Chương 113: Ác linh thứ ba
Gernouva Vicious
26/02/2022
Chương 113: Ác linh thứ ba
Biệt thự nhà Seichi, vài tiếng sau đó.
Seichi âm trầm ngồi trên sân thượng.
“Bảng trạng thái:
- Tên: Seichi Yamato.
- Nghề nghiệp: học sinh trung học
- Chức vụ: chưa có
- Danh hiệu: Truyền nhân của vua Arthur.
- Cấp độ 52
- Sức mạnh: 340
- Trí lực: 210
- Nhanh nhẹn: 270
- Thể lực: 330
- Kỹ năng:
1. Linh Cảm, cấp 1.
2. Trị liệu cấp tốc, cấp 1.
3. Gia tốc, cấp 1.
4. Vùng đất của Hoàng đế, cấp 1.
5. Kẻ thống trị bóng tối, cấp 1.
6. Chiến thần hủy diệt Icarus.
- Mở rộng...”
Seichi nhíu mày.
“Tại sao phía sau kỹ năng lại hiện lên cấp độ?”
“Chủ nhân cứ 100 cấp sẽ nhận được 2xp, dùng để thăng cấp kỹ năng. Kỹ năng hiện tại của chủ nhân chỉ là kỹ năng sơ cấp, càng nâng lên cấp cao, kỹ năng sẽ càng mạnh” hệ thống giải thích.
“Vậy sao Chiến thần Icarus lại không hề hiện cấp độ?”
“Chiến thần hủy diệt Icarus là một loại kỹ năng đặc biệt, không thể thăng cấp”
“Ây dà, sao ta cứ cảm thấy mọi chuyện đang trở nên dễ dàng vậy nhỉ?”
“Ý chủ nhân là sao?” hệ thống hỏi.
“Nếu như ta sử dụng Chiến thần Icarus để tiêu diệt ác linh, chẳng phải là rất dễ dàng hay sao?”
“.....” hệ thống.
“Tuy thời gian hồi chiêu khá lâu, nhưng nếu chịu khó đợi thì chỉ cần một tuần nữa, ta có thể phá hủy ba viên Ma hạch cuối cùng rồi”
“Đó là hiển nhiên. Chiến thần hủy diệt Icarus phải nói là rất mạnh, rất bá đạo. Dùng nó để tiêu diệt ác linh là rất dễ dàng. Nhưng mà...”
“Nhưng sao?” Seichi nhíu mày hỏi.
“Nó vẫn có một nhược điểm”
“Nhược điểm?”
Seichi ngốc trệ
“Trong phần mô tả kỹ năng làm gì có dòng nhược điểm?”
“Là trạng thái ẩn, phần này sẽ không liệt kê trong phần mô tả kỹ năng. Chỉ khi sử dụng kỹ năng mới có thể biết được” hệ thống giải thích.
“Vậy nhược điểm của Icarus là gì?”
“Nhược điểm của kỹ năng này chính là dùng điểm tiềm năng để hiến tế”
“Là...?”
“Lần đầu chủ nhân chuyển sang trạng thái chiến thần Icarus, đã sử dụng 4 điểm tiềm năng để thi triển, 4 điểm ấy chia đều cho bốn loại tiềm năng.
Nếu lần sau chủ nhân sử dụng trạng thái chiến thần, bốn loại tiềm năng của chủ nhân sẽ bị giảm 10 điểm mỗi loại, nghĩa là phải tốn 40 điểm tiềm năng để hiến tế.
Và lần thứ 3 sử dụng sẽ phải cần 400 điểm để hiến tế” hệ thống giải thích.
“Có nghĩa là mỗi lần sử dụng kỹ năng đó thì chỉ số của ta sẽ giảm xuống sao?”
“Đúng là vậy. Lần sau sẽ tốn gấp 10 lần lần trước”
Seichi khóe miệng co giật.
Chiến thần hủy diệt Icarus quá mạnh, nhưng không thể dùng bừa bãi được.
Nếu không phải cận kề cái chết, tốt nhất không nên dùng đến.
Dùng nhiều quá sớm muộn cũng thành phế vật.
Đây quả đúng là một con dao hai lưỡi mà.
Seichi thở dài một cái.
Cậu là muốn kết thúc sớm mọi chuyện, nhanh chóng đi cứu Liễu Doanh.
Ở thế giới này cũng gần hai tuần, mục tiêu thì vẫn chưa đạt được tới một nữa.
Cậu vẫn còn cách mảnh ký ức kia tận 3 viên Ma hạch.
Muốn đẩy nhanh tiến độ thì chỉ có cách nâng cao cấp độ.
Nhưng thế giới này ngoài ác linh và những hồn mà ra, thì làm gì có quái vật nào khác để mà cày cấp kia chứ.
“Chủ nhân nhìn như muốn gia tăng cấp độ lên nhanh chóng?” hệ thống hỏi.
“Đúng là vậy”
“Rất tiếc, hiện tại muốn thăng cấp chỉ có thể tiêu diệt quái vật mà thôi. Không còn cách nào nữa cả”
“Chuyện này ta biết”
“Nhưng nếu chủ nhân đạt được đến cấp 100, sẽ có thể mở ra Mê cung Tartarus, tiến vào đó có thể giúp chủ nhân gia tăng cấp độ rất nhanh”
“Cũng vẫn còn thiếu tận 48 cấp độ, phải rất lâu mới có thể...”
Đúng là như vậy, cấp độ càng cao thì điểm exp cần để thăng cấp cũng rất nhiều.
“Seichi kun, anh đang làm gì đấy?” Yuri xuất hiện phía cửa.
“Anh chỉ đang suy nghĩ một chút thôi”
Yuri đi đến chổ Seichi, ngồi xuống bên cạnh.
“Thế anh đã quyết định chưa?”
“Quyết định chuyện gì cơ?” Seichi ngốc trệ hỏi.
“Thì chuyện của Sakura san ấy”
“Thì anh đã nói là sẽ giúp cậu ấy mà”
“Anh không lo lắng về chuyện Sakura nói hay sao?”
“Ý em là về con ác linh kia sao?”
“Vâng. Con ác linh đó có thể tiêu diệt cả một gia tộc toàn là pháp sư, chắc chắn nó không phải là một con ác linh bình thường” Yuri nhíu mày nói.
“Ừm...Anh có thể biết được điều mà em đang lo lắng. Nhưng nếu chỉ là mạnh không thôi thì sẽ vẫn có cách để tiêu diệt nó. Cái anh lo là chuyện khác...”
“Anh lo chuyện gì?”
“Cậu chủ, cô Sakura đã đến”
Lúc này Lee MinYing xuất hiện.
“Cô sắp xếp chổ ở cho cậu ấy giúp tôi. Sau đó nói cậu ấy lên đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu ấy”
“Vâng” Lee MinYing cúi đầu, quay đi.
“Chuyện này để tí nữa rồi nói. Chúng ta cần phải nghe chuyện của Sakura trước đã” Seichi nói.
“Vâng” Yuri gật đầu.
Hơn 10 phút sau, Sakura đi lên sân thượng.
Cô ngồi đối diện với Seichi.
“Cảm ơn...cậu...”
“Chổ này cậu thấy tốt chứ?” Seichi mỉm cười hỏi.
“Tốt...rất tốt...tốt hơn nhiều so với dãy nhà trọ lúc trước của tôi”
Yuri rót trà cho Sakura.
“Cậu đừng ngại gì cả. Nếu cần gì cứ nói ra. Mọi người sẽ giúp cậu” Yuri nói.
“Ừm...” Sakura khẽ gật đầu.
“Cậu có thể nói rõ hơn cho tớ biết về con ác linh kia không? Nó ở đâu?” Seichi hỏi.
“Nó ở núi Koyuu, Osaka. Cũng là nơi gia tộc tớ sinh sống”
“O...Osaka?” Seichi khóe miệng hơi giật
“Không phải ở Tokyo sao?”
“Tôi có nói là tôi ở Tokyo hay sao?”
Gương mặt Seichi hiện lên đặc sắc.
Mấy con ác linh ở Tokyo đã đủ rắc rối lắm rồi, giờ lại thêm một con ở tận Osaka nữa chứ...
“Vậy cậu đã từng thấy nó chưa?” Yuri hỏi.
“Chưa...chỉ có những người trong gia tộc nhìn thấy nó...nhưng họ đã...”
“Vậy cậu biết khả năng của nó không?”
Sakura lắc đầu.
“Bố mẹ tôi đã hy sinh để tôi có thể chạy thoát khỏi đó. Tôi chỉ biết rằng con ác linh này là một linh hồn tà ác cổ xưa”
“.....” Yuri.
“Linh hồn tà ác cổ xưa?” Seichi ngốc trệ.
“Ừm... Núi Koyuu ở Osaka là một vùng đất thiêng.
Nơi đó rất thu hút ma quỷ.
Nói cho dễ hiểu thì đó là cánh cổng ngăn cách giữa thế giới này và thế giới bên kia.
Gia tộc Yukimura chúng tôi có nhiệm vụ là bảo vệ cánh cổng, không để cho ma quỷ thoát ra thế giới này”
“Vậy là có một linh hồn tà ác đã thoát ra và giết hết những người trong gia tộc Yukimura?” Yuri hỏi.
“Đúng là vậy”
“Sự việc xảy ra là vào khoảng hơn hai năm trước phải không?” Seichi hỏi.
“Ừm....hiện tại nơi đó tràn ngập ma quỷ...”
“Chuyện này có thể lý giải khá nhiều điều đấy” Seichi tay nâng cằm nói.
“Ý anh là sao Seichi kun?” Yuri ngốc trệ hỏi.
“Theo như lời Nguyệt lão thì ma quỷ chỉ xuất hiện hơn một năm trở lại đây.
Rất có thể núi Koyuu chính là ngọn nguồn bắt đầu cho mọi thứ” Seichi giải thích.
“Vậy nếu như chúng ta tiêu diệt tên ác linh kia và phong ấn lại núi Koyuu thì sẽ không còn ác linh xuất hiện nữa, đúng không?” Yuri hỏi.
“Có lẽ là như thế nếu như...” Seichi trầm ngâm.
“Nếu như?” Yuri và Sakura ngốc trệ.
“Theo như Sakura nói, tên đó là một ác linh cổ xưa, đã tàn sát cả một gia tộc, hơn nữa, nói nó sống lại là chổ thu hút linh hồn.
Anh chỉ lo là nó đã không còn là ác linh nữa rồi” Seichi nhíu mày nói.
“Vậy...vậy nó...?” Sakura khóe miệng hơi giật.
“Rất có thể nó đã trở thành quỷ linh” ánh mắt Seichi trở nên ngưng trọng.
Yuri cũng nhăn mặt khi nghe Seichi nói.
“Vậy...nếu như là vậy...cậu...cậu có thể giúp tôi tiêu diệt nó không?”
“Tớ sẽ giúp, nhưng không phải là bây giờ”
“Ý cậu là sao?”
“Mục tiêu của tớ là tiêu diệt đám ác linh ở Tokyo. Còn con ác linh kia lại ở Osaka...”
“Nói...như thế...nghĩa là cậu sẽ không...” ánh mắt Sakura đượm buồn.
“Sẽ không! Nhưng cậu có thể” Seichi mỉm cười nói.
“Tôi?” Sakura hiển hiện lên ngốc trệ.
“Đúng vậy. Cậu sẽ là người tiêu diệt nó, và trả thù cho gia tộc. Tớ sẽ giúp cậu làm việc đó”
“Bằng cách nào chứ? Tôi...tôi không đủ mạnh...để chống lại nó...”
“Tập luyện bằng thực chiến” Seichi thản nhiên nói.
“Hả?”
Seichi đứng lên, đi tới chống tay vào lan can, nhìn xuống dưới khu vườn.
“Ở Tokyo này vẫn còn có ba con ác linh mà tớ bắt buộc phải tiêu diệt.Sakura, cậu sẽ đi với tớ.
Đây cũng là một cách để nâng cao sức mạnh”
Seichi ngưng một nhịp
“Con người, chỉ những lúc cận kề cái chết thì mới bộc lộ được sức mạnh tiềm ẩn ở bên trong.
Tớ tin, chiến đấu với ác linh càng nhiều, cậu sẽ càng mạnh lên”
Seichi quay lại phía hai cô gái, nhìn Sakura
“Sao nào? Cậu có muốn giúp tớ? Có muốn mạnh lên để trả thù không?”
Sakura siết chặt nấm đấm
“Tôi...tôi sẽ giúp cậu...”
Khu thể thao phức hợp Tokyo.
Cảnh sát phong tỏa lối vào, đang tiến hành điều tra.
“Báo cáo sếp, lần này là năm nạn nhân, ba nam hai nữ, hai người là vận động viên thành phố, ba người còn lại là dân thường.
Cả năm nạn nhân đều chết do một vết thương ở sau lưng, rất giống những lần trước” một cảnh sát chạy đến báo cáo.
“Lập tức phong tỏa hiện trường, tiến hành đóng cửa khu thể thao để điều tra” viên thanh tra nói.
“Sếp”
viên trợ lý thanh tra đứng kế bên nhíu mày nói
“Chỉ trong chưa đầy một tuần, đã có hơn 14 nạn nhân, đây có thể là do một tên sát nhân hàng loạt gây ra...”
Thanh tra ánh mắt nghiêm nghị
“Mau chóng đẩy nhanh quá trình điều tra cho tôi, phải nhanh chóng bắt được thủ phạm gây án”
“Vâng”
Cách! Cách!
Âm thanh của một vật gì đó đập vào sàn nhà vang vọng lên khắp khu thể thao.
Tất cả cảnh sát, nhân viên điều tra, những người có mặt tại đó đều khựng lại khi nghe thấy âm thanh đó.
“Lại là âm thanh đó, lần trước cũng nghe thấy. Nhanh, cử người điều tra xem âm thanh đó phát ra từ đâu cho tôi” viên thanh tra âm trầm ra lệnh cho cấp dưới.
“Vâng thưa sếp!” trợ lý thanh tra gật đầu.
Biệt thự nhà Seichi, hơn mười phút sau đó.
“Cậu chủ” Lee MinYing xuất hiện phía sau ba người.
“Có chuyện gì vậy Thư ký Lee?” Seichi hỏi.
“Có một tin tức tôi nghĩ cậu chủ sẽ muốn biết”
“Tin tức gì vậy?”
“Có án mạng xảy ra tại khu thể thao phức hợp Tokyo, năm nạn nhân được tìm thấy.
Tất cả đều chết bởi một vết thương kì lạ sau lưng. Đây là lần thứ ba trong vòng năm ngày, đã có 14 người được tìm thấy đã chết ở đấy”
Seichi, Yuri và Sakura nhăn mặt.
“Vết thương kì lạ sao?”
“Vâng. Theo như kết quả khám nghiệm pháp y, vết thương trên người nạn nhân tựa như bị cào bởi một con thú lớn...”
“Tokyo làm gì có thú hoang đâu chứ?” Sakura thắc mắc.
“Có chút thú vị... Thư ký Lee, sắp xếp cho tôi. Tối nay tôi sẽ đến chổ đó”
“Vâng thưa cậu chủ” Lee MinYing cúi đầu quay đi.
“Seichi kun, anh định đến khu thể thao Tokyo để điều tra sao?” Yuri hỏi.
“Ừm...”
Seichi lấy ra một tấm bản đồ, chỉ tay vào một chấm đỏ
“Là nó, là con ác linh thứ ba”
“Anh lại định tới đó tiêu diệt nó sao?
“Ừm...nhưng lần này anh sẽ không đi một mình nữa. Sakura sẽ đi cùng anh”
Seichi nhìn sang phía Sakura nói.
Biệt thự nhà Seichi, vài tiếng sau đó.
Seichi âm trầm ngồi trên sân thượng.
“Bảng trạng thái:
- Tên: Seichi Yamato.
- Nghề nghiệp: học sinh trung học
- Chức vụ: chưa có
- Danh hiệu: Truyền nhân của vua Arthur.
- Cấp độ 52
- Sức mạnh: 340
- Trí lực: 210
- Nhanh nhẹn: 270
- Thể lực: 330
- Kỹ năng:
1. Linh Cảm, cấp 1.
2. Trị liệu cấp tốc, cấp 1.
3. Gia tốc, cấp 1.
4. Vùng đất của Hoàng đế, cấp 1.
5. Kẻ thống trị bóng tối, cấp 1.
6. Chiến thần hủy diệt Icarus.
- Mở rộng...”
Seichi nhíu mày.
“Tại sao phía sau kỹ năng lại hiện lên cấp độ?”
“Chủ nhân cứ 100 cấp sẽ nhận được 2xp, dùng để thăng cấp kỹ năng. Kỹ năng hiện tại của chủ nhân chỉ là kỹ năng sơ cấp, càng nâng lên cấp cao, kỹ năng sẽ càng mạnh” hệ thống giải thích.
“Vậy sao Chiến thần Icarus lại không hề hiện cấp độ?”
“Chiến thần hủy diệt Icarus là một loại kỹ năng đặc biệt, không thể thăng cấp”
“Ây dà, sao ta cứ cảm thấy mọi chuyện đang trở nên dễ dàng vậy nhỉ?”
“Ý chủ nhân là sao?” hệ thống hỏi.
“Nếu như ta sử dụng Chiến thần Icarus để tiêu diệt ác linh, chẳng phải là rất dễ dàng hay sao?”
“.....” hệ thống.
“Tuy thời gian hồi chiêu khá lâu, nhưng nếu chịu khó đợi thì chỉ cần một tuần nữa, ta có thể phá hủy ba viên Ma hạch cuối cùng rồi”
“Đó là hiển nhiên. Chiến thần hủy diệt Icarus phải nói là rất mạnh, rất bá đạo. Dùng nó để tiêu diệt ác linh là rất dễ dàng. Nhưng mà...”
“Nhưng sao?” Seichi nhíu mày hỏi.
“Nó vẫn có một nhược điểm”
“Nhược điểm?”
Seichi ngốc trệ
“Trong phần mô tả kỹ năng làm gì có dòng nhược điểm?”
“Là trạng thái ẩn, phần này sẽ không liệt kê trong phần mô tả kỹ năng. Chỉ khi sử dụng kỹ năng mới có thể biết được” hệ thống giải thích.
“Vậy nhược điểm của Icarus là gì?”
“Nhược điểm của kỹ năng này chính là dùng điểm tiềm năng để hiến tế”
“Là...?”
“Lần đầu chủ nhân chuyển sang trạng thái chiến thần Icarus, đã sử dụng 4 điểm tiềm năng để thi triển, 4 điểm ấy chia đều cho bốn loại tiềm năng.
Nếu lần sau chủ nhân sử dụng trạng thái chiến thần, bốn loại tiềm năng của chủ nhân sẽ bị giảm 10 điểm mỗi loại, nghĩa là phải tốn 40 điểm tiềm năng để hiến tế.
Và lần thứ 3 sử dụng sẽ phải cần 400 điểm để hiến tế” hệ thống giải thích.
“Có nghĩa là mỗi lần sử dụng kỹ năng đó thì chỉ số của ta sẽ giảm xuống sao?”
“Đúng là vậy. Lần sau sẽ tốn gấp 10 lần lần trước”
Seichi khóe miệng co giật.
Chiến thần hủy diệt Icarus quá mạnh, nhưng không thể dùng bừa bãi được.
Nếu không phải cận kề cái chết, tốt nhất không nên dùng đến.
Dùng nhiều quá sớm muộn cũng thành phế vật.
Đây quả đúng là một con dao hai lưỡi mà.
Seichi thở dài một cái.
Cậu là muốn kết thúc sớm mọi chuyện, nhanh chóng đi cứu Liễu Doanh.
Ở thế giới này cũng gần hai tuần, mục tiêu thì vẫn chưa đạt được tới một nữa.
Cậu vẫn còn cách mảnh ký ức kia tận 3 viên Ma hạch.
Muốn đẩy nhanh tiến độ thì chỉ có cách nâng cao cấp độ.
Nhưng thế giới này ngoài ác linh và những hồn mà ra, thì làm gì có quái vật nào khác để mà cày cấp kia chứ.
“Chủ nhân nhìn như muốn gia tăng cấp độ lên nhanh chóng?” hệ thống hỏi.
“Đúng là vậy”
“Rất tiếc, hiện tại muốn thăng cấp chỉ có thể tiêu diệt quái vật mà thôi. Không còn cách nào nữa cả”
“Chuyện này ta biết”
“Nhưng nếu chủ nhân đạt được đến cấp 100, sẽ có thể mở ra Mê cung Tartarus, tiến vào đó có thể giúp chủ nhân gia tăng cấp độ rất nhanh”
“Cũng vẫn còn thiếu tận 48 cấp độ, phải rất lâu mới có thể...”
Đúng là như vậy, cấp độ càng cao thì điểm exp cần để thăng cấp cũng rất nhiều.
“Seichi kun, anh đang làm gì đấy?” Yuri xuất hiện phía cửa.
“Anh chỉ đang suy nghĩ một chút thôi”
Yuri đi đến chổ Seichi, ngồi xuống bên cạnh.
“Thế anh đã quyết định chưa?”
“Quyết định chuyện gì cơ?” Seichi ngốc trệ hỏi.
“Thì chuyện của Sakura san ấy”
“Thì anh đã nói là sẽ giúp cậu ấy mà”
“Anh không lo lắng về chuyện Sakura nói hay sao?”
“Ý em là về con ác linh kia sao?”
“Vâng. Con ác linh đó có thể tiêu diệt cả một gia tộc toàn là pháp sư, chắc chắn nó không phải là một con ác linh bình thường” Yuri nhíu mày nói.
“Ừm...Anh có thể biết được điều mà em đang lo lắng. Nhưng nếu chỉ là mạnh không thôi thì sẽ vẫn có cách để tiêu diệt nó. Cái anh lo là chuyện khác...”
“Anh lo chuyện gì?”
“Cậu chủ, cô Sakura đã đến”
Lúc này Lee MinYing xuất hiện.
“Cô sắp xếp chổ ở cho cậu ấy giúp tôi. Sau đó nói cậu ấy lên đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu ấy”
“Vâng” Lee MinYing cúi đầu, quay đi.
“Chuyện này để tí nữa rồi nói. Chúng ta cần phải nghe chuyện của Sakura trước đã” Seichi nói.
“Vâng” Yuri gật đầu.
Hơn 10 phút sau, Sakura đi lên sân thượng.
Cô ngồi đối diện với Seichi.
“Cảm ơn...cậu...”
“Chổ này cậu thấy tốt chứ?” Seichi mỉm cười hỏi.
“Tốt...rất tốt...tốt hơn nhiều so với dãy nhà trọ lúc trước của tôi”
Yuri rót trà cho Sakura.
“Cậu đừng ngại gì cả. Nếu cần gì cứ nói ra. Mọi người sẽ giúp cậu” Yuri nói.
“Ừm...” Sakura khẽ gật đầu.
“Cậu có thể nói rõ hơn cho tớ biết về con ác linh kia không? Nó ở đâu?” Seichi hỏi.
“Nó ở núi Koyuu, Osaka. Cũng là nơi gia tộc tớ sinh sống”
“O...Osaka?” Seichi khóe miệng hơi giật
“Không phải ở Tokyo sao?”
“Tôi có nói là tôi ở Tokyo hay sao?”
Gương mặt Seichi hiện lên đặc sắc.
Mấy con ác linh ở Tokyo đã đủ rắc rối lắm rồi, giờ lại thêm một con ở tận Osaka nữa chứ...
“Vậy cậu đã từng thấy nó chưa?” Yuri hỏi.
“Chưa...chỉ có những người trong gia tộc nhìn thấy nó...nhưng họ đã...”
“Vậy cậu biết khả năng của nó không?”
Sakura lắc đầu.
“Bố mẹ tôi đã hy sinh để tôi có thể chạy thoát khỏi đó. Tôi chỉ biết rằng con ác linh này là một linh hồn tà ác cổ xưa”
“.....” Yuri.
“Linh hồn tà ác cổ xưa?” Seichi ngốc trệ.
“Ừm... Núi Koyuu ở Osaka là một vùng đất thiêng.
Nơi đó rất thu hút ma quỷ.
Nói cho dễ hiểu thì đó là cánh cổng ngăn cách giữa thế giới này và thế giới bên kia.
Gia tộc Yukimura chúng tôi có nhiệm vụ là bảo vệ cánh cổng, không để cho ma quỷ thoát ra thế giới này”
“Vậy là có một linh hồn tà ác đã thoát ra và giết hết những người trong gia tộc Yukimura?” Yuri hỏi.
“Đúng là vậy”
“Sự việc xảy ra là vào khoảng hơn hai năm trước phải không?” Seichi hỏi.
“Ừm....hiện tại nơi đó tràn ngập ma quỷ...”
“Chuyện này có thể lý giải khá nhiều điều đấy” Seichi tay nâng cằm nói.
“Ý anh là sao Seichi kun?” Yuri ngốc trệ hỏi.
“Theo như lời Nguyệt lão thì ma quỷ chỉ xuất hiện hơn một năm trở lại đây.
Rất có thể núi Koyuu chính là ngọn nguồn bắt đầu cho mọi thứ” Seichi giải thích.
“Vậy nếu như chúng ta tiêu diệt tên ác linh kia và phong ấn lại núi Koyuu thì sẽ không còn ác linh xuất hiện nữa, đúng không?” Yuri hỏi.
“Có lẽ là như thế nếu như...” Seichi trầm ngâm.
“Nếu như?” Yuri và Sakura ngốc trệ.
“Theo như Sakura nói, tên đó là một ác linh cổ xưa, đã tàn sát cả một gia tộc, hơn nữa, nói nó sống lại là chổ thu hút linh hồn.
Anh chỉ lo là nó đã không còn là ác linh nữa rồi” Seichi nhíu mày nói.
“Vậy...vậy nó...?” Sakura khóe miệng hơi giật.
“Rất có thể nó đã trở thành quỷ linh” ánh mắt Seichi trở nên ngưng trọng.
Yuri cũng nhăn mặt khi nghe Seichi nói.
“Vậy...nếu như là vậy...cậu...cậu có thể giúp tôi tiêu diệt nó không?”
“Tớ sẽ giúp, nhưng không phải là bây giờ”
“Ý cậu là sao?”
“Mục tiêu của tớ là tiêu diệt đám ác linh ở Tokyo. Còn con ác linh kia lại ở Osaka...”
“Nói...như thế...nghĩa là cậu sẽ không...” ánh mắt Sakura đượm buồn.
“Sẽ không! Nhưng cậu có thể” Seichi mỉm cười nói.
“Tôi?” Sakura hiển hiện lên ngốc trệ.
“Đúng vậy. Cậu sẽ là người tiêu diệt nó, và trả thù cho gia tộc. Tớ sẽ giúp cậu làm việc đó”
“Bằng cách nào chứ? Tôi...tôi không đủ mạnh...để chống lại nó...”
“Tập luyện bằng thực chiến” Seichi thản nhiên nói.
“Hả?”
Seichi đứng lên, đi tới chống tay vào lan can, nhìn xuống dưới khu vườn.
“Ở Tokyo này vẫn còn có ba con ác linh mà tớ bắt buộc phải tiêu diệt.Sakura, cậu sẽ đi với tớ.
Đây cũng là một cách để nâng cao sức mạnh”
Seichi ngưng một nhịp
“Con người, chỉ những lúc cận kề cái chết thì mới bộc lộ được sức mạnh tiềm ẩn ở bên trong.
Tớ tin, chiến đấu với ác linh càng nhiều, cậu sẽ càng mạnh lên”
Seichi quay lại phía hai cô gái, nhìn Sakura
“Sao nào? Cậu có muốn giúp tớ? Có muốn mạnh lên để trả thù không?”
Sakura siết chặt nấm đấm
“Tôi...tôi sẽ giúp cậu...”
Khu thể thao phức hợp Tokyo.
Cảnh sát phong tỏa lối vào, đang tiến hành điều tra.
“Báo cáo sếp, lần này là năm nạn nhân, ba nam hai nữ, hai người là vận động viên thành phố, ba người còn lại là dân thường.
Cả năm nạn nhân đều chết do một vết thương ở sau lưng, rất giống những lần trước” một cảnh sát chạy đến báo cáo.
“Lập tức phong tỏa hiện trường, tiến hành đóng cửa khu thể thao để điều tra” viên thanh tra nói.
“Sếp”
viên trợ lý thanh tra đứng kế bên nhíu mày nói
“Chỉ trong chưa đầy một tuần, đã có hơn 14 nạn nhân, đây có thể là do một tên sát nhân hàng loạt gây ra...”
Thanh tra ánh mắt nghiêm nghị
“Mau chóng đẩy nhanh quá trình điều tra cho tôi, phải nhanh chóng bắt được thủ phạm gây án”
“Vâng”
Cách! Cách!
Âm thanh của một vật gì đó đập vào sàn nhà vang vọng lên khắp khu thể thao.
Tất cả cảnh sát, nhân viên điều tra, những người có mặt tại đó đều khựng lại khi nghe thấy âm thanh đó.
“Lại là âm thanh đó, lần trước cũng nghe thấy. Nhanh, cử người điều tra xem âm thanh đó phát ra từ đâu cho tôi” viên thanh tra âm trầm ra lệnh cho cấp dưới.
“Vâng thưa sếp!” trợ lý thanh tra gật đầu.
Biệt thự nhà Seichi, hơn mười phút sau đó.
“Cậu chủ” Lee MinYing xuất hiện phía sau ba người.
“Có chuyện gì vậy Thư ký Lee?” Seichi hỏi.
“Có một tin tức tôi nghĩ cậu chủ sẽ muốn biết”
“Tin tức gì vậy?”
“Có án mạng xảy ra tại khu thể thao phức hợp Tokyo, năm nạn nhân được tìm thấy.
Tất cả đều chết bởi một vết thương kì lạ sau lưng. Đây là lần thứ ba trong vòng năm ngày, đã có 14 người được tìm thấy đã chết ở đấy”
Seichi, Yuri và Sakura nhăn mặt.
“Vết thương kì lạ sao?”
“Vâng. Theo như kết quả khám nghiệm pháp y, vết thương trên người nạn nhân tựa như bị cào bởi một con thú lớn...”
“Tokyo làm gì có thú hoang đâu chứ?” Sakura thắc mắc.
“Có chút thú vị... Thư ký Lee, sắp xếp cho tôi. Tối nay tôi sẽ đến chổ đó”
“Vâng thưa cậu chủ” Lee MinYing cúi đầu quay đi.
“Seichi kun, anh định đến khu thể thao Tokyo để điều tra sao?” Yuri hỏi.
“Ừm...”
Seichi lấy ra một tấm bản đồ, chỉ tay vào một chấm đỏ
“Là nó, là con ác linh thứ ba”
“Anh lại định tới đó tiêu diệt nó sao?
“Ừm...nhưng lần này anh sẽ không đi một mình nữa. Sakura sẽ đi cùng anh”
Seichi nhìn sang phía Sakura nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.