Kẻ Địch Khó Thuần

Chương 14: Chuyện cũ (2)

Kỵ Kình Nam Khứ

13/09/2024

Hải Ninh lẳng lặng ngồi trong một kho hàng tối tăm.

Miệng cậu bé bị bịt kín bằng một cái rọ mõm bằng sắt không thể tháo ra.

Tay phải cậu bé, từ cánh tay đến hết cả một nửa bàn tay, đều bị trói và cố định trong một ổ khóa hình trụ tối màu và chắc chắn.

Một sợi xích sắt to bằng ngón tay trói cậu bé vào một cột đá rộng một vòng tay người ôm.

Cách trói này khiến trông cậu bé trông chẳng khác gì một con chó, bộ dạng còn nhục nhã hơn so với việc bị giam cầm.

Không biết ai làm, tên bị đá vào háng hay tên bị móc mắt.

Sau khi bị bắt, Hải Ninh nằm trong thùng xe cảm nhận một tuyến đường gồ ghề xốc nảy, đầu óc choáng váng vì bị đau nhưng cậu bé vẫn cố gắng đếm nhẩm từng giây cho đến khi đến được nơi này thì mới bất tỉnh trong chốc lát.

Hải Ninh sống ở Vân Mộng từ nhỏ, có thể nói rằng nắm rõ địa hình, tình huống của 36 con phố lớn nhỏ khác nhau ở khu vực này.

Cậu bé biết ông chủ cửa hàng nào không có đủ tiền mua thiết bị báo cháy, cũng có thể dựa vào tốc độ chạy xe và thời gian chạy kết hợp cùng mùi cá tươi để đoán ra đây là phía đông của khu Vân Mộng, gần với khu vực đánh bắt cá “không ai quản lý”.

Sau khi biết nơi mình bị bắt, Hải Ninh bắt đầu suy nghĩ tên khốn đui mù nào muốn bắt cóc mình.

Vụ bắt cóc này hiển nhiên đã có kế hoạch từ trước, các bước làm đều được xác định rõ ràng.

Nếu Hải Ninh được lựa chọn thì cậu bé sẽ không bao giờ chọn một đứa trẻ như mình để bắt cóc.

Có cắn thử một miếng thì bên trong cũng chả có gì béo bở.

Nhà của họ có gì đặc biệt ư?

Hải Ninh nghĩ tới nghĩ lui, lí do có khả năng nhất trong thời gian gần đây là sự kiện liên quan đến Dionysus World.

Mạch suy nghĩ của Hải Ninh bắt đầu xoay chuyển.

Cha lúc nào cũng bận rộn, người thì yếu đuối, không có bạn bè, đi làm tan làm đều có ghi danh đầy đủ, chỉ chuyên tâm chăm lo cho gia đình, có thể nói là một người không có cuộc sống riêng tư nhiều.

Suốt nửa tháng qua, cha cũng luôn an phận thủ thường, tan làm liền về nhà với vợ con ngay, sự hiện diện mờ nhạt đến mức gần như không hề tồn tại.

Việc ông muốn điều tra về Dionysus World là bởi muốn tống tiền tập đoàn lớn cũng không phải chuyện tốt đẹp gì cho cam, cho nên ông không bao giờ có đủ dũng khí rêu rao chuyện đó ra ngoài.

Vậy thì đây là vấn đề.

Cha không làm gì, vậy thì làm sao công ty Interest lại biết được một người như cha?

Theo lẽ thường, một công ty lớn như thế dù cho phát hiện có người muốn gây sự thì cũng không đến mức dùng tài lực để giết chết người đó.

Một là ngó lơ, hai là thử mượn sức thì mới là kế sách tốt nhất.

Chẳng lẽ vì cha là cảnh sát, có thân phận đặc biệt nên khiến cho họ mới kiêng dè?

Nhưng cha chỉ là một công dân tép riu ở tầng chót, gần như không thể quấy phá gì được.

Trong khi Hải Ninh suy nghĩ thì có người vén tấm rèm mỏng trong suốt dính đầy nước biển mằn mặt và vảy cá vào trong.

Người đàn ông cầm một chiếc máy liên lạc đời cũ đang bật đèn đỏ, tín hiệu thu sóng không tốt, có thể nghe thấy tiếng khóc lóc và cầu xin đầy hoảng loạn của cha Hải Ninh từ đầu dây bên kia.

Một con chip lộ ra được lắp vào giao diện bên dưới của máy liên lạc.

Hải Ninh nhận ra đó là thiết bị cho phép cảnh sát hiển thị tín hiệu cuộc gọi khắp thành phố.

Có thể thấy rằng đối tượng bắt cóc cậu bé là một đội nhóm vô cùng chuyên nghiệp.

Sau khi người đàn ông và Hải Ninh nhìn nhau, gã nhếch miệng cười khinh bỉ nói tiếp với người bên kia điện thoại: “A ha hay thật đó, con trai cưng của anh tỉnh rồi này, có muốn nói chuyện với nó không nào?”



Hải Ninh nhìn thấy hốc mắt sưng tấy của người đàn ông thì khẽ phì cười.

Đây không phải là tên khốn xui xẻo xém bị cậu bé móc mắt sao.

Người đàn ông ngạc nhiên, sau đó điên tiết lên.

Nếu vừa rồi Hải Ninh dám đánh trả thì có nghĩa cậu bé không biết gì nên không sợ hãi, nhưng nếu là một đứa trẻ thông minh thì cậu bé hẳn nên hiểu rõ tình huống hiện tại của mình.

Sao nó lại dám cười?!

Người đàn ông thô bạo đá mạnh vào ngực cậu bé: “Sao mày lại cười?!”

Khi cú đá gần chạm đến, Hải Ninh cọ ngón chân xuống mặt đất, cúi đầu khom ngực lùi về sau, khéo léo tránh được phần nào sức nặng của nó.

Nhưng phần lực còn lại vẫn khiến Hải Ninh đau đớn rên rỉ, văng ra xa vài mét đập lưng vào cột bê tông.

Vài giây sau, máu trào ra từ rọ mõm sắt.

Hai Ninh nuốt máu ngập đầy trong miệng.

Cậu bé biết rằng nếu tương tác với tên bắt cóc thì cha ở đầu dây bên kia không cần phải cầu xin gã chứng minh mình vẫn còn sống.

Đồng thời, cậu bé cũng biết rõ mình có thể không thoát được.

Vì tên bắt cóc không có ý định bịt mắt cậu lại.

Sau khi nhận thức rõ điều này, Hải Ninh trở nên bình tĩnh hơn.

May mắn là cha mẹ không chỉ có một mình cậu.

Cậu bé cố chịu đựng cơn đau ở xương sườn, thông qua tư thế ngã xuống thì thoáng thấy bóng dáng một người đứng ở bên ngoài tấm rèm nhựa trong suốt.

Đánh giá từ phần bắp chân của người nọ có thể thấy đây là một người cực kỳ khỏe mạnh, đang cầm một chiếc rìu lộn ngược trong tay.

Hải Ninh rục rịch đôi tai mình, tì chúng lên sàn xi măng.

Bên ngoài còn một người khác đang đi đến, tiếng đế giày cọ xát với mặt đất vang lên từ xa.

Ở đâu có tiếng bước chân vang lên thì theo đó là những tiếng thở hổn hển.

Hải Ninh nhớ lại.

Chiếc xe bắt cóc cậu bé là một chiếc xe ô tô cỡ trung tầm 7 chỗ.

Chiếc xe không đủ người.

Hải Ninh, đứa trẻ bị nhốt trong thùng xe, nghe thấy trong xe có 5 người dựa vào tiếng thở và âm thanh dịch chuyển khác nhau ở trong xe.

Tài xế phụ trách lái xe, cộng thêm một kẻ chỉ đạo có khả năng là người chửi “Đồ vô dụng”, hai người này từ đầu đến cuối không hề bước xuống xe.

Có ba người trên xe đã hành động để bắt cóc Hải Ninh.

Bây giờ, ba tên côn đồ đó cũng có nhiệm vụ canh chừng mình.

Sau khi so sánh toàn diện, Hải Ninh tin rằng người khó đối phó nhất là người đàn ông đang cầm rìu canh trước cửa.

Chỉ nhìn gân guốc nổi trên bắp thịt người đó, Hải Ninh biết người đàn ông này có thể dễ dàng giết chết cậu bé bằng tay không mà không cần dùng đến rìu.

Hải Ninh tiếp tục suy nghĩ, vì sao một đứa trẻ 13 tuổi như mình lại bị người khác dòm ngó như vậy?

Trong lúc cậu bé đang suy nghĩ, gã đàn ông suýt bị móc mắt đi đi lại lại trước mặt cậu bé, nhàm chán nhìn Hải Ninh, cố gắng tìm kiếm sự sợ hãi và lo lắng trên mặt cậu.



Tiếc rằng một bên mắt của gã bị sưng to đến nỗi dù có cố gắng nhìn chỉ có thể thấy một tầm nhìn mờ mờ màu tím.

Trông gã buồn cười hơn là đáng sợ.

Gã đang thảo luận về khoản tiền chuộc với cha Hải Ninh, có lẽ khoảng 500 ngàn.

Hải Ninh biết cha không có khả năng chi trả nên tâm trạng khá bình tĩnh, thong dong.

Nhưng bất ngờ là người bên kia điện thoại chỉ ngập ngừng một chút liền đồng ý ngay, thậm chí còn rất tự tin.

Có vẻ gã đàn ông cũng có suy nghĩ tương tự.

Gã đàn ông với một con mắt sưng to cười cười: “Họ Hải, mày nghĩ bọn tao ngu lắm hả? Cả người mà như thế nào chẳng lẽ bọn tao không biết nổi sao?”

Đầu dây bên kia im lặng.

Gã đàn ông tiếp tục cười: “Bên mày có cảnh sát đúng không? Gọi sếp ra nghe máy đi.”

Gã dừng bước chân, ngồi xổm trước mặt Hải Ninh: “Nhanh lên, nếu không tao móc một con mắt con trai cưng của mày ra đấy, giúp mày giải trí một chút.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc nức nở nhu nhược của cha Hải Ninh.

Hải Ninh nghĩ lại, cũng không thấy quá bất ngờ.

Cậu bé bị bắt cóc ngay giữa ban ngày, hiển nhiên sẽ có người báo ngụy

Lúc đó cha vẫn còn đang trong giờ làm, chắc chắn sẽ là cảnh sát đầu tiên biết chuyện.

Theo tính cách của cha, gặp tai họa lớn như vậy hiển nhiên không thể tự mình gánh vác nổi.

Cho nên ông ấy chắc chắn sẽ nói với sếp của mình.

Quả nhiên, ngay sau đó, điện thoại được đưa cho một người khác.

Giọng nói ấy bình tĩnh vang lên: “Xin chào, tôi là người quản lý trực thuộc Bạch Thuẫn ở khu Vân Mộng…”

Hải Ninh còn đang nằm giả chết trên mặt đất vừa nghe xong thì da đầu tê rần, cả người giật nảy lên khiến cho sợi dây xích căng ra, vang lên tiếng leng keng vang dội.

Cậu bé nghe thấy.

Giọng nói đó giống hệt giọng nói của tên chỉ đạo vang lên từ trong xe!

Âm điệu của tiếng rủa xả “Đồ vô dụng” hòa điệu cùng với giọng nói trong điện thoại: “… Tôi là Charlemagne. Đứa trẻ ấy vô tội, hi vọng các anh đừng lại hại cậu bé.”

Tác giả có lời muốn nói:

[ Bản tin hằng ngày Ngân Chùy ]

[ Trang quảng cáo ]

Dionysus là vị thần rượu nho của người Hi Lạp cổ.

Ngài là vị thần của lễ hội, tự do và nhảy múa.

Hãy mang bên mình Dionysus World, uống chén rượu điện tử tuyệt mĩ để ngăn cách với tiếng ồn đau thương của thế giới bên ngoài.

Hãy cùng nhau đến bến bờ của bình yên và hạnh phúc.

Lưu ý: Sản phẩm an toàn và tốt cho sức khỏe, không có bất kì tác dụng phụ nào. Tuy nhiên người sử dụng cần lưu ý nếu lạm dụng thì sản phẩm cũng sẽ gây hại cho sức khỏe. Vì vậy vui lòng không nên quá lạm dụng thiết bị này.

Công ty chúng tôi không chịu trách nhiệm mọi hậu quả do sử dụng sai cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kẻ Địch Khó Thuần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook