Chương 67
James Patterson
11/05/2016
Sáng hôm sau tôi làm việc hăng hái hơn bao giờ hết. Tôi vẫn tin chúng tôi đã ở rất gần, có thể chỉ vài giờ nữa là chúng tôi sẽ biết tên của gã râu đỏ.
Tôi kết nối với Jim Hekkin ở lực lượng cảnh sát Seattle bằng đường dây của Roth. Hekkin nói họ đang phân loại tài sản của cô dâu như chúng tôi đã nói. Nếu có điều gì, anh ấy sẽ cho tôi biết ngay lập tức.
Tôi nhận được hồi âm từ Infortech, nơi Kathy Voskuhl làm việc ở Seattle. Trong ba năm cô ấy đảm trách công việc, không có ghi nhận nào về những khoản chi trả cho những chuyến đi công tác đến San Francisco. Công việc của cô ấy là làm việc với những khách hàng đang phát triển ở Seattle. Một nhân viên quản lý tài khoản cấp thấp. Nếu cô ấy đi đến đó nhiều lần, thì là cô ấy tự đi.
Cuối cùng tôi gọi cho McBride. Nhà Koguts vẫn quả quyết rằng họ chẳng biết gì hơn cả. Nhưng ngày hôm qua, McBride đã gặp ông bố, ông ta có vẻ sẵn sàng nhượng bộ. Thật sai lầm khi nỗ lực tuyệt vọng để gìn giữ đức hạnh của cô con gái đã khiến đầu óc suy xét của họ bị che khuất.
Vì tôi là một phụ nữ, McBride gợi ý, có thể nỗ lực của tôi sẽ khiến họ nói ra. Tôi gọi cho Christine Kogut, mẹ của cô dâu.
Khi bà ta nhấc máy, giọng bà đã khác, thờ ơ nhưng dịu dàng hơn, như thể bà ấy đang trong tình trạng đã bớt đau khổ hơn. Tôi hy vọng có thể đúng là như thế.
- Kẻ sát hại con gái bà đang tự do – tôi nói. Tôi không thể kìm nén thêm nữa. Gia đình của hai cặp vợ chồng khác cũng đang phải chịu đau khổ. Tôi nghĩ bà biết kẻ nào đã làm tổn thương Kathy. Xin hãy giúp tôi bỏ tù hắn.
Tôi nghe thấy bà ấy hít một hơi dài. Khi bà ấy nói, nỗi đau khổ và sự xấu hổ run lên trong giọng nói của bà.
- Cô nuôi dưỡng một đứa trẻ, Thanh tra ạ, cô nghĩ là nó luôn luôn là một phần của cô. Cô yêu nó rất nhiều và cô nghĩ phần ruột thịt ấy sẽ không bao giờ rời bỏ cô.
- Tôi biết, tôi nói. Tôi có thể cảm nhận là bà ấy đang do dự. Bà hẳn là biết tên hắn ta, phải không?
- Nó xinh đẹp và có thể làm mọi người đều yêu quý nó. Một tâm hồn tự do. Một ngày, chúng tôi nghĩ, một tâm hồn tự do khác sẽ định hình nó thành kiểu người mà nó mong muốn. Chúng tôi đã nuôi dưỡng nó cùng với lũ trẻ của chúng tôi. Chồng tôi khăng khăng rằng chúng tôi luôn thiên vị Kathy. Có thể chúng tôi đã góp phần khiến chuyện đó xảy ra.
Tôi không nói một lời nào. Tôi biết cuối cùng bà sẽ tiết lộ những gì bà đang kìm nén trong mình. Tôi muốn để bà tự làm chuyện đó.
- Cô có con không, Thanh tra.
- Chưa ạ, tôi nói với bà.
- Thật khó tin, đứa con bé bỏng của cô lại là nguyên nhân của quá nhiều đau khổ. Chúng tôi đã van xin nó từ bỏ, thậm chí chúng tôi đã kiếm cho nó một nghề mới. Chúng tôi đã nghĩ, chỉ cần nó thoát khỏi hắn ta.
Tôi im lặng, hãy để cho bà ấy tự kể.
- Nó ốm, giống như một người nghiện bị ốm, Thanh tra ạ. Nó không thể ngăn mình lại, nhưng điều mà tôi không hiểu đó là tại sao hắn ta lại làm nó đau đớn ghê gớm đến thế. Hắn đã lấy đi tất cả những gì là trong trắng của nó. Tại sao hắn lại nhất thiết phải làm Kathy đau.
Hãy cho tôi một cái tên. Hắn ta là ai.
- Nó đã bị mê hoặc bởi tên tuổi của hắn ta. Cứ như thể nó không còn tự kiểm soát được mình mà phải nhờ đến người đàn ông này. Nó đã làm cho chúng tôi xấu hổ cho đến tận lúc chết. Nhưng ngay cả bây giờ – giọng bà hạ thấp xuống – Tôi vẫn tự hỏi làm thế nào mà người yêu con gái tôi lại có thể giết nó. Tôi sợ rằng tôi không thể tin chuyện này. Đó là một phần lý do tại sao mà tôi đã không kể cho cô.
- Giờ hãy nói cho tôi biết, tôi nói.
- Tôi nghĩ nó đã gặp hắn ở buổi chiếu mở màn một trong những bộ phim của hắn. Hắn đã nói với con bé rằng hắn có một khuôn mặt giống với khuôn mặt của con bé trong tâm trí khi hắn tưởng tượng ra một trong những nhân vật của mình. Nữ anh hùng của hắn.
Tôi chết lặng cả người sau khi nghe bà Kogut nói.
Tôi biết cái tên này. Tôi nhận ra nó. Hắn nổi tiếng, gã râu đỏ ấy.
Tôi kết nối với Jim Hekkin ở lực lượng cảnh sát Seattle bằng đường dây của Roth. Hekkin nói họ đang phân loại tài sản của cô dâu như chúng tôi đã nói. Nếu có điều gì, anh ấy sẽ cho tôi biết ngay lập tức.
Tôi nhận được hồi âm từ Infortech, nơi Kathy Voskuhl làm việc ở Seattle. Trong ba năm cô ấy đảm trách công việc, không có ghi nhận nào về những khoản chi trả cho những chuyến đi công tác đến San Francisco. Công việc của cô ấy là làm việc với những khách hàng đang phát triển ở Seattle. Một nhân viên quản lý tài khoản cấp thấp. Nếu cô ấy đi đến đó nhiều lần, thì là cô ấy tự đi.
Cuối cùng tôi gọi cho McBride. Nhà Koguts vẫn quả quyết rằng họ chẳng biết gì hơn cả. Nhưng ngày hôm qua, McBride đã gặp ông bố, ông ta có vẻ sẵn sàng nhượng bộ. Thật sai lầm khi nỗ lực tuyệt vọng để gìn giữ đức hạnh của cô con gái đã khiến đầu óc suy xét của họ bị che khuất.
Vì tôi là một phụ nữ, McBride gợi ý, có thể nỗ lực của tôi sẽ khiến họ nói ra. Tôi gọi cho Christine Kogut, mẹ của cô dâu.
Khi bà ta nhấc máy, giọng bà đã khác, thờ ơ nhưng dịu dàng hơn, như thể bà ấy đang trong tình trạng đã bớt đau khổ hơn. Tôi hy vọng có thể đúng là như thế.
- Kẻ sát hại con gái bà đang tự do – tôi nói. Tôi không thể kìm nén thêm nữa. Gia đình của hai cặp vợ chồng khác cũng đang phải chịu đau khổ. Tôi nghĩ bà biết kẻ nào đã làm tổn thương Kathy. Xin hãy giúp tôi bỏ tù hắn.
Tôi nghe thấy bà ấy hít một hơi dài. Khi bà ấy nói, nỗi đau khổ và sự xấu hổ run lên trong giọng nói của bà.
- Cô nuôi dưỡng một đứa trẻ, Thanh tra ạ, cô nghĩ là nó luôn luôn là một phần của cô. Cô yêu nó rất nhiều và cô nghĩ phần ruột thịt ấy sẽ không bao giờ rời bỏ cô.
- Tôi biết, tôi nói. Tôi có thể cảm nhận là bà ấy đang do dự. Bà hẳn là biết tên hắn ta, phải không?
- Nó xinh đẹp và có thể làm mọi người đều yêu quý nó. Một tâm hồn tự do. Một ngày, chúng tôi nghĩ, một tâm hồn tự do khác sẽ định hình nó thành kiểu người mà nó mong muốn. Chúng tôi đã nuôi dưỡng nó cùng với lũ trẻ của chúng tôi. Chồng tôi khăng khăng rằng chúng tôi luôn thiên vị Kathy. Có thể chúng tôi đã góp phần khiến chuyện đó xảy ra.
Tôi không nói một lời nào. Tôi biết cuối cùng bà sẽ tiết lộ những gì bà đang kìm nén trong mình. Tôi muốn để bà tự làm chuyện đó.
- Cô có con không, Thanh tra.
- Chưa ạ, tôi nói với bà.
- Thật khó tin, đứa con bé bỏng của cô lại là nguyên nhân của quá nhiều đau khổ. Chúng tôi đã van xin nó từ bỏ, thậm chí chúng tôi đã kiếm cho nó một nghề mới. Chúng tôi đã nghĩ, chỉ cần nó thoát khỏi hắn ta.
Tôi im lặng, hãy để cho bà ấy tự kể.
- Nó ốm, giống như một người nghiện bị ốm, Thanh tra ạ. Nó không thể ngăn mình lại, nhưng điều mà tôi không hiểu đó là tại sao hắn ta lại làm nó đau đớn ghê gớm đến thế. Hắn đã lấy đi tất cả những gì là trong trắng của nó. Tại sao hắn lại nhất thiết phải làm Kathy đau.
Hãy cho tôi một cái tên. Hắn ta là ai.
- Nó đã bị mê hoặc bởi tên tuổi của hắn ta. Cứ như thể nó không còn tự kiểm soát được mình mà phải nhờ đến người đàn ông này. Nó đã làm cho chúng tôi xấu hổ cho đến tận lúc chết. Nhưng ngay cả bây giờ – giọng bà hạ thấp xuống – Tôi vẫn tự hỏi làm thế nào mà người yêu con gái tôi lại có thể giết nó. Tôi sợ rằng tôi không thể tin chuyện này. Đó là một phần lý do tại sao mà tôi đã không kể cho cô.
- Giờ hãy nói cho tôi biết, tôi nói.
- Tôi nghĩ nó đã gặp hắn ở buổi chiếu mở màn một trong những bộ phim của hắn. Hắn đã nói với con bé rằng hắn có một khuôn mặt giống với khuôn mặt của con bé trong tâm trí khi hắn tưởng tượng ra một trong những nhân vật của mình. Nữ anh hùng của hắn.
Tôi chết lặng cả người sau khi nghe bà Kogut nói.
Tôi biết cái tên này. Tôi nhận ra nó. Hắn nổi tiếng, gã râu đỏ ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.