Kẻ Bệnh Muốn Giết Tôi Mỗi Ngày
Chương 24:
Nguỵ Thừa Trạch
18/05/2024
Hạnh Mính đột nhiên tuyệt vọng, cô không quan tâm đến điện thoại nữa, cô trèo lên, đứng dậy từ bụi cây nóng rực, dẫm lên ngọn lửa dưới lòng bàn chân sắp thiêu đốt cô thành tro, vừa hét tên Nguyên Tuấn, chạy ra khỏi lùm cây.
Đúng lúc này, Hạnh Mính nhìn thấy Nguyên Tuấn Sách đang đợi đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư phía trước, anh mặc đồng phục học sinh, nổi bật dưới ánh đèn lập lòe.
Chẳng biết nổi giận và dũng khí có từ đâu, cô không quan tâm đến vết thương ở mắt cá chân, chạy như điên, bổ nhào vào anh: “Nguyên Tuấn Sách! Nguyên Tuấn Sách! Tớ gọi cậu, sao cậu không để ý đến tớ! Vì sao!”
Cô túm lấy cổ áo chỉnh tề của anh, ngồi trên người anh, nước mắt vô cớ trào ra rơi xuống mặt anh, từng giọt nước mắt tủi thân trào ra ngoài.
“Tớ sợ lắm, tớ gọi cậu nhưng cậu không để ý đến tớ, tớ tưởng cậu bị lửa thiêu, cậu giải thích đi! Tớ thật sự sợ lắm, tớ không sợ ma chứ không phải không sợ lửa, tớ suýt nữa thì bị thiêu chết rồi!”
Đồng phục của cô đã cháy đen sì, ống quần rách rưới, chỉ có cổ là sạch sẽ, cô khóc lóc nức nở, nhắm mắt lại khóc lớn hơn.
Nguyên Tuấn Sách ngơ ngác nhìn cô, sững sờ đến mức không chớp mắt, anh nhìn cô khóc, nước mắt của cô rơi vào mắt anh, anh thậm chí còn không phản ứng.
Hạnh Mính ngồi trên eo anh, dùng hai tay lau nước mắt trên mặt, sống sót sau vụ tan nạn, cô ước gì mình có thể khóc suốt đời, khóc đến khi mất nước, khóc đến khi anh cảm thấy áy náy.
“Cậu nói đi! Cậu giải thích đi, giải thích đi! Tại sao không để ý đến tớ!”
Vừa nói cô vừa đấm vào ngực anh, thấy anh vẫn giữ dáng vẻ đó, cô bóp cổ anh, đẩy anh xuống đất.
“Buông ra.”
Nguyên Tuấn Sách nắm lấy cổ tay của cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, với những đường nước được vẽ bởi nước mắt.
“Hức, tớ không buông! Ai bảo vừa rồi cậu không cứu tớ, lần trước tớ bị ngã trong tiết thể dục cậu cũng không cứu tớ!”
Cô bĩu môi, oán giận chất vấn, áo đồng phục nhăn nhúm, cổ áo mở rộng, cái cổ thon gọn đang nuốt nước miếng, cô khóc quá lớn khiến làn da trắng mịn xuất hiện một lớp hồng nhạt, dưới ánh đèn khiến người ta thấy khát nước.
Nguyên Tuấn Sách vô cảm nhìn cô chằm chằm, đây là lần đầu tiên Hạnh Mính thấy anh nổi giận, hóa ra thằng nhóc này còn biết trừng mắt nhìn người khác.
Cô bắt đầu suy nghĩ xem có phải mình làm quá rồi không, hình như anh không có nghĩa vụ phải cứu cô.
Ngay khi Hạnh Mính chuẩn bị đứng dậy thì cô cảm thấy mình ngồi lên thứ gì đó, tại sao thằng nhóc này mặc đồng phục còn đeo thăt lưng da.
Cúi đầu nhìn xuống, hai chân rộng mở, ngồi giữa háng anh.
Thứ đó…Cứng…
Đôi mắt của Hạnh Mính từ từ mở to, cô đứng dậy nói: “Cậu không biết xấu hổ! Cậu không biết xấu hổ!”
Nguyên Tuấn Sách chống tay đứng dậy, vỗ nhẹ bụi trên khuỷu tay: “Tôi không muốn cứu cậu, có vấn đề gì không? Cho dù cậu ngã chết, bị lửa thiêu chết cũng không liên quan đến tôi, ngược lại, tôi rất muốn nhìn thấy kết quả đó.”
Anh không cười, những lời anh nói giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu Hạnh Mính, vốn đã quen nhìn nụ cười mỉm đó, hiện tại bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt này mới là bản chất đáng sợ của anh, anh không có cảm xúc, thậm chí còn không có trái tim.
“Cậu…” Hạnh Mính cố gắng kiềm chế cảm xúc bi thương, chỉ vào nửa người dưới của anh: “Cậu là tên lừa đảo! Không phải cậu nói mình bị bệnh sao? Bệnh mà vẫn có thể cứng, chỉ cần ai đó ngồi lên người cậu là cậu có thể động dục?”
“Đó là vì vừa rồi cậu không ngừng vặn vẹo trên người tôi.”
Hạnh Mính: “…”
“Ngoài ra tôi chưa từng nói nơi này của tôi bị bệnh.”
Cách đó không xa có tiếng còi báo động, xe cứu hỏa đang tới.
Nguyên Tuấn Sách nhìn cô, khuôn mặt đẫm nước mắt, đứng dưới đèn xanh, vô thức bĩu môi, giống như nụ hoa nở rộ, khiến người ta yêu mến, tóm lại là trông cô mềm mại.
“Bạn Hạnh à, hình như cậu có việc cần giải quyết, tài xế của tôi đến rồi, hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Hạnh Mính ngẩng đầu, phát hiện phía đối diện có một chiếc xe ô tô màu đen dừng ở đó, không biết đã ở đó bao lâu.
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa, quay đầu đi tìm mấy chú lính cứu hỏa, ngọn lửa trong công viên đã tắt, chỉ còn lại một đống cây bị lửa đốt đen sì.
Tài xế mặc vest đen, đeo kính râm che gần hết khuôn mặt, thấy anh lên xe thì quay đầu, nhe răng cười hì hì: “Thần tượng thanh xuân vườn trường của chúng ta về rồi! Vừa rồi tôi nhìn thấy rồi nhé, có một cô gái xinh đẹp, trẻ tuổi đẩy cậu ngã, ngồi trên người cậu, ai u ~ Vận đào hoa vận đào hoa ~ đây có phải nỗi đau tuổi trẻ trong truyền thuyết mà con người phải trải qua không!”
“Câm miệng.”
“Cô gái đó là ai mà dám ngồi lên người cậu vậy? Sao không thấy cậu đốt người ta thành than nhỉ?”
“Tôi nói câm miệng! Lái xe!” Anh trầm giọng gầm lên, khiến mặt đất cũng rung theo.
Người đàn ông sợ đến mức lòi đuôi cáo, ngồi thẳng dậy, nắm chặt vô lăng: “Vâng! Tuân mệnh!”
Ô tô khởi động.
Ánh đèn đường chiếu vào hàng ghế sau, ánh sáng mờ ảo chiếu thẳng vào khuôn mặt của Nguyên Tuấn Sách, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng trong bóng tối của anh.
Tay trái của anh lặng lẽ ấn vào thứ đang đứng thẳng giữa háng, cố gắng ấn thứ này xuống, chỉ là tay ấn xuống cọ xát với nó sẽ chỉ khiến anh cảm thấy thoải mái mà thôi.
Nhắm mắt lại, những gì hiện lên chỉ là cái cổ thiên nga trắng mịn màng, vô cùng xinh đẹp.
Đúng lúc này, Hạnh Mính nhìn thấy Nguyên Tuấn Sách đang đợi đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư phía trước, anh mặc đồng phục học sinh, nổi bật dưới ánh đèn lập lòe.
Chẳng biết nổi giận và dũng khí có từ đâu, cô không quan tâm đến vết thương ở mắt cá chân, chạy như điên, bổ nhào vào anh: “Nguyên Tuấn Sách! Nguyên Tuấn Sách! Tớ gọi cậu, sao cậu không để ý đến tớ! Vì sao!”
Cô túm lấy cổ áo chỉnh tề của anh, ngồi trên người anh, nước mắt vô cớ trào ra rơi xuống mặt anh, từng giọt nước mắt tủi thân trào ra ngoài.
“Tớ sợ lắm, tớ gọi cậu nhưng cậu không để ý đến tớ, tớ tưởng cậu bị lửa thiêu, cậu giải thích đi! Tớ thật sự sợ lắm, tớ không sợ ma chứ không phải không sợ lửa, tớ suýt nữa thì bị thiêu chết rồi!”
Đồng phục của cô đã cháy đen sì, ống quần rách rưới, chỉ có cổ là sạch sẽ, cô khóc lóc nức nở, nhắm mắt lại khóc lớn hơn.
Nguyên Tuấn Sách ngơ ngác nhìn cô, sững sờ đến mức không chớp mắt, anh nhìn cô khóc, nước mắt của cô rơi vào mắt anh, anh thậm chí còn không phản ứng.
Hạnh Mính ngồi trên eo anh, dùng hai tay lau nước mắt trên mặt, sống sót sau vụ tan nạn, cô ước gì mình có thể khóc suốt đời, khóc đến khi mất nước, khóc đến khi anh cảm thấy áy náy.
“Cậu nói đi! Cậu giải thích đi, giải thích đi! Tại sao không để ý đến tớ!”
Vừa nói cô vừa đấm vào ngực anh, thấy anh vẫn giữ dáng vẻ đó, cô bóp cổ anh, đẩy anh xuống đất.
“Buông ra.”
Nguyên Tuấn Sách nắm lấy cổ tay của cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, với những đường nước được vẽ bởi nước mắt.
“Hức, tớ không buông! Ai bảo vừa rồi cậu không cứu tớ, lần trước tớ bị ngã trong tiết thể dục cậu cũng không cứu tớ!”
Cô bĩu môi, oán giận chất vấn, áo đồng phục nhăn nhúm, cổ áo mở rộng, cái cổ thon gọn đang nuốt nước miếng, cô khóc quá lớn khiến làn da trắng mịn xuất hiện một lớp hồng nhạt, dưới ánh đèn khiến người ta thấy khát nước.
Nguyên Tuấn Sách vô cảm nhìn cô chằm chằm, đây là lần đầu tiên Hạnh Mính thấy anh nổi giận, hóa ra thằng nhóc này còn biết trừng mắt nhìn người khác.
Cô bắt đầu suy nghĩ xem có phải mình làm quá rồi không, hình như anh không có nghĩa vụ phải cứu cô.
Ngay khi Hạnh Mính chuẩn bị đứng dậy thì cô cảm thấy mình ngồi lên thứ gì đó, tại sao thằng nhóc này mặc đồng phục còn đeo thăt lưng da.
Cúi đầu nhìn xuống, hai chân rộng mở, ngồi giữa háng anh.
Thứ đó…Cứng…
Đôi mắt của Hạnh Mính từ từ mở to, cô đứng dậy nói: “Cậu không biết xấu hổ! Cậu không biết xấu hổ!”
Nguyên Tuấn Sách chống tay đứng dậy, vỗ nhẹ bụi trên khuỷu tay: “Tôi không muốn cứu cậu, có vấn đề gì không? Cho dù cậu ngã chết, bị lửa thiêu chết cũng không liên quan đến tôi, ngược lại, tôi rất muốn nhìn thấy kết quả đó.”
Anh không cười, những lời anh nói giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu Hạnh Mính, vốn đã quen nhìn nụ cười mỉm đó, hiện tại bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt này mới là bản chất đáng sợ của anh, anh không có cảm xúc, thậm chí còn không có trái tim.
“Cậu…” Hạnh Mính cố gắng kiềm chế cảm xúc bi thương, chỉ vào nửa người dưới của anh: “Cậu là tên lừa đảo! Không phải cậu nói mình bị bệnh sao? Bệnh mà vẫn có thể cứng, chỉ cần ai đó ngồi lên người cậu là cậu có thể động dục?”
“Đó là vì vừa rồi cậu không ngừng vặn vẹo trên người tôi.”
Hạnh Mính: “…”
“Ngoài ra tôi chưa từng nói nơi này của tôi bị bệnh.”
Cách đó không xa có tiếng còi báo động, xe cứu hỏa đang tới.
Nguyên Tuấn Sách nhìn cô, khuôn mặt đẫm nước mắt, đứng dưới đèn xanh, vô thức bĩu môi, giống như nụ hoa nở rộ, khiến người ta yêu mến, tóm lại là trông cô mềm mại.
“Bạn Hạnh à, hình như cậu có việc cần giải quyết, tài xế của tôi đến rồi, hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Hạnh Mính ngẩng đầu, phát hiện phía đối diện có một chiếc xe ô tô màu đen dừng ở đó, không biết đã ở đó bao lâu.
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa, quay đầu đi tìm mấy chú lính cứu hỏa, ngọn lửa trong công viên đã tắt, chỉ còn lại một đống cây bị lửa đốt đen sì.
Tài xế mặc vest đen, đeo kính râm che gần hết khuôn mặt, thấy anh lên xe thì quay đầu, nhe răng cười hì hì: “Thần tượng thanh xuân vườn trường của chúng ta về rồi! Vừa rồi tôi nhìn thấy rồi nhé, có một cô gái xinh đẹp, trẻ tuổi đẩy cậu ngã, ngồi trên người cậu, ai u ~ Vận đào hoa vận đào hoa ~ đây có phải nỗi đau tuổi trẻ trong truyền thuyết mà con người phải trải qua không!”
“Câm miệng.”
“Cô gái đó là ai mà dám ngồi lên người cậu vậy? Sao không thấy cậu đốt người ta thành than nhỉ?”
“Tôi nói câm miệng! Lái xe!” Anh trầm giọng gầm lên, khiến mặt đất cũng rung theo.
Người đàn ông sợ đến mức lòi đuôi cáo, ngồi thẳng dậy, nắm chặt vô lăng: “Vâng! Tuân mệnh!”
Ô tô khởi động.
Ánh đèn đường chiếu vào hàng ghế sau, ánh sáng mờ ảo chiếu thẳng vào khuôn mặt của Nguyên Tuấn Sách, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng trong bóng tối của anh.
Tay trái của anh lặng lẽ ấn vào thứ đang đứng thẳng giữa háng, cố gắng ấn thứ này xuống, chỉ là tay ấn xuống cọ xát với nó sẽ chỉ khiến anh cảm thấy thoải mái mà thôi.
Nhắm mắt lại, những gì hiện lên chỉ là cái cổ thiên nga trắng mịn màng, vô cùng xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.