Chương 3
NAP
25/11/2021
Cơn sốt không có dấu hiệu hạ nhiệt, cậu khó chịu níu lấy áo Sesshoumaru, há miệng thở dốc, cậu thử cuộn mình lại, chỉ có trong lòng đại yêu kia mới giữ yên được cậu.
Nhưng cậu lo không nổi mấy việc như vậy, cậu còn đang choáng váng muốn ngất đây.
“Độc của yêu thụ.”
“…Không phải cảm lạnh sao?”
“Ừ.”
Chẳng trách sao cậu cứ khó chịu như vậy, hóa ra không phải cảm lạnh, mà là trúng độc. Thân thể con người chính là yếu ớt đến thế, cứ tiếp tục có lẽ cũng không chịu được mấy ngày nữa.
Sesshoumaru ngoại trừ ngầm đồng ý cho cậu kề cận lại không nói với cậu cách giải độc, chỉ duy nhất lần đó ra.
Không lẽ tên này muốn nhìn cậu chậm rãi chịu tra tấn rồi chết? Sở thích của đại yêu này không phải quá ác liệt đi.
Im lặng một lúc lâu, môi cậu chợt gặp được thứ gì đó mềm mại lành lạnh, mang theo mùi hương đặc biệt, nhẹ nhàng áp chặt.
Vì nước bọt chứa yêu lực, Inuyasha có thể cảm nhận được yêu lực thuần túy như nước suối thanh ngọt, từ khoang miệng lan đến khắp toàn thân, rửa trôi đi cơn khó chịu cồn cào.
Tim cậu đập mạnh, tay chống lên ngực Sesshoumaru theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng cậu không có nhiều sức lực đến vậy, lại có bàn tay giữ chặt gáy cậu, Inuyasha muốn động cũng không được, đành để mặc người kia càn quấy.
Ngạt thở đến nỗi nấc lên một tiếng, cậu thấy khuôn mặt cận kề của Sesshoumaru dời dần ra xa, mang theo một thoáng quyến luyến không muốn rời khỏi cậu.
Tại sao Sesshoumaru lại đối xử với cậu như thế?
Đúng là vấn đề khó hiểu.
“…Sesshoumaru…Sao lại giúp ta…” Cậu hổn hển cất tiếng.
Tại sao chứ?
Đúng vậy, trên người cậu ngoại trừ Thiết Toái Nha thì chẳng có gì khiến đại yêu phải chú ý cả.
Vậy nên, xin hãy trả lời cậu, vì sao vậy.
“Ta không nghĩ con trai của Khuyển Đại tướng vì một con thụ yêu vớ vẩn mà chết là chuyện hãnh diện gì.” Nói ngắn gọn, Sesshoumaru không muốn Inuyasha chết.
Nghe được đáp án này, cậu thở phào nhẹ nhõm, hoặc lại có chút hụt hẫng. Hắn chỉ vì chút ràng buộc huyết thống mới giúp cậu thôi, điểm này còn phải cảm ơn vị phụ thân đại nhân cậu chưa từng gặp mặt.
Đáng mừng là, hiện tại cậu có điểm tựa nhỏ mà dựa vào, mặc dù không biết khi nào Sesshoumaru sẽ bỏ cậu mà đi, ít nhất bây giờ anh trai cậu còn ở bên cậu đây.
Cậu mím môi, khẽ nói, “Sesshoumaru, hết mưa rồi thì ngươi rời khỏi đây ngay đi.”
Nếu hắn chỉ là muốn trú mưa, vậy một lát nữa đại yêu này có thể đi được rồi, dẫu sao ánh nắng đã bắt đầu hiển lộ rực rỡ giữa không trung.
Sesshoumaru đi rồi thì cậu sẽ thế nào đây?
Cậu không biết, được chăng hay chớ, rốt cuộc cũng sẽ có cách sống sót mà.
Cánh tay ôm lấy cậu siết chặt lại, khiến ôm ấp càng thêm khắng khít, lông đuôi mềm mại choàng quanh hai người, áo giáp vướng bận vẫn xếp lại gọn gàng để một bên như cũ, chẳng qua chỉ vì cho bán yêu tựa vào lòng càng thêm thoải mái.
Hang động nhỏ này được giăng kết giới, tiểu yêu khôn lanh chút sẽ biết chọn đường vòng tránh đi, nhưng bé con đang sốt hầm hập lại ồn ào có ý muốn đuổi người, thực sự làm hắn khó chịu.
“Yên coi.” Sesshoumaru không muốn nghe thêm một lời tỏ ý xa cách nào nữa.
Thầm hồi tưởng lại, không biết đã bao nhiêu năm trước kia, hắn tựa lưng vào thân cây, cánh hoa rơi loạn trong gió.
Hắn thấy bán yêu trốn sau gốc cây khóc nức nở nhưng không đến gần an ủi, nếu khi ấy hắn chịu vươn tay, phải chăng bây giờ đã có một thiếu niên ngoan ngoãn theo sau hắn như cái đuôi nhỏ.
Hắn cũng không ghét Inuyasha, chỉ là ghét bán yêu này dù kề cận con người cũng không chịu gần gũi với hắn.
Bán yêu nhem nhuốc ra sức lấy lòng nhân loại nhơ bẩn thấp kém khiến hắn căm tức không thôi, khuyển yêu kiêu ngạo nhìn em mình cẩu thả sống qua ngày, giận dữ vô cùng.
“Sesshoumaru, ta bây giờ là con người.”
“Ta biết.”
“Là con người ngươi ghét nhất.”
“Ta biết.”
“Này…”
“Bớt nói đi, Inuyasha.”
Đừng nói nữa, Inuyasha, vì con người là con người, Inuyasha là Inuyasha, hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
“Ngươi ghét ta mà.”
“Ta ghét ngươi nói nhiều như bây giờ.”
Bàn tay lướt qua làn tóc, vuốt ve xoa dịu cún con thiếu cảm giác an toàn này. Động tác như vậy, hắn cũng từng làm đối với Rin, nhưng không nói được rốt cuộc là khác nhau chỗ nào. Khoảnh khắc chạm vào bán yêu này, trong tim luôn có khát vọng muốn thân mật hơn nữa.
Không phải hắn không muốn giải trừ thụ độc sớm, chẳng qua phải đợi tới ngày trăng non kế tiếp. Có hắn bên cậu, nhất định có thể giúp bé con đang sốt cao này gắng gượng qua ngày. Hắn mặc kệ cún con túm chặt tóc hắn, Jaken mà thấy được cảnh này, có khi kinh sợ đến bất tỉnh.
“Sesshoumaru.”
“Ừ.”
“Tự dưng ta cảm thấy Rin gần gũi ngươi là có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì.”
“Không biết, giống như bây giờ vậy, ta bỗng nhiên muốn đi theo ngươi.”
Cậu chợt nhận ra mình nói bậy rồi, nhưng Inuyasha không còn cơ hội hối hận nữa, cậu xấu hổ cúi đầu, nhưng cái cậu lo lắng thực ra là Sesshoumaru sẽ tự cuyệt cậu.
“Vậy cứ đi theo ta đi.”
Xem như hắn cho phép cậu, càng đáng ngạc nhiên hơn là, khuôn mặt lạnh lùng trăm năm không đổi của hắn lại thoáng qua nét cười, như sen tuyết nở rộ giữa trời đông, vừa cao ngạo vừa tuyệt mỹ.
Là một Sesshoumaru cậu chưa từng thấy qua, hiện tại cứ như thế mà xuất hiện ngay trước mắt.
Cậu sửng sốt hồi lâu mới biết mình thất lễ, mới hồi phục được chút thể lực liền giãy thoát khỏi vòng tay hắn, chỉ có rặng mây đào trên gò má bán đứng cậu.
“Đây là ngươi nói, không được đổi ý đâu đấy.”
Cậu cũng cười, nhiều năm vậy rồi, kết quả là, cơ hội lần thứ hai được người khác tiếp nhận, không ngờ do người anh tàn bạo này trao cho.
Cậu vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên.
Đây có lẽ là hy vọng và tương lai mà Kagome lúc gần đất xa trời muốn nói với cậu, cho dù cậu không quá tin tưởng Sesshoumaru, nhưng ít nhất, hiện tại cậu có thể hoàn toàn phó thác bản thân cho hắn.
Vì nếu hắn muốn giết cậu, thì đã sớm ra tay lâu rồi.
Còn đại yêu mặc hoa phục kia chỉ tựa lưng vào vách đá, có chút lưu luyến hơi ấm của thiếu niên còn vương lại trên đầu ngón tay, thấy cậu cười tâm tình hắn cũng tốt hơn nhiều.
Đơn giản thế mà có thể giữ cậu bên cạnh, là chuyện Sesshoumaru chưa từng nghĩ đến.
Hắn nói, “Đợi mưa tạnh thì đi.”
“Đi đâu?”
“Không biết.”
Tai cậu giật nhẹ vài cái, Inuyasha trước nay thắc mắc một vấn đề đã rất lâu rồi.
“Sesshoumaru, ngươi thường ngủ ở đâu?”
“…”
Tuy cậu cảm thấy yêu quái cỡ như Sesshoumaru có lẽ không cần ngủ, nhưng nếu cậu đồng hành cùng vị đại yêu này thì cần nha, không trả lời thì càng chứng thực một suy đoán vớ vẩn của cậu.
“Sesshoumaru, không phải ngươi không ngủ được chứ?”
“Vậy tối hôm qua ngươi tựa vào ai hả.”
“Ta ngủ trước ngươi mà, làm sao biết ngươi có ngủ hay không.”
Cậu xấu hổ ngoảnh mặt đi, không dám nhìn người anh cùng huyết thống này. Dù đầu óc còn choáng váng hỗn loạn, nhưng nếu có thể rúc vào lồng ngực ấm áp kia, dù khó chịu cách mấy cũng sẽ thấy đỡ hơn một chút.
Đại yêu dắt tay cậu, bàn tay cầm đao qua trăm năm để lại vết chai, đem đến hơi ấm.
Hắn dắt cậu từ dưới đất đứng lên, chân cậu mềm nhũn, suýt chút nữa lại ngã bổ nhào vào lòng Sesshoumaru, thực sự là không biết thất lễ bao nhiêu lần rồi.
Nếu đã quyết định cùng nhau đồng hành, thế thì để cậu ỷ lại thêm chút cũng chẳng vấn đề gì.
Sesshoumaru đi đằng trước, cậu đi theo sau, chậm rãi duy trì một chút khoảng cách.
Cậu nhìn bóng dáng cao lớn vĩ đại đi ngược sáng, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng nghĩ người anh không đáng tin này lại có lúc đáng tin cậy đến thế, cứ như là một giấc mộng vậy.
Một giấc mộng trải dài qua trăm năm, từ lúc còn thơ bé thốt ra một tiếng, cậu dừng chân, lúc ấy cũng là đối với đại yêu cao ngạo này.
Cậu hít sâu một hơi, rồi lại thở ra.
“Này, Sesshoumaru, ta nói lại một lần.”. Đọc truyện tại || TRUмtгц уen.ME ||
Người nọ quay đầu nghi hoặc nhìn cậu. Cậu cũng nhìn thẳng vào hắn.
“Anh ơi.”
Kiên định, rành mạch, cậu gọi một tiếng như thế.
Thấy Sesshoumaru chợt dừng chân ngẩn ra trong nháy mắt, Inuyasha biết chắc hắn nghe được rõ ràng, trái tim cậu đập mạnh như trống chầu, cậu siết chặt tay, hy vọng hắn đừng bỏ cậu lại một mình.
“Đi thôi, Inuyasha.”
Hắn đáp như thế, cũng coi như nhận lời.
Ánh mặt trời chiếu sáng cửa hang, vành tai đại yêu cũng có chút đỏ lên.
Sau này, cho đến từng đêm trăng non tiếp theo, hắn sẽ bảo vệ bán yêu này, tất cả xem như đáp lại một tiếng gọi thân thuộc của Inuyasha.
Nhưng cậu lo không nổi mấy việc như vậy, cậu còn đang choáng váng muốn ngất đây.
“Độc của yêu thụ.”
“…Không phải cảm lạnh sao?”
“Ừ.”
Chẳng trách sao cậu cứ khó chịu như vậy, hóa ra không phải cảm lạnh, mà là trúng độc. Thân thể con người chính là yếu ớt đến thế, cứ tiếp tục có lẽ cũng không chịu được mấy ngày nữa.
Sesshoumaru ngoại trừ ngầm đồng ý cho cậu kề cận lại không nói với cậu cách giải độc, chỉ duy nhất lần đó ra.
Không lẽ tên này muốn nhìn cậu chậm rãi chịu tra tấn rồi chết? Sở thích của đại yêu này không phải quá ác liệt đi.
Im lặng một lúc lâu, môi cậu chợt gặp được thứ gì đó mềm mại lành lạnh, mang theo mùi hương đặc biệt, nhẹ nhàng áp chặt.
Vì nước bọt chứa yêu lực, Inuyasha có thể cảm nhận được yêu lực thuần túy như nước suối thanh ngọt, từ khoang miệng lan đến khắp toàn thân, rửa trôi đi cơn khó chịu cồn cào.
Tim cậu đập mạnh, tay chống lên ngực Sesshoumaru theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng cậu không có nhiều sức lực đến vậy, lại có bàn tay giữ chặt gáy cậu, Inuyasha muốn động cũng không được, đành để mặc người kia càn quấy.
Ngạt thở đến nỗi nấc lên một tiếng, cậu thấy khuôn mặt cận kề của Sesshoumaru dời dần ra xa, mang theo một thoáng quyến luyến không muốn rời khỏi cậu.
Tại sao Sesshoumaru lại đối xử với cậu như thế?
Đúng là vấn đề khó hiểu.
“…Sesshoumaru…Sao lại giúp ta…” Cậu hổn hển cất tiếng.
Tại sao chứ?
Đúng vậy, trên người cậu ngoại trừ Thiết Toái Nha thì chẳng có gì khiến đại yêu phải chú ý cả.
Vậy nên, xin hãy trả lời cậu, vì sao vậy.
“Ta không nghĩ con trai của Khuyển Đại tướng vì một con thụ yêu vớ vẩn mà chết là chuyện hãnh diện gì.” Nói ngắn gọn, Sesshoumaru không muốn Inuyasha chết.
Nghe được đáp án này, cậu thở phào nhẹ nhõm, hoặc lại có chút hụt hẫng. Hắn chỉ vì chút ràng buộc huyết thống mới giúp cậu thôi, điểm này còn phải cảm ơn vị phụ thân đại nhân cậu chưa từng gặp mặt.
Đáng mừng là, hiện tại cậu có điểm tựa nhỏ mà dựa vào, mặc dù không biết khi nào Sesshoumaru sẽ bỏ cậu mà đi, ít nhất bây giờ anh trai cậu còn ở bên cậu đây.
Cậu mím môi, khẽ nói, “Sesshoumaru, hết mưa rồi thì ngươi rời khỏi đây ngay đi.”
Nếu hắn chỉ là muốn trú mưa, vậy một lát nữa đại yêu này có thể đi được rồi, dẫu sao ánh nắng đã bắt đầu hiển lộ rực rỡ giữa không trung.
Sesshoumaru đi rồi thì cậu sẽ thế nào đây?
Cậu không biết, được chăng hay chớ, rốt cuộc cũng sẽ có cách sống sót mà.
Cánh tay ôm lấy cậu siết chặt lại, khiến ôm ấp càng thêm khắng khít, lông đuôi mềm mại choàng quanh hai người, áo giáp vướng bận vẫn xếp lại gọn gàng để một bên như cũ, chẳng qua chỉ vì cho bán yêu tựa vào lòng càng thêm thoải mái.
Hang động nhỏ này được giăng kết giới, tiểu yêu khôn lanh chút sẽ biết chọn đường vòng tránh đi, nhưng bé con đang sốt hầm hập lại ồn ào có ý muốn đuổi người, thực sự làm hắn khó chịu.
“Yên coi.” Sesshoumaru không muốn nghe thêm một lời tỏ ý xa cách nào nữa.
Thầm hồi tưởng lại, không biết đã bao nhiêu năm trước kia, hắn tựa lưng vào thân cây, cánh hoa rơi loạn trong gió.
Hắn thấy bán yêu trốn sau gốc cây khóc nức nở nhưng không đến gần an ủi, nếu khi ấy hắn chịu vươn tay, phải chăng bây giờ đã có một thiếu niên ngoan ngoãn theo sau hắn như cái đuôi nhỏ.
Hắn cũng không ghét Inuyasha, chỉ là ghét bán yêu này dù kề cận con người cũng không chịu gần gũi với hắn.
Bán yêu nhem nhuốc ra sức lấy lòng nhân loại nhơ bẩn thấp kém khiến hắn căm tức không thôi, khuyển yêu kiêu ngạo nhìn em mình cẩu thả sống qua ngày, giận dữ vô cùng.
“Sesshoumaru, ta bây giờ là con người.”
“Ta biết.”
“Là con người ngươi ghét nhất.”
“Ta biết.”
“Này…”
“Bớt nói đi, Inuyasha.”
Đừng nói nữa, Inuyasha, vì con người là con người, Inuyasha là Inuyasha, hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
“Ngươi ghét ta mà.”
“Ta ghét ngươi nói nhiều như bây giờ.”
Bàn tay lướt qua làn tóc, vuốt ve xoa dịu cún con thiếu cảm giác an toàn này. Động tác như vậy, hắn cũng từng làm đối với Rin, nhưng không nói được rốt cuộc là khác nhau chỗ nào. Khoảnh khắc chạm vào bán yêu này, trong tim luôn có khát vọng muốn thân mật hơn nữa.
Không phải hắn không muốn giải trừ thụ độc sớm, chẳng qua phải đợi tới ngày trăng non kế tiếp. Có hắn bên cậu, nhất định có thể giúp bé con đang sốt cao này gắng gượng qua ngày. Hắn mặc kệ cún con túm chặt tóc hắn, Jaken mà thấy được cảnh này, có khi kinh sợ đến bất tỉnh.
“Sesshoumaru.”
“Ừ.”
“Tự dưng ta cảm thấy Rin gần gũi ngươi là có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì.”
“Không biết, giống như bây giờ vậy, ta bỗng nhiên muốn đi theo ngươi.”
Cậu chợt nhận ra mình nói bậy rồi, nhưng Inuyasha không còn cơ hội hối hận nữa, cậu xấu hổ cúi đầu, nhưng cái cậu lo lắng thực ra là Sesshoumaru sẽ tự cuyệt cậu.
“Vậy cứ đi theo ta đi.”
Xem như hắn cho phép cậu, càng đáng ngạc nhiên hơn là, khuôn mặt lạnh lùng trăm năm không đổi của hắn lại thoáng qua nét cười, như sen tuyết nở rộ giữa trời đông, vừa cao ngạo vừa tuyệt mỹ.
Là một Sesshoumaru cậu chưa từng thấy qua, hiện tại cứ như thế mà xuất hiện ngay trước mắt.
Cậu sửng sốt hồi lâu mới biết mình thất lễ, mới hồi phục được chút thể lực liền giãy thoát khỏi vòng tay hắn, chỉ có rặng mây đào trên gò má bán đứng cậu.
“Đây là ngươi nói, không được đổi ý đâu đấy.”
Cậu cũng cười, nhiều năm vậy rồi, kết quả là, cơ hội lần thứ hai được người khác tiếp nhận, không ngờ do người anh tàn bạo này trao cho.
Cậu vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên.
Đây có lẽ là hy vọng và tương lai mà Kagome lúc gần đất xa trời muốn nói với cậu, cho dù cậu không quá tin tưởng Sesshoumaru, nhưng ít nhất, hiện tại cậu có thể hoàn toàn phó thác bản thân cho hắn.
Vì nếu hắn muốn giết cậu, thì đã sớm ra tay lâu rồi.
Còn đại yêu mặc hoa phục kia chỉ tựa lưng vào vách đá, có chút lưu luyến hơi ấm của thiếu niên còn vương lại trên đầu ngón tay, thấy cậu cười tâm tình hắn cũng tốt hơn nhiều.
Đơn giản thế mà có thể giữ cậu bên cạnh, là chuyện Sesshoumaru chưa từng nghĩ đến.
Hắn nói, “Đợi mưa tạnh thì đi.”
“Đi đâu?”
“Không biết.”
Tai cậu giật nhẹ vài cái, Inuyasha trước nay thắc mắc một vấn đề đã rất lâu rồi.
“Sesshoumaru, ngươi thường ngủ ở đâu?”
“…”
Tuy cậu cảm thấy yêu quái cỡ như Sesshoumaru có lẽ không cần ngủ, nhưng nếu cậu đồng hành cùng vị đại yêu này thì cần nha, không trả lời thì càng chứng thực một suy đoán vớ vẩn của cậu.
“Sesshoumaru, không phải ngươi không ngủ được chứ?”
“Vậy tối hôm qua ngươi tựa vào ai hả.”
“Ta ngủ trước ngươi mà, làm sao biết ngươi có ngủ hay không.”
Cậu xấu hổ ngoảnh mặt đi, không dám nhìn người anh cùng huyết thống này. Dù đầu óc còn choáng váng hỗn loạn, nhưng nếu có thể rúc vào lồng ngực ấm áp kia, dù khó chịu cách mấy cũng sẽ thấy đỡ hơn một chút.
Đại yêu dắt tay cậu, bàn tay cầm đao qua trăm năm để lại vết chai, đem đến hơi ấm.
Hắn dắt cậu từ dưới đất đứng lên, chân cậu mềm nhũn, suýt chút nữa lại ngã bổ nhào vào lòng Sesshoumaru, thực sự là không biết thất lễ bao nhiêu lần rồi.
Nếu đã quyết định cùng nhau đồng hành, thế thì để cậu ỷ lại thêm chút cũng chẳng vấn đề gì.
Sesshoumaru đi đằng trước, cậu đi theo sau, chậm rãi duy trì một chút khoảng cách.
Cậu nhìn bóng dáng cao lớn vĩ đại đi ngược sáng, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng nghĩ người anh không đáng tin này lại có lúc đáng tin cậy đến thế, cứ như là một giấc mộng vậy.
Một giấc mộng trải dài qua trăm năm, từ lúc còn thơ bé thốt ra một tiếng, cậu dừng chân, lúc ấy cũng là đối với đại yêu cao ngạo này.
Cậu hít sâu một hơi, rồi lại thở ra.
“Này, Sesshoumaru, ta nói lại một lần.”. Đọc truyện tại || TRUмtгц уen.ME ||
Người nọ quay đầu nghi hoặc nhìn cậu. Cậu cũng nhìn thẳng vào hắn.
“Anh ơi.”
Kiên định, rành mạch, cậu gọi một tiếng như thế.
Thấy Sesshoumaru chợt dừng chân ngẩn ra trong nháy mắt, Inuyasha biết chắc hắn nghe được rõ ràng, trái tim cậu đập mạnh như trống chầu, cậu siết chặt tay, hy vọng hắn đừng bỏ cậu lại một mình.
“Đi thôi, Inuyasha.”
Hắn đáp như thế, cũng coi như nhận lời.
Ánh mặt trời chiếu sáng cửa hang, vành tai đại yêu cũng có chút đỏ lên.
Sau này, cho đến từng đêm trăng non tiếp theo, hắn sẽ bảo vệ bán yêu này, tất cả xem như đáp lại một tiếng gọi thân thuộc của Inuyasha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.