Chương 118: Mục Tiêu
Mai Ngọc Lan
22/10/2024
Antifans đâu đâu cũng có mặt, ở giới giải trí nhiều sẽ biết, bởi vì có một số người thích bởi lông tìm vết.
Livestream từ 3 giờ đến bây giờ là 4 giờ 30, lượng người xem càng đông.
Lưu Ngọc Luy khi nấu ăn rất ít nói, chỉ làm thật chậm rãi cho người xem rõ ràng, nếu có chỗ nào cần lưu ý cậu sẽ lên tiếng nhắc nhở.
Người xem chỉ thấy một đôi tay trắng nõn cầm dao điêu luyện thái từng sợi cải đều đều nhau, từ một quả cà chua làm thành một bông hồng, quả thật rất thích mắt. Hơn hết, tiếng cạch cạch khi va chạm với thớt giống như giai điệu âm nhạc vậy.
Cái cách Lưu Ngọc Luy nấu ăn kèm theo hưởng thụ thị giác lẫn thính giác làm mọi người cũng thích ý vô cùng. Cậu không trả lời bình luận tương tác với fans, cho nên Antifans có nhắn cái gì cũng không ảnh hưởng tâm trạng.
[Không biết nghe nhạc nhiều bị lậm hay sao mà nghe hay thật.]
[Mặc dù nó là tiếng dao thớt...]
[Ảo ma!]
[Lưu Lu mãi đỉnh!
Lưu Ngọc Luy làm xong các món chính, đến lượt món tráng miệng.
Làm đồ ngọt.
Tuy không phải sở trường nhưng cậu đã từng làm rồi.
Không khó lắm.
Lưu Ngọc Luy làm hai loại, một loại ngọt và một loại ít ngọt, không sợ Jo Seo Yun không ăn được.
Nấu đến món cuối thì nhận được cuộc gọi của Hạ Vân Sương, cậu liền tắt livestream nghe máy trong tiếc nuối của mọi người.
Anh ta mang đến một tin tốt: "Anh có đàn em đang học tại Nhạc Viện Việt Nam, nó có thư đề cử, em có thể vào thẳng luôn. Nhưng mà có điều kiện là em phải thi đậu tốt nghiệp, chỉ cần thi đủ điểm thôi. Em thấy sao?" (2,
Cái này người ta gọi là được tuyển thẳng nhỉ?
Lưu Ngọc Luy kiềm chế kích động: "Em thấy được ạ. Em sẽ thi đậu tốt nghiệp."
Hạ Vân Sương ở đầu dây bên kia cũng rất vui: "Vậy về bên này thi luôn cho tiện. Em không cần đào tạo nhưng vẫn phải có mặt á, tháng ba này chúng ta sẽ bay về, chuẩn bị nhe em."
Cậu vâng một tiếng, nghe anh ta trao đổi thêm một số thông tin rồi cúp máy.
Thật ra đối với việc học đại học hay không đối với Lưu Ngọc Luy không quan trọng lắm, nhưng nó rất cần thiết ở tình huống hiện tại của cậu.
Ông Lưu bắt cậu năm 20 phải kế thừa gia nghiệp là vì biết thành tích của cậu không thể nào đậu vào bất luận một trường đại học nào. Nhưng nếu cậu có thể đậu đại học thì sao?
Đương nhiên ông ấy không thể bắt cậu nghỉ học làm xã hội đen!
Nếu có thể kéo dài thêm 4 năm nữa, đến lúc đó cậu đã đứng vững gót chân ở giới giải trí, ông ấy sẽ không làm được gì cậu nữa. Nghe nói Kỳ gia trước kia cũng làm giang hồ, có bảo kê cứng cậu còn sợ sao.
Đến buổi tối.
Jo Seo Yun và Giang Noah mình đầy thương tích được Lương Hàn Văn đỡ ra khỏi phòng.
Lưu Ngọc Luy đang ngồi làm bài tập ở phòng khách vừa liếc mắt qua đã giật thót mình, lo lắng quăng bút đi qua đỡ phụ Lương Hàn Văn để hai người ngồi xuống ghế sô pha mềm.
"Có cần đi bệnh viện không?"
Đánh nhau từ trưa tới tối, người nào chịu cho nổi.
Cậu cầm cốc, rót cho ba người một ly nước.
Jo Seo Yun là quán quân võ thuật được thế giới công nhận, biết tránh vùng hiểm, nhưng cũng bị đánh bầm tím khắp người.
Giang Noah thảm hơn, bị cặp song sinh phối hợp đánh kép, hắn vì bảo vệ gương mặt đã mua bảo hiểm của mình mà ăn không ít đau. Cặp song sinh nhà Baek là giang hồ thứ thiệt, còn hắn, làm ca sĩ cũng được mười mấy năm, có giỏi võ cũng không đánh lại hai anh em hằng ngày thấy máu.
Lương Hàn Văn thấy cậu lo lắng, liền nói: "Một lát nữa bác sĩ gia đình sẽ đến. Nặng lắm cũng chỉ gãy vài cái xương sườn, không sao đâu."
Lưu Ngọc Luy nuốt nước miếng.
Gãy vài cái xương sườn mà nhẹ á?
Cậu đau lòng nhìn thoáng qua hai người, không bỏ được mắng.
Biết vậy nấu cháo cho rồi, dù rớt răng vẫn có thể húp.
Giang Noah vì không để cậu lo lắng nên tỏ ra mình còn khỏe lắm. Hắn có chút vui vì cậu vẫn còn quan tâm đến mình, thế là hận cặp song sinh không nặng tay thêm chút nữa, đánh phế hắn cũng được.
Jo Seo Yun cũng nói: "Tao không như mày đụng cái là vỡ, này còn nhẹ chán."
Không tới 5 phút bác sĩ đã đến.
Bình thường anh em trong xã đoàn luyện tập với nhau cũng sẽ bị thương, bác sĩ cũng không ở xa được.
Nghe xong chuẩn đoán của bác sĩ, không có gì nghiêm trọng, cậu từ trong ánh nhìn mong mỏi của Jo Seo Yun hâm nóng lại đồ ăn.
Hai người này biết Lưu Ngọc Luy rất thích gương mặt đẹp trai của mình nên không để nó bị xây xước miếng nào.
Giang Noah và Lương Hàn Văn cũng được cậu gọi vào ăn cùng.
Sắp tới đây cậu còn phải làm phiền Lương Hàn Văn dài dài, lấy lòng trước rồi tính.
Jo Seo Yun được như ý nguyện ăn món do người mình thích nấu, cậu ta sẽ hạnh phúc hơn nếu không có hai cái bóng đèn quỳnh quang đang giành ăn với mình.
Ăn uống no nê.
Ba người rất ăn ý mà tìm chỗ ngồi xuống cạnh Lưu Ngọc Luy, nhìn cậu phân thuốc cho hai kẻ bị thương uống.
Jo Seo Yun từ trong túi móc ra một chiếc nhẫn, hình thù quen thuộc đối với Lưu Ngọc Luy.
Trên tay cậu vẫn còn giữ hai chiếc y hệt như vậy.
Cậu ta hai mắt lấp lánh nhìn cậu: "Ngọc Luy, tao thắng rồi."
"Nguyện vọng kia...Tạo giúp mày thực hiện."
Có trong nháy mắt, Lưu Ngọc Luy cảm thấy Jo Seo Yun đang dâng lên cho mình cả thế giới của cậu ta.
Livestream từ 3 giờ đến bây giờ là 4 giờ 30, lượng người xem càng đông.
Lưu Ngọc Luy khi nấu ăn rất ít nói, chỉ làm thật chậm rãi cho người xem rõ ràng, nếu có chỗ nào cần lưu ý cậu sẽ lên tiếng nhắc nhở.
Người xem chỉ thấy một đôi tay trắng nõn cầm dao điêu luyện thái từng sợi cải đều đều nhau, từ một quả cà chua làm thành một bông hồng, quả thật rất thích mắt. Hơn hết, tiếng cạch cạch khi va chạm với thớt giống như giai điệu âm nhạc vậy.
Cái cách Lưu Ngọc Luy nấu ăn kèm theo hưởng thụ thị giác lẫn thính giác làm mọi người cũng thích ý vô cùng. Cậu không trả lời bình luận tương tác với fans, cho nên Antifans có nhắn cái gì cũng không ảnh hưởng tâm trạng.
[Không biết nghe nhạc nhiều bị lậm hay sao mà nghe hay thật.]
[Mặc dù nó là tiếng dao thớt...]
[Ảo ma!]
[Lưu Lu mãi đỉnh!
Lưu Ngọc Luy làm xong các món chính, đến lượt món tráng miệng.
Làm đồ ngọt.
Tuy không phải sở trường nhưng cậu đã từng làm rồi.
Không khó lắm.
Lưu Ngọc Luy làm hai loại, một loại ngọt và một loại ít ngọt, không sợ Jo Seo Yun không ăn được.
Nấu đến món cuối thì nhận được cuộc gọi của Hạ Vân Sương, cậu liền tắt livestream nghe máy trong tiếc nuối của mọi người.
Anh ta mang đến một tin tốt: "Anh có đàn em đang học tại Nhạc Viện Việt Nam, nó có thư đề cử, em có thể vào thẳng luôn. Nhưng mà có điều kiện là em phải thi đậu tốt nghiệp, chỉ cần thi đủ điểm thôi. Em thấy sao?" (2,
Cái này người ta gọi là được tuyển thẳng nhỉ?
Lưu Ngọc Luy kiềm chế kích động: "Em thấy được ạ. Em sẽ thi đậu tốt nghiệp."
Hạ Vân Sương ở đầu dây bên kia cũng rất vui: "Vậy về bên này thi luôn cho tiện. Em không cần đào tạo nhưng vẫn phải có mặt á, tháng ba này chúng ta sẽ bay về, chuẩn bị nhe em."
Cậu vâng một tiếng, nghe anh ta trao đổi thêm một số thông tin rồi cúp máy.
Thật ra đối với việc học đại học hay không đối với Lưu Ngọc Luy không quan trọng lắm, nhưng nó rất cần thiết ở tình huống hiện tại của cậu.
Ông Lưu bắt cậu năm 20 phải kế thừa gia nghiệp là vì biết thành tích của cậu không thể nào đậu vào bất luận một trường đại học nào. Nhưng nếu cậu có thể đậu đại học thì sao?
Đương nhiên ông ấy không thể bắt cậu nghỉ học làm xã hội đen!
Nếu có thể kéo dài thêm 4 năm nữa, đến lúc đó cậu đã đứng vững gót chân ở giới giải trí, ông ấy sẽ không làm được gì cậu nữa. Nghe nói Kỳ gia trước kia cũng làm giang hồ, có bảo kê cứng cậu còn sợ sao.
Đến buổi tối.
Jo Seo Yun và Giang Noah mình đầy thương tích được Lương Hàn Văn đỡ ra khỏi phòng.
Lưu Ngọc Luy đang ngồi làm bài tập ở phòng khách vừa liếc mắt qua đã giật thót mình, lo lắng quăng bút đi qua đỡ phụ Lương Hàn Văn để hai người ngồi xuống ghế sô pha mềm.
"Có cần đi bệnh viện không?"
Đánh nhau từ trưa tới tối, người nào chịu cho nổi.
Cậu cầm cốc, rót cho ba người một ly nước.
Jo Seo Yun là quán quân võ thuật được thế giới công nhận, biết tránh vùng hiểm, nhưng cũng bị đánh bầm tím khắp người.
Giang Noah thảm hơn, bị cặp song sinh phối hợp đánh kép, hắn vì bảo vệ gương mặt đã mua bảo hiểm của mình mà ăn không ít đau. Cặp song sinh nhà Baek là giang hồ thứ thiệt, còn hắn, làm ca sĩ cũng được mười mấy năm, có giỏi võ cũng không đánh lại hai anh em hằng ngày thấy máu.
Lương Hàn Văn thấy cậu lo lắng, liền nói: "Một lát nữa bác sĩ gia đình sẽ đến. Nặng lắm cũng chỉ gãy vài cái xương sườn, không sao đâu."
Lưu Ngọc Luy nuốt nước miếng.
Gãy vài cái xương sườn mà nhẹ á?
Cậu đau lòng nhìn thoáng qua hai người, không bỏ được mắng.
Biết vậy nấu cháo cho rồi, dù rớt răng vẫn có thể húp.
Giang Noah vì không để cậu lo lắng nên tỏ ra mình còn khỏe lắm. Hắn có chút vui vì cậu vẫn còn quan tâm đến mình, thế là hận cặp song sinh không nặng tay thêm chút nữa, đánh phế hắn cũng được.
Jo Seo Yun cũng nói: "Tao không như mày đụng cái là vỡ, này còn nhẹ chán."
Không tới 5 phút bác sĩ đã đến.
Bình thường anh em trong xã đoàn luyện tập với nhau cũng sẽ bị thương, bác sĩ cũng không ở xa được.
Nghe xong chuẩn đoán của bác sĩ, không có gì nghiêm trọng, cậu từ trong ánh nhìn mong mỏi của Jo Seo Yun hâm nóng lại đồ ăn.
Hai người này biết Lưu Ngọc Luy rất thích gương mặt đẹp trai của mình nên không để nó bị xây xước miếng nào.
Giang Noah và Lương Hàn Văn cũng được cậu gọi vào ăn cùng.
Sắp tới đây cậu còn phải làm phiền Lương Hàn Văn dài dài, lấy lòng trước rồi tính.
Jo Seo Yun được như ý nguyện ăn món do người mình thích nấu, cậu ta sẽ hạnh phúc hơn nếu không có hai cái bóng đèn quỳnh quang đang giành ăn với mình.
Ăn uống no nê.
Ba người rất ăn ý mà tìm chỗ ngồi xuống cạnh Lưu Ngọc Luy, nhìn cậu phân thuốc cho hai kẻ bị thương uống.
Jo Seo Yun từ trong túi móc ra một chiếc nhẫn, hình thù quen thuộc đối với Lưu Ngọc Luy.
Trên tay cậu vẫn còn giữ hai chiếc y hệt như vậy.
Cậu ta hai mắt lấp lánh nhìn cậu: "Ngọc Luy, tao thắng rồi."
"Nguyện vọng kia...Tạo giúp mày thực hiện."
Có trong nháy mắt, Lưu Ngọc Luy cảm thấy Jo Seo Yun đang dâng lên cho mình cả thế giới của cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.