Chương 582: Quả thật kỳ ảo
skyhero
19/06/2021
Bên trong sàn giao dịch xôn xao, các nhà đầu tư nhỏ lẻ đang nhìn chằm chằm vào bảng giá bất ngờ giận dữ đứng lên, trong khi các nhân viên giao dịch còn lại thì đập bàn.
"Lại con mẹ nó phá giá, thực sự nghĩ rằng các nhà đầu tư nhỏ lẻ như chúng tôi là những kẻ dễ bắt nạt đúng không? Hả?”
“Con bà nó chứ, đến khi sắp kết thúc phiên giao dịch buổi trưa, chúng ta đến ủy ban chứng khoán tố cáo!”
“Mọi người đừng hoảng loạn nữa, hãy đợi cho đến khi bắt đầu phiên giao dịch buổi chiều sẽ kéo giá cổ phiếu lên. Mấy ngày nay tăng nhiều quá, điều chỉnh lại một chút, rồi thực hiện một cú lội ngược dòng, lội ngược dòng đó hiểu không?”
“Lội cái bà nội mày!”
Các nhà giao dịch lấy tay xoa mặt, cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị thời gian này chắc chắn đã biến thành cổ phiếu quỷ [1]. Các nhà đầu tư nhỏ lẻ đang la mắng các tổ chức về việc tăng các lô hàng, nhưng các tổ chức tài chính cũng e ngại.
Trong một công ty tài chính, một nhóm người bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, một người đàn ông ngoài năm mươi, đeo kính vàng nói một cách dứt khoát:
“Tôi nhận được thông tin tiền vốn của tập đoàn tư bản Trần thị đang bị thua lỗ, khi kết thúc phiên giao dịch buổi trưa thì hàng hóa giảm mạnh, mười mấy tài khoản đã được bán ra cùng một lúc.
“Lại là chuồng chuột [2]!”
“Không thể tiếp tục giữ nữa, chạy nhanh đi bán ngay khi bắt đầu phiên giao dịch buổi chiều!”
Tất cả mọi người đều gật đầu nhận ra, tuần trước Lục Tam Phong chỉ tranh cãi nhỏ với tập đoàn tư bản Trần thị thôi, còn hiện tại mới là chính thời khắc quyết chiến cuối cùng.
Cảnh tượng này đã xảy ra trong phòng làm việc của nhiều tổng giám đốc cơ cấu tài chính, điều khủng khiếp nhất của thị trường chứng khoán sắp xảy ra, hoảng loạn bán ra!
...
Ngài Phùng đứng dậy nói với Chấn Toàn Khôn: “Hãy tiếp tục phân phó, chiều nay khi phiên giao dịch vừa bắt đầu đem tất cả mọi thứ có trong tay bán ra, vừa có vai trò dẫn đầu, đồng thời để mắt đến cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị. Thời điểm nào nên mua thì mua, kiểm soát tốt số lượng cổ phiếu, phải giữ vai trò chủ chốt trong hội đồng quản trị”
“Đã rõ ạ!” Chấn Toàn Khôn trả lời. Trần Thu Phương đã đưa người đến khách sạn nơi Lục Tam Phong ở, kết quả chả có ai. Bây giờ bà ta đã có phần hoảng loạn, lăn lộn nhiều năm như vậy, bà ta sợ rằng bản thân mình sẽ mất hết tất cả.
Rời khỏi phòng làm việc thực ra cũng liên quan đến nỗi sợ hãi trong lòng, bà ta sợ những cuộc điện thoại từ các cổ đông và những câu hỏi không thể trả lời, nó khiến bà ta cảm thấy bất lực. Lúc này bà ta đang đứng trước cửa phòng của khách sạn, cả người dán lên cánh cửa.
Lục Tam Phong bước ra khỏi phòng giao dịch, đưa Tô Ái Linh quay về khách sạn, được quầy lễ tân cho biết tổng giám đốc Trần đã đưa người đến tìm anh, Lục Tam Phong nhìn về phía Tô Ái Linh.
Mọi chuyện đi đến ngày hôm nay căn bản đã trở thành kết cục đã định, Lục Tam Phong dùng cô ta làm mồi nhử dẫn bà ta rơi vào cục diện này, ngài Phùng trực tiếp chặt đứt đường lui của bà ta, không thể quay trở lại như trước nữa!
Trừ khi có người bỏ ra mấy chục tỷ để cho bà ta dùng trong một khoảng thời gian, nhưng bà ta lấy đâu ra người anh trai tốt bụng hào phóng như vậy?
“Đi thôi, đi lên xem bà ta đang làm gì.” Lục Tam Phong nói xong đi vào thang máy.
Tô Ái Linh cau mày, nhìn thang máy đi lên, đột nhiên nói: “Tôi phải đưa ra quyết định, tôi không thể phạm sai lầm, cho dù là một phần vạn cũng không được.”
Tô Ái Linh lúc này cực kỳ thận trọng, cô ta thực sự không thể để thua!
Vài phút sau, một người phục vụ đến trước cửa phòng và nói với tổng giám đốc Trần:
“Tổng giám đốc Trần, chúng tôi vừa tra ra được người bà đang tìm ở trong phòng khách trên tầng năm!”
“Có một người phụ nữ không?”
“Có!”
Tổng giám đốc Trần dẫn người tiến vào thang máy.
Trong phòng khách, Lục Tam Phong nhìn Tô Ái Linh nói: “Hiện giờ thật sự không cần thiết, cô quay trở về nấu cơm, rửa chén, lau bàn đi!”
“Tôi đã chịu đựng lâu như vậy, lần này cũng chưa chắc chắn lắm, ngộ nhỡ ngày mai bà ta mượn được tiền thì sao? Bà ta đã lăn lộn nhiều năm như vậy mà?” Tô Ái Linh suy nghĩ rồi nói.
"Chút nữa cô sẽ giải thích thế nào?” Lục Tam Phong ngồi xuống thở dài.
Tô Ái Linh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhìn Lục Tam Phong nói: “Đúng rồi, anh nhờ người phục vụ nói hai chúng ta đã từng ở đây. Sau khi anh đưa tôi đi, anh muốn cùng tôi xảy ra quan hệ, tôi một mực từ chối, cố gắng chống cự."
Lục Tam Phong liếc nhìn thời gian, tâm tình không tốt nói: “Tôi đưa cô đi lúc mười giờ bốn mươi, hiện tại đã gần mười hai giờ bốn mươi rồi, cô nghĩ cô thể lực gì thế? Kháng cự hai tiếng đồng hồ?"
“Đừng quan tâm nhiều như thế, nhanh lên đi!”
Tô Ái Linh vừa nói vừa làm, dùng lực xé quần áo của mình, xổa tung mái tóc, cưỡi lên người Lục Phong. Cô ta dùng lực kéo mạnh, tất cả cúc trên áo sơ mi của Lục Tam Phong đều rơi xuống, tiếp theo đưa tay xuống kéo thắt lưng quần.
Lục Tam Phong cảm thấy không ổn, làm thế này sao có thể giống thật.
“Đừng nhúc nhích, thế này giống không?” Lục Tam Phong vội vàng kéo dây thắt lưng, hai người dính lấy nhau.
Cửa phòng khách đột nhiên bị đẩy ra, Lục Tam Phong giật mình, thân thể không ổn định đè trên người Tô Ái Linh, tổng giám đốc Trần đứng tại chỗ nhìn chằm chằm hai người đang dây dưa trước mặt.
Tô Ái Linh vội vàng chỉnh sửa lại quần áo, đẩy Lục Tam Phong ra rồi đi về phía tổng giám đốc Trần: “Tổng giám đốc Trần, em với hắn ta không có gì cả, là hắn ta nhất định muốn phát sinh quan hệ với em, em một mực chống cự..."
Tổng giám đốc Trần nhìn Tô Ái Linh đáng thương, đưa tay đẩy cô sang một bên, nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong với ánh mắt sắc bén, hỏi:
“Tổng giám đốc Lục thật có nhã hứng, lấy cái này để kích thích tôi, đúng không? Ái Linh, em qua đây!”
Tô Ái Linh bước qua, tổng giám đốc Trần đẩy Tô Ái Linh lên người Lục Tam Phong, mặt không biểu tình nói:
“Làm trước mặt tôi không phải càng kích thích sao? Nếu thích kích thích như vậy thì cứ làm đến cùng đi.”
Lục Tam Phong đẩy Tô Ái Linh lên sô pha, thu dọn quần áo nói: “Thật nhàm chán, bà tìm tôi làm gì?”
“Tôi chỉ muốn biết ai đang đứng đẳng sau cậu.” Tổng giám đốc Trần hỏi một cách miễn cưỡng.
“Chẳng có ai sau lưng tôi cả, chỉ có mình tôi!”
“Con mẹ nó!” Tổng giám đốc Trần hung hăng cầm lấy cái lý trên bàn đập mạnh xuống đất, trừng mắt nhìn Lục Tam Phong quát lớn:
“Coi tôi là đứa trẻ ba tuổi sao, cậu một thân một mình đến từ Đại Lục, có năng lực gì để bịt miệng một nhóm các công ty tài chính ở đây?”
“Đó là bí mật của tôi, không cần thiết phải nói cho bà biết. Đây là người phụ nữ của bà, đúng không?”
Lục Phong liếc nhìn Tô Ái Linh nói: “Trở về với chủ cũ đi, xin đừng quấy rầy tôi.”
Tổng giám đốc Trần tiến lên một bước chuẩn bị ra tay, Lục Tam Phong thấy vậy vội vàng đứng lên, cũng chuẩn bị tư thế sẵn sàng ra tay. Đám người phía sau bà ta cũng nhìn chằm chằm, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Tay tổng giám đốc Trần cứng đờ trong không khí, bà ta biết hôm nay có giết Lục Tam Phong thì cũng chẳng ích gì, ngày mai còn có Trương Tam Phong, Lý Tam Phong, Vương Tam Phong.
“Quay về nói cho người nào đó ở phía sau cậu, muốn hạ tôi ư? Sông hương lớn như vậy, ngẩng đầu không gặp cúi đầu sẽ gặp, cứ từ từ mà chơi.”
Tổng giám Trần nói xong liền quay đầu rời đi.
Tô Ái Linh vội chạy theo, tổng giám đốc Trần vừa bước ra khỏi cửa thấy cô ta đi theo liền giơ tay tát một cái vào mặt.
“Chát!”
Một cái tát này thật sự rất mạnh, cả người cô ta loạng choạng ngã xuống đất, bị đánh đến mức mắt nhìn thấy sao luôn.
“Cút!!”
Tô Ái Linh cảm thấy nửa khuôn mặt mình giống như gỗ, hít sâu một hơi, chật vật đứng lên đi theo.
Đã gần một giờ trưa, một nửa giới tài chính của Sông hương đã bắt đầu sôi sục, mọi người trong vòng này đều biết rằng tiền vốn của tập đoàn tư bản Trần thị không có khả năng thu hồi.
Điều đáng sợ nhất là vây cánh của tổng giám đốc Trần nhiều như vậy, vào thời điểm quan trọng, vài ngày trước rất nhiều tổng giám đốc lớn đã hứa sẽ cho Trần Thu Phương mượn tiền, giờ này đều giữ kín như bưng.
Đường Đình Nhân ngồi trong phòng làm việc nhìn những bản báo cáo này, cả người đã choáng váng. Trong đầu hắn chỉ còn lại một câu, làm sao có thể xảy ra chuyện này?
Hôm qua vẫn còn ổn, vẫn dáng vẻ người thượng lưu, sau một đêm liền biến thành gì rồi?
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, tổng giám đốc Đường vội vàng đi vào hỏi: “Sáu mươi tỷ, mày đã chuyển qua chưa?”
Đường Đình Nhân cứng ngắc gật đầu, trong lòng vẫn còn một tia hy vọng nói: “Chắc không có chuyện gì đâu, tổng giám đốc Trần là nhân vật hô mưa gọi gió trong giới tài chính, sáu mươi tỷ đối với chị ta chẳng nhiều. Hơn nữa, chị ta còn là người sáng lập, nắm giữ nhiều quyền sở hữu cổ phiếu.
“Mày thì hiểu cái quái gì, tập đoàn tư bản Trần thị mà mày cho vay có quan hệ gì với Trần Thu Phương? Tao vừa hỏi bạn tao trong giới tài chính, bảo chúng ta hãy nhanh chóng rút tiền về, bây giờ Trần Thu Phương đã bị người trong giới đó bỏ rơi, không một ai dám cho bà ta mượn tiền” Giọng tổng giám đốc Đường tràn đầy lo lắng.
“Cái gì? Chỉ một tên Lục Tam Phong cũng có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy?” Đồng tử Đường Đình Nhân giãn ra, trên mặt tràn đầy vẻ không tin.
“Chuyện này không đơn giản như vậy, nhanh gọi điện thoại cho cô ta!”
Đường Đình Nhân lúc này không còn quan tâm đến chuyện gì nữa, vội vàng gọi điện cho phòng làm việc của tổng giám đốc Trần nhưng không có ai nhấc máy cả, gọi lại lần nữa thì máy bận, điện thoại của Trần Thu Phương hiện giờ gần như muốn nổ tung.
“Xong rồi! Xong rồi!”
Tổng giám đốc Đường ngồi thẫn thờ nhìn con trai mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Mày, mày ăn uống, vui chơi, gái gú một tháng mới tiêu hết mấy đồng tiền? Còn bây giờ
"Lại con mẹ nó phá giá, thực sự nghĩ rằng các nhà đầu tư nhỏ lẻ như chúng tôi là những kẻ dễ bắt nạt đúng không? Hả?”
“Con bà nó chứ, đến khi sắp kết thúc phiên giao dịch buổi trưa, chúng ta đến ủy ban chứng khoán tố cáo!”
“Mọi người đừng hoảng loạn nữa, hãy đợi cho đến khi bắt đầu phiên giao dịch buổi chiều sẽ kéo giá cổ phiếu lên. Mấy ngày nay tăng nhiều quá, điều chỉnh lại một chút, rồi thực hiện một cú lội ngược dòng, lội ngược dòng đó hiểu không?”
“Lội cái bà nội mày!”
Các nhà giao dịch lấy tay xoa mặt, cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị thời gian này chắc chắn đã biến thành cổ phiếu quỷ [1]. Các nhà đầu tư nhỏ lẻ đang la mắng các tổ chức về việc tăng các lô hàng, nhưng các tổ chức tài chính cũng e ngại.
Trong một công ty tài chính, một nhóm người bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, một người đàn ông ngoài năm mươi, đeo kính vàng nói một cách dứt khoát:
“Tôi nhận được thông tin tiền vốn của tập đoàn tư bản Trần thị đang bị thua lỗ, khi kết thúc phiên giao dịch buổi trưa thì hàng hóa giảm mạnh, mười mấy tài khoản đã được bán ra cùng một lúc.
“Lại là chuồng chuột [2]!”
“Không thể tiếp tục giữ nữa, chạy nhanh đi bán ngay khi bắt đầu phiên giao dịch buổi chiều!”
Tất cả mọi người đều gật đầu nhận ra, tuần trước Lục Tam Phong chỉ tranh cãi nhỏ với tập đoàn tư bản Trần thị thôi, còn hiện tại mới là chính thời khắc quyết chiến cuối cùng.
Cảnh tượng này đã xảy ra trong phòng làm việc của nhiều tổng giám đốc cơ cấu tài chính, điều khủng khiếp nhất của thị trường chứng khoán sắp xảy ra, hoảng loạn bán ra!
...
Ngài Phùng đứng dậy nói với Chấn Toàn Khôn: “Hãy tiếp tục phân phó, chiều nay khi phiên giao dịch vừa bắt đầu đem tất cả mọi thứ có trong tay bán ra, vừa có vai trò dẫn đầu, đồng thời để mắt đến cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị. Thời điểm nào nên mua thì mua, kiểm soát tốt số lượng cổ phiếu, phải giữ vai trò chủ chốt trong hội đồng quản trị”
“Đã rõ ạ!” Chấn Toàn Khôn trả lời. Trần Thu Phương đã đưa người đến khách sạn nơi Lục Tam Phong ở, kết quả chả có ai. Bây giờ bà ta đã có phần hoảng loạn, lăn lộn nhiều năm như vậy, bà ta sợ rằng bản thân mình sẽ mất hết tất cả.
Rời khỏi phòng làm việc thực ra cũng liên quan đến nỗi sợ hãi trong lòng, bà ta sợ những cuộc điện thoại từ các cổ đông và những câu hỏi không thể trả lời, nó khiến bà ta cảm thấy bất lực. Lúc này bà ta đang đứng trước cửa phòng của khách sạn, cả người dán lên cánh cửa.
Lục Tam Phong bước ra khỏi phòng giao dịch, đưa Tô Ái Linh quay về khách sạn, được quầy lễ tân cho biết tổng giám đốc Trần đã đưa người đến tìm anh, Lục Tam Phong nhìn về phía Tô Ái Linh.
Mọi chuyện đi đến ngày hôm nay căn bản đã trở thành kết cục đã định, Lục Tam Phong dùng cô ta làm mồi nhử dẫn bà ta rơi vào cục diện này, ngài Phùng trực tiếp chặt đứt đường lui của bà ta, không thể quay trở lại như trước nữa!
Trừ khi có người bỏ ra mấy chục tỷ để cho bà ta dùng trong một khoảng thời gian, nhưng bà ta lấy đâu ra người anh trai tốt bụng hào phóng như vậy?
“Đi thôi, đi lên xem bà ta đang làm gì.” Lục Tam Phong nói xong đi vào thang máy.
Tô Ái Linh cau mày, nhìn thang máy đi lên, đột nhiên nói: “Tôi phải đưa ra quyết định, tôi không thể phạm sai lầm, cho dù là một phần vạn cũng không được.”
Tô Ái Linh lúc này cực kỳ thận trọng, cô ta thực sự không thể để thua!
Vài phút sau, một người phục vụ đến trước cửa phòng và nói với tổng giám đốc Trần:
“Tổng giám đốc Trần, chúng tôi vừa tra ra được người bà đang tìm ở trong phòng khách trên tầng năm!”
“Có một người phụ nữ không?”
“Có!”
Tổng giám đốc Trần dẫn người tiến vào thang máy.
Trong phòng khách, Lục Tam Phong nhìn Tô Ái Linh nói: “Hiện giờ thật sự không cần thiết, cô quay trở về nấu cơm, rửa chén, lau bàn đi!”
“Tôi đã chịu đựng lâu như vậy, lần này cũng chưa chắc chắn lắm, ngộ nhỡ ngày mai bà ta mượn được tiền thì sao? Bà ta đã lăn lộn nhiều năm như vậy mà?” Tô Ái Linh suy nghĩ rồi nói.
"Chút nữa cô sẽ giải thích thế nào?” Lục Tam Phong ngồi xuống thở dài.
Tô Ái Linh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhìn Lục Tam Phong nói: “Đúng rồi, anh nhờ người phục vụ nói hai chúng ta đã từng ở đây. Sau khi anh đưa tôi đi, anh muốn cùng tôi xảy ra quan hệ, tôi một mực từ chối, cố gắng chống cự."
Lục Tam Phong liếc nhìn thời gian, tâm tình không tốt nói: “Tôi đưa cô đi lúc mười giờ bốn mươi, hiện tại đã gần mười hai giờ bốn mươi rồi, cô nghĩ cô thể lực gì thế? Kháng cự hai tiếng đồng hồ?"
“Đừng quan tâm nhiều như thế, nhanh lên đi!”
Tô Ái Linh vừa nói vừa làm, dùng lực xé quần áo của mình, xổa tung mái tóc, cưỡi lên người Lục Phong. Cô ta dùng lực kéo mạnh, tất cả cúc trên áo sơ mi của Lục Tam Phong đều rơi xuống, tiếp theo đưa tay xuống kéo thắt lưng quần.
Lục Tam Phong cảm thấy không ổn, làm thế này sao có thể giống thật.
“Đừng nhúc nhích, thế này giống không?” Lục Tam Phong vội vàng kéo dây thắt lưng, hai người dính lấy nhau.
Cửa phòng khách đột nhiên bị đẩy ra, Lục Tam Phong giật mình, thân thể không ổn định đè trên người Tô Ái Linh, tổng giám đốc Trần đứng tại chỗ nhìn chằm chằm hai người đang dây dưa trước mặt.
Tô Ái Linh vội vàng chỉnh sửa lại quần áo, đẩy Lục Tam Phong ra rồi đi về phía tổng giám đốc Trần: “Tổng giám đốc Trần, em với hắn ta không có gì cả, là hắn ta nhất định muốn phát sinh quan hệ với em, em một mực chống cự..."
Tổng giám đốc Trần nhìn Tô Ái Linh đáng thương, đưa tay đẩy cô sang một bên, nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong với ánh mắt sắc bén, hỏi:
“Tổng giám đốc Lục thật có nhã hứng, lấy cái này để kích thích tôi, đúng không? Ái Linh, em qua đây!”
Tô Ái Linh bước qua, tổng giám đốc Trần đẩy Tô Ái Linh lên người Lục Tam Phong, mặt không biểu tình nói:
“Làm trước mặt tôi không phải càng kích thích sao? Nếu thích kích thích như vậy thì cứ làm đến cùng đi.”
Lục Tam Phong đẩy Tô Ái Linh lên sô pha, thu dọn quần áo nói: “Thật nhàm chán, bà tìm tôi làm gì?”
“Tôi chỉ muốn biết ai đang đứng đẳng sau cậu.” Tổng giám đốc Trần hỏi một cách miễn cưỡng.
“Chẳng có ai sau lưng tôi cả, chỉ có mình tôi!”
“Con mẹ nó!” Tổng giám đốc Trần hung hăng cầm lấy cái lý trên bàn đập mạnh xuống đất, trừng mắt nhìn Lục Tam Phong quát lớn:
“Coi tôi là đứa trẻ ba tuổi sao, cậu một thân một mình đến từ Đại Lục, có năng lực gì để bịt miệng một nhóm các công ty tài chính ở đây?”
“Đó là bí mật của tôi, không cần thiết phải nói cho bà biết. Đây là người phụ nữ của bà, đúng không?”
Lục Phong liếc nhìn Tô Ái Linh nói: “Trở về với chủ cũ đi, xin đừng quấy rầy tôi.”
Tổng giám đốc Trần tiến lên một bước chuẩn bị ra tay, Lục Tam Phong thấy vậy vội vàng đứng lên, cũng chuẩn bị tư thế sẵn sàng ra tay. Đám người phía sau bà ta cũng nhìn chằm chằm, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Tay tổng giám đốc Trần cứng đờ trong không khí, bà ta biết hôm nay có giết Lục Tam Phong thì cũng chẳng ích gì, ngày mai còn có Trương Tam Phong, Lý Tam Phong, Vương Tam Phong.
“Quay về nói cho người nào đó ở phía sau cậu, muốn hạ tôi ư? Sông hương lớn như vậy, ngẩng đầu không gặp cúi đầu sẽ gặp, cứ từ từ mà chơi.”
Tổng giám Trần nói xong liền quay đầu rời đi.
Tô Ái Linh vội chạy theo, tổng giám đốc Trần vừa bước ra khỏi cửa thấy cô ta đi theo liền giơ tay tát một cái vào mặt.
“Chát!”
Một cái tát này thật sự rất mạnh, cả người cô ta loạng choạng ngã xuống đất, bị đánh đến mức mắt nhìn thấy sao luôn.
“Cút!!”
Tô Ái Linh cảm thấy nửa khuôn mặt mình giống như gỗ, hít sâu một hơi, chật vật đứng lên đi theo.
Đã gần một giờ trưa, một nửa giới tài chính của Sông hương đã bắt đầu sôi sục, mọi người trong vòng này đều biết rằng tiền vốn của tập đoàn tư bản Trần thị không có khả năng thu hồi.
Điều đáng sợ nhất là vây cánh của tổng giám đốc Trần nhiều như vậy, vào thời điểm quan trọng, vài ngày trước rất nhiều tổng giám đốc lớn đã hứa sẽ cho Trần Thu Phương mượn tiền, giờ này đều giữ kín như bưng.
Đường Đình Nhân ngồi trong phòng làm việc nhìn những bản báo cáo này, cả người đã choáng váng. Trong đầu hắn chỉ còn lại một câu, làm sao có thể xảy ra chuyện này?
Hôm qua vẫn còn ổn, vẫn dáng vẻ người thượng lưu, sau một đêm liền biến thành gì rồi?
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, tổng giám đốc Đường vội vàng đi vào hỏi: “Sáu mươi tỷ, mày đã chuyển qua chưa?”
Đường Đình Nhân cứng ngắc gật đầu, trong lòng vẫn còn một tia hy vọng nói: “Chắc không có chuyện gì đâu, tổng giám đốc Trần là nhân vật hô mưa gọi gió trong giới tài chính, sáu mươi tỷ đối với chị ta chẳng nhiều. Hơn nữa, chị ta còn là người sáng lập, nắm giữ nhiều quyền sở hữu cổ phiếu.
“Mày thì hiểu cái quái gì, tập đoàn tư bản Trần thị mà mày cho vay có quan hệ gì với Trần Thu Phương? Tao vừa hỏi bạn tao trong giới tài chính, bảo chúng ta hãy nhanh chóng rút tiền về, bây giờ Trần Thu Phương đã bị người trong giới đó bỏ rơi, không một ai dám cho bà ta mượn tiền” Giọng tổng giám đốc Đường tràn đầy lo lắng.
“Cái gì? Chỉ một tên Lục Tam Phong cũng có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy?” Đồng tử Đường Đình Nhân giãn ra, trên mặt tràn đầy vẻ không tin.
“Chuyện này không đơn giản như vậy, nhanh gọi điện thoại cho cô ta!”
Đường Đình Nhân lúc này không còn quan tâm đến chuyện gì nữa, vội vàng gọi điện cho phòng làm việc của tổng giám đốc Trần nhưng không có ai nhấc máy cả, gọi lại lần nữa thì máy bận, điện thoại của Trần Thu Phương hiện giờ gần như muốn nổ tung.
“Xong rồi! Xong rồi!”
Tổng giám đốc Đường ngồi thẫn thờ nhìn con trai mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Mày, mày ăn uống, vui chơi, gái gú một tháng mới tiêu hết mấy đồng tiền? Còn bây giờ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.