Chương 643: Để em thay chị sinh
skyhero
27/06/2021
**********
Lục Tam Phong ngây luôn tại chỗ, hết ý này đến ý nghĩ không tốt khác xuất hiện trong đầu anh, nhưng anh không nguyện ý tin tưởng, tuy nhiên cũng không thể cho chính mình một lời giải thích hợp lý.
Vừa đến cửa nhà, Như Lan nằm trên bàn làm bài tập, ngẩng đầu lên nhìn Lục Tam Phong một cái, rồi hỏi: “Mẹ vẫn chưa quay về mà?”
Lục Tam Phong trái tim thắt lại, là một người trước nay luôn bình tĩnh như anh, cũng không biết trả lời cô bé như thế nào, liếm đôi môi khô khốc của mình rồi nói: “Hôm nay cho con nghỉ một hôm, trở về phòng ngủ đi.”
“Nhưng ngày mai thầy giáo sẽ kiểm tra rồi.” Như Lan nhìn vào cuốn vở trên tay.
“Vậy thì lên tầng làm bài tập đi!” Lục Tam Phong thuyết phục.
Như Lan cầm vở bài tập về nhà, bút chì, tẩy lên tầng, cô bé có vẻ không vui dừng bước lại nói: “Con nhớ mẹ rồi.”
"Được rồi được rồi, trở về phòng đi, vài ngày nữa sẽ trở về, lúc đó con hãy nói trước mặt cô ấy.” Lục Tam Phong thậm chí không dám nhìn vào đôi mắt trông đợi của cô bé.
Như Lan quay trở lại phòng, dì Lưu đã làm xong việc trong bếp, cởi tạp dề ra chuẩn bị trở về phòng.
“Dì Lưu, bà chờ một chút.” Lục Tam Phong nhìn bà ta.
“Chuyện... có chuyện gì vậy?” Dì Lưu hơi né tránh, nói: “Tôi hơi buồn ngủ rồi.”
“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.” Lục Tam Phong nhìn bà ta hỏi: “Giang Hiểu Nghi rốt cuộc đi đâu rồi?”
“Ra....ra ngoài đi chơi rồi, mắt tôi sắp không mở được rồi, tôi về phòng đi ngủ trước” Dì Lưu nói xong, liền vội vàng bước về phòng ngủ của mình.
“Bà đứng lại cho tôi!” Lục Tam Phong quát lên, nói: “Tôi là chủ gia đình này, xảy ra chuyện gì, tôi không đủ tư cách để biết sao? Hiện tại cô ấy đang ở bệnh viện nào? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Mặt dì Lưu tái nhợt khi nghe thấy điều này, chuyện đã như vậy, tiếp tục giấu giếm cũng không có ý nghĩa gì, dì Lưu đành phải nói ra tất cả mọi chuyện.
Trong bệnh viện, sắc mặt của Giang Hiểu Nghi đã hồng hào lên rất nhiều, nhưng hai ánh mắt vẫn như cũ không có tinh thần, Trương Phượng Tiên ngồi bên cạnh trông có vẻ khá mệt mỏi.
Cả ngày hôm đó, Giang Hiểu Nghi nói rất nhiều, về việc năm đó người mai mối làm sao giới thiệu hai người với nhau, rồi kết hôn như thế nào, để rồi sau bao năm dài sống trong giày vò, cô đã hơn một lần muốn tự kết liễu cuộc đời mình.
Tuy nhiên Lục Tam Phong đã thay đổi, cô như nhìn thấy mặt trời mọc trong thế giới của chính mình, nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc nửa đời sau, mà không nghĩ rằng cuộc sống giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc chỉ mới bắt đầu, giống như Giang Hiểu Nghi nói rằng, cô ấy là người may mắn nhất trên thế giới, nhưng cũng là người bất hạnh nhất trên thế giới này.
Cái gọi là sự đời thay đổi nhanh chóng, nó là như thế.
Giang Hiểu Nghi nói với Trương Phượng Tiên về rất nhiều thành kiến trong làng, trong hoàn cảnh kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt như vậy, cho dù họ bị phạt tiền, vẫn có người thà chết nhưng vẫn phải sinh con trai.
Sợ rằng Giang Hiểu Nghi cũng có thể cảm nhận được, từ khi Giang Hiểu Nghi sinh con trai, mẹ ruột đối với cô cũng có chút không kiên nhẫn.
Cô bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, không có cảm giác an toàn, lo lắng không ngủ được cả đêm, thậm chí có lúc còn nghe thấy ảo giác, luôn cảm thấy sau lưng có người đang giễu cợt mình.
Cô không dám đối mặt với ba mẹ Lục Tam Phong, vào tết năm ngoái, chỉ vì bị hỏi một vài câu về chuyện của đứa trẻ, tâm trạng của Giang Hiểu Nghi đã muốn sụp đổ rồi.
Cô gần như đã bị đẩy đến giới hạn, việc mang thai vào thời điểm này, đối với cô đơn giản như là việc thần linh giáng thế trong cuộc đời cô vậy.
“Em đã thuyết phục tôi rất nhiều, nói với chị về chuyện ở nước ngoài, về những thay đổi trong suy nghĩ, chị đều hiểu, chị cũng biết sự tồn tại của những việc đó, nhưng đối với chị việc này là không thể.” Giang Hiểu Nghi hít một hơi thật sâu, đôi mắt đã đỏ hoe, nói: “Bản thân chị qua không được cửa ải này, việc người khác khoan dung cho chị giống như một loại hình phạt, chị làm sao có thể đối mặt với anh ấy, anh ấy nhiều tài sản như vậy, nhưng chị không thể sinh cho anh ấy một trai một gái?” Trương Phượng Tiên luôn cảm thấy Giang Hiểu Nghi là một người phụ nữ xuất thân từ nông thôn, tư tưởng bị trói buộc, nhưng sau khi nghe cô nói nhiều như vậy, tự đặt mình vào tình huống của cô để nghĩ, nếu bản thân là cô ấy, e là không thể như vậy được.
Cô không thể thoát khỏi thành kiến của người khác đối với mình, hơn thế nữa, thành kiến của cô ấy đối với chính mình.
Lục Tam Phong lái xe đến bệnh viện trong thành phố, chạy tới quầy lễ tân hỏi: “Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, Giang Hiểu Nghi ở phòng bệnh nào vậy?”
“Giang Hiểu Nghi sao? Cô ấy nằm ở khoa nào?" Y tá hỏi mà không thèm ngẩng đầu nhìn.
“Phụ khoa hoặc sản khoa, tôi cũng không biết, cô ấy đang mang thai đang ở đây, cô giúp tôi kiểm tra xem!”
Cô y tá lật cuốn sổ trên tay, nhìn một hồi rồi nói: “Tầng bốn, phòng bệnh 403."
“Cảm ơn cô!”
Lục Tam Phong nói xong liền đi lên lầu, vừa đi tới cửa phòng bệnh, liền nghe thấy bên trong có giọng nói của Giang Hiểu Nghi ở bên trong, Lục Tam Phong đứng ở cửa, trong tay cầm nắm cửa.
"Em nói chị nên làm gì đây? Chị làm sao có thể đối mặt với anh ấy, dù da mặt chị có dày, chị không biết xấu hổ, nhưng cũng không thể không biết mặt mũi cứ ở bên cạnh anh ấy, làm một người vô dụng được!”
“Anh ấy yêu chị, nhưng có một ngày anh ấy không yêu chị nữa, chị cái gì cũng không có, mỗi ngày đều sống trong lo sợ, bây giờ ngay cả đứa bé cũng không còn nữa, thì chị phải làm sao đây? Nói cho chị biết, chị phải làm sao?”
Trương Phượng Tiên nắm lấy tay cô, không thể trả lời câu hỏi, hai thành viên trong gia đình phải giúp đỡ bổ sung cho nhau, khi có một người trở nên quá mức ưu tú xuất sắc, người còn lại sẽ tự nhiên sẽ cảm thấy bất an, sợ mất đi, cùng với môi trường phát triển và tâm lý của Giang Hiểu Nghi, tâm lý có vấn đề, bây giờ cô ấy bị ép đến sắp gục ngã rồi.
Bàn tay đang định mở cửa của Lục Tam Phong đã buông ra, tâm trạng trầm mặc ngồi xuống băng ghế bên cạnh, đã lâu như vậy, anh liều lĩnh kiếm tiền như một con ma, sự nghiệp công ty ngày càng lớn mạnh, những người cấp dưới cũng càng ngày càng nhiều.
Tuy nhiên đối với Giang Hiểu Nghi lại thiếu đi sự quan tâm, Lục Tam Phong cũng có thể cảm nhận được điều đó, cô ấy thực sự không mong muốn có nhiều tiền, thứ nhất là cô ấy muốn là một cuộc sống bình thường, tiền chỉ đủ tiêu là được, thứ hai, bản thân càng có nhiều tiền, cô ấy càng cảm thấy bản mình kém cỏi hơn.
Cuộc sống là chuyện của hai người, điều cần thiết không chỉ là sự gần gũi về trái tim, mà quan trọng hơn là cùng địa vị xã hội, sẽ có những lời nói chung hơn.
Lục Tam Phong suy nghĩ kỹ càng, bản thân dường như không quan tâm đến cảm xúc của cô ấy, mỗi lần đi công tác về, cô luôn tự nói với mình những chuyện tầm thường hàng ngày xảy ra, Như Lan xảy ra chuyện gì, một ngày có một con chó chạy qua, lúc nào có gió, lúc nào thì trời mưa.
Loại chuyện này đối với người bận rộn thì cả đời này cũng không để ý đến, như là cả cuộc sống của cô ấy, người cô độc như cô ấy mới để ý kỹ càng tỉ mỉ như vậy.
Lục Tam Phong muốn đi vào và nói lời xin lỗi với cô, nhưng anh biết rằng, Giang Hiểu Nghi lúc này không thể đối mặt với chính mình, cảm xúc của cô đã đến mức suy sụp rồi, bây giờ xông vào chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thôi.
Trong phòng, Trương Phượng Tiên đang giúp tâm tình của cô ấy chậm rãi bình tĩnh lại, Lục Tam Phong cũng ngẩn người ngồi ở bên ngoài, đồng hồ trên tường đã điểm mười một giờ đêm rồi.
Lục Tam Phong đứng dậy hít một hơi thật sâu, anh quyết định về nhà trước, có lẽ anh nên cho cô thêm thời gian và không gian, để cho cô ấy có thêm suy nghĩ.
Trong phòng bệnh, Giang Hiểu Nghi hai mắt đỏ hoe, nhìn Trương Phượng Tiên nói: “Chị thật sự không muốn sống nữa, quá tra tấn bản thân rồi, còn khó hơn cả chết đi, em đừng quản chị nữa, được không?”
“Chị nói bậy bạ gì vậy? Chị chết rồi, Như Lan phải làm sao? Ba mẹ của chị phải làm sao?” Trương Phượng Tiên vội vàng thuyết phục.
“Ở nhà chị đã có Hiểu Hiến rồi, mẹ chị cảm thấy xấu hổ về chị, khi Lục Tam Phong trở nên giàu có, bà ấy thường nhắc đến chị với mọi người, nhưng bây giờ bà ấy không muốn nói về điều đó nữa, chỉ nói về Hiểu Hiên, chị ở nhà thật ra không được coi trọng, khi làm việc thì chị phải làm nhiều, nhưng khi có đồ ăn ngon thì chị lại được ăn ít hơn.
“Vậy Như Lan thì sao? Cô bé sẽ trở thành cô nhi, đừng nghĩ lung tung nữa!”
“Như Lan vốn dĩ không phải là con của chị, con bé nó có nhiều tiền, sau này muốn tìm mẹ như thế nào cũng được, không ai cần chị, luôn là chị cần người khác, chị cần anh ấy nuôi, chị cần Như Lan là con của mình, chị cần mái ẩm này.” Giang Hiểu Nghi nghẹn ngào nói: “Chị.......chị thật sự không sống được nữa, em đừng quản chị nữa, cầu xin em đấy, xin em đấy!”
“Chị lạy em đấy, em đừng quản chị nữa, em là một tài năng ưu tú vừa đi du học về, em chạy đến với một người phụ nữ xuất thân từ nông thôn như chị làm gì?"
“Đừng nói nhảm nữa, không phải chỉ là một đứa bé sao, anh ấy hiện tại vẫn chưa biết gì.” Trương Phượng Tiên lo lắng, quyết định nói: “Chỉ là một đứa trẻ, em sẽ giúp chị sinh!”
“Em giúp chị sinh con sao?” Giang Hiểu Nghi như bắt được cọng rơm cứu mạng, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm Trương Phượng Tiên hỏi: “Em thật sự có thể giúp chị sinh con sao?”
Trương Phượng Tiên không ngờ rằng, cô ấy sẽ coi những lời an ủi của mình là thật, nhưng đã đến lúc này rồi, nên đành cắn răng chấp nhận nói: “Em sẽ giúp chị sinh con, khi em còn du học nước ngoài, người bên đấy tư tưởng thoáng, việc sinh con giống như việc chơi đùa vậy.”
“Nói như vậy, nó cũng là con của anh ấy, đứa nhỏ này lớn lên, cơ thể chị hồi phục khỏe rồi, sẽ sinh thêm đứa nữa.” Giang Hiểu Nghi lẩm bẩm một mình.
Chỉ cần có thể ở bên Lục Tam Phong, chỉ cần có lý do thuyết phục chính mình, cô sẽ không từ bỏ, cho dù chuyện này thật nực cười, nhưng cũng chỉ có chính mình và Trương Phượng Tiên biết.
“Còn kịp không? Chị hiện tại đã mang thai ba tháng rồi.” Giang Hiểu Nghi có chút lo lắng hỏi: “ Có bị phát hiện không?”
“Không… không có chuyện gì, khi chị nói ra nước ngoài dưỡng thai, anh ấy sẽ không biết” Trương Phượng Tiên cảm thấy trên mặt mình có chút cứng ngắc.
“Em sẽ giúp chị, đúng không?” Giang Hiểu Nghi nhìn cô ấy, trong mắt đầy sự mong đợi, cô cũng không có cách nào để lựa chọn rồi.
Trương Phượng Tiên trước đây đã nghĩ về điều đó rất nhiều, nhưng cô ấy không ngờ rằng mình và Lục Tam Phong sẽ tiến hành theo cách này, chuyện này vô lý đến mức khiến người ta không thể tin được, nhưng nó đã xảy ra.
Cô hít một hơi thật sâu, đời người mà, đều là do duyên số, thích là chuyện tốt, yêu thì thôi, đều là một lần thử nghiệm.
“Em thích anh ấy, phải không?” Giang Hiểu Nghi hỏi.
“Đừng nói nhảm!”
“Chị không mù, chị có thể nhìn ra được.” Giang Hiểu Nghi cười, cô nắm lấy tay Trương Phượng Tiên nói: “Em rất tốt, cũng là người tốt, nhân cách cũng tốt, học thức, gia cảnh, ngoại hình rất đẹp, là một người phụ nữ, em có thể nói là hoàn hảo, đôi khi chị thấy xấu hổ về bản thân khi so sánh với em."
“Làm gì có như chị nói nhiều như vậy, chị đáp ứng em trước, đừng cố gắng tìm cách chết.”
“Chỉ cần em mang thai, chị sẽ hứa với em."
“Được!” Trương Phượng Tiên gật đầu đồng ý.
Giang Hiểu Nghi cười, cười rồi lại khóc.
Lục Tam Phong ngây luôn tại chỗ, hết ý này đến ý nghĩ không tốt khác xuất hiện trong đầu anh, nhưng anh không nguyện ý tin tưởng, tuy nhiên cũng không thể cho chính mình một lời giải thích hợp lý.
Vừa đến cửa nhà, Như Lan nằm trên bàn làm bài tập, ngẩng đầu lên nhìn Lục Tam Phong một cái, rồi hỏi: “Mẹ vẫn chưa quay về mà?”
Lục Tam Phong trái tim thắt lại, là một người trước nay luôn bình tĩnh như anh, cũng không biết trả lời cô bé như thế nào, liếm đôi môi khô khốc của mình rồi nói: “Hôm nay cho con nghỉ một hôm, trở về phòng ngủ đi.”
“Nhưng ngày mai thầy giáo sẽ kiểm tra rồi.” Như Lan nhìn vào cuốn vở trên tay.
“Vậy thì lên tầng làm bài tập đi!” Lục Tam Phong thuyết phục.
Như Lan cầm vở bài tập về nhà, bút chì, tẩy lên tầng, cô bé có vẻ không vui dừng bước lại nói: “Con nhớ mẹ rồi.”
"Được rồi được rồi, trở về phòng đi, vài ngày nữa sẽ trở về, lúc đó con hãy nói trước mặt cô ấy.” Lục Tam Phong thậm chí không dám nhìn vào đôi mắt trông đợi của cô bé.
Như Lan quay trở lại phòng, dì Lưu đã làm xong việc trong bếp, cởi tạp dề ra chuẩn bị trở về phòng.
“Dì Lưu, bà chờ một chút.” Lục Tam Phong nhìn bà ta.
“Chuyện... có chuyện gì vậy?” Dì Lưu hơi né tránh, nói: “Tôi hơi buồn ngủ rồi.”
“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.” Lục Tam Phong nhìn bà ta hỏi: “Giang Hiểu Nghi rốt cuộc đi đâu rồi?”
“Ra....ra ngoài đi chơi rồi, mắt tôi sắp không mở được rồi, tôi về phòng đi ngủ trước” Dì Lưu nói xong, liền vội vàng bước về phòng ngủ của mình.
“Bà đứng lại cho tôi!” Lục Tam Phong quát lên, nói: “Tôi là chủ gia đình này, xảy ra chuyện gì, tôi không đủ tư cách để biết sao? Hiện tại cô ấy đang ở bệnh viện nào? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Mặt dì Lưu tái nhợt khi nghe thấy điều này, chuyện đã như vậy, tiếp tục giấu giếm cũng không có ý nghĩa gì, dì Lưu đành phải nói ra tất cả mọi chuyện.
Trong bệnh viện, sắc mặt của Giang Hiểu Nghi đã hồng hào lên rất nhiều, nhưng hai ánh mắt vẫn như cũ không có tinh thần, Trương Phượng Tiên ngồi bên cạnh trông có vẻ khá mệt mỏi.
Cả ngày hôm đó, Giang Hiểu Nghi nói rất nhiều, về việc năm đó người mai mối làm sao giới thiệu hai người với nhau, rồi kết hôn như thế nào, để rồi sau bao năm dài sống trong giày vò, cô đã hơn một lần muốn tự kết liễu cuộc đời mình.
Tuy nhiên Lục Tam Phong đã thay đổi, cô như nhìn thấy mặt trời mọc trong thế giới của chính mình, nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc nửa đời sau, mà không nghĩ rằng cuộc sống giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc chỉ mới bắt đầu, giống như Giang Hiểu Nghi nói rằng, cô ấy là người may mắn nhất trên thế giới, nhưng cũng là người bất hạnh nhất trên thế giới này.
Cái gọi là sự đời thay đổi nhanh chóng, nó là như thế.
Giang Hiểu Nghi nói với Trương Phượng Tiên về rất nhiều thành kiến trong làng, trong hoàn cảnh kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt như vậy, cho dù họ bị phạt tiền, vẫn có người thà chết nhưng vẫn phải sinh con trai.
Sợ rằng Giang Hiểu Nghi cũng có thể cảm nhận được, từ khi Giang Hiểu Nghi sinh con trai, mẹ ruột đối với cô cũng có chút không kiên nhẫn.
Cô bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, không có cảm giác an toàn, lo lắng không ngủ được cả đêm, thậm chí có lúc còn nghe thấy ảo giác, luôn cảm thấy sau lưng có người đang giễu cợt mình.
Cô không dám đối mặt với ba mẹ Lục Tam Phong, vào tết năm ngoái, chỉ vì bị hỏi một vài câu về chuyện của đứa trẻ, tâm trạng của Giang Hiểu Nghi đã muốn sụp đổ rồi.
Cô gần như đã bị đẩy đến giới hạn, việc mang thai vào thời điểm này, đối với cô đơn giản như là việc thần linh giáng thế trong cuộc đời cô vậy.
“Em đã thuyết phục tôi rất nhiều, nói với chị về chuyện ở nước ngoài, về những thay đổi trong suy nghĩ, chị đều hiểu, chị cũng biết sự tồn tại của những việc đó, nhưng đối với chị việc này là không thể.” Giang Hiểu Nghi hít một hơi thật sâu, đôi mắt đã đỏ hoe, nói: “Bản thân chị qua không được cửa ải này, việc người khác khoan dung cho chị giống như một loại hình phạt, chị làm sao có thể đối mặt với anh ấy, anh ấy nhiều tài sản như vậy, nhưng chị không thể sinh cho anh ấy một trai một gái?” Trương Phượng Tiên luôn cảm thấy Giang Hiểu Nghi là một người phụ nữ xuất thân từ nông thôn, tư tưởng bị trói buộc, nhưng sau khi nghe cô nói nhiều như vậy, tự đặt mình vào tình huống của cô để nghĩ, nếu bản thân là cô ấy, e là không thể như vậy được.
Cô không thể thoát khỏi thành kiến của người khác đối với mình, hơn thế nữa, thành kiến của cô ấy đối với chính mình.
Lục Tam Phong lái xe đến bệnh viện trong thành phố, chạy tới quầy lễ tân hỏi: “Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, Giang Hiểu Nghi ở phòng bệnh nào vậy?”
“Giang Hiểu Nghi sao? Cô ấy nằm ở khoa nào?" Y tá hỏi mà không thèm ngẩng đầu nhìn.
“Phụ khoa hoặc sản khoa, tôi cũng không biết, cô ấy đang mang thai đang ở đây, cô giúp tôi kiểm tra xem!”
Cô y tá lật cuốn sổ trên tay, nhìn một hồi rồi nói: “Tầng bốn, phòng bệnh 403."
“Cảm ơn cô!”
Lục Tam Phong nói xong liền đi lên lầu, vừa đi tới cửa phòng bệnh, liền nghe thấy bên trong có giọng nói của Giang Hiểu Nghi ở bên trong, Lục Tam Phong đứng ở cửa, trong tay cầm nắm cửa.
"Em nói chị nên làm gì đây? Chị làm sao có thể đối mặt với anh ấy, dù da mặt chị có dày, chị không biết xấu hổ, nhưng cũng không thể không biết mặt mũi cứ ở bên cạnh anh ấy, làm một người vô dụng được!”
“Anh ấy yêu chị, nhưng có một ngày anh ấy không yêu chị nữa, chị cái gì cũng không có, mỗi ngày đều sống trong lo sợ, bây giờ ngay cả đứa bé cũng không còn nữa, thì chị phải làm sao đây? Nói cho chị biết, chị phải làm sao?”
Trương Phượng Tiên nắm lấy tay cô, không thể trả lời câu hỏi, hai thành viên trong gia đình phải giúp đỡ bổ sung cho nhau, khi có một người trở nên quá mức ưu tú xuất sắc, người còn lại sẽ tự nhiên sẽ cảm thấy bất an, sợ mất đi, cùng với môi trường phát triển và tâm lý của Giang Hiểu Nghi, tâm lý có vấn đề, bây giờ cô ấy bị ép đến sắp gục ngã rồi.
Bàn tay đang định mở cửa của Lục Tam Phong đã buông ra, tâm trạng trầm mặc ngồi xuống băng ghế bên cạnh, đã lâu như vậy, anh liều lĩnh kiếm tiền như một con ma, sự nghiệp công ty ngày càng lớn mạnh, những người cấp dưới cũng càng ngày càng nhiều.
Tuy nhiên đối với Giang Hiểu Nghi lại thiếu đi sự quan tâm, Lục Tam Phong cũng có thể cảm nhận được điều đó, cô ấy thực sự không mong muốn có nhiều tiền, thứ nhất là cô ấy muốn là một cuộc sống bình thường, tiền chỉ đủ tiêu là được, thứ hai, bản thân càng có nhiều tiền, cô ấy càng cảm thấy bản mình kém cỏi hơn.
Cuộc sống là chuyện của hai người, điều cần thiết không chỉ là sự gần gũi về trái tim, mà quan trọng hơn là cùng địa vị xã hội, sẽ có những lời nói chung hơn.
Lục Tam Phong suy nghĩ kỹ càng, bản thân dường như không quan tâm đến cảm xúc của cô ấy, mỗi lần đi công tác về, cô luôn tự nói với mình những chuyện tầm thường hàng ngày xảy ra, Như Lan xảy ra chuyện gì, một ngày có một con chó chạy qua, lúc nào có gió, lúc nào thì trời mưa.
Loại chuyện này đối với người bận rộn thì cả đời này cũng không để ý đến, như là cả cuộc sống của cô ấy, người cô độc như cô ấy mới để ý kỹ càng tỉ mỉ như vậy.
Lục Tam Phong muốn đi vào và nói lời xin lỗi với cô, nhưng anh biết rằng, Giang Hiểu Nghi lúc này không thể đối mặt với chính mình, cảm xúc của cô đã đến mức suy sụp rồi, bây giờ xông vào chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thôi.
Trong phòng, Trương Phượng Tiên đang giúp tâm tình của cô ấy chậm rãi bình tĩnh lại, Lục Tam Phong cũng ngẩn người ngồi ở bên ngoài, đồng hồ trên tường đã điểm mười một giờ đêm rồi.
Lục Tam Phong đứng dậy hít một hơi thật sâu, anh quyết định về nhà trước, có lẽ anh nên cho cô thêm thời gian và không gian, để cho cô ấy có thêm suy nghĩ.
Trong phòng bệnh, Giang Hiểu Nghi hai mắt đỏ hoe, nhìn Trương Phượng Tiên nói: “Chị thật sự không muốn sống nữa, quá tra tấn bản thân rồi, còn khó hơn cả chết đi, em đừng quản chị nữa, được không?”
“Chị nói bậy bạ gì vậy? Chị chết rồi, Như Lan phải làm sao? Ba mẹ của chị phải làm sao?” Trương Phượng Tiên vội vàng thuyết phục.
“Ở nhà chị đã có Hiểu Hiến rồi, mẹ chị cảm thấy xấu hổ về chị, khi Lục Tam Phong trở nên giàu có, bà ấy thường nhắc đến chị với mọi người, nhưng bây giờ bà ấy không muốn nói về điều đó nữa, chỉ nói về Hiểu Hiên, chị ở nhà thật ra không được coi trọng, khi làm việc thì chị phải làm nhiều, nhưng khi có đồ ăn ngon thì chị lại được ăn ít hơn.
“Vậy Như Lan thì sao? Cô bé sẽ trở thành cô nhi, đừng nghĩ lung tung nữa!”
“Như Lan vốn dĩ không phải là con của chị, con bé nó có nhiều tiền, sau này muốn tìm mẹ như thế nào cũng được, không ai cần chị, luôn là chị cần người khác, chị cần anh ấy nuôi, chị cần Như Lan là con của mình, chị cần mái ẩm này.” Giang Hiểu Nghi nghẹn ngào nói: “Chị.......chị thật sự không sống được nữa, em đừng quản chị nữa, cầu xin em đấy, xin em đấy!”
“Chị lạy em đấy, em đừng quản chị nữa, em là một tài năng ưu tú vừa đi du học về, em chạy đến với một người phụ nữ xuất thân từ nông thôn như chị làm gì?"
“Đừng nói nhảm nữa, không phải chỉ là một đứa bé sao, anh ấy hiện tại vẫn chưa biết gì.” Trương Phượng Tiên lo lắng, quyết định nói: “Chỉ là một đứa trẻ, em sẽ giúp chị sinh!”
“Em giúp chị sinh con sao?” Giang Hiểu Nghi như bắt được cọng rơm cứu mạng, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm Trương Phượng Tiên hỏi: “Em thật sự có thể giúp chị sinh con sao?”
Trương Phượng Tiên không ngờ rằng, cô ấy sẽ coi những lời an ủi của mình là thật, nhưng đã đến lúc này rồi, nên đành cắn răng chấp nhận nói: “Em sẽ giúp chị sinh con, khi em còn du học nước ngoài, người bên đấy tư tưởng thoáng, việc sinh con giống như việc chơi đùa vậy.”
“Nói như vậy, nó cũng là con của anh ấy, đứa nhỏ này lớn lên, cơ thể chị hồi phục khỏe rồi, sẽ sinh thêm đứa nữa.” Giang Hiểu Nghi lẩm bẩm một mình.
Chỉ cần có thể ở bên Lục Tam Phong, chỉ cần có lý do thuyết phục chính mình, cô sẽ không từ bỏ, cho dù chuyện này thật nực cười, nhưng cũng chỉ có chính mình và Trương Phượng Tiên biết.
“Còn kịp không? Chị hiện tại đã mang thai ba tháng rồi.” Giang Hiểu Nghi có chút lo lắng hỏi: “ Có bị phát hiện không?”
“Không… không có chuyện gì, khi chị nói ra nước ngoài dưỡng thai, anh ấy sẽ không biết” Trương Phượng Tiên cảm thấy trên mặt mình có chút cứng ngắc.
“Em sẽ giúp chị, đúng không?” Giang Hiểu Nghi nhìn cô ấy, trong mắt đầy sự mong đợi, cô cũng không có cách nào để lựa chọn rồi.
Trương Phượng Tiên trước đây đã nghĩ về điều đó rất nhiều, nhưng cô ấy không ngờ rằng mình và Lục Tam Phong sẽ tiến hành theo cách này, chuyện này vô lý đến mức khiến người ta không thể tin được, nhưng nó đã xảy ra.
Cô hít một hơi thật sâu, đời người mà, đều là do duyên số, thích là chuyện tốt, yêu thì thôi, đều là một lần thử nghiệm.
“Em thích anh ấy, phải không?” Giang Hiểu Nghi hỏi.
“Đừng nói nhảm!”
“Chị không mù, chị có thể nhìn ra được.” Giang Hiểu Nghi cười, cô nắm lấy tay Trương Phượng Tiên nói: “Em rất tốt, cũng là người tốt, nhân cách cũng tốt, học thức, gia cảnh, ngoại hình rất đẹp, là một người phụ nữ, em có thể nói là hoàn hảo, đôi khi chị thấy xấu hổ về bản thân khi so sánh với em."
“Làm gì có như chị nói nhiều như vậy, chị đáp ứng em trước, đừng cố gắng tìm cách chết.”
“Chỉ cần em mang thai, chị sẽ hứa với em."
“Được!” Trương Phượng Tiên gật đầu đồng ý.
Giang Hiểu Nghi cười, cười rồi lại khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.