Chương 13: Hôn lễ màu máu (5)
Dực Tô Thức Quỷ
04/09/2017
*Nước mắt xuất phát từ nội tâm hay chỉ là ngụy trang?*
Vấn đề của Mộc Cửu khiến mọi người có mặt rơi vào im lặng trong chốc lát, Lam Tiểu Nhã mở miệng trước: “Vậy phải nghiên cứu kỹ mới được.”
Triệu Cường nghe xong, cảm thấy cả người khó chịu, nhìn thể thối rửa kia, lắc đầu nói: “Em không muốn biết đáp án.”
“Nhưng đây là vấn đề quan trọng, Tiểu Nhã, cô xử lý xong mấy con côn trùng này thì đưa thi thể về đi.” Tần Uyên nói, sau đó nhìn về phía Triệu Cường: “Triệu Cường, cậu cũng đi giúp một tay đi.”
Đột nhiên bị điểm danh, khiến Triệu Cường giật mình, hai mắt trợn to chỉ vào mình: “Em? Sao lại là em?”
Lam Tiểu Nhã vỗ vỗ bả vai cậu: “Ở chung lâu với bọn trùng, cậu sẽ có tình cảm với chúng.”
Bộ dạng Triệu Cường như muốn khóc: “Nhưng em lại không muốn có tình cảm với bọn chúng.”
Ở trong phòng nghỉ, Hồng Mai đang hỏi thăm tình hình của chú rể, Tần Uyên và Mộc Cửu gõ cửa đi vào, Tưởng Kim Ký ngồi ở trên ghế, cúi người, sắc mặt bi thương.
Tần Uyên gật đầu với Hồng Mai sau đó nói với Tưởng Kim Ký: “Anh Tưởng, xin hãy nén bi thương, chúng tôi đã xác nhận tên tuổi của người đàn ông trong hội trường tiệc cưới rồi, người đó là bạn thân của anh, Tạ Thanh.”
Tưởng Kim Ký khó tin, ngẩng đầu nhìn Tần Uyên: “Hả? Cái gì? Anh nói là Tạ Thanh? Tạ Thanh đã chết? Điều này sao có thể?”
Tần Uyên không hỏi tiếp, chờ trong chốc lát, để tâm tình anh ta ổn định hơn, mới mở miệng: “Anh đã mấy ngày không liên lạc với anh ta rồi?”
Nhưng Tưởng Kim Ký vẫn chưa phục hồi tinh thần trong nỗi khiếp sợ mất bạn, anh ta lẩm bẩm: “Không! Không!’
“Anh Tưởng?”
“Hả?” Tưởng Kim Ký giống như tỉnh mộng, ngẩng đầu lên nhìn Tần Uyên.
Tần Uyên lại lặp lại câu hỏi: “Anh đã mấy ngày không liên lạc với anh ta rồi?”
Tưởng Kim Ký tựa hồ lúc này mới nghe thấy, toàn thân anh ta run rẩy ngay cả giọng nói cũng phát run: “Không, không sai, cậu ấy chết khi nào?”
Tần Uyên nói sự thật với anh ta: “Ba ngày trước, nguyên nhân tử vong vẫn chưa được làm rõ.’
“Ba ngày…?” Tưởng Kim Ký cúi đầu nhìn tay mình.
Tần Uyên tiếp tục hỏi: “Tạ Thanh là bạn của anh với vợ anh sao?’
“Không phải, cậu ấy là bạn thời đại học của tôi.” Tưởng Kim Ký cúi đầu khiến người khác không nhìn rõ nét mặt anh ta.
“Tạ Thanh với vợ anh bình thường có lỗi với người nào không?”
“Không có, không có, tuyệt đối không có!” Tưởng Kim Ký kiên quyết lắc đầu.
Tần Uyên nhìn anh ta, hỏi tiếp: “Chúng tôi phát hiện chỗ đứng trên bục của hai người có vẽ ký hiệu, là ai vẽ vậy?”
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Tần Uyên: “Là tôi, tôi muốn hai vị trí được cân đối, vì tôi mắc chứng cưỡng ép.”
Mặc dù vẽ ký hiệu trên ấy cũng hơi kì lạ, nhưng lý do anh ta giải thích cũng tương đối hợp lý, e rằng dự tính ban đầu chỉ muốn đạt được kết quả hoàn mỹ mà thôi.
“Người nào đứng ở vị trí nào trên ký hiệu là do hai người đã thương lượng trước hay là tùy ý?”
“Chúng tôi đã bàn, tôi đứng ở bên trái, cô ấy đứng ở bên phải, có phải nếu tôi đứng ở bên phải thì người chết là tôi không?”
Mộc Cửu lúc này mới mở miệng: “Đúng vậy.”
Tưởng Kim Ký hồi hộp nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt trắng nhợt hơn trước, nắm chặt hai tay, hơi bức rức.
Mộc Cửu lại mở miệng: “Anh rất sợ sao?”
Giọng điệu khiến Tưởng Kim Ký sửng sờ, anh ta ngẩng đầu nhìn Mộc Cửu mặc lễ phục đang đứng bên cạnh Tần Uyên: “Cái gì?”
Mộc Cửu mặt không đổi sắc nhìn vẻ bức rức của anh ta: “Anh trông có vẻ rất sợ, có hai người chết, một người là cô dâu của anh, một người là bạn thân của anh, nhưng nỗi sợ của anh lại lấn áp nỗi bi thương, sao vậy?”
Nhìn đôi mắt đen thẫm ấy, dường như cái gì cũng bị nhìn thấu, Tưởng Kim Ký lắp bắp nói: “Tôi, người bên cạnh tôi đều chết hết rồi, tôi, tôi đương nhiên phải khẩn trương rồi.”
Mộc Cửu gật đầu: “À.”
“Cô à là có ý gì?”
Mộc Cửu chớp mắt, rồi nói: “Anh nói rất có lý.’
“...”
Sau đó, Mộc Cửu không hề lên tiếng nữa, Tần Uyên biết Mộc Cửu không muốn hỏi nữa.
Tần Uyên liền mở miệng hỏi: “Anh Tưởng, lần cuối cùng anh gặp Tạ Thanh hay lần cuối anh gọi điện thoại cho anh ta là khi nào?’
“Bốn ngày trước, chính là ở đây. Hôm sau tôi không liên lạc được với cậu ấy. Chuyện đó, đồng chí cảnh sát, những chuyện tôi biết tôi đã nói với các anh rồi, có thể đi được chứ? Tôi còn muốn thăm bố mẹ vợ tôi, bọn họ chắc chắn rất đau khổ.”
Tưởng Kim Ký rời khỏi đây, Hồng Mai nhìn bản ghi chép: “Không moi được từ miệng anh ta bất cứ manh mối có giá trị nào, hắn và nạn nhân quen nhau trên mạng, yêu đương nửa năm rồi nhanh chóng kết hôn, mấy hôm nay cũng không gặp chuyện kì quái gì.”
Mộc Cửu ngáp một cái rồi nói: “Bởi vì anh ta che giấu rất nhiều chuyện.”
Hồng Mai nhìn Mộc Cửu: “Che giấu ư? Tiểu Cửu, em cảm thấy anh ta bị tình nghi giết người?”
“Có, nhưng hiện tại có phải anh ta giết hay không em chưa thể xác định, chỉ có điều..” Mộc Cửu nói bằng giọng bình tĩnh: “Anh ta không thoát khỏi quan hệ với vụ án này đâu, anh ta không phải người tham dự thì chính là người bị hại kế tiếp.”
Tần Uyên: “Vì vậy, chúng ta nhất định tìm ra được điều anh ta muốn giấu giếm là gì, cần phái người đi theo anh ta.”
Mà Đường Dật với Trần Mặc điều ra vụ bánh kem cũng có phát hiện mới.
Đường Dật nói: “Đội trưởng, chúng tôi đã đến cửa hàng bánh kem và phát hiện một manh mối rất quan trọng.”
“Là gì?”
“Bánh kem Tiểu Nhã đặt với bánh kem Tưởng Kim Ký đặt giống y như đúc.” Trần Mặc đưa hình ảnh bánh kem và danh sách cho Tần Uyên xem, quả nhiên người đăng ký phía trên là cùng một người.
Hồng Mai nhìn xong rất kinh ngạc: “Sao có sự giống nhau như vậy? Chẳng lẽ là trùng hợp?”
Đường Dật gật đầu: “Không sai, bề ngoài hai chiếc bánh này rất giống nhau, là mẫu đặc sắc của cửa hàng bọn họ, khi hai chiếc bánh được cùng mang đến một chỗ trong ngày hôm nay. Tôi cảm thấy có thể chiếc bánh trong hôn lễ của chị Tiểu Nhã chính là chiếc dành cho hôn lễ của Tưởng Kim Ký.”
“Thì ra là vậy.”
Tần Uyên quay đầu nhìn hội trường hôn lễ hỗn loạn ở phía sau: “Nếu như cái bánh kem này thật sự do hung thủ chuẩn bị cho Tưởng Kim Ký, bánh kem có giấu bàn tay giả, cô dâu bị mũi tên đâm chết, thi thể của phù rể bị đặt trong đống côn trùng, hung thủ đang muốn phơi bày cái gì?”
**
Từ trung tâm hôn lễ đi ra, Tưởng Kim Ký dừng lại ở giao lộ, bắt một chiếc taxi, rồi ngồi vào ghế sau.
Tài xế quay đầu nhìn anh ta: “Tiên sinh, muốn đi đâu?”
Tưởng Kim Ký nói địa chỉ rồi nói: “Bác tài, thật ngại quá, có khăn giấy không?’
“Có.” Tài xế taxi lấy một gói khăn giấy đưa cho anh.
Tưởng Kim Ký nói cám ơn, sau đó rút một miếng khăn giấy, tháo mắt kính xuống, lau lệ ở khóe mắt, rồi trả gói khăn giấy lại cho tài xế.
Tài xế liếc nhìn cách ăn mặc của anh ta, hình như vừa mới tham dự hôn lễ, bèn hỏi: “Tiên sinh, anh mới trong đám cưới đi ra à? Ở đó xảy ra chuyện gì thế? Tôi thấy có nhiều cảnh sát.”
“Đã xảy ra hung án, chết hai người, một trong số đó là cô dâu.” Phảng phất như người qua đường, hắn bình thản kể lại câu chuyện.
“Thật thảm quá, hôn lễ đang tốt đẹp lại biến thành tang lễ, chú rể của cô dâu chắc khó chịu lắm.”
Tưởng Kim Ký cảm thán lắc đầu: “Không sao.”
Vấn đề của Mộc Cửu khiến mọi người có mặt rơi vào im lặng trong chốc lát, Lam Tiểu Nhã mở miệng trước: “Vậy phải nghiên cứu kỹ mới được.”
Triệu Cường nghe xong, cảm thấy cả người khó chịu, nhìn thể thối rửa kia, lắc đầu nói: “Em không muốn biết đáp án.”
“Nhưng đây là vấn đề quan trọng, Tiểu Nhã, cô xử lý xong mấy con côn trùng này thì đưa thi thể về đi.” Tần Uyên nói, sau đó nhìn về phía Triệu Cường: “Triệu Cường, cậu cũng đi giúp một tay đi.”
Đột nhiên bị điểm danh, khiến Triệu Cường giật mình, hai mắt trợn to chỉ vào mình: “Em? Sao lại là em?”
Lam Tiểu Nhã vỗ vỗ bả vai cậu: “Ở chung lâu với bọn trùng, cậu sẽ có tình cảm với chúng.”
Bộ dạng Triệu Cường như muốn khóc: “Nhưng em lại không muốn có tình cảm với bọn chúng.”
Ở trong phòng nghỉ, Hồng Mai đang hỏi thăm tình hình của chú rể, Tần Uyên và Mộc Cửu gõ cửa đi vào, Tưởng Kim Ký ngồi ở trên ghế, cúi người, sắc mặt bi thương.
Tần Uyên gật đầu với Hồng Mai sau đó nói với Tưởng Kim Ký: “Anh Tưởng, xin hãy nén bi thương, chúng tôi đã xác nhận tên tuổi của người đàn ông trong hội trường tiệc cưới rồi, người đó là bạn thân của anh, Tạ Thanh.”
Tưởng Kim Ký khó tin, ngẩng đầu nhìn Tần Uyên: “Hả? Cái gì? Anh nói là Tạ Thanh? Tạ Thanh đã chết? Điều này sao có thể?”
Tần Uyên không hỏi tiếp, chờ trong chốc lát, để tâm tình anh ta ổn định hơn, mới mở miệng: “Anh đã mấy ngày không liên lạc với anh ta rồi?”
Nhưng Tưởng Kim Ký vẫn chưa phục hồi tinh thần trong nỗi khiếp sợ mất bạn, anh ta lẩm bẩm: “Không! Không!’
“Anh Tưởng?”
“Hả?” Tưởng Kim Ký giống như tỉnh mộng, ngẩng đầu lên nhìn Tần Uyên.
Tần Uyên lại lặp lại câu hỏi: “Anh đã mấy ngày không liên lạc với anh ta rồi?”
Tưởng Kim Ký tựa hồ lúc này mới nghe thấy, toàn thân anh ta run rẩy ngay cả giọng nói cũng phát run: “Không, không sai, cậu ấy chết khi nào?”
Tần Uyên nói sự thật với anh ta: “Ba ngày trước, nguyên nhân tử vong vẫn chưa được làm rõ.’
“Ba ngày…?” Tưởng Kim Ký cúi đầu nhìn tay mình.
Tần Uyên tiếp tục hỏi: “Tạ Thanh là bạn của anh với vợ anh sao?’
“Không phải, cậu ấy là bạn thời đại học của tôi.” Tưởng Kim Ký cúi đầu khiến người khác không nhìn rõ nét mặt anh ta.
“Tạ Thanh với vợ anh bình thường có lỗi với người nào không?”
“Không có, không có, tuyệt đối không có!” Tưởng Kim Ký kiên quyết lắc đầu.
Tần Uyên nhìn anh ta, hỏi tiếp: “Chúng tôi phát hiện chỗ đứng trên bục của hai người có vẽ ký hiệu, là ai vẽ vậy?”
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Tần Uyên: “Là tôi, tôi muốn hai vị trí được cân đối, vì tôi mắc chứng cưỡng ép.”
Mặc dù vẽ ký hiệu trên ấy cũng hơi kì lạ, nhưng lý do anh ta giải thích cũng tương đối hợp lý, e rằng dự tính ban đầu chỉ muốn đạt được kết quả hoàn mỹ mà thôi.
“Người nào đứng ở vị trí nào trên ký hiệu là do hai người đã thương lượng trước hay là tùy ý?”
“Chúng tôi đã bàn, tôi đứng ở bên trái, cô ấy đứng ở bên phải, có phải nếu tôi đứng ở bên phải thì người chết là tôi không?”
Mộc Cửu lúc này mới mở miệng: “Đúng vậy.”
Tưởng Kim Ký hồi hộp nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt trắng nhợt hơn trước, nắm chặt hai tay, hơi bức rức.
Mộc Cửu lại mở miệng: “Anh rất sợ sao?”
Giọng điệu khiến Tưởng Kim Ký sửng sờ, anh ta ngẩng đầu nhìn Mộc Cửu mặc lễ phục đang đứng bên cạnh Tần Uyên: “Cái gì?”
Mộc Cửu mặt không đổi sắc nhìn vẻ bức rức của anh ta: “Anh trông có vẻ rất sợ, có hai người chết, một người là cô dâu của anh, một người là bạn thân của anh, nhưng nỗi sợ của anh lại lấn áp nỗi bi thương, sao vậy?”
Nhìn đôi mắt đen thẫm ấy, dường như cái gì cũng bị nhìn thấu, Tưởng Kim Ký lắp bắp nói: “Tôi, người bên cạnh tôi đều chết hết rồi, tôi, tôi đương nhiên phải khẩn trương rồi.”
Mộc Cửu gật đầu: “À.”
“Cô à là có ý gì?”
Mộc Cửu chớp mắt, rồi nói: “Anh nói rất có lý.’
“...”
Sau đó, Mộc Cửu không hề lên tiếng nữa, Tần Uyên biết Mộc Cửu không muốn hỏi nữa.
Tần Uyên liền mở miệng hỏi: “Anh Tưởng, lần cuối cùng anh gặp Tạ Thanh hay lần cuối anh gọi điện thoại cho anh ta là khi nào?’
“Bốn ngày trước, chính là ở đây. Hôm sau tôi không liên lạc được với cậu ấy. Chuyện đó, đồng chí cảnh sát, những chuyện tôi biết tôi đã nói với các anh rồi, có thể đi được chứ? Tôi còn muốn thăm bố mẹ vợ tôi, bọn họ chắc chắn rất đau khổ.”
Tưởng Kim Ký rời khỏi đây, Hồng Mai nhìn bản ghi chép: “Không moi được từ miệng anh ta bất cứ manh mối có giá trị nào, hắn và nạn nhân quen nhau trên mạng, yêu đương nửa năm rồi nhanh chóng kết hôn, mấy hôm nay cũng không gặp chuyện kì quái gì.”
Mộc Cửu ngáp một cái rồi nói: “Bởi vì anh ta che giấu rất nhiều chuyện.”
Hồng Mai nhìn Mộc Cửu: “Che giấu ư? Tiểu Cửu, em cảm thấy anh ta bị tình nghi giết người?”
“Có, nhưng hiện tại có phải anh ta giết hay không em chưa thể xác định, chỉ có điều..” Mộc Cửu nói bằng giọng bình tĩnh: “Anh ta không thoát khỏi quan hệ với vụ án này đâu, anh ta không phải người tham dự thì chính là người bị hại kế tiếp.”
Tần Uyên: “Vì vậy, chúng ta nhất định tìm ra được điều anh ta muốn giấu giếm là gì, cần phái người đi theo anh ta.”
Mà Đường Dật với Trần Mặc điều ra vụ bánh kem cũng có phát hiện mới.
Đường Dật nói: “Đội trưởng, chúng tôi đã đến cửa hàng bánh kem và phát hiện một manh mối rất quan trọng.”
“Là gì?”
“Bánh kem Tiểu Nhã đặt với bánh kem Tưởng Kim Ký đặt giống y như đúc.” Trần Mặc đưa hình ảnh bánh kem và danh sách cho Tần Uyên xem, quả nhiên người đăng ký phía trên là cùng một người.
Hồng Mai nhìn xong rất kinh ngạc: “Sao có sự giống nhau như vậy? Chẳng lẽ là trùng hợp?”
Đường Dật gật đầu: “Không sai, bề ngoài hai chiếc bánh này rất giống nhau, là mẫu đặc sắc của cửa hàng bọn họ, khi hai chiếc bánh được cùng mang đến một chỗ trong ngày hôm nay. Tôi cảm thấy có thể chiếc bánh trong hôn lễ của chị Tiểu Nhã chính là chiếc dành cho hôn lễ của Tưởng Kim Ký.”
“Thì ra là vậy.”
Tần Uyên quay đầu nhìn hội trường hôn lễ hỗn loạn ở phía sau: “Nếu như cái bánh kem này thật sự do hung thủ chuẩn bị cho Tưởng Kim Ký, bánh kem có giấu bàn tay giả, cô dâu bị mũi tên đâm chết, thi thể của phù rể bị đặt trong đống côn trùng, hung thủ đang muốn phơi bày cái gì?”
**
Từ trung tâm hôn lễ đi ra, Tưởng Kim Ký dừng lại ở giao lộ, bắt một chiếc taxi, rồi ngồi vào ghế sau.
Tài xế quay đầu nhìn anh ta: “Tiên sinh, muốn đi đâu?”
Tưởng Kim Ký nói địa chỉ rồi nói: “Bác tài, thật ngại quá, có khăn giấy không?’
“Có.” Tài xế taxi lấy một gói khăn giấy đưa cho anh.
Tưởng Kim Ký nói cám ơn, sau đó rút một miếng khăn giấy, tháo mắt kính xuống, lau lệ ở khóe mắt, rồi trả gói khăn giấy lại cho tài xế.
Tài xế liếc nhìn cách ăn mặc của anh ta, hình như vừa mới tham dự hôn lễ, bèn hỏi: “Tiên sinh, anh mới trong đám cưới đi ra à? Ở đó xảy ra chuyện gì thế? Tôi thấy có nhiều cảnh sát.”
“Đã xảy ra hung án, chết hai người, một trong số đó là cô dâu.” Phảng phất như người qua đường, hắn bình thản kể lại câu chuyện.
“Thật thảm quá, hôn lễ đang tốt đẹp lại biến thành tang lễ, chú rể của cô dâu chắc khó chịu lắm.”
Tưởng Kim Ký cảm thán lắc đầu: “Không sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.