Chương 49
mnihpkaka
19/06/2013
Tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm ở nhà, khắp người
chằng chịt vết thương dù tất cả chúng đều đã được băng lại cẩn thận. Tôi khẽ cựa mình, muốn xuống giường nhưng ngay lập tức cơ thể đã bày tỏ ý
định đình công bằng hàng loạt cơn đau dội đến từ tứ chi, nhất quyết
không cho tôi có cơ hội cử động...
_ Nằm yên đi, những vết thương trên người cậu không nhẹ đâu!
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi, vội đánh mắt về phía cửa phòng ngủ, tôi bắt gặp Shirou đang bưng vào một bát gì đó bốc hơi nghi ngút. Chắc là đồ tẩm bổ cho tôi hoặc dược liệu trị thương, tôi đoán thế.
Cậu ấy cầm chiếc bát nhẹ nhàng tiến lại phía giường ngủ của tôi kéo ghế ngồi xuống, sau đó một tay bưng bát, một tay dùng thìa khuấy đều.
_ Người đưa tôi về đây là cậu à? – tôi khẽ hỏi.
_ Ừm.
Shirou đáp lại câu hỏi của tôi bằng một chất giọng bình thản và ấm áp giống y như ngày đầu tiên tôi gặp cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn như thế, một chỗ dựa vững vàng đáng tin cậy lại hết sức chu đáo.
Và tất nhiên không giống quỷ vô thường hay gì đó.
_ Cảm ơn, cậu lúc nào cũng tốt với tôi....tôi thì chẳng thể làm được gì cho cậu cả, tôi chỉ biết đem lại rắc rối thôi...một con nhỏ phiền phức, nhỉ?
Nghe vậy, cậu ấy không nói gì cả, chỉ khẽ lắc đầu rồi đáp lại tôi bằng một nụ cười nhẹ, tay vẫn tiếp tục khuấy đều nước trong bát.
_ Làm thế nào cậu đưa tôi về đây được, ý tôi là...cậu đâu có biết nhà tôi ở đâu?
_ Cô hiệu trưởng đã cho tôi biết, cô ấy vẫn còn lưu lại hồ sơ của cậu khi theo học ở South Devil.
_ Thì ra là vậy. Thế... – tôi khó nhọc nói - ...mẹ tôi đâu?
_ Bác gái ra ngoài một chút, nhờ tôi ở lại chăm sóc cho cậu.
_ Thế à?
_ Cậu khiến bác ấy rất lo lắng đấy, cậu...
_ Tôi đã nói rồi...- tôi cắt ngang -....tôi chỉ là một đứa giỏi gây chuyện thôi, báo hại người khác phải mất công lo lắng cho mình....chắc là tôi không sống thọ được đâu... haha...
Shirou ngừng tay không khuấy nữa, cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt nâu trầm buồn chứa nhiều tâm sự, nói:
_ Tại sao hôm nay......cậu lại đến đó?
Tôi quay mặt về phía vách tường, cố ngăn không cho bất kì cảm xúc nào lộ ra trên mặt và cố gắng không để Shirou phát hiện ra những điểm bất thường đó.
_ Hiếu kì thôi...-tôi nói-....giống như bao con quỷ rỗi việc khác, muốn biết đại lễ trăm năm một lần đó nó như thế nào.
_ Nói dối...- giọng Shirou trầm mặc -....tôi biết là cậu đang nói dối.
_ Gì nữa đây....cậu lại mới luyện được khả năng đọc suy nghĩ của người ta như đọc sách giống hắn à?
Nhắc đến hắn, khoé mắt tôi bỗng chốc cay xè.
_ Phải đó, tôi đang nói dối đấy, thế thì đã sao?
_ Cậu đến rồi đi như vậy ư? Ít ra phải làm cái gì đó chứ!... - giọng Shirou có chút bực dọc -....chẳng lẽ cậu chịu buông xuôi thật à?
_ Vậy cậu nói xem tôi phải làm gì? Xông vào cướp rể à? Cậu nghĩ gan tôi lớn cỡ nào, đủ để làm chuyện đó không?
“........”
Xét cho cùng tôi bị như vậy là đáng rồi, ai bảo tôi dám vọng tưởng đến người ta chứ, ai bảo tôi dám đâm đầu vào giấc mộng hão huyền đó chứ, trong khi rõ ràng tôi biết chắc kết thúc của câu chuyện này hoàng tử sẽ chọn cô công chúa nước láng giềng thay vì nàng tiên cá. Thậm chí tôi còn phải cám ơn ông trời bởi nếu như Shirou không xuất hiện thì có lẽ tôi đã lãnh một kết cục giống như nàng ấy rồi.
_ Bây giờ tôi muốn đi ngủ, cậu có thể trở về được không?
Tôi nói rồi nằm quay lưng vào trong, hàm ý “tiễn khách”. Shirou vẫn im lặng, mãi sau cậu ấy mới cất tiếng:
_ Thôi được, cậu cứ nghỉ ngơi đi, tôi về đây!
Tôi nghe thấy tiếng bước chân cậu ấy tiến đến cửa thì chợt dừng lại, sau cùng cậu ấy nói:
_ Giữ gìn sức khoẻ đấy, lát tỉnh dậy nhớ uống thuốc, tôi đặt ở trên bàn cho cậu.......Còn chuyện này, đừng cố ép mình như thế, muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc ra được sẽ nhẹ nhõm hơn.
...
Shirou bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại nhưng cậu chưa vội đi ngay. Cậu dựa lưng vào cánh cửa, cảm thấy tim mình quặn thắt khi tiếng nấc của cô nhóc lọt vào tai. Cậu biết rằng cô ấy rất đau, đau lắm, nhưng cách tốt nhất lúc này là để cô ấy ở một mình. Cô ấy cần có thời gian để hồi phục những vết thương trên khắp cơ thể và cả vết thương lớn ở trong lòng nữa.
---------------------
RẦM!!!
Cánh cửa tân phòng bị sút tung, cậu nhóc lạnh lùng bước vào, nhìn đôi mắt vằn đỏ của cậu lúc này, chẳng ai nhận ra trước đó nó từng mang màu hổ phách cả.
_ Chúa tể, thần muội.... ưm....thần thiếp đợi ngài đã lâu rồi.
Luciana cất giọng lanh lảnh pha chút ngượng ngùng.
_ Hừ..... cô đợi ta? - giọng Ren phát ra lạnh lùng đến độ vô cảm.
_ Thưa vâng, dĩ nhiên rồi...- Luciana nói-...bổn phận của thiếp là ở đây hầu hạ ngài mà!
_ Hầu hạ ta? ...- Ren nhếch môi - ....Cô định hầu hạ như thế nào?
Luciana mỉm cười, ánh mắt màu lam sắc sảo cụp xuống thẹn thùng. Con bé bước xuống khỏi giường rồi nhanh chân chạy lại bên cạnh cậu nhóc, mái tóc vàng óng ả quăn thành từng lọn buông xoã đầy vẻ yêu kiều.
_ Để thiếp giúp ngài thay y phục!
Con nhỏ nói, tay đưa lên kéo vạt áo choàng của Ren xuống, hai má ửng hồng nhưng trông có phần giả tạo, dường như đang cố gắng tạo cho mình một nét ngây thơ không thể hoàn hảo hơn.
_ Ái!!!!!!! Ngài làm thiếp đau!
Cô ả giãy nảy khi cậu nhóc tóm chặt lấy tay mình, sau đó giương đôi mắt to tròn lên nhìn cậu với vẻ đáng thương hết sức có thể, giống như một phản xạ có điều kiện.
_ Ta đang hỏi cô định hầu hạ như thế nào cơ mà?
Ren cười nhếch mép, ánh đỏ trong mắt cậu làm Luciana không khỏi giật mình:
_ Chúa tể.....ngài.....mắt của ngài.... – con nhỏ nói giọng đứt quãng.
_ Thế nào, mắt ta làm sao? Ngạc nhiên vì độc tính của farin xanh cấp cao tốt ngoài sức tưởng tượng à?
Cậu nhóc gằn giọng nói, thuận tay đẩy mạnh cô ả về phía bức tường sau lưng.
_ Ngài.....ngài đang nói cái gì....thiếp không hiểu...
Luciana sửng sốt nhìn cậu, ánh mắt đanh lại như không thể tin được.
_ Hạ màn được rồi đấy, quận chúa, à không....hậu cung của tôi! Cô còn muốn diễn cái vở kịch ngu ngốc của mình đến bao giờ?
_ Vở kịch của thiếp? Ngài đang nói gì vậy? Thiếp đã làm gì sai sao?
Con nhỏ vội vã đứng dậy chạy lại bên Ren nắm lấy cánh tay cậu, nói bằng đôi mắt rơm rớm lệ:
_ Chúa tể, thiếp thực sự chưa làm gì sai cả, dù ngài ghét thiếp đến đâu thì cũng không thể đặt điều như vậy, thiếp...
_ Khỏi diễn kịch nữa, ta biết cô và lão già đó đã thông đồng chuyện gì. Vì vậy, để ta không cảm thấy buồn nôn thì cô hãy bóc bỏ cái bộ mặt tử tế của mình xuống đi.
_ Ngài....
Cô ả trợn mắt nhìn cậu, trong phút chốc không thể tiêu hoá được hết những gì cậu nói, nhưng nhỏ hiểu là mình không cần phải diễn trò cho cậu xem nữa.
_ Tốt thôi, nếu ngài đã biết mọi chuyện thì thiếp cũng chẳng cần giấu. Chính thiếp đã ra lệnh hạ độc con ranh khuyết tật đó đấy!...
Con nhỏ nói, đôi mắt ánh lên tia độc ác:
_ Con ranh đó chết trăm lần chưa đủ, nội cái việc nó dám cướp đi ngài từ tay thiếp cũng đủ để nó vĩnh viễn không được siêu sinh rồi, thiếp chỉ là... Á!!!
Nói chưa dứt lời, cái cổ trắng ngần của con nhỏ đã bị cậu nhóc siết chặt:
_ Vì thế mà cô nhẫn tâm dùng farin xanh cấp cao để hành hạ cô ấy? Lại còn dám dùng hình ảnh của ta để...
Cậu nhóc gằn giọng siết chặt tay lại.
_ Khụ! Buông thiếp ra! Khụ khụ....
Luciana cố gắng vùng vẫy khỏi bàn tay của cậu nhóc nhưng vô vọng.
_ Con đàn bà như cô....sao mà độc ác quá vậy?
_ Buông...buông thiếp ra...khụ.... – con nhỏ vẫn cố kêu gào.
Đôi mày cậu nhóc nhíu lại khó chịu, cậu nói:
_ Cô bảo ta buông tha cho cô ư? Vậy tại sao trước đó cô không buông tha cho cô ấy? Cô có biết cái chất độc chết tiệt cô tống vào cơ thể cô ấy còn khiến người ta đau đớn gấp vạn lần bị bóp cổ như thế này không? Cô có biết rằng cơ thể cô ấy cứ mỗi lần bị thương lại phải chịu đau nỗi đau gấp hai gấp ba kẻ khác không...?
Luciana không nói được nữa, chỉ ho khù khụ...
_ ...Cô nói xem, với cái khả năng nửa vời ấy, con vịt con đó sẽ gắng gượng được chất độc ngu xuẩn của cô trong bao lâu, nếu như ta không chuyển dời vết thương của cô ấy sang cơ thể ta chứ? HẢ, NÓI XEM!!!!!!!!!
Ren nói mà gần như hét, trông cậu lúc này không khác gì một ác quỷ. À không, cậu ấy vốn đã là một ác quỷ rồi. Luciana ngừng ho, con nhỏ nhìn cậu với vẻ khiếp sợ tột độ, mồ hôi rịn ra đầy trán...
Ren của lúc này, hoàn toàn không giống Ren của 13 năm về trước – Ren mà cô yêu...
...
_ Quận chúa, từ từ thôi!
Tiếng một thị nữ gọi réo đằng sau. Cô bé Luciana ngày ấy cứ mải miết chạy, mải miết cười đùa mà không biết rằng mình đã vô tình chạy đến khu vực cấm của lãnh địa.
_ Quận chúa, quay trở về đi, phía trước là rừng cấm, không được vào!
_ Cho ta chơi thêm một lúc thôi!
Tiếng cô bé nằng nặc.
_ Chúa tể không cho phép đâu, ngài đã có lệnh cấm rồi, quận chúa, chúng ta quay về thôi.
_ Thúc phụ rất thương ta, thúc phụ có cấm ai thì cũng không cấm ta đâu, ta vào đó chơi chút xíu rồi ra liền!
_ Quận chúa, dừng lại đi, không được đâu!
_ Đừng lo, ta hứa sẽ ra ngay mà, đợi ta ngoài đó nhé, chị Rei, ta....
_ Quận chúa, coi chừng!!!!!!!!!!
Cô bé nghe người thị nữ hét thì chớp mắt ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ cảm thấy toàn bộ trọng lượng cơ thể mình đột nhiên biến mất. Ngay dưới chân cô bé lúc này là một vực thẳm sâu hun hút không nhìn thấy đáy.
Nếu là Luciana của hiện tại, mọi chuyện sẽ chẳng có gì, bay lên là xong.
Nhưng với Luciana của 13 năm về trước thì không đơn giản như vậy, khả năng bay trong người cô vẫn chưa hình thành. Và điều đó đồng nghĩa với việc khả năng bất tử của cô cũng chưa hoàn thiện, nếu ngã xuống vực, có thể không chết nhưng tình trạng sau này ra sao khó mà đoán được.
Hai giây sau khi nhận ra đôi chân của mình không còn đứng trên mặt đất nữa, gương mặt cô bé trở nên tái mét, cái duy nhất mà Luciana ý thức được chỉ là hét lên:
_ Á!!!!!!!!!!!! Cứu ta với, chị Rei!!!!!!
_ Nằm yên đi, những vết thương trên người cậu không nhẹ đâu!
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi, vội đánh mắt về phía cửa phòng ngủ, tôi bắt gặp Shirou đang bưng vào một bát gì đó bốc hơi nghi ngút. Chắc là đồ tẩm bổ cho tôi hoặc dược liệu trị thương, tôi đoán thế.
Cậu ấy cầm chiếc bát nhẹ nhàng tiến lại phía giường ngủ của tôi kéo ghế ngồi xuống, sau đó một tay bưng bát, một tay dùng thìa khuấy đều.
_ Người đưa tôi về đây là cậu à? – tôi khẽ hỏi.
_ Ừm.
Shirou đáp lại câu hỏi của tôi bằng một chất giọng bình thản và ấm áp giống y như ngày đầu tiên tôi gặp cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn như thế, một chỗ dựa vững vàng đáng tin cậy lại hết sức chu đáo.
Và tất nhiên không giống quỷ vô thường hay gì đó.
_ Cảm ơn, cậu lúc nào cũng tốt với tôi....tôi thì chẳng thể làm được gì cho cậu cả, tôi chỉ biết đem lại rắc rối thôi...một con nhỏ phiền phức, nhỉ?
Nghe vậy, cậu ấy không nói gì cả, chỉ khẽ lắc đầu rồi đáp lại tôi bằng một nụ cười nhẹ, tay vẫn tiếp tục khuấy đều nước trong bát.
_ Làm thế nào cậu đưa tôi về đây được, ý tôi là...cậu đâu có biết nhà tôi ở đâu?
_ Cô hiệu trưởng đã cho tôi biết, cô ấy vẫn còn lưu lại hồ sơ của cậu khi theo học ở South Devil.
_ Thì ra là vậy. Thế... – tôi khó nhọc nói - ...mẹ tôi đâu?
_ Bác gái ra ngoài một chút, nhờ tôi ở lại chăm sóc cho cậu.
_ Thế à?
_ Cậu khiến bác ấy rất lo lắng đấy, cậu...
_ Tôi đã nói rồi...- tôi cắt ngang -....tôi chỉ là một đứa giỏi gây chuyện thôi, báo hại người khác phải mất công lo lắng cho mình....chắc là tôi không sống thọ được đâu... haha...
Shirou ngừng tay không khuấy nữa, cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt nâu trầm buồn chứa nhiều tâm sự, nói:
_ Tại sao hôm nay......cậu lại đến đó?
Tôi quay mặt về phía vách tường, cố ngăn không cho bất kì cảm xúc nào lộ ra trên mặt và cố gắng không để Shirou phát hiện ra những điểm bất thường đó.
_ Hiếu kì thôi...-tôi nói-....giống như bao con quỷ rỗi việc khác, muốn biết đại lễ trăm năm một lần đó nó như thế nào.
_ Nói dối...- giọng Shirou trầm mặc -....tôi biết là cậu đang nói dối.
_ Gì nữa đây....cậu lại mới luyện được khả năng đọc suy nghĩ của người ta như đọc sách giống hắn à?
Nhắc đến hắn, khoé mắt tôi bỗng chốc cay xè.
_ Phải đó, tôi đang nói dối đấy, thế thì đã sao?
_ Cậu đến rồi đi như vậy ư? Ít ra phải làm cái gì đó chứ!... - giọng Shirou có chút bực dọc -....chẳng lẽ cậu chịu buông xuôi thật à?
_ Vậy cậu nói xem tôi phải làm gì? Xông vào cướp rể à? Cậu nghĩ gan tôi lớn cỡ nào, đủ để làm chuyện đó không?
“........”
Xét cho cùng tôi bị như vậy là đáng rồi, ai bảo tôi dám vọng tưởng đến người ta chứ, ai bảo tôi dám đâm đầu vào giấc mộng hão huyền đó chứ, trong khi rõ ràng tôi biết chắc kết thúc của câu chuyện này hoàng tử sẽ chọn cô công chúa nước láng giềng thay vì nàng tiên cá. Thậm chí tôi còn phải cám ơn ông trời bởi nếu như Shirou không xuất hiện thì có lẽ tôi đã lãnh một kết cục giống như nàng ấy rồi.
_ Bây giờ tôi muốn đi ngủ, cậu có thể trở về được không?
Tôi nói rồi nằm quay lưng vào trong, hàm ý “tiễn khách”. Shirou vẫn im lặng, mãi sau cậu ấy mới cất tiếng:
_ Thôi được, cậu cứ nghỉ ngơi đi, tôi về đây!
Tôi nghe thấy tiếng bước chân cậu ấy tiến đến cửa thì chợt dừng lại, sau cùng cậu ấy nói:
_ Giữ gìn sức khoẻ đấy, lát tỉnh dậy nhớ uống thuốc, tôi đặt ở trên bàn cho cậu.......Còn chuyện này, đừng cố ép mình như thế, muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc ra được sẽ nhẹ nhõm hơn.
...
Shirou bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại nhưng cậu chưa vội đi ngay. Cậu dựa lưng vào cánh cửa, cảm thấy tim mình quặn thắt khi tiếng nấc của cô nhóc lọt vào tai. Cậu biết rằng cô ấy rất đau, đau lắm, nhưng cách tốt nhất lúc này là để cô ấy ở một mình. Cô ấy cần có thời gian để hồi phục những vết thương trên khắp cơ thể và cả vết thương lớn ở trong lòng nữa.
---------------------
RẦM!!!
Cánh cửa tân phòng bị sút tung, cậu nhóc lạnh lùng bước vào, nhìn đôi mắt vằn đỏ của cậu lúc này, chẳng ai nhận ra trước đó nó từng mang màu hổ phách cả.
_ Chúa tể, thần muội.... ưm....thần thiếp đợi ngài đã lâu rồi.
Luciana cất giọng lanh lảnh pha chút ngượng ngùng.
_ Hừ..... cô đợi ta? - giọng Ren phát ra lạnh lùng đến độ vô cảm.
_ Thưa vâng, dĩ nhiên rồi...- Luciana nói-...bổn phận của thiếp là ở đây hầu hạ ngài mà!
_ Hầu hạ ta? ...- Ren nhếch môi - ....Cô định hầu hạ như thế nào?
Luciana mỉm cười, ánh mắt màu lam sắc sảo cụp xuống thẹn thùng. Con bé bước xuống khỏi giường rồi nhanh chân chạy lại bên cạnh cậu nhóc, mái tóc vàng óng ả quăn thành từng lọn buông xoã đầy vẻ yêu kiều.
_ Để thiếp giúp ngài thay y phục!
Con nhỏ nói, tay đưa lên kéo vạt áo choàng của Ren xuống, hai má ửng hồng nhưng trông có phần giả tạo, dường như đang cố gắng tạo cho mình một nét ngây thơ không thể hoàn hảo hơn.
_ Ái!!!!!!! Ngài làm thiếp đau!
Cô ả giãy nảy khi cậu nhóc tóm chặt lấy tay mình, sau đó giương đôi mắt to tròn lên nhìn cậu với vẻ đáng thương hết sức có thể, giống như một phản xạ có điều kiện.
_ Ta đang hỏi cô định hầu hạ như thế nào cơ mà?
Ren cười nhếch mép, ánh đỏ trong mắt cậu làm Luciana không khỏi giật mình:
_ Chúa tể.....ngài.....mắt của ngài.... – con nhỏ nói giọng đứt quãng.
_ Thế nào, mắt ta làm sao? Ngạc nhiên vì độc tính của farin xanh cấp cao tốt ngoài sức tưởng tượng à?
Cậu nhóc gằn giọng nói, thuận tay đẩy mạnh cô ả về phía bức tường sau lưng.
_ Ngài.....ngài đang nói cái gì....thiếp không hiểu...
Luciana sửng sốt nhìn cậu, ánh mắt đanh lại như không thể tin được.
_ Hạ màn được rồi đấy, quận chúa, à không....hậu cung của tôi! Cô còn muốn diễn cái vở kịch ngu ngốc của mình đến bao giờ?
_ Vở kịch của thiếp? Ngài đang nói gì vậy? Thiếp đã làm gì sai sao?
Con nhỏ vội vã đứng dậy chạy lại bên Ren nắm lấy cánh tay cậu, nói bằng đôi mắt rơm rớm lệ:
_ Chúa tể, thiếp thực sự chưa làm gì sai cả, dù ngài ghét thiếp đến đâu thì cũng không thể đặt điều như vậy, thiếp...
_ Khỏi diễn kịch nữa, ta biết cô và lão già đó đã thông đồng chuyện gì. Vì vậy, để ta không cảm thấy buồn nôn thì cô hãy bóc bỏ cái bộ mặt tử tế của mình xuống đi.
_ Ngài....
Cô ả trợn mắt nhìn cậu, trong phút chốc không thể tiêu hoá được hết những gì cậu nói, nhưng nhỏ hiểu là mình không cần phải diễn trò cho cậu xem nữa.
_ Tốt thôi, nếu ngài đã biết mọi chuyện thì thiếp cũng chẳng cần giấu. Chính thiếp đã ra lệnh hạ độc con ranh khuyết tật đó đấy!...
Con nhỏ nói, đôi mắt ánh lên tia độc ác:
_ Con ranh đó chết trăm lần chưa đủ, nội cái việc nó dám cướp đi ngài từ tay thiếp cũng đủ để nó vĩnh viễn không được siêu sinh rồi, thiếp chỉ là... Á!!!
Nói chưa dứt lời, cái cổ trắng ngần của con nhỏ đã bị cậu nhóc siết chặt:
_ Vì thế mà cô nhẫn tâm dùng farin xanh cấp cao để hành hạ cô ấy? Lại còn dám dùng hình ảnh của ta để...
Cậu nhóc gằn giọng siết chặt tay lại.
_ Khụ! Buông thiếp ra! Khụ khụ....
Luciana cố gắng vùng vẫy khỏi bàn tay của cậu nhóc nhưng vô vọng.
_ Con đàn bà như cô....sao mà độc ác quá vậy?
_ Buông...buông thiếp ra...khụ.... – con nhỏ vẫn cố kêu gào.
Đôi mày cậu nhóc nhíu lại khó chịu, cậu nói:
_ Cô bảo ta buông tha cho cô ư? Vậy tại sao trước đó cô không buông tha cho cô ấy? Cô có biết cái chất độc chết tiệt cô tống vào cơ thể cô ấy còn khiến người ta đau đớn gấp vạn lần bị bóp cổ như thế này không? Cô có biết rằng cơ thể cô ấy cứ mỗi lần bị thương lại phải chịu đau nỗi đau gấp hai gấp ba kẻ khác không...?
Luciana không nói được nữa, chỉ ho khù khụ...
_ ...Cô nói xem, với cái khả năng nửa vời ấy, con vịt con đó sẽ gắng gượng được chất độc ngu xuẩn của cô trong bao lâu, nếu như ta không chuyển dời vết thương của cô ấy sang cơ thể ta chứ? HẢ, NÓI XEM!!!!!!!!!
Ren nói mà gần như hét, trông cậu lúc này không khác gì một ác quỷ. À không, cậu ấy vốn đã là một ác quỷ rồi. Luciana ngừng ho, con nhỏ nhìn cậu với vẻ khiếp sợ tột độ, mồ hôi rịn ra đầy trán...
Ren của lúc này, hoàn toàn không giống Ren của 13 năm về trước – Ren mà cô yêu...
...
_ Quận chúa, từ từ thôi!
Tiếng một thị nữ gọi réo đằng sau. Cô bé Luciana ngày ấy cứ mải miết chạy, mải miết cười đùa mà không biết rằng mình đã vô tình chạy đến khu vực cấm của lãnh địa.
_ Quận chúa, quay trở về đi, phía trước là rừng cấm, không được vào!
_ Cho ta chơi thêm một lúc thôi!
Tiếng cô bé nằng nặc.
_ Chúa tể không cho phép đâu, ngài đã có lệnh cấm rồi, quận chúa, chúng ta quay về thôi.
_ Thúc phụ rất thương ta, thúc phụ có cấm ai thì cũng không cấm ta đâu, ta vào đó chơi chút xíu rồi ra liền!
_ Quận chúa, dừng lại đi, không được đâu!
_ Đừng lo, ta hứa sẽ ra ngay mà, đợi ta ngoài đó nhé, chị Rei, ta....
_ Quận chúa, coi chừng!!!!!!!!!!
Cô bé nghe người thị nữ hét thì chớp mắt ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ cảm thấy toàn bộ trọng lượng cơ thể mình đột nhiên biến mất. Ngay dưới chân cô bé lúc này là một vực thẳm sâu hun hút không nhìn thấy đáy.
Nếu là Luciana của hiện tại, mọi chuyện sẽ chẳng có gì, bay lên là xong.
Nhưng với Luciana của 13 năm về trước thì không đơn giản như vậy, khả năng bay trong người cô vẫn chưa hình thành. Và điều đó đồng nghĩa với việc khả năng bất tử của cô cũng chưa hoàn thiện, nếu ngã xuống vực, có thể không chết nhưng tình trạng sau này ra sao khó mà đoán được.
Hai giây sau khi nhận ra đôi chân của mình không còn đứng trên mặt đất nữa, gương mặt cô bé trở nên tái mét, cái duy nhất mà Luciana ý thức được chỉ là hét lên:
_ Á!!!!!!!!!!!! Cứu ta với, chị Rei!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.