Kẻ Địch Khó Thuần

Chương 112: Tranh đoạt (4)

Kỵ Kình Nam Khứ

13/09/2024

A Phạm mặt ủ mày chau cúp máy, Charlemagne hỏi ngay: “Bên kia nói gì?”

A Phạm vâng vâng dạ dạ giải thích dài dòng một phen, trong lòng thì hoảng sợ bất an khôn nguôi.

Cậu ta không thể hỏi được bất cứ điều gì, thu hoạch duy nhất là bị người ta chửi một câu.

Điều đó có nghĩa là nhiệm vụ mà Charlemagne vừa mới giao cho cậu ta đã hoàn toàn thất bại.

A Phạm vừa ăn xong một bữa cơm, còn được tắm rửa bằng nước ấm, bây giờ cả người sạch sẽ thơm tho.

Nghĩ đến cảnh tượng mình hết giá trị lợi dụng sẽ phải quay về cuộc sống lang thang vô định không ai đoái hoài như lúc trước, A Phạm cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Charlemagne nhìn A Phạm nơm nớp lo sợ ở bên cạnh, lại nhìn xuống dưới mặt đất và trầm tư.

Ông ta từng thuê hai người theo dõi Ninh Chước và Thiện Phi Bạch.

Theo tin tình báo Charlemagne thu thập được, mối quan hệ của hai người này lúc tốt lúc xấu, phức tạp mơ hồ đầy khó hiểu.

Có lúc cả hai lại cùng nhau đi xem nhạc kịch, cùng nhau đi mua đồ ăn vặt khuya, nhưng chỉ trong chớp mắt sau, Thiện Phi Bạch lại bị Ninh Chước cho ăn roi và bị xích như một con chó.

Charlemagne theo dõi từ xa, không thể đoán ra được khi nào là thật, khi nào là giả.

Không gian im phăng phắc càng khiến cho A Phạm trở nên hốt hoảng, bồn chồn hơn.

Cậu ta như một tử tù chờ đợi quyết định từ thẩm phán, sốt ruột như ngồi trên đống lửa, lắp bắp mở miệng để khẳng định lại giá trị của mình: “Thưa, thưa ngài, tôi… tôi không nói dối, hai tổ chức đúng là đã sáp nhập nhưng cũng không, không quá tốt đẹp… Sếp của chúng tôi… A không, Thiện Phi Bạch là một người rất kiêu ngạo, ở Ngân Chùy ai cũng biết anh ta đã đối đầu với Ninh Chước suốt nhiều năm, cho nên anh ta không thể nào chịu quy phục trước Ninh Chước… Dù, dù đúng là Ninh Chước có ơn cứu mạng anh ta, nhưng người của Bàn Kiều cũng sẽ không chấp nhận đâu.”

A Phạm nuốt nuốt nước bọt, tiếp tục phân tích: “Vũ khí, tài sản của Bàn Kiều bỗng nhiên thuộc về Henna. Bây giờ họ không có danh phận gì mà phải làm việc cho Henna, vậy chẳng phải là phận ăn nhờ ở đậu sao? Dù sếp của chúng tôi đã được thay một xương cột sống mới bị Ninh Chước khống chế, ở Bàn Kiều vẫn còn anh Vu là một người vô cùng thông minh, chắc chắn anh ấy không chấp nhận ở lại đó như vậy. Hơn nữa, còn có anh Khuông cũng từng bị Ninh Chước đánh gãy xương, rất ghét Ninh Chước…”

Kể từ khi bị Thiện Phi Bạch bắt nát một bên má, A Phạm nói chuyện rất chậm, bây giờ tâm trạng hốt hoảng, lo sợ lại càng lắp bắp, ấp a ấp úng hơn.

Và cậu ta quả thực không có đủ tự tin.

Cậu ta là một tên phản bội đã bị ruồng bỏ từ lâu, không thể chắc chắn mọi thông tin về Bàn Kiều và Henna, liệu hai bên có bằng mặt không bằng lòng, âm thầm đấu đá nhau hay lại có sự phát triển nào vượt ngoài dự đoán khác.

Nhưng A Phạm không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao, khẳng định mối thâm thù đại hận giữa Bàn Kiều và Henna.

Nếu hai tổ chức rũ bỏ thù hận, hòa hợp thân thiết với nhau thì cậu ta còn giá trị lợi dụng nào nữa?

Việc bị đuổi đi như thứ cặn bã là hiển nhiên, nhưng Charlemagne có khả năng sẽ thủ tiêu cậu ta vì sợ cậu ta cảnh báo cho Bàn Kiều biết chuyện này.

Vì vậy giải pháp tối ưu nhất dành cho A Phạm đó là phải liên tục khẳng định rằng hai bên không thể nào hòa thuận với nhau.

Có hòa thuận thì cũng phải không được hòa thuận.

Charlemagne lẳng lặng nghe A Phạm run rẩy giải thích từng lời, không hiểu đối phương sợ hãi điều gì.

Nhưng ông ta không quá quan tâm.

Ông ta muốn nói thêm thì máy liên lạc trên tay A Phạm “ting… ting…” reo chuông.

A Phạm như được cứu sống tại chỗ, vội vã bắt máy: “… A… Alo?”

“Chào A Phạm. Buổi sáng tốt lành nha.”

Vài tháng không gặp, giọng điệu của Thiện Phi Bạch vẫn hoạt bát, hào sảng như cũ, khiến cho A Phạm ngơ ngác nổi da gà toàn thân.

“… Cậu có đơn hàng lớn nào muốn giới thiệu cho tôi vậy?”

Charlemagne nhìn A Phạm đang dần kích động hơn, cơ mặt khẽ giãn ra, trong lòng phẳng lặng như đá cuội.

Ông ta đã phải chịu nhiều mất mát suốt thời gian qua.

Ông ta không thể tham gia những vụ án quan trọng của Bạch Thuẫn mà chỉ có thể làm công việc nhân sự, hậu cần, dù bây giờ lực lượng đã suy yếu dần theo địa vị nhưng ông ta vẫn còn một chút tâm đắc.

Đuổi hổ nuốt sói là một kế sách hay, nếu Bàn Kiều có âm mưu tạo phản vì không muốn khuất phục dưới trướng của Henna, vậy thì ông ta có thể lợi dụng tình thế khiến cho hai tổ chức rơi vào cục diễn lưỡng bại câu thương, quả là một việc tốt.

Nhưng Charlemagne cũng không dự định gửi gắm toàn bộ hi vọng vào Thiện Phi Bạch.

Thằng nhãi này cũng là một con sói ranh ma, nếu dính dáng vào cũng rất phiền phức.

Ông ta có thể để cho A Phạm làm đá lót đường ở giữa, thu hút sự chú ý của Thiện Phi Bạch.



Thiện Phi Bạch có thể đồng ý hợp tác thì tốt.

Nhưng nếu cậu ta có toan tính nho nhỏ nào, hoặc thật sự muốn trở mặt lật đổ mình thì Charlemagne cũng không quá lo sợ.

Mục tiêu của Charlemagne chỉ có một: giết chết Ninh Chước, người biết ông ta muốn giết chết Takeshi Motobu, người dám tính kế cả ông ta và vợ, kéo hai người họ xuống bùn.

Để đặt được mục tiêu này, ông ta không thể chỉ dùng một kế hoạch.

A Phạm treo máy, nuốt nuốt nước bọt, cẩn thận nói: “Thưa ngài… Bên phía Thiện Phi Bạch nói rằng sẽ suy xét lại.”

Charlemagne không quá hứng thú nói: “Cậu hiểu rất rõ về Bàn Kiều?”

A Phạm đang lo lắng mình không có giá trị với Charlemagne cho nên lia lịa gật đầu, một tay ôm lấy ngực: “Vâng!”

“Kĩ năng đặc biệt, ưu khuyết điểm của mỗi người, cậu đều nắm rõ?”

A Phạm tích cực nói: “Chỉ có một mình anh Vu thì tôi không quá hiểu rõ vì anh ấy phụ trách mảng chiến tranh thông tin. Nhưng những người còn lại thì tôi rất hiểu!”

Charlemagne hỏi thêm: “Vậy thì Henna thì sao?”

Cả người bừng bừng khí thế hi vọng vào tương lai tươi sáng, A Phạm mắt không chớp tim không đập nhanh đáp: “Cũng rất hiểu! Chúng tôi đã đánh nhau suốt nhiều năm qua, ngoại trừ những người chỉ làm việc trong căn cứ thì hầu hết những người còn lại tôi đã nắm thông tin kĩ lưỡng đến tận gốc rễ!”

Charlemagne nhoẻn miệng cười đầy âm trầm: “Tốt lắm.”

Rất tốt.



Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với A Phạm, Thiện Phi Bạch gọi Ninh Chước dậy và thành thật báo cáo lại cho anh biết về giao dịch giữa mình với đối phương.

Ninh Chước xoa bóp hai bên thái dương, hỏi ngược lại: “Giao dịch với kẻ phản bội? Tối hôm qua cậu bắn luôn cả não ra ngoài à?”

“Thằng nhóc đó che giấu người đứng phía sau cho nên không tiết lộ nhiều thông tin.”

Thiện Phi Bạch hăng hái nửa quỳ phía sau Ninh Chước, dùng đầu gối tì lên eo anh, lấy dầu bạc hà nhẹ nhàng xoa bóp hai bên thái dương cho anh.

Ninh Chước híp mắt hưởng thụ: “Mạng của tôi giá bao nhiêu?”

Thiện Phi Bạch đáp: “15 triệu.”

Ninh Chước khẽ hừ một tiếng, vô cảm đánh giá: “Dã tâm không nhỏ, nhưng đầu óc thì rỗng tuếch.”

Thiện Phi Bạch rất vui vẻ, cậu cảm thấy miệng lưỡi của Ninh Chước rất đáng yêu.

Cậu là một người theo phái hành động, không nói lời nào mà cúi đầu xuống hôn Ninh Chước, cuối cùng không cẩn thận bị dầu dính vào mắt cay xè, vừa hít khí lạnh vừa dụi mắt liên tục:”Anh Ninh, anh nghĩ người thuê cậu ta là ai?”

“Nhiều lắm.” Ninh Chước giữ lấy vai Thiện Phi Bạch, nhẹ nhàng thổi thổi bên mắt cho cậu: “Khắp Ngân Chùy đều biết hai chúng ta là tử thù của nhau.”

Thiện Phi Bạch: “Vâng, tối hôm qua em gần như bị anh Ninh ép đến chết khô luôn.”

Hậu quả của việc trêu chọc người khác là cậu bị Ninh Chước không nhẹ không nặng đập một cú lên cổ, thiếu chút nữa bị sái cổ.

Ninh Chước nằm xuống giường, tiếp tục phân tích: “Biết chúng ta là kẻ thù một mất một còn, lại còn có thù với tôi, tôi có thể nghĩ đến hai người.”

Thiện Phi Bạch biết, đó là Charlemagne và Mã Ngọc Thụ.

A Phạm bị móc mắt và đuổi đi từ sớm cho nên tin tình báo của cậu ta chỉ dừng lại ở giai đoạn hai tổ chức đấu đá với nhau.

Nhưng cậu ta cũng có hiểu biết nhất định về Henna và Bàn Kiều.

Cậu ta cũng đã từng tiến vào trong căn cứ Henna.

A Phạm là một kẻ vị kỉ, ăn cây táo mà rào cây sung, dù có hợp tác với bên nào đi chăng nữa cũng sẽ gây ra nhiều rắc rối.

Ninh Chước hỏi Thiện Phi Bạch: “Sau cậu không giết A Phạm ngay từ đầu?”

Thiện Phi Bạch gãi gãi mặt, xấu hổ đáp: “Bọn em ở với nhau lâu như vậy thì cũng có chút tình cảm.”

Ninh Chước: “Đừng giả bộ. Nói thật.”

Thiện Phi Bạch liếm khóe môi: “Em nghĩ những kẻ giật dây phía sau sẽ muốn giết cậu ta để bịt miệng – dù sao thì A Phạm cũng là một người hòa đồng, thân thiện ở Bàn Kiều, sao em lại phải làm một kẻ xấu tự mình động thủ giết người của mình làm gì chứ?”

Ninh Chước nhìn cậu, nghĩ thầm: một thằng nhóc xấu xa.



Vậy mà anh lại là người có thể nhận được tấm lòng chân thành, tốt đẹp của thằng nhóc xấu xa này.

Vì biết người đặt đơn hàng đến với âm mưu xấu, Thiện Phi Bạch hào phóng mời A Phạm và khách hàng đứng sau ra bàn chuyện làm ăn, thuận tiện “ôn chuyện” một chút.

Trong khi A Phạm dựng tóc gáy, miễn cưỡng lịch sự đáp rằng “ôn chuyện” là điều hiển nhiên, nhưng bây giờ khách hàng lớn này gần đây hơi bận rộn cho nên cần chờ một “thời điểm thích hợp”.

Như vậy, hai bên cũng chưa thương lượng được điều gì, ai cũng là một người câu cá kiên nhẫn, lẳng lặng chờ đợi đối phương cắn câu.

Điều này cũng giúp cho Henna, tổ chức luôn vần vũ trong phong ba, có một thời gian tĩnh lặng, nhàn nhã.

Ngay cả Ryo Motobu cũng cảm thấy ngạc nhiên, ông ta hỏi Kim Tuyết Thâm, vệ sĩ tạm thời của ông ta, đang ngồi đọc sách bên cạnh: “Vì sao gần đây Mã Ngọc Thụ không có động tĩnh gì hết?”

Kim Tuyết Thâm quắc mắt nhìn: “Ông yêu lão già đó hả? Có muốn tôi làm mai cho hai người không, 20 triệu làm của hồi môn nhá?”

Ryo Motobu: “…”

Ông ta chỉ là một con mọt sách bình thường, sức lực yếu kém hơn Kim Tuyết Thâm nhiều, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng.



Charlemagne trằn trọc, lăn lộn suốt một đêm dài, cố gắng hết sức để câu móc những người quen xưa, tìm được một kênh thông tin cũ từ chỗ Thụy Đằng chuyên phụ trách những công việc dơ bẩn.

Người này đeo găng tay đen, kiệm lời khó gần, cho nên cũng được gọi là “Glove”*.

*Glove: găng tay

Glove là một người đàn ông trung niên có vóc người cao to, mập mạp với gương mặt phúc hậu, miệng luôn cười ha hả, quần áo là loại hưu nhàn có màu sắc nổi bật.

Người này như một con rồng đỏ thích đá quý lấp lánh.

Vẻ ngoài bảnh bao, sặc sỡ này không thể che giấu được niềm đam mê dành cho các bảo vật.

Lúc trước, Glove của công ty Thụy Đằng là người đã xuất lực nhiều nhất trong nhiệm vụ bao vây và tiêu diệt Thiện Phi Bạch.

Khi đó, Charlemagne không lún sâu vào nhiệm vụ này, ông ta chỉ nhờ vả bạn bè, người đó đã sắp xếp cho nhân lực chặt đứt xương cột sống của Thiện Phi Bạch rồi vứt cậu ở trong khu Trường An.

Bây giờ, sau khi trò chuyện với A Phạm, Charlemagne mới biết được rằng vì sao cần phải liên hợp nhiều người để bao vây và chặt đứt xương cột sống của Thiện Phi Bạch.

— Thằng nhóc đó muốn xây một câu cầu.

Cậu ta cũng muốn giống như con tàu Columbus năm xưa, tìm kiếm một con đường để bước ra thế giới bên ngoài.

Hiển nhiên chuyện xây cầu đôi với một người trẻ tuổi như vậy là một ước mơ hão huyền.

Điều khiến cho công ty Thụy Đằng phát điên là vì Thiện Phi Bạch sở hữu một mỏ kim loại lỏng chất lượng cao và luôn được cậu ta bảo vệ cẩn mật.

Trong mắt những tư bản độc quyền, dù là tàng trữ khoáng sản hay là muốn vượt biển thì đều là mối hiểm họa nghiêm trọng đối với họ.

Charlemagne đến điểm hẹn cùng với A Phạm, giải thích kế hoạch của mình cho Glove.

Gần đây Thiện Phi Bạch hoạt động lại như đốm lửa sống dậy từ tro tàn, lại còn ngang nhiên hợp tác với Henna, muốn tiếp tục đối chọi với công ty Thụy Đằng.

Hiện tại, công ty Thụy Đằng vẫn chưa thu gom được mỏ khoáng sản bí mật kia.

… Công ty Thụy Đằng cho rằng sau khi Thiện Phi Bạch chết thì có thể nhân cơ hội Bàn Kiều như rắn mất đầu để kiểm soát tổ chức trong tình thế tan đàn xẻ nghé.

Không ngờ Thiện Phi Bạch mạng lớn lại không chết.

Vì vậy Charlemagne muốn mượn tổ chức lính đánh thuê Rousseau của công ty Thụy Đằng để giết người thêm một lần nữa.

Glove không tỏ ý kiến gì về kế hoạch này, chỉ hứng chí bừng bừng cười phà: “Rousseau chúng tôi đúng là đắt hàng thật.”

Glove đan hai tay đeo đầy trang sức lại với nhau: “Gần đây bên Vi Uy cũng có liên lạc với tôi, muốn mượn sức Rousseau một chút. Hôm nay một vị họ Mã cũng đã đến tìm. Hai quý khách đúng là có duyên với nhau, có muốn thử gặp nhau một lần không?”

【 Tác giả có lời muốn nói 】

【 Bản tin hằng ngày Ngân Chùy 】

Danh ngôn lịch sử:

Con người được sinh ra trong tự do nhưng ở bất cứ đâu cũng bị giam cầm trong xiềng xích. – Jean-Jacques Rousseau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kẻ Địch Khó Thuần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook