/2024
Hàn Quốc là nơi âm nhạc phát triển vượt bậc so với những nước khác, đặc biệt là ngành công nghiệp K-Pop, Idol K-pop. Lưu Ngọc Luy đã từng hướng mắt về sân khấu hoành tráng này, nhưng vì vài lý do cho nên không thể xuất ngoại.
Bây giờ nhìn đến chương trình tuyển chọn Idol, cậu không kích động mới là lạ đó. Không tham gia K-Pop một lần là mất mát to lớn của Idol top 1 Việt Nam này đấy.
Rầm!
"Chính là nó!"
Cơ hội để cậu chấm dứt cuộc sống cậu chủ băng xã hội đen, lần nữa làm chính mình.
Quản gia Triệu đứng ở một bên thêm trà, nghe tiếng vỗ bàn của cậu, hơi run tay: "??"
Đám vệ sĩ cũng ghé mắt nhìn cậu.
Lưu Ngọc Luy chỉ đọc hiểu được sơ sơ vài ba chữ Hàn, cậu chạy lại kéo áo quản gia, dắt ông ngồi xuống, chỉ vào màn hình, khuôn mặt hưng phấn tới đỏ bừng: "Ông ơi, này có phải là đang nhận tuyển thực tập sinh không ông? Pick Me là show Debut đúng không ạ? Yêu cầu tham dự là gì thế ông? Có giới hạn số người không? Khi nào? Ở mô? Nộp hồ sơ Online hay phải đi đăng ký?"
"..."
Quản gia Triệu mờ mịt nhìn màn hình lớn, nhóm nhạc nữ vừa nhảy vừa hát, giai điệu nhẹ nhàng đáng yêu cộng thêm gương mặt ngây ngô của các cô gái nhỏ, ông không hiểu.
Bình thường cậu chủ của ông thấy chương trình dạng này đều bấm bỏ qua, chỉ xem thế giới động vật, xem phim hành động, xem Anime, nhưng chưa hề xem chương trình âm nhạc, một show cũng chưa!
Cú sốc thất tình này xem ra rất lớn đối với cậu chủ, ông thấy thương cậu chủ nhà mình lắm, nhưng dưa hái xanh không ngọt. Dưa xanh này còn là con trai của doanh nghiệp họ Lương, hơi chát.
Nhìn biểu cảm như cún cưng xòe đuôi của Lưu Ngọc Luy, quản gia đè xuống nghi vấn, trả lời: "Đúng nha, chương trình tuyển chọn tài năng trẻ, hạn đăng ký là ngày 4 tháng 5 cho đến 4 tháng 6, nộp hồ sơ trên trang chủ của của chương trình..."
Cậu vừa nghe vừa gật gù, nghe xong hạn nộp hồ sơ, lập tức đứng bật dậy, chạy ào ào về phòng: "Cháu sẽ tham gia! Bây giờ cháu đi chuẩn bị đây ạ, ông Triệu ngủ ngon!" Cậu phải lên danh sách những thứ cần mua mới được.
Quản gia choáng váng, ông chưa nói xong tin quan trọng cậu đã đi mất: "A, ơ, này, cậu chủ...Nhưng đây là chương trình..."
________
Trở lại với hiện tại.
Quản gia Triệu không biết mua mỹ phẩm sợ bị người ta lừa như lời Lưu Ngọc Luy nói, cho nên mang theo cháu gái cùng đi mua.
Còn về phần cậu, nhìn mình trong gương, xoay một vòng, thấy mình xấu, xoay thêm vòng nữa, càng xấu. Tóc mái quá dài che đôi mắt, tóc bị khô cho nên cọng này đá cọng kia, tuy cậu đã ngừng dùng keo vuốt tóc nhưng ảnh hưởng vẫn còn, thêm cái màu tóc chói thật sự, cậu không muốn để như vậy một giây phút nào nữa.
Đối với một Idol nổi tiếng khắp Việt Nam như Lưu Ngọc Ly mà nói, khuôn mặt đẹp là thứ khiến cậu tự hào nhất, sau đó mới là giọng hát. Mặt đẹp không những có thể chiếm lấy thiện cảm của người khác, còn là một phép lịch sự, tôn trọng đối với người nhìn.
Không có người nào từ khi sinh ra đã xấu, chỉ có người không biết làm đẹp mà thôi.
Cạch.
Bịch bịch bịch!
Lưu Ngọc Luy không muốn nhìn quả đầu gà chọi này thêm, nhanh chóng chạy đi tìm Choi Kwan. Quản gia Triệu nói, nếu muốn ra ngoài cần thông báo cho đội trưởng Choi biết.
"Chú Choi! Chú Choi! Chú ới!"
Còn tưởng cậu chủ bị ám sát lần nữa, Choi Kwan đang ăn trưa suýt thì mắc nghẹn, lập tức tập kết anh em chạy qua hộ giá.
"Cậu chủ!"
Đám đàn em người thì rút súng kẻ thì lấy dao ra, khẩn trương nhìn quanh bốn phía.
Lưu Ngọc Luy nhìn mấy chục cây súng đã lên nòng, xém mềm nhũn ra hai chân, tái mét mặt: "...Chú Choi, con muốn ra ngoài."
Choi Kwan năm nay 29, cũng không già nhưng mặt quá đứng tuổi, hơn nữa anh ta lúc nào cũng nghiêm mặt, làm cậu hiểu lầm anh ta đang độ trung niên.
Anh ta xem xét phía sau cậu xem có ai khả nghi đuổi theo không, sau đó mới nhìn ngó Lưu Ngọc Luy xem cậu có bị sứt sẹo chỗ nào hay không. Anh ta mới yên tâm, ra hiệu cho cấp dưới cất súng, nói: "Ra ngoài? Cậu chủ muốn mua gì thì nhờ chúng tôi đi cũng được."
Thấy mấy cái hung khí đã được cất vào, cậu mới run cầm cập nói: "...Con, đi cắt tóc...á."
Choi Kwan đề nghị: "Để tôi cắt cho cậu chủ?"
Cậu liếc nhìn đầu tóc của anh vệ sĩ cùng các cánh mày râu xung quanh, nhăn mặt.
"Không, đi tiệm." Lưu Ngọc Luy kiên quyết từ chối.
"..." Đầu đinh không đẹp?
________
Tiệm làm tóc được đánh giá cao nhất khu vực.
Chủ tiệm run tay, liếc nhìn một đám kệch cỡm đồ đen vest đen đang ngồi ở ghế chờ, kề tai Lưu Ngọc Luy, nói nhỏ: "Có cần tôi báo cảnh sát giùm không?"
Ai mà không sợ xã hội đen, chủ tiệm cũng sợ khiếp vía.
Cậu ậm ờ từ chối: "...Không cần đâu ạ, kệ bọn họ đi." Cậu đã quá quen rồi, chỉ là một đám ông chú mặc đồ đen vắt súng trong quần mà thôi, có nguy hiểm gì đâu.
Lưu Ngọc Luy nhìn các kiểu tóc, cắn chữ thật chậm, vừa nói vừa khua tay mô tả: "Con muốn cắt kiểu tóc để hai mái che trán, uốn phồng lên, sau đó nhuộm lại màu đỏ hồng giùm con luôn." Bây giờ mà tẩy tóc rồi lại nhuộm lại màu khác, tóc khỏe cỡ nào cũng chịu gì nổi.
Bây giờ nhìn đến chương trình tuyển chọn Idol, cậu không kích động mới là lạ đó. Không tham gia K-Pop một lần là mất mát to lớn của Idol top 1 Việt Nam này đấy.
Rầm!
"Chính là nó!"
Cơ hội để cậu chấm dứt cuộc sống cậu chủ băng xã hội đen, lần nữa làm chính mình.
Quản gia Triệu đứng ở một bên thêm trà, nghe tiếng vỗ bàn của cậu, hơi run tay: "??"
Đám vệ sĩ cũng ghé mắt nhìn cậu.
Lưu Ngọc Luy chỉ đọc hiểu được sơ sơ vài ba chữ Hàn, cậu chạy lại kéo áo quản gia, dắt ông ngồi xuống, chỉ vào màn hình, khuôn mặt hưng phấn tới đỏ bừng: "Ông ơi, này có phải là đang nhận tuyển thực tập sinh không ông? Pick Me là show Debut đúng không ạ? Yêu cầu tham dự là gì thế ông? Có giới hạn số người không? Khi nào? Ở mô? Nộp hồ sơ Online hay phải đi đăng ký?"
"..."
Quản gia Triệu mờ mịt nhìn màn hình lớn, nhóm nhạc nữ vừa nhảy vừa hát, giai điệu nhẹ nhàng đáng yêu cộng thêm gương mặt ngây ngô của các cô gái nhỏ, ông không hiểu.
Bình thường cậu chủ của ông thấy chương trình dạng này đều bấm bỏ qua, chỉ xem thế giới động vật, xem phim hành động, xem Anime, nhưng chưa hề xem chương trình âm nhạc, một show cũng chưa!
Cú sốc thất tình này xem ra rất lớn đối với cậu chủ, ông thấy thương cậu chủ nhà mình lắm, nhưng dưa hái xanh không ngọt. Dưa xanh này còn là con trai của doanh nghiệp họ Lương, hơi chát.
Nhìn biểu cảm như cún cưng xòe đuôi của Lưu Ngọc Luy, quản gia đè xuống nghi vấn, trả lời: "Đúng nha, chương trình tuyển chọn tài năng trẻ, hạn đăng ký là ngày 4 tháng 5 cho đến 4 tháng 6, nộp hồ sơ trên trang chủ của của chương trình..."
Cậu vừa nghe vừa gật gù, nghe xong hạn nộp hồ sơ, lập tức đứng bật dậy, chạy ào ào về phòng: "Cháu sẽ tham gia! Bây giờ cháu đi chuẩn bị đây ạ, ông Triệu ngủ ngon!" Cậu phải lên danh sách những thứ cần mua mới được.
Quản gia choáng váng, ông chưa nói xong tin quan trọng cậu đã đi mất: "A, ơ, này, cậu chủ...Nhưng đây là chương trình..."
________
Trở lại với hiện tại.
Quản gia Triệu không biết mua mỹ phẩm sợ bị người ta lừa như lời Lưu Ngọc Luy nói, cho nên mang theo cháu gái cùng đi mua.
Còn về phần cậu, nhìn mình trong gương, xoay một vòng, thấy mình xấu, xoay thêm vòng nữa, càng xấu. Tóc mái quá dài che đôi mắt, tóc bị khô cho nên cọng này đá cọng kia, tuy cậu đã ngừng dùng keo vuốt tóc nhưng ảnh hưởng vẫn còn, thêm cái màu tóc chói thật sự, cậu không muốn để như vậy một giây phút nào nữa.
Đối với một Idol nổi tiếng khắp Việt Nam như Lưu Ngọc Ly mà nói, khuôn mặt đẹp là thứ khiến cậu tự hào nhất, sau đó mới là giọng hát. Mặt đẹp không những có thể chiếm lấy thiện cảm của người khác, còn là một phép lịch sự, tôn trọng đối với người nhìn.
Không có người nào từ khi sinh ra đã xấu, chỉ có người không biết làm đẹp mà thôi.
Cạch.
Bịch bịch bịch!
Lưu Ngọc Luy không muốn nhìn quả đầu gà chọi này thêm, nhanh chóng chạy đi tìm Choi Kwan. Quản gia Triệu nói, nếu muốn ra ngoài cần thông báo cho đội trưởng Choi biết.
"Chú Choi! Chú Choi! Chú ới!"
Còn tưởng cậu chủ bị ám sát lần nữa, Choi Kwan đang ăn trưa suýt thì mắc nghẹn, lập tức tập kết anh em chạy qua hộ giá.
"Cậu chủ!"
Đám đàn em người thì rút súng kẻ thì lấy dao ra, khẩn trương nhìn quanh bốn phía.
Lưu Ngọc Luy nhìn mấy chục cây súng đã lên nòng, xém mềm nhũn ra hai chân, tái mét mặt: "...Chú Choi, con muốn ra ngoài."
Choi Kwan năm nay 29, cũng không già nhưng mặt quá đứng tuổi, hơn nữa anh ta lúc nào cũng nghiêm mặt, làm cậu hiểu lầm anh ta đang độ trung niên.
Anh ta xem xét phía sau cậu xem có ai khả nghi đuổi theo không, sau đó mới nhìn ngó Lưu Ngọc Luy xem cậu có bị sứt sẹo chỗ nào hay không. Anh ta mới yên tâm, ra hiệu cho cấp dưới cất súng, nói: "Ra ngoài? Cậu chủ muốn mua gì thì nhờ chúng tôi đi cũng được."
Thấy mấy cái hung khí đã được cất vào, cậu mới run cầm cập nói: "...Con, đi cắt tóc...á."
Choi Kwan đề nghị: "Để tôi cắt cho cậu chủ?"
Cậu liếc nhìn đầu tóc của anh vệ sĩ cùng các cánh mày râu xung quanh, nhăn mặt.
"Không, đi tiệm." Lưu Ngọc Luy kiên quyết từ chối.
"..." Đầu đinh không đẹp?
________
Tiệm làm tóc được đánh giá cao nhất khu vực.
Chủ tiệm run tay, liếc nhìn một đám kệch cỡm đồ đen vest đen đang ngồi ở ghế chờ, kề tai Lưu Ngọc Luy, nói nhỏ: "Có cần tôi báo cảnh sát giùm không?"
Ai mà không sợ xã hội đen, chủ tiệm cũng sợ khiếp vía.
Cậu ậm ờ từ chối: "...Không cần đâu ạ, kệ bọn họ đi." Cậu đã quá quen rồi, chỉ là một đám ông chú mặc đồ đen vắt súng trong quần mà thôi, có nguy hiểm gì đâu.
Lưu Ngọc Luy nhìn các kiểu tóc, cắn chữ thật chậm, vừa nói vừa khua tay mô tả: "Con muốn cắt kiểu tóc để hai mái che trán, uốn phồng lên, sau đó nhuộm lại màu đỏ hồng giùm con luôn." Bây giờ mà tẩy tóc rồi lại nhuộm lại màu khác, tóc khỏe cỡ nào cũng chịu gì nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.