Chương 72
James Patterson
11/05/2016
Tôi thấy vô cùng kinh ngạc khi Cindy xuất hiện ở cửa nhà tôi lúc 11 giờ 30. Với đôi mắt mở to đầy phấn chấn và tự hào, cô ấy thốt ra:
- Mình biết người tình của Kathy Kogut là ai rồi.
- Nicholas Jenks – tôi đáp – Vào đi, Cindy. Ngồi xuống, Martha – Con chó cố chui vào chiếc áo ngủ hiệu Giants của tôi.
- Ôi, Chúa ơi, cô ấy gào lớn. Mình đã làm việc đứt cả hơi. Mình nghĩ là mình đã tìm ra điều ấy.
Cô ấy đã phát hiện ra nó. Cô ấy đã đánh bại McBride và Seattle. Hai tổ thanh tra được đào tạo giỏi ngang Cục điều tra Liên bang.
Tôi nhìn cô ấy với sự ngưỡng mộ chân thành.
- Bằng cách nào?
Không thể ngồi xuống vì quá bồn chồn, Cindy đi quanh phòng khách khi cô đưa tôi qua từng bước của quá trình khám phá đầy kinh ngạc của cô. Cô mở bản sao của tấm ảnh chụp Jenks và Kathy Kogut tại lễ mở màn bộ phim. Tôi quan sát cô đi quanh chiếc đi văng, cố gắng tự theo kịp mình: Bright Star – Ngôi sao sáng… Sierra… Crossed Wire – Sợi dây bắt chéo… Cô ấy là nhà giải mật mã.
- Mình quả là một phóng viên giỏi, Lindsay ạ – cô ấy nói.
- Mình biết cậu là phóng viên giỏi – tôi cười với cô ấy. Chỉ có điều cậu không thể viết về chuyện này.
Cindy dừng lại và rên rỉ:
- Ôi, Chúa ơi! Điều ấy giống như đang ở trong một nhà tắm với Brad Pitt, nhưng bạn không thể chạm vào được.
Cô ấy nhìn tôi, nửa như đang cười, nửa như muốn khóc khi người ta đóng đinh vào tim cô ấy vậy.
- Cindy – tôi đứng dậy và ôm lấy cô – cậu thậm chí không thể biết để tìm ra ông ta nếu mình không cung cấp manh mối cho cậu ở Cleverland.
Tôi đi xuống bếp.
- Cậu muốn uống chút trà không? – Tôi kêu to.
Cô ấy quăng mình ủ rũ xuống chiếc ghế đi văng và thở dài rên rỉ.
- Mình muốn một cốc bia. Không, không phải bia. Một ly rượu ngô.
Tôi chỉ vào quầy rượu nhỏ gần cầu thang của mình. Một lát sau, chúng tôi ngồi xuống. Tôi với cốc Nocturnal Seasonings, Cindy với cốc rượu mạnh hiệu Wild Turkey, Martha ngồi thoải mái dưới chân chúng tôi.
- Mình tự hào về cậu, Cindy ạ – tôi nói với cô ấy. Cậu thực sự đã phát hiện ra cái tên ấy. Cậu đã qua mặt được hai lực lượng cảnh sát. Khi vụ này kết thúc, mình đảm bảo là cậu sẽ được nhắc đến đặc biệt trên báo chí.
- Mình là báo chí mà – Cindy la lên, gượng cười. Và ý cậu là gì vậy, khi vụ này xong ư? Cậu bắt được hắn rồi ư?
- Chưa – tôi lắc đầu. Tôi giải thích mọi điều chúng tôi có, thậm chí cả những điều cô ấy không biết – vườn nho, rượu sâm panh – những chi tiết phụ. Ngay cả việc chúng tôi còn không thể bắt hắn ta đưa cho một sợi tóc.
- Vậy chúng ta cần làm gì?
- Trói chặt Nicholas Jenks với vụ án thứ nhất.
Đột nhiên Cindy bắt đầu nài nỉ.
- Mình phải viết về chuyện này, Lindsay.
- Không – tôi khăng khăng. Không ai biết hết. Chỉ có Roth và Raleigh. Và một người nữa…
- Ai vậy? – Cindy chớp mắt.
- Jill Bernhardt.
- Phó trưởng lý quận ư? Cái văn phòng ấy giống như một cái chảo đang cố chèo qua Thái Bình Dương. Nó chẳng có gì ngoài những kẽ hở đâu.
- Không phải là Jill – tôi hứa. Cô ấy không bỏ qua vụ này đâu.
- Làm sao cậu có thể chắc như vậy?
- Bởi vì Jill Bernhardt cũng muốn tóm gã này như chúng ta vậy, tôi nói với sự quả quyết.
- Chỉ có thế thôi sao? – Cindy rên lên.
Tôi uống một ngụm trà lớn dễ chịu, bắt gặp ánh mắt cô ấy.
- Và bởi vì mình đã mời cô ấy tham gia vào nhóm của bọn mình.
- Mình biết người tình của Kathy Kogut là ai rồi.
- Nicholas Jenks – tôi đáp – Vào đi, Cindy. Ngồi xuống, Martha – Con chó cố chui vào chiếc áo ngủ hiệu Giants của tôi.
- Ôi, Chúa ơi, cô ấy gào lớn. Mình đã làm việc đứt cả hơi. Mình nghĩ là mình đã tìm ra điều ấy.
Cô ấy đã phát hiện ra nó. Cô ấy đã đánh bại McBride và Seattle. Hai tổ thanh tra được đào tạo giỏi ngang Cục điều tra Liên bang.
Tôi nhìn cô ấy với sự ngưỡng mộ chân thành.
- Bằng cách nào?
Không thể ngồi xuống vì quá bồn chồn, Cindy đi quanh phòng khách khi cô đưa tôi qua từng bước của quá trình khám phá đầy kinh ngạc của cô. Cô mở bản sao của tấm ảnh chụp Jenks và Kathy Kogut tại lễ mở màn bộ phim. Tôi quan sát cô đi quanh chiếc đi văng, cố gắng tự theo kịp mình: Bright Star – Ngôi sao sáng… Sierra… Crossed Wire – Sợi dây bắt chéo… Cô ấy là nhà giải mật mã.
- Mình quả là một phóng viên giỏi, Lindsay ạ – cô ấy nói.
- Mình biết cậu là phóng viên giỏi – tôi cười với cô ấy. Chỉ có điều cậu không thể viết về chuyện này.
Cindy dừng lại và rên rỉ:
- Ôi, Chúa ơi! Điều ấy giống như đang ở trong một nhà tắm với Brad Pitt, nhưng bạn không thể chạm vào được.
Cô ấy nhìn tôi, nửa như đang cười, nửa như muốn khóc khi người ta đóng đinh vào tim cô ấy vậy.
- Cindy – tôi đứng dậy và ôm lấy cô – cậu thậm chí không thể biết để tìm ra ông ta nếu mình không cung cấp manh mối cho cậu ở Cleverland.
Tôi đi xuống bếp.
- Cậu muốn uống chút trà không? – Tôi kêu to.
Cô ấy quăng mình ủ rũ xuống chiếc ghế đi văng và thở dài rên rỉ.
- Mình muốn một cốc bia. Không, không phải bia. Một ly rượu ngô.
Tôi chỉ vào quầy rượu nhỏ gần cầu thang của mình. Một lát sau, chúng tôi ngồi xuống. Tôi với cốc Nocturnal Seasonings, Cindy với cốc rượu mạnh hiệu Wild Turkey, Martha ngồi thoải mái dưới chân chúng tôi.
- Mình tự hào về cậu, Cindy ạ – tôi nói với cô ấy. Cậu thực sự đã phát hiện ra cái tên ấy. Cậu đã qua mặt được hai lực lượng cảnh sát. Khi vụ này kết thúc, mình đảm bảo là cậu sẽ được nhắc đến đặc biệt trên báo chí.
- Mình là báo chí mà – Cindy la lên, gượng cười. Và ý cậu là gì vậy, khi vụ này xong ư? Cậu bắt được hắn rồi ư?
- Chưa – tôi lắc đầu. Tôi giải thích mọi điều chúng tôi có, thậm chí cả những điều cô ấy không biết – vườn nho, rượu sâm panh – những chi tiết phụ. Ngay cả việc chúng tôi còn không thể bắt hắn ta đưa cho một sợi tóc.
- Vậy chúng ta cần làm gì?
- Trói chặt Nicholas Jenks với vụ án thứ nhất.
Đột nhiên Cindy bắt đầu nài nỉ.
- Mình phải viết về chuyện này, Lindsay.
- Không – tôi khăng khăng. Không ai biết hết. Chỉ có Roth và Raleigh. Và một người nữa…
- Ai vậy? – Cindy chớp mắt.
- Jill Bernhardt.
- Phó trưởng lý quận ư? Cái văn phòng ấy giống như một cái chảo đang cố chèo qua Thái Bình Dương. Nó chẳng có gì ngoài những kẽ hở đâu.
- Không phải là Jill – tôi hứa. Cô ấy không bỏ qua vụ này đâu.
- Làm sao cậu có thể chắc như vậy?
- Bởi vì Jill Bernhardt cũng muốn tóm gã này như chúng ta vậy, tôi nói với sự quả quyết.
- Chỉ có thế thôi sao? – Cindy rên lên.
Tôi uống một ngụm trà lớn dễ chịu, bắt gặp ánh mắt cô ấy.
- Và bởi vì mình đã mời cô ấy tham gia vào nhóm của bọn mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.