Chương 39: Hợp tác (7)
Kỵ Kình Nam Khứ
13/09/2024
Phó giáo sư Tiết: “… Ồ.”
Ông không rõ hệ thống phân chia cấp bậc và bảng xưng hô trong nội bộ lính đánh thuê.
Ninh Chước dẫn phó giáo sư Tiết ra ngoài cửa, vừa nghiêng người đã nhìn thấy Thiện Phi Bạch.
Phó giáo sư Tiết bị Thiện Phi Bạch gây sốc hai lần.
Ninh Chước biết cậu sẽ đi theo nên để cửa mở hé.
Anh dẫn phó giáo sư Tiết hoang mang vào phòng thí nghiệm và hoàn thành việc tiêm thuốc mê cho ông.
Mọi chuyện còn lại đều dựa vào phó giáo sư Tiết.
Ninh Chước không can thiệp vào nên anh ra ngoài.
Thiện Phi Bạch dựa lưng vào tường, nhìn thấy anh đi ra, miệng nhoẻn một nụ cười thiếu đánh.
Sau khi gặp cấp dưới, Thiện Phi Bạch đã lấy thêm được một số vật tư.
Cậu lấy một điếu thuốc từ trong túi ra và hút một hơi.
Ninh Chước không nói gì, giơ tay túm tóc Thiện Phi Bạch, kéo đầu cậu quay 45 độ hướng về phía biển cấm hút thuốc trên tường.
Nhìn thấy tấm biển, Thiện Phi Bạch vẫn ung dung hút tiếp, thậm chí còn đưa điếu thuốc ra: “Em hiểu đại khái mọi chuyện rồi, thật kinh tởm. Anh hút hai hơi đi, bình tĩnh lại.”
Ninh Chước hầu như không hút thuốc nếu không trong trường hợp xã giao.
Nhưng vừa rồi nhớ đến cha, đầu lưỡi se lại, đúng là thật sự cần có ngoại lực phân tâm.
Anh rũ mi, nhìn điếu thuốc đưa đến bên môi mình, quyết định hút một hơi phá lệ.
Khi đưa đầu lọc vào miệng, cảm nhận hơi nóng trên đó, Ninh Chước mới nhận ra Thiện Phi Bạch đã hút điếu thuốc này rồi.
Anh dùng răng cắn chặt điếu thuốc, suy nghĩ một lát rồi quyết định mặc kệ.
Điếu thuốc của Thiện Phi Bạch là loại thuốc đã được cải tiến đặc biệt nên không sặc khói, hương bạc hà cay the hòa quyện với mùi táo tươi mát, một hơi lạnh thấm vào phổi.
Vừa rồi Thiện Phi Bạch đã hút điếu thuốc này nên Ninh Chước cũng không lo mình bị đầu độc.
Hai người vốn là kẻ thù của nhau, bây giờ lại là chủ nhân và thú cưng, cùng kề vai nhau hút chung một điếu thuốc.
Giống như Ninh Chước đoán được Thiện Phi Bạch sẽ đến, Thiện Phi Bạch cũng đoán được Ninh Chước ở đây nên tự động đi theo.
Cậu nghe được hơn phân nửa cuộc hội thoại của Ninh Chước và phó giáo sư Tiết cho nên cũng hiểu đại khái câu chuyện.
Cậu thẳng thắn nhận xét: “Anh Ninh quá mềm lòng.”
Ninh Chước nhìn cậu giữa làn khói: “Vậy cậu sẽ chọn gì? Cậu sẽ giết ông ấy?”
Ninh Chước biết dựa theo phán đoán “lý tính”, sau khi báo thù xong thì phó giáo sư Tiết nên chết là tốt nhất.
Về phương diện chính nghĩa, ai giết người cũng đã phạm tội ác, cho nên cần phải tiếp nhận bản án.
Về phương diện cá nhân, chỉ cần phó giáo sư Tiết, người có khả năng chế tạo kali clorua đã chấp nhận và im lặng sau nhiều năm tìm kiếm cô con gái mất tích của mình yên lặng chờ chết ở một góc nào đó ở Ngân Chùy, dù cho Bạch Thuẫn có xác định ông là hung thủ thì cũng không liên quan gì đến Henna.
Còn về phương diện nhân đạo, để cho phó giáo sư Tiết liêm chính chết trong sạch còn hơn là sống trong bóng ma tâm lý “tôi đã giết người” trong quãng đời còn lại.
Bản thân phó giáo sư Tiết cũng từng nghĩ rằng ông khó lòng sống sót sau khi rời Henna.
Nhưng Ninh Chước không xem xét dưới những phương diện này.
Kim Charlemagne chết là vì gã nên chết vào ngày hôm đó, đồng thời nên chết từ rất nhiều năm về trước.
Gã cũng không chết vì tội danh “giết con gái của phó giáo sư Tiết”.
Vậy thì tại sao nạn nhân lại phải bị trừng phạt vì “làm cho cái chết của kẻ hiếp dâm và giết người Rushkin trở nên tồi tệ hơn”?
Không có sự thật nào như vậy ở trên đời.
Giết người là giết người.
Về mặt sinh học, Kim Charlemagne gần như không phải là con người.
Nếu phó giáo sư không sử dụng thuốc độc để tự sát thì ông vẫn còn nhiều cơ hội khác để tìm đến cái chết sau khi quay về.
Nhưng ông vẫn là một người đứng đắn, hiền lành, cho nên ông cũng không có ý định tự sát.
Bởi lẽ nếu ông chết thì trên đời này sẽ không còn ai nhớ đến nụ cười của con gái ông.
Khách hàng không muốn chết, Ninh Chước cũng không muốn giết, cho nên để ông sống là biện pháp tốt nhất của Ninh Chước.
Cho nên nếu Thiện Phi Bạch dám đứng trước mặt anh và nói: “Phó giáo sư Tiết chết là tốt nhất”, Ninh Chước sẽ dí đầu lọc thuốc lên đầu cậu, để lại một vết sẹo trên người cậu.
Thiện Phi Bạch không hề biết đầu mình đang gặp nguy hiểm.
Đối với câu hỏi của Ninh Chước, cậu đáp: “Đương nhiên là em không giết ông ấy, nhưng sự sắp xếp này không ổn định lắm.”
Cậu nghiêng đầu nhìn Ninh Chước: “Em có nghe nói ở chợ đen có một thiết bị xóa ký ức, nguyên tắc hoạt động là tạo ra một dư chấn nhất định đối với thùy trán của con người mà không làm tổn hại đến nó thì sau khi sử dụng thiết bị, người dùng có thể quên đi rất nhiều thứ.”
Thiện Phi Bạch ra hiệu: “Ví dụ như tội giết người, quá trình gây án, cả anh, và em… hay Henna.”
“Ngoại trừ người chết, những người bị mất trí nhớ thường sẽ đưa ra những nhận định gay gắt nhất. Mọi cám dỗ, tra hỏi hay đe dọa đều gần như vô hiệu với họ, vì họ hoàn toàn không nghĩ mình là phạm nhân.”
Càng phân tích, cậu càng nhiệt huyết hơn: “Vừa rồi thầy Tiết cũng làm phẫu thuật. Do ảnh hưởng của thuốc gây mê sau khi phẫu thuật nên việc ông ấy bị mất một đoạn trí nhớ ngắn hạn là chuyện bình thường.”
Ninh Chước đưa lại điếu thuốc hút dở cho cậu: “Nếu Bạch Thuẫn thôi miên ông ấy thì sao?”
Thiện Phi Bạch dùng đầu ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, rít một hơi: “Thôi miên là phải tự nguyện. Nếu vậy thì Bạch Thuẫn dùng máy phát hiện nói dối đối với phó giáo sư không bị mất trí nhớ thì sao? Bạch Thuẫn có rất nhiều phương pháp, đường nào cũng nguy hiểm.”
Ninh Chước: “Kết quả của máy phát hiện nói dối chỉ để tham khảo, không phải bằng chứng.”
Thiện Phi Bạch: “Thôi miên cũng là vậy mà?”
Ninh Chước rũ mắt, suy tư một lúc: “Tôi không biết ở chợ đen có bán thiết bị như vậy. Cậu nghĩ thiết bị đó có tác dụng với thùy trán của ông ấy?”
Thiện Phi Bạch gật đầu chắc nịch: “Chắc chắn.”
Ninh Chước quả quyết bác bỏ: ‘Nếu thùy trán bị tổn thương, dù ông ấy không ngốc đi thì ông ấy cũng không thể khống chế được phần trí nhớ nào bị xóa bỏ. Ông ấy có thể quên mất vụ giết người, cũng có thể quên mất cả con gái mình.”
Thiện Phi Bạch không chớp mắt: “Đúng vậy. Ông ấy cũng sẽ quên đi nỗi đau mất con gái.”
Ninh Chước buột miệng nói: “Ông ấy sẽ không muốn ——”
Vừa nói ra, Ninh Chước liền ý thức có gì đó không đúng.
Bất tri bất giác, anh đã xuôi theo sự hướng dẫn của Thiện Phi Bạch, dùng cảm xúc của mình để giải quyết một “giả thuyết” không tồn tại.
“Thiết bị xóa ký ức” là gì? “Chấn động thùy trán” là gì?
Làm sao có thể có một dụng cụ vô dụng không thể biết chính xác ký ức nào để xóa bỏ tồn tại trên đời này?
Cậu ta chỉ bịa chuyện ra thôi!
Thiện Phi Bạch muốn nhìn thấy sự đồng cảm của Ninh Chước.
—— Ninh Chước đã dựa vào cảm xúc của mình để xác định lựa chọn “Ông ấy không muốn” của phó giáo sư Tiết.
Cho nên xét ở khịa cạnh nào đó, Ninh Chước và phó giáo sư Tiết đều là cùng một loại người.
Họ quan tâm đến quá khứ. Họ cũng sa lầy vào quá khứ.
Thiện Phi Bạch “ồ” lên một tiếng thật dài, cậu chống cằm nâng má, lẳng lặng nhìn anh: “Anh Ninh đồng cảm với ông ấy như vậy là vì bản thân anh cũng trải qua điều tương tự giống như ông ấy chăng?”
Đôi mắt xanh lục của Ninh Chước loang loáng ánh nước lạ thường.
Anh nhìn Thiện Phi Bạch, giọng điệu rét căm căm: “Cậu thăm dò tôi?”
Thiện Phi Bạch vốn mặt dày, dù mục đích bị bại lộ cậu vẫn thẳng thắn thừa nhận: “Tìm hiểu về đồng phạm của mình không phải là chuyện bình thường sao?”
Ninh Chước rút điếu thuốc trong miệng ra, rít một hơi cuối cùng rồi dùng tay tái dập tàn thuốc.
Những tia lửa đỏ vàng bay lả tả như một quả pháo hoa nhỏ nổi bật trên làn da nhợt nhạt của anh.
Thiện Phi Bạch hất cằm lên, chậm rãi phả ra một làn khói.
Cậu vui.
Cậu cảm thấy mình đã hiểu Ninh Chước hơn một chút.
Trong quá trình thăm dò nhau bằng lời nói, hai đồng phạm đã chia sẻ nhau một điếu thuốc lá.
Nhưng Ninh Chước lại không vui.
Anh cảm giác như mình bị con sói con lừa.
Cậu ta quá thông minh, lời nói ra cũng toàn là nói dối.
Thậm chí Ninh Chước còn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng dù anh có mắng cậu ta cáo già, không biết phải phép thì Thiện Phi Bạch vẫn sẽ cười nói: “Em thông minh là chuyện tốt mà, anh Ninh không vui à?”
… Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đã thấy bực bội.
Thiện Phi Bạch thông minh, nhận thấy sắc mặt của Ninh Chước không tốt liền dẻo miệng khen: “Anh ơi, trên đời không có thiết bị nào như vậy đâu, cho nên kế hoạch của anh là tốt nhất rồi.”
Ninh Chước không nói gì.
Trên đời cũng không có một kế hoạch nào hoàn mỹ, trước sau cũng sẽ có những vấn đề ngoài ý muốn, cho nên ta sẽ không bao giờ biết được mình sẽ mắc sai lầm ở đâu.
Kế hoạch trả thù của phó giáo sư Tiết rất hoàn hảo nhưng kế hoạch dành cho mục tiêu tiếp theo thì sao?
Ninh Chước biết kể từ khi anh và Charlemagne thỏa thuận với nhau đồng nghĩa với việc một cuộc đối đầu trực diện sắp bắt đầu, những biến cố, rủi ro mà anh phải đối mặt cũng sẽ tăng lên, khiến việc tiến hành “kế hoạch” cũng khó khăn hơn.
Những lúc như vậy, những người thông minh như Thiện Phi Bạch là những người kiên trì bền bỉ nhất.
Ninh Chước nhắc nhở: “Đừng nói cho người của cậu biết chuyện của tôi.”
Thiện Phi Bạch phản ứng nhanh đến bất ngờ: “Vậy em được nói với người của Henna không?”
Ninh Chước do dự một lát, Thiện Phi Bạch híp mắt cười: “A, vậy là chỉ có một mình em biết bí mật của anh Ninh thôi đúng không?”
Ninh Chước: “…”
Anh nghĩ tốt hơn hết là nên bịt mồm Thiện Phi Bạch, người quá thông minh.
Sau khi bình tĩnh lại vì bị chọc giận, Ninh Chước cũng không trả lời những câu hỏi của Ninh Chước mà chuyển chủ đề: “Cậu đã thuyết phục được người của Bàn Kiều ở lại đây chưa?”
Thiện Phi Bạch vội vàng gật đầu: “Dạ rồi.”
Ninh Chước nhìn chàng trai như con công được vừa nói vừa xòe đuôi, bỏ qua quá trình thuyết phục Bàn Kiều mà đi thẳng vào trọng tâm: “Được rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi, tối nay tiễn phó giáo sư Tiết rời đi, ngày mai cậu theo tôi ra ngoài.”
Thiện Phi Bạch: “Chúng ta “ra ngoài” làm gì?”
Ninh Chước: “Phạm tội. Sau đó chờ nhận tội rồi vào trong ngục giam.”
Thiện Phi Bạch chớp mắt, cũng không hỏi mục đích vào ngục giam để làm gì: “Ngày mai đi liền luôn ạ?”
Ninh Chước: “Đúng vậy.”
Thiện Phi Bạch cau mày như suy nghĩ.
Ninh Chước thu hết biểu cảm của cậu vào đáy mắt, vẫn không đưa ra thay đổi gì.
Anh lau tàn thuốc trên đầu ngón tay, thản nhiên nói: “Không phải cậu tự tin cậu quản lý được Bàn Kiều sao? Muốn đánh cược không? Nếu hai chúng ta cùng nhau rời đi thì bên nào khơi mào cuộc chiến trước thì bên đó thua?”
Thiện Phi Bạch đáp: “Vậy người thắng yêu cầu người thua làm một việc được không?”
Hai người nhìn nhau một lúc và đạt được thỏa thuận trong thời gian ngắn nhất.
Thiện Phi Bạch đưa tay về phía anh: “Đồng phạm của em, bây giờ chúng ta sẽ phạm tội gì đây?”
…
Một tiếng sau.
Vào giờ ăn, Henna và Bàn Kiều được mời đến nhà ăn để ăn bữa ăn đầu tiên sau khi hai tổ chức lính đánh thuê sát nhập.
Sắc mặt của mọi người ở hai bên phần lớn đều xám như đáy nồi, mỗi bên chiếm một phần của căng tin, ranh giới được phân định rõ ràng.
Nhưng vì sỉ số của hai bên đều khá đông, không bên nào chịu nhường bên nào nên việc giao nhau là không thể tránh khỏi.
Họ tuân theo mệnh lệnh của cấp trên. Nếu bên kia không gây chiến trước thì họ cũng sẽ không động thủ.
Nhưng nhiều năm đối đầu nhau đã hình thành trong họ sự phản kháng nhất định.
Henna và Bàn Kiều ở cùng nhau, nếu không đánh nhau, không chửi mắng nhau thì họ còn có thể làm gì nữa?
Họ chỉ có thể âm thầm hi vọng đối phương không thể chịu đựng trước, chỉ cần lớn tiếng với họ thì họ sẽ có lí do đánh lại!
Trong khi tình hình đang căng thẳng, Ninh Chước và Thiện Phi Bạch lần lượt tiến vào.
Khuông Hạc Hiên tính nóng như lửa, vừa thấy Thiện Phi Bạch liền cảm thấy an ổn không ít, hắn chủ động bưng mâm thức ăn qua, vừa muốn lên tiếng nói chuyện thì ánh mắt dừng ở trên mặt hai người, cả người liền hóa đá tại chỗ.
Thiện Phi Bạch thản nhiên giơ tay lấy mâm thức ăn của hắn: “Cảm ơn anh Khương ——”
Thiện Phi Bạch còn chưa kịp cảm ơn xong thì Ninh Chước đã cầm lấy mâm thức ăn của Thiện Phi Bạch và lấy cơm cho mình.
Thiện Phi Bạch cũng không ngại với hành vi cướp bóc trắng trợn của anh, cậu đút hai tay vào túi, đi theo sau, bỏ lại Khuông Hạc Hiên chết trân tại chỗ, hai mắt dại ra.
… Mình nhìn lầm đúng không?
Khuông Hạc Hiên thường xuyên hút thuốc.
Hắn nhạy bén nhận ra mùi thuốc trên người Thiện Phi Bạch và Ninh Chước giống hệt nhau.
Hắn cũng biết mùi thuốc đặc biệt đó là của loại thuốc tên là “Kiss”.
Mùi hương này để lại dài lâu, hơn nữa đầu lọc điếu thuốc còn sử dụng một loại vật chất đặc thù, nếu ngậm một lúc lâu thì môi sẽ ửng hồng, nhìn qua như một đôi tình nhân vừa hôn nhau. Đây cũng là lí do loại thuốc này được đặt nên là “Nụ hôn”.
Khi đó Thiện Phi Bạch xin hắn một điếu, còn nói là hút cho đỡ thèm!
Khuông Hạc Hiên siết chặt nắm tay, vẻ mặt bi phẫn.
Con thỏ Ninh chó đẻ ép người khác phải bán thân, khinh người quá đáng!
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Một ngàn kế hoạch công lược của Thiện Phi Bạch (bị gạch bỏ).mp4
Ông không rõ hệ thống phân chia cấp bậc và bảng xưng hô trong nội bộ lính đánh thuê.
Ninh Chước dẫn phó giáo sư Tiết ra ngoài cửa, vừa nghiêng người đã nhìn thấy Thiện Phi Bạch.
Phó giáo sư Tiết bị Thiện Phi Bạch gây sốc hai lần.
Ninh Chước biết cậu sẽ đi theo nên để cửa mở hé.
Anh dẫn phó giáo sư Tiết hoang mang vào phòng thí nghiệm và hoàn thành việc tiêm thuốc mê cho ông.
Mọi chuyện còn lại đều dựa vào phó giáo sư Tiết.
Ninh Chước không can thiệp vào nên anh ra ngoài.
Thiện Phi Bạch dựa lưng vào tường, nhìn thấy anh đi ra, miệng nhoẻn một nụ cười thiếu đánh.
Sau khi gặp cấp dưới, Thiện Phi Bạch đã lấy thêm được một số vật tư.
Cậu lấy một điếu thuốc từ trong túi ra và hút một hơi.
Ninh Chước không nói gì, giơ tay túm tóc Thiện Phi Bạch, kéo đầu cậu quay 45 độ hướng về phía biển cấm hút thuốc trên tường.
Nhìn thấy tấm biển, Thiện Phi Bạch vẫn ung dung hút tiếp, thậm chí còn đưa điếu thuốc ra: “Em hiểu đại khái mọi chuyện rồi, thật kinh tởm. Anh hút hai hơi đi, bình tĩnh lại.”
Ninh Chước hầu như không hút thuốc nếu không trong trường hợp xã giao.
Nhưng vừa rồi nhớ đến cha, đầu lưỡi se lại, đúng là thật sự cần có ngoại lực phân tâm.
Anh rũ mi, nhìn điếu thuốc đưa đến bên môi mình, quyết định hút một hơi phá lệ.
Khi đưa đầu lọc vào miệng, cảm nhận hơi nóng trên đó, Ninh Chước mới nhận ra Thiện Phi Bạch đã hút điếu thuốc này rồi.
Anh dùng răng cắn chặt điếu thuốc, suy nghĩ một lát rồi quyết định mặc kệ.
Điếu thuốc của Thiện Phi Bạch là loại thuốc đã được cải tiến đặc biệt nên không sặc khói, hương bạc hà cay the hòa quyện với mùi táo tươi mát, một hơi lạnh thấm vào phổi.
Vừa rồi Thiện Phi Bạch đã hút điếu thuốc này nên Ninh Chước cũng không lo mình bị đầu độc.
Hai người vốn là kẻ thù của nhau, bây giờ lại là chủ nhân và thú cưng, cùng kề vai nhau hút chung một điếu thuốc.
Giống như Ninh Chước đoán được Thiện Phi Bạch sẽ đến, Thiện Phi Bạch cũng đoán được Ninh Chước ở đây nên tự động đi theo.
Cậu nghe được hơn phân nửa cuộc hội thoại của Ninh Chước và phó giáo sư Tiết cho nên cũng hiểu đại khái câu chuyện.
Cậu thẳng thắn nhận xét: “Anh Ninh quá mềm lòng.”
Ninh Chước nhìn cậu giữa làn khói: “Vậy cậu sẽ chọn gì? Cậu sẽ giết ông ấy?”
Ninh Chước biết dựa theo phán đoán “lý tính”, sau khi báo thù xong thì phó giáo sư Tiết nên chết là tốt nhất.
Về phương diện chính nghĩa, ai giết người cũng đã phạm tội ác, cho nên cần phải tiếp nhận bản án.
Về phương diện cá nhân, chỉ cần phó giáo sư Tiết, người có khả năng chế tạo kali clorua đã chấp nhận và im lặng sau nhiều năm tìm kiếm cô con gái mất tích của mình yên lặng chờ chết ở một góc nào đó ở Ngân Chùy, dù cho Bạch Thuẫn có xác định ông là hung thủ thì cũng không liên quan gì đến Henna.
Còn về phương diện nhân đạo, để cho phó giáo sư Tiết liêm chính chết trong sạch còn hơn là sống trong bóng ma tâm lý “tôi đã giết người” trong quãng đời còn lại.
Bản thân phó giáo sư Tiết cũng từng nghĩ rằng ông khó lòng sống sót sau khi rời Henna.
Nhưng Ninh Chước không xem xét dưới những phương diện này.
Kim Charlemagne chết là vì gã nên chết vào ngày hôm đó, đồng thời nên chết từ rất nhiều năm về trước.
Gã cũng không chết vì tội danh “giết con gái của phó giáo sư Tiết”.
Vậy thì tại sao nạn nhân lại phải bị trừng phạt vì “làm cho cái chết của kẻ hiếp dâm và giết người Rushkin trở nên tồi tệ hơn”?
Không có sự thật nào như vậy ở trên đời.
Giết người là giết người.
Về mặt sinh học, Kim Charlemagne gần như không phải là con người.
Nếu phó giáo sư không sử dụng thuốc độc để tự sát thì ông vẫn còn nhiều cơ hội khác để tìm đến cái chết sau khi quay về.
Nhưng ông vẫn là một người đứng đắn, hiền lành, cho nên ông cũng không có ý định tự sát.
Bởi lẽ nếu ông chết thì trên đời này sẽ không còn ai nhớ đến nụ cười của con gái ông.
Khách hàng không muốn chết, Ninh Chước cũng không muốn giết, cho nên để ông sống là biện pháp tốt nhất của Ninh Chước.
Cho nên nếu Thiện Phi Bạch dám đứng trước mặt anh và nói: “Phó giáo sư Tiết chết là tốt nhất”, Ninh Chước sẽ dí đầu lọc thuốc lên đầu cậu, để lại một vết sẹo trên người cậu.
Thiện Phi Bạch không hề biết đầu mình đang gặp nguy hiểm.
Đối với câu hỏi của Ninh Chước, cậu đáp: “Đương nhiên là em không giết ông ấy, nhưng sự sắp xếp này không ổn định lắm.”
Cậu nghiêng đầu nhìn Ninh Chước: “Em có nghe nói ở chợ đen có một thiết bị xóa ký ức, nguyên tắc hoạt động là tạo ra một dư chấn nhất định đối với thùy trán của con người mà không làm tổn hại đến nó thì sau khi sử dụng thiết bị, người dùng có thể quên đi rất nhiều thứ.”
Thiện Phi Bạch ra hiệu: “Ví dụ như tội giết người, quá trình gây án, cả anh, và em… hay Henna.”
“Ngoại trừ người chết, những người bị mất trí nhớ thường sẽ đưa ra những nhận định gay gắt nhất. Mọi cám dỗ, tra hỏi hay đe dọa đều gần như vô hiệu với họ, vì họ hoàn toàn không nghĩ mình là phạm nhân.”
Càng phân tích, cậu càng nhiệt huyết hơn: “Vừa rồi thầy Tiết cũng làm phẫu thuật. Do ảnh hưởng của thuốc gây mê sau khi phẫu thuật nên việc ông ấy bị mất một đoạn trí nhớ ngắn hạn là chuyện bình thường.”
Ninh Chước đưa lại điếu thuốc hút dở cho cậu: “Nếu Bạch Thuẫn thôi miên ông ấy thì sao?”
Thiện Phi Bạch dùng đầu ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, rít một hơi: “Thôi miên là phải tự nguyện. Nếu vậy thì Bạch Thuẫn dùng máy phát hiện nói dối đối với phó giáo sư không bị mất trí nhớ thì sao? Bạch Thuẫn có rất nhiều phương pháp, đường nào cũng nguy hiểm.”
Ninh Chước: “Kết quả của máy phát hiện nói dối chỉ để tham khảo, không phải bằng chứng.”
Thiện Phi Bạch: “Thôi miên cũng là vậy mà?”
Ninh Chước rũ mắt, suy tư một lúc: “Tôi không biết ở chợ đen có bán thiết bị như vậy. Cậu nghĩ thiết bị đó có tác dụng với thùy trán của ông ấy?”
Thiện Phi Bạch gật đầu chắc nịch: “Chắc chắn.”
Ninh Chước quả quyết bác bỏ: ‘Nếu thùy trán bị tổn thương, dù ông ấy không ngốc đi thì ông ấy cũng không thể khống chế được phần trí nhớ nào bị xóa bỏ. Ông ấy có thể quên mất vụ giết người, cũng có thể quên mất cả con gái mình.”
Thiện Phi Bạch không chớp mắt: “Đúng vậy. Ông ấy cũng sẽ quên đi nỗi đau mất con gái.”
Ninh Chước buột miệng nói: “Ông ấy sẽ không muốn ——”
Vừa nói ra, Ninh Chước liền ý thức có gì đó không đúng.
Bất tri bất giác, anh đã xuôi theo sự hướng dẫn của Thiện Phi Bạch, dùng cảm xúc của mình để giải quyết một “giả thuyết” không tồn tại.
“Thiết bị xóa ký ức” là gì? “Chấn động thùy trán” là gì?
Làm sao có thể có một dụng cụ vô dụng không thể biết chính xác ký ức nào để xóa bỏ tồn tại trên đời này?
Cậu ta chỉ bịa chuyện ra thôi!
Thiện Phi Bạch muốn nhìn thấy sự đồng cảm của Ninh Chước.
—— Ninh Chước đã dựa vào cảm xúc của mình để xác định lựa chọn “Ông ấy không muốn” của phó giáo sư Tiết.
Cho nên xét ở khịa cạnh nào đó, Ninh Chước và phó giáo sư Tiết đều là cùng một loại người.
Họ quan tâm đến quá khứ. Họ cũng sa lầy vào quá khứ.
Thiện Phi Bạch “ồ” lên một tiếng thật dài, cậu chống cằm nâng má, lẳng lặng nhìn anh: “Anh Ninh đồng cảm với ông ấy như vậy là vì bản thân anh cũng trải qua điều tương tự giống như ông ấy chăng?”
Đôi mắt xanh lục của Ninh Chước loang loáng ánh nước lạ thường.
Anh nhìn Thiện Phi Bạch, giọng điệu rét căm căm: “Cậu thăm dò tôi?”
Thiện Phi Bạch vốn mặt dày, dù mục đích bị bại lộ cậu vẫn thẳng thắn thừa nhận: “Tìm hiểu về đồng phạm của mình không phải là chuyện bình thường sao?”
Ninh Chước rút điếu thuốc trong miệng ra, rít một hơi cuối cùng rồi dùng tay tái dập tàn thuốc.
Những tia lửa đỏ vàng bay lả tả như một quả pháo hoa nhỏ nổi bật trên làn da nhợt nhạt của anh.
Thiện Phi Bạch hất cằm lên, chậm rãi phả ra một làn khói.
Cậu vui.
Cậu cảm thấy mình đã hiểu Ninh Chước hơn một chút.
Trong quá trình thăm dò nhau bằng lời nói, hai đồng phạm đã chia sẻ nhau một điếu thuốc lá.
Nhưng Ninh Chước lại không vui.
Anh cảm giác như mình bị con sói con lừa.
Cậu ta quá thông minh, lời nói ra cũng toàn là nói dối.
Thậm chí Ninh Chước còn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng dù anh có mắng cậu ta cáo già, không biết phải phép thì Thiện Phi Bạch vẫn sẽ cười nói: “Em thông minh là chuyện tốt mà, anh Ninh không vui à?”
… Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đã thấy bực bội.
Thiện Phi Bạch thông minh, nhận thấy sắc mặt của Ninh Chước không tốt liền dẻo miệng khen: “Anh ơi, trên đời không có thiết bị nào như vậy đâu, cho nên kế hoạch của anh là tốt nhất rồi.”
Ninh Chước không nói gì.
Trên đời cũng không có một kế hoạch nào hoàn mỹ, trước sau cũng sẽ có những vấn đề ngoài ý muốn, cho nên ta sẽ không bao giờ biết được mình sẽ mắc sai lầm ở đâu.
Kế hoạch trả thù của phó giáo sư Tiết rất hoàn hảo nhưng kế hoạch dành cho mục tiêu tiếp theo thì sao?
Ninh Chước biết kể từ khi anh và Charlemagne thỏa thuận với nhau đồng nghĩa với việc một cuộc đối đầu trực diện sắp bắt đầu, những biến cố, rủi ro mà anh phải đối mặt cũng sẽ tăng lên, khiến việc tiến hành “kế hoạch” cũng khó khăn hơn.
Những lúc như vậy, những người thông minh như Thiện Phi Bạch là những người kiên trì bền bỉ nhất.
Ninh Chước nhắc nhở: “Đừng nói cho người của cậu biết chuyện của tôi.”
Thiện Phi Bạch phản ứng nhanh đến bất ngờ: “Vậy em được nói với người của Henna không?”
Ninh Chước do dự một lát, Thiện Phi Bạch híp mắt cười: “A, vậy là chỉ có một mình em biết bí mật của anh Ninh thôi đúng không?”
Ninh Chước: “…”
Anh nghĩ tốt hơn hết là nên bịt mồm Thiện Phi Bạch, người quá thông minh.
Sau khi bình tĩnh lại vì bị chọc giận, Ninh Chước cũng không trả lời những câu hỏi của Ninh Chước mà chuyển chủ đề: “Cậu đã thuyết phục được người của Bàn Kiều ở lại đây chưa?”
Thiện Phi Bạch vội vàng gật đầu: “Dạ rồi.”
Ninh Chước nhìn chàng trai như con công được vừa nói vừa xòe đuôi, bỏ qua quá trình thuyết phục Bàn Kiều mà đi thẳng vào trọng tâm: “Được rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi, tối nay tiễn phó giáo sư Tiết rời đi, ngày mai cậu theo tôi ra ngoài.”
Thiện Phi Bạch: “Chúng ta “ra ngoài” làm gì?”
Ninh Chước: “Phạm tội. Sau đó chờ nhận tội rồi vào trong ngục giam.”
Thiện Phi Bạch chớp mắt, cũng không hỏi mục đích vào ngục giam để làm gì: “Ngày mai đi liền luôn ạ?”
Ninh Chước: “Đúng vậy.”
Thiện Phi Bạch cau mày như suy nghĩ.
Ninh Chước thu hết biểu cảm của cậu vào đáy mắt, vẫn không đưa ra thay đổi gì.
Anh lau tàn thuốc trên đầu ngón tay, thản nhiên nói: “Không phải cậu tự tin cậu quản lý được Bàn Kiều sao? Muốn đánh cược không? Nếu hai chúng ta cùng nhau rời đi thì bên nào khơi mào cuộc chiến trước thì bên đó thua?”
Thiện Phi Bạch đáp: “Vậy người thắng yêu cầu người thua làm một việc được không?”
Hai người nhìn nhau một lúc và đạt được thỏa thuận trong thời gian ngắn nhất.
Thiện Phi Bạch đưa tay về phía anh: “Đồng phạm của em, bây giờ chúng ta sẽ phạm tội gì đây?”
…
Một tiếng sau.
Vào giờ ăn, Henna và Bàn Kiều được mời đến nhà ăn để ăn bữa ăn đầu tiên sau khi hai tổ chức lính đánh thuê sát nhập.
Sắc mặt của mọi người ở hai bên phần lớn đều xám như đáy nồi, mỗi bên chiếm một phần của căng tin, ranh giới được phân định rõ ràng.
Nhưng vì sỉ số của hai bên đều khá đông, không bên nào chịu nhường bên nào nên việc giao nhau là không thể tránh khỏi.
Họ tuân theo mệnh lệnh của cấp trên. Nếu bên kia không gây chiến trước thì họ cũng sẽ không động thủ.
Nhưng nhiều năm đối đầu nhau đã hình thành trong họ sự phản kháng nhất định.
Henna và Bàn Kiều ở cùng nhau, nếu không đánh nhau, không chửi mắng nhau thì họ còn có thể làm gì nữa?
Họ chỉ có thể âm thầm hi vọng đối phương không thể chịu đựng trước, chỉ cần lớn tiếng với họ thì họ sẽ có lí do đánh lại!
Trong khi tình hình đang căng thẳng, Ninh Chước và Thiện Phi Bạch lần lượt tiến vào.
Khuông Hạc Hiên tính nóng như lửa, vừa thấy Thiện Phi Bạch liền cảm thấy an ổn không ít, hắn chủ động bưng mâm thức ăn qua, vừa muốn lên tiếng nói chuyện thì ánh mắt dừng ở trên mặt hai người, cả người liền hóa đá tại chỗ.
Thiện Phi Bạch thản nhiên giơ tay lấy mâm thức ăn của hắn: “Cảm ơn anh Khương ——”
Thiện Phi Bạch còn chưa kịp cảm ơn xong thì Ninh Chước đã cầm lấy mâm thức ăn của Thiện Phi Bạch và lấy cơm cho mình.
Thiện Phi Bạch cũng không ngại với hành vi cướp bóc trắng trợn của anh, cậu đút hai tay vào túi, đi theo sau, bỏ lại Khuông Hạc Hiên chết trân tại chỗ, hai mắt dại ra.
… Mình nhìn lầm đúng không?
Khuông Hạc Hiên thường xuyên hút thuốc.
Hắn nhạy bén nhận ra mùi thuốc trên người Thiện Phi Bạch và Ninh Chước giống hệt nhau.
Hắn cũng biết mùi thuốc đặc biệt đó là của loại thuốc tên là “Kiss”.
Mùi hương này để lại dài lâu, hơn nữa đầu lọc điếu thuốc còn sử dụng một loại vật chất đặc thù, nếu ngậm một lúc lâu thì môi sẽ ửng hồng, nhìn qua như một đôi tình nhân vừa hôn nhau. Đây cũng là lí do loại thuốc này được đặt nên là “Nụ hôn”.
Khi đó Thiện Phi Bạch xin hắn một điếu, còn nói là hút cho đỡ thèm!
Khuông Hạc Hiên siết chặt nắm tay, vẻ mặt bi phẫn.
Con thỏ Ninh chó đẻ ép người khác phải bán thân, khinh người quá đáng!
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Một ngàn kế hoạch công lược của Thiện Phi Bạch (bị gạch bỏ).mp4
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.