Chương 269: Lý Quang Khải
skyhero
18/05/2021
Lục Tam Phong giao phó một số chuyện khác rồi đứng dậy nói: "Vậy trước tiên cứ theo đó mà làm, Tổng giám đốc Chu và Tổng giám đốc Trương sắp xếp công việc đi, lát nữa đi cùng tôi một chuyến"
Nói xong anh đứng dậy bước ra ngoài.
Lục Tam Phong vừa rời đi thì mọi người tại hiện trường bắt đầu xì xào, nhiều giọng nói khác nhau đều đang thì thầm to nhỏ. "Vẫn tiếp tục sản xuất sao? Biết bán đi đầu được đây?" "Không có khách hàng mà cứ chất đầy trong nhà kho, tiêu sạch tiền bạc, đến lúc đó thì thật sự là xong đời rồi." "Đúng là làm càng. Tôi làm doanh nghiệp nhà nước hơn mười năm, doanh nghiệp nhà nước cũng không dám làm như vậy!" "Ba dây chuyền sản xuất đều hoạt động, nhiều nhất nửa tháng là sẽ đầy kho. Đã sắp vào mùa mưa mùa xuân rồi, rất ẩm ướt, nếu hàng bị ẩm thì sẽ hư hại hoàn toàn" 11
Chu Hoài Đông im lặng lắng nghe những lời xì xào bên tai, những ý tưởng của những người này đâu phải không giống ý tưởng của anh ta, nhưng Lục Tam Phong nhất định muốn đi theo con đường riêng của mình, không thể lay chuyển được.
Nếu là hệ thống cổ phần như của Thực phẩm Phong Giai thì còn có thể họp đại hội đồng cổ đông để đưa ra quyết định, nhưng hiện tại công ty mới bắt đầu hoạt động, đang trong giai đoạn khởi nghiệp, Lục Tam Phong hoàn toàn nằm trong tay mọi quyền quyết định.
Chu Hoài Đông đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu chiến dịch tiếp thị này thất bại thì anh ta sẽ tuyên bố từ chức! "Được rồi, yên lặng đi. Đừng nói nhiều nữa, cứ thi hành theo là được. Công ty vừa mới bắt đầu, thứ cần thiết bây giờ không phải là lời bàn tán mà là mọi người cùng chung một tấm lòng" Trương Phượng Tiên đứng dậy nhìn xung quanh, hiện trường khôi phục lại sự im lặng, cô ta nói: "Sau khi hoàn thành công việc trên tay thì mọi người hãy tan ca đi."
Nói xong Trương Phượng Tiên liền bước về phía cửa, Chu Hoài Đông cũng vội vàng đứng dậy đi theo ra ngoài.
Hai người đi cạnh nhau ở đầu cầu thang, Trương Phượng Tiên biết anh ta có chuyện muốn nói, cô ta khoanh tay nói: "Hỏi đi, lúc nãy trông anh như có chuyện muốn hỏi." “Cô có nghĩ rằng anh ta có thể làm được không?" Chu Hoài Đông ngập ngừng: “Mặc dù tôi còn trẻ, nhưng tôi đã lặn lộn trên thị trường trong mười ba năm. Trong những năm đầu tiên, tôi từng làm quản lý tiếp thị tại Lehman. Sau khi trở về nước, tôi từng là phó giám đốc trong một doanh nghiệp nhà nước. Sau đó, tại Lenovo, tôi đã từng..." “Anh từng làm ở nước ngoài à!” Trương Phượng Tiên dừng lại nhìn anh ta: “Kinh nghiệm của tôi cũng không ít, nhưng một số phương pháp làm việc của anh ta không thể nói là ma thuật mà nên gọi là huyền ảo. Mặc dù tôi chưa hiểu được, nhưng tôi tin anh ta. Vì anh ta là người cực kỳ biết tận dụng lợi thế và không chịu thiệt thòi. Anh có biết vốn khởi đầu của Thực phẩm Phong Giai là bao nhiêu không?" "Bao nhiêu?" "Đoán thử xem!" "Tôi biết rằng anh ta đã thu hút vốn đầu tư từ khắp nơi trên đất nước để nhận được các khoản vay, nhưng những khoản này đều đòi hỏi quan hệ, ít nhất là sáu đến chín tỷ" "Anh ta không tiêu một đồng nào mà gầy dựng nên từ một nhà máy đóng hộp nhỏ rồi thôn tính nhà máy thực phẩm lớn nhất địa phương chỉ trong thời gian ngắn. Anh mới ở cùng anh ta trong một thời gian ngắn. Đây là một người có thể biến mục nát thành kỳ tích đấy." Trương Phượng Tiên thở dài nói: "Bây giờ là lúc anh ta sẽ hành động, chúng ta hãy nhường sân khấu cho anh ta đi. Trở về thay quần áo thôi."
Lúc bảy giờ ngoài trời đã nhá nhem tối, ra khỏi thành phố là đến huyện Bình Giang, ở nơi giáp ranh giữa hai bên là Mộc Hồ, được hình thành từ các dòng chảy tạo nên một vùng sông nước, phong cảnh xung quanh rất thơ mộng và không khí cũng rất dễ chịu.
Một trang viên tư nhân được xây dựng cách sông không xa được gọi là biệt thự Vân Đỉnh, là nơi đặc biệt dùng để tiếp đãi một số doanh nhân giàu có và người nổi tiếng. Những người có địa vị bình thường không biết nơi này, cho dù có chút tài sản thì cũng chỉ nghe nói nơi đây cực kỳ xa hoa lộng lẫy, có lòng khao khát nhưng lại không có cách nào thăm dò tiếp cận nơi này.
Dưới màn đêm, ánh đèn rực rỡ từ trong biệt thự chiếu xuống mặt sông không kém gì ánh trăng tỏa sáng, ba bốn đứa trẻ ngồi ở bờ sông đối diện ngơ ngác nhìn sang bờ bên kia. "Nhị Hổ, bên kia thật đẹp, giống như Thiên Cung nơi Ngọc Hoàng Thượng Đế ở vậy!" "Nói nhảm, nó được gọi là biệt thự Vân Đỉnh đấy.
Mẹ tôi nói rằng ở đó đều là những người giàu có." "Họ giàu cỡ nào nhỉ? Có thể tùy ý ăn mứt táo gai và mì ăn liền không?"
Khi mấy đứa trẻ nghe thấy một cuộc sống tưởng tượng xa hoa như vậy thì đều ngừng nói chuyện. Hạnh phúc tột cùng mà chúng có thể nghĩ đến cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Một chiếc xe bật đèn chiếu xung quanh sáng trưng như ban ngày, theo sau đó là hai chiếc xe dừng lại ở lối vào biệt thự.
Nhân viên bảo vệ ở cửa mở cửa xe, một đôi giày da bóng loáng bước ra, Lục Tam Phong bước xuống khỏi xe, Chu Hoài Đông cũng ăn mặc chỉnh tề, còn Trương Phượng Tiên thì mặc một chiếc váy dạ hội ngắn. “Ừ, mọi người đều ăn mặc tươm tất, người ta khỏi bàn tán là quê mùa.” Lục Tam Phong bước vào trong nói: “Đi thôi!”
Toàn bộ trang viên được trang trí hoàn toàn theo phong cách Châu Âu, được trang bị hệ thống sưởi sàn, tác phẩm điêu khắc thủ công khác nhau ở cửa khiến người ta nhìn vào đều phải hoa mắt, đi về phía trước là một thiên thần nhỏ đang tiểu, bên tại đã có thể nghe được tiếng ồn ào phía trước.
Hồi, các vị chờ tôi với!"
Một cô gái mặc áo tắm mát mẻ chạy đến trước mặt ba người đong đưa qua lại, ánh mắt của cả Chu Hoài Đông và Lục Tam Phong đều bị thu hút. “E hèm!” Trương Phượng Tiên khẽ họ hai tiếng.
Lục Tam Phong phản ứng lại nói: "Chỉ có ở đây thôi, nếu đi xa hơn về phía nam thì sẽ không cần sưởi sàn." "Quả thực là người miền nam rất biết cách chơi." “Càng về phía nam càng ăn chơi, chẳng phải thời tiết đang nóng nực sao, trước khi tới đây còn tưởng rằng là tiệc khiêu vũ, không ngờ lại là loại tiệc khiêu vũ này” Lục Tam Phong cười khẩy, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Trương Phượng Tiên thì vội vàng đổi giọng: "Thật thô tục!"
Bên trong là sảnh tầng trệt, trên lầu là sảnh tiếp khách, phòng họp và phòng giải trí, lầu dưới có mấy cái bàn bày đầy rượu sâm banh, đồ ăn đơn giản, tiến vào sâu hơn thì có kê thêm bàn ghế, chừa ra một khoảng trống trông giống như sàn nhảy.
Bên trong đã có vài nhóm hai ba người tụ tập với nhau, tất cả đều mặc vest và giày da, nhưng ánh mắt của họ vẫn bí mật nhắm vào cơ thể của các cô gái đang nô đùa. “Tổng giám đốc Trương?" Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi nhìn thấy Trương Phượng Tiên thì ánh mắt liền phát sáng, nhanh chóng đi lên hai bước: “Không ngờ cô cũng tới, mau mau, mời cô vào trong.”
Người đàn ông này đeo một cặp kính gọng vàng, trên mặt có ghi rõ mấy chữ "lưu manh giả danh trí thức", ý tứ lộ ra trong mắt anh ta rất trần trụi, vừa nói vừa vươn tay nắm lấy bả vai của Trương Phượng Tiên.
Trương Phượng Tiên có vẻ hơi sợ hãi khi nhìn thấy anh ta, cô ta liền trực tiếp lui lại phía sau. “Người anh em, anh ai vậy?” Lục Tam Phong hỏi, vươn tay nắm lấy cổ tay của anh ta. "Tôi là phó chủ tịch của Công nghiệp đồng Diệc Thần." Anh ta liếc nhìn Lục Tam Phong hỏi: "Anh là ai? Tôi và Tổng giám đốc Trương vốn là bạn cũ, chẳng cần anh phải xen vào đâu?" “Tình bạn cũ cũng đâu thể đụng tay đụng chân đâu?” Lục Tam Phong gạt tay anh ta qua một bên nói: “Tôi là chủ tịch công ty Điện tử Thủy Hoàn, Lục Tam Phong” "Hóa ra là anh. Mấy ngày nay tôi cứ nghe danh Lục Tam Phong Lục Tam Phong mãi." Người đàn ông chỉnh lại quần áo, đánh giá Lục Tam Phong từ trên xuống dưới với vẻ mặt không mấy thân thiện và chế nhạo: "Ở trước mặt tôi mà anh vẫn kiêu ngạo như vậy à? Ông đây là nhà cung cấp của anh đấy, anh biết không?" “Nhà cung cấp thì nhà cung cấp, sao lại trở thành ông rồi?"
Nhiều người đã chú ý đến màn giới thiệu như giao đấu của hai người, họ bắt đầu đi về phía bên này. “Tôi đã sớm nghe nói Tổng giám đốc Lục còn trẻ, hôm nay được gặp mới thấy anh ấy thực sự rất trẻ Một người đàn ông có giọng nói oang oang như vịt đực cà lơ phất phơ bước tới, bộ vest anh ta đang mặc cũng rộng rãi thoải mái trông không giống một người nghiêm túc. Anh ta đi đến trước mặt rồi chỉ tay vào người đàn ông nói: "Đến anh Lý mà cũng dám xúc phạm, xem ra cái nhà máy kia của anh không cần mở nữa đâu."
Trương Phượng Tiên nói nhỏ: "Ngành công nghiệp đồng địa phương đều có một chút liên quan đến công ty của anh ta. Chi phí vận chuyển từ Tổng giám đốc Hồng quá cao nên chúng tôi đã bắt đầu liên hệ với Công nghiệp đồng Diệc Thần để cung cấp hàng. Bên nào yếu thế thì sẽ bị chèn ép, chúng ta cần kỳ hạn trả lâu, giá cả rẻ, số lượng lại không nhiều nên tự nhiên là cần phải nương theo ý họ. "
Lục Tam Phong nhướng mày, hiểu được tại sao tên con ông cháu cha này lại kiêu ngạo như vậy. “Đã hiểu ra chưa?” Lý Quang Khải cười hề hề hỏi: “Biết ai là ba rồi chứ? "Chỉ là mua một ít đồng của nhà anh mà thôi, tôi không cần nói chuyện với một phó chủ tịch như anh. Tránh ra!" "Tôi không tránh đấy, mẹ nó ở đây cũng đâu phải là nhà anh, tôi cũng đâu có ngăn cản anh, tôi ngăn cản Tổng giám đốc Trương cơ mà." Lý Quang Khải nhìn Trương Phượng Tiên nói: "Hôm nay cô phải cho tôi mặt mũi đấy, đi qua bên kia uống một ly nào." "Nhất định phải uống một ly đi. Tổng giám đốc Trương xinh đẹp, dáng chuẩn thế này, lát có muốn thay một bộ bikini để bơi không?" "Tốt, tốt, đề xuất này tốt, tìm một bộ bikini đến đây!"
Sắc mặt Trương Phượng Tiên rất khó coi, nhưng cô ta vẫn chống cự và nói: "Phó chủ tịch Lý, hôm nay tôi đến đây là để dự tiệc khiêu vũ, chủ yếu là để giao lưu với những người làm ăn trong thành phố này, nếu anh có gì thắc mắc thì hẹn ngày khác có thời gian gặp mặt vậy."
Nhiều người xung quanh đều nhìn về phía bên này, Lục Tam Phong không muốn phát sinh chuyện mà chỉ muốn tập trung vào thị trường, anh bước nhanh chuẩn bị rời đi, Trương Phượng Tiên đi theo hai bước, không ngờ Lý Quang Khải đột nhiên tức giận túm lấy cánh tay của Trương Phượng Tiên và kéo về phía anh ta.
Tất cả điều này xảy ra quá đột ngột, Trương Phượng Tiên hoảng sợ, cả người kinh ngạc hét lên. "Mẹ nó, cô đùa với ai vậy? Cho rằng tôi là bùn loãng sao, lần trước tôi đã nể mặt cô rồi. Lần này cho cô mặt mũi cũng không cần đúng không?" Vẻ mặt Lý Quang Khải dữ tợn, kéo Trương Phượng Tiên vào trong vòng tay mình rồi mắng: "Tổng giám đốc khốn kiếp gì chứ, trước mặt tôi thì cũng chỉ là một con điểm mà thôi."
Lục Tam Phong lập tức vươn tay nắm lấy Trương Phượng Tiên kéo về, Chu Hoài Đông không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, anh ta vội vàng đứng bên cạnh Trương Phượng Tiên. "ĐMN anh đang tìm cái chết à? Vừa rồi tôi giới thiệu với anh còn chưa đủ rõ ràng sao?" Lý Quang Khải hoài nghi nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, trong suy nghĩ của anh ta, Lục Tam Phong chỉ là một kẻ ngoại tỉnh đến chỗ này lập nghiệp, một ông lớn ở địa phương như mình hằn là đáng gờm nhất. "Có thể thấy anh Lý đã quen giở thói côn đồ, đi đầu cũng sờ mó thì cẩn thận có ngày bị chặt tay đấy." Vẻ mặt Lục Tam Phong bình tĩnh nói. "Hừ! Anh có thể làm gì tôi? Anh dám làm gì tôi chứ?" Lý Quang Khải khinh thường nói.
Cách đó không xa có bảy, tám người đàn ông năm mươi sáu mươi tuổi đang đứng nhìn về phía bên này, một người trong số họ nói: "Chủ tịch Lý, hình như con trai ông có mâu thuẫn với Tổng giám đốc Lục kìa." "Không sao đâu, đều là thanh niên ấy mà, hơn nữa anh ta còn có thể làm gì chứ?" "Hiện giờ nhà máy kia muốn dùng đồng thì đều phải dựa dẫm vào chủ tịch Lý. Anh ta sẽ không làm ra những chuyện hủy mất đường lui đâu." "Chưa kể anh ta là người ngoại tỉnh!"
Mấy người này cười rất thoải mái, Lục Tam Phong nhìn chằm chằm vào anh Lý rồi cười nói: "Làm gì à? Tôi chỉ giả làm người thượng lưu với anh một lát mà anh đã thực sự nghĩ tôi sẽ không làm chuyện hạ lưu. "Mẹ nó đến đây!"
Lục Tam Phong gầm lên một tiếng, giảng một cú đấm vào má Lý Quang Khải, trước tất cả tiếng hô cảm thán cùng những ánh mắt kinh ngạc, anh ta nặng nề ngã xuống!
Nói xong anh đứng dậy bước ra ngoài.
Lục Tam Phong vừa rời đi thì mọi người tại hiện trường bắt đầu xì xào, nhiều giọng nói khác nhau đều đang thì thầm to nhỏ. "Vẫn tiếp tục sản xuất sao? Biết bán đi đầu được đây?" "Không có khách hàng mà cứ chất đầy trong nhà kho, tiêu sạch tiền bạc, đến lúc đó thì thật sự là xong đời rồi." "Đúng là làm càng. Tôi làm doanh nghiệp nhà nước hơn mười năm, doanh nghiệp nhà nước cũng không dám làm như vậy!" "Ba dây chuyền sản xuất đều hoạt động, nhiều nhất nửa tháng là sẽ đầy kho. Đã sắp vào mùa mưa mùa xuân rồi, rất ẩm ướt, nếu hàng bị ẩm thì sẽ hư hại hoàn toàn" 11
Chu Hoài Đông im lặng lắng nghe những lời xì xào bên tai, những ý tưởng của những người này đâu phải không giống ý tưởng của anh ta, nhưng Lục Tam Phong nhất định muốn đi theo con đường riêng của mình, không thể lay chuyển được.
Nếu là hệ thống cổ phần như của Thực phẩm Phong Giai thì còn có thể họp đại hội đồng cổ đông để đưa ra quyết định, nhưng hiện tại công ty mới bắt đầu hoạt động, đang trong giai đoạn khởi nghiệp, Lục Tam Phong hoàn toàn nằm trong tay mọi quyền quyết định.
Chu Hoài Đông đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu chiến dịch tiếp thị này thất bại thì anh ta sẽ tuyên bố từ chức! "Được rồi, yên lặng đi. Đừng nói nhiều nữa, cứ thi hành theo là được. Công ty vừa mới bắt đầu, thứ cần thiết bây giờ không phải là lời bàn tán mà là mọi người cùng chung một tấm lòng" Trương Phượng Tiên đứng dậy nhìn xung quanh, hiện trường khôi phục lại sự im lặng, cô ta nói: "Sau khi hoàn thành công việc trên tay thì mọi người hãy tan ca đi."
Nói xong Trương Phượng Tiên liền bước về phía cửa, Chu Hoài Đông cũng vội vàng đứng dậy đi theo ra ngoài.
Hai người đi cạnh nhau ở đầu cầu thang, Trương Phượng Tiên biết anh ta có chuyện muốn nói, cô ta khoanh tay nói: "Hỏi đi, lúc nãy trông anh như có chuyện muốn hỏi." “Cô có nghĩ rằng anh ta có thể làm được không?" Chu Hoài Đông ngập ngừng: “Mặc dù tôi còn trẻ, nhưng tôi đã lặn lộn trên thị trường trong mười ba năm. Trong những năm đầu tiên, tôi từng làm quản lý tiếp thị tại Lehman. Sau khi trở về nước, tôi từng là phó giám đốc trong một doanh nghiệp nhà nước. Sau đó, tại Lenovo, tôi đã từng..." “Anh từng làm ở nước ngoài à!” Trương Phượng Tiên dừng lại nhìn anh ta: “Kinh nghiệm của tôi cũng không ít, nhưng một số phương pháp làm việc của anh ta không thể nói là ma thuật mà nên gọi là huyền ảo. Mặc dù tôi chưa hiểu được, nhưng tôi tin anh ta. Vì anh ta là người cực kỳ biết tận dụng lợi thế và không chịu thiệt thòi. Anh có biết vốn khởi đầu của Thực phẩm Phong Giai là bao nhiêu không?" "Bao nhiêu?" "Đoán thử xem!" "Tôi biết rằng anh ta đã thu hút vốn đầu tư từ khắp nơi trên đất nước để nhận được các khoản vay, nhưng những khoản này đều đòi hỏi quan hệ, ít nhất là sáu đến chín tỷ" "Anh ta không tiêu một đồng nào mà gầy dựng nên từ một nhà máy đóng hộp nhỏ rồi thôn tính nhà máy thực phẩm lớn nhất địa phương chỉ trong thời gian ngắn. Anh mới ở cùng anh ta trong một thời gian ngắn. Đây là một người có thể biến mục nát thành kỳ tích đấy." Trương Phượng Tiên thở dài nói: "Bây giờ là lúc anh ta sẽ hành động, chúng ta hãy nhường sân khấu cho anh ta đi. Trở về thay quần áo thôi."
Lúc bảy giờ ngoài trời đã nhá nhem tối, ra khỏi thành phố là đến huyện Bình Giang, ở nơi giáp ranh giữa hai bên là Mộc Hồ, được hình thành từ các dòng chảy tạo nên một vùng sông nước, phong cảnh xung quanh rất thơ mộng và không khí cũng rất dễ chịu.
Một trang viên tư nhân được xây dựng cách sông không xa được gọi là biệt thự Vân Đỉnh, là nơi đặc biệt dùng để tiếp đãi một số doanh nhân giàu có và người nổi tiếng. Những người có địa vị bình thường không biết nơi này, cho dù có chút tài sản thì cũng chỉ nghe nói nơi đây cực kỳ xa hoa lộng lẫy, có lòng khao khát nhưng lại không có cách nào thăm dò tiếp cận nơi này.
Dưới màn đêm, ánh đèn rực rỡ từ trong biệt thự chiếu xuống mặt sông không kém gì ánh trăng tỏa sáng, ba bốn đứa trẻ ngồi ở bờ sông đối diện ngơ ngác nhìn sang bờ bên kia. "Nhị Hổ, bên kia thật đẹp, giống như Thiên Cung nơi Ngọc Hoàng Thượng Đế ở vậy!" "Nói nhảm, nó được gọi là biệt thự Vân Đỉnh đấy.
Mẹ tôi nói rằng ở đó đều là những người giàu có." "Họ giàu cỡ nào nhỉ? Có thể tùy ý ăn mứt táo gai và mì ăn liền không?"
Khi mấy đứa trẻ nghe thấy một cuộc sống tưởng tượng xa hoa như vậy thì đều ngừng nói chuyện. Hạnh phúc tột cùng mà chúng có thể nghĩ đến cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Một chiếc xe bật đèn chiếu xung quanh sáng trưng như ban ngày, theo sau đó là hai chiếc xe dừng lại ở lối vào biệt thự.
Nhân viên bảo vệ ở cửa mở cửa xe, một đôi giày da bóng loáng bước ra, Lục Tam Phong bước xuống khỏi xe, Chu Hoài Đông cũng ăn mặc chỉnh tề, còn Trương Phượng Tiên thì mặc một chiếc váy dạ hội ngắn. “Ừ, mọi người đều ăn mặc tươm tất, người ta khỏi bàn tán là quê mùa.” Lục Tam Phong bước vào trong nói: “Đi thôi!”
Toàn bộ trang viên được trang trí hoàn toàn theo phong cách Châu Âu, được trang bị hệ thống sưởi sàn, tác phẩm điêu khắc thủ công khác nhau ở cửa khiến người ta nhìn vào đều phải hoa mắt, đi về phía trước là một thiên thần nhỏ đang tiểu, bên tại đã có thể nghe được tiếng ồn ào phía trước.
Hồi, các vị chờ tôi với!"
Một cô gái mặc áo tắm mát mẻ chạy đến trước mặt ba người đong đưa qua lại, ánh mắt của cả Chu Hoài Đông và Lục Tam Phong đều bị thu hút. “E hèm!” Trương Phượng Tiên khẽ họ hai tiếng.
Lục Tam Phong phản ứng lại nói: "Chỉ có ở đây thôi, nếu đi xa hơn về phía nam thì sẽ không cần sưởi sàn." "Quả thực là người miền nam rất biết cách chơi." “Càng về phía nam càng ăn chơi, chẳng phải thời tiết đang nóng nực sao, trước khi tới đây còn tưởng rằng là tiệc khiêu vũ, không ngờ lại là loại tiệc khiêu vũ này” Lục Tam Phong cười khẩy, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Trương Phượng Tiên thì vội vàng đổi giọng: "Thật thô tục!"
Bên trong là sảnh tầng trệt, trên lầu là sảnh tiếp khách, phòng họp và phòng giải trí, lầu dưới có mấy cái bàn bày đầy rượu sâm banh, đồ ăn đơn giản, tiến vào sâu hơn thì có kê thêm bàn ghế, chừa ra một khoảng trống trông giống như sàn nhảy.
Bên trong đã có vài nhóm hai ba người tụ tập với nhau, tất cả đều mặc vest và giày da, nhưng ánh mắt của họ vẫn bí mật nhắm vào cơ thể của các cô gái đang nô đùa. “Tổng giám đốc Trương?" Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi nhìn thấy Trương Phượng Tiên thì ánh mắt liền phát sáng, nhanh chóng đi lên hai bước: “Không ngờ cô cũng tới, mau mau, mời cô vào trong.”
Người đàn ông này đeo một cặp kính gọng vàng, trên mặt có ghi rõ mấy chữ "lưu manh giả danh trí thức", ý tứ lộ ra trong mắt anh ta rất trần trụi, vừa nói vừa vươn tay nắm lấy bả vai của Trương Phượng Tiên.
Trương Phượng Tiên có vẻ hơi sợ hãi khi nhìn thấy anh ta, cô ta liền trực tiếp lui lại phía sau. “Người anh em, anh ai vậy?” Lục Tam Phong hỏi, vươn tay nắm lấy cổ tay của anh ta. "Tôi là phó chủ tịch của Công nghiệp đồng Diệc Thần." Anh ta liếc nhìn Lục Tam Phong hỏi: "Anh là ai? Tôi và Tổng giám đốc Trương vốn là bạn cũ, chẳng cần anh phải xen vào đâu?" “Tình bạn cũ cũng đâu thể đụng tay đụng chân đâu?” Lục Tam Phong gạt tay anh ta qua một bên nói: “Tôi là chủ tịch công ty Điện tử Thủy Hoàn, Lục Tam Phong” "Hóa ra là anh. Mấy ngày nay tôi cứ nghe danh Lục Tam Phong Lục Tam Phong mãi." Người đàn ông chỉnh lại quần áo, đánh giá Lục Tam Phong từ trên xuống dưới với vẻ mặt không mấy thân thiện và chế nhạo: "Ở trước mặt tôi mà anh vẫn kiêu ngạo như vậy à? Ông đây là nhà cung cấp của anh đấy, anh biết không?" “Nhà cung cấp thì nhà cung cấp, sao lại trở thành ông rồi?"
Nhiều người đã chú ý đến màn giới thiệu như giao đấu của hai người, họ bắt đầu đi về phía bên này. “Tôi đã sớm nghe nói Tổng giám đốc Lục còn trẻ, hôm nay được gặp mới thấy anh ấy thực sự rất trẻ Một người đàn ông có giọng nói oang oang như vịt đực cà lơ phất phơ bước tới, bộ vest anh ta đang mặc cũng rộng rãi thoải mái trông không giống một người nghiêm túc. Anh ta đi đến trước mặt rồi chỉ tay vào người đàn ông nói: "Đến anh Lý mà cũng dám xúc phạm, xem ra cái nhà máy kia của anh không cần mở nữa đâu."
Trương Phượng Tiên nói nhỏ: "Ngành công nghiệp đồng địa phương đều có một chút liên quan đến công ty của anh ta. Chi phí vận chuyển từ Tổng giám đốc Hồng quá cao nên chúng tôi đã bắt đầu liên hệ với Công nghiệp đồng Diệc Thần để cung cấp hàng. Bên nào yếu thế thì sẽ bị chèn ép, chúng ta cần kỳ hạn trả lâu, giá cả rẻ, số lượng lại không nhiều nên tự nhiên là cần phải nương theo ý họ. "
Lục Tam Phong nhướng mày, hiểu được tại sao tên con ông cháu cha này lại kiêu ngạo như vậy. “Đã hiểu ra chưa?” Lý Quang Khải cười hề hề hỏi: “Biết ai là ba rồi chứ? "Chỉ là mua một ít đồng của nhà anh mà thôi, tôi không cần nói chuyện với một phó chủ tịch như anh. Tránh ra!" "Tôi không tránh đấy, mẹ nó ở đây cũng đâu phải là nhà anh, tôi cũng đâu có ngăn cản anh, tôi ngăn cản Tổng giám đốc Trương cơ mà." Lý Quang Khải nhìn Trương Phượng Tiên nói: "Hôm nay cô phải cho tôi mặt mũi đấy, đi qua bên kia uống một ly nào." "Nhất định phải uống một ly đi. Tổng giám đốc Trương xinh đẹp, dáng chuẩn thế này, lát có muốn thay một bộ bikini để bơi không?" "Tốt, tốt, đề xuất này tốt, tìm một bộ bikini đến đây!"
Sắc mặt Trương Phượng Tiên rất khó coi, nhưng cô ta vẫn chống cự và nói: "Phó chủ tịch Lý, hôm nay tôi đến đây là để dự tiệc khiêu vũ, chủ yếu là để giao lưu với những người làm ăn trong thành phố này, nếu anh có gì thắc mắc thì hẹn ngày khác có thời gian gặp mặt vậy."
Nhiều người xung quanh đều nhìn về phía bên này, Lục Tam Phong không muốn phát sinh chuyện mà chỉ muốn tập trung vào thị trường, anh bước nhanh chuẩn bị rời đi, Trương Phượng Tiên đi theo hai bước, không ngờ Lý Quang Khải đột nhiên tức giận túm lấy cánh tay của Trương Phượng Tiên và kéo về phía anh ta.
Tất cả điều này xảy ra quá đột ngột, Trương Phượng Tiên hoảng sợ, cả người kinh ngạc hét lên. "Mẹ nó, cô đùa với ai vậy? Cho rằng tôi là bùn loãng sao, lần trước tôi đã nể mặt cô rồi. Lần này cho cô mặt mũi cũng không cần đúng không?" Vẻ mặt Lý Quang Khải dữ tợn, kéo Trương Phượng Tiên vào trong vòng tay mình rồi mắng: "Tổng giám đốc khốn kiếp gì chứ, trước mặt tôi thì cũng chỉ là một con điểm mà thôi."
Lục Tam Phong lập tức vươn tay nắm lấy Trương Phượng Tiên kéo về, Chu Hoài Đông không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, anh ta vội vàng đứng bên cạnh Trương Phượng Tiên. "ĐMN anh đang tìm cái chết à? Vừa rồi tôi giới thiệu với anh còn chưa đủ rõ ràng sao?" Lý Quang Khải hoài nghi nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, trong suy nghĩ của anh ta, Lục Tam Phong chỉ là một kẻ ngoại tỉnh đến chỗ này lập nghiệp, một ông lớn ở địa phương như mình hằn là đáng gờm nhất. "Có thể thấy anh Lý đã quen giở thói côn đồ, đi đầu cũng sờ mó thì cẩn thận có ngày bị chặt tay đấy." Vẻ mặt Lục Tam Phong bình tĩnh nói. "Hừ! Anh có thể làm gì tôi? Anh dám làm gì tôi chứ?" Lý Quang Khải khinh thường nói.
Cách đó không xa có bảy, tám người đàn ông năm mươi sáu mươi tuổi đang đứng nhìn về phía bên này, một người trong số họ nói: "Chủ tịch Lý, hình như con trai ông có mâu thuẫn với Tổng giám đốc Lục kìa." "Không sao đâu, đều là thanh niên ấy mà, hơn nữa anh ta còn có thể làm gì chứ?" "Hiện giờ nhà máy kia muốn dùng đồng thì đều phải dựa dẫm vào chủ tịch Lý. Anh ta sẽ không làm ra những chuyện hủy mất đường lui đâu." "Chưa kể anh ta là người ngoại tỉnh!"
Mấy người này cười rất thoải mái, Lục Tam Phong nhìn chằm chằm vào anh Lý rồi cười nói: "Làm gì à? Tôi chỉ giả làm người thượng lưu với anh một lát mà anh đã thực sự nghĩ tôi sẽ không làm chuyện hạ lưu. "Mẹ nó đến đây!"
Lục Tam Phong gầm lên một tiếng, giảng một cú đấm vào má Lý Quang Khải, trước tất cả tiếng hô cảm thán cùng những ánh mắt kinh ngạc, anh ta nặng nề ngã xuống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.