Chương 13: Thể Hiện
Mai Ngọc Lan
19/05/2024
Đứng trước cổng nhà họ Lưu, nhìn thấy tờ giấy dán thông báo trên tường "Jo Seo Yun và chó dại không được vào", thanh niên hơi bất ngờ, sau đó là phì cười.
Nét chữ gà bới đông một dấu gạch ngang tây một dấu gạch dọc, hình vẽ con cún xiêu xiêu vẹo vẹo, đầu to thân que, hệt như kiệt tác của một đứa nhóc tiểu học. Không biết là ai làm, nhìn kì cục thật.
Thứ lỗi cho Lưu Ngọc Luy viết chữ xấu, nguyên chủ học hành không đàng hoàng, được bữa đực bữa cái, lên lớp cũng không chú ý nghe giảng, năng khiếu học ngoại ngữ cũng không có, thành ra tiếng Hàn không nhận biết được mấy chữ, chỉ nói được mấy câu giao tiếp cơ bản.
Lưu Ngọc Luy đang cố gắng luôn phần của nguyên chủ, nhưng cậu còn chưa học hết cấp 3, nếu muốn tốt nghiệp tốt nhất là học lại từ đầu. Nhưng hiện tại cậu không có thời gian, vì sắp tới này còn phải tham gia show.
Quản gia nghe chuông cửa vang, mở cửa cho hắn vào: "Giang thiếu gia, mời vào."
Giang Noah tháo kinh râm và mũ, nhét kính vào trong túi áo bên trái, hắn vuốt ngược mái tóc ra đằng sau vì đội mũ lâu cho nên xẹp xuống. Chỉ cần tạo một dáng đơn giản như vậy cũng đủ thành ảnh bìa tạp chí. Hắn mỉm cười: "Chào ông, lâu rồi mới gặp. Con có mua tổ yến cho ông và ông nội đây."
Có thể Giang Noah hơi lăng nhăng, nhưng hắn tinh tế, có tấm lòng tốt là thật, mỗi chuyện nhớ hết tất cả tên của người yêu cũ từ năm 15 tuổi đến bây giờ cũng đủ để biết hắn có trí nhớ tốt và tâm tư tỉ mỉ như thế nào.
Giang Noah theo chân quản gia vào nhà chính, hắn nhanh chóng nhận ra có khác thường, khó hiểu: "Người hầu và vệ sĩ, ông đuổi việc hết rồi ạ?"
Nhà họ Lưu được thiết kế theo hình chữ Y, gồm ba căn nhà lớn gộp lại, nối liền bằng các dãy hành lang hai bên là vườn hoa. Nhà rất rộng, nhiều phòng dùng không hết, nhà bếp có tận bốn cái, còn có một cái hồ nước nóng ở cuối vườn.
Bình thường hai bên sẽ có vệ sĩ đứng gác và người hầu lau nhà hoặc là dọn dẹp xung quanh. Hiện tại hắn không thấy bóng dáng mấy cô hầu gái đâu cả.
Quản gia Triệu: "..."
Nói đến vấn đề này, ông cũng đau đầu: "...Chắc là bọn họ đang ở ngoài vườn." Xem cậu chủ nhảy hip hop.
Nhìn biểu cảm như vừa bất lực vừa buồn cười của quản gia, Giang Noah cảm thấy tò mò: "Vậy con ra vườn xem."
...
Ngoài sân vườn tụ tập đầy người, người hầu có, vệ sĩ có, người làm vườn và đầu bếp cũng có.
Giang Noah tiến lại gần, dựa vào ưu thế về chiều cao của mình, xuyên qua đám người, hắn nhìn thấy một màn mà thật lâu về sau vẫn nhớ mãi không quên.
Hắn thấy.
Một thiếu niên với mái tóc màu đỏ rực dưới ánh ban mai, miệng nhỏ khép khép mở mở hát một đoạn nhạc mà hắn không biết tên. Cậu đứng ở cách hắn không xa, ngay trung tâm của đám người, cậu dường như đã quen được chú mục, không chút khẩn trương nào, còn rất rạng rỡ.
Cậu ấy luôn giữ nụ cười, giọng hát cũng ngọt ngào, không phải cố tình đè giọng cho đáng yêu, nghe hơi gò bó. Bản thân cậu ấy biết ưu thế về chất giọng của mình, nó hợp để hát bài hát này.
Giọng của thiếu niên mới vừa trưởng thành, còn non nớt và ngây ngô. Giang Noah rũ mắt, đắm chìm vào trong những giai điệu đáng yêu.
"Giờ thì ai đưa em về đêm nay?~"
"...Em vẫn một mình thế thôi-"
"...Take me back, back home-"
"Đường về cũng chẳng có xa..."
"...Đêm khuya rồi sao không có ai-"
"Đưa em đi về nhà?~"
Âm nhạc xao xuyến, cũng nhẹ nhàng, cái đặc biệt là giọng hát của người trình bày, vừa diễn tả được cảm giác cô đơn và mong muốn được có một người đưa cậu về nhà trong đêm đen. Mục đích rất trong sáng, chỉ là đi cùng nhau.
Vũ đạo của bài hát là do Lưu Ngọc Luy tự mình sáng tạo ra để nhảy, diễn tả bằng ngôn ngữ cơ thể. Cậu dang tay ra như nắm lấy bàn tay của một hình bóng nào đó, bước lên vài bước xoay người sang trái rồi sau đó bước lùi.
Hát đến câu cuối cùng cậu trai đưa tay tạo thành hình trái tim với mọi người, nhún một cái, hoàn hảo kết thúc phần chào sân, nở nụ cười.
Chỉ cười một cái, mặt trời cũng không chói mắt bằng em.
"Cậu chủ, tôi! Tôi đưa cậu về nhà cho!"
"Tôi nguyện ý đưa cậu về!"
"Đi đâu tôi cũng đưa cậu về hết!"
"Cậu chủ đáng yêu! Đi đâu tôi cũng đi cùng cậu!"
Khán giả vây xung quanh bị giọng ca và thần thái của Lưu Ngọc Luy làm cho rung động, nháo nhào lên bày tỏ tâm ý, ai cũng kích động giống như lần đầu bạn đu Idol, đu trúng Idol hợp gu về visual lẫn voice và dance. Cảm giác hứng khởi khi lần đầu tiên được chứng kiến tận mắt một thần tượng ra đời.
Đối với dân xã hội đen bọn họ mà nói, chưa có một tia sáng nào lọt được vào cuộc đời của họ. Đã sống dưới bóng tối của thành phố đã là thói quen, cả ngày chỉ có đánh đánh giết giết, tay nhuốm màu đỏ.
Chưa thấy ai có thể cười một cách tự nhiên như cách mà Lưu Ngọc Luy cười với họ.
Giang Noah cảm thấy có gì trồi dậy bên trong mình.
Rất muốn hái ngôi sao kia.
Nét chữ gà bới đông một dấu gạch ngang tây một dấu gạch dọc, hình vẽ con cún xiêu xiêu vẹo vẹo, đầu to thân que, hệt như kiệt tác của một đứa nhóc tiểu học. Không biết là ai làm, nhìn kì cục thật.
Thứ lỗi cho Lưu Ngọc Luy viết chữ xấu, nguyên chủ học hành không đàng hoàng, được bữa đực bữa cái, lên lớp cũng không chú ý nghe giảng, năng khiếu học ngoại ngữ cũng không có, thành ra tiếng Hàn không nhận biết được mấy chữ, chỉ nói được mấy câu giao tiếp cơ bản.
Lưu Ngọc Luy đang cố gắng luôn phần của nguyên chủ, nhưng cậu còn chưa học hết cấp 3, nếu muốn tốt nghiệp tốt nhất là học lại từ đầu. Nhưng hiện tại cậu không có thời gian, vì sắp tới này còn phải tham gia show.
Quản gia nghe chuông cửa vang, mở cửa cho hắn vào: "Giang thiếu gia, mời vào."
Giang Noah tháo kinh râm và mũ, nhét kính vào trong túi áo bên trái, hắn vuốt ngược mái tóc ra đằng sau vì đội mũ lâu cho nên xẹp xuống. Chỉ cần tạo một dáng đơn giản như vậy cũng đủ thành ảnh bìa tạp chí. Hắn mỉm cười: "Chào ông, lâu rồi mới gặp. Con có mua tổ yến cho ông và ông nội đây."
Có thể Giang Noah hơi lăng nhăng, nhưng hắn tinh tế, có tấm lòng tốt là thật, mỗi chuyện nhớ hết tất cả tên của người yêu cũ từ năm 15 tuổi đến bây giờ cũng đủ để biết hắn có trí nhớ tốt và tâm tư tỉ mỉ như thế nào.
Giang Noah theo chân quản gia vào nhà chính, hắn nhanh chóng nhận ra có khác thường, khó hiểu: "Người hầu và vệ sĩ, ông đuổi việc hết rồi ạ?"
Nhà họ Lưu được thiết kế theo hình chữ Y, gồm ba căn nhà lớn gộp lại, nối liền bằng các dãy hành lang hai bên là vườn hoa. Nhà rất rộng, nhiều phòng dùng không hết, nhà bếp có tận bốn cái, còn có một cái hồ nước nóng ở cuối vườn.
Bình thường hai bên sẽ có vệ sĩ đứng gác và người hầu lau nhà hoặc là dọn dẹp xung quanh. Hiện tại hắn không thấy bóng dáng mấy cô hầu gái đâu cả.
Quản gia Triệu: "..."
Nói đến vấn đề này, ông cũng đau đầu: "...Chắc là bọn họ đang ở ngoài vườn." Xem cậu chủ nhảy hip hop.
Nhìn biểu cảm như vừa bất lực vừa buồn cười của quản gia, Giang Noah cảm thấy tò mò: "Vậy con ra vườn xem."
...
Ngoài sân vườn tụ tập đầy người, người hầu có, vệ sĩ có, người làm vườn và đầu bếp cũng có.
Giang Noah tiến lại gần, dựa vào ưu thế về chiều cao của mình, xuyên qua đám người, hắn nhìn thấy một màn mà thật lâu về sau vẫn nhớ mãi không quên.
Hắn thấy.
Một thiếu niên với mái tóc màu đỏ rực dưới ánh ban mai, miệng nhỏ khép khép mở mở hát một đoạn nhạc mà hắn không biết tên. Cậu đứng ở cách hắn không xa, ngay trung tâm của đám người, cậu dường như đã quen được chú mục, không chút khẩn trương nào, còn rất rạng rỡ.
Cậu ấy luôn giữ nụ cười, giọng hát cũng ngọt ngào, không phải cố tình đè giọng cho đáng yêu, nghe hơi gò bó. Bản thân cậu ấy biết ưu thế về chất giọng của mình, nó hợp để hát bài hát này.
Giọng của thiếu niên mới vừa trưởng thành, còn non nớt và ngây ngô. Giang Noah rũ mắt, đắm chìm vào trong những giai điệu đáng yêu.
"Giờ thì ai đưa em về đêm nay?~"
"...Em vẫn một mình thế thôi-"
"...Take me back, back home-"
"Đường về cũng chẳng có xa..."
"...Đêm khuya rồi sao không có ai-"
"Đưa em đi về nhà?~"
Âm nhạc xao xuyến, cũng nhẹ nhàng, cái đặc biệt là giọng hát của người trình bày, vừa diễn tả được cảm giác cô đơn và mong muốn được có một người đưa cậu về nhà trong đêm đen. Mục đích rất trong sáng, chỉ là đi cùng nhau.
Vũ đạo của bài hát là do Lưu Ngọc Luy tự mình sáng tạo ra để nhảy, diễn tả bằng ngôn ngữ cơ thể. Cậu dang tay ra như nắm lấy bàn tay của một hình bóng nào đó, bước lên vài bước xoay người sang trái rồi sau đó bước lùi.
Hát đến câu cuối cùng cậu trai đưa tay tạo thành hình trái tim với mọi người, nhún một cái, hoàn hảo kết thúc phần chào sân, nở nụ cười.
Chỉ cười một cái, mặt trời cũng không chói mắt bằng em.
"Cậu chủ, tôi! Tôi đưa cậu về nhà cho!"
"Tôi nguyện ý đưa cậu về!"
"Đi đâu tôi cũng đưa cậu về hết!"
"Cậu chủ đáng yêu! Đi đâu tôi cũng đi cùng cậu!"
Khán giả vây xung quanh bị giọng ca và thần thái của Lưu Ngọc Luy làm cho rung động, nháo nhào lên bày tỏ tâm ý, ai cũng kích động giống như lần đầu bạn đu Idol, đu trúng Idol hợp gu về visual lẫn voice và dance. Cảm giác hứng khởi khi lần đầu tiên được chứng kiến tận mắt một thần tượng ra đời.
Đối với dân xã hội đen bọn họ mà nói, chưa có một tia sáng nào lọt được vào cuộc đời của họ. Đã sống dưới bóng tối của thành phố đã là thói quen, cả ngày chỉ có đánh đánh giết giết, tay nhuốm màu đỏ.
Chưa thấy ai có thể cười một cách tự nhiên như cách mà Lưu Ngọc Luy cười với họ.
Giang Noah cảm thấy có gì trồi dậy bên trong mình.
Rất muốn hái ngôi sao kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.