Chương 11: Xin Lỗi Đi
Mai Ngọc Lan
19/05/2024
"Chú ơi, cho thêm ba xiên thịt nữa ạ!"
"Thêm trà đá luôn chú!"
"Lấy cho cháu mấy xiên rau củ..."
"Miếng muối ớt nha ạ!"
Lưu Ngọc Luy ăn ít nhưng lại gọi rất nhiều, cậu cũng biết ăn đêm sẽ béo, cho nên chỉ ăn xiên này một miếng xiên kia một miếng, còn lại đều vào bụng đám người Choi Kwan và Jo Seo Yun.
Jo Seo Yun đã định đi về, nhưng nhìn thấy Lưu Ngọc Luy hôm nay kì lạ quá, quyết định ở lại vây xem. Hơn nữa, cậu ta học thêm hơn 3 tiếng, cũng đói bụng.
"Mày có nhận được thư tao gửi chưa hả?"
Lưu Ngọc Luy cầm xiên thịt bò vừa mới ra lò còn nóng hôi hổi, chấm một ít muối ớt nhuyễn, vắt một ít chanh lên, "A" một ngụm lớn, miệng phình phình, nhai chậm nuốt kĩ, vẻ mặt hưởng thụ trông như không phải ăn món lề đường, mà đang ăn sơn hào hải vị.
"Thư gì?"
Jo Seo Yun nuốt nước miếng, ăn thêm bốn, năm xiên nữa. Nhìn cậu ăn làm cậu ta càng muốn ăn thêm nữa.
Cậu ta nhớ tới thư, gằn giọng: "Thư khiêu chiến của tao chứ gì. Mày khỏe rồi thì chúng ta làm một trận phân thắng bại đi!"
"Khụ khụ khụ!"
Lưu Ngọc Luy bị sặc thịt, ho sặc sụa.
Thư thách đấu là mấy lá thư quản gia Triệu đã đưa cho cậu hôm nọ? Cậu còn tưởng là thư tình của ai gửi cho nguyên chủ nên kêu quản gia trả về. Sao lại còn có kiểu người gửi thư khiêu chiến vậy trời.
Choi Kwan tri kỷ đưa qua một ly đá lạnh: "Cậu chủ, uống nước."
Lưu Ngọc Luy nguyên bản thì đánh đấm suốt, mỗi lần nhận được thư thách đấu của Jo Seo Yun thì cả hai sẽ vào con hẻm đằng sau trường học một chọi một. Tỉ số hiện tại là 38-38, chưa phân định thắng thua.
Còn cậu thì không biết đánh ai, kêu cậu nhảy hip hop thì còn được...
Jo Seo Yun chưa nghe được hồi đáp từ cậu, gắt gỏng đập bàn: "Nếu mày là đàn ông thì chấp nhận lời thách đấu của tao ngay đi! Hôm nay tao và mày sẽ phân thắng bại, xem ai mới là người mạnh nhất Bạch Hồ!" Cậu ta muốn trở thành thủ lĩnh của băng đảng nhưng lại vướng con Lưu Ngọc Lu này.
Nắm đấm của ai cứng hơn thì nắm quyền quyết định!
Lưu Ngọc Luy hơi rén, chần chờ suy nghĩ. Nếu chấp nhận thách đấu, mặt mũi bầm dập thì ngày mai làm sao cậu đi lột mụn được. Còn nếu không nhận lời thì Jo Seo Yun sẽ nghĩ là cậu khác trước, nghi ngờ, sau đó ném cậu cho cá mập ăn.
Bây giờ cậu giả bộ mất trí nhớ còn kịp không?
"Hửm?"
Jo Seo Yun đột nhiên đưa tay qua, sờ soạng tóc mái của người ta, vẻ mặt kinh ngạc: "Mày đi...Phẫu thuật thẩm mỹ rồi?" Dễ nhìn hơn trước, cũng sáng sủa hơn.
Lưu Ngọc Luy trừng mắt nhìn, hơi bất ngờ.
Cậu ta bỏ qua cảm giác kì lạ khi nhìn cậu, cười khẩy, châm chọc: "Tao đã bảo mà, sao mà mày lại đẹp lên được, ra là nhờ dao kéo của bác sĩ à. Ha ha ha, mày có đổi một chục cái mặt nữa anh Hàn Văn cũng không thích mày đâu con, người ta thích phụ nữ, thằng Gay làm gì có cửa. Trừ phi mày qua Thái Lan, cắt bỏ cái đó đó-"
Phập!
Lưu Ngọc Luy nắm lấy cánh tay của cậu ta, há mồm hung dữ cắn một ngụm thật mạnh.
Nguyên chủ đã vì tình cảm không được đáp lại mà khổ sở rất nhiều, những người này đều biết nhưng không ai thương cảm hay an ủi khuyên nhủ. Trái lại, còn khinh rẻ tình yêu của cậu bé, Lưu Ngọc Luy thích con trai cũng không phải là lỗi của cậu ấy, ai có cái quyền phán xét tính hướng của người khác?
Không ai có thể.
Lưu Ngọc Luy ở phương diện nào đó, giống với Lưu Ngọc Ly, thiếu thốn tình thương. Cho nên vì muốn có tình yêu của mọi người, cậu mới Debut làm Idol, hiện tại cũng muốn như thế.
Không ai yêu Lưu Ngọc Luy thì để cậu tới thay, làm cho nhiều thật nhiều người yêu mến Lưu Ngọc Luy.
Cho nên, Jo Seo Yun đã thành công chọc tức bé điệu của chúng ta.
"Á á á! Đau! Mày bỏ ra coi! Thằng chó!"
Jo Seo Yun trán nổi gân xanh, giật lại cánh tay, nổi giận vung nắm đấm qua.
Lưu Ngọc Luy cắn không hề nhẹ, có mùi gỉ trong miệng mới phun phì phì ra, vành mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn cậu ta: "Xin lỗi đi!"
Jo Seo Yun vung nắm tay tới một nửa thì khựng lại, sững sốt.
Lưu Ngọc Luy khóc rồi?
Người nên khóc rõ ràng là cậu ta mới đúng!
Choi Kwan và đám đàn em không tán đồng mà nhìn Jo Seo Yun: "Cậu Jo, không được bắt nạt cậu chủ của chúng tôi."
"Đúng đó, cậu Luy khóc rồi kìa."
"Cậu đừng có hung dữ với em trai của mình như vậy chứ."
"..."
Người qua đường cũng ngừng lại bước chân, chủ quán cũng ngẩng cổ ra nhìn. Chỉ cần Jo Seo Yun đánh Lưu Ngọc Luy một cái nhẹ thôi, cũng sẽ bị quần chúng chỉ trích.
"..." Nếu đánh nhau bị nhà trường phát hiện, cậu ta sẽ bị đình chỉ.
Jo Seo Yun tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, đấm ngực dậm chân, cầm lấy cặp xách xoay người bỏ chạy, hung ác nói: "Mẹ mày Lưu Ngọc Lu, đợi đó cho tao!"
Nhưng Lưu Ngọc Luy không cho, nắm lấy quai cặp của cậu ta, la lên: "Không xin lỗi thì không được đi!"
Bây giờ mà cậu buông tay để cho Jo Seo Yun đi, lần sau, cậu ta sẽ còn tiếp tục bắt nạt cậu ác hơn. Hiện tại có quần chúng xung quanh đang nhìn, là người thì sẽ ngại khi bị dòm ngó, Jo Seo Yun cũng vậy, cậu ta lại còn là thằng giang hồ, chột dạ không thôi.
Lưng như kim chích, nhìn một đám người bất thiện nhìn mình, Jo Seo Yun dường như sinh ra một cảm giác gọi là hoảng loạn.
"Thêm trà đá luôn chú!"
"Lấy cho cháu mấy xiên rau củ..."
"Miếng muối ớt nha ạ!"
Lưu Ngọc Luy ăn ít nhưng lại gọi rất nhiều, cậu cũng biết ăn đêm sẽ béo, cho nên chỉ ăn xiên này một miếng xiên kia một miếng, còn lại đều vào bụng đám người Choi Kwan và Jo Seo Yun.
Jo Seo Yun đã định đi về, nhưng nhìn thấy Lưu Ngọc Luy hôm nay kì lạ quá, quyết định ở lại vây xem. Hơn nữa, cậu ta học thêm hơn 3 tiếng, cũng đói bụng.
"Mày có nhận được thư tao gửi chưa hả?"
Lưu Ngọc Luy cầm xiên thịt bò vừa mới ra lò còn nóng hôi hổi, chấm một ít muối ớt nhuyễn, vắt một ít chanh lên, "A" một ngụm lớn, miệng phình phình, nhai chậm nuốt kĩ, vẻ mặt hưởng thụ trông như không phải ăn món lề đường, mà đang ăn sơn hào hải vị.
"Thư gì?"
Jo Seo Yun nuốt nước miếng, ăn thêm bốn, năm xiên nữa. Nhìn cậu ăn làm cậu ta càng muốn ăn thêm nữa.
Cậu ta nhớ tới thư, gằn giọng: "Thư khiêu chiến của tao chứ gì. Mày khỏe rồi thì chúng ta làm một trận phân thắng bại đi!"
"Khụ khụ khụ!"
Lưu Ngọc Luy bị sặc thịt, ho sặc sụa.
Thư thách đấu là mấy lá thư quản gia Triệu đã đưa cho cậu hôm nọ? Cậu còn tưởng là thư tình của ai gửi cho nguyên chủ nên kêu quản gia trả về. Sao lại còn có kiểu người gửi thư khiêu chiến vậy trời.
Choi Kwan tri kỷ đưa qua một ly đá lạnh: "Cậu chủ, uống nước."
Lưu Ngọc Luy nguyên bản thì đánh đấm suốt, mỗi lần nhận được thư thách đấu của Jo Seo Yun thì cả hai sẽ vào con hẻm đằng sau trường học một chọi một. Tỉ số hiện tại là 38-38, chưa phân định thắng thua.
Còn cậu thì không biết đánh ai, kêu cậu nhảy hip hop thì còn được...
Jo Seo Yun chưa nghe được hồi đáp từ cậu, gắt gỏng đập bàn: "Nếu mày là đàn ông thì chấp nhận lời thách đấu của tao ngay đi! Hôm nay tao và mày sẽ phân thắng bại, xem ai mới là người mạnh nhất Bạch Hồ!" Cậu ta muốn trở thành thủ lĩnh của băng đảng nhưng lại vướng con Lưu Ngọc Lu này.
Nắm đấm của ai cứng hơn thì nắm quyền quyết định!
Lưu Ngọc Luy hơi rén, chần chờ suy nghĩ. Nếu chấp nhận thách đấu, mặt mũi bầm dập thì ngày mai làm sao cậu đi lột mụn được. Còn nếu không nhận lời thì Jo Seo Yun sẽ nghĩ là cậu khác trước, nghi ngờ, sau đó ném cậu cho cá mập ăn.
Bây giờ cậu giả bộ mất trí nhớ còn kịp không?
"Hửm?"
Jo Seo Yun đột nhiên đưa tay qua, sờ soạng tóc mái của người ta, vẻ mặt kinh ngạc: "Mày đi...Phẫu thuật thẩm mỹ rồi?" Dễ nhìn hơn trước, cũng sáng sủa hơn.
Lưu Ngọc Luy trừng mắt nhìn, hơi bất ngờ.
Cậu ta bỏ qua cảm giác kì lạ khi nhìn cậu, cười khẩy, châm chọc: "Tao đã bảo mà, sao mà mày lại đẹp lên được, ra là nhờ dao kéo của bác sĩ à. Ha ha ha, mày có đổi một chục cái mặt nữa anh Hàn Văn cũng không thích mày đâu con, người ta thích phụ nữ, thằng Gay làm gì có cửa. Trừ phi mày qua Thái Lan, cắt bỏ cái đó đó-"
Phập!
Lưu Ngọc Luy nắm lấy cánh tay của cậu ta, há mồm hung dữ cắn một ngụm thật mạnh.
Nguyên chủ đã vì tình cảm không được đáp lại mà khổ sở rất nhiều, những người này đều biết nhưng không ai thương cảm hay an ủi khuyên nhủ. Trái lại, còn khinh rẻ tình yêu của cậu bé, Lưu Ngọc Luy thích con trai cũng không phải là lỗi của cậu ấy, ai có cái quyền phán xét tính hướng của người khác?
Không ai có thể.
Lưu Ngọc Luy ở phương diện nào đó, giống với Lưu Ngọc Ly, thiếu thốn tình thương. Cho nên vì muốn có tình yêu của mọi người, cậu mới Debut làm Idol, hiện tại cũng muốn như thế.
Không ai yêu Lưu Ngọc Luy thì để cậu tới thay, làm cho nhiều thật nhiều người yêu mến Lưu Ngọc Luy.
Cho nên, Jo Seo Yun đã thành công chọc tức bé điệu của chúng ta.
"Á á á! Đau! Mày bỏ ra coi! Thằng chó!"
Jo Seo Yun trán nổi gân xanh, giật lại cánh tay, nổi giận vung nắm đấm qua.
Lưu Ngọc Luy cắn không hề nhẹ, có mùi gỉ trong miệng mới phun phì phì ra, vành mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn cậu ta: "Xin lỗi đi!"
Jo Seo Yun vung nắm tay tới một nửa thì khựng lại, sững sốt.
Lưu Ngọc Luy khóc rồi?
Người nên khóc rõ ràng là cậu ta mới đúng!
Choi Kwan và đám đàn em không tán đồng mà nhìn Jo Seo Yun: "Cậu Jo, không được bắt nạt cậu chủ của chúng tôi."
"Đúng đó, cậu Luy khóc rồi kìa."
"Cậu đừng có hung dữ với em trai của mình như vậy chứ."
"..."
Người qua đường cũng ngừng lại bước chân, chủ quán cũng ngẩng cổ ra nhìn. Chỉ cần Jo Seo Yun đánh Lưu Ngọc Luy một cái nhẹ thôi, cũng sẽ bị quần chúng chỉ trích.
"..." Nếu đánh nhau bị nhà trường phát hiện, cậu ta sẽ bị đình chỉ.
Jo Seo Yun tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, đấm ngực dậm chân, cầm lấy cặp xách xoay người bỏ chạy, hung ác nói: "Mẹ mày Lưu Ngọc Lu, đợi đó cho tao!"
Nhưng Lưu Ngọc Luy không cho, nắm lấy quai cặp của cậu ta, la lên: "Không xin lỗi thì không được đi!"
Bây giờ mà cậu buông tay để cho Jo Seo Yun đi, lần sau, cậu ta sẽ còn tiếp tục bắt nạt cậu ác hơn. Hiện tại có quần chúng xung quanh đang nhìn, là người thì sẽ ngại khi bị dòm ngó, Jo Seo Yun cũng vậy, cậu ta lại còn là thằng giang hồ, chột dạ không thôi.
Lưng như kim chích, nhìn một đám người bất thiện nhìn mình, Jo Seo Yun dường như sinh ra một cảm giác gọi là hoảng loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.