Chương 10
James Patterson
11/05/2016
Tôi bước ra khỏi Tòa nhà tư pháp. Tòa nhà tư pháp là một khối nhà bằng đá granit xám 10 tầng, đó là nơi đặt trụ sở của Phòng Tư pháp thành phố, nằm ngay phía Tây đường cao tốc, trên phố thứ 6 và Bryant. Nếu chính tòa nhà với những phòng lớn nhạt màu và vô trùng không thể hiện rằng việc thi hành luật pháp thiếu phong cách, thì khung cảnh xung quanh chắc chắn thể hiện rõ điều đó. Ngôi nhà làm các thủ tục bảo lãnh được sơn bằng tay, kho chứa bộ phận ô tô, khu để xe và quán cà phê màu xám xịt.
Bạn có thể tìm thấy bất kỳ điều gì làm bạn đau đớn, khổ não tại chính nơi này. Những tên trộm ô tô, tội phạm tình dục, trộm cướp. Đội luật sư gồm 8 người, với các phòng ngủ nhỏ đầy ủy viên công tố trẻ tuổi. Mỗi tầng có những xà lim nhỏ có thể nhốt được 10 người. Có nơi giam tạm thời những người bị buộc tội, thậm chí chúng tôi có cả nhà xác ở cửa kế bên.
Sau cuộc họp tin tức vội vã và cơ bản nhất, Jacobi và tôi hẹn gặp ở tầng dưới và xem xét lại những gì mà chúng tôi có. Mười hai người chúng tôi đảm trách các vụ giết người trong toàn thành phố cùng chia sẻ một phòng rộng 20 – 30 mét vuông được chiếu sáng bằng các đèn huỳnh quang chói mắt. Bàn làm việc của tôi được ưu tiên lựa chọn, nhìn ra đoạn đường cao dốc lối vào đường cao tốc. Chiếc bàn luôn luôn đầy ắp những cặp tài liệu, giấy tờ phô tô, giấy thả phạm nhân. Một vật duy nhất thuộc về cá nhân là một khối lập phương bằng thủy tinh plexi mà một người cộng sự đầu tiên đã tặng tôi. Nó được khắc dòng chữ: Bạn không thể biết con tàu đã đi hướng nào chỉ bằng cách nhìn các dấu vết.
Tôi tự pha cho mình một tách cà phê và gặp Jacobi ở phòng thẩm vấn I. Tôi kẻ hai cột lên cái bảng vốn đã không có giá đỡ: một cột ghi những điều chúng tôi đã biết, một cột cho những việc chúng tôi phải kiểm tra.
Cuộc gặp gỡ nói chuyện đầu tiên của Jacobi với bố mẹ của chú rể không thu được kết quả gì. Người cha là một doanh nhân thành đạt ở phố Wall, ông sở hữu một công ty chứng khoán quốc tế. Ông cho biết ông cùng vợ ở lại cho tới khi vị khách cuối cùng ra về, và “đi lên lầu cùng bọn trẻ”. Họ không có bất kỳ kẻ thù nào trên thế giới này. Không nợ nần, không nghiện ngập, không những lời đe dọa. Chẳng có gì có thể gây ra một hành động khủng khiếp và không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Việc điều tra về các vị khách ở tầng 30 có chút kết quả hơn. Một cặp vợ chồng từ Chicago để ý thấy có một người đàn ông nấn ná ở hành lang gần Phòng cao cấp khoảng 10h30 đêm hôm qua. Họ miêu tả người đàn ông có chiều cao trung bình, tóc ngắn, đen và hắn ta mặc một bộ véc màu đen hoặc có thể là bộ tuxedo. Hắn ta đang cầm trên tay một vật, có thể là một hộp rượu.
Sau đó, hai túi trà lọc đã sử dụng và hai hộp đựng phấn Pepcid rỗng không trên bàn là bằng chứng rõ ràng nhất về việc chúng tôi đã lật đi lật lại các nghi vấn trong nhiều giờ qua. Giờ đã là 7h15. Ca của chúng tôi kết thúc lúc 5h.
- Không có hẹn tối nay chứ Lindsay? – Cuối cùng Jacobi hỏi tôi.
- Tôi đã có tất cả những cuộc hẹn mà tôi muốn rồi, Jacobi.
- Phải, như tôi đã nói – Không có cuộc hẹn nào tối nay.
Chẳng cần gõ cửa, viên trung úy của chúng tôi, Sam Roth, nhưng chúng tôi vẫn thường gọi ông là Cherry – thò đầu vào phòng. Ông ném tờ báo Thời sự buổi chiều lên bàn.
- Đã thấy cái này chưa?
Tít đậm trên trang báo là: “Thảm sát đêm tân hôn tại Hyatt”. Tôi đọc to trang đầu: “Trong khung cảnh tuyệt vời ở vùng vịnh, trong một thế giới chỉ có những người giàu có mới biết, thi thể của một chú rể 29 tuổi nằm co tròn gần cửa phòng khách sạn”.
Trung úy nhíu mày:
- Thế nào, chúng ta có mời cái cô phóng viên ấy tham quan một vòng quanh hiện trường không? Cô ta biết rõ những cái tên, vẽ hẳn ra hiện trường vụ án.
Dòng cuối cùng ghi Cindy Thomas.
Tôi nhớ tới tấm card trong ví của mình, thở dài. Đồ phải gió Cindy Thomas.
- Có thể tôi nên gọi cô ta tới và hỏi cô ta xem nếu chúng ta có bất kỳ đầu mối nào không – Roth tiếp tục.
- Ông muốn đi à? – Tôi hỏi – Nhìn bảng này coi. Chúng tôi có thể giúp đấy.
Roth chỉ đứng đó, bặm môi. Ông toan đóng cửa lại, nhưng rồi lại quay lại:
- Lindsay, 9h15 ngày mai có mặt tại văn phòng tôi nhé. Chúng ta cần bố trí việc này cẩn thận. Bây giờ, việc này là của cô, rồi ông đóng cửa lại.
Tôi ngồi lên chiếc bàn. Một sức nặng ghê gớm dường như đang đè nặng lên tôi. Cả ngày dài đã qua. Tôi chưa có phút nào đối mặt với tin tức của chính tôi.
- Cô ổn chứ? – Jacobi hỏi.
Tôi nhìn anh ta, sắp sửa tuôn ra hết mọi thứ, hoặc có thể òa lên khóc một lần nữa.
- Thật là một tội ác khủng khiếp. Cô nên về nhà tắm rửa hay làm gì thư giãn đi. Jacobi nói với tôi như vậy.
Tôi mỉm cười với anh ta và thầm cảm ơn sự nhạy cảm đột ngột, khác thường.
Sau khi anh ta về, mình tôi đối diện với những cột bảng gần như trắng xóa. Tôi cảm thấy yếu ớt và trống rỗng đến mức gần như không thể đứng dậy nổi. Dần dần, những sự kiện trong ngày, chuyến đi của tôi tới phòng khám của Orenthaler len lỏi trong tâm trí tôi. Đầu tôi quay cuồng với lời cảnh báo của ông: Vấn đề sống còn đấy, Lindsay.
Sự nhận thức giáng một đòn vào tôi. Giờ đã gần 8 giờ.
Tôi chưa bao giờ gọi cho chuyên viên của Orenthaler.
Bạn có thể tìm thấy bất kỳ điều gì làm bạn đau đớn, khổ não tại chính nơi này. Những tên trộm ô tô, tội phạm tình dục, trộm cướp. Đội luật sư gồm 8 người, với các phòng ngủ nhỏ đầy ủy viên công tố trẻ tuổi. Mỗi tầng có những xà lim nhỏ có thể nhốt được 10 người. Có nơi giam tạm thời những người bị buộc tội, thậm chí chúng tôi có cả nhà xác ở cửa kế bên.
Sau cuộc họp tin tức vội vã và cơ bản nhất, Jacobi và tôi hẹn gặp ở tầng dưới và xem xét lại những gì mà chúng tôi có. Mười hai người chúng tôi đảm trách các vụ giết người trong toàn thành phố cùng chia sẻ một phòng rộng 20 – 30 mét vuông được chiếu sáng bằng các đèn huỳnh quang chói mắt. Bàn làm việc của tôi được ưu tiên lựa chọn, nhìn ra đoạn đường cao dốc lối vào đường cao tốc. Chiếc bàn luôn luôn đầy ắp những cặp tài liệu, giấy tờ phô tô, giấy thả phạm nhân. Một vật duy nhất thuộc về cá nhân là một khối lập phương bằng thủy tinh plexi mà một người cộng sự đầu tiên đã tặng tôi. Nó được khắc dòng chữ: Bạn không thể biết con tàu đã đi hướng nào chỉ bằng cách nhìn các dấu vết.
Tôi tự pha cho mình một tách cà phê và gặp Jacobi ở phòng thẩm vấn I. Tôi kẻ hai cột lên cái bảng vốn đã không có giá đỡ: một cột ghi những điều chúng tôi đã biết, một cột cho những việc chúng tôi phải kiểm tra.
Cuộc gặp gỡ nói chuyện đầu tiên của Jacobi với bố mẹ của chú rể không thu được kết quả gì. Người cha là một doanh nhân thành đạt ở phố Wall, ông sở hữu một công ty chứng khoán quốc tế. Ông cho biết ông cùng vợ ở lại cho tới khi vị khách cuối cùng ra về, và “đi lên lầu cùng bọn trẻ”. Họ không có bất kỳ kẻ thù nào trên thế giới này. Không nợ nần, không nghiện ngập, không những lời đe dọa. Chẳng có gì có thể gây ra một hành động khủng khiếp và không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Việc điều tra về các vị khách ở tầng 30 có chút kết quả hơn. Một cặp vợ chồng từ Chicago để ý thấy có một người đàn ông nấn ná ở hành lang gần Phòng cao cấp khoảng 10h30 đêm hôm qua. Họ miêu tả người đàn ông có chiều cao trung bình, tóc ngắn, đen và hắn ta mặc một bộ véc màu đen hoặc có thể là bộ tuxedo. Hắn ta đang cầm trên tay một vật, có thể là một hộp rượu.
Sau đó, hai túi trà lọc đã sử dụng và hai hộp đựng phấn Pepcid rỗng không trên bàn là bằng chứng rõ ràng nhất về việc chúng tôi đã lật đi lật lại các nghi vấn trong nhiều giờ qua. Giờ đã là 7h15. Ca của chúng tôi kết thúc lúc 5h.
- Không có hẹn tối nay chứ Lindsay? – Cuối cùng Jacobi hỏi tôi.
- Tôi đã có tất cả những cuộc hẹn mà tôi muốn rồi, Jacobi.
- Phải, như tôi đã nói – Không có cuộc hẹn nào tối nay.
Chẳng cần gõ cửa, viên trung úy của chúng tôi, Sam Roth, nhưng chúng tôi vẫn thường gọi ông là Cherry – thò đầu vào phòng. Ông ném tờ báo Thời sự buổi chiều lên bàn.
- Đã thấy cái này chưa?
Tít đậm trên trang báo là: “Thảm sát đêm tân hôn tại Hyatt”. Tôi đọc to trang đầu: “Trong khung cảnh tuyệt vời ở vùng vịnh, trong một thế giới chỉ có những người giàu có mới biết, thi thể của một chú rể 29 tuổi nằm co tròn gần cửa phòng khách sạn”.
Trung úy nhíu mày:
- Thế nào, chúng ta có mời cái cô phóng viên ấy tham quan một vòng quanh hiện trường không? Cô ta biết rõ những cái tên, vẽ hẳn ra hiện trường vụ án.
Dòng cuối cùng ghi Cindy Thomas.
Tôi nhớ tới tấm card trong ví của mình, thở dài. Đồ phải gió Cindy Thomas.
- Có thể tôi nên gọi cô ta tới và hỏi cô ta xem nếu chúng ta có bất kỳ đầu mối nào không – Roth tiếp tục.
- Ông muốn đi à? – Tôi hỏi – Nhìn bảng này coi. Chúng tôi có thể giúp đấy.
Roth chỉ đứng đó, bặm môi. Ông toan đóng cửa lại, nhưng rồi lại quay lại:
- Lindsay, 9h15 ngày mai có mặt tại văn phòng tôi nhé. Chúng ta cần bố trí việc này cẩn thận. Bây giờ, việc này là của cô, rồi ông đóng cửa lại.
Tôi ngồi lên chiếc bàn. Một sức nặng ghê gớm dường như đang đè nặng lên tôi. Cả ngày dài đã qua. Tôi chưa có phút nào đối mặt với tin tức của chính tôi.
- Cô ổn chứ? – Jacobi hỏi.
Tôi nhìn anh ta, sắp sửa tuôn ra hết mọi thứ, hoặc có thể òa lên khóc một lần nữa.
- Thật là một tội ác khủng khiếp. Cô nên về nhà tắm rửa hay làm gì thư giãn đi. Jacobi nói với tôi như vậy.
Tôi mỉm cười với anh ta và thầm cảm ơn sự nhạy cảm đột ngột, khác thường.
Sau khi anh ta về, mình tôi đối diện với những cột bảng gần như trắng xóa. Tôi cảm thấy yếu ớt và trống rỗng đến mức gần như không thể đứng dậy nổi. Dần dần, những sự kiện trong ngày, chuyến đi của tôi tới phòng khám của Orenthaler len lỏi trong tâm trí tôi. Đầu tôi quay cuồng với lời cảnh báo của ông: Vấn đề sống còn đấy, Lindsay.
Sự nhận thức giáng một đòn vào tôi. Giờ đã gần 8 giờ.
Tôi chưa bao giờ gọi cho chuyên viên của Orenthaler.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.