Chương 68: Sao Sâm, sao Thương* (1)
Kỵ Kình Nam Khứ
13/09/2024
*参商: Tên 2 vì sao là sao Sâm ở phương Tây và sao Thương ở phương Đông (có một tên gọi khác là sao hôm, sao mai), sao này mọc thì sao kia lặn, không gặp nhau bao giờ, chỉ sự cách biệt, xa cách
Ninh Chước nhanh chân bước vào tầng 16 sâu dưới lòng đất trong căn cứ Henna dưới cái lạnh của mùa thu trên núi cao.
Rẽ vào hành lang, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là một bức tường vỡ vụn.
Gạch ốp tường nứt dọc một đường dài và lớn.
Ninh Chước đi ngang qua, dưới chân rung chuyển, vô số gạch đá có lớn có nhỏ không ngừng rơi xuống, “rầm rầm” vang dội khiến da đầu tê dại.
Không có quá nhiều người đã giữ Mẫn Mân.
Để khống chế hiện trường hỗn loạn, chỉ có Vu Thị Phi, Phượng Hoàng, Kim Tuyết Thâm và trợ tá của Mẫn Mân là Tiểu Văn.
Tiểu Văn nhìn Ninh Chước quay trở lại sau một thời gian dài biến mất như nhìn thấy cứu tinh của cuộc đời mình, vội vàng chạy đến, cầu xin giúp đỡ: “Anh Ninh ——”
Ninh Chước lướt qua người cậu như một cơn gió.
Anh là người đã dẫn Mẫn Mân vào Henna. Anh hiểu rõ hoàn cảnh của cô nên không cần nghe bất kỳ lời giải thích nào.
Kim Tuyết Thâm cũng không hỏi thời gian vừa qua anh làm gì, thức thời nhường đường cho anh, đồng thời hung hăng trừng mắt nhìn Vu Thị Phi.
Vu Thị Phi ngoan ngoãn cúi đầu.
Thiện Phi Bạch bước tới nhìn Phượng Hoàng và Vu Thị Phi.
Hai người hiểu ý, chủ động đứng về phía Thiện Phi Bạch.
Phượng Hoàng biết Khuông Hạc Hiên chắc chắn đã giải thích cho hai người ở bên ngoài.
Cho nên cô tóm tắt lại tình huống hiện giờ: “Ban đầu cô ấy vác đao tấn công người khác, nhưng bây giờ cũng đã bình tĩnh lại rồi, dù không phát điên nữa nhưng lại không chịu tin ai hết, nhất quyết đòi phải chờ Ninh Chước hoặc là sếp Phó đến.”
Thiện Phi Bạch hỏi: “Không phải chị với chị ấy thân nhau lắm hả?”
Trước khi cậu rời khỏi Henna làm nhiệm vụ có nhìn thấy hai người cùng nhau đi hút thuốc.
Phượng Hoàng nhún vai: “Đúng là chị thân với Mẫn Mân… Còn cô ấy?”
Nói xong, cô nhìn về phía người phụ nữ thẳng lưng cầm đao ở trong góc: “Chị chẳng biết “cô ấy” là ai.”
Mẫn Mân đã thay đổi tạo hình mới, cô mặc một áo khoác da mỏng màu đỏ chói mắt, tóc ngắn kiểu bob gọn gàng đến tai, lông mày bên phải xăm chữ “escape”*.
*Escape: trốn thoát
Khí chất bây giờ cũng khác hẳn so với sự vui vẻ, hoạt bát ngày thường.
Gương mặt Mẫn Mân tràn ngập u ám, không cười cũng không nói, mái tóc hơi rối, mắt nhìn thẳng về phía trước với sự cảnh giác cao độ.
Cô cầm một thanh đao sắt màu đen cực kỳ dài và nặng, những đường cơ bắp nổi lên rõ ràng, tinh tế. Lưỡi đao phản quang, khiến cho gương mặt của cô trông xa lạ, mơ hồ.
Một mình Ninh Chước bước đến trước mặt cô, hỏi: “Mặt A hay là mặt B?”
Người phụ nữ ngẩng đầu, giọng nói nhẹ nhàng, bông đùa thường ngày thay đổi thành một giọng nói lạnh lùng, lãnh đạm, có vẻ như do lâu ngày không nói chuyện với người khác nên tốc độ nói cũng khá chậm: “… Sao ở đây lại có nhiều người như vậy?”
Ninh Chước nghĩ thầm, là mặt B.
“Là người của Bàn Kiều. Hai bên sáp nhập.”
Nói xong, anh vươn tay muốn cầm lấy thanh đao của cô: “Ở đây nhiều người, đừng có giơ đao múa kiếm.”
Người phụ nữ dùng gót chân đá lưỡi đao lên, lưỡi đao nặng nề vung lên không trung và nhắm thẳng vào cổ Ninh Chước!
Ninh Chước không nhúc nhích.
Một đòn này chỉ là để cảnh cáo, không cho phép Ninh Chước di chuyển.
Cho nên lưỡi đao chỉ chém trúng cổ Ninh Chước ba tấc đã được một lực tay mạnh mẽ cản lại, chỉ còn lại một luồng gió mạnh phả trên da anh.
Khả năng kiểm soát sức mạnh khủng khiếp này chỉ có thể là kết quả của một quá trình luyện tập chăm chỉ suốt nhiều năm.
Người phụ nữ lạnh lẽo nói: “Tôi nhớ Bàn Kiều là kẻ thù truyền kiếp của Henna. Anh dám đặt Mẫn Mân vào tình huống nguy hiểm như vậy hả?”
Vừa rồi nhìn thấy thanh đao của người phụ nữ vung lên Ninh Chước, trái tim của mọi người ở đây đều muốn vọt ra ngoài.
Bây giờ họ mới hiểu vì sao cô nhất mực đòi phải gặp người đứng đầu đến, cô gia trưởng muốn chất vấn —— “Nói cho rõ ràng sao anh dám khiến Mẫn Mân nhà tôi gặp nguy hiểm”.
Nhưng mà con người gia trưởng này động một chút liền vung đao lên thị uy, quả thực là tính cách hoang dã mới lạ.
Ninh Chước mặt không đổi sắc đáp: “Cô ấy đồng ý. Cô ấy đã là người trưởng thành rồi.”
Người phụ nữ lắc đầu, hạ thanh đao xuống, thanh đao nặng 40 kí rưỡi nặng nề chạm xuống đất với tiếng vang nhẹ.
Vừa nhắc đến “Mẫn Mân”, ánh mắt cô dịu dàng đi vài phần: “Con bé? Lớn rồi mà vẫn ngốc nghếch như con nít. Nó không bao giờ biết sợ là gì.”
Ninh Chước không chạm vào thanh đao của cô, bình tĩnh dò hỏi lí do vì sao cô lại xuất hiện bất ngờ: “Lần này cô không nói gì mà xuất hiện bất chợt như vậy là vì nhìn thấy vé tham dự nhạc kịch ở Columbus?”
Người phụ nữ nhìn xa xăm, giọng điệu hoài niệm nhẹ nhàng: “Logo đó giống hệt với logo trên con thuyền năm đó. Tôi còn tưởng mình vẫn còn ở trên thuyền, chém người, lại bị người chém, cho nên hỗn loạn ra ngoài.”
Ninh Chước hiểu rõ gật đầu một cái, cũng không muốn đào lại vết sẹo của cô: “Cô có muốn nói gì với Mẫn Mân không?”
Người phụ nữ: “Không có. Giúp tôi xin lỗi nó một tiếng. Vì tôi mà nó bị người ta gọi là quái thai.”
Ninh Chước: “Cô ấy không thấy phiền.”
Người phụ nữ như một người chị gái lớn, đẩy đầu Ninh Chước ra: “Cậu nói nhiều quá.”
Nói xong, cô đưa tay ra sau đầu, sờ vào một nút giao diện não – máy tính nho nhỏ, dùng ngón cái dịu dàng vuốt ve một lát rồi nhấn vào.
Giây tiếp theo, người phụ nữ như bị sập nguồn, đầu gục xuống, cả người mất khống chế đổ nhào về phía trước.
Trước khi cô ngã xuống đất, chân phải cô đột nhiên vươn ra, ổn định lại trọng tâm.
Mẫn Mân như vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ trưa, mê mang ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thấy rõ Ninh Chước ở trước mặt, không khỏi ngây người: “Anh về từ hồi nào vậy…?”
Cô nói xong, tay cô thả lỏng ra.
Thanh đao nặng nghiêng sang một bên, Ninh Chước cầm lấy nó trong tay.
Mẫn Mân nhìn thấy thanh đao không biết xuất hiện từ khi nào, nét mặt hơi dao động: “… Chị ấy xuất hiện?”
Ninh Chược tựa thanh đao vào vách tường, một tay vỗ lên vai cô nhưng không trả lời thẳng: “Nghỉ ngơi đi.”
Đầu sỏ gây tội trên thực tế vẫn là một người vô tội.
Vu Thị Phi cầm hai vé xem nhạc kịch Columbus, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ muốn mời cậu Quạ Đen đi xem nhạc kịch. Cậu ấy ở tầng 16 nên tôi đến tìm.”
Thiện Phi Bạch lấy hai tấm vé từ tay y, đầu ngón tay chạm vào một góc bên phải tấm vé.
Đây là logo mà người phụ nữ bí ẩn kia nói rằng giống hệt như chiếc thuyền Columbus năm xưa, nó có biểu tượng như một con thuyền.
Bên ngoài con thuyền là một bánh lái tròn bằng gỗ.
Trên sóng nước cuồn cuộn, một chiếc thuyền được nâng lên, thân thuyền sơn màu đỏ, một nửa chìm trong sóng nước. Con thuyền như biến thành một ngọn lửa rực cháy tràn đầy sức sống với vẻ đẹp hoang sơ nổi bật giữa những ngọn sóng.
Thiện Phi Bạch cẩn thận quan sát, suy nghĩ một lúc rồi nhét hai tấm vé vào túi: “Em tịch thu.”
Nói xong, cậu đuổi theo Ninh Chước đang rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Tiểu Văn dìu Mẫn Mân vào phòng nghỉ để nghỉ ngơi, Kim Tuyết Thâm thấy tình huống cũng không tệ đến mức không thể cứu vãn, trái tim đập loạn xạ nãy giờ cũng bình tĩnh lại.
Hắn đi đến trước mặt Vu Thị Phi, cười lạnh: “Anh tự gây rắc rối rồi đó. Có 2 tấm vé thì cũng đừng có khoe khoang như vậy.”
“Tôi biết rồi, xin lỗi.” Vu Thị Phi nghiêm trang nói: “Thật ra tôi không muốn hỏi hết mọi người rồi mới rủ cậu, nhưng tôi nghĩ lại thì cậu là một người dễ ngại, nếu tôi mang vé đến rủ cậu đi luôn thì thẳng thừng quá, không biết cậu có đồng ý không.”
Kim Tuyết Thâm: “?”
Hắn chần chờ một lát mới hiểu được Vu Thị Phi đúng là không cố ý thật: “Vé đó… cho tôi?”
Vu Thị Phi trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy. Tôi đã rút kinh nghiệm. Sau này nếu có gì tôi sẽ đưa trực tiếp cho cậu. Và cậu nhớ bắt máy khi tôi gọi để tôi biết cậu đang ở đâu.”
Kim Tuyết Thâm không thể hiểu rất nhiều thứ, mặt mũi cũng đỏ bừng lên.
Kim Tuyết Thâm sợ bị y nhìn thấy nên xoay người rời đi, vừa đi vừa lải nhải mắng người: “… Cái tên khùng này, tôi cho anh vô danh sách chặn, đừng có mà gọi cho tôi nữa.”
Phượng Hoàng nhìn theo bóng lưng của Kim Tuyết Thâm: “Anh Vu, đừng có chọc cậu ấy nữa.”
Vu Thị Phi trả lời: “Anh đâu có chọc cậu ấy. Anh muốn làm thân với cậu ấy mà.”
Phương Hoàng nhướng mày, cảm thấy thái độ này của Vu Thị Phi rất kì lạ: “… Sao anh không muốn làm thân với em?”
Vu Thị Phi thành thật đáp: “Vì em không đỏ mặt.”
Phượng Hoàng cảm thấy có gì đó không đúng: “Vì cậu ta đỏ mặt nên anh mới chọc cậu ấy?”
Vu Thị Phi sửa lại: “Vì cậu ấy đỏ mặt nên anh mới muốn làm thân với cậu ấy.”
Nói xong, Vu Thị Phi rời đi, lựa lời giải thích và trấn an cho thành viên của Bàn Kiều.
Phượng Hoàng đứng tại chỗ, cảm thấy suy nghĩ này của Vu Thị Phi quả thực có vấn đề, cô lẩm bẩm: “… Android cũng biết tình yêu tuổi già* hả?”
*老房子着火 (nhà cũ bốc cháy): nghĩa là những niềm vui, nỗi buồn trong tình yêu khó dập tắt. Trong tiểu thuyết “Vòng đời vây bủa” của Tiền Chung Thư (1910 – 1998) có nói rằng tình yêu của người lớn tuổi giống như ngôi nhà cũ bị bốc cháy, một khi ngọn lửa đã lan ra thì sẽ bùng lên đến tận trời và không thể dập tắt.
Theo lý thuyết, Vu Thị Phi có thể tiết ra dopamine, cho nên y có thể thực sự mô phỏng lại cảm giác và trải nghiệm của con người trong “tình yêu”.
Nhưng Phượng Hoàng vẫn lo lắng: “… Nhưng hình như hướng lửa này không đúng rồi, như vầy chẳng khác gì Romeo và Juliet* hết?”
*Romeo và Juliet: hai nhân vật trong vở bi kịch nổi tiếng của đại văn hào William Shakespeare, hai người yêu nhau nhưng lại xuất thân từ hai gia tộc có hận thù với nhau. Ý Phượng Hoàng là Vu Thị Phi nếu yêu Kim Tuyết Thâm thì tình cảnh của hai người cũng giống như Romeo và Juliet, một người ở Henna còn một người ở Bàn Kiều, hai tổ chức có thâm thù đại hận với nhau.
Trong suy nghĩ cố hữu của cô, Bàn Kiều và Henna vẫn là kẻ thù của nhau.
Nếu hai người này muốn ở bên nhau thì trước tiên phải vượt qua rào cản của Thiện Phi Bạch và Ninh Chước trước đúng không?
Liệu hai người này có cho phép không?
… Trong lúc Phượng Hoàng đang cân nhắc nghiêm túc cho tương lai của sếp phó nhà mình thì Ninh Chước và Thiện Phi Bạch đã quay về phòng của Ninh Chước.
Đóng cửa lại, Ninh Chước thở phào nhẹ nhõm, anh giơ tay lên xoa một bên cổ.
Cảm giác lạnh lẽo của lưỡi đao vẫn còn đọng lại.
Thiện Phi Bạch cũng thắc mắc: “… Chị Mẫn Mân là người đa nhân cách?”
Trước câu hỏi của cậu, Ninh Chước lắc đầu: “Không phải.”
Vừa nói, anh vừa cởi áo khoác và trả lời chính xác hơn: “Kể từ khi Mẫn Mân gia nhập Henna, cô ấy luôn là “hai người”.”
Thiện Phi Bạch ôm chiếc áo khoác có hơi ấm cơ thể của Ninh Chước vào lòng và tựa cằm vào đó
Có lẽ cậu đã hiểu vì sao Ninh Chước lại nói Mẫn Mân là “người cải tạo điên rồ nhất ở Henna”.
Quả nhiên, Ninh Chước nói: “Người vừa rồi cậu nhìn thấy là Mẫn Thu, chị gái song sinh của Mẫn Mân.”
“Cô ấy sống trong giao diện não – máy tính của Mẫn Mân. Cố ấy không hay ra ngoài, nhưng khi có việc hoặc cần phải bảo vệ, Mẫn Mân sẽ gọi cô ấy.”
“Họ luôn sống bên nhau… nhưng cũng sẽ không bao giờ gặp được nhau.”
Ninh Chước nhanh chân bước vào tầng 16 sâu dưới lòng đất trong căn cứ Henna dưới cái lạnh của mùa thu trên núi cao.
Rẽ vào hành lang, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là một bức tường vỡ vụn.
Gạch ốp tường nứt dọc một đường dài và lớn.
Ninh Chước đi ngang qua, dưới chân rung chuyển, vô số gạch đá có lớn có nhỏ không ngừng rơi xuống, “rầm rầm” vang dội khiến da đầu tê dại.
Không có quá nhiều người đã giữ Mẫn Mân.
Để khống chế hiện trường hỗn loạn, chỉ có Vu Thị Phi, Phượng Hoàng, Kim Tuyết Thâm và trợ tá của Mẫn Mân là Tiểu Văn.
Tiểu Văn nhìn Ninh Chước quay trở lại sau một thời gian dài biến mất như nhìn thấy cứu tinh của cuộc đời mình, vội vàng chạy đến, cầu xin giúp đỡ: “Anh Ninh ——”
Ninh Chước lướt qua người cậu như một cơn gió.
Anh là người đã dẫn Mẫn Mân vào Henna. Anh hiểu rõ hoàn cảnh của cô nên không cần nghe bất kỳ lời giải thích nào.
Kim Tuyết Thâm cũng không hỏi thời gian vừa qua anh làm gì, thức thời nhường đường cho anh, đồng thời hung hăng trừng mắt nhìn Vu Thị Phi.
Vu Thị Phi ngoan ngoãn cúi đầu.
Thiện Phi Bạch bước tới nhìn Phượng Hoàng và Vu Thị Phi.
Hai người hiểu ý, chủ động đứng về phía Thiện Phi Bạch.
Phượng Hoàng biết Khuông Hạc Hiên chắc chắn đã giải thích cho hai người ở bên ngoài.
Cho nên cô tóm tắt lại tình huống hiện giờ: “Ban đầu cô ấy vác đao tấn công người khác, nhưng bây giờ cũng đã bình tĩnh lại rồi, dù không phát điên nữa nhưng lại không chịu tin ai hết, nhất quyết đòi phải chờ Ninh Chước hoặc là sếp Phó đến.”
Thiện Phi Bạch hỏi: “Không phải chị với chị ấy thân nhau lắm hả?”
Trước khi cậu rời khỏi Henna làm nhiệm vụ có nhìn thấy hai người cùng nhau đi hút thuốc.
Phượng Hoàng nhún vai: “Đúng là chị thân với Mẫn Mân… Còn cô ấy?”
Nói xong, cô nhìn về phía người phụ nữ thẳng lưng cầm đao ở trong góc: “Chị chẳng biết “cô ấy” là ai.”
Mẫn Mân đã thay đổi tạo hình mới, cô mặc một áo khoác da mỏng màu đỏ chói mắt, tóc ngắn kiểu bob gọn gàng đến tai, lông mày bên phải xăm chữ “escape”*.
*Escape: trốn thoát
Khí chất bây giờ cũng khác hẳn so với sự vui vẻ, hoạt bát ngày thường.
Gương mặt Mẫn Mân tràn ngập u ám, không cười cũng không nói, mái tóc hơi rối, mắt nhìn thẳng về phía trước với sự cảnh giác cao độ.
Cô cầm một thanh đao sắt màu đen cực kỳ dài và nặng, những đường cơ bắp nổi lên rõ ràng, tinh tế. Lưỡi đao phản quang, khiến cho gương mặt của cô trông xa lạ, mơ hồ.
Một mình Ninh Chước bước đến trước mặt cô, hỏi: “Mặt A hay là mặt B?”
Người phụ nữ ngẩng đầu, giọng nói nhẹ nhàng, bông đùa thường ngày thay đổi thành một giọng nói lạnh lùng, lãnh đạm, có vẻ như do lâu ngày không nói chuyện với người khác nên tốc độ nói cũng khá chậm: “… Sao ở đây lại có nhiều người như vậy?”
Ninh Chước nghĩ thầm, là mặt B.
“Là người của Bàn Kiều. Hai bên sáp nhập.”
Nói xong, anh vươn tay muốn cầm lấy thanh đao của cô: “Ở đây nhiều người, đừng có giơ đao múa kiếm.”
Người phụ nữ dùng gót chân đá lưỡi đao lên, lưỡi đao nặng nề vung lên không trung và nhắm thẳng vào cổ Ninh Chước!
Ninh Chước không nhúc nhích.
Một đòn này chỉ là để cảnh cáo, không cho phép Ninh Chước di chuyển.
Cho nên lưỡi đao chỉ chém trúng cổ Ninh Chước ba tấc đã được một lực tay mạnh mẽ cản lại, chỉ còn lại một luồng gió mạnh phả trên da anh.
Khả năng kiểm soát sức mạnh khủng khiếp này chỉ có thể là kết quả của một quá trình luyện tập chăm chỉ suốt nhiều năm.
Người phụ nữ lạnh lẽo nói: “Tôi nhớ Bàn Kiều là kẻ thù truyền kiếp của Henna. Anh dám đặt Mẫn Mân vào tình huống nguy hiểm như vậy hả?”
Vừa rồi nhìn thấy thanh đao của người phụ nữ vung lên Ninh Chước, trái tim của mọi người ở đây đều muốn vọt ra ngoài.
Bây giờ họ mới hiểu vì sao cô nhất mực đòi phải gặp người đứng đầu đến, cô gia trưởng muốn chất vấn —— “Nói cho rõ ràng sao anh dám khiến Mẫn Mân nhà tôi gặp nguy hiểm”.
Nhưng mà con người gia trưởng này động một chút liền vung đao lên thị uy, quả thực là tính cách hoang dã mới lạ.
Ninh Chước mặt không đổi sắc đáp: “Cô ấy đồng ý. Cô ấy đã là người trưởng thành rồi.”
Người phụ nữ lắc đầu, hạ thanh đao xuống, thanh đao nặng 40 kí rưỡi nặng nề chạm xuống đất với tiếng vang nhẹ.
Vừa nhắc đến “Mẫn Mân”, ánh mắt cô dịu dàng đi vài phần: “Con bé? Lớn rồi mà vẫn ngốc nghếch như con nít. Nó không bao giờ biết sợ là gì.”
Ninh Chước không chạm vào thanh đao của cô, bình tĩnh dò hỏi lí do vì sao cô lại xuất hiện bất ngờ: “Lần này cô không nói gì mà xuất hiện bất chợt như vậy là vì nhìn thấy vé tham dự nhạc kịch ở Columbus?”
Người phụ nữ nhìn xa xăm, giọng điệu hoài niệm nhẹ nhàng: “Logo đó giống hệt với logo trên con thuyền năm đó. Tôi còn tưởng mình vẫn còn ở trên thuyền, chém người, lại bị người chém, cho nên hỗn loạn ra ngoài.”
Ninh Chước hiểu rõ gật đầu một cái, cũng không muốn đào lại vết sẹo của cô: “Cô có muốn nói gì với Mẫn Mân không?”
Người phụ nữ: “Không có. Giúp tôi xin lỗi nó một tiếng. Vì tôi mà nó bị người ta gọi là quái thai.”
Ninh Chước: “Cô ấy không thấy phiền.”
Người phụ nữ như một người chị gái lớn, đẩy đầu Ninh Chước ra: “Cậu nói nhiều quá.”
Nói xong, cô đưa tay ra sau đầu, sờ vào một nút giao diện não – máy tính nho nhỏ, dùng ngón cái dịu dàng vuốt ve một lát rồi nhấn vào.
Giây tiếp theo, người phụ nữ như bị sập nguồn, đầu gục xuống, cả người mất khống chế đổ nhào về phía trước.
Trước khi cô ngã xuống đất, chân phải cô đột nhiên vươn ra, ổn định lại trọng tâm.
Mẫn Mân như vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ trưa, mê mang ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thấy rõ Ninh Chước ở trước mặt, không khỏi ngây người: “Anh về từ hồi nào vậy…?”
Cô nói xong, tay cô thả lỏng ra.
Thanh đao nặng nghiêng sang một bên, Ninh Chước cầm lấy nó trong tay.
Mẫn Mân nhìn thấy thanh đao không biết xuất hiện từ khi nào, nét mặt hơi dao động: “… Chị ấy xuất hiện?”
Ninh Chược tựa thanh đao vào vách tường, một tay vỗ lên vai cô nhưng không trả lời thẳng: “Nghỉ ngơi đi.”
Đầu sỏ gây tội trên thực tế vẫn là một người vô tội.
Vu Thị Phi cầm hai vé xem nhạc kịch Columbus, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ muốn mời cậu Quạ Đen đi xem nhạc kịch. Cậu ấy ở tầng 16 nên tôi đến tìm.”
Thiện Phi Bạch lấy hai tấm vé từ tay y, đầu ngón tay chạm vào một góc bên phải tấm vé.
Đây là logo mà người phụ nữ bí ẩn kia nói rằng giống hệt như chiếc thuyền Columbus năm xưa, nó có biểu tượng như một con thuyền.
Bên ngoài con thuyền là một bánh lái tròn bằng gỗ.
Trên sóng nước cuồn cuộn, một chiếc thuyền được nâng lên, thân thuyền sơn màu đỏ, một nửa chìm trong sóng nước. Con thuyền như biến thành một ngọn lửa rực cháy tràn đầy sức sống với vẻ đẹp hoang sơ nổi bật giữa những ngọn sóng.
Thiện Phi Bạch cẩn thận quan sát, suy nghĩ một lúc rồi nhét hai tấm vé vào túi: “Em tịch thu.”
Nói xong, cậu đuổi theo Ninh Chước đang rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Tiểu Văn dìu Mẫn Mân vào phòng nghỉ để nghỉ ngơi, Kim Tuyết Thâm thấy tình huống cũng không tệ đến mức không thể cứu vãn, trái tim đập loạn xạ nãy giờ cũng bình tĩnh lại.
Hắn đi đến trước mặt Vu Thị Phi, cười lạnh: “Anh tự gây rắc rối rồi đó. Có 2 tấm vé thì cũng đừng có khoe khoang như vậy.”
“Tôi biết rồi, xin lỗi.” Vu Thị Phi nghiêm trang nói: “Thật ra tôi không muốn hỏi hết mọi người rồi mới rủ cậu, nhưng tôi nghĩ lại thì cậu là một người dễ ngại, nếu tôi mang vé đến rủ cậu đi luôn thì thẳng thừng quá, không biết cậu có đồng ý không.”
Kim Tuyết Thâm: “?”
Hắn chần chờ một lát mới hiểu được Vu Thị Phi đúng là không cố ý thật: “Vé đó… cho tôi?”
Vu Thị Phi trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy. Tôi đã rút kinh nghiệm. Sau này nếu có gì tôi sẽ đưa trực tiếp cho cậu. Và cậu nhớ bắt máy khi tôi gọi để tôi biết cậu đang ở đâu.”
Kim Tuyết Thâm không thể hiểu rất nhiều thứ, mặt mũi cũng đỏ bừng lên.
Kim Tuyết Thâm sợ bị y nhìn thấy nên xoay người rời đi, vừa đi vừa lải nhải mắng người: “… Cái tên khùng này, tôi cho anh vô danh sách chặn, đừng có mà gọi cho tôi nữa.”
Phượng Hoàng nhìn theo bóng lưng của Kim Tuyết Thâm: “Anh Vu, đừng có chọc cậu ấy nữa.”
Vu Thị Phi trả lời: “Anh đâu có chọc cậu ấy. Anh muốn làm thân với cậu ấy mà.”
Phương Hoàng nhướng mày, cảm thấy thái độ này của Vu Thị Phi rất kì lạ: “… Sao anh không muốn làm thân với em?”
Vu Thị Phi thành thật đáp: “Vì em không đỏ mặt.”
Phượng Hoàng cảm thấy có gì đó không đúng: “Vì cậu ta đỏ mặt nên anh mới chọc cậu ấy?”
Vu Thị Phi sửa lại: “Vì cậu ấy đỏ mặt nên anh mới muốn làm thân với cậu ấy.”
Nói xong, Vu Thị Phi rời đi, lựa lời giải thích và trấn an cho thành viên của Bàn Kiều.
Phượng Hoàng đứng tại chỗ, cảm thấy suy nghĩ này của Vu Thị Phi quả thực có vấn đề, cô lẩm bẩm: “… Android cũng biết tình yêu tuổi già* hả?”
*老房子着火 (nhà cũ bốc cháy): nghĩa là những niềm vui, nỗi buồn trong tình yêu khó dập tắt. Trong tiểu thuyết “Vòng đời vây bủa” của Tiền Chung Thư (1910 – 1998) có nói rằng tình yêu của người lớn tuổi giống như ngôi nhà cũ bị bốc cháy, một khi ngọn lửa đã lan ra thì sẽ bùng lên đến tận trời và không thể dập tắt.
Theo lý thuyết, Vu Thị Phi có thể tiết ra dopamine, cho nên y có thể thực sự mô phỏng lại cảm giác và trải nghiệm của con người trong “tình yêu”.
Nhưng Phượng Hoàng vẫn lo lắng: “… Nhưng hình như hướng lửa này không đúng rồi, như vầy chẳng khác gì Romeo và Juliet* hết?”
*Romeo và Juliet: hai nhân vật trong vở bi kịch nổi tiếng của đại văn hào William Shakespeare, hai người yêu nhau nhưng lại xuất thân từ hai gia tộc có hận thù với nhau. Ý Phượng Hoàng là Vu Thị Phi nếu yêu Kim Tuyết Thâm thì tình cảnh của hai người cũng giống như Romeo và Juliet, một người ở Henna còn một người ở Bàn Kiều, hai tổ chức có thâm thù đại hận với nhau.
Trong suy nghĩ cố hữu của cô, Bàn Kiều và Henna vẫn là kẻ thù của nhau.
Nếu hai người này muốn ở bên nhau thì trước tiên phải vượt qua rào cản của Thiện Phi Bạch và Ninh Chước trước đúng không?
Liệu hai người này có cho phép không?
… Trong lúc Phượng Hoàng đang cân nhắc nghiêm túc cho tương lai của sếp phó nhà mình thì Ninh Chước và Thiện Phi Bạch đã quay về phòng của Ninh Chước.
Đóng cửa lại, Ninh Chước thở phào nhẹ nhõm, anh giơ tay lên xoa một bên cổ.
Cảm giác lạnh lẽo của lưỡi đao vẫn còn đọng lại.
Thiện Phi Bạch cũng thắc mắc: “… Chị Mẫn Mân là người đa nhân cách?”
Trước câu hỏi của cậu, Ninh Chước lắc đầu: “Không phải.”
Vừa nói, anh vừa cởi áo khoác và trả lời chính xác hơn: “Kể từ khi Mẫn Mân gia nhập Henna, cô ấy luôn là “hai người”.”
Thiện Phi Bạch ôm chiếc áo khoác có hơi ấm cơ thể của Ninh Chước vào lòng và tựa cằm vào đó
Có lẽ cậu đã hiểu vì sao Ninh Chước lại nói Mẫn Mân là “người cải tạo điên rồ nhất ở Henna”.
Quả nhiên, Ninh Chước nói: “Người vừa rồi cậu nhìn thấy là Mẫn Thu, chị gái song sinh của Mẫn Mân.”
“Cô ấy sống trong giao diện não – máy tính của Mẫn Mân. Cố ấy không hay ra ngoài, nhưng khi có việc hoặc cần phải bảo vệ, Mẫn Mân sẽ gọi cô ấy.”
“Họ luôn sống bên nhau… nhưng cũng sẽ không bao giờ gặp được nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.