Inuyasha Fanfic: Cặp Sinh Đôi Trái Ngược
Chương 20: Ngoại truyện 1: Quá khứ đau đớn
NT. Kikgo
12/01/2018
Nee-chan.- Một cô bé dễ thương tầm 4-5 tuổi bước đến trên tay cầm một
gói bánh mỉm cười nói-Chị nhìn này em vừa được bạn Yukine xóm kế bên
tặng gói bánh này nè. Chúng ta chia nhau ra ăn đi, đủ để hai chị em mình ăn 2 ngày luôn đó. Thấy em có giỏi không?
Kagura đang rửa chén đĩa nhưng cô lập tức rửa và lau tay rồi xoa đầu cô bé, mỉm cười hiền lành nói
- Ừ em của chị giỏi lắm. Gói bánh này đúng là nhiều thật nhưng chị sẽ để cho em ăn một mình thôi. Hôm nay là sinh nhật của em phải không Kagumi.
Kagumi buồn rầu hẳn nói
- Em muốn chị ăn cùng cơ, ăn một mình không có vui gì hết. Với lại ăn một mình không có hết. Em nghĩ rằng nếu chị ăn cùng sẽ vui hơn rất nhiều.
Kagura vui mừng xoa đầu Kagumi
- Em ngoan lắm Kagumi. Nếu đã nói vậy thì chị sẽ ăn cùng em. Hết đừng khóc lóc đó.
Gương mặt Kagumi sáng bừng lên, cô bé gật đầu mỉm cười
-Em cũng mong là chị sẽ ăn hết thật đó. Em yêu chị Kagura.
Rồi hôm đó Kagura và Kagumi ăn uống thật vui vẻ với nhau. Lúc nào cũng vậy, Kagumi luôn đem đồ ăn kiếm được về chia cho Kagura. Hai người tuy nghèo khó nhưng ít nhất là họ vẫn hạnh phúc bên nhau. Kagura và Kagumi không còn cha mẹ nguoife thân duy nhất của họ chính là người kia. Đối với Kagura thì cô em gái bé bỏng Kagumi của mình là tất cả những gì cô yêu quý. Dù có chuyện gì xảy ra thì Kagura cũng sẽ bảo vệ Kagumi. Và ngược lại Kagumi cũng yêu quý người chị gái của mình rất rất nhiều.
Nhưng hạnh phúc nào tồn tại mãi mãi. Một chuyện đau lòng và bi kịch nhất đời Kagura đã đến. Người quan trọng duy nhất của cô cũng đã rời bỏ cô mà ra đi.
Hôm đó khi cả hai đang ngồi ăn cơm thì có tiếng gõ cửa liên tục
- Ai tìm giờ này vậy ta?- Kagura thắc mắc nghĩ
- Để em mở cửa cho.- Kagumi nhanh chóng đứng dậy và chạy ra cửa chính như một con mèo nhỏ.
-Ờ, nhớ lịch sử đó.
-Vâng.
Vừa mở cửa ra thì Kagumi thấy hai người đàn ông bịt kính mặt như ăn trộm vậy
- Hai ông là ai, cần gì không ạ.
- Nói con chị mày trả tiền cho tao.
- Các ông nói gì vậy, tại sao chị của tôi phải trả tiền cho các ông chứ. Chị tôi không bao giờ nợ tiền ai cả. Các ông nhầm người rồi đó.
Kagura nghe tiếng của hai người đàn ông thì liền hoảng hốt thả hết đồ nhanh chóng thả đồ chạy ra nói
- Chưa đến bạn trả tiền mà, tại sao các người lại đến. 3 tháng nữa tôi sẽ trả.
- Chị thực sự nợ tiền họ ư Nee-chan.- Kagumi buồn rất nhìn Kagura
- Chị xin lỗi Kagumi. Chị làm vậy là vì em thôi.
-Vâng, em tin chị. Mãi mãi tin chị.- Kagumi nằm chặt lấy tay Kagura bảo đảm
- Cảm ơn em Kagumi- Kagura xoa đầu cô em gái bé bổng của mình rôi nhìn thấy vào hai người đàn ông kia. Một người mặc áo đen nói
- Nhưng bọn ta cần tìm ngay bây giờ. Đưa tiền đây.
- Mấy người nói cái gì vậy hả, đòi kiểu vậy ai mà trả hết được. Đùa nhau à.
- Không trả hết thì lấy hết chọn trong nhà mày đi bán mà trả cho tao đi. Ví dụ như con em của mày chẳng hạn.
- Nói cái gì vậy hả. Tôi ko cho phép mấy người nói bậy. Bây giờ thì biến đi 3 tháng sau tôi sẽ trả- kagura tức giận quả quyết
Người đàn ông đứng phía sau liền nổi nóng bước tới gần. Tát Kagura một phát thật mạnh ngay má. Vì quá nhanh và bất ngờ nên Kagura không phản ứng kịp mà lăn ta sàn nhà. Cú tát mạnh đến mức má cô sưng phòng lên và miệng thì chảy máu liên tục. kagumi thấy vậy liền chạy đến đỡ Kagura dậy, cô bé cắn răng tức giận nói
- Cái người làm gì vậy hả? Đánh người nhỏ tuổi hơn mình và nặng tay vậy à, thậm chí là phụ nữ nữa chứ. Đúng là một đám ghê tởm và không biết xấu hổ mà.
Người đàn ông mới tát Kagura tức giận túm mạnh lấy tóc của Kagumi, đưa cô bé đến sát người nói nhỏ nhẹ nhưng đầy tức giận
-Con nhỏ này, mày vừa nói gì đó hả, nói lại coi.
Kagumi đau đơn nhưng vậy nói lớn một cách thẳng thắn
-Thật ghê tởm.
Người đàn ông tức giận ném ngay Kagumi vào tường. Kagura thấy vậy hoảng hốt cô không thể ngờ ông ta lại có thể ném một đứa bé 4-5 tuổi thật mạnh vào đương như vậy mà không hề có gì gọi là do dự. Trên thế giới này có người tàn nhân đến vậy luôn sao?
Nếu như người bị ném là bản thân cô thì cô vẫn sẽ cắn răng chịu đựng nhưng người bị ném là Kagumi coi em gái duy nhất của cô nên Kagura không thể nào bình tĩnh đc. Cô hét lên trước mắt hai tên kia
-Bọn mày làm cái gì vậy hả, tôi đã nói là 3 tháng nữa trả rồi mà. Không nghe à, với lại kế ước đã lập ra như vậy rồi mà.
- Im mồm, bây giờ ta muốn đòi đó, ý kiến gì. Đã nợ người ta thì không có quyền đòi hỏi, hôm nay mày không trả được thì chịu chết đi là vừa.
- Cái gì chứ- Kagura tức giận nghiến răng chịu đựng
- Ngày mai mà không trả thì cái nhà này thành tro đó.- Hai người đàn ông đi không hề nhìn lại là Kagura đang tức giận đến thế nào. Kagumi chạy đến hỏi Kagura
- Chuyện gì xảy ra vậy onne-chan
- Kagumi chị xin lỗi
Không khí ảm đạm đến bất ngờ, kagura không muốn nói Kagumi cũng không hỏi. Căn nhà vui tươi vài phút trước đã trở thành một căn nhà chứa đầy nỗi đau sâu thẳm trong tim mỗi người.
Sáng hôm sau.
-Chị đi lấy tiền một chút đã, em ở nhà trong coi kĩ càng đó- Kagura nói xong rồi cô đi về phía chỗ làm việc của mình.
Vì thái độ của hai kẻ hôm qua nên cô chắc chắn là hôm nay nếu không trả thì bọn bắn sẽ không tha cho cô. Nên cô đi đến chỗ làm việc của mình để lãnh lương trước để trả cho bọn chúng cái đã rồi tính sau.
Nhưng khi Kagura về tới nhà thì cô thấy căn nhà của mình đang cháy rất lớn, hai kẻ hôm qua thì trên tay vừa cầm kẹt lửa vừa cười. Kagura không còn dữ nổi bình tĩnh nữa. Cô liền thả hết tất cả đồ đoàn chạy đến nằm lấy cổ áo cái tên hôm qua mới tát cô và tra hỏi với ánh mắt thù hận chứ không đơn giản chỉ là giận dữ
- Bọn chó mày, tại sao lại đốt nhà tao. Tao đã nói là sẽ trả rồi mà tại sao chứ?
- Trước khi hỏi tao thì ngươi nên quan tâm đứa em gái đang ở trong đó của mình thì hơn- Hắn không hề tỏ ra sợ hãi mà còn hóng hách chỉ tay về phía căn nhà đang cháy kia
Nghe vậy Kagura hoảng hốt, cô liền thả hắn ra chạy một mạch vào căn nhà đang cháy đó như điên vậy. Cô không hề quan tâm đến việc lửa nóng thế nào, khó thở thế nào. Cô vẫn thục mạng chạy vào hét lớn
- Kagumi, em đâu rồi. Lên tiếng đi Kagumi.
Rồi cô thấy cái tủ áo quần của mình động đậy liên tục. Mở ra thì cô thấy Kagumi bị trói khắp người và miệng thì bị quấn chặt lại bởi một cái khăn.
Cô hết sức vui mừng bế Kagumi ra khỏi nhà, vui đến mức không nhận ra kagumi đang sợ hãi cực kì. Kagumi cứ hét lên thật lớn như muốn nói cái gì đó thật gấp vậy. Khi Kagura ra khỏi nhà thì cô mở khăn miệng ra cho Kagumi thì cô bé liền hét lên một câu thật lớn
- Chạy đi onne-...
Kagumi chưa kịp nói hét câu thì Kagura đac ngã xuống ngay trước mặt cô. Máu của Kagura chảy dài trên sàn cũng như trên tay Kagumi và bắn lên khuôn mặt của Kagumi . Kagura đã bị bắn một phát ngay giữa lưng. Kagumi cứ tưởng rằng kagura đã chết nên nước mắt của cô cứ rơi liên tục trên đôi bàn tay nhuốm máu. Nhưng vẫn may mắn là Kagura vẫn còn sống, cô chỉ bị thương nặng nhưng vẫn còn sống. Chưa kịp để Kagumi vụ vẻ thì một phát đạn nữa lại nhắm đến phía cô. Cô đã trúng phải một phát ở ngực. Vết thương này của cô rất nặng gần như đã là chí mạng. Kagumi cũng ngã xuống cùng với Kagura.
Hai tên kia cười sung sướng khi thấy cả Kagura và Kagumi đều đã chết
- Cuối cùng cũng giết dc hai đứa con gái của Kasuza. Chúng ta chuẩn bị có một khoản tiền lớn từ vụ này đây.
- Đúng vậy chúng ta đi thôi.
Bọn chúng vừa đi vài giây thì Kagura tỉnh dậy. Cô hoảng hốt nhìn Kagumi đang nằm bên cạnh với một vũng máu
- Kagumi tại sao,chuyện gì đã xảy ra.
- nee-chan quả nhiên chị còn sống. Em vui quá, vì đã cứu dc chị. Nhưng có lẽ em
- Đừng nói gì cả Kagumi. Em sẽ sống, em sẽ sống đúng không. Em đã hứa sẽ ở bên chị mãi mãi mà. Em không dc chết Kagumi. Em hứa rồi mà.
-Vâng em đã hứa nhưng em xin lỗi- Kagumi nói với một giọng rất nhẹ nhàng vào yếu ớt. Nhẹ đến mức Kagura dường như chỉ nghe được vài phần. Kagumi lấy bài tay đầy máu của mình vuốt lên mái tóc đen mượt và luôn mặt trắng trẻo của kagura.- E... y..ê.. c..ị. (Em yêu chị)- Nói xong Kagumi đã tắt thở bàn tay của Kagumi rơi xuống sàn. Đôi mắt nhắm nghiền mỉm cười mãn nguyện. Còn trên khuôn mặt của Kagura thì chỉ còn nước mắt đau đớn. Cô đau đớn đến mức không còn quan tâm ngôi nhà đang cháy sau lưng hay là người mình đang bị thương không nhẹ nữa
- Kagumi tại saooo? Đừng chết, đừng bỏ chị mà. Kagumi
------
- Kagura- Sesshomaru hỏi han Kagura- Chuyện gì vậy? Cô không sao chứ.
- Tôi không sao- Kagura buồn phía đáp
- Có phải cô nhớ về em gái cô đúng không?
- Ừm. Tôi thực sự lo ko biết Yuma sao rồi nữa. Tôi sợ lắm, sợ Yuma sẽ...- Kagura gần khóc nói
- Sẽ không sao đâu, tôi lấy danh dự của mình bảo đảm Yuma sẽ không chết. Cô ấy sẽ sống.- Sesshomaru chắn chắn quả quyết đầy tự tin
- Sesshomaru?- Kagura kinh ngạc
- Vậy nên cô đừng buồn và ủ rũ nữa. À không coi không được phép buồn và ủ rũ nữa. Đó là lệnh từ Sesshomaru ta.
- Yes- Kagura cảm động, bình tĩnh lại
Kagura đang rửa chén đĩa nhưng cô lập tức rửa và lau tay rồi xoa đầu cô bé, mỉm cười hiền lành nói
- Ừ em của chị giỏi lắm. Gói bánh này đúng là nhiều thật nhưng chị sẽ để cho em ăn một mình thôi. Hôm nay là sinh nhật của em phải không Kagumi.
Kagumi buồn rầu hẳn nói
- Em muốn chị ăn cùng cơ, ăn một mình không có vui gì hết. Với lại ăn một mình không có hết. Em nghĩ rằng nếu chị ăn cùng sẽ vui hơn rất nhiều.
Kagura vui mừng xoa đầu Kagumi
- Em ngoan lắm Kagumi. Nếu đã nói vậy thì chị sẽ ăn cùng em. Hết đừng khóc lóc đó.
Gương mặt Kagumi sáng bừng lên, cô bé gật đầu mỉm cười
-Em cũng mong là chị sẽ ăn hết thật đó. Em yêu chị Kagura.
Rồi hôm đó Kagura và Kagumi ăn uống thật vui vẻ với nhau. Lúc nào cũng vậy, Kagumi luôn đem đồ ăn kiếm được về chia cho Kagura. Hai người tuy nghèo khó nhưng ít nhất là họ vẫn hạnh phúc bên nhau. Kagura và Kagumi không còn cha mẹ nguoife thân duy nhất của họ chính là người kia. Đối với Kagura thì cô em gái bé bỏng Kagumi của mình là tất cả những gì cô yêu quý. Dù có chuyện gì xảy ra thì Kagura cũng sẽ bảo vệ Kagumi. Và ngược lại Kagumi cũng yêu quý người chị gái của mình rất rất nhiều.
Nhưng hạnh phúc nào tồn tại mãi mãi. Một chuyện đau lòng và bi kịch nhất đời Kagura đã đến. Người quan trọng duy nhất của cô cũng đã rời bỏ cô mà ra đi.
Hôm đó khi cả hai đang ngồi ăn cơm thì có tiếng gõ cửa liên tục
- Ai tìm giờ này vậy ta?- Kagura thắc mắc nghĩ
- Để em mở cửa cho.- Kagumi nhanh chóng đứng dậy và chạy ra cửa chính như một con mèo nhỏ.
-Ờ, nhớ lịch sử đó.
-Vâng.
Vừa mở cửa ra thì Kagumi thấy hai người đàn ông bịt kính mặt như ăn trộm vậy
- Hai ông là ai, cần gì không ạ.
- Nói con chị mày trả tiền cho tao.
- Các ông nói gì vậy, tại sao chị của tôi phải trả tiền cho các ông chứ. Chị tôi không bao giờ nợ tiền ai cả. Các ông nhầm người rồi đó.
Kagura nghe tiếng của hai người đàn ông thì liền hoảng hốt thả hết đồ nhanh chóng thả đồ chạy ra nói
- Chưa đến bạn trả tiền mà, tại sao các người lại đến. 3 tháng nữa tôi sẽ trả.
- Chị thực sự nợ tiền họ ư Nee-chan.- Kagumi buồn rất nhìn Kagura
- Chị xin lỗi Kagumi. Chị làm vậy là vì em thôi.
-Vâng, em tin chị. Mãi mãi tin chị.- Kagumi nằm chặt lấy tay Kagura bảo đảm
- Cảm ơn em Kagumi- Kagura xoa đầu cô em gái bé bổng của mình rôi nhìn thấy vào hai người đàn ông kia. Một người mặc áo đen nói
- Nhưng bọn ta cần tìm ngay bây giờ. Đưa tiền đây.
- Mấy người nói cái gì vậy hả, đòi kiểu vậy ai mà trả hết được. Đùa nhau à.
- Không trả hết thì lấy hết chọn trong nhà mày đi bán mà trả cho tao đi. Ví dụ như con em của mày chẳng hạn.
- Nói cái gì vậy hả. Tôi ko cho phép mấy người nói bậy. Bây giờ thì biến đi 3 tháng sau tôi sẽ trả- kagura tức giận quả quyết
Người đàn ông đứng phía sau liền nổi nóng bước tới gần. Tát Kagura một phát thật mạnh ngay má. Vì quá nhanh và bất ngờ nên Kagura không phản ứng kịp mà lăn ta sàn nhà. Cú tát mạnh đến mức má cô sưng phòng lên và miệng thì chảy máu liên tục. kagumi thấy vậy liền chạy đến đỡ Kagura dậy, cô bé cắn răng tức giận nói
- Cái người làm gì vậy hả? Đánh người nhỏ tuổi hơn mình và nặng tay vậy à, thậm chí là phụ nữ nữa chứ. Đúng là một đám ghê tởm và không biết xấu hổ mà.
Người đàn ông mới tát Kagura tức giận túm mạnh lấy tóc của Kagumi, đưa cô bé đến sát người nói nhỏ nhẹ nhưng đầy tức giận
-Con nhỏ này, mày vừa nói gì đó hả, nói lại coi.
Kagumi đau đơn nhưng vậy nói lớn một cách thẳng thắn
-Thật ghê tởm.
Người đàn ông tức giận ném ngay Kagumi vào tường. Kagura thấy vậy hoảng hốt cô không thể ngờ ông ta lại có thể ném một đứa bé 4-5 tuổi thật mạnh vào đương như vậy mà không hề có gì gọi là do dự. Trên thế giới này có người tàn nhân đến vậy luôn sao?
Nếu như người bị ném là bản thân cô thì cô vẫn sẽ cắn răng chịu đựng nhưng người bị ném là Kagumi coi em gái duy nhất của cô nên Kagura không thể nào bình tĩnh đc. Cô hét lên trước mắt hai tên kia
-Bọn mày làm cái gì vậy hả, tôi đã nói là 3 tháng nữa trả rồi mà. Không nghe à, với lại kế ước đã lập ra như vậy rồi mà.
- Im mồm, bây giờ ta muốn đòi đó, ý kiến gì. Đã nợ người ta thì không có quyền đòi hỏi, hôm nay mày không trả được thì chịu chết đi là vừa.
- Cái gì chứ- Kagura tức giận nghiến răng chịu đựng
- Ngày mai mà không trả thì cái nhà này thành tro đó.- Hai người đàn ông đi không hề nhìn lại là Kagura đang tức giận đến thế nào. Kagumi chạy đến hỏi Kagura
- Chuyện gì xảy ra vậy onne-chan
- Kagumi chị xin lỗi
Không khí ảm đạm đến bất ngờ, kagura không muốn nói Kagumi cũng không hỏi. Căn nhà vui tươi vài phút trước đã trở thành một căn nhà chứa đầy nỗi đau sâu thẳm trong tim mỗi người.
Sáng hôm sau.
-Chị đi lấy tiền một chút đã, em ở nhà trong coi kĩ càng đó- Kagura nói xong rồi cô đi về phía chỗ làm việc của mình.
Vì thái độ của hai kẻ hôm qua nên cô chắc chắn là hôm nay nếu không trả thì bọn bắn sẽ không tha cho cô. Nên cô đi đến chỗ làm việc của mình để lãnh lương trước để trả cho bọn chúng cái đã rồi tính sau.
Nhưng khi Kagura về tới nhà thì cô thấy căn nhà của mình đang cháy rất lớn, hai kẻ hôm qua thì trên tay vừa cầm kẹt lửa vừa cười. Kagura không còn dữ nổi bình tĩnh nữa. Cô liền thả hết tất cả đồ đoàn chạy đến nằm lấy cổ áo cái tên hôm qua mới tát cô và tra hỏi với ánh mắt thù hận chứ không đơn giản chỉ là giận dữ
- Bọn chó mày, tại sao lại đốt nhà tao. Tao đã nói là sẽ trả rồi mà tại sao chứ?
- Trước khi hỏi tao thì ngươi nên quan tâm đứa em gái đang ở trong đó của mình thì hơn- Hắn không hề tỏ ra sợ hãi mà còn hóng hách chỉ tay về phía căn nhà đang cháy kia
Nghe vậy Kagura hoảng hốt, cô liền thả hắn ra chạy một mạch vào căn nhà đang cháy đó như điên vậy. Cô không hề quan tâm đến việc lửa nóng thế nào, khó thở thế nào. Cô vẫn thục mạng chạy vào hét lớn
- Kagumi, em đâu rồi. Lên tiếng đi Kagumi.
Rồi cô thấy cái tủ áo quần của mình động đậy liên tục. Mở ra thì cô thấy Kagumi bị trói khắp người và miệng thì bị quấn chặt lại bởi một cái khăn.
Cô hết sức vui mừng bế Kagumi ra khỏi nhà, vui đến mức không nhận ra kagumi đang sợ hãi cực kì. Kagumi cứ hét lên thật lớn như muốn nói cái gì đó thật gấp vậy. Khi Kagura ra khỏi nhà thì cô mở khăn miệng ra cho Kagumi thì cô bé liền hét lên một câu thật lớn
- Chạy đi onne-...
Kagumi chưa kịp nói hét câu thì Kagura đac ngã xuống ngay trước mặt cô. Máu của Kagura chảy dài trên sàn cũng như trên tay Kagumi và bắn lên khuôn mặt của Kagumi . Kagura đã bị bắn một phát ngay giữa lưng. Kagumi cứ tưởng rằng kagura đã chết nên nước mắt của cô cứ rơi liên tục trên đôi bàn tay nhuốm máu. Nhưng vẫn may mắn là Kagura vẫn còn sống, cô chỉ bị thương nặng nhưng vẫn còn sống. Chưa kịp để Kagumi vụ vẻ thì một phát đạn nữa lại nhắm đến phía cô. Cô đã trúng phải một phát ở ngực. Vết thương này của cô rất nặng gần như đã là chí mạng. Kagumi cũng ngã xuống cùng với Kagura.
Hai tên kia cười sung sướng khi thấy cả Kagura và Kagumi đều đã chết
- Cuối cùng cũng giết dc hai đứa con gái của Kasuza. Chúng ta chuẩn bị có một khoản tiền lớn từ vụ này đây.
- Đúng vậy chúng ta đi thôi.
Bọn chúng vừa đi vài giây thì Kagura tỉnh dậy. Cô hoảng hốt nhìn Kagumi đang nằm bên cạnh với một vũng máu
- Kagumi tại sao,chuyện gì đã xảy ra.
- nee-chan quả nhiên chị còn sống. Em vui quá, vì đã cứu dc chị. Nhưng có lẽ em
- Đừng nói gì cả Kagumi. Em sẽ sống, em sẽ sống đúng không. Em đã hứa sẽ ở bên chị mãi mãi mà. Em không dc chết Kagumi. Em hứa rồi mà.
-Vâng em đã hứa nhưng em xin lỗi- Kagumi nói với một giọng rất nhẹ nhàng vào yếu ớt. Nhẹ đến mức Kagura dường như chỉ nghe được vài phần. Kagumi lấy bài tay đầy máu của mình vuốt lên mái tóc đen mượt và luôn mặt trắng trẻo của kagura.- E... y..ê.. c..ị. (Em yêu chị)- Nói xong Kagumi đã tắt thở bàn tay của Kagumi rơi xuống sàn. Đôi mắt nhắm nghiền mỉm cười mãn nguyện. Còn trên khuôn mặt của Kagura thì chỉ còn nước mắt đau đớn. Cô đau đớn đến mức không còn quan tâm ngôi nhà đang cháy sau lưng hay là người mình đang bị thương không nhẹ nữa
- Kagumi tại saooo? Đừng chết, đừng bỏ chị mà. Kagumi
------
- Kagura- Sesshomaru hỏi han Kagura- Chuyện gì vậy? Cô không sao chứ.
- Tôi không sao- Kagura buồn phía đáp
- Có phải cô nhớ về em gái cô đúng không?
- Ừm. Tôi thực sự lo ko biết Yuma sao rồi nữa. Tôi sợ lắm, sợ Yuma sẽ...- Kagura gần khóc nói
- Sẽ không sao đâu, tôi lấy danh dự của mình bảo đảm Yuma sẽ không chết. Cô ấy sẽ sống.- Sesshomaru chắn chắn quả quyết đầy tự tin
- Sesshomaru?- Kagura kinh ngạc
- Vậy nên cô đừng buồn và ủ rũ nữa. À không coi không được phép buồn và ủ rũ nữa. Đó là lệnh từ Sesshomaru ta.
- Yes- Kagura cảm động, bình tĩnh lại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.