Kẻ Bệnh Muốn Giết Tôi Mỗi Ngày

Chương 28:

Nguỵ Thừa Trạch

18/05/2024

“Cậu cứng…” Người cứng không phải cô nhưng cô cảm thấy mình nói ra còn xấu hổ hơn anh gấp trăm lần!

“Vì sao lại cứng!” Nguyên Tuấn Sách đè lên người cô, nóng lòng muốn biết đáp án.

“Bởi vì, bởi vì cậu thích tớ!”

Hạnh Mính sắp phát điên rồi, tại sao cô phải tìm lý do giúp anh.

“Thích cậu?” Nguyên Tuấn Sách khó hiểu cau mày: “Thích cậu là có thể cứng sao? Vậy phải làm thế nào để nó không cứng nữa? Có phải chỉ cần không thích cậu là không cứng nữa không!”

Trông cô giống như một con cua hấp, hồng toàn thân từ trên xuống dưới, cổ rụt xuống vì sợ hãi.

“Không thể nào, cậu không học môn sinh học năm cấp hai à, cái này ý à, nhìn những thứ khác cũng có thể cứng…”

“Vậy rốt cuộc phải làm thế nào thì nó mới không cứng!”

“Chỉ cần, cậu vuốt ve nó, hoặc cắm, cắm vào.” Hạnh Mính giơ một ngón tay, chọc xuyên qua cái lỗ hình chữ OK.

“Cắm vào đâu?” Anh giống như một học sinh đang tìm kiếm tri thức, nghiêm túc hỏi bài “giáo viên”.

Hạnh Mính đẩy anh ra, nhưng cô hoàn toàn không động đậy được, Nguyên Tuấn Sách ấn vai cô xuống, khiến cơn đau càng thêm đau: “Cắm vào đâu!”

“Phía dưới, nơi đó, được gọi là tiểu huyệt.”

Lần đầu tiên nói ra lời như vậy, Hạnh Mính cảm thấy miệng mình không còn là của mình nữa.

Nguyên Tuấn Sách theo hướng dẫn của cô, nhìn xuống dưới: “Tiểu huyệt ở chỗ nào? Bạn Hạnh cũng có sao?”

“Tên biến thái, cậu đang đùa tớ đấy à! Muốn giải quyết thì tự mình thủ dâm đi, nếu không thả tớ ra, tớ sẽ báo cáo với giáo viên!”

“Thủ dâm như thế nào, nói cho tôi biết.”

“Cậu điên rồi!” Hạnh Mính gần như hỏng mất, “Cậu dùng tay cầm lấy nó vuốt từ trên xuống dưới không phải được rồi sao? Tại sao lại muốn tớ dạy cậu loại chuyện này? Cậu là đàn ông mà cậu cũng không biết.”

Nguyên Tuấn Sách phớt lờ những giọt nước mắt của cô, Hạnh Mính gấp đến độ dậm chân, cô bị Nguyên Tuấn Sách nắm lấy cổ tay, ấn xuống chỗ cứng đó không một lời giải thích.

“Giúp tôi!” Nguyên Tuấn Sách thở dốc, không cho phản bác, anh nắm tay cô, ấn mạnh hơn.

Đây là lần đầu tiên Hạnh Mính chạm vào vật nam tính của con trai, nó khác xa với những gì cô tưởng tượng, nó to lớn quá mức, giống như một thanh sắt nung, dương vật hình trụ dựng lên một chiếc lều, ngăn cách bởi hai lớp vải mỏng mà vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng đường nét trên đó.

Thật đáng sợ…

Nếu thứ này cắm vào cơ thể sẽ chết mất.



Mấy bộ phim cô xem kích thước cũng không bằng một phần hai, hay đàn ông bình thường nên có kích thước như thế này?

“Khó chịu quá.” Nguyên Tuấn Sách cúi đầu hừ một tiếng, anh ấn tay cô cọ xát hai lần, dục vọng không hề giảm xuống mà còn tăng lên: “Bạn Hạnh à, xin cậu hãy giúp tôi.”

Nguyên Tuấn Sách giống như thật sự không biết phải làm gì, anh sốt ruột đến mức toát mồ hôi, anh nhắm mắt lại, so với đôi mắt đen đáng sợ khi anh nhìn thẳng người khác thì dáng vẻ này có nhiều cảm xúc hơn, tựa như một chàng trai xấu hổ lần đầu khai trai.

Hạnh Mính không cầm được nước mắt.

“Chỉ, chỉ một lần thôi, lần sau cậu phải tự làm.”

Chỉ hy vọng cậu thật sự không biết thủ dâm như thế nào, nếu không Hạnh Mính sẽ cảm thấy mình bị chơi, thằng nhóc này căn bản khiến người khác không đoán được anh đang nghĩ gì.

Cách chiếc quần đồng phục, bàn tay thon dài, mềm mại của cô gái nắm lấy nó, Nguyên Tuấn Sách rên rỉ, Hạnh Mính tưởng mình làm anh đau, vì thế vội vàng buông tay ra.

“Tiếp tục!” Anh gầm nhẹ.

Hai răng nghiến chặt, vật trong tay giống như thứ gì đó bẩn thỉu, mặt Hạnh Mính lộ vẻ kháng cự và chán ghét, cô nắm lấy cây gậy kia, vuốt ve lên xuống không dịu dàng chút nào.

Cô chưa từng làm việc này bao giờ, nhưng sau khi vuốt ve hai lần thì trở nên thành thạo, tốc độ càng lúc càng nhanh, thứ này, ngay cả ngón tay của cô cũng không quấn quanh được, Hạnh Mính nhắm mắt lại, ra sức làm việc, động tác này giống như vai phản diện trong phim điện ảnh cầm dụng cụ đâm người.

Đau tay quá.

Đột nhiên Nguyên Tuấn Sách ấn tay cô, môi bật ra tiếng rên ri: “Ưm ư…Chậm lại.”

Thái độ cầu xin của anh khác một trời một vực so với vừa rồi, Hạnh Mính thấy anh thực sự đáng thương cho nên chậm lại.

Ai ngờ người này càng quá đáng hơn, thậm chí còn cử động hông, chọc tới chọc lui lòng bàn tay cô, Hạnh Mính đã vuốt ve đến mức độ này mà thằng nhóc này vẫn còn động dục chưa được thõa mãn!

“A, cậu…”

“Không đủ, khó chịu quá, bạn Hạnh, tôi khó chịu quá, cậu giúp tôi nhanh lên, tôi phải làm gì thì mới dễ chịu, làm ơn.”

Lúc này Hạnh Mính trở thành vị cứu tinh của anh, Nguyên Tuấn Sách tựa đầu vào vai cô, tóc cọ qua vừa ngứa vừa đau.

“Tớ biết rồi, cậu đừng nhúc nhích! Để tớ giúp cậu.”

Hạnh Mính dừng lại một lúc, hông anh liền bắt đầu di chuyển, mặc dù không biết phải làm như thế nào nhưng cơ thể vẫn giữ được xung lực tình dục ban đầu khi giao phối.

“Ư, nhanh lên! Mau xoa đi, khó chịu quá.” Nguyên Tuấn Sách dùng hai tay ôm lấy bả vai của cô, cầu xin cô.

Hạnh Mính dứt khoát kéo quần của anh xuống, phải tốn rất nhiều sức mới kéo được cái quần tam giác màu đen.

Khoảnh khắc thứ đó bật ra, Hạnh Mính kinh hãi mở to mắt, nhìn chằm chằm “con quái vật” này.



Khối hình trụ màu nâu được bao phủ bởi chi chít gân xanh, đang giương cung bạt kiếm.

Ngược lại, quy đầu có màu sắc tương phản không phù hợp với hình dạng của nó, có màu hồng nhạt, mịn màng, tròn trịa, thậm chí còn có một lỗ nhỏ ở mã mắt, trông thật non nớt, đáng yêu.

Quái vật run rẩy chảy ra một ít chất lỏng màu trắng từ lỗ nhỏ, trông càng gợi tình hơn.

Hạnh Mính ngừng thở, ghét bỏ nắm lấy cự vật đáng sợ, nắm chặt trong lòng bàn tay rồi đưa lên đưa xuống.

Thứ này nóng đến mức bàn tay của cô nhanh chóng bị thiêu cháy, nhưng cô lại cảm thấy tò mò, phía dưới của anh sạch sẽ không có lông mu, sao một người đàn ông có thể giữ nó sạch sẽ đến vậy?

Ngay cả những bộ phim cô xem thì mấy người đàn ông trải qua trận chiến đều có bộ lông mu bẩn thỉu, đen và cứng.

Mặc dù không thích thứ này nhưng nhìn nó sạch sẽ trông cũng không đến nỗi khó chịu quá.

“Ư, bạn Hạnh, bạn Hạnh, ưm…”

Tiếng rên rỉ gợi cảm truyền đến từ trên đỉnh đầu, hơi thở nóng hổi thổi bay những sợi tóc trên trán, cô không nhịn được muốn nhìn biểu cảm của anh.

Hạnh Mính ngẩng đầu, dường như nhìn thấy một đại dương bao la trong con ngươi của anh, đôi mắt dịu dàng trong sáng, dịu dàng như nước.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp, câu hồn như vậy, chắc là do khóe mắt hơi đỏ, Hạnh Mính cảm thấy dáng vẻ hiện tại của anh đẹp đến mức không gì sánh bằng, đẹp đến mức hư ảo.

Sâu trong đáy mắt có dục vọng không thể lay động, tình yêu bồng bột tràn ngập sự quyết tâm, trong lúc cô sững sờ, Nguyễn Tuấn Sách đẩy hông nhanh hơn, ngay cả khoảnh khắc không chịu nổi nữa, rơi nước mắt.

Anh hưng phấn nhắm mắt lại, toàn thân không còn run nữa, một dòng chất lỏng đục màu trắng tanh tưởi bắn ra, bắn khắp bụng, móng tay, áo khoác đồng phục của cô, tinh dịch đặc quánh như sữa chua vẫn đang chảy, nhỏ giọt xuống dưới.

Đây là lần đầu tiên anh xuất tinh, rất nhiều.

Hạnh Mính thẹn quá hóa giận hét lên, cô còn chưa tính sổ với anh thì đã nhìn thấy biểu cảm khó tin trên khuôn mặt anh với những giọt nước mắt treo trên mặt.

“Cậu! Cậu bắn lên người tớ, cậu còn dám khóc! Tớ còn chưa khóc đâu đấy.”

Lúc này Nguyên Tuấn Sách mới phản ứng lại, anh lau sạch nước mắt trên mặt, giơ tay nhìn vết ướt trên mu bàn tay, tựa hồ không hiểu vì sao mình lại khóc.

Khả năng.

Quá sướng.

Nguyên Tuấn Sách hồi tưởng lại khoái cảm vừa rồi, quả thực anh chưa từng trải qua cảm giác như vậy bao giờ.

Điều này cực kỳ giống với những gì Hạnh Mính nói với anh.

Đúng, cái này được gọi là…Ham muốn chưa được thoả mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kẻ Bệnh Muốn Giết Tôi Mỗi Ngày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook