Chương 11:
Thời Bất Đãi Ngã
10/09/2024
Ví dụ như quần áo trên người hắn, mặc được hai ngày, tối hôm qua hắn từ bãi rác nhặt đồ trở về, phát hiện trên tấm thảm mềm mại hắn ngủ có để một bộ quần áo mới, đồng dạng đều là tay nghề may vá thô ráp, nhưng chất liệu vải giống nhau, kiểu dáng cũng kỳ quái như nhau và cũng không vừa người cho lắm. Nhưng ít nhất hắn cũng có đồ để thay.
Hơn nữa, tuy Dung Nguyên không nói chuyện giao lưu với hắn, nhưng mỗi lần nướng thịt đều để dành cho hắn một phần. Ernst Wiil dám khẳng định, trên tinh cầu rác này không có xuất hiện dị thú, hắn cũng rất tò mò rốt cuộc Dung Nguyên lấy đâu ra những miếng thịt tươi ngon này. Hắn không biết Dung Nguyên đường hoàng lấy những thứ này ra, là không sợ hắn nghi ngờ hay là căn bản không thèm để ý đến nghi ngờ của hắn.
Nhưng dù là tình huống nào, Ernst Wiil cũng không có ý nghĩ gì khác, trong lòng chỉ có cảm kích.
Hôm nay Ernst Wiil tỉnh dậy, phát hiện Dung Nguyên đã không còn ở cửa hang động. Ernst Wiil không biết là do tinh thần lực của mình quá yếu hay là tinh thần lực của Dung Nguyên quá mạnh, tóm lại mỗi đêm trước khi ngủ hắn đều duy trì cảnh giác cao độ, nhưng mỗi lần Dung Nguyên rời khỏi hang động, hắn đều không hề phát hiện ra.
Ernst Wiil đối với tình huống này cũng không rối rắm lâu lắm, hắn nhanh chóng đứng dậy thu dọn đồ đạc. Sau đó đi ra khỏi hang động, ở cửa hang, hắn phát hiện một miếng thịt tươi chưa nướng đặt ở đó.
Thịt chưa nướng có mùi vị rất thơm ngon, Ernst Wiil dời mắt, sau đó hắn nhìn thấy Dung Nguyên đang ngồi dưới một gốc cây không xa, cả người tắm mình trong ánh mặt trời, trông vô cùng ôn hòa tinh xảo.
Có đôi khi Ernst Wiil thậm chí còn cảm thấy Dung Nguyên như đang hấp thụ... ánh nắng mặt trời. Xua tan suy nghĩ hoang đường đó ra khỏi đầu, hắn nhìn miếng thịt trên mặt đất, do dự một chút, vẫn không cầm lên nướng. Thứ nhất, đây là đồ của Dung Nguyên, Dung Nguyên cũng không nói miếng thịt này là cho hắn, hắn không thể tự tiện lấy, thứ hai, qua hai ngày quan sát, hắn phát hiện, lúc Dung Nguyên nhắm mắt dưỡng thần, tinh thần lực sẽ tập trung cao độ, hơn nữa không thích bị người khác quấy rầy, hắn mà nướng thịt sẽ ảnh hưởng đến việc rèn luyện của Dung Nguyên, khiến anh ta phân tâm.
Ernst Wiil nhanh chóng xoay người đi về phía bãi rác mới bị vứt bỏ. Hắn cần phải ở trong đống rác này tìm ra một số hộp năng lượng và động cơ linh kiện cơ giáp, tất nhiên, nếu như hắn may mắn.
Đây là một công trình khổng lồ, cần rất nhiều thời gian, mà hiện tại Ernst Wiil thiếu nhất chính là thời gian. Nhưng hôm nay cũng xem như may mắn, hắn tìm thấy một cái quang não cá nhân bị bỏ đi trong khoang vận chuyển bị bỏ hoang, còn có mấy gói rau củ sấy khô được đóng gói kỹ càng và bốn ống dinh dưỡng tề...
Ernst Wiil cầm ống dinh dưỡng, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, dù sao tìm được thức ăn luôn khiến người ta vui vẻ. Ống dinh dưỡng được sử dụng rất nhiều trên chiến trường, bên trong có sự kết hợp dinh dưỡng tốt nhất, có thể nhanh chóng bổ sung thể lực cần thiết cho cơ thể. Chỉ là mùi vị không được ngon lắm, trước đây hắn không có cảm giác gì quá đặc biệt với việc uống dinh dưỡng tề. Nhưng hiện tại cảm thấy thứ này so với thịt nướng của Dung Nguyên, quả thực là khó nuốt vô cùng.
Sắc mặt Ernst Wiil vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng lại có chút lúng túng, thứ này đưa cho Dung Nguyên, e là Dung Nguyên cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái. Nhưng dù biết vậy, hắn vẫn nhanh chóng chạy đến nguồn nước rửa sạch mùi trên người, sau đó cầm đồ trở về hang động.
Hơn nữa, tuy Dung Nguyên không nói chuyện giao lưu với hắn, nhưng mỗi lần nướng thịt đều để dành cho hắn một phần. Ernst Wiil dám khẳng định, trên tinh cầu rác này không có xuất hiện dị thú, hắn cũng rất tò mò rốt cuộc Dung Nguyên lấy đâu ra những miếng thịt tươi ngon này. Hắn không biết Dung Nguyên đường hoàng lấy những thứ này ra, là không sợ hắn nghi ngờ hay là căn bản không thèm để ý đến nghi ngờ của hắn.
Nhưng dù là tình huống nào, Ernst Wiil cũng không có ý nghĩ gì khác, trong lòng chỉ có cảm kích.
Hôm nay Ernst Wiil tỉnh dậy, phát hiện Dung Nguyên đã không còn ở cửa hang động. Ernst Wiil không biết là do tinh thần lực của mình quá yếu hay là tinh thần lực của Dung Nguyên quá mạnh, tóm lại mỗi đêm trước khi ngủ hắn đều duy trì cảnh giác cao độ, nhưng mỗi lần Dung Nguyên rời khỏi hang động, hắn đều không hề phát hiện ra.
Ernst Wiil đối với tình huống này cũng không rối rắm lâu lắm, hắn nhanh chóng đứng dậy thu dọn đồ đạc. Sau đó đi ra khỏi hang động, ở cửa hang, hắn phát hiện một miếng thịt tươi chưa nướng đặt ở đó.
Thịt chưa nướng có mùi vị rất thơm ngon, Ernst Wiil dời mắt, sau đó hắn nhìn thấy Dung Nguyên đang ngồi dưới một gốc cây không xa, cả người tắm mình trong ánh mặt trời, trông vô cùng ôn hòa tinh xảo.
Có đôi khi Ernst Wiil thậm chí còn cảm thấy Dung Nguyên như đang hấp thụ... ánh nắng mặt trời. Xua tan suy nghĩ hoang đường đó ra khỏi đầu, hắn nhìn miếng thịt trên mặt đất, do dự một chút, vẫn không cầm lên nướng. Thứ nhất, đây là đồ của Dung Nguyên, Dung Nguyên cũng không nói miếng thịt này là cho hắn, hắn không thể tự tiện lấy, thứ hai, qua hai ngày quan sát, hắn phát hiện, lúc Dung Nguyên nhắm mắt dưỡng thần, tinh thần lực sẽ tập trung cao độ, hơn nữa không thích bị người khác quấy rầy, hắn mà nướng thịt sẽ ảnh hưởng đến việc rèn luyện của Dung Nguyên, khiến anh ta phân tâm.
Ernst Wiil nhanh chóng xoay người đi về phía bãi rác mới bị vứt bỏ. Hắn cần phải ở trong đống rác này tìm ra một số hộp năng lượng và động cơ linh kiện cơ giáp, tất nhiên, nếu như hắn may mắn.
Đây là một công trình khổng lồ, cần rất nhiều thời gian, mà hiện tại Ernst Wiil thiếu nhất chính là thời gian. Nhưng hôm nay cũng xem như may mắn, hắn tìm thấy một cái quang não cá nhân bị bỏ đi trong khoang vận chuyển bị bỏ hoang, còn có mấy gói rau củ sấy khô được đóng gói kỹ càng và bốn ống dinh dưỡng tề...
Ernst Wiil cầm ống dinh dưỡng, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, dù sao tìm được thức ăn luôn khiến người ta vui vẻ. Ống dinh dưỡng được sử dụng rất nhiều trên chiến trường, bên trong có sự kết hợp dinh dưỡng tốt nhất, có thể nhanh chóng bổ sung thể lực cần thiết cho cơ thể. Chỉ là mùi vị không được ngon lắm, trước đây hắn không có cảm giác gì quá đặc biệt với việc uống dinh dưỡng tề. Nhưng hiện tại cảm thấy thứ này so với thịt nướng của Dung Nguyên, quả thực là khó nuốt vô cùng.
Sắc mặt Ernst Wiil vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng lại có chút lúng túng, thứ này đưa cho Dung Nguyên, e là Dung Nguyên cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái. Nhưng dù biết vậy, hắn vẫn nhanh chóng chạy đến nguồn nước rửa sạch mùi trên người, sau đó cầm đồ trở về hang động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.