Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 277: Anh có thể làm một số việc của con người không?

skyhero

19/05/2021

Tiếng gầm này không chỉ làm cho Lý Quang Khải khó chịu, mà còn khiến cậu Trịnh và cậu Thẩm khó chịu.

Làm gì vậy?

Người này hét một câu, người kia hét một câu. Nghĩ đây là một chợ rau chắc? "Chết tiệt, ai hét vậy?"

Tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài, trên mặt lộ ra một tia tức giận, như thể muốn đánh người này thật mạnh để giải tỏa cơn tức giận. "Con mẹ nó thật sự là không xem chúng ta ra gì. Vừa rồi cô ta hét lên một tiếng liền cắt ngang lời của ông rồi, con mẹ nó lại hét nữa?" "Quá mất uy nghiêm rồi, đồ ra ngoài có chút xấu mặt, xử anh ta!"

Đám đông hò hét, đám người lui sang một bên, một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi bước vào, áo sơ mi trắng, quần tây âu, khuôn mặt lạnh như băng, rất có khí chất lãnh đạo. "Con mẹ nó ông là ai nữa? mù mẹ rồi sao mà hét?"

Lý Quang Khải tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Hoàng Hữu Danh nói: "Muốn chết phải không?"

Hoàng Hữu Danh bất ngờ giơ tay tát vào mặt. "Chát!"

Cái tát vào mặt mạnh đến mức trực tiếp làm Lý Quang Khải loạng choạng. “Con mẹ nó còn dám đánh người?” Thái Kim Minh xong lên muốn ra tay.

Hoàng Hữu Danh đưa tay lên tát thêm một cái nữa. "Má nó, cái tên khốn kiếp này quá kiêu ngạo, ta đã đi với ai? anh có biết tôi là ai không... "Chát!"

Hoàng Hữu Danh tát cho Thất Hổ mỗi người một bạt tay, lúc này anh ta như muốn nổ tung, nếu đánh nhau, một khi gây ra ảnh hưởng xấu, anh ta sẽ phải kiểm điểm và phê bình nội bộ, thậm chí có thể để lại một sai lầm lớn trên con đường sự nghiệp. Ảnh hưởng đến con đường sự nghiệp!

Kiêu ngạo!

Thật là quá kiêu ngạo, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, họ đã từng thấy người kiêu ngạo, nhưng chưa từng thấy người kiêu ngạo đến như vậy.



Bảy người che mặt nghiến răng nghiến lợi. "Đánh chết cho ông, tôi ra ba tỷ!" "Cái gì? Ai dám ra tay?" Thư ký Thôi xông vào, theo sau là một nhóm cảnh sát xông vào, bảo vệ Hoàng Hữu Danh.

Lúc này mọi người phản ứng, quay đầu lại xem,người đứng ở bên ngoài đã hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất, ở đây chỉ còn cửa lớn ở ba tầng trong ba tầng ngoài, căn bản không chú ý đến một số cảnh sát đã dừng lại..

Hoàng Hữu Danh nói với thư ký Thôi bên cạnh: "Gọi cho ba của họ, trong ba phút không tới được từ mình lo liệu hậu quả!"

Chưa đầy ba phút, ngoài cửa đã có bảy tám chiếc ô tô đỗ lại, Tổng giám đốc Lý cùng một nhóm người vội vàng xuống xe, cảnh tượng lớn như vậy cũng hoảng sợ, vội vàng gạt đám đông sang một bên và nhìn thấy Hoàng Hữu Danh mặt lạnh đang đứng đó. "Thư ký Hoàng, tôi dạy con không xong, gây cho ông thêm phiền phức rồi." "Vâng, làm phiền ông rồi, tối hôm nay, tôi thật sự xin lỗi."

Bảy người đứng đó cùng ba đứa cháu trai, liên tục xin lỗi, nói xong liền bước tới tát con hai cái, lúc này thất hổ trở thành thất mèo, thậm chí đánh rắm cũng không dám đánh. "Giáo dục không tốt phải không? Cục trưởng Vương, nếu không anh đem nó về giáo dục lại?" Hoàng Hữu Danh ra lệnh. “Đừng, trẻ con vẫn còn nhỏ, sau khi về tôi sẽ bị kỷ luật và nhốt nó ở nhà.” Tổng giám đốc Lý thề cam đoan. "Cái gì, nó vẫn còn trẻ? Con trai cưng của ông chắc cũng tầm 30 tuổi rồi nhỉ? Theo như lời của Tổng giám đốc Lý thì hình như còn chưa cai sữa hả?" Lục Tam Phong trêu chọc.

Tổng giám đốc Lý phát hiện ra Lục Tam Phong lại ở đó, nhìn thoáng qua không nói gì.

Hoàng Hữu Danh lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, rồi sực nhớ ra rằng ông ta cũng là người ở bên sân nhà của trận đấu, đi về phía trước hai bước, đứng trước mặt Lục Tam Phong, đột nhiên giơ tay tát một cái.

Lục Tam Phong không biết ông ta đang suy nghĩ gì, liền ngồi xổm xuống, ông ta tát không trúng. “Ông tát nhiều lần như vậy rồi, tay nhất định rất đau rồi!” Lục Tam Phong cười cười, lùi một bước: "Không phiền nữa.” "Vẫn muốn quậy à, còn chưa tỉnh sao. Anh lớn như vậy còn làm ra chuyện như thế này à? Mẹ nó đang lẽ tôi phải để anh ngồi máy bay cút đi. Thế này còn nói là không gây sự sao? Anh ở đây không gây chuyện, bên đó gây chuyện, anh muốn làm gì?" Hoàng Hữu Danh gầm lên, gân cổ nổi lên: “Anh không lôi tôi vào cuộc thì không cam lòng phải không?" "Tôi cũng oan ức mà, tôi bao nhiêu tuổi rồi chứ? Trong số những người này, tôi là người nhỏ tuổi nhất đấy." Lục Tam Phong tức giận nói: "Tôi vẫn còn là một đứa nhỏ thôi mà." 

Đứa nhỏ?

Sau đó, Hoàng Hữu Danh mới nhớ rằng Lục Tam Phong thực sự là người trẻ nhất trong số những người này, chỉ là những người gian trả kia đã khiến anh già đời như một người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi mà thôi.

Hít một hơi thật sâu, tức giận đến đau ngực. Hoàng Hữu Danh quay mặt lại thì thấy một người đàn ông đứng bên cạnh, mặc quần áo bảo hộ lao động kỹ thuật điện tử Thủy Hoàn, trên tay cầm cờ lê, liền hỏi: "Công nhân của anh sao lại ở đây? Cầm cờ lê làm gì vậy? Tại sao anh không cho họ đem theo súng máy?"

Lục Tam Phong liếc nhìn qua công nhân hỏi: "Chức vị của anh là gì?" "Tổng giám đốc Lục, tôi là thợ sửa chữa, kiểm tra tu sửa dây chuyền lắp ráp!" “Ông nghe thử đi, giọng nói chất phác, ánh mắt thuần khiết, một người thợ sửa chữa đeo cờ lê trên người, hợp tình hợp lý quá rồi còn gì!” Lục Tam Phong vỗ tay nói bậy. "Được, bớt nói nhảm với tôi đi."

Hoàng Hữu Danh quay đầu nhìn về phía Tổng giám đốc Lý mấy người họ nói: "Chuyện công việc, dùng cách thức thương mại giải quyết, đây là lần đầu tiên, tôi hy vọng sẽ là lần cuối cùng, còn nữa chính là mấy người, rút cái đuôi cho về cho tôi, đừng dựng thẳng lên như phất cờ!” “Còn không mau xin lỗi đi!” Tổng giám đốc Lý tức giận hét lên, dùng chân đá vào người Lý Quang Khải. “Tôi xin lỗi!” Lý Quang Khải cúi đầu nói nhỏ: “Tôi đã gây ra phiền phức cho ông. Sau này tôi nhất định sẽ là một người tốt, cống hiến cho đất nước và trở thành trụ cột của xã hội.. “Được rồi!” Hoàng Hữu Danh xua tay, mấy lời nói này có quỷ mới tin, nói: “Kêu mọi người giải tán hết đi, thông báo cho các tờ báo và phương tiện truyền thông lớn, không được nhắc tới, biết không!"



Thư ký Thôi ở một bên gật đầu.

Lục Tam Phong cũng vội vàng nói với Trương Phượng Tiên: "Để công nhân lên xe, sau khi về tan làm đi. Ca làm hôm nay coi như hoàn thành, ai đến cũng được trợ cấp 60 nghìn."

Trong vòng chưa đầy mười phút, mấy trăm người đã biến mất không tăm tích!

Tổng giám đốc Lý bước tới, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Lục Tam Phong, nói: "Tổng giám đốc Lục, thật sự xin lỗi. Chuyện hôm nay không liên quan gì đến sự hợp tác của chúng ta. Mong anh đừng nghĩ ngợi nhiều. Phương diện giá cả vẫn có thể bàn bạc."

Nghe những lời đạo đức giả như vậy, trên mặt Lục Tam Phong tươi cười nói: "Chuyện này tôi tự biết, không ai mất tiền mua bán. Có thể hợp tác là tốt nhất, đương nhiên, công ty chúng ta kinh doanh lớn, nhà cung cấp đa dạng, cũng không cầu ai.” "Vậy thì tốt rồi, tôi sẽ không lo lắng cho Tổng giám đốc Lục nữa, điều hoạt động ở địa phương. Có nhiều cơ hội gặp mặt, vậy tạm biệt anh trước." “Đi thông thả, tôi chỉ hy vọng chuyện xảy ra đêm nay là do một mình con trai yêu quý của ông gây ra, cũng không phải là ý của Tổng giám đốc Lý, nếu không thì thật quá kém cỏi.” Lục Tam Phong vừa nói vừa nhìn anh ta đi không nhìn lại.

Hoàng Hữu Danh vẫy tay với cục trưởng Vương, ra hiệu cho ông ta quay lại, liếc nhìn Lục Tam Phong rồi quát: "Nhớ kỹ những gì ông đã nói khi đến đây, đừng gây chuyện." "Cảm ơn ông!"

Sau khi mọi người rời đi, Chu Hoài Đông khẽ liếc nhìn Lục Tam Phong, trong lòng thầm ngạc nhiên rằng mối quan hệ giữa Lục Tam Phong và Hoàng Hữu Danh không hề đơn giản. “Tổng giám đốc Trương, điều động 15 tỷ từ tài chính, đến Sông Hương chọn một biệt thự tốt hơn. Lục Tam Phong nói với Trương Phượng Tiên: “Sớm nhất có thể, lo liệu đi, về đi! 

Ở trong xe, Lý Quang Khải cảm thấy mình cực kỳ oan ức, không phải chỉ là đánh nhau sao, sao có thể kinh động đến nhiều người như vậy, nói: "Ba, con không có làm gì hết!" "Câm miệng, ngày đó ba mà không giải quyết anh ta thì con có khả năng ở đây đối đầu với anh ta được hay sao?” Tổng giám đốc Lý lạnh lùng nói: "Con cho rằng nó còn trẻ à? Rất dễ ăn hiếp? Nó là người rất tinh tường, là người lăn lộn trong xã hội nhiều lắm đấy, không thấy được sự che chở trong lời nói của Hoàng Hữu Danh à?" "Ba nói anh ta là con trai riêng của Hoàng Hữu Danh sao?" "Quản nhiều như vậy làm gì? Con chơi của con, đừng gây chuyện với anh ta, thị trường bản địa gần như trở thành bể nhuộm lớn, từ khi Hoàng Hữu Danh đến đây, giới kinh doanh chưa bao giờ được bình tĩnh." Tổng giám đốc Lý thở dài, miệng thì thào một câu người đi trà lạnh, còn ông thư ký kia, thì hôm nay có thể xảy ra chuyện gì? "Chẳng lẽ con phải nuốt cục tức này à?" "Còn muốn gì nữa? Muốn đi vào tù ngồi xổm à? Con còn không phát hiện người ta hận không bắt được con vào sao? Đầu óc sao không phát triển được chút nào vậy?" Tổng giám đốc Lý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đập vào đầu Lý Quang Khải hai lần rồi hét lên: "Thay người rồi, đổi thời rồi, hiểu không? Về sau đừng gây rắc rối cho ba!"

Lý Quang Khải oan ức bị đập, nhưng trong nháy mắt liền hiểu được một câu, vua nào thì triều thần nấy!

Lục Tam Phong ngồi trong xe không nói lời nào, Chu Hoài Đông ngồi ở phó lái, có Trương Phượng Tiên bên cạnh, bầu không khí trong xe có chút buồn tẻ. “Những lời cuối cùng của Tổng giám đốc Lý, có thể tiếp tục hợp tác được không?” Trương Phượng Tiên. Lục Tam Phong hít sâu một hơi, ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại nói: "Hình thức mà thôi, hơn nữa hôm nay anh ta cao hứng không giữ quy tắc, ngày mai mất hứng sẽ không hợp tác. Chúng ta không cần phải hợp tác, tiếp tục tìm kiếm nhà cung cấp thị thường mới quan trọng, hơn nữa tương lại phải có ngoại giao của chính mình. "Giá bên Tổng giám đốc Hồng không dễ ấp chết, liền liên với mấy nhà, cũng không quản vận chuyển, giá thành hơi cao!" "Sau khi hạch toán, giá thành của mỗi chiếc TV tăng lên bao nhiêu?" "Khoảng 30 000!" "Đầu tiên lấy hàng để ổn định sản xuất, rồi bàn sau. Sau năm nay có lãi, chúng tôi cần bố trí chuỗi công nghiệp riêng, hỗ trợ hoặc mua cổ phần ở một số công ty. Việc bố trí ở khu vực này nên sớm, không cần những công ty không bắt buộc phải trở thành doanh nghiệp hàng đầu, dù sao cũng đừng bị nhà cung cấp bóp cổ. "Ừm, được rồi!"

Bên trong xe rơi vào yên tỉnh, Trương Phượng Tiên và Lục Tam Phong dường như không thân thiết như vậy, cả hai đều cảm thấy có chút kỳ lạ. “Cám ơn!” Lục Tam Phong đột nhiên nói. "Kỳ thật tôi cũng có sai, anh có thể tha thứ cho tôi không?" "Tôi cũng biết tính tình của cô, tha thứ cho cô rồi." “Tha thứ tôi tất cả mọi thứ sao?” Trương Phượng Tiên ngạc nhiên nói.

Lục Tam Phong trong lòng đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, mở mắt ra nhìn cô ta nói: "Cô làm sao vậy?" "Đừng tức giận, nói chuyện trước đa, ngàn lần đừng nóng giận, đừng đánh người!" "Tôi cố gắng kiềm chế, cô có thể nói!" "Lúc chiều tôi tức giận muốn trả đũa anh nhưng không biết trả đũa thế nào nên tôi gọi điện cho chị Hiểu Nghi, nói rằng anh đang hẹn hò với một người đẹp, chị ấy nói qua điện thoại rằng chị ấy sẽ giết anh!" Trương Phượng Tiên vội vàng nói: “Anh nói anh không tức giận nha!" "Không tức giận!" "Không tức giận!" "Con mẹ nó tôi bóp chết cô!" Lục Tam Phong duỗi tay ra bóp cổ Trương Phượng Tiên hét lên: "Cô có thể làm một số chuyện của người được không? Vợ chồng tôi cách xa nhau. Tôi vốn sợ cô ấy quá đa nghi, cô còn châm ngòi ly gián!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook