Chương 45: Nhà tù (5)
Kỵ Kình Nam Khứ
13/09/2024
Thiện Phi Bạch sắp xếp lại câu chuyện theo trình tự.
Cuối cùng, cậu chắc nịch nói: “Đúng vậy, đây là điều tốt nhất mà cậu ấy nên làm.”
Thiện Phi Bạch cũng từng một thiếu gia nhà giàu thuộc tầng lớp thượng lưu ở Ngân Chùy.
Nếu Thiện Phi Bạch lớn lên dưới sự dạy dỗ của người cha vô tâm kia thì hẳn cậu sẽ nhanh chóng trở thành một trong số những kẻ cặn bã như vậy.
May mắn là cậu được bà nội nuôi dưỡng.
Bà của Thiện Phi Bạch đã mở ra trước mắt cậu một thế giới tuyệt vời đầy thử thách với những hoạt động ngoài trời phóng khoáng như nhảy dù hay xe hơi địa hình, xe ô tô tốc độ cao.
Cho nên Thiện Phi Bạch không có hứng thú với thú vui xác thịt, rượu, thuốc phiện điện tử và những trò tiêu khiển thông thường khác như những thiếu gia nhà giàu thế hệ thứ hai.
Nhưng sẽ là nói dối nếu nói rằng cậu chưa từng bị cám dỗ.
Năm 16, 17 tuổi, Thiện Phi Bạch đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ đó có máu, có Ninh Chước, có lửa cháy, có cậu đang ướt đẫm mồ hôi với cánh môi trong suốt và thở dốc nặng nề.
Có lẽ lúc đó là sau khi Ninh Chước bị thương, có lẽ là lúc… trong ảo giác nào đó ngay cả Thiện Phi Bạch cũng không thể giải thích rõ ràng.
Cậu chỉ biết rằng sau giấc mơ, cậu đứng dậy và nhìn chằm chằm vào chân mình một lúc lâu.
Nhưng bây giờ thì điều đó không quan trọng.
Quay lại vấn đề chính.
Thiện Phi Bạch không còn trong giới thượng lưu, nhưng thông tin thì vẫn nắm bắt nhanh nhạy.
Cậu từng bạn tiểu học của Kim Charlemagne, một lần vô tình cũng nghe thấy tin chúc mừng Takeshi Motobu ở trường bên cạnh đã giành được huy chương vàng giải Khoa học và Công nghệ dành cho thanh thiếu niên.
Theo như những gì cậu biết, ngoài việc nghiện tình dục, Takeshi Motobu còn là một người rất xem trọng sức khỏe cá nhân của mình.
Đối với những người nghèo khổ, mạng sống là thứ quý giá nhất mà họ đấu tranh để sinh tồn.
Với những kẻ như Takeshi Motobu, thứ cần phải bảo vệ là thời thanh xuân tươi đẹp trôi qua nhanh chóng.
Vì sợ bệnh tật ảnh hưởng đến năng lực và chất lượng của mình, Takeshi Motobu đã thuê huấn luyện viên thể hình cá nhân đặt ra những chương trình học nghiêm khắc dành cho mình, dù là ở trong tù vẫn sẽ nghiêm túc mỗi ngày đến phòng tập gym.
Đặc biệt, Takeshi Motobu còn có thói quen ở sạch đầy vô lý.
Gã tự nhận mình là một người đàn ông sạch sẽ, cho nên chỉ chấp nhận ngủ với phụ nữ còn trinh để không có nguy cơ mắc bệnh.
Những người trân trọng cơ thể của mình tự khắc sẽ trân trọng mạng sống của mình hơn cả.
Gã luôn trốn ở nơi an toàn nhất trước khi làm bất cứ điều gì mà mình muốn.
Takeshi Motobu quý trọng mạng sống của mình đến mức xây một bức tường sắt dày nước cũng không thể xuyên qua được bao bọc quanh nhà của mình. Ngôi nhà này chẳng khác gì một pháo đài kiên cố nằm giữa những căn biệt thự cao cấp.
Nếu chờ đến khi gã ra tù, cố gắng tấn công đâm thủng bức tường đó thì mức độ khó sẽ tăng theo cấp số nhân.
Ngục giam số 1 Stuart là nơi duy nhất Takeshi Motobu cảm thấy an toàn, và là nơi Ninh Chước có thể tìm cách tiếp cận được gã.
Thiện Phi Bạch chất vấn nhìn Ninh Chước nhưng trong lòng đã có phán đoán: “Vậy là anh Ninh tìm cách đẩy tên đó vào đây?”
Ninh Chước không trả lời, cúi đầu nghiêm túc ăn.
Ninh Chước đóng vai trò là một mắt xích trong quá trình thúc đẩy Takeshi Motobu vào tù.
Những cỗ máy tình dục “barbie” do Takeshi Motobu chế tạo là bản nâng cấp “thực tế” từ sản phẩm cải tạo Đường Bích và những cô gái khác – gã sẽ biến đổi một phần thân thể của những người phụ nữ, giảm mức độ hao mò và biến cơ thể đó trở nên hoàn hảo như một món “đồ chơi” theo yêu cầu của khách hàng.
Những búp bê này sẽ tiếp khách dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt và chỉ cung cấp dịch vụ kinh doanh cho giới thượng lưu, người bình thường không thể tiếp cận.
Tuy nhiên, đã là máy móc thì bao giờ cũng có lỗ hổng.
Ninh Chước giao hết danh sách “búp bê” có được thông qua người cung cấp và giao lại cho Lawyer Tuner.
Yêu cầu của anh rất đơn giản: anh cần tất cả thông tin mà máy cảm biến có thể thu nhận được của những người này.
Không quan trọng đó là bộ phận nào của cơ thể.
Lawyer Tuner đã cười nhạo sở thích độc đáo của anh, nhưng sau khi bị Ninh Chước đánh thì Lawyer Tuner đã tự giác làm một cách lương thiện.
Không biết danh sách đó đã thay đổi bao nhiêu đợt, đến khi thu hoạch được một hàng xe tải phế liệu, cuối cùng một “búp bê” cải tạo thành hình đã xuất hiện ở trong danh sách.
Takeshi Motobu hiển nhiên đã “sử dụng” người phụ nữ đó cực kỳ tàn nhẫn, thậm chí còn đích thân giao cô cho người phụ trách đặc biệt, chỉ đạo họ đưa cô gái yếu ớt ấy đi và chăm bẵm cô cho đến khi được đưa vào sử dụng.
Vừa ra khỏi nơi bảo dưỡng, cô đã bị Ninh Chước cướp đi và mang đến một “phòng khám dởm” để điều trị.
Năm phút sau, một đoạn băng ghi hình có độ phân giải cao và không bị kiểm duyệt quay lại cảnh Takeshi Motobu thực hiện giao dịch với khách hàng và đích thân gã thừa nhận “đó là sản phẩm đáng yêu nhất tôi từng làm” đã xuất hiện trên tiêu đề của Tin tức Ngân Chùy.
Dù đã đi được đến bước đó, Ninh Chước vẫn biết rằng với quyền lực của công ty Thụy Đằng, Takeshi Motobu vẫn không bị trừng phạt một cách thích đáng.
Vì anh không thể giao nộp “búp bê”, nhân chứng duy nhất.
Nếu anh giao cô ra, cô chỉ có thể nhận được hai kết quả: một là bị mua chuộc, hai là bị “chết đột ngột”.
Thiếu sự có mặt của nhân chứng chủ chốt nhất, dư luận chỉ lên án hành vi xấu xa của Takeshi Motobu, nhưng cường độ vẫn chưa đủ.
Trước khi Takeshi Motobu bị tuyên án, Ninh Chước đã phỏng đoán toàn bộ quá trình:
Takeshi Motobu sẽ được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần, sau một thời gian hồi phục mang tính tượng trưng, gã sẽ được đưa đến nhà tù đầu tiên do cha gã thiết kế, nơi gã có thể tận hưởng một giai đoạn được vui chơi, sau đó mãn hạn tù thì được ra ngoài, bắt đầu một cuộc sống mới.
Điều Ninh Chước muốn là khiến gã phải từ biệt “cuộc sống mới” đó và đảm bảo bản thân trốn thoát, không bị liên lụy.
Anh không thể chết chỉ vì dọn dẹp một đống rác bốc mùi.
Trước khi vào tù, Ninh Chước đã triển khai kế hoạch nền, mở ra một cái lưới lớn, chỉ cần chờ tóm gọn được con thiêu thân xấu xi to béo này mà thôi.
Nhưng có một số vấn đề vượt qua khỏi kế hoạch của Ninh Chước.
—— Bây giờ ở bên cạnh Takeshi Motobu là Kim Hổ.
Hắn vốn đã căm ghét anh, có lẽ hắn cũng sẽ nhắc nhở Takeshi Motobu lưu ý đến anh.
Như vậy cũng không được.
Khi Ninh Chước đang suy nghĩ bước tiếp theo thì Thiện Phi Bạch giơ một tay lên, tủm tỉm cười nói: “Anh Ninh, em biết anh dẫn em theo tới đây để làm gì.”
Ninh Chước nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua: “Thông minh nhỉ.”
Thiện Phi Bạch kiêu ngạo: “He he.”
Nhìn thấy thái độ mập mờ của cậu, Ninh Chước khẽ nhíu mày.
Anh nghi ngờ Thiện Phi Bạch thực sự đoán được kế hoạch của mình.
Anh lạnh mặt nói: “… Không có khen cậu.”
Thiện Phi Bạch không quan tâm, cợt nhả nói: “Vậy ngày mai em làm thử một lần, anh Ninh xem thử coi có vừa ý không nha.”
Vừa nói xong, cậu lại bị ăn một cái tát, lực đạo không nặng, tương đương với một lời cảnh cáo.
Thiện Phi Bạch ăn tát nhưng không hề nản chí, cậu vui sướng nghĩ rằng nếu mình không thông minh thì anh Ninh sẽ không thích mình đâu.
Nghĩ đến đây, khóe miệng chàng trai lại nhếch lên đắc ý, bàn tay của Ninh Chước dưới gầm bàn lại nắm chặt, đến mức khi đi ngủ, anh còn nằm mơ thấy một con sói con có đôi mắt xanh ở trong bóng tối liên tục gọi mình.
…
Đêm qua, Takeshi Motobu có chút lơ đãng. Ngay cả khi đang ở suối nước nóng, trước mắt gã vẫn chỉ có một bóng dáng mơ hồ lạnh lùng liếc nhìn gã.
Lạnh lùng là một lời tán tỉnh cấp độ cao.
Takeshi Motobu biết mình trông xấu xí, nhưng có sao đâu?
Những người ghét bỏ vẻ ngoài của gã sau khi biết thân phận và tiền tài của gã vẫn phải quỳ xuống bám chặt lấy gã mà?
Khi đã có nhiều tiền thì vẻ ngoài là thứ kém giá trị nhất.
Tuy nhiên, gã vẫn sẵn sàng duy trì một số biểu hiện tốt đẹp trước mặt con mồi của mình.
Cho nên, ngày hôm sau, Kim Hổ và đám đàn em đang đợi ở ngoài cửa từ sớm, họ nhìn thấy Takeshi Motobu mở cửa thì tất cả đứng ngơ ngác hồi lâu mới thốt ra được một từ: “Anh…”
Takeshi Motobu đã thay đổi gương mặt.
Đối với những người khác, Takeshi Motobu rất thoải mái trong việc sử dụng công nghệ thay đổi gương mặt, công cụ này đơn giản chẳng khác gì trang điểm hay tẩy trang.
Gã thậm chí có thể che đi gương mặt ban đầu của mình sau khi tự tay nặn ra gương mặt theo sở thích.
—— Từ khi bị ghi hình với gương mặt thật và chịu tổn thất lớn, gã đã có thói quen thỉnh thoảng sẽ thay đổi gương mặt của mình.
Tuy vóc dáng thấp bé và mập mạp của gã không thể thay đổi, đường nét trên gương mặt của gã đã biến đổi trở nên thanh thoát hơn, không còn dính dáng gì đến gương mặt cũ.
Gương mặt này có cơ hội được bắt chuyện cao hơn.
Tuy nhiên, dù đã tìm kiếm một lúc lâu, vẻ đẹp mà gã khao khát suốt đêm dường như biến mất như không khí.
Gã hỏi quản ngục, người ta đáp người đó đang đi dạo.
… Nơi này quá rộng, và chuyện này không tốt chút nào.
Takeshi Motobu lang thang trong vô vọng hơn nửa tiếng, cơn nghiện bộc phát thật khó dừng lại, cho nên gã túm lấy một con vịt con* làm ca sáng để phát tiết.
*小鸭子 (tiểu áp tử): mình không tìm được nghĩa lóng nhưng mà đặt trong văn cảnh vẫn có thể hiểu là gái/trai mại dâm
Xong việc, gã lau sơ người, mặc quần áo vào.
Đối tượng không ưng ý, Takeshi Motobu vẫn chưa hài lòng, cho nên cũng lười cài cúc áo, gã dứt khoát mở cửa bước ra ngoài.
Khi Takeshi Motobu hành sự thì nhóm Kim Hổ ở bên ngoài cũng không nghe thấy gì. Để tỏ ra chuyên nghiệp, họ còn dàn hàng thành vòng cung hướng ra phía ngoài để chứng tỏ mình không nghe lén.
Khi Takeshi Motobu cúi đầu nghịch thắt lưng quần, một cơn gió lạnh thổi vụt trên đầu gã.
Ngay sau đó, một tiếng động lớn như sấm nổ vang lên ngay dưới chân gã!
Takeshi Motobu quý mạng mình hơn người bình thường, trong lòng sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Một chút đất lạnh bắn vào chân gã.
Vậy mà gã lại như bị rắn độc cắn, kinh hãi lùi về sau, trốn vào trong căn phòng mình vừa bước ra, la oai oái rầm trời: “Nhìn đi, nhìn đi, chuyện gì xảy ra vậy?”
Kim Hổ và những người còn lại đều đã quen với môi trường an toàn trong nhà tù, thần kinh của họ đã được thư giãn quá lâu, bây giờ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nên gây ra một sự hỗn loạn nho nhỏ.
Một nhóm người liên tục nhìn trái phải quanh quất như một đàn chim bồ câu bị tấn công.
Mãi cho đến khi Takeshi Motobu kêu thét lên thì nhiều người mới tỉnh táo lại.
Kim Hổ cảm thấy hắn đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm nên để cho hai người ở lại canh gác, còn mình thì dẫn những người còn lại nhanh chân chạy lên lầu để bắt lấy thủ phạm đã đẩy đồ vật từ trên cao xuống.
Takeshi Motobu nhìn chằm chằm vào chậu hoa vỡ trước mặt.
Không biết phạm nhân nào lại trồng hoa cà độc dược, bây giờ nó đã héo rũ nằm trên mặt đất cùng với những mảnh vỡ của chiếc bình gốm. Đóa hoa trắng như tuyết lạnh lẽo lấm bùn toát lên một vẻ đẹp kỳ lạ.
Gã đứng ngơ ngác hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn sang bên, đúng lúc thấy Ninh Chước và Thiện Phi Bạch đang sóng vai bước vào từ bên ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, Ninh Chước nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên.
Người đẹp khi ngạc nhiên trông cũng thật đẹp.
Tâm trạng của Takeshi Motobu liền được an ủi rất nhiều.
Ninh Chước quay đầu nhìn Thiện Phi Bạch.
… Tác phẩm của cậu?
Thiện Phi Bạch đưa tay ra, nắm lấy tay Ninh Chước ở phía sau lưng, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần đầy kiêu ngạo như muốn đòi phần thưởng.
… Là em làm đó.
Cuối cùng, cậu chắc nịch nói: “Đúng vậy, đây là điều tốt nhất mà cậu ấy nên làm.”
Thiện Phi Bạch cũng từng một thiếu gia nhà giàu thuộc tầng lớp thượng lưu ở Ngân Chùy.
Nếu Thiện Phi Bạch lớn lên dưới sự dạy dỗ của người cha vô tâm kia thì hẳn cậu sẽ nhanh chóng trở thành một trong số những kẻ cặn bã như vậy.
May mắn là cậu được bà nội nuôi dưỡng.
Bà của Thiện Phi Bạch đã mở ra trước mắt cậu một thế giới tuyệt vời đầy thử thách với những hoạt động ngoài trời phóng khoáng như nhảy dù hay xe hơi địa hình, xe ô tô tốc độ cao.
Cho nên Thiện Phi Bạch không có hứng thú với thú vui xác thịt, rượu, thuốc phiện điện tử và những trò tiêu khiển thông thường khác như những thiếu gia nhà giàu thế hệ thứ hai.
Nhưng sẽ là nói dối nếu nói rằng cậu chưa từng bị cám dỗ.
Năm 16, 17 tuổi, Thiện Phi Bạch đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ đó có máu, có Ninh Chước, có lửa cháy, có cậu đang ướt đẫm mồ hôi với cánh môi trong suốt và thở dốc nặng nề.
Có lẽ lúc đó là sau khi Ninh Chước bị thương, có lẽ là lúc… trong ảo giác nào đó ngay cả Thiện Phi Bạch cũng không thể giải thích rõ ràng.
Cậu chỉ biết rằng sau giấc mơ, cậu đứng dậy và nhìn chằm chằm vào chân mình một lúc lâu.
Nhưng bây giờ thì điều đó không quan trọng.
Quay lại vấn đề chính.
Thiện Phi Bạch không còn trong giới thượng lưu, nhưng thông tin thì vẫn nắm bắt nhanh nhạy.
Cậu từng bạn tiểu học của Kim Charlemagne, một lần vô tình cũng nghe thấy tin chúc mừng Takeshi Motobu ở trường bên cạnh đã giành được huy chương vàng giải Khoa học và Công nghệ dành cho thanh thiếu niên.
Theo như những gì cậu biết, ngoài việc nghiện tình dục, Takeshi Motobu còn là một người rất xem trọng sức khỏe cá nhân của mình.
Đối với những người nghèo khổ, mạng sống là thứ quý giá nhất mà họ đấu tranh để sinh tồn.
Với những kẻ như Takeshi Motobu, thứ cần phải bảo vệ là thời thanh xuân tươi đẹp trôi qua nhanh chóng.
Vì sợ bệnh tật ảnh hưởng đến năng lực và chất lượng của mình, Takeshi Motobu đã thuê huấn luyện viên thể hình cá nhân đặt ra những chương trình học nghiêm khắc dành cho mình, dù là ở trong tù vẫn sẽ nghiêm túc mỗi ngày đến phòng tập gym.
Đặc biệt, Takeshi Motobu còn có thói quen ở sạch đầy vô lý.
Gã tự nhận mình là một người đàn ông sạch sẽ, cho nên chỉ chấp nhận ngủ với phụ nữ còn trinh để không có nguy cơ mắc bệnh.
Những người trân trọng cơ thể của mình tự khắc sẽ trân trọng mạng sống của mình hơn cả.
Gã luôn trốn ở nơi an toàn nhất trước khi làm bất cứ điều gì mà mình muốn.
Takeshi Motobu quý trọng mạng sống của mình đến mức xây một bức tường sắt dày nước cũng không thể xuyên qua được bao bọc quanh nhà của mình. Ngôi nhà này chẳng khác gì một pháo đài kiên cố nằm giữa những căn biệt thự cao cấp.
Nếu chờ đến khi gã ra tù, cố gắng tấn công đâm thủng bức tường đó thì mức độ khó sẽ tăng theo cấp số nhân.
Ngục giam số 1 Stuart là nơi duy nhất Takeshi Motobu cảm thấy an toàn, và là nơi Ninh Chước có thể tìm cách tiếp cận được gã.
Thiện Phi Bạch chất vấn nhìn Ninh Chước nhưng trong lòng đã có phán đoán: “Vậy là anh Ninh tìm cách đẩy tên đó vào đây?”
Ninh Chước không trả lời, cúi đầu nghiêm túc ăn.
Ninh Chước đóng vai trò là một mắt xích trong quá trình thúc đẩy Takeshi Motobu vào tù.
Những cỗ máy tình dục “barbie” do Takeshi Motobu chế tạo là bản nâng cấp “thực tế” từ sản phẩm cải tạo Đường Bích và những cô gái khác – gã sẽ biến đổi một phần thân thể của những người phụ nữ, giảm mức độ hao mò và biến cơ thể đó trở nên hoàn hảo như một món “đồ chơi” theo yêu cầu của khách hàng.
Những búp bê này sẽ tiếp khách dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt và chỉ cung cấp dịch vụ kinh doanh cho giới thượng lưu, người bình thường không thể tiếp cận.
Tuy nhiên, đã là máy móc thì bao giờ cũng có lỗ hổng.
Ninh Chước giao hết danh sách “búp bê” có được thông qua người cung cấp và giao lại cho Lawyer Tuner.
Yêu cầu của anh rất đơn giản: anh cần tất cả thông tin mà máy cảm biến có thể thu nhận được của những người này.
Không quan trọng đó là bộ phận nào của cơ thể.
Lawyer Tuner đã cười nhạo sở thích độc đáo của anh, nhưng sau khi bị Ninh Chước đánh thì Lawyer Tuner đã tự giác làm một cách lương thiện.
Không biết danh sách đó đã thay đổi bao nhiêu đợt, đến khi thu hoạch được một hàng xe tải phế liệu, cuối cùng một “búp bê” cải tạo thành hình đã xuất hiện ở trong danh sách.
Takeshi Motobu hiển nhiên đã “sử dụng” người phụ nữ đó cực kỳ tàn nhẫn, thậm chí còn đích thân giao cô cho người phụ trách đặc biệt, chỉ đạo họ đưa cô gái yếu ớt ấy đi và chăm bẵm cô cho đến khi được đưa vào sử dụng.
Vừa ra khỏi nơi bảo dưỡng, cô đã bị Ninh Chước cướp đi và mang đến một “phòng khám dởm” để điều trị.
Năm phút sau, một đoạn băng ghi hình có độ phân giải cao và không bị kiểm duyệt quay lại cảnh Takeshi Motobu thực hiện giao dịch với khách hàng và đích thân gã thừa nhận “đó là sản phẩm đáng yêu nhất tôi từng làm” đã xuất hiện trên tiêu đề của Tin tức Ngân Chùy.
Dù đã đi được đến bước đó, Ninh Chước vẫn biết rằng với quyền lực của công ty Thụy Đằng, Takeshi Motobu vẫn không bị trừng phạt một cách thích đáng.
Vì anh không thể giao nộp “búp bê”, nhân chứng duy nhất.
Nếu anh giao cô ra, cô chỉ có thể nhận được hai kết quả: một là bị mua chuộc, hai là bị “chết đột ngột”.
Thiếu sự có mặt của nhân chứng chủ chốt nhất, dư luận chỉ lên án hành vi xấu xa của Takeshi Motobu, nhưng cường độ vẫn chưa đủ.
Trước khi Takeshi Motobu bị tuyên án, Ninh Chước đã phỏng đoán toàn bộ quá trình:
Takeshi Motobu sẽ được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần, sau một thời gian hồi phục mang tính tượng trưng, gã sẽ được đưa đến nhà tù đầu tiên do cha gã thiết kế, nơi gã có thể tận hưởng một giai đoạn được vui chơi, sau đó mãn hạn tù thì được ra ngoài, bắt đầu một cuộc sống mới.
Điều Ninh Chước muốn là khiến gã phải từ biệt “cuộc sống mới” đó và đảm bảo bản thân trốn thoát, không bị liên lụy.
Anh không thể chết chỉ vì dọn dẹp một đống rác bốc mùi.
Trước khi vào tù, Ninh Chước đã triển khai kế hoạch nền, mở ra một cái lưới lớn, chỉ cần chờ tóm gọn được con thiêu thân xấu xi to béo này mà thôi.
Nhưng có một số vấn đề vượt qua khỏi kế hoạch của Ninh Chước.
—— Bây giờ ở bên cạnh Takeshi Motobu là Kim Hổ.
Hắn vốn đã căm ghét anh, có lẽ hắn cũng sẽ nhắc nhở Takeshi Motobu lưu ý đến anh.
Như vậy cũng không được.
Khi Ninh Chước đang suy nghĩ bước tiếp theo thì Thiện Phi Bạch giơ một tay lên, tủm tỉm cười nói: “Anh Ninh, em biết anh dẫn em theo tới đây để làm gì.”
Ninh Chước nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua: “Thông minh nhỉ.”
Thiện Phi Bạch kiêu ngạo: “He he.”
Nhìn thấy thái độ mập mờ của cậu, Ninh Chước khẽ nhíu mày.
Anh nghi ngờ Thiện Phi Bạch thực sự đoán được kế hoạch của mình.
Anh lạnh mặt nói: “… Không có khen cậu.”
Thiện Phi Bạch không quan tâm, cợt nhả nói: “Vậy ngày mai em làm thử một lần, anh Ninh xem thử coi có vừa ý không nha.”
Vừa nói xong, cậu lại bị ăn một cái tát, lực đạo không nặng, tương đương với một lời cảnh cáo.
Thiện Phi Bạch ăn tát nhưng không hề nản chí, cậu vui sướng nghĩ rằng nếu mình không thông minh thì anh Ninh sẽ không thích mình đâu.
Nghĩ đến đây, khóe miệng chàng trai lại nhếch lên đắc ý, bàn tay của Ninh Chước dưới gầm bàn lại nắm chặt, đến mức khi đi ngủ, anh còn nằm mơ thấy một con sói con có đôi mắt xanh ở trong bóng tối liên tục gọi mình.
…
Đêm qua, Takeshi Motobu có chút lơ đãng. Ngay cả khi đang ở suối nước nóng, trước mắt gã vẫn chỉ có một bóng dáng mơ hồ lạnh lùng liếc nhìn gã.
Lạnh lùng là một lời tán tỉnh cấp độ cao.
Takeshi Motobu biết mình trông xấu xí, nhưng có sao đâu?
Những người ghét bỏ vẻ ngoài của gã sau khi biết thân phận và tiền tài của gã vẫn phải quỳ xuống bám chặt lấy gã mà?
Khi đã có nhiều tiền thì vẻ ngoài là thứ kém giá trị nhất.
Tuy nhiên, gã vẫn sẵn sàng duy trì một số biểu hiện tốt đẹp trước mặt con mồi của mình.
Cho nên, ngày hôm sau, Kim Hổ và đám đàn em đang đợi ở ngoài cửa từ sớm, họ nhìn thấy Takeshi Motobu mở cửa thì tất cả đứng ngơ ngác hồi lâu mới thốt ra được một từ: “Anh…”
Takeshi Motobu đã thay đổi gương mặt.
Đối với những người khác, Takeshi Motobu rất thoải mái trong việc sử dụng công nghệ thay đổi gương mặt, công cụ này đơn giản chẳng khác gì trang điểm hay tẩy trang.
Gã thậm chí có thể che đi gương mặt ban đầu của mình sau khi tự tay nặn ra gương mặt theo sở thích.
—— Từ khi bị ghi hình với gương mặt thật và chịu tổn thất lớn, gã đã có thói quen thỉnh thoảng sẽ thay đổi gương mặt của mình.
Tuy vóc dáng thấp bé và mập mạp của gã không thể thay đổi, đường nét trên gương mặt của gã đã biến đổi trở nên thanh thoát hơn, không còn dính dáng gì đến gương mặt cũ.
Gương mặt này có cơ hội được bắt chuyện cao hơn.
Tuy nhiên, dù đã tìm kiếm một lúc lâu, vẻ đẹp mà gã khao khát suốt đêm dường như biến mất như không khí.
Gã hỏi quản ngục, người ta đáp người đó đang đi dạo.
… Nơi này quá rộng, và chuyện này không tốt chút nào.
Takeshi Motobu lang thang trong vô vọng hơn nửa tiếng, cơn nghiện bộc phát thật khó dừng lại, cho nên gã túm lấy một con vịt con* làm ca sáng để phát tiết.
*小鸭子 (tiểu áp tử): mình không tìm được nghĩa lóng nhưng mà đặt trong văn cảnh vẫn có thể hiểu là gái/trai mại dâm
Xong việc, gã lau sơ người, mặc quần áo vào.
Đối tượng không ưng ý, Takeshi Motobu vẫn chưa hài lòng, cho nên cũng lười cài cúc áo, gã dứt khoát mở cửa bước ra ngoài.
Khi Takeshi Motobu hành sự thì nhóm Kim Hổ ở bên ngoài cũng không nghe thấy gì. Để tỏ ra chuyên nghiệp, họ còn dàn hàng thành vòng cung hướng ra phía ngoài để chứng tỏ mình không nghe lén.
Khi Takeshi Motobu cúi đầu nghịch thắt lưng quần, một cơn gió lạnh thổi vụt trên đầu gã.
Ngay sau đó, một tiếng động lớn như sấm nổ vang lên ngay dưới chân gã!
Takeshi Motobu quý mạng mình hơn người bình thường, trong lòng sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Một chút đất lạnh bắn vào chân gã.
Vậy mà gã lại như bị rắn độc cắn, kinh hãi lùi về sau, trốn vào trong căn phòng mình vừa bước ra, la oai oái rầm trời: “Nhìn đi, nhìn đi, chuyện gì xảy ra vậy?”
Kim Hổ và những người còn lại đều đã quen với môi trường an toàn trong nhà tù, thần kinh của họ đã được thư giãn quá lâu, bây giờ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nên gây ra một sự hỗn loạn nho nhỏ.
Một nhóm người liên tục nhìn trái phải quanh quất như một đàn chim bồ câu bị tấn công.
Mãi cho đến khi Takeshi Motobu kêu thét lên thì nhiều người mới tỉnh táo lại.
Kim Hổ cảm thấy hắn đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm nên để cho hai người ở lại canh gác, còn mình thì dẫn những người còn lại nhanh chân chạy lên lầu để bắt lấy thủ phạm đã đẩy đồ vật từ trên cao xuống.
Takeshi Motobu nhìn chằm chằm vào chậu hoa vỡ trước mặt.
Không biết phạm nhân nào lại trồng hoa cà độc dược, bây giờ nó đã héo rũ nằm trên mặt đất cùng với những mảnh vỡ của chiếc bình gốm. Đóa hoa trắng như tuyết lạnh lẽo lấm bùn toát lên một vẻ đẹp kỳ lạ.
Gã đứng ngơ ngác hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn sang bên, đúng lúc thấy Ninh Chước và Thiện Phi Bạch đang sóng vai bước vào từ bên ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, Ninh Chước nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên.
Người đẹp khi ngạc nhiên trông cũng thật đẹp.
Tâm trạng của Takeshi Motobu liền được an ủi rất nhiều.
Ninh Chước quay đầu nhìn Thiện Phi Bạch.
… Tác phẩm của cậu?
Thiện Phi Bạch đưa tay ra, nắm lấy tay Ninh Chước ở phía sau lưng, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần đầy kiêu ngạo như muốn đòi phần thưởng.
… Là em làm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.