Chương 43: Địa chủ
Dạ Tử Vũ
06/05/2015
Người mất kiên nhẫn trước hết là Jonathan, tương thân tương ái làm hắn có chút cô đơn, nhìn bên người O’Connell cùng Evelyn, bọn họ tay trong tay làm bộ dáng thân mật.
“Xin hỏi, có thể nói cho chúng tôi biết chuyện gì đang diễn ra. Hoặc là, chúng ta vì sao đứng ở chỗ này mà không đi tiêu diệt quái vật a?”
O’Connell có thế mới nhớ, bọn họ đến là muốn diệt trừ Imhotep, mà lúc này lại trở thành đứng ở đây xem?
Evelyn nói: “Ưm, Aisha cô có thể không đến đây?” Là đến đứng một bên, cô cuối cùng là về phe ai?
Aisha ở trong lòng Imhotep, nói: “Tôi nghĩ không có quyển sách này các người sẽ không thể làm tổn hại anh ấy, mà tôi cũng sẽ không đưa nó cho các người, cho nên….”
“Cho nên?” O’Connell hỏi.
Aisha đáng yêu cười nói: “Cho nên coi như trước giờ chưa xảy ra chuyện, chúng ta mỗi người làm chuyện của mình được không?”
O’Connell nói: “Ok vậy mỗi người một việc.” Sau hắn cầm lên cây kiếm: “Điều này có thể sao?”
Imhotep nghe hắn nói liền đem Aisha bảo hộ phía sau mình, nói: “Ta đã chờ ba ngàn năm, không có khả năng để các ngươi chia rẽ chúng ta. Nếu các ngươi dám đối Aisha rat ay, ta liền đem các ngươi cùng xuống địa ngục với Anck-Su-Namun.” Hắn mở miệng nói, hơn nữa là la lớn.
Aisha vội đem tay che miệng hắn nói: “Chờ chút, chúng ta có gì cũng từ từ nói, không bằng….”
Bốn phía đột nhiên xảy ra động đất, Imhotep nói: “Có người chạm vào cơ quan, nơi này lập tức sẽ đống lại.”
Aisha nói: “Cho nên chúng ta có thể chạy không!” Cô kéo Imhotep hướng bên ngoài chạy, mà O’Connell cũng kéo Evelyn và Jonathan như trong phim điên cuồng chạy ra bên ngoài.
Thời điểm sắp thoát ra bên ngoài đột nhiênBeni ở phía sau gào to: “O’Connell…….”
Người khác không biết nhưng Aisha lại biết, chính hắn là người kích hoạt cơ quan đem chính mình vây ở bên trong.
O’Connell nhanh chóng kéo hắn, nhưng cánh cửa thông ra bên ngoài lại không cho bọn họ thời gian.
Ngay tại lúc O’Connell muốn rút tay về, cửa liền bất động, hắn kỳ quái quay đầu nhìn, gặp Imhotep ở một bên dùng hai tay chặn cửa đóng lại.
Hắn vội vã vươn tay kéo Beni, kéo Beni từ bên trong đi ra, Aisha không nghĩ đến Imhotep sẽ cứu người. Trên thực tế hắn không phải gặp người liền giết, luận là ở phương diện nào hắn vẫn là người tốt?
Bọn họ đi ra sa mạc, Hamanuptra hoàn toàn bị chìm xuống lòng đất.
Aisha nhẹ nhàng thở ra, ôm lấy Imhotep cười nói: “Sự tình cuối cùng kết thúc…..Tê……” Trong cùng một lúc, vì mặt trời đã lên cô cũng biến thành rắn.
Imhotep ngẫn ra nói: “Đây là chuyện gì?”
Aisha: “Tê….”
Jonathan đứng bên thở hổn hển giải thích: “Cô ấy chính là như thế, tựa như ban ngày liền biến thành rắn, đến buổi tối lại thành người.”
“Anh ta nói không sai, nhưng quái vật ngươi tại sao lại ở đây?” Không biết từ khi nào Ardeth Bay đã đến đây, hắn nhảy xuống lạc đà cầm đao đối Imhotep lớn tiếng nói.
Imhotep đối với từ quái vật này có chút tức giận, hắn chỉ quan tâm vấn đề của Aisha, hắn nâng cô lên nói: “Aisha, hiện phải làm sao bây giờ?”
Aisha rơi lệ nghiêng đầu: “Tê…..” Cô làm sao mà biết.
Ardeth Bay lúc này dùng dao chém đến, Aisha quay đầu nói hắn tê một tiếng, dĩ nhiên là: “Không cần giết, anh ấy là chồng tôi.”
Ardeth Bay hiểu lầm, hắn kinh hoảng nói: “Tại sao lại giúp hắn, chả lẽ cô đã tự nguyện trở thành sủng vật của hắn?”
Này có chút làm Evelyn đỏ mặt, cô vội giải thích nói: “Không phải, Aisha thật ra là tình nhân của đại tư tế Imhotep.” Không biết từ tình nhân có dùng đúng hay không.
Imhotep rất phối hợp gật đầu: “Aisha là của ta.”
“Ngươi chính là hùng xà kia?” Ardeth Bay có chút cứng ngắc thu đao về, tại sao mọi chuyện lại diễn biến như vậy?
“Không đúng, cho dù là như thế ngươi cũng nên trở về mộ đi, ngươi là quái vật.” Ardeth Bay vọt lên, bất quá hắn không trực tiếp dùng dao mà dùng tay.
Imhotep cong khóe môi mỉm cười, hắn chỉ động một ngón tay nhỏ liền một đống cát bay đến, hô một tiếng toàn bộ người Ardeth Bay bị chôn trong cát, bị chôn sống.
“Tê…..” Sức mạnh quá mức kém xa, không bằng anh buông tha đi?
Ardeth Bay rất nhanh từ trong cát chui ra, hắn còn tưởng sẽ tiếp tục, ai ngờ Imhotep đem theo Aisha hóa cát bay đi.
Trong thành phố hiện tại mọi người dân ở đây vẫn chưa khôi phục như trước, bọn hỏ vẫn cứ hoảng loạn kêu tên Imhotep.
Imhotep từ trong cát hiện thân, hắn đứng ở nơi cao nhất, nói: “Trở về nhà các ngươi mà sống cuộc sống bình thường đi, nhưng nhớ kỹ ta chính là chủ nhân vĩnh viễn của các ngươi.”
Một câu, nguyền rủa trên người họ cải biến, sắc mặt người dân liền khôi phục bình thường, bất quá vẫn quỳ gối, xưng Imhotep chủ nhân.
Imhotep vừa lòng gật đầu, hắn tỏ vẻ muốn kiếm một nơi tốt để ở, phú thương nơi này lập tức nhượng ra một ngàn thước trang viên của mình cho hắn, bọn họ một nhà liền nhanh chóng rời đi, Imhotep cứ thế mang theo một con rắn cùng một quả trứng rắn vào ở.
Hắn lựa chọn một chiếc giường xa hoa nhất, đem rắn đặt ở trên giường, hắn cần quần áo để tắm rửa, tôi tớ bị hắn khống chế liền chuẩn bị tốt hết thẩy.
Chờ làm tốt mọi việc hắn nửa người xích lõa trở lại phòng nhìn cái đầu nhỏ đung đưa liền buồn bực, như thế làm sao hắn cùng cô thân thiết?
Bất quá hắn khẽ hôn lên rắn hổ mang, ôm cô ngồi trên giường, hắn muốn cùng cô nói chuyện, cho dù cô không thể đáp lại hắn.
Mà lúc này O’Connell bọn họ từ trong sa mạc trở về liền thấy thành phố hết thảy đều khôi phục lại bình thường, bọn họ thậm chí còn hỏi được nơi Imhotep đang ở, nơi này cũng không khó tìm, nhưng khi bọn họ đến thì thấy Imhotep đang ngồi trên một cái ghế tựa đặc biệt thoải mái, trên cổ quấn một con rắn hổ mang, trong long ôm một quả trứng rắn cùng quyển sách.
Điểm chết người lại là hai xác ướp tăng lữ phía sau, còn là ở trong một căn phòng Ai Cập lỗi thời.
O’Connell không hận Imhotep, cho dù có rất nhiều người bởi vì hắn mà chết nhưng hắn cũng chỉ muốn sống lại người mình yêu mà thôi.
Hiện tại O’Connell lại thập phần hận Imhotep, vì cái dạng hiện thời của hắn bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng đều muốn giết chết, ai bảo hắn như thế khoe khoang giàu có?
“Này hai cây quạt ít nhất trị giá năm trăm bảng hoặc mấy vạn? Còn có cái ghế dựa kia….Hắn như thế không sợ bị sét đánh sao, bất quá tôi không chờ được……” O’Connell giơ súng lên.
Imhotep trên cao nhìn xuống bọn họ, vì sao O’Connell lại nói như thế, vì ghế dựa của Imhotep vừa cao vừa hoa lệ nằm trên mấy bậc thang phía trên bọn họ.
“Các người muốn tiền sao? Ta nơi này có rất nhiều….” Nói xong hắn tại bên người vung tay, một đống trang sức vàng bạc rơi xuống thềm dưới dưới chân bọn họ, dưới ánh mặt trời liền lấp lánh chói òa mắt.
“Xin hỏi, có thể nói cho chúng tôi biết chuyện gì đang diễn ra. Hoặc là, chúng ta vì sao đứng ở chỗ này mà không đi tiêu diệt quái vật a?”
O’Connell có thế mới nhớ, bọn họ đến là muốn diệt trừ Imhotep, mà lúc này lại trở thành đứng ở đây xem?
Evelyn nói: “Ưm, Aisha cô có thể không đến đây?” Là đến đứng một bên, cô cuối cùng là về phe ai?
Aisha ở trong lòng Imhotep, nói: “Tôi nghĩ không có quyển sách này các người sẽ không thể làm tổn hại anh ấy, mà tôi cũng sẽ không đưa nó cho các người, cho nên….”
“Cho nên?” O’Connell hỏi.
Aisha đáng yêu cười nói: “Cho nên coi như trước giờ chưa xảy ra chuyện, chúng ta mỗi người làm chuyện của mình được không?”
O’Connell nói: “Ok vậy mỗi người một việc.” Sau hắn cầm lên cây kiếm: “Điều này có thể sao?”
Imhotep nghe hắn nói liền đem Aisha bảo hộ phía sau mình, nói: “Ta đã chờ ba ngàn năm, không có khả năng để các ngươi chia rẽ chúng ta. Nếu các ngươi dám đối Aisha rat ay, ta liền đem các ngươi cùng xuống địa ngục với Anck-Su-Namun.” Hắn mở miệng nói, hơn nữa là la lớn.
Aisha vội đem tay che miệng hắn nói: “Chờ chút, chúng ta có gì cũng từ từ nói, không bằng….”
Bốn phía đột nhiên xảy ra động đất, Imhotep nói: “Có người chạm vào cơ quan, nơi này lập tức sẽ đống lại.”
Aisha nói: “Cho nên chúng ta có thể chạy không!” Cô kéo Imhotep hướng bên ngoài chạy, mà O’Connell cũng kéo Evelyn và Jonathan như trong phim điên cuồng chạy ra bên ngoài.
Thời điểm sắp thoát ra bên ngoài đột nhiênBeni ở phía sau gào to: “O’Connell…….”
Người khác không biết nhưng Aisha lại biết, chính hắn là người kích hoạt cơ quan đem chính mình vây ở bên trong.
O’Connell nhanh chóng kéo hắn, nhưng cánh cửa thông ra bên ngoài lại không cho bọn họ thời gian.
Ngay tại lúc O’Connell muốn rút tay về, cửa liền bất động, hắn kỳ quái quay đầu nhìn, gặp Imhotep ở một bên dùng hai tay chặn cửa đóng lại.
Hắn vội vã vươn tay kéo Beni, kéo Beni từ bên trong đi ra, Aisha không nghĩ đến Imhotep sẽ cứu người. Trên thực tế hắn không phải gặp người liền giết, luận là ở phương diện nào hắn vẫn là người tốt?
Bọn họ đi ra sa mạc, Hamanuptra hoàn toàn bị chìm xuống lòng đất.
Aisha nhẹ nhàng thở ra, ôm lấy Imhotep cười nói: “Sự tình cuối cùng kết thúc…..Tê……” Trong cùng một lúc, vì mặt trời đã lên cô cũng biến thành rắn.
Imhotep ngẫn ra nói: “Đây là chuyện gì?”
Aisha: “Tê….”
Jonathan đứng bên thở hổn hển giải thích: “Cô ấy chính là như thế, tựa như ban ngày liền biến thành rắn, đến buổi tối lại thành người.”
“Anh ta nói không sai, nhưng quái vật ngươi tại sao lại ở đây?” Không biết từ khi nào Ardeth Bay đã đến đây, hắn nhảy xuống lạc đà cầm đao đối Imhotep lớn tiếng nói.
Imhotep đối với từ quái vật này có chút tức giận, hắn chỉ quan tâm vấn đề của Aisha, hắn nâng cô lên nói: “Aisha, hiện phải làm sao bây giờ?”
Aisha rơi lệ nghiêng đầu: “Tê…..” Cô làm sao mà biết.
Ardeth Bay lúc này dùng dao chém đến, Aisha quay đầu nói hắn tê một tiếng, dĩ nhiên là: “Không cần giết, anh ấy là chồng tôi.”
Ardeth Bay hiểu lầm, hắn kinh hoảng nói: “Tại sao lại giúp hắn, chả lẽ cô đã tự nguyện trở thành sủng vật của hắn?”
Này có chút làm Evelyn đỏ mặt, cô vội giải thích nói: “Không phải, Aisha thật ra là tình nhân của đại tư tế Imhotep.” Không biết từ tình nhân có dùng đúng hay không.
Imhotep rất phối hợp gật đầu: “Aisha là của ta.”
“Ngươi chính là hùng xà kia?” Ardeth Bay có chút cứng ngắc thu đao về, tại sao mọi chuyện lại diễn biến như vậy?
“Không đúng, cho dù là như thế ngươi cũng nên trở về mộ đi, ngươi là quái vật.” Ardeth Bay vọt lên, bất quá hắn không trực tiếp dùng dao mà dùng tay.
Imhotep cong khóe môi mỉm cười, hắn chỉ động một ngón tay nhỏ liền một đống cát bay đến, hô một tiếng toàn bộ người Ardeth Bay bị chôn trong cát, bị chôn sống.
“Tê…..” Sức mạnh quá mức kém xa, không bằng anh buông tha đi?
Ardeth Bay rất nhanh từ trong cát chui ra, hắn còn tưởng sẽ tiếp tục, ai ngờ Imhotep đem theo Aisha hóa cát bay đi.
Trong thành phố hiện tại mọi người dân ở đây vẫn chưa khôi phục như trước, bọn hỏ vẫn cứ hoảng loạn kêu tên Imhotep.
Imhotep từ trong cát hiện thân, hắn đứng ở nơi cao nhất, nói: “Trở về nhà các ngươi mà sống cuộc sống bình thường đi, nhưng nhớ kỹ ta chính là chủ nhân vĩnh viễn của các ngươi.”
Một câu, nguyền rủa trên người họ cải biến, sắc mặt người dân liền khôi phục bình thường, bất quá vẫn quỳ gối, xưng Imhotep chủ nhân.
Imhotep vừa lòng gật đầu, hắn tỏ vẻ muốn kiếm một nơi tốt để ở, phú thương nơi này lập tức nhượng ra một ngàn thước trang viên của mình cho hắn, bọn họ một nhà liền nhanh chóng rời đi, Imhotep cứ thế mang theo một con rắn cùng một quả trứng rắn vào ở.
Hắn lựa chọn một chiếc giường xa hoa nhất, đem rắn đặt ở trên giường, hắn cần quần áo để tắm rửa, tôi tớ bị hắn khống chế liền chuẩn bị tốt hết thẩy.
Chờ làm tốt mọi việc hắn nửa người xích lõa trở lại phòng nhìn cái đầu nhỏ đung đưa liền buồn bực, như thế làm sao hắn cùng cô thân thiết?
Bất quá hắn khẽ hôn lên rắn hổ mang, ôm cô ngồi trên giường, hắn muốn cùng cô nói chuyện, cho dù cô không thể đáp lại hắn.
Mà lúc này O’Connell bọn họ từ trong sa mạc trở về liền thấy thành phố hết thảy đều khôi phục lại bình thường, bọn họ thậm chí còn hỏi được nơi Imhotep đang ở, nơi này cũng không khó tìm, nhưng khi bọn họ đến thì thấy Imhotep đang ngồi trên một cái ghế tựa đặc biệt thoải mái, trên cổ quấn một con rắn hổ mang, trong long ôm một quả trứng rắn cùng quyển sách.
Điểm chết người lại là hai xác ướp tăng lữ phía sau, còn là ở trong một căn phòng Ai Cập lỗi thời.
O’Connell không hận Imhotep, cho dù có rất nhiều người bởi vì hắn mà chết nhưng hắn cũng chỉ muốn sống lại người mình yêu mà thôi.
Hiện tại O’Connell lại thập phần hận Imhotep, vì cái dạng hiện thời của hắn bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng đều muốn giết chết, ai bảo hắn như thế khoe khoang giàu có?
“Này hai cây quạt ít nhất trị giá năm trăm bảng hoặc mấy vạn? Còn có cái ghế dựa kia….Hắn như thế không sợ bị sét đánh sao, bất quá tôi không chờ được……” O’Connell giơ súng lên.
Imhotep trên cao nhìn xuống bọn họ, vì sao O’Connell lại nói như thế, vì ghế dựa của Imhotep vừa cao vừa hoa lệ nằm trên mấy bậc thang phía trên bọn họ.
“Các người muốn tiền sao? Ta nơi này có rất nhiều….” Nói xong hắn tại bên người vung tay, một đống trang sức vàng bạc rơi xuống thềm dưới dưới chân bọn họ, dưới ánh mặt trời liền lấp lánh chói òa mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.