I'm Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh
Chương 45: Khúc dạo đầu
Mcyyn
13/07/2021
Thành chủ phủ. Tôi vừa nhảy xuống ngựa thì cũng là lúc quan lại đang đi ra, cả đám người đang cười nói rôm rả im bặt, nhìn nhau rồi lại nhìn tôi xem nên phản ứng như thế nào. Tôi phẩy tay, đi thẳng vào trong, lính canh cửa không nhận ra tôi nhưng thấy thái độ của quan lại cũng không dám lên ngăn cản. Trên đất nước này, chỉ có một họ Quân Dạ duy nhất là vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia, một dòng độc đinh, không còn người ngoài nào khác mang họ này. Khi tôi nói ra họ của mình thì quan lại cũng hiểu vấn đề rồi, không cần giải thích rõ ràng, nhiều chuyện chỉ nên ngầm hiểu là được.
“Tham kiến công chúa” La thành chủ vội chạy ra chắp tay cúi đầu hành lễ
“Lão La, Hiên ở đâu?” tôi gật đầu hỏi
“Hoàng tướng quân đang nghỉ ngơi trong sân nhỏ thưa ngài”
“Đã biết, cảm ơn nha”
“Công chúa đi thong thả”
Tôi cầm thuốc vào trong sân nhỏ, Hiên đang ngồi dưới gốc cây, nhắm mắt nghỉ ngơi, trên bàn là một giỏ anh đào đã rửa sạch. Tôi ngồi xuống ghế đối diện, đặt thuốc lên bàn
“Anh đào nhỏ, em về rồi”
“Ừm” tôi hắng giọng “đưa tay đây”
Hiên ngoan ngoãn đặt tay lên bàn, tôi cầm lấy, kéo tay áo lên, băng cũng đã lâu rồi, có vết bẩn, tôi tháo băng, cằn nhằn
“Băng lâu như thế rồi mà anh không thay thuốc”
“Chờ em”
Lời mắng đang đến miệng thì nghẹn lại, tôi tủm tỉm cười, nhẹ nhàng lau miệng vết thương, rắc thuốc rồi băng băng mới lại, cẩn thận thắt một cái nơ xinh xắn
“Cô gái đó là sao?”
“Oan uổng” Hiên giơ tay xin hàng, tôi đè lại tay anh “hôm đó anh vào rừng tìm thuốc, tiện thể săn thú, là con sói đó nhào vào anh, anh chỉ phòng bị thôi, không ngờ đúng lúc đó nó cũng đang tấn công người khác, bị thương một chút, nhưng có một bộ da cực đẹp, anh sẽ làm cho em áo khoác mới vào mùa đông”
“Em đâu có thiếu áo, mấy chuyện này để cho tú nương làm là được rồi”
“Vậy đâu có thể bằng áo anh làm được?”
“Được được, em sẽ xem anh làm áo, anh mà không làm thật đẹp em sẽ khiển trách”
“Đã rõ!”
Tôi tủm tỉm cười, nhìn cánh tay băng của anh, đau lòng nói
“Lần sau không được như vậy, phải bảo vệ tốt bản thân, đừng để bị thương, em sẽ đau lòng”
“Được, anh sẽ bảo vệ tốt bản thân” Hiên xoa đầu tôi
“Trong quân doanh có vài kẻ thích chèn ép em, vậy mà gặp anh lại ngoan như thế”
“Chẳng phải do em giấu thân phận sao, với người không có hậu thuẫn phía sau sẽ khắt khe hơn, đây là thói đời”
“Đúng là có mắt không thấy thái dương” tôi bĩu môi, ngồi ngay ngắn lại rồi huýt sáo, ám vệ xuất hiện “Điều tra Lý tiểu tướng thế nào?”
“Đã có kết quả, mời ngài xem”
“Được rồi, đi đi” tôi nhận lấy tờ giấy gấp nhỏ, ám vệ lắc mình biến mất
“Thế nào?” Hiên nhìn tôi chăm chú xem tờ giấy
“Bình thường, hoàn toàn bình thường, có lẽ là do em đa nghi quá rồi” tôi đưa mẩu giấy cho Hiên
“Đúng vậy, không thấy bất cứ hành động bất thường nào cả” Hiên xem xong cũng gật đầu “em ở đây lâu không?”
“Có việc, nghỉ ngơi đến mai sang thành Chấn Đông bàn chuyện với Doãn Hy”
“Em với Doãn công tử thật quen thuộc, ngay từ lần gặp đầu tiên đã như quen từ lâu”
“Không đến mức đó, chỉ là lợi ích của em sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của hắn, bắt buộc phải giúp em thì nhiệm vụ của hắn mới có thể thuận lợi được” tôi bỏ một quả anh đào vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, nói tiếp “Hắn chỉ cần thấy em là ngay lập tức quên mất đoan chính mà vò đầu bứt tai, liều mạng kiếm tiền, cười chết mất”
“Em thật là, chỉ thích ức hiếp hắn”
“Là hắn đáng đời” tôi bĩu môi
Cảnh ấm áp này không kéo dài được lâu, tôi quay lại khách điếm nghỉ ngơi rồi hôm sau lên ngựa đến thành Chấn Đông.
“Tham kiến công chúa” La thành chủ vội chạy ra chắp tay cúi đầu hành lễ
“Lão La, Hiên ở đâu?” tôi gật đầu hỏi
“Hoàng tướng quân đang nghỉ ngơi trong sân nhỏ thưa ngài”
“Đã biết, cảm ơn nha”
“Công chúa đi thong thả”
Tôi cầm thuốc vào trong sân nhỏ, Hiên đang ngồi dưới gốc cây, nhắm mắt nghỉ ngơi, trên bàn là một giỏ anh đào đã rửa sạch. Tôi ngồi xuống ghế đối diện, đặt thuốc lên bàn
“Anh đào nhỏ, em về rồi”
“Ừm” tôi hắng giọng “đưa tay đây”
Hiên ngoan ngoãn đặt tay lên bàn, tôi cầm lấy, kéo tay áo lên, băng cũng đã lâu rồi, có vết bẩn, tôi tháo băng, cằn nhằn
“Băng lâu như thế rồi mà anh không thay thuốc”
“Chờ em”
Lời mắng đang đến miệng thì nghẹn lại, tôi tủm tỉm cười, nhẹ nhàng lau miệng vết thương, rắc thuốc rồi băng băng mới lại, cẩn thận thắt một cái nơ xinh xắn
“Cô gái đó là sao?”
“Oan uổng” Hiên giơ tay xin hàng, tôi đè lại tay anh “hôm đó anh vào rừng tìm thuốc, tiện thể săn thú, là con sói đó nhào vào anh, anh chỉ phòng bị thôi, không ngờ đúng lúc đó nó cũng đang tấn công người khác, bị thương một chút, nhưng có một bộ da cực đẹp, anh sẽ làm cho em áo khoác mới vào mùa đông”
“Em đâu có thiếu áo, mấy chuyện này để cho tú nương làm là được rồi”
“Vậy đâu có thể bằng áo anh làm được?”
“Được được, em sẽ xem anh làm áo, anh mà không làm thật đẹp em sẽ khiển trách”
“Đã rõ!”
Tôi tủm tỉm cười, nhìn cánh tay băng của anh, đau lòng nói
“Lần sau không được như vậy, phải bảo vệ tốt bản thân, đừng để bị thương, em sẽ đau lòng”
“Được, anh sẽ bảo vệ tốt bản thân” Hiên xoa đầu tôi
“Trong quân doanh có vài kẻ thích chèn ép em, vậy mà gặp anh lại ngoan như thế”
“Chẳng phải do em giấu thân phận sao, với người không có hậu thuẫn phía sau sẽ khắt khe hơn, đây là thói đời”
“Đúng là có mắt không thấy thái dương” tôi bĩu môi, ngồi ngay ngắn lại rồi huýt sáo, ám vệ xuất hiện “Điều tra Lý tiểu tướng thế nào?”
“Đã có kết quả, mời ngài xem”
“Được rồi, đi đi” tôi nhận lấy tờ giấy gấp nhỏ, ám vệ lắc mình biến mất
“Thế nào?” Hiên nhìn tôi chăm chú xem tờ giấy
“Bình thường, hoàn toàn bình thường, có lẽ là do em đa nghi quá rồi” tôi đưa mẩu giấy cho Hiên
“Đúng vậy, không thấy bất cứ hành động bất thường nào cả” Hiên xem xong cũng gật đầu “em ở đây lâu không?”
“Có việc, nghỉ ngơi đến mai sang thành Chấn Đông bàn chuyện với Doãn Hy”
“Em với Doãn công tử thật quen thuộc, ngay từ lần gặp đầu tiên đã như quen từ lâu”
“Không đến mức đó, chỉ là lợi ích của em sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của hắn, bắt buộc phải giúp em thì nhiệm vụ của hắn mới có thể thuận lợi được” tôi bỏ một quả anh đào vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, nói tiếp “Hắn chỉ cần thấy em là ngay lập tức quên mất đoan chính mà vò đầu bứt tai, liều mạng kiếm tiền, cười chết mất”
“Em thật là, chỉ thích ức hiếp hắn”
“Là hắn đáng đời” tôi bĩu môi
Cảnh ấm áp này không kéo dài được lâu, tôi quay lại khách điếm nghỉ ngơi rồi hôm sau lên ngựa đến thành Chấn Đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.