Chương 125
James Patterson
11/05/2016
Tôi đang chạy và nhận ra rằng tôi không còn biết chính xác mình đang làm gì và đang ở đâu. Bằng cách nào đó, bản năng đưa tôi trở lại chỗ Raleigh bị bắn.
Anh ấy vẫn dựa vào cột ở vị trí cũ. Anh ấy trông như thể đang chờ tôi quay lại.
Tôi chạy đến chỗ anh ấy, quỳ xuống gần hết mức có thể. Cuối cùng cảnh sát và đội cứu thương EMS cũng đã đến. Điều gì giữ chân họ lâu đến vậy?
- Chuyện gì đã xảy ra? – Raleigh thì thầm.
Tôi chỉ có thể nghe thấy anh nói.
- Em đã bắt được cô ta, Chessy. Chessy Jenks là kẻ giết người.
Anh cố gật đầu.
- Thế mới đúng là người anh yêu – anh thì thầm.
Sau đó Raleigh cười yếu ớt và chết trên tay tôi.
Tôi không bao giờ tưởng tượng, thậm chí mơ thấy Chris sẽ là người đầu tiên ra đi. Đó là cú sốc tồi tệ nhất và khủng khiếp nhất. Tôi mới là người ốm yếu, là người mà cái chết đã lướt qua.
Tôi đặt đầu mình áp sát ngực anh ấy. Chẳng có động tĩnh gì, không một hơi thở, chỉ có sự tĩnh lặng ghê người. Mọi thứ dường như là hư ảo.
Sau đó, các bác sĩ cấp cứu cho Raleigh, làm những việc vô ích và tôi ngồi đó nắm lấy tay anh.
Tôi cảm thấy bị khoét sâu, trống rỗng và buồn ghê gớm. Tôi đang khóc nức nở, nhưng tôi có chuyện phải nói với anh ấy, tôi phải nói với Raleigh điều cuối cùng.
- Medved đã nói với em, Raleigh. Em sẽ ổn.
Anh ấy vẫn dựa vào cột ở vị trí cũ. Anh ấy trông như thể đang chờ tôi quay lại.
Tôi chạy đến chỗ anh ấy, quỳ xuống gần hết mức có thể. Cuối cùng cảnh sát và đội cứu thương EMS cũng đã đến. Điều gì giữ chân họ lâu đến vậy?
- Chuyện gì đã xảy ra? – Raleigh thì thầm.
Tôi chỉ có thể nghe thấy anh nói.
- Em đã bắt được cô ta, Chessy. Chessy Jenks là kẻ giết người.
Anh cố gật đầu.
- Thế mới đúng là người anh yêu – anh thì thầm.
Sau đó Raleigh cười yếu ớt và chết trên tay tôi.
Tôi không bao giờ tưởng tượng, thậm chí mơ thấy Chris sẽ là người đầu tiên ra đi. Đó là cú sốc tồi tệ nhất và khủng khiếp nhất. Tôi mới là người ốm yếu, là người mà cái chết đã lướt qua.
Tôi đặt đầu mình áp sát ngực anh ấy. Chẳng có động tĩnh gì, không một hơi thở, chỉ có sự tĩnh lặng ghê người. Mọi thứ dường như là hư ảo.
Sau đó, các bác sĩ cấp cứu cho Raleigh, làm những việc vô ích và tôi ngồi đó nắm lấy tay anh.
Tôi cảm thấy bị khoét sâu, trống rỗng và buồn ghê gớm. Tôi đang khóc nức nở, nhưng tôi có chuyện phải nói với anh ấy, tôi phải nói với Raleigh điều cuối cùng.
- Medved đã nói với em, Raleigh. Em sẽ ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.