Chương 557: Phô trương thanh thế trước
skyhero
17/06/2021
**********
Những người thanh niên càng nghĩ thì càng tức giận, họ làm sao có thể chịu sự oan ức lớn như vậy chứ?
Dã Lâm nhìn vẻ mặt tức giận của họ, bèn vội vàng khuyên rằn: “Mỗi đêm trên con đường này đều có người đến phá núi, chúng ta ra ngoài là để chơi, khó khăn lắm mới tụ họp lại với nhau, chơi một lát đi rồi hẳn về.”
Lục Tam Phong cũng khuyên theo, nói: “Đúng vậy, đã qua cả rồi, không cần thiết phải tiểu tổn mấy trăm triệu mua xe chỉ để hả giận. Cậu nhìn những chiếc xe đó của tôi xem, tất cả đều vứt trong nhà xe phủ bụi, các cậu cũng không có dư tiền như thế”
“Anh nói ai không có tiền chứ?”
Người thanh niên khó chịu.
Họ đường đường là những cậu ấm nhà giàu, có thể chấp nhận bất kỳ lời chỉ trích nào, nhưng riêng từ nghèo này thì không được dính dáng đến họ.
“Không phải nói các cậu không có tiền, mà là không cần thiết.”
Lục Tam Phong giải thích: “Nhẫn nhịn một chút rồi sẽ qua thôi.”
Dã Lâm với thân phận là anh cả trong đám, vốn đã sắp trấn an được những người này rồi. Nhưng lời nói của Lục Tam Phong lại kích thích tới họ, cả đám người nhịn không được nữa mà quát lớn: “Mẹ kiếp không nhịn nữa, đi về sẽ mua xe.”
“Đừng đừng đừng, tiêu dùng cho thứ này thì phải lý trí.” Lục Tam Phong khuyên răn nói:
“Khi tôi còn trẻ cũng chỉ vì tức giận mà đã mua một đống xe, bây giờ còn để ở đó chưa dùng, các cậu còn trẻ vẫn còn tương lai mà.”
“Đúng vậy, mọi người ăn chút đồ trước đi, bên kia đã sắp dựng xong rồi.” Dã Lâm cũng khuyên nhủ.
Anh ta nhìn sang Lục Tam Phong, nhất thời không biết Lục Tam Phong là muốn khuyên răn hay là muốn kích thích những người thanh niên này, bèn quay sang nói với Phùng Chính Anh:
“Kêu bạn của anh nói bớt vài câu đi.”
“Đi thôi đi thôi.” Dã Lâm kéo lấy một người trong số những người thanh niên đi đến đó, các cô gái bên cạnh cũng đang khuyên lấy người ở xung quanh.
Trên một địa hình bằng phẳng gần đó, một thùng xe container được mở phần vách thùng ra. Trên mặt đất được trải thảm đỏ, điện được nối từ thùng xe, ánh đèn chiếu sáng nơi này như ban ngày vậy và còn có một vài quả cầu ánh sáng bảy màu đang toả sáng.
Trên bàn có đủ loại bánh ngọt, thức ăn và rượu sâm panh, các cô gái mừng rỡ hò hét đánh lạc hướng sự chú ý của mấy thanh niên. Khung cảnh lại một lần nữa trở nên sôi nổi, cùng với âm nhạc vang lên, mọi người vừa uống rượu vừa nhảy nhót.
Phùng Chính Anh không biết Lục Tam Phong muốn làm cái gì, bèn nhỏ giọng nói: “Anh Phong, anh có kế hoạch gì vậy?”
“Không có kế hoạch nào cả, tới đâu thì suy nghĩ tới đó thôi!” Lục Tam Phong cầm ly rượu sâm panh lên và uống một ngụm, sau đó thì nhìn những thanh niên này đang vô tư nô đùa với nhau.
“Quá ngây thơ rồi!” Phùng Chính Anh lẩm bẩm.
“Tuổi trẻ thật tốt!” Lục Tam Phong xúc động nói.
“Anh Phong, anh ngưỡng mộ bọn họ sao?” Phùng Chính Anh vô cùng kinh ngạc.
“Làm sao có thể không ngưỡng mộ chứ?” Lục Tam Phong cười khổ và nói:
“Cho dù là người giàu có, cậu đi hỏi họ thử xem, có ai không hoài niệm những ngày tháng kiếm từng đồng lương ít ỏi? Những ngày tháng ấy một mình một người ăn uống no đủ, trong túi tuy không có nhiều tiền nhưng dám lang bạc khắp thế giới.”
“Tôi ngưỡng mộ anh!” Phùng Chính Anh nhìn Lục Tam Phong và nói.
“Thế giới này chính là như vậy, người với người ngưỡng mộ lẫn nhau. Trên thế giới này mãi mãi sẽ có người giàu có hơn mình, có quyền lực hơn mình, vậy làm sao có thể giữ được niềm vui vẻ?” Lục Tam Phong cụng ly với Phùng Chính Anh và nói tiếp:
“Để tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, nếu chỉ chìm vào trong những thứ dung tục như tiền bạc, quyền lực và tình dục, thì cậu sẽ không ngừng theo đuổi và không có điểm dừng.”
Phùng Chính Anh suy ngẫm một hồi, cảm thấy rất triết lý nên hỏi: “Vậy ý nghĩa cuộc sống của anh là gì?”
“Đó chính là khi điện tử Thuỷ Hoàn bước vào thời kỳ thương mại công nghệ kỹ thuật, sự giàu có tột cùng mang đến sự trống rỗng tột độ.” Lục Tam Phong vừa nói thì nhìn thấy có một cô gái đang bước tới.
“Xin chào tổng giám đốc Lục” Một cô gái uyển chuyển bước đến, vô cùng trang nhã nói:
“Có thể uống với anh một ly không? Tôi vẫn luôn muốn đến Đại Lục để du lịch.”
“Rất hân hạnh!” Lục Tam Phong cùng cụng ly với cô ta.
“Để lại thông tin liên lạc nhé?”
Lục Tam Phong lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi của Phùng Chính Anh và đưa cho cô ta: “Liên hệ cậu ta, tôi không có phương thức liên lạc cố định ở Sông Hương.
Cô gái nhận lấy danh thiếp rồi mỉm cười và quay người rời đi.
“Anh Phong, không phải anh nói những thứ này dung tục sao?” Phùng Chính Anh dở khóc dở cười nói.
“Tôi chính là một con người dung tục.”
Lục Tam Phong kiếm chỗ ngồi xuống rồi nói: “Sở thích mà thôi, thực sự cho rằng tôi sẽ làm gì sao?”
Phùng Chính Anh cũng biết Lục Tam Phong sẽ không làm gì cả, nên chỉ cười và không nói gì.
Vài người thanh niên cầm ly rượu bước tới và nói với Lục Tam Phong: “Cụng ly một cái nào, hay là uống trong chai luôn?”
Người thanh niên vừa nói vừa đưa chai rượu vang đỏ đến, Lục Tam Phong vội xua tay nói:
“Không uống được, không uống được. Tôi không so được với những người trẻ tuổi như các cậu, tôi uống một ly thôi.”
Lục Tam Phong cầm ly rượu lên và cụng ly với mọi người, hai người thanh niên đùa vui đến có chút mệt mỏi nên ngồi xuống ở bên cạnh, Lục Tam Phong nhìn họ dường như đã quên mất chuyện về xe rồi.
“Thực ra chuyện tối này, nói thật nếu gặp phải tôi lúc mười tám, mười chín tuổi thì thằng nhóc đó đã tàn phế rồi.” Lục Tam Phong lộ ra vẻ mặt như một đại ca, dường như là đang nhớ lại những ký ức năm xưa.
“Cũng không phải tôi sợ sệt gì thắng đó, bây giờ tôi liền lái chiếc xe đó của tôi...”
“Đừng đừng đừng!”
Lục Tam Phong vội vàng ngăn cản, nói: “Chiếc xe đó của cậu không được, đã uống rượu rồi thì đừng lái xe. Tôi hơn lớn tuổi nên khuyên cậu điều này, đừng tiêu xài hoang phí, thật đấy! Tiêu xài số tiền đó chỉ vì sự ham muốn sảng khoái nhất thời thì rất vô nghĩa.
“Lúc hắn ta vượt xe của tôi thì tôi đã không vui rồi. Lúc đang quẹo cua, tôi đạp ga thì cảm thấy chiếc xe bị thiếu lái rồi anh có biết không? Chiếc xe đó đã đến giới hạn rồi, bánh sau cũng không kìm lại được, cái tên khốn kia còn bật đèn xi nhan để chế giễu tôi.”
Những thanh niên càng nghĩ thì càng tức, mượn hơi rượu thì càng nói càng bực bội.
“Không nhắc nữa, không nhắc nữa!” Dã Lâm muốn ngăn lấy, nếu không thì sẽ dễ dàng lên cơn khi có chút rượu vào bụng thế này.
“Từ mức độ tuổi tác và góc nhìn của tôi mà nói, thì mua những chiếc xe này đã không còn nghĩa gì nữa, nhưng tôi nghĩ rằng tầm tuổi nào thì nên làm chuyện của độ tuổi ấy. Bây giờ cậu nghĩ rằng, chỉ là mua thêm một chiếc xe, tiền của mình sau này không cần để ý đến người nhà nữa. Để tôi nói cậu biết, không phải là như thế đâu.”
“Độ tuổi này của cậu qua rồi sẽ trôi qua mà thôi, tiền thì có thể từ từ kiếm. Chẳng hạn như tôi đây, tôi bây giờ có rất nhiều tiền, nhưng tôi không thể nào mua được niềm hạnh phúc của lúc đó, rất muốn được trải nghiệm cuộc sống trong thời khắc ấy 11
Lục Tam Phong đã uống khá nhiều, trông có vẻ như một đàn anh đang giao lưu trao đổi cảm ngộ về cuộc sống với họ vậy, nhưng thứ mà Phùng Chính Anh nghe thấy trong lời nói đó toàn là điều động viên.
“Thí dụ như tôi nói thế này, mười năm sau cậu mua được một chiếc xe vô cùng lợi hại, cậu lại đến đây đua xe, chả có nghĩa lý gì. Câu nói mà tôi không muốn nghe nhất chính là quân tử trả thù mười năm chưa muộn, mười năm mà còn chưa muộn sao? Đáng lý ra phải trả thù luôn ngay lúc đấy!”
“Đúng vậy, nên xử lý hắn ta đi!” Một thanh niên đập bàn quát lên:
“Không phải chỉ là mấy trăm triệu thôi sao, đàn anh, anh nói vô cùng có lý.
“Đàn anh, tôi có thể nhận ra, anh không phải là một con người bình thường. Anh nói rất đúng, tiền thì lúc nào cũng có thể kiếm được, còn hôm nay không vui thì là cả ngày trời tồi tệ, bố mày phải đi mua một chiếc Ferrari!”
Cả đám người ầm ĩ muốn đi mua chiếc Ferrari, Lục Tam Phong biết, Ferrari hiện nay không có giới hạn mua, nếu có tiền thì đợi một chút vẫn có thể mua được.
“Ferrari không được, Lamborghini kia mới chính là vua của những khúc cua, lỡ như mua Ferrari rồi vẫn không thể thắng thì phải làm sao? Đã muốn mua thì phải mua tới bến, hơn nữa xe Lamborghini này là bản giới hạn, chắc chắn sẽ là chiếc đầu tiên ở Sông Hương.” Lục Tam Phong thổi phồng với đám đông.
“Đàn anh, chiếc xe này không dễ mua đúng không? Bao nhiêu tiền đấy?”
Lục Tam Phong đâu nào biết được Lamborghini quái quỷ này hiện giờ bao nhiêu tiền, sau khi suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Chiếc xe này được đặt hàng trên toàn cầu, được sản xuất tại Ý, giá xe là một chuyện mà phí vận chuyển lại là một chuyện.”
“Đàn anh, sao anh lại hiểu rõ như vậy?”
“Tôi có một người bạn làm phó giám đốc ở bên đấy, là người quen. Tôi đã đi và thử lái một vòng, chiếc xe đó là loại động cơ V8 với tổng công suất hơn sáu trăm mã lực, vô cùng nóng bỏng, tạo hình cũng rất ngầu.”
Lục Tam Phong cầm ly rượu lên uống một ngụm rồi nói: “Nếu tôi trẻ thêm vài tuổi thì chắc chắn sẽ mua.”
“Bao nhiêu tiền đấy?”
“Cậu thực sự muốn mua sao?” Lục Tam Phong liếc mắt nhìn những người này.
Các cậu trai lần lượt gật đầu, Lục Tam Phong xua tay nói: “Thôi đi thôi đi, đừng có đùa giỡn nữa, ngoan nào, chiếc xe này không rẻ đâu. Điều mẫu chốt nữa là nó thuộc dạng limited, ngay cả khi tôi có quan hệ cũng chưa hẳn lấy được nó cho các cậu. Hơn nữa các cậu cũng không có tiền, tôi không có khả năng ứng tiền cho các cậu, đúng không?”
“Chúng tôi có tiền? Chúng tôi là ai nào?”
Một thanh niên vỗ ngực và choàng tay qua ôm lấy eo của cô gái bên cạnh, tự hào nói: “Là kẻ có tiền.”
“Tôi cũng không biết chính xác giá cả cụ thể, nếu muốn mua thì đưa trước ba tỷ cho tôi, đến lúc đó dùng bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.” Lục Tam Phong
Những người thanh niên càng nghĩ thì càng tức giận, họ làm sao có thể chịu sự oan ức lớn như vậy chứ?
Dã Lâm nhìn vẻ mặt tức giận của họ, bèn vội vàng khuyên rằn: “Mỗi đêm trên con đường này đều có người đến phá núi, chúng ta ra ngoài là để chơi, khó khăn lắm mới tụ họp lại với nhau, chơi một lát đi rồi hẳn về.”
Lục Tam Phong cũng khuyên theo, nói: “Đúng vậy, đã qua cả rồi, không cần thiết phải tiểu tổn mấy trăm triệu mua xe chỉ để hả giận. Cậu nhìn những chiếc xe đó của tôi xem, tất cả đều vứt trong nhà xe phủ bụi, các cậu cũng không có dư tiền như thế”
“Anh nói ai không có tiền chứ?”
Người thanh niên khó chịu.
Họ đường đường là những cậu ấm nhà giàu, có thể chấp nhận bất kỳ lời chỉ trích nào, nhưng riêng từ nghèo này thì không được dính dáng đến họ.
“Không phải nói các cậu không có tiền, mà là không cần thiết.”
Lục Tam Phong giải thích: “Nhẫn nhịn một chút rồi sẽ qua thôi.”
Dã Lâm với thân phận là anh cả trong đám, vốn đã sắp trấn an được những người này rồi. Nhưng lời nói của Lục Tam Phong lại kích thích tới họ, cả đám người nhịn không được nữa mà quát lớn: “Mẹ kiếp không nhịn nữa, đi về sẽ mua xe.”
“Đừng đừng đừng, tiêu dùng cho thứ này thì phải lý trí.” Lục Tam Phong khuyên răn nói:
“Khi tôi còn trẻ cũng chỉ vì tức giận mà đã mua một đống xe, bây giờ còn để ở đó chưa dùng, các cậu còn trẻ vẫn còn tương lai mà.”
“Đúng vậy, mọi người ăn chút đồ trước đi, bên kia đã sắp dựng xong rồi.” Dã Lâm cũng khuyên nhủ.
Anh ta nhìn sang Lục Tam Phong, nhất thời không biết Lục Tam Phong là muốn khuyên răn hay là muốn kích thích những người thanh niên này, bèn quay sang nói với Phùng Chính Anh:
“Kêu bạn của anh nói bớt vài câu đi.”
“Đi thôi đi thôi.” Dã Lâm kéo lấy một người trong số những người thanh niên đi đến đó, các cô gái bên cạnh cũng đang khuyên lấy người ở xung quanh.
Trên một địa hình bằng phẳng gần đó, một thùng xe container được mở phần vách thùng ra. Trên mặt đất được trải thảm đỏ, điện được nối từ thùng xe, ánh đèn chiếu sáng nơi này như ban ngày vậy và còn có một vài quả cầu ánh sáng bảy màu đang toả sáng.
Trên bàn có đủ loại bánh ngọt, thức ăn và rượu sâm panh, các cô gái mừng rỡ hò hét đánh lạc hướng sự chú ý của mấy thanh niên. Khung cảnh lại một lần nữa trở nên sôi nổi, cùng với âm nhạc vang lên, mọi người vừa uống rượu vừa nhảy nhót.
Phùng Chính Anh không biết Lục Tam Phong muốn làm cái gì, bèn nhỏ giọng nói: “Anh Phong, anh có kế hoạch gì vậy?”
“Không có kế hoạch nào cả, tới đâu thì suy nghĩ tới đó thôi!” Lục Tam Phong cầm ly rượu sâm panh lên và uống một ngụm, sau đó thì nhìn những thanh niên này đang vô tư nô đùa với nhau.
“Quá ngây thơ rồi!” Phùng Chính Anh lẩm bẩm.
“Tuổi trẻ thật tốt!” Lục Tam Phong xúc động nói.
“Anh Phong, anh ngưỡng mộ bọn họ sao?” Phùng Chính Anh vô cùng kinh ngạc.
“Làm sao có thể không ngưỡng mộ chứ?” Lục Tam Phong cười khổ và nói:
“Cho dù là người giàu có, cậu đi hỏi họ thử xem, có ai không hoài niệm những ngày tháng kiếm từng đồng lương ít ỏi? Những ngày tháng ấy một mình một người ăn uống no đủ, trong túi tuy không có nhiều tiền nhưng dám lang bạc khắp thế giới.”
“Tôi ngưỡng mộ anh!” Phùng Chính Anh nhìn Lục Tam Phong và nói.
“Thế giới này chính là như vậy, người với người ngưỡng mộ lẫn nhau. Trên thế giới này mãi mãi sẽ có người giàu có hơn mình, có quyền lực hơn mình, vậy làm sao có thể giữ được niềm vui vẻ?” Lục Tam Phong cụng ly với Phùng Chính Anh và nói tiếp:
“Để tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, nếu chỉ chìm vào trong những thứ dung tục như tiền bạc, quyền lực và tình dục, thì cậu sẽ không ngừng theo đuổi và không có điểm dừng.”
Phùng Chính Anh suy ngẫm một hồi, cảm thấy rất triết lý nên hỏi: “Vậy ý nghĩa cuộc sống của anh là gì?”
“Đó chính là khi điện tử Thuỷ Hoàn bước vào thời kỳ thương mại công nghệ kỹ thuật, sự giàu có tột cùng mang đến sự trống rỗng tột độ.” Lục Tam Phong vừa nói thì nhìn thấy có một cô gái đang bước tới.
“Xin chào tổng giám đốc Lục” Một cô gái uyển chuyển bước đến, vô cùng trang nhã nói:
“Có thể uống với anh một ly không? Tôi vẫn luôn muốn đến Đại Lục để du lịch.”
“Rất hân hạnh!” Lục Tam Phong cùng cụng ly với cô ta.
“Để lại thông tin liên lạc nhé?”
Lục Tam Phong lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi của Phùng Chính Anh và đưa cho cô ta: “Liên hệ cậu ta, tôi không có phương thức liên lạc cố định ở Sông Hương.
Cô gái nhận lấy danh thiếp rồi mỉm cười và quay người rời đi.
“Anh Phong, không phải anh nói những thứ này dung tục sao?” Phùng Chính Anh dở khóc dở cười nói.
“Tôi chính là một con người dung tục.”
Lục Tam Phong kiếm chỗ ngồi xuống rồi nói: “Sở thích mà thôi, thực sự cho rằng tôi sẽ làm gì sao?”
Phùng Chính Anh cũng biết Lục Tam Phong sẽ không làm gì cả, nên chỉ cười và không nói gì.
Vài người thanh niên cầm ly rượu bước tới và nói với Lục Tam Phong: “Cụng ly một cái nào, hay là uống trong chai luôn?”
Người thanh niên vừa nói vừa đưa chai rượu vang đỏ đến, Lục Tam Phong vội xua tay nói:
“Không uống được, không uống được. Tôi không so được với những người trẻ tuổi như các cậu, tôi uống một ly thôi.”
Lục Tam Phong cầm ly rượu lên và cụng ly với mọi người, hai người thanh niên đùa vui đến có chút mệt mỏi nên ngồi xuống ở bên cạnh, Lục Tam Phong nhìn họ dường như đã quên mất chuyện về xe rồi.
“Thực ra chuyện tối này, nói thật nếu gặp phải tôi lúc mười tám, mười chín tuổi thì thằng nhóc đó đã tàn phế rồi.” Lục Tam Phong lộ ra vẻ mặt như một đại ca, dường như là đang nhớ lại những ký ức năm xưa.
“Cũng không phải tôi sợ sệt gì thắng đó, bây giờ tôi liền lái chiếc xe đó của tôi...”
“Đừng đừng đừng!”
Lục Tam Phong vội vàng ngăn cản, nói: “Chiếc xe đó của cậu không được, đã uống rượu rồi thì đừng lái xe. Tôi hơn lớn tuổi nên khuyên cậu điều này, đừng tiêu xài hoang phí, thật đấy! Tiêu xài số tiền đó chỉ vì sự ham muốn sảng khoái nhất thời thì rất vô nghĩa.
“Lúc hắn ta vượt xe của tôi thì tôi đã không vui rồi. Lúc đang quẹo cua, tôi đạp ga thì cảm thấy chiếc xe bị thiếu lái rồi anh có biết không? Chiếc xe đó đã đến giới hạn rồi, bánh sau cũng không kìm lại được, cái tên khốn kia còn bật đèn xi nhan để chế giễu tôi.”
Những thanh niên càng nghĩ thì càng tức, mượn hơi rượu thì càng nói càng bực bội.
“Không nhắc nữa, không nhắc nữa!” Dã Lâm muốn ngăn lấy, nếu không thì sẽ dễ dàng lên cơn khi có chút rượu vào bụng thế này.
“Từ mức độ tuổi tác và góc nhìn của tôi mà nói, thì mua những chiếc xe này đã không còn nghĩa gì nữa, nhưng tôi nghĩ rằng tầm tuổi nào thì nên làm chuyện của độ tuổi ấy. Bây giờ cậu nghĩ rằng, chỉ là mua thêm một chiếc xe, tiền của mình sau này không cần để ý đến người nhà nữa. Để tôi nói cậu biết, không phải là như thế đâu.”
“Độ tuổi này của cậu qua rồi sẽ trôi qua mà thôi, tiền thì có thể từ từ kiếm. Chẳng hạn như tôi đây, tôi bây giờ có rất nhiều tiền, nhưng tôi không thể nào mua được niềm hạnh phúc của lúc đó, rất muốn được trải nghiệm cuộc sống trong thời khắc ấy 11
Lục Tam Phong đã uống khá nhiều, trông có vẻ như một đàn anh đang giao lưu trao đổi cảm ngộ về cuộc sống với họ vậy, nhưng thứ mà Phùng Chính Anh nghe thấy trong lời nói đó toàn là điều động viên.
“Thí dụ như tôi nói thế này, mười năm sau cậu mua được một chiếc xe vô cùng lợi hại, cậu lại đến đây đua xe, chả có nghĩa lý gì. Câu nói mà tôi không muốn nghe nhất chính là quân tử trả thù mười năm chưa muộn, mười năm mà còn chưa muộn sao? Đáng lý ra phải trả thù luôn ngay lúc đấy!”
“Đúng vậy, nên xử lý hắn ta đi!” Một thanh niên đập bàn quát lên:
“Không phải chỉ là mấy trăm triệu thôi sao, đàn anh, anh nói vô cùng có lý.
“Đàn anh, tôi có thể nhận ra, anh không phải là một con người bình thường. Anh nói rất đúng, tiền thì lúc nào cũng có thể kiếm được, còn hôm nay không vui thì là cả ngày trời tồi tệ, bố mày phải đi mua một chiếc Ferrari!”
Cả đám người ầm ĩ muốn đi mua chiếc Ferrari, Lục Tam Phong biết, Ferrari hiện nay không có giới hạn mua, nếu có tiền thì đợi một chút vẫn có thể mua được.
“Ferrari không được, Lamborghini kia mới chính là vua của những khúc cua, lỡ như mua Ferrari rồi vẫn không thể thắng thì phải làm sao? Đã muốn mua thì phải mua tới bến, hơn nữa xe Lamborghini này là bản giới hạn, chắc chắn sẽ là chiếc đầu tiên ở Sông Hương.” Lục Tam Phong thổi phồng với đám đông.
“Đàn anh, chiếc xe này không dễ mua đúng không? Bao nhiêu tiền đấy?”
Lục Tam Phong đâu nào biết được Lamborghini quái quỷ này hiện giờ bao nhiêu tiền, sau khi suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Chiếc xe này được đặt hàng trên toàn cầu, được sản xuất tại Ý, giá xe là một chuyện mà phí vận chuyển lại là một chuyện.”
“Đàn anh, sao anh lại hiểu rõ như vậy?”
“Tôi có một người bạn làm phó giám đốc ở bên đấy, là người quen. Tôi đã đi và thử lái một vòng, chiếc xe đó là loại động cơ V8 với tổng công suất hơn sáu trăm mã lực, vô cùng nóng bỏng, tạo hình cũng rất ngầu.”
Lục Tam Phong cầm ly rượu lên uống một ngụm rồi nói: “Nếu tôi trẻ thêm vài tuổi thì chắc chắn sẽ mua.”
“Bao nhiêu tiền đấy?”
“Cậu thực sự muốn mua sao?” Lục Tam Phong liếc mắt nhìn những người này.
Các cậu trai lần lượt gật đầu, Lục Tam Phong xua tay nói: “Thôi đi thôi đi, đừng có đùa giỡn nữa, ngoan nào, chiếc xe này không rẻ đâu. Điều mẫu chốt nữa là nó thuộc dạng limited, ngay cả khi tôi có quan hệ cũng chưa hẳn lấy được nó cho các cậu. Hơn nữa các cậu cũng không có tiền, tôi không có khả năng ứng tiền cho các cậu, đúng không?”
“Chúng tôi có tiền? Chúng tôi là ai nào?”
Một thanh niên vỗ ngực và choàng tay qua ôm lấy eo của cô gái bên cạnh, tự hào nói: “Là kẻ có tiền.”
“Tôi cũng không biết chính xác giá cả cụ thể, nếu muốn mua thì đưa trước ba tỷ cho tôi, đến lúc đó dùng bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.” Lục Tam Phong
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.