I'm Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh
Chương 24: Thật ra, em rất thích anh.
Mcyyn
13/07/2021
“Tìm thấy chấp niệm xong em sẽ rời đi sao?”
“Em không biết”
“Vậy trước khi rời đi thì hãy vui chơi ở đây thỏa thích đi”
“Em sẽ”
“Sinh nhật em là bao nhiêu vậy?”
“25/8”
“Sinh nhật em cũng vào tháng 8 sao? Sinh nhật anh vào 9/8 đó”
“Trùng hợp thật” tôi cười “cũng may là không quên mất sinh nhật”
“Có lẽ em rất thích sinh nhật của mình”
“Thật sao? Em không nhớ, chỉ cảm giác được em không thích ngày này cho lắm”
“Tại sao lại không thích sinh nhật cơ chứ, đợi đến ngày đó anh sẽ nấu một bát canh rong biển thật to, mua một chiếc bánh thật ngon cho em”
“Thật sao? Anh không được nói dóc đâu đó!”
“Tất nhiên, quân tử nhất ngôn”
“quân tử nhất ngôn có nghĩa là gì vậy?”
“Nghĩa là người tử tế, một người có cư xử đúng mực thì nói lời là phải giữ lấy lời, đã hứa là nhất định sẽ làm được chứ không phải là để hứa suông.”
“Vậy được”
Tôi nhìn anh, anh nhìn về phía ánh đèn xa xa.
“Tuyết lại rơi rồi” anh đưa tay ra đón những bông tuyết nhỏ bé “Nơi em sống trước kia không có tuyết đâu nhỉ?”
“Chắc chắn rồi, dù sao cũng là nước cận nhiệt đới, nhưng có vài khu vực đến mùa đông cũng sẽ có tuyết”
“Nếu có cơ hội anh sẽ đến đất nước đó du lịch, khí hậu ở đó chắc chắn đa dạng lắm”
“Em thích tuyết, thích lạnh, nhưng không thể chịu nổi lạnh, giờ thì hay rồi, em có thể nghịch tuyết mà không cảm thấy lạnh nữa, mỗi lần chạm vào tuyết hay đá lạnh cũng không cần sợ mạch máu đóng băng nữa rồi”
“Sắp sang năm mới rồi, Giáng sinh cũng đến rồi, em hãy đi chơi nhiều lên một chút nhé! Ngày lễ ở đây đẹp cực kì luôn đó”
“Được”
“Mấy hôm đó anh không đón cùng em được, có vài lịch trình bị vướng, cả party ở công ty nữa”
“Đừng lo, em sẽ đi chơi thật vui vẻ, anh cứ làm việc của anh đi nhé!”
“Ngoan, anh phải xuống rồi, ngủ ngon nhé!”
“Ngủ ngon, byebye”
Tôi nhìn bóng anh khuất dần theo góc khuất của cầu thang, thở dài thật lâu. Có những cảm xúc như mầm cây vậy, gieo hạt, nảy mầm, chỉ cần chăm sóc một chút, quan tâm một chút, sẽ lớn dần lên theo năm tháng. Không ngăn được, không dừng lại được. Thật ra, tôi rất thích anh. Có rất nhiều lý do để ‘thích’. Thật ra, tôi rất nhớ anh. Thi thoảng không kìm được lòng tôi sẽ lén chạy theo và ngắm nhìn anh từ xa. Nhưng, chỉ có vậy, không thể bước xa hơn được, tôi rất rõ ràng. Trong tôi có một cỗ tự ti khó mà phai bớt được, hơn nữa, chúng tôi không cùng một thế giới, hơn nữa, tôi quan sát thật lâu, anh không hề có cảm giác khác hay xao động khi nhìn tôi. Anh xứng đáng với một người xinh đẹp, đẹp người đẹp nết, hơn hết là có cùng thế giới với anh và anh thật sự thích người đó. Đây là thực tế, cũng là đau lòng, là vết thương tôi cố gắng giấu đi, cố gắng che đậy. Tại sao một người lại thích một người khác? Tôi quyết định giấu tình cảm này trong lòng cho đến lúc rời đi, chỉ mình tôi biết là đủ, sẽ không có bối rối, không có ngại ngùng.
Tôi biết rõ, cũng đủ tỉnh táo để hiểu được những chuyện không thể nào khác được. Tôi không thích ngày sinh của mình, không thích ngày mình ra đời, không thích thế giới này, nhưng thế giới này lại có anh, tôi thích anh. Đôi lúc tôi thắc mắc rằng tôi thật sự có phải nằm trong khoảng 14,15 tuổi không? Bởi có những suy nghĩ của tôi thật sự không phù hợp với số tuổi này. Tôi cũng đã từng tra số tuổi của mình theo năm, bởi ngày sinh âm của tôi là rằm tháng bảy nên tìm theo số năm trùng với ngày sinh dương lịch thì năm nay tôi đúng là từng đó tuổi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, tại sao năm nay lại là 2013? Nhưng tôi không tìm được cách giải thích nào phù hợp cho nghi vấn trong lòng mình, thắc mắc rồi lại cứ thế bỏ qua như vậy.
Ngày lễ Giáng sinh và tết dương lịch đến thật nhanh, tôi hòa cùng dòng người vội vã, náo nhiệt đi dạo phố rồi lại đi dạo quanh bờ sông Hàn. Thế giới này thật to lớn, có vô số loại người, vô số hoàn cảnh, có giàu có, có no đủ, có những người cực khổ mưu sinh, có những người lương thiện bị ức hiếp, có những kẻ ác hoành hành, có những kẻ ác bị trừng phạt,... trái đất vẫn quay, ngày rồi lại đến đêm, quy luật đó cứ lặp đi lặp lại, cũng không vì ai mà dừng lại. Vui vẻ, đau đớn, hạnh phúc, thương tâm,... đủ mọi sắc thái cảm xúc xuất hiện quanh cuộc sống này. Tôi lại là kẻ ngoài cuộc, tôi chỉ có thể đứng ngoài và quan sát tất cả, không thể làm được gì.
“Em không biết”
“Vậy trước khi rời đi thì hãy vui chơi ở đây thỏa thích đi”
“Em sẽ”
“Sinh nhật em là bao nhiêu vậy?”
“25/8”
“Sinh nhật em cũng vào tháng 8 sao? Sinh nhật anh vào 9/8 đó”
“Trùng hợp thật” tôi cười “cũng may là không quên mất sinh nhật”
“Có lẽ em rất thích sinh nhật của mình”
“Thật sao? Em không nhớ, chỉ cảm giác được em không thích ngày này cho lắm”
“Tại sao lại không thích sinh nhật cơ chứ, đợi đến ngày đó anh sẽ nấu một bát canh rong biển thật to, mua một chiếc bánh thật ngon cho em”
“Thật sao? Anh không được nói dóc đâu đó!”
“Tất nhiên, quân tử nhất ngôn”
“quân tử nhất ngôn có nghĩa là gì vậy?”
“Nghĩa là người tử tế, một người có cư xử đúng mực thì nói lời là phải giữ lấy lời, đã hứa là nhất định sẽ làm được chứ không phải là để hứa suông.”
“Vậy được”
Tôi nhìn anh, anh nhìn về phía ánh đèn xa xa.
“Tuyết lại rơi rồi” anh đưa tay ra đón những bông tuyết nhỏ bé “Nơi em sống trước kia không có tuyết đâu nhỉ?”
“Chắc chắn rồi, dù sao cũng là nước cận nhiệt đới, nhưng có vài khu vực đến mùa đông cũng sẽ có tuyết”
“Nếu có cơ hội anh sẽ đến đất nước đó du lịch, khí hậu ở đó chắc chắn đa dạng lắm”
“Em thích tuyết, thích lạnh, nhưng không thể chịu nổi lạnh, giờ thì hay rồi, em có thể nghịch tuyết mà không cảm thấy lạnh nữa, mỗi lần chạm vào tuyết hay đá lạnh cũng không cần sợ mạch máu đóng băng nữa rồi”
“Sắp sang năm mới rồi, Giáng sinh cũng đến rồi, em hãy đi chơi nhiều lên một chút nhé! Ngày lễ ở đây đẹp cực kì luôn đó”
“Được”
“Mấy hôm đó anh không đón cùng em được, có vài lịch trình bị vướng, cả party ở công ty nữa”
“Đừng lo, em sẽ đi chơi thật vui vẻ, anh cứ làm việc của anh đi nhé!”
“Ngoan, anh phải xuống rồi, ngủ ngon nhé!”
“Ngủ ngon, byebye”
Tôi nhìn bóng anh khuất dần theo góc khuất của cầu thang, thở dài thật lâu. Có những cảm xúc như mầm cây vậy, gieo hạt, nảy mầm, chỉ cần chăm sóc một chút, quan tâm một chút, sẽ lớn dần lên theo năm tháng. Không ngăn được, không dừng lại được. Thật ra, tôi rất thích anh. Có rất nhiều lý do để ‘thích’. Thật ra, tôi rất nhớ anh. Thi thoảng không kìm được lòng tôi sẽ lén chạy theo và ngắm nhìn anh từ xa. Nhưng, chỉ có vậy, không thể bước xa hơn được, tôi rất rõ ràng. Trong tôi có một cỗ tự ti khó mà phai bớt được, hơn nữa, chúng tôi không cùng một thế giới, hơn nữa, tôi quan sát thật lâu, anh không hề có cảm giác khác hay xao động khi nhìn tôi. Anh xứng đáng với một người xinh đẹp, đẹp người đẹp nết, hơn hết là có cùng thế giới với anh và anh thật sự thích người đó. Đây là thực tế, cũng là đau lòng, là vết thương tôi cố gắng giấu đi, cố gắng che đậy. Tại sao một người lại thích một người khác? Tôi quyết định giấu tình cảm này trong lòng cho đến lúc rời đi, chỉ mình tôi biết là đủ, sẽ không có bối rối, không có ngại ngùng.
Tôi biết rõ, cũng đủ tỉnh táo để hiểu được những chuyện không thể nào khác được. Tôi không thích ngày sinh của mình, không thích ngày mình ra đời, không thích thế giới này, nhưng thế giới này lại có anh, tôi thích anh. Đôi lúc tôi thắc mắc rằng tôi thật sự có phải nằm trong khoảng 14,15 tuổi không? Bởi có những suy nghĩ của tôi thật sự không phù hợp với số tuổi này. Tôi cũng đã từng tra số tuổi của mình theo năm, bởi ngày sinh âm của tôi là rằm tháng bảy nên tìm theo số năm trùng với ngày sinh dương lịch thì năm nay tôi đúng là từng đó tuổi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, tại sao năm nay lại là 2013? Nhưng tôi không tìm được cách giải thích nào phù hợp cho nghi vấn trong lòng mình, thắc mắc rồi lại cứ thế bỏ qua như vậy.
Ngày lễ Giáng sinh và tết dương lịch đến thật nhanh, tôi hòa cùng dòng người vội vã, náo nhiệt đi dạo phố rồi lại đi dạo quanh bờ sông Hàn. Thế giới này thật to lớn, có vô số loại người, vô số hoàn cảnh, có giàu có, có no đủ, có những người cực khổ mưu sinh, có những người lương thiện bị ức hiếp, có những kẻ ác hoành hành, có những kẻ ác bị trừng phạt,... trái đất vẫn quay, ngày rồi lại đến đêm, quy luật đó cứ lặp đi lặp lại, cũng không vì ai mà dừng lại. Vui vẻ, đau đớn, hạnh phúc, thương tâm,... đủ mọi sắc thái cảm xúc xuất hiện quanh cuộc sống này. Tôi lại là kẻ ngoài cuộc, tôi chỉ có thể đứng ngoài và quan sát tất cả, không thể làm được gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.