Chương 2
James Patterson
11/05/2016
Phillip Campbell đã mường tượng thấy hình ảnh đẹp đẽ này rất nhiều lần. Hắn biết chắc chắn chú rể sẽ ra mở cửa. Hắn bước vào phòng.
- Xin chúc mừng - Campbell nói khẽ khi đưa cho chú rể chai sâm banh.
Hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong chiếc áo sơ mi mở tung khuy ở cổ và chiếc cà vạt đen lòng thòng quanh cổ.
David Brandt hầu như không có đủ thời gian để quan sát hắn vì anh đang mải kiểm tra chiếc hộp có thắt ruy băng sáng. Krug. Clos du Mesnil, 1989.
- Điều gì tồi tệ mà một người đã từng làm? Ta có thể làm thế không? Ta có lựa chọn khác không? – Campbell cứ lẩm bẩm một mình như thế.
- Có thiếp gì không? – David hỏi, móc tay vào túi quần lấy tiền boa.
- Chỉ có cái này thôi, thưa ngài.
Campbell sấn tới và cắm phập con dao vào ngực chú rể, chỗ giữa chiếc xương sườn thứ ba và thứ tư, nơi gần tim nhất.
- Dành cho kẻ có tất cả mọi thứ - Campbell nói.
Hắn vào sâu trong phòng, nhanh chân đá sập cửa lại. Hắn xoay tròn người David Brandt, đẩy anh dựa vào cửa, và chọc lưỡi dao vào sâu hơn.
Chú rể cứng người lại trong cơn đau co giật. Những âm yết hầu thốt ra từ lồng ngực, hơi thở yếu, tắc nghẹn. Mắt mở to trong sự hoài nghi.
Thật tuyệt vời – Campbell nghĩ. Hắn thực sự có thể cảm thấy nguồn sinh lực của chú rể đang chảy ra. Người đàn ông vừa mới trải qua một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của đời mình mấy phút trước, nay đã đang hấp hối.
Campbell bước lùi lại và thân hình chú rể đổ sụp xuống sàn nhà. Chú rể bắt đầu quằn quại như một chiếc thuyền chòng chành. Rồi mọi chuyện trở nên mau lẹ và xảy ra cùng lúc. Campbell cảm thấy như đang xem một cuốn phim thời sự nhiễu sóng nhập nhằng. Kỳ lạ. Chẳng có gì giống những điều hắn mong đợi. Campbell nghe thấy tiếng cô vợ và nảy ra ý nghĩ rút lưỡi dao ra khỏi lồng ngực David Brandt.
Hắn lao tới chặn đứng Melania khi cô bước vào phòng ngủ trong bộ váy ren dài.
- David? – Nụ cười mong đợi nhanh chóng biến thành cú sốc sợ hãi khi cô quay lại và nhìn thấy Campbell – David đâu? Ông là ai?
Cô đưa mắt nhìn gã lạ mặt với sự sợ hãi, rồi dán mắt vào khuôn mặt hắn ta, lưỡi dao, và cuối cùng là cơ thể chồng mình trên sàn nhà.
- Chúa ơi! David! – Cô hét lên.
Campbell thích ghi nhớ khoảnh khắc này của cô. Cái nhìn mở to, bất động. Những lời hứa, những hy vọng chói sáng mới đây thôi giờ đã tiêu tan hoàn toàn.
- Cô muốn biết vì sao ư? Tôi cũng vậy – Hắn thốt lên.
- Ông đã làm gì? – Melania lại hét lên.
Cô cố gắng hiểu rõ sự việc. Đôi mắt sợ hãi của cô đảo quanh phòng tìm đường thoát thân.
Bất thình lình, cô lao tới cửa phòng khách nhưng Campbell đã chụp được khuỷu tay cô và dí lưỡi dao đẫm máu lên cổ Melania.
- Đừng, xin đừng giết tôi – Cô rên rỉ, mắt dại đi.
- Melania, sự thực tôi ở đây là để cứu cô – Hắn mỉm cười trước khuôn mặt run rẩy của cô.
Campbell hạ thấp lưỡi dao thọc vào cơ thể Melania. Cơ thể mảnh dẻ của cô bật nảy lên với tiếng thét đột ngột, kinh hoàng. Đôi mắt cô vằn đỏ như một bóng đèn điện yếu. Một tiếng nấc hấp hối xuyên qua người cô. Tại sao? Ánh mắt cô van xin. Tại sao?
Hắn lấy lại sức trong vòng một phút. Mùi máu của Melania Brandt nồng sực lên trong lỗ mũi hắn. Hắn gần như không tin được những gì đã làm.
Hắn mang thi thể cô dâu trở lại phòng ngủ và đặt lên giường.
Cô rất đẹp với những đường nét thanh tú và còn rất trẻ. Hắn nhớ lại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cô, rồi bị cô hấp dẫn như thế nào. Cô đã nghĩ rằng cả thế giới đang bày trước mặt mình.
Hắn vuốt nhẹ lên má trên khuôn mặt dịu dàng của cô, chạm vào chiếc khuyên tai – hình mặt trăng cười.
Điều gì tồi tệ nhất mà một người từng làm? Phillip Campbell tự hỏi mình lần nữa, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Gì thế này? Có phải hắn vừa làm thế không? Chưa đâu, giọng nói trong tâm tưởng hắn trả lời. Không hẳn là chưa.
Rất từ từ, hắn kéo bộ váy cưới trắng lộng lẫy của cô dâu ra.
- Xin chúc mừng - Campbell nói khẽ khi đưa cho chú rể chai sâm banh.
Hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong chiếc áo sơ mi mở tung khuy ở cổ và chiếc cà vạt đen lòng thòng quanh cổ.
David Brandt hầu như không có đủ thời gian để quan sát hắn vì anh đang mải kiểm tra chiếc hộp có thắt ruy băng sáng. Krug. Clos du Mesnil, 1989.
- Điều gì tồi tệ mà một người đã từng làm? Ta có thể làm thế không? Ta có lựa chọn khác không? – Campbell cứ lẩm bẩm một mình như thế.
- Có thiếp gì không? – David hỏi, móc tay vào túi quần lấy tiền boa.
- Chỉ có cái này thôi, thưa ngài.
Campbell sấn tới và cắm phập con dao vào ngực chú rể, chỗ giữa chiếc xương sườn thứ ba và thứ tư, nơi gần tim nhất.
- Dành cho kẻ có tất cả mọi thứ - Campbell nói.
Hắn vào sâu trong phòng, nhanh chân đá sập cửa lại. Hắn xoay tròn người David Brandt, đẩy anh dựa vào cửa, và chọc lưỡi dao vào sâu hơn.
Chú rể cứng người lại trong cơn đau co giật. Những âm yết hầu thốt ra từ lồng ngực, hơi thở yếu, tắc nghẹn. Mắt mở to trong sự hoài nghi.
Thật tuyệt vời – Campbell nghĩ. Hắn thực sự có thể cảm thấy nguồn sinh lực của chú rể đang chảy ra. Người đàn ông vừa mới trải qua một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của đời mình mấy phút trước, nay đã đang hấp hối.
Campbell bước lùi lại và thân hình chú rể đổ sụp xuống sàn nhà. Chú rể bắt đầu quằn quại như một chiếc thuyền chòng chành. Rồi mọi chuyện trở nên mau lẹ và xảy ra cùng lúc. Campbell cảm thấy như đang xem một cuốn phim thời sự nhiễu sóng nhập nhằng. Kỳ lạ. Chẳng có gì giống những điều hắn mong đợi. Campbell nghe thấy tiếng cô vợ và nảy ra ý nghĩ rút lưỡi dao ra khỏi lồng ngực David Brandt.
Hắn lao tới chặn đứng Melania khi cô bước vào phòng ngủ trong bộ váy ren dài.
- David? – Nụ cười mong đợi nhanh chóng biến thành cú sốc sợ hãi khi cô quay lại và nhìn thấy Campbell – David đâu? Ông là ai?
Cô đưa mắt nhìn gã lạ mặt với sự sợ hãi, rồi dán mắt vào khuôn mặt hắn ta, lưỡi dao, và cuối cùng là cơ thể chồng mình trên sàn nhà.
- Chúa ơi! David! – Cô hét lên.
Campbell thích ghi nhớ khoảnh khắc này của cô. Cái nhìn mở to, bất động. Những lời hứa, những hy vọng chói sáng mới đây thôi giờ đã tiêu tan hoàn toàn.
- Cô muốn biết vì sao ư? Tôi cũng vậy – Hắn thốt lên.
- Ông đã làm gì? – Melania lại hét lên.
Cô cố gắng hiểu rõ sự việc. Đôi mắt sợ hãi của cô đảo quanh phòng tìm đường thoát thân.
Bất thình lình, cô lao tới cửa phòng khách nhưng Campbell đã chụp được khuỷu tay cô và dí lưỡi dao đẫm máu lên cổ Melania.
- Đừng, xin đừng giết tôi – Cô rên rỉ, mắt dại đi.
- Melania, sự thực tôi ở đây là để cứu cô – Hắn mỉm cười trước khuôn mặt run rẩy của cô.
Campbell hạ thấp lưỡi dao thọc vào cơ thể Melania. Cơ thể mảnh dẻ của cô bật nảy lên với tiếng thét đột ngột, kinh hoàng. Đôi mắt cô vằn đỏ như một bóng đèn điện yếu. Một tiếng nấc hấp hối xuyên qua người cô. Tại sao? Ánh mắt cô van xin. Tại sao?
Hắn lấy lại sức trong vòng một phút. Mùi máu của Melania Brandt nồng sực lên trong lỗ mũi hắn. Hắn gần như không tin được những gì đã làm.
Hắn mang thi thể cô dâu trở lại phòng ngủ và đặt lên giường.
Cô rất đẹp với những đường nét thanh tú và còn rất trẻ. Hắn nhớ lại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cô, rồi bị cô hấp dẫn như thế nào. Cô đã nghĩ rằng cả thế giới đang bày trước mặt mình.
Hắn vuốt nhẹ lên má trên khuôn mặt dịu dàng của cô, chạm vào chiếc khuyên tai – hình mặt trăng cười.
Điều gì tồi tệ nhất mà một người từng làm? Phillip Campbell tự hỏi mình lần nữa, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Gì thế này? Có phải hắn vừa làm thế không? Chưa đâu, giọng nói trong tâm tưởng hắn trả lời. Không hẳn là chưa.
Rất từ từ, hắn kéo bộ váy cưới trắng lộng lẫy của cô dâu ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.