Interpol Phần 1 – Biệt Thự Đen
Chương 51
Muội Muội
14/08/2014
Được rồi, cứ vậy đi.
Hawl đi rồi, Bella đi trước dẫn Shin và Magarret đi theo hướng ngược lại, về phía nhà bà Beaker như đã được chỉ.
- Bella, em chẳng hiểu gì hết…- Shin nhăn nhó.
- Chị cũng thế, chỉ là linh cảm thôi. Nhưng lần này chị có niềm tin mãnh liệt rằng chúng ta đã đi đến đích. Dù cho KyO có thực sự còn sống hay không, thì rõ ràng chúng ta cũng đã được chuẩn bị tâm lý để đón nhận những cái khủng khiếp nhất có thể rồi.
- Therra Beaker… cái tên này tôi thấy quen lắm.- Magarret có vẻ nghĩ ngợi mãi về cái tên đó nãy giờ.
- Phải, đó là cái tên sẽ cho chúng ta tất cả những câu trả lời mà chúng ta còn mơ hồ.
- Tại sao chị biết dấu hiệu của anh KyO sẽ xuất hiện trở lại.
- Chị không dám chắc điều đó, nhưng chị tin có khả năng đó. Có một bí mật về SIS mà không phải ai cũng biết.
- Nhưng chị biết?
- Ừ, thì dù sao đó cũng là công trình của cha chị mà.
- Nói em nghe thử xem.
- Thật ra, không phải chỉ trong trường hợp người ta chết đi thì dấu hiệu mới biến mất, mà nó còn biến mất trong một trường hợp hy hữu khác…
- Là nó bắn ra ngoài cơ thể à? Như trường hợp của anh KyO hôm nay ấy.
- Cũng có trường hợp đó, nhưng phải trong trường hợp người bị nạn tan xác thì may ra nó mới bị văng ra khỏi cơ thể.
Không ai muốn tin KyO đã chết như thế.
- Còn có 2 khả năng khác- Cô nói tiếp- Một là nó được người khác gắp ra khỏi chỗ được đặt. Và hai là trong quá trình vận động hoặc tương tác mạnh với các lực bên ngoài, màng bọc con chip sẽ vỡ ra. Nếu không được dung dịch đặc biệt trong màng bọc đó bảo vệ thì con chip chỉ như một phế phẩm trong cơ thể mà thôi.
- Vậy có nghĩa là chị tin rằng rất có thể anh KyO rơi vào trường hợp thứ hai chăng?
- Đúng thế. Vì sự biến mất của chấm đỏ một tuần trước đây rõ ràng là không giống với những lần trước. Chính hôm nay em cũng đã thấy cách các dấu hiệu biến mất khi cơ thể mang nó chết đi.
- Nó sẽ tắt từ từ… Em hiểu rồi, trong trường hợp của anh KyO lần trước nó biến mất đột ngột.
- Đúng thế. Nên chị đoán là khi con tàu phát nổ, những chấn động đã làm dung dịch bảo vệ con chip vỡ ra… Và sự xuất hiện của ông bà Beaker cùng bạn họ ở đây càng làm chị tin vào những gì chị đang nghĩ.
Hawl đi rồi, Bella đi trước dẫn Shin và Magarret đi theo hướng ngược lại, về phía nhà bà Beaker như đã được chỉ.
- Bella, em chẳng hiểu gì hết…- Shin nhăn nhó.
- Chị cũng thế, chỉ là linh cảm thôi. Nhưng lần này chị có niềm tin mãnh liệt rằng chúng ta đã đi đến đích. Dù cho KyO có thực sự còn sống hay không, thì rõ ràng chúng ta cũng đã được chuẩn bị tâm lý để đón nhận những cái khủng khiếp nhất có thể rồi.
- Therra Beaker… cái tên này tôi thấy quen lắm.- Magarret có vẻ nghĩ ngợi mãi về cái tên đó nãy giờ.
- Phải, đó là cái tên sẽ cho chúng ta tất cả những câu trả lời mà chúng ta còn mơ hồ.
- Tại sao chị biết dấu hiệu của anh KyO sẽ xuất hiện trở lại.
- Chị không dám chắc điều đó, nhưng chị tin có khả năng đó. Có một bí mật về SIS mà không phải ai cũng biết.
- Nhưng chị biết?
- Ừ, thì dù sao đó cũng là công trình của cha chị mà.
- Nói em nghe thử xem.
- Thật ra, không phải chỉ trong trường hợp người ta chết đi thì dấu hiệu mới biến mất, mà nó còn biến mất trong một trường hợp hy hữu khác…
- Là nó bắn ra ngoài cơ thể à? Như trường hợp của anh KyO hôm nay ấy.
- Cũng có trường hợp đó, nhưng phải trong trường hợp người bị nạn tan xác thì may ra nó mới bị văng ra khỏi cơ thể.
Không ai muốn tin KyO đã chết như thế.
- Còn có 2 khả năng khác- Cô nói tiếp- Một là nó được người khác gắp ra khỏi chỗ được đặt. Và hai là trong quá trình vận động hoặc tương tác mạnh với các lực bên ngoài, màng bọc con chip sẽ vỡ ra. Nếu không được dung dịch đặc biệt trong màng bọc đó bảo vệ thì con chip chỉ như một phế phẩm trong cơ thể mà thôi.
- Vậy có nghĩa là chị tin rằng rất có thể anh KyO rơi vào trường hợp thứ hai chăng?
- Đúng thế. Vì sự biến mất của chấm đỏ một tuần trước đây rõ ràng là không giống với những lần trước. Chính hôm nay em cũng đã thấy cách các dấu hiệu biến mất khi cơ thể mang nó chết đi.
- Nó sẽ tắt từ từ… Em hiểu rồi, trong trường hợp của anh KyO lần trước nó biến mất đột ngột.
- Đúng thế. Nên chị đoán là khi con tàu phát nổ, những chấn động đã làm dung dịch bảo vệ con chip vỡ ra… Và sự xuất hiện của ông bà Beaker cùng bạn họ ở đây càng làm chị tin vào những gì chị đang nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.