Chương 8
Christie Craig
12/04/2016
Shala cảm thấy lương tâm đè nặng trong lồng ngực, nhưng việc này đâu có sai. Đó là máy ảnh của cô mà, khỉ thật!
Trong bếp và trong chạn, cô thấy đủ loại dụng cụ nấu nướng, nhưng dù đã lục tìm mọi ngóc ngách, cô vẫn không tìm được chiếc Nikon của mình. Dẫu vậy, cô đã biết được rằng anh ta rất thích ngũ cốc Lucky Charms. Ba hộp đủ coi là rất thích rồi. Nghĩ đến hai gói trong tủ đồ ăn nhà cô – mà cô mới ăn hết một gói – cô cũng không được quyền phán xét gì.
Vì trong căn bếp xem ra không có chiếc Nikon, cô lục tủ tivi trong phòng khách. Ở đó cô khám phá ra kho DVD của Sky. Cô mong sẽ thấy vài cuộn băng người lớn, nhưng không, chủ yếu là phim hành động. Đáng ngạc nhiên là, ngoài hai bộ ra thì cô đã xem hết.
Đến lúc cô tới phòng để máy tính, cô đã quyết tâm sẽ chỉ lấy thẻ nhớ nếu tìm được máy ảnh. Cô đáng ra nên hỏi xin anh cái đó ngay từ đầu. Cô hẳn sẽ làm thế nếu cô không quá phân tâm. Như thế này thì cô vẫn có thể tải hình ảnh về và làm xong vài việc. Cô thậm chí còn có thể trả được phí phạt để lấy lại máy ảnh, dù là, có phải xuống địa ngục hay đối mặt với một cơn đại hồng thủy đi nữa thì cô cũng sẽ không đánh bóng giày cho anh đâu. Những điều ấy không có nghĩa rằng cô cảm thấy Sky có quyền giữ máy ảnh của cô, chỉ là cô thấy không đúng khi lục lọi nhà anh trong khi anh đi vắng.
Nhắm mắt lại, cô thầm cầu nguyện rằng ông Redfoot sẽ ổn. Cô nhớ ông đã gọi cô là Mắt Xanh như thế nào, và cô thích ý nghĩ rằng ông đã đặt biệt danh cho cô. Ông cô đã gọi cô là Bí Ngô. Cha cô, khi còn sống, đã gọi cô là Công Chúa. Được gọi bằng biệt danh khiến cô cảm thấy đặc biệt. Cô mơ hồ nhớ đã từng hỏi chồng cũ xem anh có biệt danh cho cô không. Anh ta cười ha hả và nói, “Có – cô gái điếm của anh.” Mà cô thậm chí còn không phải là cô gái điếm duy nhất của anh ta!
Gạt quá khứ sang một bên, cô nhìn quanh phòng đặt máy tính. Rất nhiều ngăn kéo và tủ đựng tài liệu, rất nhiều chỗ để giấu một chiếc máy ảnh, nhưng chúng chỉ đựng tài liệu và các hồ sơ cũ. Cô không phí thời gian kiểm tra từng cái một, mục đích của cô không phải là đi rình mò. Dẫu vậy, khi đóng bàn lại, cô vô tình đánh thức máy tính. Cô nghe nó rầm rì rồi thức dậy. Màn hình sáng lên cùng một bức ảnh của cô. Chà, không phải chỉ có mỗi ảnh cô, mà còn đi kèm trang web của cô nữa. Anh không nói dối về việc đã thăm trang mạng của cô. Anh chắc chắn là đã kiểm tra chán chê rồi, xem ra cô cũng không nên cảm thấy tội lỗi nhiều lắm về việc sục sạo nhà của anh.
Lên mạng không giống với việc lục lọi cả nhà anh.
Cô lờ đi cảm giác tội lỗi day dứt và bật khỏi ghế. Khi quay người rời khỏi phòng, cô phát hiện thấy các bức ảnh đóng khung trên một cái giá: ảnh của Sky cùng một gia đình. Shala nhìn gần hơn và cô nhận ra người đàn ông trong bức ảnh là ông Redfoot. Ông có phải cha của Sky không? Một lần nữa tim cô lại thắt lại với hy vọng rằng mọi chuyện đều diễn biến tốt đẹp.
Sau đó Shala thấy mình đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ chính. Cô có thể ngửi thấy mùi của anh ở đây. Hương thơm da thịt đàn ông ngái ngủ lấp đầy mũi cô, và ánh sáng từ hành lang tràn vào phòng. Cô nhìn thấy một chiếc giường cỡ lớn bừa bộn với ga giường màu nâu sậm và một cái chăn còn sậm màu và lộn xộn hơn. Trong khoảng một giây, cô cho phép mình tưởng tượng ra Sky trên giường. Trí tưởng tượng của cô bước thêm một bước và cô cảm thấy mình trên chiếc gường đó với anh.
Ôi, khỉ thật! Cô làm sao thế cơ chứ? Có phải bị con chó kia quấy rối đã biến cô thành người phụ nữ li dị động tình không? Rũ bỏ dục vọng, cô bước vào phòng. “Nếu mình là một chiếc máy ảnh thì mình sẽ ở đâu?” Nhưng mắt cô vẫn dán chặt vào chiếc giường. Ánh đèn mờ mờ tạo ra một khung cảnh thật thân mật.
Sky có đưa nhiều phụ nữ về nhà không? Tôi không có xu hướng bảo những phụ nữ xinh đẹp là họ không thể ở trong nhà tôi… hay trên giường tôi. Đó là những gì anh đã nói. Tất nhiên là Sky đã đưa rất nhiều phụ nữ về nhà.
“Nếu mình là một chiếc máy ảnh, mình sẽ không ở trong chiếc giường đó.” Cô chạm vào công tắc đèn, hy vọng xua đuổi được những suy nghĩ của mình. Như cả ngôi nhà, bài trí trong phòng rất đặc biệt – không giống như kiểu có một nhà thiết kế nội thất đã dành thời gian trang trí nó, mà như thể chủ nhân của nó có khiếu thẩm mỹ tinh tế.
Ép mình bỏ qua nó, cô đi tới tủ thấp bằng gỗ thông và mở ngăn trên cùng ra. Nó đựng đồ lót, tất cuộn tròn, và một hộp bao bảo vệ. Ngăn kéo thứ hai đựng áo sơ mi gấp gọn và quần đùi – ngăn nắp, nhưng không thuộc dạng bị sự ngăn nắp ám ảnh. Những ngăn còn lại cũng không có máy ảnh của cô.
Tiếp đó cô tấn công tủ áo. Ở đó cô thấy vài chiếc áo len và một hộp bao bảo vệ khác. Được rồi, anh chàng này thích tình dục. Cô cũng đã khám phá ra điều ấy rồi, cảm ơn nhiều. Đóng sập ngăn kéo lại, cô đứng thẳng dậy và nhìn vào gương ở tủ áo. “Mình đang tìm máy ảnh của mình. Và mình chỉ muốn lấy thẻ nhớ mà thôi.”
Rũ bỏ cảm giác tội lỗi, cô đi vào phòng tắm. Mọi bí mật nho nhỏ bẩn thỉu của một người đàn ông đều ẩn nấp trong phòng tắm. Đứng trong đó cô liếc xung quanh. Anh rõ ràng là có thuê người đến dọn dẹp nhà mình. Đàn ông không thể giữ gìn nhà cửa được như thế này.
Cô kiểm tra dưới bồn rửa mặt. Chỉ có đồ quét dọn. Không bao bảo vệ. Gì cơ, anh ta không để chúng ở tất cả các phòng sao?
Mở tủ thuốc, cô nhìn nhìn chằm một hang thuốc thường gặp. À há! Cuối cùng cũng thấy. Cô biết anh ta không hoàn hảo đâu. Đó, giữa thuốc Advil (5) và ô-si già là một tuýt kem bôi nấm chân. Rồi cô nhìn nhà vệ sinh và thấy khuyết điểm thứ hai của anh ta. Nắp bồn cầu để mở. Tống giam anh ta ngay lập tức đi. Cô biết anh ta không thể hoàn hảo mà.
(5) . Một loại thuốc kháng viêm, giảm đau, hạ sốt
Đó là lúc cô nhận ra, rất rõ ràng. Cô chưa hề đi tìm máy ảnh của mình ở trong này. Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Cô lao ra khỏi phòng tắm, sẵn sàng lao ra khỏi nhà và cuộc đời anh ta, sẵn lòng muốn vượt qua cái cảm giác điên rồ nói rằng bảo hiểm cảm xúc của cô sắp bị thử bài. Cô sắp ra khỏi phòng ngủ thì thấy cửa tủ đựng đồ.
“Nếu mình là máy ảnh, thì đó là nơi mình sẽ ở.”
Cô kéo cửa ra. Quần áo treo thành hàng ngay ngắn, có nhiều quần jeans và áo phông hơn là quần là áo lượt, nhưng ba đôi giày Docker, áo sơ mi, và hai áo vest nói lên rằng Sky Gomez không ngại ăn vận chỉnh chu.Vài bao nhựa treo trên móc, như thể anh thường dùng máy là khô. Rồi mắt cô chạm tới một cái hộp bị vùi vào trong. Xem chừng không có vẻ anh sẽ giấu máy ảnh của cô ở đó, nhưng rồi, ai mà biết được cơ chứ?
Cô bật công tắc đèn và quỳ xuống để lấy cái hộp ra. Kéo nó ra khỏi tường, cô nhấc nắp hộp lên. Hơi thở của cô nghẹn lại khi mắt cô bắt gặp vật bằng kim loại bên trong. Không phải máy ảnh của cô, mà là một khẩu súng. Một khẩu súng cũ, nằm trên vài bức ảnh cũ. Vì sao khẩu súng lại khiến cô ngạc nhiên thì cô không biết. Sky Gomez là cảnh sát trưởng cơ mà.
Cô định đóng nắp lại thì một bức ảnh khiến cô chú ý. Thò tay vào, cô kéo bức ảnh đã phai màu chụp một gia đình ba người: mẹ, cha, và đứa con trai còn bé. Là Sky ư? Cô nhìn kỹ khuôn mặt cậu bé. Phải, là Sky. Khuôn mặt còn non nớt. Chắc không lớn hơn bốn, cậu níu chặt tay mẹ. Người cha, Sky giống cha hơn, đứng cách xa một quãng.Có vẻ khoảng cách ấy có ý nghĩa gì đó. Shala nhìn kỹ người cha, trông có phần Tây Ban Nha và một phần da trắng. Sky đã thừa kế dòng máu bản địa Mỹ từ mẹ mình.
Với tay vào trong hộp, cô rút ra một bức ảnh kế tiếp. Bức này chỉ có Sky, lớn hơn, chắc khoảng bảy tuổi, chụp hình cạnh một chiếc xe đạp mới. Sau lưng là cây thông Giáng sinh. Shala nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu bé và thấy vẻ hạnh phúc trên nét mặt cậu. Cậu thực sự thích chiếc xe đó. Cô nhớ lại năm trước khi cha mẹ cô mất, cô cũng được tặng một chiếc lò nướng Easy-Bake. Đâu đó ở nhà cô cũng có một bức ảnh giống thế này, một cô bé tươi cười nghĩ rằng mọi thứ trên thế giới đều hoàn hảo bởi vì nó nhận được thứ nó muốn trong Giáng sinh.
Sau đó cô không tìm ra được bức ảnh nào nữa, mà là một mẩu báo. Ảnh trên báo chụp một lính cứu hỏa, tay siết chặt quanh một đứa bé đang giãy giụa. Cậu bé có mái tóc đen thẳng và đôi mắt buồn nhất mà cô từng thấy. Đôi mắt của Sky. Shala đọc đoạn báo dưới bức ảnh.
Cậu bé tuyệt vọng cố gắng cứu cha mẹ khỏi vụ cháy. Các y sĩ đã phải kềm chế cậu bé mười tuổi này để ngăn cậu chạy vào. Không may thay, phần thi thể còn lại của cả người cha và người mẹ cho thấy nguyên nhân cái chết không phải do hỏa hoạn mà là do súng. Cảnh sát nghi ngờ đây là một vụ giết người rồi tự tử.
Hơi thở của Shala nghẹn lại, và họng cô tưng tức. Cô nhìn chằm chằm khẩu súng, rồi lại nhìn ảnh sky. Làm sao một đứa trẻ có thể quên một chuyện như thế? Cô chợt nhận ra anh sẽ không quên. Tới ngày hôm nay cô vẫn nhớ cảnh mình bị kéo khỏi xe ô tô, nhớ như in lúc đi ra sau màn để nhìn các bác sĩ và y tá cố cứu sống cha mẹ cô.
Bỏ các bức ảnh và tờ báo vào trong hộp, cô đóng nắp lại và lùi ra khỏi tủ nhanh hết mức có thể. Cô đứng dậy và ôm lấy người, ước gì cô đã không đi vào đó. Nóng lòng muốn rời khỏi phòng ngủ của Sky, nóng lòng muốn rời khỏi nhà anh, cực kỳ nóng lòng muốn rũ bỏ cảm giác đã làm gì đó không phải, cô ép mình tăng tốc. Cô lao dọc hành lang, lấy chiếc túi từ ghế sofa, và hướng ra cửa. Tay cô nắm chặt tay nắm cửa đúng lúc cô nghe tiếng chó sủa liên tục bên ngoài.
Tuyệt. Cô không muốn bị vồ lấy hay ôm ấp nữa đâu. Rồi cô nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô. Ánh đèn rọi qua cửa sổ bếp, và động cơ dừng lại. Sky đã quay lại rồi sao? Trong cô lóe lên chút cảm giác tội lỗi. Cô có nên thú nhận chuyện mình đã làm không? Xin lỗi?
Cô đi nhanh qua cửa sổ để xem đó có phải là xe của Sky hay không. Không phải. Nó chỉ là một chiếc ô tô nhỏ sẫm màu. Y hệt chiếc mà cô thấy theo đuôi cô lúc trước. Được lắm. Cảm giác hoảng sợ chập chờn trong cô.
Một người đàn ông đi khỏi xe, nhoài người vào trong, và rút ra thứ gì đó. Một mẩu áo sao? Một chiếc mặt nạ trượt tuyết. Anh ta trùm nó lên đầu. Và vì Shala thấy chắc chắn rằng. Thị trưởng Johnson sẽ nhắc đến một khu trượt tuyết nếu ở Precious có tồn tại chỗ đó, và vì hơi nóng lên tới ba mươi tám độ chặn lại mọi dự báo có tuyết, cảm giác hoảng sợ của cô từ nhè nhẹ trở nên dữ dội.
Người đàn ông bắt đầu đi tới hiên. Lũ chó bắt đầu gầm ghè dữ dội. Dạ dày Shala ngừng chập chờn và dường như họng cô khít đặc lại.
Sky dừng xe ở bãi đổ xe của phòng cấp cứu sau xe cứu hỏa năm phút. Nỗi sợ mất Redfoot luôn thường trực khi anh lái sáu dặm tới bệnh viện.
Anh đã ở lại để gọi Jose, rồi ghé qua trụ sở. Khi anh thấy ổ khóa trên cửa bị phá, anh đã gọi Pete, một trong những binh lính tiểu bang trợ giúp cho anh, bảo anh ta ghé qua và đổ lại cạnh trụ sở để bảo đảm kẻ đã xuất hiện sẽ không quay lại hoàn thành công việc
Khi Sky đi vào cổng bệnh viện, anh nghĩ về Jose. Anh không xét đoán nhu cầu phải rời khỏi Precious của anh trai nuôi của mình. Cuộc sống ở thị trấn nhỏ không phải dành cho tất cả mọi người. Và đấy là còn chưa kể đến khu bảo tồn. Là con cả, Jose được trông chờ sẽ kế tục vị trí của cha anh. Vần đề duy nhất là, Jose muốn một con đường khác hẳn. Là kiến trúc sư, anh ấy thích sự hào nhoáng quyến rũ của thành phố lớn.
Trong hai năm qua, anh trai nuôi của Sky đã về nhà hai lần, đều là những chuyến thăm ngắn ngủi. Nhưng ít nhất anh ấy cũng quay lại. Thêm vào đó, anh ấy cũng gửi vé máy bay cho ông Redfoot tới thăm anh ba lần. Ông Redfoot đã đóng gói đồ đạc và tới New York để thăm con trai, nhưng Sky thấy nỗi đau trong mắt ông mỗi lần nhắc đến tên Jose. Ông Redfoot muốn con trai mình ở nhà. Tất nhiên, ông Redfoot muốn rất nhiều thứ cho cuộc đời của những người khác. Dù Sky yêu quý cha nuôi mình hết mực, anh cũng biết những kỳ vọng của ông thường là quá nhiều.
Đi vào bệnh viện, Sky thấy Maria ngồi ở góc phòng trông vô cùng lo lắng. Cô đứng phắt dậy và lao sang bên kia phòng, vòng tay quanh eo anh và tựa đầu lên ngực anh. Người phụ nữ này là một người thích ôm, một điều mà Sky vẫn liên tục phải cố gắng chấp nhận
“Cha thế nào rồi?” Sky sợ rằng cái ôm chặt này mang tin xấu.
Maria lùi lại. “Các bác sĩ vẫn chưa thông báo gì. Các y sĩ nói ông bị chấn động. Ông đã tỉnh lại trên đường tới đây. Em đã nghĩ họ sẽ phải trói ông lại khi ông nhận ra mình đang ở trong xe cứu thương.” Đôi mắt nâu của cô ngập đầy nước mắt. “Em đã cố vào phòng cấp cứu với ông nhưng họ không cho phép. Em sợ quá. Em yêu ông nhiều lắm.”
Sky kéo cô vào để ôm. Không phải vì anh, mà vì cô, dù đúng là anh cũng tìm được chút an ủi ở đó. Anh nhắm mắt và để mình hy vọng rằng mọi thứ sẽ ổn. Rồi anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa huớng ra sau, muốn lao qua đó nhưng biết rằng anh sẽ chỉ làm vướng chân. “Chúng ta phải tin rằng cha sẽ ổn.”
Anh thả Maria ra, nhưng cô níu lại thêm một chút. Giống như anh, Maria cũng từng có những khoảng thời gian khó khăn. Không giống anh, trải nghiệm ấy biến cô thành người khao khát tình thương
“Anh đã gọi Jose chưa?” Cô hỏi.
Anh gật đầu.
“Và?”
“Anh ấy đang đặt vé máy bay. Bảo vệ sẽ gọi cho anh biết khi nào thì anh ấy về đến nơi. Sẽ phải có người ra đón anh ấy ở sân bay sáng mai.”
“Anh ấy thuê ô tô không được à?” Maria hỏi.
Sky thấy mắt cô đầy cảm xúc. “Anh ấy không nói gì đến việc thuê ô tô, nhưng đừng lo, anh sẽ đón anh ấy.” Anh đưa Maria quay lại ghế.
Trong tất cả những khuyết điểm của anh trai nuôi của anh, đặc biệt điểm này Sky không thể nuốt trôi. Maria đã yêu anh ấy ngay sau tuần đầu tiên cô đến sống dưới mái nhà của ông Redfoot. Jose, mười chín so với tuổi mười sáu của Maria, không hề nói chuyện với Maria. Anh ấy đi học đại học ngay sau năm đó, quay về vào các dịp hè và ngày Lễ. Trong khi Maria vẫn phát điên vì anh ấy, anh ấy chỉ đối xử với cô như em gái, dù Maria không bỏ qua cơ hội nào để chỉ ra rằng họ không phải máu mủ. Jose vẫn xa cách, đem các cô bạn gái ở đại học về nhà để gặp gia đình, gần như để làm cô ấy nhụt chí. Khi Sky hỏi Jose về chuyện đó, anh trai nuôi đã làm gãy mũi anh, phản đối hơi thái quá, theo ý của sky. Và rồi mùa hè trước khi Jose chuyển tới New York, Sky chú ý thấy những ánh mắt trao đổi giữa Maria và Jose. Anh không có bằng chứng, nhưng anh chắc đứa trẻ mà Maria mất là của Jose.
Anh nuôi của anh không biết là anh ấy may mắn đến thế nào khi New York cách xa không chỉ vài tiếng đồng hồ. Có vài đêm Sky muốn lái xe tới căn hộ cao tần của Jose và đập anh ấy nhừ tử. Không chỉ vì Maria, mà còn vì ông Redfoot. Sky đoán rằng nếu như anh ngờ ngợ sự thật về đứa con của Maria, thì cha anh cũng thế. Thứ duy nhất ngăn Sky không phá hủy vài bộ phận bên dưới của anh ấy là vì anh nghĩ Maria không hề kể cho Jose chuyện đứa bé. Từ đó cô vẫn luôn tránh mặt Jose mỗi lần anh ấy về thăm Precious
“Sky?”
Sky quay sang nhìn bà Gibson, y tá và là bạn của thư ký anh, đi ra từ sau nhà. “Ông ấy thế nào?” Cả anh và Maria cùng hỏi.
“Bác sĩ cứu được ông ấy rồi. Nhưng ông hết tỉnh táo lại bất tỉnh.”
“Ôi, Dios.”
Maria giơ tay ra và níu chặt cánh tay Sky. Sky không trách gì cô. Cũng như anh không thèm quan tâm đến tông giọng của bà y tá.
Trong bếp và trong chạn, cô thấy đủ loại dụng cụ nấu nướng, nhưng dù đã lục tìm mọi ngóc ngách, cô vẫn không tìm được chiếc Nikon của mình. Dẫu vậy, cô đã biết được rằng anh ta rất thích ngũ cốc Lucky Charms. Ba hộp đủ coi là rất thích rồi. Nghĩ đến hai gói trong tủ đồ ăn nhà cô – mà cô mới ăn hết một gói – cô cũng không được quyền phán xét gì.
Vì trong căn bếp xem ra không có chiếc Nikon, cô lục tủ tivi trong phòng khách. Ở đó cô khám phá ra kho DVD của Sky. Cô mong sẽ thấy vài cuộn băng người lớn, nhưng không, chủ yếu là phim hành động. Đáng ngạc nhiên là, ngoài hai bộ ra thì cô đã xem hết.
Đến lúc cô tới phòng để máy tính, cô đã quyết tâm sẽ chỉ lấy thẻ nhớ nếu tìm được máy ảnh. Cô đáng ra nên hỏi xin anh cái đó ngay từ đầu. Cô hẳn sẽ làm thế nếu cô không quá phân tâm. Như thế này thì cô vẫn có thể tải hình ảnh về và làm xong vài việc. Cô thậm chí còn có thể trả được phí phạt để lấy lại máy ảnh, dù là, có phải xuống địa ngục hay đối mặt với một cơn đại hồng thủy đi nữa thì cô cũng sẽ không đánh bóng giày cho anh đâu. Những điều ấy không có nghĩa rằng cô cảm thấy Sky có quyền giữ máy ảnh của cô, chỉ là cô thấy không đúng khi lục lọi nhà anh trong khi anh đi vắng.
Nhắm mắt lại, cô thầm cầu nguyện rằng ông Redfoot sẽ ổn. Cô nhớ ông đã gọi cô là Mắt Xanh như thế nào, và cô thích ý nghĩ rằng ông đã đặt biệt danh cho cô. Ông cô đã gọi cô là Bí Ngô. Cha cô, khi còn sống, đã gọi cô là Công Chúa. Được gọi bằng biệt danh khiến cô cảm thấy đặc biệt. Cô mơ hồ nhớ đã từng hỏi chồng cũ xem anh có biệt danh cho cô không. Anh ta cười ha hả và nói, “Có – cô gái điếm của anh.” Mà cô thậm chí còn không phải là cô gái điếm duy nhất của anh ta!
Gạt quá khứ sang một bên, cô nhìn quanh phòng đặt máy tính. Rất nhiều ngăn kéo và tủ đựng tài liệu, rất nhiều chỗ để giấu một chiếc máy ảnh, nhưng chúng chỉ đựng tài liệu và các hồ sơ cũ. Cô không phí thời gian kiểm tra từng cái một, mục đích của cô không phải là đi rình mò. Dẫu vậy, khi đóng bàn lại, cô vô tình đánh thức máy tính. Cô nghe nó rầm rì rồi thức dậy. Màn hình sáng lên cùng một bức ảnh của cô. Chà, không phải chỉ có mỗi ảnh cô, mà còn đi kèm trang web của cô nữa. Anh không nói dối về việc đã thăm trang mạng của cô. Anh chắc chắn là đã kiểm tra chán chê rồi, xem ra cô cũng không nên cảm thấy tội lỗi nhiều lắm về việc sục sạo nhà của anh.
Lên mạng không giống với việc lục lọi cả nhà anh.
Cô lờ đi cảm giác tội lỗi day dứt và bật khỏi ghế. Khi quay người rời khỏi phòng, cô phát hiện thấy các bức ảnh đóng khung trên một cái giá: ảnh của Sky cùng một gia đình. Shala nhìn gần hơn và cô nhận ra người đàn ông trong bức ảnh là ông Redfoot. Ông có phải cha của Sky không? Một lần nữa tim cô lại thắt lại với hy vọng rằng mọi chuyện đều diễn biến tốt đẹp.
Sau đó Shala thấy mình đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ chính. Cô có thể ngửi thấy mùi của anh ở đây. Hương thơm da thịt đàn ông ngái ngủ lấp đầy mũi cô, và ánh sáng từ hành lang tràn vào phòng. Cô nhìn thấy một chiếc giường cỡ lớn bừa bộn với ga giường màu nâu sậm và một cái chăn còn sậm màu và lộn xộn hơn. Trong khoảng một giây, cô cho phép mình tưởng tượng ra Sky trên giường. Trí tưởng tượng của cô bước thêm một bước và cô cảm thấy mình trên chiếc gường đó với anh.
Ôi, khỉ thật! Cô làm sao thế cơ chứ? Có phải bị con chó kia quấy rối đã biến cô thành người phụ nữ li dị động tình không? Rũ bỏ dục vọng, cô bước vào phòng. “Nếu mình là một chiếc máy ảnh thì mình sẽ ở đâu?” Nhưng mắt cô vẫn dán chặt vào chiếc giường. Ánh đèn mờ mờ tạo ra một khung cảnh thật thân mật.
Sky có đưa nhiều phụ nữ về nhà không? Tôi không có xu hướng bảo những phụ nữ xinh đẹp là họ không thể ở trong nhà tôi… hay trên giường tôi. Đó là những gì anh đã nói. Tất nhiên là Sky đã đưa rất nhiều phụ nữ về nhà.
“Nếu mình là một chiếc máy ảnh, mình sẽ không ở trong chiếc giường đó.” Cô chạm vào công tắc đèn, hy vọng xua đuổi được những suy nghĩ của mình. Như cả ngôi nhà, bài trí trong phòng rất đặc biệt – không giống như kiểu có một nhà thiết kế nội thất đã dành thời gian trang trí nó, mà như thể chủ nhân của nó có khiếu thẩm mỹ tinh tế.
Ép mình bỏ qua nó, cô đi tới tủ thấp bằng gỗ thông và mở ngăn trên cùng ra. Nó đựng đồ lót, tất cuộn tròn, và một hộp bao bảo vệ. Ngăn kéo thứ hai đựng áo sơ mi gấp gọn và quần đùi – ngăn nắp, nhưng không thuộc dạng bị sự ngăn nắp ám ảnh. Những ngăn còn lại cũng không có máy ảnh của cô.
Tiếp đó cô tấn công tủ áo. Ở đó cô thấy vài chiếc áo len và một hộp bao bảo vệ khác. Được rồi, anh chàng này thích tình dục. Cô cũng đã khám phá ra điều ấy rồi, cảm ơn nhiều. Đóng sập ngăn kéo lại, cô đứng thẳng dậy và nhìn vào gương ở tủ áo. “Mình đang tìm máy ảnh của mình. Và mình chỉ muốn lấy thẻ nhớ mà thôi.”
Rũ bỏ cảm giác tội lỗi, cô đi vào phòng tắm. Mọi bí mật nho nhỏ bẩn thỉu của một người đàn ông đều ẩn nấp trong phòng tắm. Đứng trong đó cô liếc xung quanh. Anh rõ ràng là có thuê người đến dọn dẹp nhà mình. Đàn ông không thể giữ gìn nhà cửa được như thế này.
Cô kiểm tra dưới bồn rửa mặt. Chỉ có đồ quét dọn. Không bao bảo vệ. Gì cơ, anh ta không để chúng ở tất cả các phòng sao?
Mở tủ thuốc, cô nhìn nhìn chằm một hang thuốc thường gặp. À há! Cuối cùng cũng thấy. Cô biết anh ta không hoàn hảo đâu. Đó, giữa thuốc Advil (5) và ô-si già là một tuýt kem bôi nấm chân. Rồi cô nhìn nhà vệ sinh và thấy khuyết điểm thứ hai của anh ta. Nắp bồn cầu để mở. Tống giam anh ta ngay lập tức đi. Cô biết anh ta không thể hoàn hảo mà.
(5) . Một loại thuốc kháng viêm, giảm đau, hạ sốt
Đó là lúc cô nhận ra, rất rõ ràng. Cô chưa hề đi tìm máy ảnh của mình ở trong này. Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Cô lao ra khỏi phòng tắm, sẵn sàng lao ra khỏi nhà và cuộc đời anh ta, sẵn lòng muốn vượt qua cái cảm giác điên rồ nói rằng bảo hiểm cảm xúc của cô sắp bị thử bài. Cô sắp ra khỏi phòng ngủ thì thấy cửa tủ đựng đồ.
“Nếu mình là máy ảnh, thì đó là nơi mình sẽ ở.”
Cô kéo cửa ra. Quần áo treo thành hàng ngay ngắn, có nhiều quần jeans và áo phông hơn là quần là áo lượt, nhưng ba đôi giày Docker, áo sơ mi, và hai áo vest nói lên rằng Sky Gomez không ngại ăn vận chỉnh chu.Vài bao nhựa treo trên móc, như thể anh thường dùng máy là khô. Rồi mắt cô chạm tới một cái hộp bị vùi vào trong. Xem chừng không có vẻ anh sẽ giấu máy ảnh của cô ở đó, nhưng rồi, ai mà biết được cơ chứ?
Cô bật công tắc đèn và quỳ xuống để lấy cái hộp ra. Kéo nó ra khỏi tường, cô nhấc nắp hộp lên. Hơi thở của cô nghẹn lại khi mắt cô bắt gặp vật bằng kim loại bên trong. Không phải máy ảnh của cô, mà là một khẩu súng. Một khẩu súng cũ, nằm trên vài bức ảnh cũ. Vì sao khẩu súng lại khiến cô ngạc nhiên thì cô không biết. Sky Gomez là cảnh sát trưởng cơ mà.
Cô định đóng nắp lại thì một bức ảnh khiến cô chú ý. Thò tay vào, cô kéo bức ảnh đã phai màu chụp một gia đình ba người: mẹ, cha, và đứa con trai còn bé. Là Sky ư? Cô nhìn kỹ khuôn mặt cậu bé. Phải, là Sky. Khuôn mặt còn non nớt. Chắc không lớn hơn bốn, cậu níu chặt tay mẹ. Người cha, Sky giống cha hơn, đứng cách xa một quãng.Có vẻ khoảng cách ấy có ý nghĩa gì đó. Shala nhìn kỹ người cha, trông có phần Tây Ban Nha và một phần da trắng. Sky đã thừa kế dòng máu bản địa Mỹ từ mẹ mình.
Với tay vào trong hộp, cô rút ra một bức ảnh kế tiếp. Bức này chỉ có Sky, lớn hơn, chắc khoảng bảy tuổi, chụp hình cạnh một chiếc xe đạp mới. Sau lưng là cây thông Giáng sinh. Shala nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu bé và thấy vẻ hạnh phúc trên nét mặt cậu. Cậu thực sự thích chiếc xe đó. Cô nhớ lại năm trước khi cha mẹ cô mất, cô cũng được tặng một chiếc lò nướng Easy-Bake. Đâu đó ở nhà cô cũng có một bức ảnh giống thế này, một cô bé tươi cười nghĩ rằng mọi thứ trên thế giới đều hoàn hảo bởi vì nó nhận được thứ nó muốn trong Giáng sinh.
Sau đó cô không tìm ra được bức ảnh nào nữa, mà là một mẩu báo. Ảnh trên báo chụp một lính cứu hỏa, tay siết chặt quanh một đứa bé đang giãy giụa. Cậu bé có mái tóc đen thẳng và đôi mắt buồn nhất mà cô từng thấy. Đôi mắt của Sky. Shala đọc đoạn báo dưới bức ảnh.
Cậu bé tuyệt vọng cố gắng cứu cha mẹ khỏi vụ cháy. Các y sĩ đã phải kềm chế cậu bé mười tuổi này để ngăn cậu chạy vào. Không may thay, phần thi thể còn lại của cả người cha và người mẹ cho thấy nguyên nhân cái chết không phải do hỏa hoạn mà là do súng. Cảnh sát nghi ngờ đây là một vụ giết người rồi tự tử.
Hơi thở của Shala nghẹn lại, và họng cô tưng tức. Cô nhìn chằm chằm khẩu súng, rồi lại nhìn ảnh sky. Làm sao một đứa trẻ có thể quên một chuyện như thế? Cô chợt nhận ra anh sẽ không quên. Tới ngày hôm nay cô vẫn nhớ cảnh mình bị kéo khỏi xe ô tô, nhớ như in lúc đi ra sau màn để nhìn các bác sĩ và y tá cố cứu sống cha mẹ cô.
Bỏ các bức ảnh và tờ báo vào trong hộp, cô đóng nắp lại và lùi ra khỏi tủ nhanh hết mức có thể. Cô đứng dậy và ôm lấy người, ước gì cô đã không đi vào đó. Nóng lòng muốn rời khỏi phòng ngủ của Sky, nóng lòng muốn rời khỏi nhà anh, cực kỳ nóng lòng muốn rũ bỏ cảm giác đã làm gì đó không phải, cô ép mình tăng tốc. Cô lao dọc hành lang, lấy chiếc túi từ ghế sofa, và hướng ra cửa. Tay cô nắm chặt tay nắm cửa đúng lúc cô nghe tiếng chó sủa liên tục bên ngoài.
Tuyệt. Cô không muốn bị vồ lấy hay ôm ấp nữa đâu. Rồi cô nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô. Ánh đèn rọi qua cửa sổ bếp, và động cơ dừng lại. Sky đã quay lại rồi sao? Trong cô lóe lên chút cảm giác tội lỗi. Cô có nên thú nhận chuyện mình đã làm không? Xin lỗi?
Cô đi nhanh qua cửa sổ để xem đó có phải là xe của Sky hay không. Không phải. Nó chỉ là một chiếc ô tô nhỏ sẫm màu. Y hệt chiếc mà cô thấy theo đuôi cô lúc trước. Được lắm. Cảm giác hoảng sợ chập chờn trong cô.
Một người đàn ông đi khỏi xe, nhoài người vào trong, và rút ra thứ gì đó. Một mẩu áo sao? Một chiếc mặt nạ trượt tuyết. Anh ta trùm nó lên đầu. Và vì Shala thấy chắc chắn rằng. Thị trưởng Johnson sẽ nhắc đến một khu trượt tuyết nếu ở Precious có tồn tại chỗ đó, và vì hơi nóng lên tới ba mươi tám độ chặn lại mọi dự báo có tuyết, cảm giác hoảng sợ của cô từ nhè nhẹ trở nên dữ dội.
Người đàn ông bắt đầu đi tới hiên. Lũ chó bắt đầu gầm ghè dữ dội. Dạ dày Shala ngừng chập chờn và dường như họng cô khít đặc lại.
Sky dừng xe ở bãi đổ xe của phòng cấp cứu sau xe cứu hỏa năm phút. Nỗi sợ mất Redfoot luôn thường trực khi anh lái sáu dặm tới bệnh viện.
Anh đã ở lại để gọi Jose, rồi ghé qua trụ sở. Khi anh thấy ổ khóa trên cửa bị phá, anh đã gọi Pete, một trong những binh lính tiểu bang trợ giúp cho anh, bảo anh ta ghé qua và đổ lại cạnh trụ sở để bảo đảm kẻ đã xuất hiện sẽ không quay lại hoàn thành công việc
Khi Sky đi vào cổng bệnh viện, anh nghĩ về Jose. Anh không xét đoán nhu cầu phải rời khỏi Precious của anh trai nuôi của mình. Cuộc sống ở thị trấn nhỏ không phải dành cho tất cả mọi người. Và đấy là còn chưa kể đến khu bảo tồn. Là con cả, Jose được trông chờ sẽ kế tục vị trí của cha anh. Vần đề duy nhất là, Jose muốn một con đường khác hẳn. Là kiến trúc sư, anh ấy thích sự hào nhoáng quyến rũ của thành phố lớn.
Trong hai năm qua, anh trai nuôi của Sky đã về nhà hai lần, đều là những chuyến thăm ngắn ngủi. Nhưng ít nhất anh ấy cũng quay lại. Thêm vào đó, anh ấy cũng gửi vé máy bay cho ông Redfoot tới thăm anh ba lần. Ông Redfoot đã đóng gói đồ đạc và tới New York để thăm con trai, nhưng Sky thấy nỗi đau trong mắt ông mỗi lần nhắc đến tên Jose. Ông Redfoot muốn con trai mình ở nhà. Tất nhiên, ông Redfoot muốn rất nhiều thứ cho cuộc đời của những người khác. Dù Sky yêu quý cha nuôi mình hết mực, anh cũng biết những kỳ vọng của ông thường là quá nhiều.
Đi vào bệnh viện, Sky thấy Maria ngồi ở góc phòng trông vô cùng lo lắng. Cô đứng phắt dậy và lao sang bên kia phòng, vòng tay quanh eo anh và tựa đầu lên ngực anh. Người phụ nữ này là một người thích ôm, một điều mà Sky vẫn liên tục phải cố gắng chấp nhận
“Cha thế nào rồi?” Sky sợ rằng cái ôm chặt này mang tin xấu.
Maria lùi lại. “Các bác sĩ vẫn chưa thông báo gì. Các y sĩ nói ông bị chấn động. Ông đã tỉnh lại trên đường tới đây. Em đã nghĩ họ sẽ phải trói ông lại khi ông nhận ra mình đang ở trong xe cứu thương.” Đôi mắt nâu của cô ngập đầy nước mắt. “Em đã cố vào phòng cấp cứu với ông nhưng họ không cho phép. Em sợ quá. Em yêu ông nhiều lắm.”
Sky kéo cô vào để ôm. Không phải vì anh, mà vì cô, dù đúng là anh cũng tìm được chút an ủi ở đó. Anh nhắm mắt và để mình hy vọng rằng mọi thứ sẽ ổn. Rồi anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa huớng ra sau, muốn lao qua đó nhưng biết rằng anh sẽ chỉ làm vướng chân. “Chúng ta phải tin rằng cha sẽ ổn.”
Anh thả Maria ra, nhưng cô níu lại thêm một chút. Giống như anh, Maria cũng từng có những khoảng thời gian khó khăn. Không giống anh, trải nghiệm ấy biến cô thành người khao khát tình thương
“Anh đã gọi Jose chưa?” Cô hỏi.
Anh gật đầu.
“Và?”
“Anh ấy đang đặt vé máy bay. Bảo vệ sẽ gọi cho anh biết khi nào thì anh ấy về đến nơi. Sẽ phải có người ra đón anh ấy ở sân bay sáng mai.”
“Anh ấy thuê ô tô không được à?” Maria hỏi.
Sky thấy mắt cô đầy cảm xúc. “Anh ấy không nói gì đến việc thuê ô tô, nhưng đừng lo, anh sẽ đón anh ấy.” Anh đưa Maria quay lại ghế.
Trong tất cả những khuyết điểm của anh trai nuôi của anh, đặc biệt điểm này Sky không thể nuốt trôi. Maria đã yêu anh ấy ngay sau tuần đầu tiên cô đến sống dưới mái nhà của ông Redfoot. Jose, mười chín so với tuổi mười sáu của Maria, không hề nói chuyện với Maria. Anh ấy đi học đại học ngay sau năm đó, quay về vào các dịp hè và ngày Lễ. Trong khi Maria vẫn phát điên vì anh ấy, anh ấy chỉ đối xử với cô như em gái, dù Maria không bỏ qua cơ hội nào để chỉ ra rằng họ không phải máu mủ. Jose vẫn xa cách, đem các cô bạn gái ở đại học về nhà để gặp gia đình, gần như để làm cô ấy nhụt chí. Khi Sky hỏi Jose về chuyện đó, anh trai nuôi đã làm gãy mũi anh, phản đối hơi thái quá, theo ý của sky. Và rồi mùa hè trước khi Jose chuyển tới New York, Sky chú ý thấy những ánh mắt trao đổi giữa Maria và Jose. Anh không có bằng chứng, nhưng anh chắc đứa trẻ mà Maria mất là của Jose.
Anh nuôi của anh không biết là anh ấy may mắn đến thế nào khi New York cách xa không chỉ vài tiếng đồng hồ. Có vài đêm Sky muốn lái xe tới căn hộ cao tần của Jose và đập anh ấy nhừ tử. Không chỉ vì Maria, mà còn vì ông Redfoot. Sky đoán rằng nếu như anh ngờ ngợ sự thật về đứa con của Maria, thì cha anh cũng thế. Thứ duy nhất ngăn Sky không phá hủy vài bộ phận bên dưới của anh ấy là vì anh nghĩ Maria không hề kể cho Jose chuyện đứa bé. Từ đó cô vẫn luôn tránh mặt Jose mỗi lần anh ấy về thăm Precious
“Sky?”
Sky quay sang nhìn bà Gibson, y tá và là bạn của thư ký anh, đi ra từ sau nhà. “Ông ấy thế nào?” Cả anh và Maria cùng hỏi.
“Bác sĩ cứu được ông ấy rồi. Nhưng ông hết tỉnh táo lại bất tỉnh.”
“Ôi, Dios.”
Maria giơ tay ra và níu chặt cánh tay Sky. Sky không trách gì cô. Cũng như anh không thèm quan tâm đến tông giọng của bà y tá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.