Chương 96: Streamer Xem Ca Nhạc
Mai Ngọc Lan
27/07/2024
Lưu Ý nhìn đồng hổ trên điện thoại, canh chuẩn 6 giờ mở ra app live stream, gắn thêm gậy chụp ảnh cho màn hình thêm rộng, nở nụ cười như trà xanh chuyên nghiệp: "Chào cả nhà yêu của Ý, lâu rồi chưa live chắc chị em nhớ Ý lắm he. Hôm nay chúng ta đi nghe ca nhạc nhó!"
Fans của Lưu Ý đa số đều là người Việt, vì lúc cậu ta bước vào nghề streamer còn đang ở Việt Nam đập hộp, khoe giàu, flex xe hơi, ăn sang uống chảnh. Người hâm mộ ở bên kia anh ta tích góp được cũng hơn 8 triệu, qua bên này lại vớ thêm một số fan mới người Việt qua đây du học hoặc xuất khẩu, con số tăng lên 10 triệu.
Tuy là show âm nhạc quốc tế, nhưng người xem tổng hợp các nước cũng không nhiều. Ấn tượng của mọi người về chương trình âm nhạc là nhạt nhẽo, không phù hợp với gu âm nhạc giới trẻ, toàn là nhạc xưa như như Trái Đất.
(Show ca nhạc? Của ca sĩ nào vậy Ý?)
"Ca nhạc của ai á? Tất nhiên là của em trai Ý rồi!"
Lưu Ý xoay xoay gậy chụp hình, để người xem của mình thấy rõ hoàn cảnh: "Bây giờ Ý đang xếp hàng vào bên trong sân vận động. Nhìn nè, sân vận động này là cái lớn nhất thành phố luôn đó. Hoành tráng chưa?"
Anh ta đoán được sẽ phải chờ để xếp hàng kiểm vé vào, đã đi sớm một tiếng, nhưng không ngờ lại đông như kiến thế này.
Nhích từng chút một đối với người có máu giang hồ như Lưu Ý, một người vô cùng thiếu kiên nhẫn, đủ để thấy anh ta xem trọng buổi biểu diễn của em trai nhà mình.
Các fans cảm thấy vi diệu, không quen nhìn một Lưu Ý hiền dịu nết na.
(Em trai? Tui nhớ Ý là con một mà??)
"Thì là em họ ngoại của Ý."
(Ẻm tên gì, tui vào xem ủng hộ nè.)
"Lưu Ngọc Luy nha."
(Cậu em đó thể nào?)
(Giống Ý thì chắc là bá đạo lắm ha?)
(Ha ha, Lưu Ý thứ hai à.)
(Chắc không đẹp bằng Ý đâu nhỉ.)
Lưu Ý sờ cằm: "Ẻm không đẹp bằng Ý nhưng đáng yêu lắm. Nói sao đây ta...Ếm hiền rồi còn ngoan nữa, như cục bột á." Lưu Ngọc Luy hoàn toàn không có một chút tố chất nào của xã hội đen, một bẩy sói lọt ra một con cừu, tin được không cơ chứ.
(Hiển á??)
(Tin được không tròi.]
Mắt thấy sắp tới lượt mình vào, anh ta vội vàng lấy ra vé: "Tóm lại mọi người cứ xem sẽ rõ, không ai mà không bị em ấy hút hồn đâu."
[Nghe khó tin quá!]
(Mong chờ ghê!)
(Khuyên bạn đừng, gu của Ý trước giờ kì quặc lắm!)
(Đúng vậy, chưa chắc cậu em trai ấy hát hay đâu!) @
Vào được bên trong cũng mất ba mươi phút, trời mùa đồng lạnh lẽo cũng không ngăn được Lưu Ý đồ mồ hôi.
"Đâu rồi chỗ ngồi...A12." Vì săn vé hàng ghế VIP mà anh ta đã thức khuya canh máy tính, nhờ vào tốc độ tay bằng với tuyển thủ chuyên nghiệp mới giật được một vé.
Bên trong đèn đóm sáng trưng, từ những hàng ghế đầu tiên có thể nhìn rõ sân khấu siêu to khổng lồ cùng màn hình led cũng lớn không kém.
Thấy Lưu Ý ngồi vào ghế, lập tứ có nhân viên chạy đến tặng miễn phí lightstick và quà lưu niệm, nở nụ cười với thượng đế: "Anh muốn lightstick màu đỏ hay màu xanh lục ạ?" Màu xanh lục là màu đại diện cho Đông Phương Nguyệt Ưu.
Anh ta không hề do dự: "Tất nhiên là màu đỏ! Còn móc khóa, tôi muốn cái bé Luy mặc áo dài nha."
Nhân viên nhanh chóng đưa qua que phát sáng màu đỏ và món quà lưu niệm theo yêu cầu của khán giả rồi mới rời đi.
Không phải tự nhiên mà một vé xem ca nhạc lại hơn năm trăm ngàn Won.
Gậy phát sáng cũng là hàng tốt dùng bền, bóng đèn bên trong là đèn lắp trong đèn pin, ánh sáng phát ra cũng chói lòa, hệt như một ngọn lửa đang cháy bừng bừng.
Móc khóa nho nhỏ được đặt trong một cái hộp vuông làm bằng giấy màu đỏ, nắp hộp còn khắc tên Lưu Ngọc Luy bằng màu vàng sáng. Lưu Ý nghiên cứu cái hộp trong chốc lát, chậc lưỡi: "Giống hộp đựng nhẫn ghê, nhưng mà to hơn ha." Tư bản thật biết cách chơi.
[Mở ra xem xem!]
(Đẹp dữ!)
(Đầu tư gớm!)
Lưu Ý định để dành đem về nhà trưng bày, nhưng nhìn người xem donate quá nhiều, lưỡng lự ba giây cũng chào thua.
Anh ta cũng tò mò lắm: "Từ từ đừng có gấp mấy má."
Móc khóa chương trình tặng kèm là hàng giới hạn, sau này có tiền cũng chưa chắc mua được vì Lưu Ngọc Luy chỉ tham gia show này đúng mùa này mà thôi.
Tạo hình là Lưu Ngọc Luy đầu to, mắt to chiếm gần nửa khuôn mặt, cái miệng có một xíu xiu, chân nhỏ ngắn ngủn cẩm micro, có một nốt nhạc biu biu bay ra. Mái tóc đỏ rực vuốt một bên mái được tỉ mỉ làm đến từng sợi không bị một tảng lớn bết vào. Vạt áo dài màu trắng một tà tung bay phía trước mà tà uốn éo phía sau, lộ ra một góc nhỏ bàn chân bé tí. Vật liệu làm móc khóa là thạch anh, nhìn dưới ánh đèn sẽ tỏả ra màu sắc lấp lánh, không phải nhựa có hại. Nếu tung ra thị trường bán kèm theo, vậy chỉ cần ngồi chờ hốt bạc.
Lưu Ý đối mặt với phiên bản mini của Lưu Ngọc Luy, nhìn không chớp mắt. Bây giờ anh ta chạy theo nhân viên xin mua hết móc khóa của em trai được không? D
[Wào!)
(Cưng vậy trời!)
(Cute!)
(Em trai Ý ó hả??)
Những người khác sau kho bốc hộp cũng kinh hô ra tiếng, khen không dứt mồm, chụp lấy chụp đề khoe khắp nơi.
Lưu Ý toan tìm nhân viên thương lượng giá cả mua em trai thêm thì MC của chương trình đúng giờ đúng giấc xuất hiện trên sần khấu.
Hiện tại là 7 giờ tổi.
"Chào các bạn khán giả, tôi là Lương Hàn Văn, MC của vòng này."
"Trước khi vào đến màn so đấu của hai đối thủ, chúng ta cùng xem lại những màn biểu diễn xuất sắc của họ."
Lưu Ý trừng mắt.
Cha nội này đi đâu cũng ám.
Fans của Lưu Ý đa số đều là người Việt, vì lúc cậu ta bước vào nghề streamer còn đang ở Việt Nam đập hộp, khoe giàu, flex xe hơi, ăn sang uống chảnh. Người hâm mộ ở bên kia anh ta tích góp được cũng hơn 8 triệu, qua bên này lại vớ thêm một số fan mới người Việt qua đây du học hoặc xuất khẩu, con số tăng lên 10 triệu.
Tuy là show âm nhạc quốc tế, nhưng người xem tổng hợp các nước cũng không nhiều. Ấn tượng của mọi người về chương trình âm nhạc là nhạt nhẽo, không phù hợp với gu âm nhạc giới trẻ, toàn là nhạc xưa như như Trái Đất.
(Show ca nhạc? Của ca sĩ nào vậy Ý?)
"Ca nhạc của ai á? Tất nhiên là của em trai Ý rồi!"
Lưu Ý xoay xoay gậy chụp hình, để người xem của mình thấy rõ hoàn cảnh: "Bây giờ Ý đang xếp hàng vào bên trong sân vận động. Nhìn nè, sân vận động này là cái lớn nhất thành phố luôn đó. Hoành tráng chưa?"
Anh ta đoán được sẽ phải chờ để xếp hàng kiểm vé vào, đã đi sớm một tiếng, nhưng không ngờ lại đông như kiến thế này.
Nhích từng chút một đối với người có máu giang hồ như Lưu Ý, một người vô cùng thiếu kiên nhẫn, đủ để thấy anh ta xem trọng buổi biểu diễn của em trai nhà mình.
Các fans cảm thấy vi diệu, không quen nhìn một Lưu Ý hiền dịu nết na.
(Em trai? Tui nhớ Ý là con một mà??)
"Thì là em họ ngoại của Ý."
(Ẻm tên gì, tui vào xem ủng hộ nè.)
"Lưu Ngọc Luy nha."
(Cậu em đó thể nào?)
(Giống Ý thì chắc là bá đạo lắm ha?)
(Ha ha, Lưu Ý thứ hai à.)
(Chắc không đẹp bằng Ý đâu nhỉ.)
Lưu Ý sờ cằm: "Ẻm không đẹp bằng Ý nhưng đáng yêu lắm. Nói sao đây ta...Ếm hiền rồi còn ngoan nữa, như cục bột á." Lưu Ngọc Luy hoàn toàn không có một chút tố chất nào của xã hội đen, một bẩy sói lọt ra một con cừu, tin được không cơ chứ.
(Hiển á??)
(Tin được không tròi.]
Mắt thấy sắp tới lượt mình vào, anh ta vội vàng lấy ra vé: "Tóm lại mọi người cứ xem sẽ rõ, không ai mà không bị em ấy hút hồn đâu."
[Nghe khó tin quá!]
(Mong chờ ghê!)
(Khuyên bạn đừng, gu của Ý trước giờ kì quặc lắm!)
(Đúng vậy, chưa chắc cậu em trai ấy hát hay đâu!) @
Vào được bên trong cũng mất ba mươi phút, trời mùa đồng lạnh lẽo cũng không ngăn được Lưu Ý đồ mồ hôi.
"Đâu rồi chỗ ngồi...A12." Vì săn vé hàng ghế VIP mà anh ta đã thức khuya canh máy tính, nhờ vào tốc độ tay bằng với tuyển thủ chuyên nghiệp mới giật được một vé.
Bên trong đèn đóm sáng trưng, từ những hàng ghế đầu tiên có thể nhìn rõ sân khấu siêu to khổng lồ cùng màn hình led cũng lớn không kém.
Thấy Lưu Ý ngồi vào ghế, lập tứ có nhân viên chạy đến tặng miễn phí lightstick và quà lưu niệm, nở nụ cười với thượng đế: "Anh muốn lightstick màu đỏ hay màu xanh lục ạ?" Màu xanh lục là màu đại diện cho Đông Phương Nguyệt Ưu.
Anh ta không hề do dự: "Tất nhiên là màu đỏ! Còn móc khóa, tôi muốn cái bé Luy mặc áo dài nha."
Nhân viên nhanh chóng đưa qua que phát sáng màu đỏ và món quà lưu niệm theo yêu cầu của khán giả rồi mới rời đi.
Không phải tự nhiên mà một vé xem ca nhạc lại hơn năm trăm ngàn Won.
Gậy phát sáng cũng là hàng tốt dùng bền, bóng đèn bên trong là đèn lắp trong đèn pin, ánh sáng phát ra cũng chói lòa, hệt như một ngọn lửa đang cháy bừng bừng.
Móc khóa nho nhỏ được đặt trong một cái hộp vuông làm bằng giấy màu đỏ, nắp hộp còn khắc tên Lưu Ngọc Luy bằng màu vàng sáng. Lưu Ý nghiên cứu cái hộp trong chốc lát, chậc lưỡi: "Giống hộp đựng nhẫn ghê, nhưng mà to hơn ha." Tư bản thật biết cách chơi.
[Mở ra xem xem!]
(Đẹp dữ!)
(Đầu tư gớm!)
Lưu Ý định để dành đem về nhà trưng bày, nhưng nhìn người xem donate quá nhiều, lưỡng lự ba giây cũng chào thua.
Anh ta cũng tò mò lắm: "Từ từ đừng có gấp mấy má."
Móc khóa chương trình tặng kèm là hàng giới hạn, sau này có tiền cũng chưa chắc mua được vì Lưu Ngọc Luy chỉ tham gia show này đúng mùa này mà thôi.
Tạo hình là Lưu Ngọc Luy đầu to, mắt to chiếm gần nửa khuôn mặt, cái miệng có một xíu xiu, chân nhỏ ngắn ngủn cẩm micro, có một nốt nhạc biu biu bay ra. Mái tóc đỏ rực vuốt một bên mái được tỉ mỉ làm đến từng sợi không bị một tảng lớn bết vào. Vạt áo dài màu trắng một tà tung bay phía trước mà tà uốn éo phía sau, lộ ra một góc nhỏ bàn chân bé tí. Vật liệu làm móc khóa là thạch anh, nhìn dưới ánh đèn sẽ tỏả ra màu sắc lấp lánh, không phải nhựa có hại. Nếu tung ra thị trường bán kèm theo, vậy chỉ cần ngồi chờ hốt bạc.
Lưu Ý đối mặt với phiên bản mini của Lưu Ngọc Luy, nhìn không chớp mắt. Bây giờ anh ta chạy theo nhân viên xin mua hết móc khóa của em trai được không? D
[Wào!)
(Cưng vậy trời!)
(Cute!)
(Em trai Ý ó hả??)
Những người khác sau kho bốc hộp cũng kinh hô ra tiếng, khen không dứt mồm, chụp lấy chụp đề khoe khắp nơi.
Lưu Ý toan tìm nhân viên thương lượng giá cả mua em trai thêm thì MC của chương trình đúng giờ đúng giấc xuất hiện trên sần khấu.
Hiện tại là 7 giờ tổi.
"Chào các bạn khán giả, tôi là Lương Hàn Văn, MC của vòng này."
"Trước khi vào đến màn so đấu của hai đối thủ, chúng ta cùng xem lại những màn biểu diễn xuất sắc của họ."
Lưu Ý trừng mắt.
Cha nội này đi đâu cũng ám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.