Kẻ Điên Bị Cô Câu Dẫn Đã Yêu Thầm Cô Từ Lâu
Chương 1:
Nguỵ Thừa Trạch
13/05/2023
Khương Từ Niên bê một chồng bài thi vật lý lớn đi vào văn phòng, đặt ở bàn bên cạnh giáo viên.
Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy vị trí bên cạnh giáo viên có một nữ sinh đang đứng, cô bối rối để tay ở phía sau, cúi đầu, giáo viên ngữ văn cầm một cây bút chỉ trỏ trước mặt cô.
Giáo viên ngữ văn có tiếng là nói nhiều, một khi bắt đầu nói, thì dưới 20 phút căn bản là không dừng lại được.
Giáo viên họ Chu lấy bài thi vật lý qua, lật xem: “Cảm ơn em đã vất vả rồi.”
“Việc em nên làm.”
Lê Đông men theo giọng nói trong trẻo của thiếu niên nhìn qua, vừa vặn va vào ánh mắt Khương Từ Niên, cô nhanh chóng dời tầm mắt đi, từ trên mặt cô thấy được vài phần e thẹn.
Giáo viên họ Chu nhìn mắt cá chân anh: “Em lớn nhanh quá, đồng phục không còn dài qua cổ chân, lát nữa nói với giáo viên thể dục một tiếng, năm nay đồng phục học sinh sắp bắt đầu đặt hàng.”
Quần đồng phục là quần tây bó sát, chân dài lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng bóc, khung xương rõ ràng, dây chun buộc ngay trên xương gót chân mảnh khảnh.
Khi chiều dài quần lớp mười được quyết định, lúc trước đặt hàng số đo bị chênh lệch, anh cao 1 mét 86, vậy mà năm nay lại còn cao hơn.
“Dạ, cảm ơn cô nhắc nhở.”
Khương Từ Niên cười trong sáng, ngũ quan thanh tú cân đối, thường ngày ngoan ngoãn, tuy rằng thành tích bình thường, nhưng không ít giáo viên có ấn tượng tốt với hắn đối anh.
Ở tiết tự học buổi tối, Lê Đông tan học đầu tiên, nói là phụ huynh tới đón, nhưng người tới lại là chị gái đang học năm ba của cô, trang điểm đậm, thoạt nhìn không đáng tin cậy.
Giáo viên chủ nhiệm kìm lại xúc động muốn nói nhiều, cảnh cáo Lê Đông không được tái phạm.
Đi ra khu dạy học, Trang Hạ véo lỗ tai Lê Đông, kéo cô đến trước mặt chính mình, giơ chân đá cho cô một cái.
“Hút thuốc ở WC còn bị giáo viên phát hiện, em không có chút bản lĩnh gì sao? Chuyện hư hỏng này còn phải làm phiền chị đến đây, mày có thể có tiền đồ không!”
“Đau quá!” Lê Đông nhón mũi chân, ủy khuất cố gắng phản bác: “Em không hút thuốc, em nói nhưng cô không tin.”
“Không tin liên quan gì đến chị, chị lười đến đòi công đạo cho mày.”
Trang Hạ thả lỗ tai cô ra, nhìn bộ móng tay mới làm được một nửa, một tay ôm ở trước ngực, oán trách nói: “Phiền quá, sắp xong rồi, mày đưa tiền tiêu vặt tháng sau cho chị, nếu không chị sẽ nói cho ba mày.”
Lê Đông xoa xoa lỗ tai, không nói một lời, Trang Hạ lại giơ chân đạp trên đùi đạp một cái, mũi nhọn giày cao gót đá khớp xương: “Nghe rõ chưa!”
“Xì… Biết rồi.”
Trang Hạ cũng không phải chị ruột Lê Đông.
Sau khi cha mẹ Lê Đông ly hôn, cô đi theo ba, không quá một năm, ông lại cưới vợ mới về nhà, người phụ nữ kia mang đến hai đứa nhỏ, là một cặp chị em sinh đôi.
Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy vị trí bên cạnh giáo viên có một nữ sinh đang đứng, cô bối rối để tay ở phía sau, cúi đầu, giáo viên ngữ văn cầm một cây bút chỉ trỏ trước mặt cô.
Giáo viên ngữ văn có tiếng là nói nhiều, một khi bắt đầu nói, thì dưới 20 phút căn bản là không dừng lại được.
Giáo viên họ Chu lấy bài thi vật lý qua, lật xem: “Cảm ơn em đã vất vả rồi.”
“Việc em nên làm.”
Lê Đông men theo giọng nói trong trẻo của thiếu niên nhìn qua, vừa vặn va vào ánh mắt Khương Từ Niên, cô nhanh chóng dời tầm mắt đi, từ trên mặt cô thấy được vài phần e thẹn.
Giáo viên họ Chu nhìn mắt cá chân anh: “Em lớn nhanh quá, đồng phục không còn dài qua cổ chân, lát nữa nói với giáo viên thể dục một tiếng, năm nay đồng phục học sinh sắp bắt đầu đặt hàng.”
Quần đồng phục là quần tây bó sát, chân dài lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng bóc, khung xương rõ ràng, dây chun buộc ngay trên xương gót chân mảnh khảnh.
Khi chiều dài quần lớp mười được quyết định, lúc trước đặt hàng số đo bị chênh lệch, anh cao 1 mét 86, vậy mà năm nay lại còn cao hơn.
“Dạ, cảm ơn cô nhắc nhở.”
Khương Từ Niên cười trong sáng, ngũ quan thanh tú cân đối, thường ngày ngoan ngoãn, tuy rằng thành tích bình thường, nhưng không ít giáo viên có ấn tượng tốt với hắn đối anh.
Ở tiết tự học buổi tối, Lê Đông tan học đầu tiên, nói là phụ huynh tới đón, nhưng người tới lại là chị gái đang học năm ba của cô, trang điểm đậm, thoạt nhìn không đáng tin cậy.
Giáo viên chủ nhiệm kìm lại xúc động muốn nói nhiều, cảnh cáo Lê Đông không được tái phạm.
Đi ra khu dạy học, Trang Hạ véo lỗ tai Lê Đông, kéo cô đến trước mặt chính mình, giơ chân đá cho cô một cái.
“Hút thuốc ở WC còn bị giáo viên phát hiện, em không có chút bản lĩnh gì sao? Chuyện hư hỏng này còn phải làm phiền chị đến đây, mày có thể có tiền đồ không!”
“Đau quá!” Lê Đông nhón mũi chân, ủy khuất cố gắng phản bác: “Em không hút thuốc, em nói nhưng cô không tin.”
“Không tin liên quan gì đến chị, chị lười đến đòi công đạo cho mày.”
Trang Hạ thả lỗ tai cô ra, nhìn bộ móng tay mới làm được một nửa, một tay ôm ở trước ngực, oán trách nói: “Phiền quá, sắp xong rồi, mày đưa tiền tiêu vặt tháng sau cho chị, nếu không chị sẽ nói cho ba mày.”
Lê Đông xoa xoa lỗ tai, không nói một lời, Trang Hạ lại giơ chân đạp trên đùi đạp một cái, mũi nhọn giày cao gót đá khớp xương: “Nghe rõ chưa!”
“Xì… Biết rồi.”
Trang Hạ cũng không phải chị ruột Lê Đông.
Sau khi cha mẹ Lê Đông ly hôn, cô đi theo ba, không quá một năm, ông lại cưới vợ mới về nhà, người phụ nữ kia mang đến hai đứa nhỏ, là một cặp chị em sinh đôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.