Chương 87: Bữa tiệc (3)
Kỵ Kình Nam Khứ
13/09/2024
Ninh Chước cảm thấy bất ngờ khi nghe được giọng nói của Mẫn Thu.
Anh nhìn Thiện Phi Bạch, nghi hoặc cau mày.
… Sao Mẫn Thu cũng tham gia?
Thiện Phi Bạch mờ mịt nhìn anh, cậu khẽ nhíu mày, sau đó nhìn Sanjay đang chết đứng ở trên bục.
Cùng lúc đó, Lâm Cầm đã nắm được quyền kiểm soát hệ thống camera theo dõi “Phong Quần” của nhà hát.
Từ khi nhìn thấy bóng dáng hai người xuất hiện ở bữa tiệc, ánh mắt của hắn luôn dõi theo họ thông qua màn hình.
Tiếc là bây giờ hắn đang ở trụ sở Bạch Thuẫn, không phải ở hiện trường.
— Bởi lẽ Lâm Cầm là cố vấn, không cần phải đến tiền tuyến chỉ huy, chỉ cần ở hậu phương đưa ra chỉ đạo.
Đó là lời của phó giám đốc Ayler nói.
Lâm Cầm vừa đến hiện trường đã giải quyết được vấn đề về vụ đánh bom giết chết Kobayashi và Johnson, khiến cho hai nhân viên cảnh sát phụ trách ở hai khu vực đó thành bù nhìn.
Nếu bây giờ Lâm Cầm được phép vượt quá quyền hạn của mình, trực tiếp đến hiện trường chỉ huy thì sẽ khiến cho hai cảnh sát kia không thể “chăm chỉ thực thi nhiệm vụ” được mà chỉ là bước đệm để giúp Lâm Cầm nổi danh hơn.
Theo Ayler, nhà hát có thể được xem như một pháo đài chắc chắn, không có khả năng bị xâm phạm.
Kẻ đánh bom đúng là bạo gan, ngông cuồng nhưng y có dám một mình xông pha đối đầu với cả một pháo đài hay không?
Hệ thống “Phong Quần” cũng không phải chỉ để trưng!
Ayler nói không sai, hệ thống “Phong Quần” quả thực hoạt động rất tốt.
Tốt đến mức Lâm Cầm có thể nhìn thấy rõ ràng cả chiếc còng tay dưới ống tay áo của hai chàng trai trẻ.
Khi chú ý đến điều này, Lâm Câm ngồi cách một màn hình, vô thức đỏ mặt: “… Trời.”
Là vì hắn chưa từng yêu đương sao?
Dám công khai như vậy… là vì hai người là một cặp à?
Hiện tại, sau khi nghe giọng nói của “Mẫn Thu” và gương mặt ngạc nhiên của Ninh Chước thông qua băng hình của “Phong Quần”, Lâm Câm lẳng lặng thở hắt một hơi.
Hắn không biết gì về Thiện Phi Bạch, nhưng hắn biết Ninh Chước.
Lâm Cầm có thể nhìn ra được Ninh Chước không hề giả bộ mà đang thực sự rất kinh ngạc.
Nếu cậu ấy không biết là tốt rồi.
… Chỉ cần không phải cậu ấy là được rồi.
Vì từ trước đến nay, Lâm Cầm không thể tưởng tượng ra được viễn cảnh hắn sẽ bắt Ninh Chước như thế nào.
…
Nhưng những vị khách mời ở trong hội trường vẫn chưa nhận thấy có gì bất thường.
Họ nghĩ đây chỉ là một tiết mục mở màn đặc sắc.
Họ biết cái tên “Mẫn Thu” này, đó là một trong 30 nạn nhân trong sự kiện Columbus.
Dùng thiết bị mô phỏng âm thanh của cô gái, để cho một thanh niên hãy còn trẻ đã hi sinh vì nghiệp lớn đọc diễn văn cũng là một sáng kiến hay.
Nhưng chỉ có ba người may mắn sống sót biết rõ rằng họ chưa bao giờ chuẩn bị một tiết mục nào như thế này.
Dưới ánh mắt của mọi người trong hội trường, Sanjay đổ mồ hôi hột ướt đẫm cả người, tay chân thì lạnh cóng.
Trước khi lên tàu Columbus, gã là một tay súng cừ khôi và đã vấy máu của rất nhiều người.
Nhưng Sanjay không bao giờ sống chung với những nạn nhân mà gã đã giết.
Gã chỉ cần có cơ hội thì sẽ giết chóc, đắm mình trong máu tươi, sau đó rút lui, từ đó không liên quan gì đến họ nữa.
Sự kiện Columbus thì khác.
Ba mươi mạng sống đã gần như đã gắn chặt với mạng sống của gã.
Trong hơn 10 năm qua, gã đã sống trong cái bóng danh dự từ con tàu Columbus. Gã đã sống cùng với linh hồn của những kẻ mà gã giết chết như một bí mật. Nói cách khác, gã là một anh hùng sống giữa một bãi tha ma.
Đặc biệt, gã là người nhớ rõ nhất là người phụ nữ làm thợ cơ khí tính tình quái đản, dị thường kia.
…
Lúc đó, họ còn ở trên biển, tay cầm vũ khí, tiến hành một cuộc thảm sát lớn.
Sanjay và một người bạn đang đứng trên boong tàu.
Họ vừa mới giết xong một người nên khá vui vẻ.
Đặc biệt là Sanjay, gã luôn cảm thấy phấn khích khi giết người, cả người hừng hực năng lượng, vừa rồi gã còn hãm hiếp, chơi đùa người phụ nữ kia cho đến chết.
Sanjay cho rằng gã đã đứng đầu chuỗi thức ăn trên con thuyền này, gã trở thành người nắm quyền sát sinh của tất cả những người còn lại.
Cho đến khi Mẫn Thu xuất hiện.
Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, Mẫn Thu vác một thanh đao lớn nhảy ra từ bóng tối âm u, cô hiển hiện như một kỵ sĩ thời trung cổ, chém chết người bạn đứng bên cạnh Sanjay.
Một dòng máu đen bắn thẳng vào mặt Sanjay.
Thanh đao không chém trúng gã, nhưng hình ảnh trước mặt kinh hoảng tột độ khiến cho Sanjay choáng váng trong giây lát, quên mất cả việc đánh trả.
Một sợi tóc dính vào môi Mẫn Thu, máu đỏ từng giọt chảy xuống lưỡi đao của cô.
Cô thấp giọng nói: “Chúc cả lò nhà mày giàu sang phú quý.”*
*Raw 祝你们冚家富贵: chữ 冚 (hằm) là phương ngữ Quảng Đông, có nghĩa là bao gồm, tất cả (ở khu miền Nam nước mình có vài chỗ hay dùng cụm “hằm bà lằng” á), chỗ này Mẫn Thu nói bằng phương ngữ nên Sanjay không hiểu chị ấy nói gì, phần giải nghĩa nội dung câu sẽ nằm ở cuối chương
Dứt lời, Mẫn Thu vác đao rời đi như một bóng ma lãng du, biến mất ở bên trong khoang thuyền, để lại Sanjay ngơ ngác đứng nhìn.
Cuối cùng, sau vài ngày tìm kiếm, họ mới tìm thấy được Mẫn Thu và giết chết cô.
…
Trong hội trường ấm áp, sạch sẽ, thơm ngát, đứng trước những nhân vật tai to mặt lớn của giới thượng lưu ăn diện những trang phục cầu kỳ, tinh xảo, gương mặt Sanjay như bị gió biển quật từng trận đến tê cứng, bên tai vang lên câu nói vô nghĩa “cả lò nhà mày giàu sang phú quý” của nữ cơ khí năm xưa.
Giọng nói trên loa và giọng nói của Mẫn Thu gần như giống hệt nhau.
Sanjay biết mọi thứ không ổn rồi.
Trước đó, kẻ đánh bom đã giết chết Kobayashi và Johnson, bây giờ… e là đã đến lượt họ.
Sanjay luôn nghi ngờ rằng “Boss” năm xưa giao nhiệm vụ cho họ đang lợi dụng sức ảnh hưởng suy yếu của họ hiện tại để diệt trừ họ hoàn toàn.
Nhưng bây giờ họ đang tham gia một bữa tiện từ thiện quy mô lớn, xung quanh là hệ thống an ninh tối tân “Phong Quần” và có vô số nhân vật lớn đang ở đây.
Những yếu tố này đã tạo nên một lớp phòng vệ thỏa đáng cho thần kinh suy yếu của Sanjay.
Lấy hết sức bình sinh, Sanjay giả vờ như không có việc gì xảy ra, giơ tay để chỉnh lại micro.
Không ngờ khi ngón tay của Sanjay chuẩn bị chạm vào micro thì một tiếng nổ lớn vang lên từ bên ngoài, làm vỡ lớp cửa kính vừa mới sửa chữa xong của nhà hát Columbus!
Giữa tiếng la hét vang vọng khắp nơi, micro của Sanjay rơi phịch xuống đất, phát ra một tiếng hú chói tai!
…
Vụ nổ phát từ những quả bóng bay di chuyển theo hướng gió.
Vào ngày kỉ niệm như hôm nay, việc thả bóng bay là chuyện bình thường, được xem như một nghi thức của buổi lễ.
Bong bóng cũng là màu đen.
Màu đen vừa tượng trưng cho sự tưởng nhớ, đồng thời cũng dễ dàng bị đêm đen che phủ.
Trước đó, Bạch Thuẫn đã thực hiện việc kiểm soát trên không ở khu vực này, hạn chế tất cả các máy bay đi theo lộ trình đã đăng ký trước đó nhằm giảm thiểu rủi ro có khả năng bom sẽ được thả từ trên cao.
Để làm được điều này, Bell đã chỉ huy ba chiếc tàu bay đi tuần tra liên tục.
Nhưng mục tiêu của tàu bay tuần tra là những thiết bị được điều khiển từ xa như máy bay không người lái. Bong bóng được làm bằng nhựa, tốc độ di chuyển chậm, không có đặc tính bức xạ nhiệt nên máy dò của tàu bay cũng tự động bỏ qua.
Hàng bóng bay được nối với nhau thành từng nhóm ba nhóm năm, bên dưới cột một thiết bị định hướng âm thanh nhỏ – máy dò trên tàu bay chỉ có thể thăm dò được sóng điện từ, không thể dò được sóng âm.
Sau khi những quả bóng được thả bay, chúng sẽ tự động đi theo sóng âm lan tỏa trong không khí, tiếp cận đến khu vực ồn ào, sôi động nhất trong bán kính 5k – nhà hát Columbus.
Chúng cũng mượn lực gió mà đi.
Vì dự báo thời tiết tối nay khá chính xác, gió mạnh từ hướng tây bắc thổi đến, ngoại trừ một số ít bong bóng bị hỏng và rơi xuống biển thì phần lớn bong bóng còn lại đều di chuyển theo đường gió, bay qua biển, lồ lộ giữa ban ngày, thẳng hướng về phía nhà hát Columbus!
Chờ đến khi Bell phát hiện dị thường thì những quả bóng chưa phát nổ đã bay một nửa đến đây.
Vì chúng có màu đen tuyền, bề ngoài hấp thụ nhiệt cho nên dưới ánh đèn neon, một số quả bóng bắt đầu nóng lên và nổ tung.
Bong bóng nối liền với nhau, một số quả bị nổ, rơi xác xuống bên dưới, những quả còn lại cũng sẽ trôi từ từ xuống dưới theo quán tính.
Lúc này, Bell và Hardy không còn thời gian để suy nghĩ về âm mưu phía sau của vụ nổ nữa.
Tiếng hô “cảnh giác” của Bell khiến lực lượng cảnh sát Bạch Thuẫn đang tản mác xung quanh đột nhiên căng thẳng.
Quả bóng nhỏ mang đến cho họ nỗi sợ hãi vô hạn.
Bắn nổ tung hết tất cả hay để cho chúng bay xuống?
Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng bay xuống?
Khi những quả bóng đã hạ xuống ngày một gần hơn và không thể tránh né được nữa, Bell nhìn thấy một vật thể hình còn nhộng lơ lửng bên dưới ba, bốn quả bóng bay gần nhất!
Tim Hardy muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Đó là một quả bom?
Nếu nó thực sự là bom thì với khoảng cách xa như vậy, ai biết được nó được điều khiển từ xa hay sẽ kích hoạt khi rơi xuống đây?
Nhiều cảnh sát Bạch Thuẫn cũng đã nhận thấy được sự bất thường này và ngay lập tức hành động tán loạn.
Đối với họ, những quả bóng bay đang lao thẳng về phía này vô cùng nguy hiểm.
Nếu thực sự là bom thì họ là người gánh chịu đầu tiên!
Trong cơn hoảng loạn, có người đã nhắm thẳng vào quả bóng bay và bóp cò!
Sự hoảng sợ lây lan theo cấp số nhân.
Tiếng súng đùng đùng đoàng đoàng liên tiếp vang lên, sau đó là tiếng bom nổ.
Sự kết hợp giữa tiếng nổ của bong bóng và tiếng súng nổ sẽ tạo nên một nguồn nhiệt cực lớn.
Khi đạn bắn vào bóng bay, một cột lửa chợt thổi bùng lên trên cao, nhanh chóng lan ra khắp mọi nơi.
Một cột sáng đỏ vàng lóa lên, nó chói gắt đến mức họ không thể mở mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, Hardy và Bell vô tình bị luồng nhiệt nóng rẫy đổ ập đến, hất văng họ vào tường rồi lăn xuống đất.
Sức công phá của quả bom cực kỳ khủng khiếp dù nó chỉ có kích thước nhỏ bằng một viên con nhộng.
Bell bịt kín đôi tai ù đặc, loạng choạng đứng dậy với đầu óc quay cuồng thì nhìn thấy một viên con nhộng rơi trên mặt đất ngay trước mặt mình.
— Nhưng con nhộng lại không hề phát nổ.
Bell kinh ngạc, hắn lau máu mũi, sắc mặt tím tái vì tức giận.
Thằng chó đánh bom lại chơi họ!
Cảnh sát có quyền cầm súng, nếu họ bất ngờ nhìn thấy vật thể lạ đang lao về phía mình mà chưa đánh giá được mức độ an toàn thì phản ứng đầu tiên chắc chắn là nổ súng!
Tên đánh bom muốn lừa cảnh sát kích nổ bom bằng chính tay của họ!
Bell váng vất, nghiến răng nghiến lợi, Hardy lảo đảo đứng dậy, hắn bám vào tường và ra chỉ thị: “Mọi người, ở yên tại chỗ!”
Những cảnh sát Bạch Thuẫn đang đứng đây đều là những người họ đã tuyển chọn kĩ càng và đáng tin cậy.
Họ không thể làm loạn nữa.
Lỡ như mất khống chế, kẻ thủ ác sẽ đục nước béo cò thì mọi chuyện càng hỏng bét!
…
Hàng loạt tiếng súng bị ngăn cách bởi những bức tường cách âm tốt nhất của nhà hát.
Nhưng vụ nổ đã làm sụp đổ ảo tưởng của họ.
Ngay sau đó, nhiều phụ nữ bắt đầu la hét không kiểm soát nhưng không một ai dám chạy ra ngoài — vì quả bom phát nổ ở bên ngoài nhà hát.
Bên ngoài càng nguy hiểm hơn.
Ở trên loa, Mẫn Thu lại tiếp tục nói.
Giọng nói của cô phát ra từ một điểm phát thanh khác ở hướng góc tây bắc của nhà hát. Giọng nói của cô lịch sự, điềm tĩnh và lý trí: “Cho hỏi ở đây có thiết bị phát sóng trực tiếp không?”
Lytton là người khôi phục tinh thần đầu tiên.
Gã căng da đầu, lạnh lùng nói: “Mặc kệ cô là ai, xin đừng đùa giỡn nữa! Mẫn Thu là bạn của chúng tôi, là một người bạn rất quan trọng! Cô ít nhất cũng nên tôn trọng người đã khuất đi!”
“… “Bạn”?”
Mẫn Thu dừng lại một chút.
Cô không đoán được rằng lũ người này lại có thể vô sỉ như vậy.
Im lặng một lúc lâu, cô ổn định lại cảm xúc, giọng nói phát ra từ loa phát thanh ở góc phòng đông nam.
“Được thôi. Bạn của các anh bây giờ đang muốn tặng cho các anh một món quà.”
…
Lâm Cầm trầm giọng hỏi nhân viên kĩ thuật ở trụ sỡ Bạch Thuẫn: “Sao rồi? Có thể truy ra được nguồn gốc của giọng nói không?”
Nhân viên kĩ thuật bận rộn thao tác đến mồ hôi đầm đìa: “Không được! Cô ta nói một câu lại chuyển sang kênh ảo khác để kết nối. Chúng tôi mất đến 5 giây để hoàn thành kết nối theo dõi tín hiệu, lúc nào nó cũng bị gián đoạn trước khi chúng tôi kết nối được!”
“Có thể cưỡng ép ngắt âm được không?”
“Không được! Có hacker xâm nhập chiếm trọn cả hệ thống, chỉ có thể ngắt vật lý được thôi! Họ —”
Lâm Cầm cắn chặt răng, trong đầu nhớ lại những thông tin của thuyền viên Mẫn Thu trên con tàu Columbus năm xưa.
Thông tin cá nhân của người này quá ít.
Mẫn Thu, sinh ra và lớn lên ở làng Đậu Phụ quanh năm không thấy mặt trời — một ngôi làng tăm tối như một ổ kiến khổng lồ nấp mình dưới tảng đá, bí mật sản sinh ra những sinh vật tầm thường, thấp kém nhất.
Trong hồ sơ, Mẫn Thu là một người không có hộ khẩu, cũng không có dấu vết của họ hàng thân thích.
Với xuất thân này của Mẫn Thu, để có thể lên được tàu Columbus, cô phải có một năng lực vượt trội.
Mẫn Thu nói cô có một người em gái, nhưng cũng giống như cô, người em này không có hộ khẩu, cũng không có điểm tín dụng.
Nếu tương lai cô hi sinh trên đường tìm kiếm một thế giới mới, Mẫn Thu hi vọng tiền trợ cấp của mình sẽ được chuyển giao lại cho em gái bằng tiền mặt.
Sau khi biết tin chị mất, có người đến thăm và đưa tiền trợ cấp cho người em này nhưng sau khi hỏi thăm thì người em ấy đã mang hết mọi thứ trong nhà rời đi và mất tích.
Hầu hết cư dân ở làng Đậu Phụ đều mù chữ và chỉ có thể tiết lộ những thông tin khác nhau về em gái Mẫn Thu qua truyền khẩu.
Cho nên trong hồ sơ, người thân của thợ cơ khí Mẫn Thu được ghi dấu là “Mẫn Mân”.
…
Trong khi Lâm Cầm đang soát lại những thông tin liên quan thì giọng nói của Mãn Thu vang lên khắp cả hội trường.
“Xin hãy bình tĩnh và kiên nhẫn một chút.”
“Đó chỉ là một lời chào hỏi nhỏ mà thôi.”
“Bây giờ tôi đang tiếp quản nhà hát.”
“Nếu một người bước ra khỏi nhà hát mà không có sự chỉ dẫn của tôi thì tôi sẽ cho nổ một quả bom.”
“Chúng tôi đã cùng nhau làm một món quà… Một quả bom không thể dỡ bỏ.”
“Mọi người có thể cố gắng tìm kiếm tất cả những gì mình muốn, nhưng tốt nhất là đừng nên di chuyển nó.”
“Nếu mọi người có cố gắng sử dụng bất kỳ hình thức nào để thay đổi trạng thái vật lý của nó, quả bom sẽ phát nổ ngay lập tức.”
“Xin hãy lắng nghe cho kĩ và xử lý nó thật thận trọng.”
“Bây giờ… chúng tôi muốn thiết bị phát trực tiếp.”
“Xin hãy nhờ cảnh sát Bạch Thuẫn chuyển thiết bị phát sóng trực tiếp đến cửa phía tây của nhà hát trong vòng 15 phút.”
“Cảnh sát mang thiết bị đến phải là nam, khỏa thân, không quá 25 tuổi và có kinh nghiệm làm cảnh sát không quá 1 năm.”
“… Cảnh sát có thể mặc một chiếc quần lót bó sát.”
“Nếu anh Lytton nghĩ anh là bạn của tôi, xin mời anh cũng cởi quần áo và đến cửa phía tây giao hàng giúp tôi.”
“Mọi người có nghe rõ tôi nói gì không?”
Nghe xong, Ninh Chước rũ mắt, sắc mặt lạnh lẽo.
… Thiện Phi Bạch hối lộ bằng thứ gì để khiến Mẫn Thu có thể ngang nhiên nói trước mặt mọi người một câu “Cảnh sát có thể mặc một chiếc quần lót bó sát.” vậy?
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Mẫn Thu: Bố chúc cả lò nhà mày chết hết.jpg*
*Raw 这就送你冚家富贵: như phần giải thích ở trên, đây là một câu chửi bằng tiếng địa phương, tương đương với một câu nguyền rủa người khác phải chết hết. 冚: tất cả; 冚家: cả nhà mày; 富贵 (fùguì): giàu sang, người xưa dùng từ gần âm 棺材 (guān·cai) có nghĩa là quan tài để ám chỉ sự phú quý.
Anh nhìn Thiện Phi Bạch, nghi hoặc cau mày.
… Sao Mẫn Thu cũng tham gia?
Thiện Phi Bạch mờ mịt nhìn anh, cậu khẽ nhíu mày, sau đó nhìn Sanjay đang chết đứng ở trên bục.
Cùng lúc đó, Lâm Cầm đã nắm được quyền kiểm soát hệ thống camera theo dõi “Phong Quần” của nhà hát.
Từ khi nhìn thấy bóng dáng hai người xuất hiện ở bữa tiệc, ánh mắt của hắn luôn dõi theo họ thông qua màn hình.
Tiếc là bây giờ hắn đang ở trụ sở Bạch Thuẫn, không phải ở hiện trường.
— Bởi lẽ Lâm Cầm là cố vấn, không cần phải đến tiền tuyến chỉ huy, chỉ cần ở hậu phương đưa ra chỉ đạo.
Đó là lời của phó giám đốc Ayler nói.
Lâm Cầm vừa đến hiện trường đã giải quyết được vấn đề về vụ đánh bom giết chết Kobayashi và Johnson, khiến cho hai nhân viên cảnh sát phụ trách ở hai khu vực đó thành bù nhìn.
Nếu bây giờ Lâm Cầm được phép vượt quá quyền hạn của mình, trực tiếp đến hiện trường chỉ huy thì sẽ khiến cho hai cảnh sát kia không thể “chăm chỉ thực thi nhiệm vụ” được mà chỉ là bước đệm để giúp Lâm Cầm nổi danh hơn.
Theo Ayler, nhà hát có thể được xem như một pháo đài chắc chắn, không có khả năng bị xâm phạm.
Kẻ đánh bom đúng là bạo gan, ngông cuồng nhưng y có dám một mình xông pha đối đầu với cả một pháo đài hay không?
Hệ thống “Phong Quần” cũng không phải chỉ để trưng!
Ayler nói không sai, hệ thống “Phong Quần” quả thực hoạt động rất tốt.
Tốt đến mức Lâm Cầm có thể nhìn thấy rõ ràng cả chiếc còng tay dưới ống tay áo của hai chàng trai trẻ.
Khi chú ý đến điều này, Lâm Câm ngồi cách một màn hình, vô thức đỏ mặt: “… Trời.”
Là vì hắn chưa từng yêu đương sao?
Dám công khai như vậy… là vì hai người là một cặp à?
Hiện tại, sau khi nghe giọng nói của “Mẫn Thu” và gương mặt ngạc nhiên của Ninh Chước thông qua băng hình của “Phong Quần”, Lâm Câm lẳng lặng thở hắt một hơi.
Hắn không biết gì về Thiện Phi Bạch, nhưng hắn biết Ninh Chước.
Lâm Cầm có thể nhìn ra được Ninh Chước không hề giả bộ mà đang thực sự rất kinh ngạc.
Nếu cậu ấy không biết là tốt rồi.
… Chỉ cần không phải cậu ấy là được rồi.
Vì từ trước đến nay, Lâm Cầm không thể tưởng tượng ra được viễn cảnh hắn sẽ bắt Ninh Chước như thế nào.
…
Nhưng những vị khách mời ở trong hội trường vẫn chưa nhận thấy có gì bất thường.
Họ nghĩ đây chỉ là một tiết mục mở màn đặc sắc.
Họ biết cái tên “Mẫn Thu” này, đó là một trong 30 nạn nhân trong sự kiện Columbus.
Dùng thiết bị mô phỏng âm thanh của cô gái, để cho một thanh niên hãy còn trẻ đã hi sinh vì nghiệp lớn đọc diễn văn cũng là một sáng kiến hay.
Nhưng chỉ có ba người may mắn sống sót biết rõ rằng họ chưa bao giờ chuẩn bị một tiết mục nào như thế này.
Dưới ánh mắt của mọi người trong hội trường, Sanjay đổ mồ hôi hột ướt đẫm cả người, tay chân thì lạnh cóng.
Trước khi lên tàu Columbus, gã là một tay súng cừ khôi và đã vấy máu của rất nhiều người.
Nhưng Sanjay không bao giờ sống chung với những nạn nhân mà gã đã giết.
Gã chỉ cần có cơ hội thì sẽ giết chóc, đắm mình trong máu tươi, sau đó rút lui, từ đó không liên quan gì đến họ nữa.
Sự kiện Columbus thì khác.
Ba mươi mạng sống đã gần như đã gắn chặt với mạng sống của gã.
Trong hơn 10 năm qua, gã đã sống trong cái bóng danh dự từ con tàu Columbus. Gã đã sống cùng với linh hồn của những kẻ mà gã giết chết như một bí mật. Nói cách khác, gã là một anh hùng sống giữa một bãi tha ma.
Đặc biệt, gã là người nhớ rõ nhất là người phụ nữ làm thợ cơ khí tính tình quái đản, dị thường kia.
…
Lúc đó, họ còn ở trên biển, tay cầm vũ khí, tiến hành một cuộc thảm sát lớn.
Sanjay và một người bạn đang đứng trên boong tàu.
Họ vừa mới giết xong một người nên khá vui vẻ.
Đặc biệt là Sanjay, gã luôn cảm thấy phấn khích khi giết người, cả người hừng hực năng lượng, vừa rồi gã còn hãm hiếp, chơi đùa người phụ nữ kia cho đến chết.
Sanjay cho rằng gã đã đứng đầu chuỗi thức ăn trên con thuyền này, gã trở thành người nắm quyền sát sinh của tất cả những người còn lại.
Cho đến khi Mẫn Thu xuất hiện.
Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, Mẫn Thu vác một thanh đao lớn nhảy ra từ bóng tối âm u, cô hiển hiện như một kỵ sĩ thời trung cổ, chém chết người bạn đứng bên cạnh Sanjay.
Một dòng máu đen bắn thẳng vào mặt Sanjay.
Thanh đao không chém trúng gã, nhưng hình ảnh trước mặt kinh hoảng tột độ khiến cho Sanjay choáng váng trong giây lát, quên mất cả việc đánh trả.
Một sợi tóc dính vào môi Mẫn Thu, máu đỏ từng giọt chảy xuống lưỡi đao của cô.
Cô thấp giọng nói: “Chúc cả lò nhà mày giàu sang phú quý.”*
*Raw 祝你们冚家富贵: chữ 冚 (hằm) là phương ngữ Quảng Đông, có nghĩa là bao gồm, tất cả (ở khu miền Nam nước mình có vài chỗ hay dùng cụm “hằm bà lằng” á), chỗ này Mẫn Thu nói bằng phương ngữ nên Sanjay không hiểu chị ấy nói gì, phần giải nghĩa nội dung câu sẽ nằm ở cuối chương
Dứt lời, Mẫn Thu vác đao rời đi như một bóng ma lãng du, biến mất ở bên trong khoang thuyền, để lại Sanjay ngơ ngác đứng nhìn.
Cuối cùng, sau vài ngày tìm kiếm, họ mới tìm thấy được Mẫn Thu và giết chết cô.
…
Trong hội trường ấm áp, sạch sẽ, thơm ngát, đứng trước những nhân vật tai to mặt lớn của giới thượng lưu ăn diện những trang phục cầu kỳ, tinh xảo, gương mặt Sanjay như bị gió biển quật từng trận đến tê cứng, bên tai vang lên câu nói vô nghĩa “cả lò nhà mày giàu sang phú quý” của nữ cơ khí năm xưa.
Giọng nói trên loa và giọng nói của Mẫn Thu gần như giống hệt nhau.
Sanjay biết mọi thứ không ổn rồi.
Trước đó, kẻ đánh bom đã giết chết Kobayashi và Johnson, bây giờ… e là đã đến lượt họ.
Sanjay luôn nghi ngờ rằng “Boss” năm xưa giao nhiệm vụ cho họ đang lợi dụng sức ảnh hưởng suy yếu của họ hiện tại để diệt trừ họ hoàn toàn.
Nhưng bây giờ họ đang tham gia một bữa tiện từ thiện quy mô lớn, xung quanh là hệ thống an ninh tối tân “Phong Quần” và có vô số nhân vật lớn đang ở đây.
Những yếu tố này đã tạo nên một lớp phòng vệ thỏa đáng cho thần kinh suy yếu của Sanjay.
Lấy hết sức bình sinh, Sanjay giả vờ như không có việc gì xảy ra, giơ tay để chỉnh lại micro.
Không ngờ khi ngón tay của Sanjay chuẩn bị chạm vào micro thì một tiếng nổ lớn vang lên từ bên ngoài, làm vỡ lớp cửa kính vừa mới sửa chữa xong của nhà hát Columbus!
Giữa tiếng la hét vang vọng khắp nơi, micro của Sanjay rơi phịch xuống đất, phát ra một tiếng hú chói tai!
…
Vụ nổ phát từ những quả bóng bay di chuyển theo hướng gió.
Vào ngày kỉ niệm như hôm nay, việc thả bóng bay là chuyện bình thường, được xem như một nghi thức của buổi lễ.
Bong bóng cũng là màu đen.
Màu đen vừa tượng trưng cho sự tưởng nhớ, đồng thời cũng dễ dàng bị đêm đen che phủ.
Trước đó, Bạch Thuẫn đã thực hiện việc kiểm soát trên không ở khu vực này, hạn chế tất cả các máy bay đi theo lộ trình đã đăng ký trước đó nhằm giảm thiểu rủi ro có khả năng bom sẽ được thả từ trên cao.
Để làm được điều này, Bell đã chỉ huy ba chiếc tàu bay đi tuần tra liên tục.
Nhưng mục tiêu của tàu bay tuần tra là những thiết bị được điều khiển từ xa như máy bay không người lái. Bong bóng được làm bằng nhựa, tốc độ di chuyển chậm, không có đặc tính bức xạ nhiệt nên máy dò của tàu bay cũng tự động bỏ qua.
Hàng bóng bay được nối với nhau thành từng nhóm ba nhóm năm, bên dưới cột một thiết bị định hướng âm thanh nhỏ – máy dò trên tàu bay chỉ có thể thăm dò được sóng điện từ, không thể dò được sóng âm.
Sau khi những quả bóng được thả bay, chúng sẽ tự động đi theo sóng âm lan tỏa trong không khí, tiếp cận đến khu vực ồn ào, sôi động nhất trong bán kính 5k – nhà hát Columbus.
Chúng cũng mượn lực gió mà đi.
Vì dự báo thời tiết tối nay khá chính xác, gió mạnh từ hướng tây bắc thổi đến, ngoại trừ một số ít bong bóng bị hỏng và rơi xuống biển thì phần lớn bong bóng còn lại đều di chuyển theo đường gió, bay qua biển, lồ lộ giữa ban ngày, thẳng hướng về phía nhà hát Columbus!
Chờ đến khi Bell phát hiện dị thường thì những quả bóng chưa phát nổ đã bay một nửa đến đây.
Vì chúng có màu đen tuyền, bề ngoài hấp thụ nhiệt cho nên dưới ánh đèn neon, một số quả bóng bắt đầu nóng lên và nổ tung.
Bong bóng nối liền với nhau, một số quả bị nổ, rơi xác xuống bên dưới, những quả còn lại cũng sẽ trôi từ từ xuống dưới theo quán tính.
Lúc này, Bell và Hardy không còn thời gian để suy nghĩ về âm mưu phía sau của vụ nổ nữa.
Tiếng hô “cảnh giác” của Bell khiến lực lượng cảnh sát Bạch Thuẫn đang tản mác xung quanh đột nhiên căng thẳng.
Quả bóng nhỏ mang đến cho họ nỗi sợ hãi vô hạn.
Bắn nổ tung hết tất cả hay để cho chúng bay xuống?
Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng bay xuống?
Khi những quả bóng đã hạ xuống ngày một gần hơn và không thể tránh né được nữa, Bell nhìn thấy một vật thể hình còn nhộng lơ lửng bên dưới ba, bốn quả bóng bay gần nhất!
Tim Hardy muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Đó là một quả bom?
Nếu nó thực sự là bom thì với khoảng cách xa như vậy, ai biết được nó được điều khiển từ xa hay sẽ kích hoạt khi rơi xuống đây?
Nhiều cảnh sát Bạch Thuẫn cũng đã nhận thấy được sự bất thường này và ngay lập tức hành động tán loạn.
Đối với họ, những quả bóng bay đang lao thẳng về phía này vô cùng nguy hiểm.
Nếu thực sự là bom thì họ là người gánh chịu đầu tiên!
Trong cơn hoảng loạn, có người đã nhắm thẳng vào quả bóng bay và bóp cò!
Sự hoảng sợ lây lan theo cấp số nhân.
Tiếng súng đùng đùng đoàng đoàng liên tiếp vang lên, sau đó là tiếng bom nổ.
Sự kết hợp giữa tiếng nổ của bong bóng và tiếng súng nổ sẽ tạo nên một nguồn nhiệt cực lớn.
Khi đạn bắn vào bóng bay, một cột lửa chợt thổi bùng lên trên cao, nhanh chóng lan ra khắp mọi nơi.
Một cột sáng đỏ vàng lóa lên, nó chói gắt đến mức họ không thể mở mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, Hardy và Bell vô tình bị luồng nhiệt nóng rẫy đổ ập đến, hất văng họ vào tường rồi lăn xuống đất.
Sức công phá của quả bom cực kỳ khủng khiếp dù nó chỉ có kích thước nhỏ bằng một viên con nhộng.
Bell bịt kín đôi tai ù đặc, loạng choạng đứng dậy với đầu óc quay cuồng thì nhìn thấy một viên con nhộng rơi trên mặt đất ngay trước mặt mình.
— Nhưng con nhộng lại không hề phát nổ.
Bell kinh ngạc, hắn lau máu mũi, sắc mặt tím tái vì tức giận.
Thằng chó đánh bom lại chơi họ!
Cảnh sát có quyền cầm súng, nếu họ bất ngờ nhìn thấy vật thể lạ đang lao về phía mình mà chưa đánh giá được mức độ an toàn thì phản ứng đầu tiên chắc chắn là nổ súng!
Tên đánh bom muốn lừa cảnh sát kích nổ bom bằng chính tay của họ!
Bell váng vất, nghiến răng nghiến lợi, Hardy lảo đảo đứng dậy, hắn bám vào tường và ra chỉ thị: “Mọi người, ở yên tại chỗ!”
Những cảnh sát Bạch Thuẫn đang đứng đây đều là những người họ đã tuyển chọn kĩ càng và đáng tin cậy.
Họ không thể làm loạn nữa.
Lỡ như mất khống chế, kẻ thủ ác sẽ đục nước béo cò thì mọi chuyện càng hỏng bét!
…
Hàng loạt tiếng súng bị ngăn cách bởi những bức tường cách âm tốt nhất của nhà hát.
Nhưng vụ nổ đã làm sụp đổ ảo tưởng của họ.
Ngay sau đó, nhiều phụ nữ bắt đầu la hét không kiểm soát nhưng không một ai dám chạy ra ngoài — vì quả bom phát nổ ở bên ngoài nhà hát.
Bên ngoài càng nguy hiểm hơn.
Ở trên loa, Mẫn Thu lại tiếp tục nói.
Giọng nói của cô phát ra từ một điểm phát thanh khác ở hướng góc tây bắc của nhà hát. Giọng nói của cô lịch sự, điềm tĩnh và lý trí: “Cho hỏi ở đây có thiết bị phát sóng trực tiếp không?”
Lytton là người khôi phục tinh thần đầu tiên.
Gã căng da đầu, lạnh lùng nói: “Mặc kệ cô là ai, xin đừng đùa giỡn nữa! Mẫn Thu là bạn của chúng tôi, là một người bạn rất quan trọng! Cô ít nhất cũng nên tôn trọng người đã khuất đi!”
“… “Bạn”?”
Mẫn Thu dừng lại một chút.
Cô không đoán được rằng lũ người này lại có thể vô sỉ như vậy.
Im lặng một lúc lâu, cô ổn định lại cảm xúc, giọng nói phát ra từ loa phát thanh ở góc phòng đông nam.
“Được thôi. Bạn của các anh bây giờ đang muốn tặng cho các anh một món quà.”
…
Lâm Cầm trầm giọng hỏi nhân viên kĩ thuật ở trụ sỡ Bạch Thuẫn: “Sao rồi? Có thể truy ra được nguồn gốc của giọng nói không?”
Nhân viên kĩ thuật bận rộn thao tác đến mồ hôi đầm đìa: “Không được! Cô ta nói một câu lại chuyển sang kênh ảo khác để kết nối. Chúng tôi mất đến 5 giây để hoàn thành kết nối theo dõi tín hiệu, lúc nào nó cũng bị gián đoạn trước khi chúng tôi kết nối được!”
“Có thể cưỡng ép ngắt âm được không?”
“Không được! Có hacker xâm nhập chiếm trọn cả hệ thống, chỉ có thể ngắt vật lý được thôi! Họ —”
Lâm Cầm cắn chặt răng, trong đầu nhớ lại những thông tin của thuyền viên Mẫn Thu trên con tàu Columbus năm xưa.
Thông tin cá nhân của người này quá ít.
Mẫn Thu, sinh ra và lớn lên ở làng Đậu Phụ quanh năm không thấy mặt trời — một ngôi làng tăm tối như một ổ kiến khổng lồ nấp mình dưới tảng đá, bí mật sản sinh ra những sinh vật tầm thường, thấp kém nhất.
Trong hồ sơ, Mẫn Thu là một người không có hộ khẩu, cũng không có dấu vết của họ hàng thân thích.
Với xuất thân này của Mẫn Thu, để có thể lên được tàu Columbus, cô phải có một năng lực vượt trội.
Mẫn Thu nói cô có một người em gái, nhưng cũng giống như cô, người em này không có hộ khẩu, cũng không có điểm tín dụng.
Nếu tương lai cô hi sinh trên đường tìm kiếm một thế giới mới, Mẫn Thu hi vọng tiền trợ cấp của mình sẽ được chuyển giao lại cho em gái bằng tiền mặt.
Sau khi biết tin chị mất, có người đến thăm và đưa tiền trợ cấp cho người em này nhưng sau khi hỏi thăm thì người em ấy đã mang hết mọi thứ trong nhà rời đi và mất tích.
Hầu hết cư dân ở làng Đậu Phụ đều mù chữ và chỉ có thể tiết lộ những thông tin khác nhau về em gái Mẫn Thu qua truyền khẩu.
Cho nên trong hồ sơ, người thân của thợ cơ khí Mẫn Thu được ghi dấu là “Mẫn Mân”.
…
Trong khi Lâm Cầm đang soát lại những thông tin liên quan thì giọng nói của Mãn Thu vang lên khắp cả hội trường.
“Xin hãy bình tĩnh và kiên nhẫn một chút.”
“Đó chỉ là một lời chào hỏi nhỏ mà thôi.”
“Bây giờ tôi đang tiếp quản nhà hát.”
“Nếu một người bước ra khỏi nhà hát mà không có sự chỉ dẫn của tôi thì tôi sẽ cho nổ một quả bom.”
“Chúng tôi đã cùng nhau làm một món quà… Một quả bom không thể dỡ bỏ.”
“Mọi người có thể cố gắng tìm kiếm tất cả những gì mình muốn, nhưng tốt nhất là đừng nên di chuyển nó.”
“Nếu mọi người có cố gắng sử dụng bất kỳ hình thức nào để thay đổi trạng thái vật lý của nó, quả bom sẽ phát nổ ngay lập tức.”
“Xin hãy lắng nghe cho kĩ và xử lý nó thật thận trọng.”
“Bây giờ… chúng tôi muốn thiết bị phát trực tiếp.”
“Xin hãy nhờ cảnh sát Bạch Thuẫn chuyển thiết bị phát sóng trực tiếp đến cửa phía tây của nhà hát trong vòng 15 phút.”
“Cảnh sát mang thiết bị đến phải là nam, khỏa thân, không quá 25 tuổi và có kinh nghiệm làm cảnh sát không quá 1 năm.”
“… Cảnh sát có thể mặc một chiếc quần lót bó sát.”
“Nếu anh Lytton nghĩ anh là bạn của tôi, xin mời anh cũng cởi quần áo và đến cửa phía tây giao hàng giúp tôi.”
“Mọi người có nghe rõ tôi nói gì không?”
Nghe xong, Ninh Chước rũ mắt, sắc mặt lạnh lẽo.
… Thiện Phi Bạch hối lộ bằng thứ gì để khiến Mẫn Thu có thể ngang nhiên nói trước mặt mọi người một câu “Cảnh sát có thể mặc một chiếc quần lót bó sát.” vậy?
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Mẫn Thu: Bố chúc cả lò nhà mày chết hết.jpg*
*Raw 这就送你冚家富贵: như phần giải thích ở trên, đây là một câu chửi bằng tiếng địa phương, tương đương với một câu nguyền rủa người khác phải chết hết. 冚: tất cả; 冚家: cả nhà mày; 富贵 (fùguì): giàu sang, người xưa dùng từ gần âm 棺材 (guān·cai) có nghĩa là quan tài để ám chỉ sự phú quý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.