Kẻ Bệnh Muốn Giết Tôi Mỗi Ngày
Chương 3:
Nguỵ Thừa Trạch
25/04/2024
“Không phải cậu nói bảo bình an sao, tôi chưa từng gặp qua loại đồ vật này, ở trên mạng có nhìn thấy, cậu cho tôi một cái, tôi cho cậu hai khối được không?" Hắn so ra, run run ngón tay.Hạnh Mính hừ hừ: “Tôi mới không cần.”
"Cái kia rất đáng giá sao? Giá trị nhiều ít, tôi trả cậu 10 khối là được rồi"
Tuy rằng không đáng giá tiền, vẫn là Hạnh Mính chính mình tự làm nhưng cô không muốn vì mấy đồng tiền, tùy tiện đem đồ vật này bán đi ít nhất để lại trên người cô cũng bảo vệ bình an.
Vu Tề đi một đoạn đường với cô, nói nàng keo kiệt, Hạnh Mính nghe đến lỗ tai mọc kén, thẳng đến chuông đi học vang lên.
"Như vậy thì cuối tuần học toán tôi đại phát từ bị làm cho cậu hai cái"
Thể dục khóa vẫn là chạy bộ 800 mét, làm xong vận động nóng người, xếp thành tổ nhỏ mỗi đội chạy, Hạnh Mính mười ngón giao nhau duỗi cánh tay xuống, vận động xoay mắt cá chân, vặn vẹo cổ.
Một bên Lộ Điệp cầm nước khoáng đảm đương đội cổ động viên, một tay một cái giơ lên hô to:
“Cố lên, cố lên, Hạnh Mính, cố lên.”
Thân hình mũm mĩm quả thực muốn nhảy bay tới, Hạnh Mính cười, nghe được âm thanh chuẩn bị, lập tức điều chỉnh tư thế
Phanh!
Giây tiếp theo tiếng súng vang lên, cô lao ra như bay, giày thể thao trên mặt đất tạo ra dấu vết, vứt xa nữ sinh cùng chạy 10 mét.
Đồ thể dục màu hồng và trắng, ở không trung xẹt qua một bạch tuyến không rõ, sức bật tốc độ kinh người, đầu tóc bị gió thổi tán loạn, thành một đầu tóc dựng thẳng tắp, áo chạy vội hướng lên trên nhếch lên, lộ ra một đoạn eo bụng trắng nõn.
Lộ Điệp huýt sáo nhảy lên.
Nam sinh xung quanh quan sát đến ngây người nhìn người nơi xa, vô luận xem bao nhiêu lần đều kính nể tốc độ của cô.
“Hai phút 56 giây.” Giáo viên thể dục ấn xuống tính thời gian, lộ ra vừa lòng mỉm cười: “Có thể, so lần trước còn nhanh hơn một giây, đúng là học sinh tôi dạy"
"Có phải dưới giày cô ấy ẩn giấu thứ gì không!!" Tần Nhạc Chí nhìn chằm chằm giày thể thao của cô, thành tích này đến nam sinh cũng không đạt được.
Hạnh Mính chống đầu gối mồm há to thở dốc, mồ hôi từ thái dương trượt xuống dưới, hoàn toàn tiến vào cổ áo trắng nõn, ánh mắt đều không keo kiệt nhìn hắn một cái nói:
"Cút đi"
“Tần Nhạc Chí, đừng có mà không đạt được liền chửi bới, có bản lĩnh thì em chạy xem có thành tích như thế này không, em nên nghĩ làm thế nào để đuổi theo người khác chứ không phải trào phúng người khác.”
"Cái kia rất đáng giá sao? Giá trị nhiều ít, tôi trả cậu 10 khối là được rồi"
Tuy rằng không đáng giá tiền, vẫn là Hạnh Mính chính mình tự làm nhưng cô không muốn vì mấy đồng tiền, tùy tiện đem đồ vật này bán đi ít nhất để lại trên người cô cũng bảo vệ bình an.
Vu Tề đi một đoạn đường với cô, nói nàng keo kiệt, Hạnh Mính nghe đến lỗ tai mọc kén, thẳng đến chuông đi học vang lên.
"Như vậy thì cuối tuần học toán tôi đại phát từ bị làm cho cậu hai cái"
Thể dục khóa vẫn là chạy bộ 800 mét, làm xong vận động nóng người, xếp thành tổ nhỏ mỗi đội chạy, Hạnh Mính mười ngón giao nhau duỗi cánh tay xuống, vận động xoay mắt cá chân, vặn vẹo cổ.
Một bên Lộ Điệp cầm nước khoáng đảm đương đội cổ động viên, một tay một cái giơ lên hô to:
“Cố lên, cố lên, Hạnh Mính, cố lên.”
Thân hình mũm mĩm quả thực muốn nhảy bay tới, Hạnh Mính cười, nghe được âm thanh chuẩn bị, lập tức điều chỉnh tư thế
Phanh!
Giây tiếp theo tiếng súng vang lên, cô lao ra như bay, giày thể thao trên mặt đất tạo ra dấu vết, vứt xa nữ sinh cùng chạy 10 mét.
Đồ thể dục màu hồng và trắng, ở không trung xẹt qua một bạch tuyến không rõ, sức bật tốc độ kinh người, đầu tóc bị gió thổi tán loạn, thành một đầu tóc dựng thẳng tắp, áo chạy vội hướng lên trên nhếch lên, lộ ra một đoạn eo bụng trắng nõn.
Lộ Điệp huýt sáo nhảy lên.
Nam sinh xung quanh quan sát đến ngây người nhìn người nơi xa, vô luận xem bao nhiêu lần đều kính nể tốc độ của cô.
“Hai phút 56 giây.” Giáo viên thể dục ấn xuống tính thời gian, lộ ra vừa lòng mỉm cười: “Có thể, so lần trước còn nhanh hơn một giây, đúng là học sinh tôi dạy"
"Có phải dưới giày cô ấy ẩn giấu thứ gì không!!" Tần Nhạc Chí nhìn chằm chằm giày thể thao của cô, thành tích này đến nam sinh cũng không đạt được.
Hạnh Mính chống đầu gối mồm há to thở dốc, mồ hôi từ thái dương trượt xuống dưới, hoàn toàn tiến vào cổ áo trắng nõn, ánh mắt đều không keo kiệt nhìn hắn một cái nói:
"Cút đi"
“Tần Nhạc Chí, đừng có mà không đạt được liền chửi bới, có bản lĩnh thì em chạy xem có thành tích như thế này không, em nên nghĩ làm thế nào để đuổi theo người khác chứ không phải trào phúng người khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.