Chương 653: Nếu biết trước mọi việc sẽ kết thúc như thế này, cứ như một giấc mộng
skyhero
27/06/2021
**********
Chương 653: Nếu biết trước mọi việc sẽ kết thúc như thế này, cứ như một giấc mộng
Sớm biết là như vậy, Tạ Thành Kiên chính là người thông minh, nhìn thấy Lục Tam Phong thật sự khó chịu, anh ta không quan tâm đến Giang Hiểu Hiện đang bị đánh liền lùi lại hai bước rồi bỏ đi, nếu năm đó không có Lục Tam Phong thì anh ta đã không cưới Giang Hiểu Hiên.
Lúc này, ngoại trừ Giang Nhị Cẩu ra chỉ có duy nhất Giang Hiểu Nghi không bị đánh, cô đứng nhìn người đàn ông trước mắt, mặt bên trái bị đánh đã đỏ bừng lên. “Anh đánh đi, từ nay về sau đường ai nấy đi!”
Lục Tam Phong nhìn cô, trong lòng chỉ có thất vọng, quay đầu chuẩn bị rời đi. "Đánh người lại còn muốn bỏ đi sao?" Ngay lập tức Tống Tuyết Ly đứng dậy, giọng chua chát nói: "Muốn đi cũng được, nhưng hôm nay nhất định phải để lại một nửa tài sản” "Nếu tôi không để lại thì sao? Đây chẳng phải là ăn cướp một cách trắng trợn?” Lục Tam Phong quay đầu nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt có chút lạnh nhạt “Cậu cứ thử không cho xem, tôi sẽ giết chết cậu, tôi sẽ kiện cậu!” Tống Tuyết Ly phút chốc nóng nảy. Giang Đông Việt và Giang Đông Cường cũng xông lên, muốn ngăn cản Lục Tam Phong lại, nhưng Cao Chí Dũng cùng Đầu To đã ngăn hai người bọn họ lại, hai phó giám đốc đang chờ ở bên ngoài cũng xông vào
Cả đoàn người kéo đến, đương nhiên Tổng Tuyết Ly biết rằng nếu Lục Tam Phong đã không muốn để lại, thì bọn họ có ồn ào như nào cũng vô ích thôi, thì cũng chỉ là mấy ngàn tỷ chứ không phải năm tỷ tư. “Cậu ức hiếp người quá đáng!” Tống Tuyết Ly ngồi trên mặt đất khóc lóc la hét, lấy tay đánh mắng Giang Nhị Cẩu: "Ông thật là vô dụng, người nhà bị đánh mà ông vẫn ngồi im một chỗ, không hề giúp đỡ.
Gió xế chiều lại có chút lạnh của mùa xuân, sau khi Lục Tam Phong bước ra khỏi sân lên xe và rời đi, thì đảm người Cao Chí Dũng cũng rời đi.
Cả nhà họ Giang đều hoảng sợ, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới Lục Tam Phong thật sự cứ như vậy mà đi. “Con, con đó!” Tống Tuyết Ly dùng tay chỉ vào Giang Hiểu Nghi chỉ trích: "Thành sự không đủ bại sự có thừa, con còn có thể làm gì nữa? Ban đầu hợp đồng đó tốt đến thế, cứ để cho cậu ta ký là được rồi, lại còn đòi thêm mười tỷ, khiến người ta sợ mà chạy mất." “Vậy những thứ đồng ý ngày hôm qua vẫn còn tính không?" Giang Đông Việt cũng hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Con là Tổng giám đốc lận đó!" “Chắc chắn không đồng ý, bây giờ người ta không phải là người nhà của mình!” Chị dâu không quan tâm đến mặt đang đau, nhíu mày không ngừng thở dài nói: "Chuyện này không thể xong như vậy, mỗi cái tát đều phải tính với anh ta." “Đúng vậy, cậu ta có thể chạy đến một ngôi chùa, chứ không thể chạy đến một ngôi miếu." Tống Tuyết Ly nhìn Giang Hiểu Nghi nói: "Đến ăn vạ, làm phiền nhà mẹ cậu ta nếu cậu ta không đưa tiền, cứ để cho cậu ta ở ngoài đường. "Đúng vậy, phải đến nhà cậu ta!"
Đám người phấn khởi, đã chuẩn bị sẵn tinh thần đến nhà cha mẹ Lục Tam Phong, Giang Hiểu Nghi vẻ mặt lạnh nhạt nhìn những người này, mở miệng nói: "Mọi người đi trước đi, con thay quần áo, lát nữa sẽ đến. “Đông Việt, con lái xe đi chúng ta đến đó trước có thể đuổi kịp người." Tống Tuyết Ly dặn dò hai đứa con trai, rồi quay đầu quát lớn Giang Nhị Cẩu: "Ông mau nhanh đi, đến nằm chỗ cửa biết không?”
Giang Hiểu Nghi nhìn bọn họ ầm ĩ rời đi, im lặng đứng trên lầu tay xách vali đứng trong phòng khách nhìn căn nhà này, sau đó không chút do dự quay đầu đi ra ngoài, một chiếc xe đang chờ ở đầu ngõ. "Đến sân bay!"
Khi chạy về phía sân bay, Giang Hiểu Nghi không nhịn được nữa, dùng tay che mặt ở phía sau khóc nức nở. “Cô gái, có chuyện gì vậy?" Bác tài xế hỏi: "Không có vấn đề gì lớn, cứ cho mọi chuyện qua đi." "Tôi... tôi đang hạnh phúc, tôi đã trưởng thành và bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ sống cuộc sống riêng của mình” Giang Hiểu Nghi nghẹn ngào, tự nói với mình: "Mình không thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng bây giờ mình đã có sự lựa chọn” "Đừng khóc, đừng khóc nữa!" Bác tài xế khuyên bảo hai câu sau đó không nói gì nữa.
Dưới màn đêm, một chiếc máy bay lao lên bầu trời và khi nó cất cánh, chỉ còn lại một vài đèn cảnh báo trên máy bay trên bầu trời tối tăm.
Lục Tam Phong trở về khách sạn, vừa trở về liền nghĩ đến Tổng Tuyết Ly sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ đến nhà làm ầm ĩ lên, liền gọi điện thoại cho cha mẹ bảo bọn họ đi ra ngoài trước đi, nhưng bây giờ không thể đổi một chỗ nào khác.
Làm xong tất cả mọi việc, Lục Tam Phong ngẩng đầu lên nhìn Đầu To, anh quan sát kĩ anh ta, sau đó vỗ vỗ vào bờ vai anh ta nói: "Cậu béo lên đó, nhìn cũng trưởng thành rồi. “Bây giờ em đã là người làm ba rồi mà, sao còn có thể chưa trưởng thành chứ anh?” Đầu To cười ngây thơ, biểu tình tươi tỉnh như hoa, nhiều năm như vậy rồi anh ta vẫn như thế.
Anh ta không hề thay đổi gì, nhưng mà Lục Tam Phong thì lại đã chìm vào trong những thăng trầm của cuộc đời. “Tôi mời cậu đi ăn tối và uống một chén với tôi nhé. Lục Tam Phong xoay người nói với người phục vụ: Thuê một phòng bao.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên bàn, trên bàn đã đặt sẵn hai chai rượu trắng, Đầu To ngồi ở đó nói: "Anh Phong. năm ngoái lúc em kết hôn ấy, em muốn tìm anh làm người chứng hôn cho em, nhưng rồi em lại nghĩ lo lắng là làm phiền tới anh, cho nên đến cuối cùng em cũng không tìm anh đấy. “Đứa nhỏ bao nhiêu tuổi rồi?” Lục Tam Phong hỏi. “Đã ba tháng rồi ạ, em vừa mới làm đại tiệc một trăm ngày xong! Đầu To trả lời. "Vậy thì đợi lần sau đi. Bây giờ cậu làm gì hả? Đã mở nhà máy của chính mình chưa?" Lục Tam Phong tự mình rót một chén rượu, rồi hỏi anh ta. "Bây giờ Đầu To còn thoải mái hơn hai chúng ta nhiều đó anh. Người ta mua rất nhiều nhà mặt tiền cho thuê, mua mấy tòa nhà, còn làm được tận mấy cái cao ốc, nhà trệt, trở thành chủ cho thuê nhà." Cao Chí Dũng muốn khuấy động bầu không khí, anh ta nâng chén rượu lên tiếp tục nói: "Nào, nào, chúng ta cùng nâng chén lên chúc mừng được đoàn tụ với nhau đi."
Lục Tam Phong nâng lên một chén rượu, đó là loại chén rượu hai phân, anh uống một hơi cạn sạch chén rượu trắng, uống xong mặt mày hơi nhăn lại, anh ăn một món ăn rồi nói: "Hướng đi này vô cùng tốt, quá là phù hợp với cậu, cho nên cậu cứ yên tâm mà mua nhà, sau đó cho bên ngoài thuê, nếu mà có làm ăn không được thì mua đất, bản tầng lầu cũng được, chỉ cần cậu đừng tham lam thì bước chân vào lĩnh vực bất động sản tối thiểu gì cũng sẽ trở thành tỷ phú thôi.” “Nhà cửa mà làm ăn được thế sao anh?” Cao Chí Dũng cũng kinh ngạc khi nghe Lục Tam Phong nói mấy lời như vậy. “Trong hai mươi năm tới, bất động sản nhất định phải là xu thế chính!” Lục Tam Phong nhìn Đầu To, anh cũng có vài phần ghen tị: “Cậu lăn lộn giỏi hơn tôi. Tôi quá bận rộn. Mỗi ngày khi thức dậy, tôi phải đối mặt với cả thị trường. Không giống như cậu, có thể được sống." "Anh Phong, anh có một trái tim rộng lớn. Anh khác với chúng em. Anh có năng lực. Lúc mới đầu, em cũng muốn thành lập một nhà máy và làm ông chủ. Nhưng rồi ba em nói với em rằng đầu óc em không đủ dùng, học được chút kế toán cũng vẫn là hiểu biết nông cạn mà thôi." Đầu To nhìn Lục Tam Phong, sau đó tiếp tục nói: "Anh Phong, nếu anh mệt thì nghỉ ngơi đi anh. Cái sự nghiệp kiếm tiền này nó có bao giờ kết thúc đâu?" “Ừ, đúng vậy, đừng bận rộn như vậy, ba giờ ba mươi chiều đi ra ngoài uống trà rồi đi du lịch đi.” Cao Chí Dũng đề nghị: “Nếu anh không chế, tôi có thể cùng anh đi mua sắm nữa. “Thời gian của tôi quá eo hẹp.” Lục Tam Phong tự mình rót thêm cho mình một chén rượu rồi lẩm bẩm một mình: “Tôi còn hối hận khi ở lại đấy. Tại sao lúc đầu tôi lại ở lại đây nhỉ? Tôi cũng không thích cô ấy. Lúc đó không phải chỉ là thấy cô ấy đáng thương thôi hay sao?"
Cao Chí Dũng và Đầu To nhìn nhau, họ hoàn toàn không hiểu được Lục Tam Phong đang nói cái gì. "Dù thời gian có eo hẹp đến mấy, cũng phải tạo ra khoảng thời gian để sống chứ anh. Không phải có câu nói 'họa phúc khôn lường' đấy sao, cái đó... chuyện đã qua đều là chuyện đã qua." Cao Chí Dũng sợ hãi rằng mình đã nói sai cái gì, anh ta vội vàng cầm chén rượu lên nói: "Chúng ta uống một chút đi."
Bữa cơm này họ đã nói rất nhiều, đa số đều là nói chuyện trước kia, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, mọi thứ đều đã thay đổi chóng mặt giống như rung trời lở đất, Đầu To khắc sâu trong lòng nhất chính là xưởng đồ hộp. "Anh có biết không, lúc ấy anh Phong đi đến Cục Lương Thực, bên trong đó toàn là lãnh đạo đó. Bọn họ đang đánh bóng bàn, anh Phong mặc clê, đeo túi xách, sau đó đi vào mắng chửi tất cả bọn họ. Mấy người đó thật sự là bị hoảng sợ đến mức đứng hình luôn." Đầu To mặt mày hớn hở nói: " Lúc đó em sợ tới mức toát mồ hôi hột luôn, đi ra khỏi Cục Lương Thực, sau đó mới cưỡi trên cái xe Phượng Hoàng đèo anh Phong chạy thoát" "Ha ha ha!"
Ba người họ cùng cười, hồi tưởng lại quá khứ tràn đầy xúc động, bất giác họ cũng đã uống hết cả một bình rượu trắng vào bụng, ba người họ cũng trở nên hơi hơi say.
Ăn tối xong thì đã hơn chín giờ tối, nhìn thấy Lục Tam Phong tâm trạng vẫn chưa tốt, Cao Chí Dũng đề nghị: “Chẳng dễ dàng gì mới tụ tập lại được một bữa với nhau, em mời mọi người đi hát karaoke nhé, được không? "Tôi cũng không sợ vợ nói gì đâu, đi thì đi!" Đầu To đứng dậy xếch cái quần lên, bày ra cái bộ dạng vô cùng hứng thú, anh ta nhìn sang Lục Tam Phong nói: “Anh Phong, đi đi, kĩ năng hát hò của em đã tiến bộ nhiều lắm đấy. Hai năm nay em không có việc gì làm. Em lại có tiền trong tay nên chỉ có ca hát thôi."
Ba người họ đi đến quán karaoke, tìm một phòng bao ngồi xuống, Đầu To bắt đầu hát nhạc phong cách disco, không khí vô cùng náo nhiệt.
Máy bay hạ cánh, một mình Giang Hiểu Nghi kéo theo vali ngăn lại một chiếc xe taxi, cô đi một mạch tới nhà. Hiện tại ở thành phố lớn vẫn còn hiện ra vài cảnh đêm, màu vàng mờ ảo của đèn đường xuyên qua kính taxi chiếu vào người cô, trông cô thật hốc hác và yếu đuối.
Xe taxi dừng lại ở cổng nhà, Giang Hiểu Nghi trả tiền xuống xe.
Trong quán Karaoke, Lục Tam Phong luôn ngồi tại chỗ uống rượu. Cao Chí Dũng đưa micro cho Lục Tam Phong, nói: "Anh Phong, hát một bài đi!" "Hát một bài Hát một bài!" Đầu To hô hào.
Lục Tam Phong cầm ống nghe lên, anh đã uống đến mức đầu mơ màng nặng trĩu, giọng nói trầm thấp hát: "Nếu biết trước mọi việc sẽ kết thúc như thế này, cứ như một giấc mộng, hà cớ gì anh lại đặt cược tất cả tình yêu thương cho cùng một người...
Giang Hiểu Nghi về đến nhà, dì Lưu vẫn còn chưa ngủ, thấy cô đột nhiên trở lại, cả người đứng lên. "Như Lan đầu?" "Ở trên lầu, vẫn chưa ngủ đâu."
Hốc mắt Giang Hiểu Nghi đỏ lên, cô đi lên lầu. Còn chưa kịp lên đến nơi, Như Lan đã mở cửa phòng ra, trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Hiểu Nghi, con bé cũng không nhịn được nữa, xé gan xé ruột la lên: "Mẹ!"
Trong nháy mắt Giang Hiểu Nghi rơi nước mắt như mưa. Cô đi lên trên lầu, Như Lan chạy xuống, hai người ôm nhau khóc lóc. "Anh có thể tha thứ cho sự phóng túng của em... "Sự phóng túng mà anh không thể nào quên được... "Nếu biết trước mọi việc sẽ kết thúc như thế này, cứ như một giấc mộng"
Như Lan nằm trong ngực Giang Hiểu Nghi khóc lóc, ngẩng đầu lên hỏi: "Mẹ, con nghe người ta nói, hai người muốn ly hôn, không cần con nữa." "Sao con biết không cần con chứ?" Giang Hiểu Nghi lau nước mắt cho cô bé, nói: "Không có ly hôn, mẹ và ba con rất tốt đẹp, chỉ là gần đây có hơi bận rộn thôi, con có ngoan không?" "Con ngoan, con rất ngoan. Mỗi ngày con đều làm bài tập đúng giờ, con không muốn ba mẹ tách ra, sau này con không chọc hai người tức giận nữa, con không đi ra ngoài chơi đất với bọn họ nữa. Mỗi ngày con sẽ ở nhà làm bài tập, học hành thật giỏi." Như Lan khóc thút thít nói: "Con rất nghe lời!" "Mẹ yêu con, con nghịch ngợm mẹ cũng yêu con." Giang Hiểu Nghi không ngừng lau nước mắt cho cô bé, nhưng mà bản thân lại khóc như mưa, nói: "Chỉ là ba hơi bận rộn mà thôi, mẹ mang con đi có được không? Nếu ba có thời gian thì sẽ đến thăm con" "Được!" Như Lan gật đầu nói.
Giang Hiếu Nghi ôm Như Lan lên trên lầu, bắt đầu soạn đồ đạc. "Khiến em phát điên, khiến em phát cuồng, để em ở nơi không có anh mà... kiên cường!" Lục Tam Phong hát xong, tâm trạng nặng trĩu ngồi tại chỗ.
Chương 653: Nếu biết trước mọi việc sẽ kết thúc như thế này, cứ như một giấc mộng
Sớm biết là như vậy, Tạ Thành Kiên chính là người thông minh, nhìn thấy Lục Tam Phong thật sự khó chịu, anh ta không quan tâm đến Giang Hiểu Hiện đang bị đánh liền lùi lại hai bước rồi bỏ đi, nếu năm đó không có Lục Tam Phong thì anh ta đã không cưới Giang Hiểu Hiên.
Lúc này, ngoại trừ Giang Nhị Cẩu ra chỉ có duy nhất Giang Hiểu Nghi không bị đánh, cô đứng nhìn người đàn ông trước mắt, mặt bên trái bị đánh đã đỏ bừng lên. “Anh đánh đi, từ nay về sau đường ai nấy đi!”
Lục Tam Phong nhìn cô, trong lòng chỉ có thất vọng, quay đầu chuẩn bị rời đi. "Đánh người lại còn muốn bỏ đi sao?" Ngay lập tức Tống Tuyết Ly đứng dậy, giọng chua chát nói: "Muốn đi cũng được, nhưng hôm nay nhất định phải để lại một nửa tài sản” "Nếu tôi không để lại thì sao? Đây chẳng phải là ăn cướp một cách trắng trợn?” Lục Tam Phong quay đầu nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt có chút lạnh nhạt “Cậu cứ thử không cho xem, tôi sẽ giết chết cậu, tôi sẽ kiện cậu!” Tống Tuyết Ly phút chốc nóng nảy. Giang Đông Việt và Giang Đông Cường cũng xông lên, muốn ngăn cản Lục Tam Phong lại, nhưng Cao Chí Dũng cùng Đầu To đã ngăn hai người bọn họ lại, hai phó giám đốc đang chờ ở bên ngoài cũng xông vào
Cả đoàn người kéo đến, đương nhiên Tổng Tuyết Ly biết rằng nếu Lục Tam Phong đã không muốn để lại, thì bọn họ có ồn ào như nào cũng vô ích thôi, thì cũng chỉ là mấy ngàn tỷ chứ không phải năm tỷ tư. “Cậu ức hiếp người quá đáng!” Tống Tuyết Ly ngồi trên mặt đất khóc lóc la hét, lấy tay đánh mắng Giang Nhị Cẩu: "Ông thật là vô dụng, người nhà bị đánh mà ông vẫn ngồi im một chỗ, không hề giúp đỡ.
Gió xế chiều lại có chút lạnh của mùa xuân, sau khi Lục Tam Phong bước ra khỏi sân lên xe và rời đi, thì đảm người Cao Chí Dũng cũng rời đi.
Cả nhà họ Giang đều hoảng sợ, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới Lục Tam Phong thật sự cứ như vậy mà đi. “Con, con đó!” Tống Tuyết Ly dùng tay chỉ vào Giang Hiểu Nghi chỉ trích: "Thành sự không đủ bại sự có thừa, con còn có thể làm gì nữa? Ban đầu hợp đồng đó tốt đến thế, cứ để cho cậu ta ký là được rồi, lại còn đòi thêm mười tỷ, khiến người ta sợ mà chạy mất." “Vậy những thứ đồng ý ngày hôm qua vẫn còn tính không?" Giang Đông Việt cũng hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Con là Tổng giám đốc lận đó!" “Chắc chắn không đồng ý, bây giờ người ta không phải là người nhà của mình!” Chị dâu không quan tâm đến mặt đang đau, nhíu mày không ngừng thở dài nói: "Chuyện này không thể xong như vậy, mỗi cái tát đều phải tính với anh ta." “Đúng vậy, cậu ta có thể chạy đến một ngôi chùa, chứ không thể chạy đến một ngôi miếu." Tống Tuyết Ly nhìn Giang Hiểu Nghi nói: "Đến ăn vạ, làm phiền nhà mẹ cậu ta nếu cậu ta không đưa tiền, cứ để cho cậu ta ở ngoài đường. "Đúng vậy, phải đến nhà cậu ta!"
Đám người phấn khởi, đã chuẩn bị sẵn tinh thần đến nhà cha mẹ Lục Tam Phong, Giang Hiểu Nghi vẻ mặt lạnh nhạt nhìn những người này, mở miệng nói: "Mọi người đi trước đi, con thay quần áo, lát nữa sẽ đến. “Đông Việt, con lái xe đi chúng ta đến đó trước có thể đuổi kịp người." Tống Tuyết Ly dặn dò hai đứa con trai, rồi quay đầu quát lớn Giang Nhị Cẩu: "Ông mau nhanh đi, đến nằm chỗ cửa biết không?”
Giang Hiểu Nghi nhìn bọn họ ầm ĩ rời đi, im lặng đứng trên lầu tay xách vali đứng trong phòng khách nhìn căn nhà này, sau đó không chút do dự quay đầu đi ra ngoài, một chiếc xe đang chờ ở đầu ngõ. "Đến sân bay!"
Khi chạy về phía sân bay, Giang Hiểu Nghi không nhịn được nữa, dùng tay che mặt ở phía sau khóc nức nở. “Cô gái, có chuyện gì vậy?" Bác tài xế hỏi: "Không có vấn đề gì lớn, cứ cho mọi chuyện qua đi." "Tôi... tôi đang hạnh phúc, tôi đã trưởng thành và bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ sống cuộc sống riêng của mình” Giang Hiểu Nghi nghẹn ngào, tự nói với mình: "Mình không thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng bây giờ mình đã có sự lựa chọn” "Đừng khóc, đừng khóc nữa!" Bác tài xế khuyên bảo hai câu sau đó không nói gì nữa.
Dưới màn đêm, một chiếc máy bay lao lên bầu trời và khi nó cất cánh, chỉ còn lại một vài đèn cảnh báo trên máy bay trên bầu trời tối tăm.
Lục Tam Phong trở về khách sạn, vừa trở về liền nghĩ đến Tổng Tuyết Ly sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ đến nhà làm ầm ĩ lên, liền gọi điện thoại cho cha mẹ bảo bọn họ đi ra ngoài trước đi, nhưng bây giờ không thể đổi một chỗ nào khác.
Làm xong tất cả mọi việc, Lục Tam Phong ngẩng đầu lên nhìn Đầu To, anh quan sát kĩ anh ta, sau đó vỗ vỗ vào bờ vai anh ta nói: "Cậu béo lên đó, nhìn cũng trưởng thành rồi. “Bây giờ em đã là người làm ba rồi mà, sao còn có thể chưa trưởng thành chứ anh?” Đầu To cười ngây thơ, biểu tình tươi tỉnh như hoa, nhiều năm như vậy rồi anh ta vẫn như thế.
Anh ta không hề thay đổi gì, nhưng mà Lục Tam Phong thì lại đã chìm vào trong những thăng trầm của cuộc đời. “Tôi mời cậu đi ăn tối và uống một chén với tôi nhé. Lục Tam Phong xoay người nói với người phục vụ: Thuê một phòng bao.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên bàn, trên bàn đã đặt sẵn hai chai rượu trắng, Đầu To ngồi ở đó nói: "Anh Phong. năm ngoái lúc em kết hôn ấy, em muốn tìm anh làm người chứng hôn cho em, nhưng rồi em lại nghĩ lo lắng là làm phiền tới anh, cho nên đến cuối cùng em cũng không tìm anh đấy. “Đứa nhỏ bao nhiêu tuổi rồi?” Lục Tam Phong hỏi. “Đã ba tháng rồi ạ, em vừa mới làm đại tiệc một trăm ngày xong! Đầu To trả lời. "Vậy thì đợi lần sau đi. Bây giờ cậu làm gì hả? Đã mở nhà máy của chính mình chưa?" Lục Tam Phong tự mình rót một chén rượu, rồi hỏi anh ta. "Bây giờ Đầu To còn thoải mái hơn hai chúng ta nhiều đó anh. Người ta mua rất nhiều nhà mặt tiền cho thuê, mua mấy tòa nhà, còn làm được tận mấy cái cao ốc, nhà trệt, trở thành chủ cho thuê nhà." Cao Chí Dũng muốn khuấy động bầu không khí, anh ta nâng chén rượu lên tiếp tục nói: "Nào, nào, chúng ta cùng nâng chén lên chúc mừng được đoàn tụ với nhau đi."
Lục Tam Phong nâng lên một chén rượu, đó là loại chén rượu hai phân, anh uống một hơi cạn sạch chén rượu trắng, uống xong mặt mày hơi nhăn lại, anh ăn một món ăn rồi nói: "Hướng đi này vô cùng tốt, quá là phù hợp với cậu, cho nên cậu cứ yên tâm mà mua nhà, sau đó cho bên ngoài thuê, nếu mà có làm ăn không được thì mua đất, bản tầng lầu cũng được, chỉ cần cậu đừng tham lam thì bước chân vào lĩnh vực bất động sản tối thiểu gì cũng sẽ trở thành tỷ phú thôi.” “Nhà cửa mà làm ăn được thế sao anh?” Cao Chí Dũng cũng kinh ngạc khi nghe Lục Tam Phong nói mấy lời như vậy. “Trong hai mươi năm tới, bất động sản nhất định phải là xu thế chính!” Lục Tam Phong nhìn Đầu To, anh cũng có vài phần ghen tị: “Cậu lăn lộn giỏi hơn tôi. Tôi quá bận rộn. Mỗi ngày khi thức dậy, tôi phải đối mặt với cả thị trường. Không giống như cậu, có thể được sống." "Anh Phong, anh có một trái tim rộng lớn. Anh khác với chúng em. Anh có năng lực. Lúc mới đầu, em cũng muốn thành lập một nhà máy và làm ông chủ. Nhưng rồi ba em nói với em rằng đầu óc em không đủ dùng, học được chút kế toán cũng vẫn là hiểu biết nông cạn mà thôi." Đầu To nhìn Lục Tam Phong, sau đó tiếp tục nói: "Anh Phong, nếu anh mệt thì nghỉ ngơi đi anh. Cái sự nghiệp kiếm tiền này nó có bao giờ kết thúc đâu?" “Ừ, đúng vậy, đừng bận rộn như vậy, ba giờ ba mươi chiều đi ra ngoài uống trà rồi đi du lịch đi.” Cao Chí Dũng đề nghị: “Nếu anh không chế, tôi có thể cùng anh đi mua sắm nữa. “Thời gian của tôi quá eo hẹp.” Lục Tam Phong tự mình rót thêm cho mình một chén rượu rồi lẩm bẩm một mình: “Tôi còn hối hận khi ở lại đấy. Tại sao lúc đầu tôi lại ở lại đây nhỉ? Tôi cũng không thích cô ấy. Lúc đó không phải chỉ là thấy cô ấy đáng thương thôi hay sao?"
Cao Chí Dũng và Đầu To nhìn nhau, họ hoàn toàn không hiểu được Lục Tam Phong đang nói cái gì. "Dù thời gian có eo hẹp đến mấy, cũng phải tạo ra khoảng thời gian để sống chứ anh. Không phải có câu nói 'họa phúc khôn lường' đấy sao, cái đó... chuyện đã qua đều là chuyện đã qua." Cao Chí Dũng sợ hãi rằng mình đã nói sai cái gì, anh ta vội vàng cầm chén rượu lên nói: "Chúng ta uống một chút đi."
Bữa cơm này họ đã nói rất nhiều, đa số đều là nói chuyện trước kia, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, mọi thứ đều đã thay đổi chóng mặt giống như rung trời lở đất, Đầu To khắc sâu trong lòng nhất chính là xưởng đồ hộp. "Anh có biết không, lúc ấy anh Phong đi đến Cục Lương Thực, bên trong đó toàn là lãnh đạo đó. Bọn họ đang đánh bóng bàn, anh Phong mặc clê, đeo túi xách, sau đó đi vào mắng chửi tất cả bọn họ. Mấy người đó thật sự là bị hoảng sợ đến mức đứng hình luôn." Đầu To mặt mày hớn hở nói: " Lúc đó em sợ tới mức toát mồ hôi hột luôn, đi ra khỏi Cục Lương Thực, sau đó mới cưỡi trên cái xe Phượng Hoàng đèo anh Phong chạy thoát" "Ha ha ha!"
Ba người họ cùng cười, hồi tưởng lại quá khứ tràn đầy xúc động, bất giác họ cũng đã uống hết cả một bình rượu trắng vào bụng, ba người họ cũng trở nên hơi hơi say.
Ăn tối xong thì đã hơn chín giờ tối, nhìn thấy Lục Tam Phong tâm trạng vẫn chưa tốt, Cao Chí Dũng đề nghị: “Chẳng dễ dàng gì mới tụ tập lại được một bữa với nhau, em mời mọi người đi hát karaoke nhé, được không? "Tôi cũng không sợ vợ nói gì đâu, đi thì đi!" Đầu To đứng dậy xếch cái quần lên, bày ra cái bộ dạng vô cùng hứng thú, anh ta nhìn sang Lục Tam Phong nói: “Anh Phong, đi đi, kĩ năng hát hò của em đã tiến bộ nhiều lắm đấy. Hai năm nay em không có việc gì làm. Em lại có tiền trong tay nên chỉ có ca hát thôi."
Ba người họ đi đến quán karaoke, tìm một phòng bao ngồi xuống, Đầu To bắt đầu hát nhạc phong cách disco, không khí vô cùng náo nhiệt.
Máy bay hạ cánh, một mình Giang Hiểu Nghi kéo theo vali ngăn lại một chiếc xe taxi, cô đi một mạch tới nhà. Hiện tại ở thành phố lớn vẫn còn hiện ra vài cảnh đêm, màu vàng mờ ảo của đèn đường xuyên qua kính taxi chiếu vào người cô, trông cô thật hốc hác và yếu đuối.
Xe taxi dừng lại ở cổng nhà, Giang Hiểu Nghi trả tiền xuống xe.
Trong quán Karaoke, Lục Tam Phong luôn ngồi tại chỗ uống rượu. Cao Chí Dũng đưa micro cho Lục Tam Phong, nói: "Anh Phong, hát một bài đi!" "Hát một bài Hát một bài!" Đầu To hô hào.
Lục Tam Phong cầm ống nghe lên, anh đã uống đến mức đầu mơ màng nặng trĩu, giọng nói trầm thấp hát: "Nếu biết trước mọi việc sẽ kết thúc như thế này, cứ như một giấc mộng, hà cớ gì anh lại đặt cược tất cả tình yêu thương cho cùng một người...
Giang Hiểu Nghi về đến nhà, dì Lưu vẫn còn chưa ngủ, thấy cô đột nhiên trở lại, cả người đứng lên. "Như Lan đầu?" "Ở trên lầu, vẫn chưa ngủ đâu."
Hốc mắt Giang Hiểu Nghi đỏ lên, cô đi lên lầu. Còn chưa kịp lên đến nơi, Như Lan đã mở cửa phòng ra, trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Hiểu Nghi, con bé cũng không nhịn được nữa, xé gan xé ruột la lên: "Mẹ!"
Trong nháy mắt Giang Hiểu Nghi rơi nước mắt như mưa. Cô đi lên trên lầu, Như Lan chạy xuống, hai người ôm nhau khóc lóc. "Anh có thể tha thứ cho sự phóng túng của em... "Sự phóng túng mà anh không thể nào quên được... "Nếu biết trước mọi việc sẽ kết thúc như thế này, cứ như một giấc mộng"
Như Lan nằm trong ngực Giang Hiểu Nghi khóc lóc, ngẩng đầu lên hỏi: "Mẹ, con nghe người ta nói, hai người muốn ly hôn, không cần con nữa." "Sao con biết không cần con chứ?" Giang Hiểu Nghi lau nước mắt cho cô bé, nói: "Không có ly hôn, mẹ và ba con rất tốt đẹp, chỉ là gần đây có hơi bận rộn thôi, con có ngoan không?" "Con ngoan, con rất ngoan. Mỗi ngày con đều làm bài tập đúng giờ, con không muốn ba mẹ tách ra, sau này con không chọc hai người tức giận nữa, con không đi ra ngoài chơi đất với bọn họ nữa. Mỗi ngày con sẽ ở nhà làm bài tập, học hành thật giỏi." Như Lan khóc thút thít nói: "Con rất nghe lời!" "Mẹ yêu con, con nghịch ngợm mẹ cũng yêu con." Giang Hiểu Nghi không ngừng lau nước mắt cho cô bé, nhưng mà bản thân lại khóc như mưa, nói: "Chỉ là ba hơi bận rộn mà thôi, mẹ mang con đi có được không? Nếu ba có thời gian thì sẽ đến thăm con" "Được!" Như Lan gật đầu nói.
Giang Hiếu Nghi ôm Như Lan lên trên lầu, bắt đầu soạn đồ đạc. "Khiến em phát điên, khiến em phát cuồng, để em ở nơi không có anh mà... kiên cường!" Lục Tam Phong hát xong, tâm trạng nặng trĩu ngồi tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.