Chương 247: Tối nay là năm nào?
skyhero
17/05/2021
Giang Hiểu Nghi nghe vậy khẽ nghiêng người dựa vào Lục Tam Phong, chăm chú nhìn lên màn hình ti vi. Cùng với tiếng chuông vang lên lúc nửa đêm là màn pháo nổ rực rỡ cả một vùng trời miễn cưỡng khiến người ta cảm nhận được sự náo nhiệt không khí ngày tết.
Một năm qua đi nói nhanh cũng thật nhanh, mà chậm cũng thật chậm, những đứa trẻ con túm năm tụm ba chạy vòng quanh nô đùa. Tuyết cứ rơi hết đợt này đến đợt khác, cả đất trời như phủ một màu tuyết trắng xóa. Lục Tam Phong cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa trải qua cảm giác cả một mùa đông đều bị tuyết lấp kín.
Cũng có lúc anh tự hỏi về mùi vị của những bông tuyết trắng xoá kia, nhưng sau đó lại nghĩ rằng đó là sự đô thị hóa, do những chiếc xe quét tuyết gây ra!
Vì trước Tết đã tụ tập để mừng thọ rồi nên qua Tết không cần đi chúc nữa mà ngủ luôn một mạch mấy ngày. Lục Tam Phong cũng không có hứng thú quan tâm đến các mối quan hệ của giới kinh doanh thương gia. Bên Phong Giai đã có Đỗ Lam Minh và Cao Chí Dũng một tay lo liệu. Bên Thủy Hoàn lại do Trương Phượng Tiên tiếp quản, thì phải gánh vác được trọng trách này.
Ngày mùng bảy, Lục Tam Phong gọi điện chúc Tết Hoàng Hữu Danh, nhân tiện nói với ông ta, những gì nên nói bản thân anh đã nói hết trong buổi họp trước Tết, đồng thời cũng nhờ ông ta gửi lời chúc tới tổng giám đốc của Hùng Miêu.
Sau đó anh gọi điện về tỉnh vài lần, chủ yếu là gọi cho mấy vị lãnh đạo cùng một vài người phụ trách ngân hàng. Bây giờ người có thể khiến Lục Tam Phong gọi điện chúc Tết thì chắc chắn chỉ có thể là những nhân vật máu mặt.
Thực phẩm Phong Giai chính thức quay trở lại hoạt động vào ngày mùng bảy. Đỗ Lam Minh đã bàn giao lại toàn bộ công việc phía Phước Châu cho giám đốc nhà máy bên đó rồi gấp rút quay trở về thủ đô. Nhà máy của Phước Châu sẽ đóng vai trò là nhà máy quy mô lớn chủ chốt của Thực phẩm Phong Giai, chuyển giao quyền hành của một số bộ phận chính sang bên Thủ đô.
Nhóm đầu tiên hơn một trăm người đã đến toà văn phòng, sau ngày mồng mười, giám đốc Lý cũng sẽ tới Thủ đô, trụ sở tài chính của hơn mười nhà máy sẽ được xây dựng, Phòng nhân sự sẽ tiến hành miễn nhiệm đối với quản lý cấp cao của các nhà máy lớn, hiện tại đã hình thành năng lực đầu bộ bước đầu.
Trước Tết có một nhóm người rời đi, ấy thế mà lại là một việc có lợi cho tập đoàn. Mối quan hệ lợi ích giữa các tổ chức nhân sự tương đối yếu. Lãnh đạo mới cũng tiện cho việc quản lý, nếu không tập đoàn sẽ gây ra tổn thất một phần lớn quyền lực của lãnh đạo nhà máy, dễ xảy ra tình trạng cấu kết đối đầu.
Đúng với câu nói hoạ phúc khôn lường, trong cái rủi lại có cái may!
Ngày mồng mười, Lục Tam Phong nói với vợ chồng Lục Minh Thông rằng mình bị công ty điều đến miền Nam, tòa nhà trong thành phố để không, đồ đạc cũng không mang đi, hai người họ có thể đến ở.
Anh còn nói với họ rằng không phải lo lắng về chuyện tiền bạc, cứ sống yên ổn là được, có thể đi du lịch, muốn khởi nghiệp thì có thể trải nghiệm thử, hoặc tậu lấy một chiếc xe gì đó.
Ý tứ của Lục Tam Phong rất rõ ràng, lại kế thừa cơ thể này, bảo đảm hai người họ sẽ yên ổn đến già, cho dù là tiêu tiền xả láng cũng không tốn bao nhiêu.
Ngày mùng mười trở lại thành phố, Giang Hiểu Nghi muốn thu dọn đồ đạc nhưng bị Lục Tam Phong ngăn lại, bên đó chẳng thiếu thứ gì, sao phải mất công thu dọn cho mệt?
Kế hoạch ban đầu vốn là định sau ngày mười lăm tháng giêng sẽ đi miền Nam luôn, anh cũng đã bắt đầu thông qua Trương Phượng Tiên để tìm hiểu tình hình bên đó. Nhà máy đã tuyển dụng hơn 6.000 công nhân phổ thông, năm phương án thiết kế mới đã được thực hiện, đồng thời cũng đang tìm hiểu về các kênh bán hàng trong cả nước.
Năm nay sẽ bao phủ toàn bộ thành phố Giang Mạn trước rồi từ từ lan rộng đến Đồng bằng Trường Giang. Vì điều kiện đường cao tốc ở miền Nam tốt hơn miền Bắc nên Trương Phượng Tiên dự kiến sẽ xây dựng một mạng lưới bán hàng dày đặc trong hai năm tới.
Sau khi nghe về mạng lưới bán hàng đó, Lục Tam
Phong không có đánh giá gì, anh chỉ nói với cô ta rằng mình qua đó mở một cuộc họp rồi bàn tiếp. Trương Phượng Tiên đương nhiên hiểu ý, người ta không phê duyệt nghĩa là không đồng ý với phương án này.
Lúc ở nhà, anh đã làm một thống kê đơn giản về mô hình bán ti vi, điều kiện đường đi trên khắp cả nước, chi phí vận chuyển và sức mua của từng tỉnh thành.
Sau ngày mười lăm anh sẽ mua vé máy bay, cả gia đình đang chuẩn bị đi thì Cao Chí Dũng gọi điện tới làm rối tung cả hành trình. "Thật ra tôi không định để anh đi. Gần đây chúng tôi có tham gia một vài bữa ăn đàm phán, cũng muốn tiếp cận với một số ngân hàng. Kết quả là không có ai xem trọng chúng tôi cả. Hôm qua tại bữa ăn tổng giám đốc Đỗ còn cãi nhau một trận với một ông giám đốc nữa, giới bên này kinh khủng lắm, chúng tôi không trấn áp nổi! ” Giọng nói của Cao Chí Dũng có phần e dè.
Mọi người đã quen với các hoạt động ở thành phố cấp thấp này, nơi mà Thực phẩm Phong Giai là một tập đoàn khổng lồ, nhưng khi đến đó thì nó cũng chỉ là một con tép riu. Thái độ của mọi người đối xử với họ đương nhiên cũng khác.
Nếu chỉ là văn phòng thì ở đâu cũng giống nhau. Điều quan trọng là dễ gia nhập vào giới. Nếu không thể hoà nhập được thì thà về nhà. Điều mà Đỗ Lam Minh và Cao Chí Dũng lo ngại bây giờ là không ai coi trọng họ.
Cao Chí Dũng hy vọng Lục Tam Phong đến đó một chuyển giúp anh ta mở đường, cho dù là mắng người, anh cũng dám mắng, nhưng bọn họ thì không.
Nghe những lời anh ta nói qua điện thoại, Lục Tam Phong thở dài, người này giữ nghiệp là được rồi, lại còn kiên quyết muốn tiến xa hơn, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể đồng ý, dù sao thì bọn họ vẫn đang là cổ đông lớn nhất của Thực phẩm Phong Giai.
Ngày mười bảy tháng giêng có một chuyến bay đến Thủ đô. Đây là lần đầu tiên Lục Tam Phong đến thủ đô. Anh biết tất cả các khu thương mại, các phe phải trong giới trên cả nước. Trong số đó, phía Nam mỗi khu một phải. Miền Bắc chủ yếu là doanh nghiệp nhà nước và một số ít doanh nghiệp tư nhân. Các doanh nghiệp hương trấn vẫn còn ngó nghiêng đến các doanh nghiệp nhà nước, trong đó Thủ đô lại đang ấp ủ rất nhiều nhà lãnh đạo lớn trong tương lai.
Trong số đó có một giới gọi là làng Trung Quan
Máy bay hạ cánh, sân bay ở đây rất tráng lệ, so với lúc mới cất cánh, không biết nó lớn hơn bao nhiêu, hơn nữa còn có hành khách từ khắp các nơi trên thế giới.
Như Lan hiếu kỳ nhìn xung quanh, Giang Hiểu Nghi nói: "Lúc nhỏ em còn đi xe khách đến đây cơ.” “Mấy năm nay thay đổi nhiều quá, rảnh rỗi có thể leo lên Trường Thành xem.” Lục Tam Phong thản nhiên nói. "Em đi rồi, không đi nữa, toàn người là người thôi.” Hai người cùng trò chuyện, ra khỏi sân bay, họ nhìn xung quanh chỉ thấy toàn là người, nhiều người đứng ở điểm đón cầm bảng hiệu. Lục Tam Phong đảo mắt một lượt mới thấy một tấm biển trên có viết dòng chữ Nhiệt liệt chào mừng Tổng giám đốc Thực phẩm Phong Giai đến tham quan trụ sở tập đoàn.
Lục Tam Phong bước tới, nhìn thấy hai người Cao Chí Dũng và Đỗ Lam Minh đều có mặt, liền mở miệng nói: "Hai người giờ rảnh rỗi thế à? Đến đón tôi thôi cũng nhất thiết phải đi cả đôi?” "Không phải đâu, chỉ là tình cờ cả hai hôm nay đều rảnh ấy mà. Trụ sở đã có đầy đủ mọi thứ cần thiết, lượng nhân viên văn phòng cũng đã lên tới hơn một trăm năm mươi người. Tổng giám đốc Lục, chúng ta lên xe trước đi." Cao Chí Dũng thuật lại ngắn gọn tình hình rồi đi về phía chiếc xe công vụ.
Trên đường đi có vô số những toà nhà cao tầng, hiện nay có tầm khoảng 30% toà nhà cao ốc của cả nước tập trung tại đây, còn lại là ở vùng ven biển, có rất nhiều tỉnh lỵ còn không có toà nhà cao nào cao trên ba mươi tầng.
Như Lan ghé người trước cửa kính xe mở to mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Cao Chí Dũng nói với Lục Tam Phong về tình hình phải đối mặt lúc này. Hai người họ không thể tạo ra cục diện ở đây được. Họ thậm chí còn không được mời tham gia các bữa tiệc cấp cao. Thậm chí còn có những người buôn hàng cũ gọi điện đến bán vé vào cửa.
Các ngân hàng ở đây về cơ bản đều là những ngân hàng trụ sở chính. Chủ tịch ngân hàng ở đây cũng cao cấp hơn cựu chủ tịch Mã nhiều lần, các khoản hàng thương lượng cũng không phải là con số mà bọn họ có the so được.
Tuy rằng Thực phẩm Phong Giai cũng gọi là có chút nổi tiếng nhưng ở đây thì vẫn chưa là gì, nên mới phải nhờ Lục Tam Phong đích thân tới một chuyến để mở ra cục diện mới.
Tòa nhà văn phòng trụ sở nằm ở đường vành đai số 3. Bây giờ chỗ này cũng coi khá là hẻo lánh, giá cả cũng rẻ. Lục Tam Phong đi dạo một vòng quanh trụ sở rồi đến khách sạn năm sao mà Đỗ Lam Minh đã đặt ở Cường Tây.
Giang Hiểu Nghi đưa Như Lan đi xem ti vi, còn Lục Tam Phong tới phòng khách, vừa ngồi xuống anh liền đi thẳng vào vấn đề luôn: "Tôi vốn là không muốn tới. Bên Giang Mạn còn rất nhiều việc phải làm. Trước Tết tôi cũng có nói rồi, chủ tịch sẽ chọn một tổng giám đốc phù hợp. Chúng tôi không xem xét kế hoạch hay quản lý gì cả, chúng tôi chỉ xem xét các báo cáo thôi!” "Tổng giám đốc Lục, trụ sở đặt ở đây chính là để hòa nhập được vào giới này. Tất cả tin tức và trao đổi vốn cũng đều thuận tiện hơn. Hai chúng ta cũng được coi là khá nổi tiếng trong giới quản lý chuyên nghiệp, nhưng lại không giỏi lầm trong việc khởi nghiệp." “Đúng vậy, cứ từ từ thôi, cần phải làm hơi nhiều việc một chút, chuyến đi này của anh chúng tôi có thể trả chút kinh phí, coi như là Thực phẩm Phong Giai mời anh đến” Đỗ Lam Minh gật đầu, tự cảm thấy vui vì sự thông minh của mình.
Lục Tam Phong giơ chân đá anh ta một cái: "Coi tôi là công cụ đấy à?" "Anh không biết anh nổi như thế nào trong cái giới này đâu!" “Nổi như thế nào?” Lục Tam Phong thật sự không biết, sau Tết, mỗi ngày anh chỉ có ăn với ngủ, ngủ rồi lại ăn, thời gian còn lại để Giang Hiểu Nghi giày vò. "Tiêu Nhất Bính chửi anh từ Nam ra Bắc. Tivi cao cấp Nhất Bính hiện đang quảng cáo ở khắp các thành phố lớn, cả trên tàu điện ngầm và các biển hiện trên xe buýt!" Cao Chí Dũng khoa trương nói: "Giờ mà anh ta rời khỏi anh là không biết nói luôn đấy!”
Sau khi nghe bọn họ giới thiệu xong, Lục Tam Phong có vẻ bất lực, không biết nói gì. Vốn dĩ anh đã bỏ ra hơn bảy tỷ cho tiền quảng cáo ở miền Nam, Tiêu Nhất Bính lại muốn hưởng kẻ độ hot của mình, thế là anh ta cũng bắt đầu quảng cáo, ngược lại lại trở thành kẻ cọ nhiệt người khác. "Bây giờ anh không chỉ nổi tiếng trong ngành công nghiệp điện tử mà còn nổi tiếng trong giới công nghệ thông tin. Ngày mai Hội nghị đổi mới khu công nghiệp công nghệ cao lần thứ 4 sẽ có một cuộc họp nho nhỏ mời anh tham gia trước." Đỗ Lam Minh mỉm cười rút ra một tấm thiệp mời từ sau lưng.
Lục Tam Phong ngây người nhìn thư mời đã được chuẩn bị sẵn, mãi mới ngộ ra, trầm giọng nói: "Hai người lừa tôi à?" "Không dám, không dám, chỉ là lời nói dối thiện chí cho công ty mà thôi. Mượn của anh hai ngày, tổng giám đốc Lục, anh thật sự không thể bỏ mặc không quan tâm được. Đây là bữa tiệc của toàn các sếp lớn nên phải nhờ đến những nhân vật thiên tài như anh ra tay thì mới áp chế được, đúng không nào giám đốc Cao” Đỗ Lam Minh nháy mắt. "Đúng vậy, cái chính là vì chúng tôi không được đẹp trai như anh." “Được rồi, được rồi!” Lục Tam Phong cắt ngang lời nịnh hót của bọn họ lại. Rõ ràng là hai người họ lợi dụng anh để tiến thân hòa nhập vào đủ lĩnh vực, cũng coi như là một cách tốt.
Buổi chiều Lục Tam Phong về khách sạn nghỉ ngơi, đến chập tối anh đi thang máy của khách sạn đến cửa hàng mua sắm Cường Tây, nơi có đủ các loại hàng hóa chi tiêu xa xỉ.
Cách bày biện ở đây rất lộng lẫy, đèn và thiết kế về cơ bản vẫn giống như ba mươi năm sau, các nhân viên bán hàng ăn mặc cũng cực kỳ thời thượng và tươm tất, khiến người ta quên mất bây giờ là năm nào.
Một năm qua đi nói nhanh cũng thật nhanh, mà chậm cũng thật chậm, những đứa trẻ con túm năm tụm ba chạy vòng quanh nô đùa. Tuyết cứ rơi hết đợt này đến đợt khác, cả đất trời như phủ một màu tuyết trắng xóa. Lục Tam Phong cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa trải qua cảm giác cả một mùa đông đều bị tuyết lấp kín.
Cũng có lúc anh tự hỏi về mùi vị của những bông tuyết trắng xoá kia, nhưng sau đó lại nghĩ rằng đó là sự đô thị hóa, do những chiếc xe quét tuyết gây ra!
Vì trước Tết đã tụ tập để mừng thọ rồi nên qua Tết không cần đi chúc nữa mà ngủ luôn một mạch mấy ngày. Lục Tam Phong cũng không có hứng thú quan tâm đến các mối quan hệ của giới kinh doanh thương gia. Bên Phong Giai đã có Đỗ Lam Minh và Cao Chí Dũng một tay lo liệu. Bên Thủy Hoàn lại do Trương Phượng Tiên tiếp quản, thì phải gánh vác được trọng trách này.
Ngày mùng bảy, Lục Tam Phong gọi điện chúc Tết Hoàng Hữu Danh, nhân tiện nói với ông ta, những gì nên nói bản thân anh đã nói hết trong buổi họp trước Tết, đồng thời cũng nhờ ông ta gửi lời chúc tới tổng giám đốc của Hùng Miêu.
Sau đó anh gọi điện về tỉnh vài lần, chủ yếu là gọi cho mấy vị lãnh đạo cùng một vài người phụ trách ngân hàng. Bây giờ người có thể khiến Lục Tam Phong gọi điện chúc Tết thì chắc chắn chỉ có thể là những nhân vật máu mặt.
Thực phẩm Phong Giai chính thức quay trở lại hoạt động vào ngày mùng bảy. Đỗ Lam Minh đã bàn giao lại toàn bộ công việc phía Phước Châu cho giám đốc nhà máy bên đó rồi gấp rút quay trở về thủ đô. Nhà máy của Phước Châu sẽ đóng vai trò là nhà máy quy mô lớn chủ chốt của Thực phẩm Phong Giai, chuyển giao quyền hành của một số bộ phận chính sang bên Thủ đô.
Nhóm đầu tiên hơn một trăm người đã đến toà văn phòng, sau ngày mồng mười, giám đốc Lý cũng sẽ tới Thủ đô, trụ sở tài chính của hơn mười nhà máy sẽ được xây dựng, Phòng nhân sự sẽ tiến hành miễn nhiệm đối với quản lý cấp cao của các nhà máy lớn, hiện tại đã hình thành năng lực đầu bộ bước đầu.
Trước Tết có một nhóm người rời đi, ấy thế mà lại là một việc có lợi cho tập đoàn. Mối quan hệ lợi ích giữa các tổ chức nhân sự tương đối yếu. Lãnh đạo mới cũng tiện cho việc quản lý, nếu không tập đoàn sẽ gây ra tổn thất một phần lớn quyền lực của lãnh đạo nhà máy, dễ xảy ra tình trạng cấu kết đối đầu.
Đúng với câu nói hoạ phúc khôn lường, trong cái rủi lại có cái may!
Ngày mồng mười, Lục Tam Phong nói với vợ chồng Lục Minh Thông rằng mình bị công ty điều đến miền Nam, tòa nhà trong thành phố để không, đồ đạc cũng không mang đi, hai người họ có thể đến ở.
Anh còn nói với họ rằng không phải lo lắng về chuyện tiền bạc, cứ sống yên ổn là được, có thể đi du lịch, muốn khởi nghiệp thì có thể trải nghiệm thử, hoặc tậu lấy một chiếc xe gì đó.
Ý tứ của Lục Tam Phong rất rõ ràng, lại kế thừa cơ thể này, bảo đảm hai người họ sẽ yên ổn đến già, cho dù là tiêu tiền xả láng cũng không tốn bao nhiêu.
Ngày mùng mười trở lại thành phố, Giang Hiểu Nghi muốn thu dọn đồ đạc nhưng bị Lục Tam Phong ngăn lại, bên đó chẳng thiếu thứ gì, sao phải mất công thu dọn cho mệt?
Kế hoạch ban đầu vốn là định sau ngày mười lăm tháng giêng sẽ đi miền Nam luôn, anh cũng đã bắt đầu thông qua Trương Phượng Tiên để tìm hiểu tình hình bên đó. Nhà máy đã tuyển dụng hơn 6.000 công nhân phổ thông, năm phương án thiết kế mới đã được thực hiện, đồng thời cũng đang tìm hiểu về các kênh bán hàng trong cả nước.
Năm nay sẽ bao phủ toàn bộ thành phố Giang Mạn trước rồi từ từ lan rộng đến Đồng bằng Trường Giang. Vì điều kiện đường cao tốc ở miền Nam tốt hơn miền Bắc nên Trương Phượng Tiên dự kiến sẽ xây dựng một mạng lưới bán hàng dày đặc trong hai năm tới.
Sau khi nghe về mạng lưới bán hàng đó, Lục Tam
Phong không có đánh giá gì, anh chỉ nói với cô ta rằng mình qua đó mở một cuộc họp rồi bàn tiếp. Trương Phượng Tiên đương nhiên hiểu ý, người ta không phê duyệt nghĩa là không đồng ý với phương án này.
Lúc ở nhà, anh đã làm một thống kê đơn giản về mô hình bán ti vi, điều kiện đường đi trên khắp cả nước, chi phí vận chuyển và sức mua của từng tỉnh thành.
Sau ngày mười lăm anh sẽ mua vé máy bay, cả gia đình đang chuẩn bị đi thì Cao Chí Dũng gọi điện tới làm rối tung cả hành trình. "Thật ra tôi không định để anh đi. Gần đây chúng tôi có tham gia một vài bữa ăn đàm phán, cũng muốn tiếp cận với một số ngân hàng. Kết quả là không có ai xem trọng chúng tôi cả. Hôm qua tại bữa ăn tổng giám đốc Đỗ còn cãi nhau một trận với một ông giám đốc nữa, giới bên này kinh khủng lắm, chúng tôi không trấn áp nổi! ” Giọng nói của Cao Chí Dũng có phần e dè.
Mọi người đã quen với các hoạt động ở thành phố cấp thấp này, nơi mà Thực phẩm Phong Giai là một tập đoàn khổng lồ, nhưng khi đến đó thì nó cũng chỉ là một con tép riu. Thái độ của mọi người đối xử với họ đương nhiên cũng khác.
Nếu chỉ là văn phòng thì ở đâu cũng giống nhau. Điều quan trọng là dễ gia nhập vào giới. Nếu không thể hoà nhập được thì thà về nhà. Điều mà Đỗ Lam Minh và Cao Chí Dũng lo ngại bây giờ là không ai coi trọng họ.
Cao Chí Dũng hy vọng Lục Tam Phong đến đó một chuyển giúp anh ta mở đường, cho dù là mắng người, anh cũng dám mắng, nhưng bọn họ thì không.
Nghe những lời anh ta nói qua điện thoại, Lục Tam Phong thở dài, người này giữ nghiệp là được rồi, lại còn kiên quyết muốn tiến xa hơn, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể đồng ý, dù sao thì bọn họ vẫn đang là cổ đông lớn nhất của Thực phẩm Phong Giai.
Ngày mười bảy tháng giêng có một chuyến bay đến Thủ đô. Đây là lần đầu tiên Lục Tam Phong đến thủ đô. Anh biết tất cả các khu thương mại, các phe phải trong giới trên cả nước. Trong số đó, phía Nam mỗi khu một phải. Miền Bắc chủ yếu là doanh nghiệp nhà nước và một số ít doanh nghiệp tư nhân. Các doanh nghiệp hương trấn vẫn còn ngó nghiêng đến các doanh nghiệp nhà nước, trong đó Thủ đô lại đang ấp ủ rất nhiều nhà lãnh đạo lớn trong tương lai.
Trong số đó có một giới gọi là làng Trung Quan
Máy bay hạ cánh, sân bay ở đây rất tráng lệ, so với lúc mới cất cánh, không biết nó lớn hơn bao nhiêu, hơn nữa còn có hành khách từ khắp các nơi trên thế giới.
Như Lan hiếu kỳ nhìn xung quanh, Giang Hiểu Nghi nói: "Lúc nhỏ em còn đi xe khách đến đây cơ.” “Mấy năm nay thay đổi nhiều quá, rảnh rỗi có thể leo lên Trường Thành xem.” Lục Tam Phong thản nhiên nói. "Em đi rồi, không đi nữa, toàn người là người thôi.” Hai người cùng trò chuyện, ra khỏi sân bay, họ nhìn xung quanh chỉ thấy toàn là người, nhiều người đứng ở điểm đón cầm bảng hiệu. Lục Tam Phong đảo mắt một lượt mới thấy một tấm biển trên có viết dòng chữ Nhiệt liệt chào mừng Tổng giám đốc Thực phẩm Phong Giai đến tham quan trụ sở tập đoàn.
Lục Tam Phong bước tới, nhìn thấy hai người Cao Chí Dũng và Đỗ Lam Minh đều có mặt, liền mở miệng nói: "Hai người giờ rảnh rỗi thế à? Đến đón tôi thôi cũng nhất thiết phải đi cả đôi?” "Không phải đâu, chỉ là tình cờ cả hai hôm nay đều rảnh ấy mà. Trụ sở đã có đầy đủ mọi thứ cần thiết, lượng nhân viên văn phòng cũng đã lên tới hơn một trăm năm mươi người. Tổng giám đốc Lục, chúng ta lên xe trước đi." Cao Chí Dũng thuật lại ngắn gọn tình hình rồi đi về phía chiếc xe công vụ.
Trên đường đi có vô số những toà nhà cao tầng, hiện nay có tầm khoảng 30% toà nhà cao ốc của cả nước tập trung tại đây, còn lại là ở vùng ven biển, có rất nhiều tỉnh lỵ còn không có toà nhà cao nào cao trên ba mươi tầng.
Như Lan ghé người trước cửa kính xe mở to mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Cao Chí Dũng nói với Lục Tam Phong về tình hình phải đối mặt lúc này. Hai người họ không thể tạo ra cục diện ở đây được. Họ thậm chí còn không được mời tham gia các bữa tiệc cấp cao. Thậm chí còn có những người buôn hàng cũ gọi điện đến bán vé vào cửa.
Các ngân hàng ở đây về cơ bản đều là những ngân hàng trụ sở chính. Chủ tịch ngân hàng ở đây cũng cao cấp hơn cựu chủ tịch Mã nhiều lần, các khoản hàng thương lượng cũng không phải là con số mà bọn họ có the so được.
Tuy rằng Thực phẩm Phong Giai cũng gọi là có chút nổi tiếng nhưng ở đây thì vẫn chưa là gì, nên mới phải nhờ Lục Tam Phong đích thân tới một chuyến để mở ra cục diện mới.
Tòa nhà văn phòng trụ sở nằm ở đường vành đai số 3. Bây giờ chỗ này cũng coi khá là hẻo lánh, giá cả cũng rẻ. Lục Tam Phong đi dạo một vòng quanh trụ sở rồi đến khách sạn năm sao mà Đỗ Lam Minh đã đặt ở Cường Tây.
Giang Hiểu Nghi đưa Như Lan đi xem ti vi, còn Lục Tam Phong tới phòng khách, vừa ngồi xuống anh liền đi thẳng vào vấn đề luôn: "Tôi vốn là không muốn tới. Bên Giang Mạn còn rất nhiều việc phải làm. Trước Tết tôi cũng có nói rồi, chủ tịch sẽ chọn một tổng giám đốc phù hợp. Chúng tôi không xem xét kế hoạch hay quản lý gì cả, chúng tôi chỉ xem xét các báo cáo thôi!” "Tổng giám đốc Lục, trụ sở đặt ở đây chính là để hòa nhập được vào giới này. Tất cả tin tức và trao đổi vốn cũng đều thuận tiện hơn. Hai chúng ta cũng được coi là khá nổi tiếng trong giới quản lý chuyên nghiệp, nhưng lại không giỏi lầm trong việc khởi nghiệp." “Đúng vậy, cứ từ từ thôi, cần phải làm hơi nhiều việc một chút, chuyến đi này của anh chúng tôi có thể trả chút kinh phí, coi như là Thực phẩm Phong Giai mời anh đến” Đỗ Lam Minh gật đầu, tự cảm thấy vui vì sự thông minh của mình.
Lục Tam Phong giơ chân đá anh ta một cái: "Coi tôi là công cụ đấy à?" "Anh không biết anh nổi như thế nào trong cái giới này đâu!" “Nổi như thế nào?” Lục Tam Phong thật sự không biết, sau Tết, mỗi ngày anh chỉ có ăn với ngủ, ngủ rồi lại ăn, thời gian còn lại để Giang Hiểu Nghi giày vò. "Tiêu Nhất Bính chửi anh từ Nam ra Bắc. Tivi cao cấp Nhất Bính hiện đang quảng cáo ở khắp các thành phố lớn, cả trên tàu điện ngầm và các biển hiện trên xe buýt!" Cao Chí Dũng khoa trương nói: "Giờ mà anh ta rời khỏi anh là không biết nói luôn đấy!”
Sau khi nghe bọn họ giới thiệu xong, Lục Tam Phong có vẻ bất lực, không biết nói gì. Vốn dĩ anh đã bỏ ra hơn bảy tỷ cho tiền quảng cáo ở miền Nam, Tiêu Nhất Bính lại muốn hưởng kẻ độ hot của mình, thế là anh ta cũng bắt đầu quảng cáo, ngược lại lại trở thành kẻ cọ nhiệt người khác. "Bây giờ anh không chỉ nổi tiếng trong ngành công nghiệp điện tử mà còn nổi tiếng trong giới công nghệ thông tin. Ngày mai Hội nghị đổi mới khu công nghiệp công nghệ cao lần thứ 4 sẽ có một cuộc họp nho nhỏ mời anh tham gia trước." Đỗ Lam Minh mỉm cười rút ra một tấm thiệp mời từ sau lưng.
Lục Tam Phong ngây người nhìn thư mời đã được chuẩn bị sẵn, mãi mới ngộ ra, trầm giọng nói: "Hai người lừa tôi à?" "Không dám, không dám, chỉ là lời nói dối thiện chí cho công ty mà thôi. Mượn của anh hai ngày, tổng giám đốc Lục, anh thật sự không thể bỏ mặc không quan tâm được. Đây là bữa tiệc của toàn các sếp lớn nên phải nhờ đến những nhân vật thiên tài như anh ra tay thì mới áp chế được, đúng không nào giám đốc Cao” Đỗ Lam Minh nháy mắt. "Đúng vậy, cái chính là vì chúng tôi không được đẹp trai như anh." “Được rồi, được rồi!” Lục Tam Phong cắt ngang lời nịnh hót của bọn họ lại. Rõ ràng là hai người họ lợi dụng anh để tiến thân hòa nhập vào đủ lĩnh vực, cũng coi như là một cách tốt.
Buổi chiều Lục Tam Phong về khách sạn nghỉ ngơi, đến chập tối anh đi thang máy của khách sạn đến cửa hàng mua sắm Cường Tây, nơi có đủ các loại hàng hóa chi tiêu xa xỉ.
Cách bày biện ở đây rất lộng lẫy, đèn và thiết kế về cơ bản vẫn giống như ba mươi năm sau, các nhân viên bán hàng ăn mặc cũng cực kỳ thời thượng và tươm tất, khiến người ta quên mất bây giờ là năm nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.