Chương 11
Trường Tri Oán
14/03/2022
Edit: Bánh
“Nhị gia! Lục nhị gia!”
“Là ai?!”
Các cô gái lập tức rút súng lục ra, chĩa thẳng về phía bắn ra phát súng kia. Lục Việt không còn gì để chống đỡ, thân thể y chìm vào trong hồ nước, đầu tóc xám trắng nổi lềnh phềnh trong làn nước, máu từ trên trán chảy ra, hòa lẫn với nước trong hồ.
Nhân viên phục vụ chưa gặp phải cảnh này bao giờ, vội ném rượu muốn bỏ trốn, có vài người bị ngộ sát, tiếng khóc la lại càng thêm thảm thiết.
Một bắn đi ngay cái mạng già thì làm sao có thể hả giận, Doãn Tưu muốn bắn Lục Càng thành một cái sàng mới thỏa mãn được sự thù hận trong cậu.
Lục Việt chính là kẻ ủng hộ cho việc phân chia giai cấp, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, y đã giết chết biết bao nhiêu Omega vô tội để chứng minh thân phận Alpha cao quý của mình, thậm chí y còn từng tuyên bố quyền sống chết của dân thường là Omega đều nằm trong tay hắn, chỉ cần hắn còn sống được ngày nào, sẽ có trăm ngàn mạng sống đáng thương của Omega bị hắn hy sinh để dùng làm vật lót đường ngày đó.
Chuyện khó nhất ngay lúc này chính là, dù đã giết được Lục Việt, Doãn Tưu cũng khó thoát khỏi nơi này. Đám vệ sĩ rất đông, tất cả đều là những kẻ cừ khôi, nhưng đã bị Lục Việt tẩy não biến thành một đám ngu đần.
Hai ngày nay Doãn Tưu đã quan sát rất kỹ, cũng đã vạch ra đường chạy trốn sẵn, nhưng số lượng của đám người kia quá đông, phân tán trong mọi ngóc ngách, Doãn Tưu giết nhiều đến nỗi đỏ cả mắt rồi, tay cậu bắt đầu phát run, cậu sợ mình không đủ đạn, cũng không ai hỗ trợ cho cậu, Doãn Tưu chỉ có thể tự mình chiến đấu.
“Buông súng đi! Mày là ai, từ đâu tới?! Giờ mày không còn đường lui nữa đâu, tao khuyên mày nên đầu hàng sớm một chút thì hơn!”
“Từ đâu tới à,” Doãn Tưu cười lạnh một tiếng, nhanh nhẹn né viên đạn đang bay về phía mình, tiếp lời, “Tao bò từ phần mộ nhà họ Lục ra tới đấy!”
Bằng một cú nhảy, cậu trèo qua bức tường, không quên trả đạn cho những tên chạy theo sau, chạy như điên trên đường, trong hẻm nhỏ quanh co, đám chó săn của nhà họ Lục theo sát phía sau, giết chóc bừa bãi, máu chảy thành sông.
Tay chân Doãn Tưu đều bị thương, cậu cố nhịn cơn đau xé lòng vừa bỏ chạy, vén áo lên xem, trên viên đạn có tẩm độc, làn da cậu bắt đầu mưng mủ, độc tính quá mạnh, cậu đã bắt đầu cảm nhận được những triệu chứng trúng độc mơ hồ.
Không được, phải chạy trốn, không thể chết được, vẫn chưa giết hết đám người họ Lục, không thể chết được.
Khi đang bỏ chạy, đến một khu dân cư thưa thớt, Doãn Tưu thấy một chiếc siêu xe đang phóng như bay về phía mình rồi dừng lại cách đó 5 mét, một người đi ra từ bên trong xe chạy về phía cậu, vẻ lạnh nhạt của Lục Kính làm sự hưng phấn lúc giết Lục Việt của cậu bị khơi gợi trở lại, Doãn Tưu giơ súng lên, vừa phấn khích lại vừa căm giận, “Anh cũng chết chung với Lục Việt luôn đi——!”
Kỹ thuật bắn của Doãn Tưu đúng là rất đẹp mắt, nhưng chất độc phát tác, cậu không thể nào nhắm trúng Lục Kính được. Lục Kính hơi nghiêng người, viên đạn ghim vào thân xe, tạo thành một lỗ đạn không gì có thể che lấp được.
Doãn Tưu không còn chút sức, quỳ trên mặt đất, tay chân cậu giống như bị đốt trên lửa, đau đến thấy tim. Lục Kính đi từng bước về phía Doãn Tưu, ôm eo cậu, đặt cậu ngồi vào ghế phụ, thắt chặt đai an toàn, lái xe đi vào trong màn đêm vô tận.
Doãn Tưu tỉnh tỉnh mê mê, lúc tỉnh táo liền làm ngơ Lục Kính, lúc mơ hồ liền cầm súng chĩa về phía hắn, lặp đi lặp lại câu tôi muốn giết anh.
Lục Kính dừng lại xe, nghiêng đầu nhìn Doãn Tưu đang đỏ bừng cả người, môi cậu tái nhợt vì bị trúng độc, hắn kéo cổ áo của cậu ra, vòng cổ vẫn còn, dấu hôn của hắn cũng vẫn chưa phai, màu hồng nhạt, là của hắn.
“Doãn Tưu.” Lục Kính kêu Doãn Tưu một tiếng.
Đôi mắt ướt sũng của Doãn Tưu mở ra, nhìn Lục Kính đang ở gần sát bên mình, cố nén đau đớn, nói: “Lục Việt đã chết rồi.”
“Tôi biết,” Lục Kính vuốt ve gương mặt của Doãn Tưu, phe phẩy sợi tóc trên trán cậu, nhìn chằm chằm đôi môi nứt nẻ, nói, “Em giỏi lắm.”
“Nói được thì nhớ làm được.” Doãn Tưu đẩy Lục Kính ra, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tránh xa tôi ra một chút.”
“……”
Hắn vẫn không tính chuyện Doãn Tưu lật lọng, phá vỡ thỏa thuận, mà cậu lại làm ra vẻ đúng lý hợp tình như thế, giống như hắn mới là kẻ tráo trở.
Lục Kính mặc kệ, thò lại gần hôn cằm Doãn Tưu.
“Đừng đụng vào tôi.” Doãn Tưu lại quay đầu, cố gắng vững tinh thần, cảnh cáo Lục Kính.
Lục Kính nhìn đôi mô khô khốc kia, thật xấu, không còn đỏ nữa. Nhưng hắn chỉ nghĩ thế thôi, tay vẫn nắm lấy tay Doãn Tưu, không cho cậu phản kháng, cả người ghé lại cần, hôn vào môi cậu thử thăm dò một chút: “Tôi vừa mới học cách hôn môi….. Muốn thử cùng với em.”
Trong khoảnh khắc hai cánh môi dán vào nhau, Doãn Tưu tỉnh táo lại, không thể tin nổi mà nhìn về phía Lục Kính, chỉ thấy đôi con ngươi màu xám của người kia như lóe sáng, hắn không thỏa mãn chỉ với một nụ hôn ngắn ngủi như thế, giữ lấy cổ cậu, không cần ai dạy cũng tự hiểu mà dùng đầu lưỡi cạy miệng Doãn Tưu ra.
Doãn Tưu không còn sức để phản kháng, cậu thiếu oxy, hơn nữa còn ngửi được pheromone của Lục Kính, hương trúc tràn ngập trong khoang mũi, cậu hơi hé miệng, Lục Kính liền chen vào, bọc lấy đầu lưỡi của cậu, không ngừng mút.
Doãn Tưu bị ép không còn đường lui, cậu nhéo vai Lục Kính, giống như đang muốn bóp nát xương cốt của hắn vậy. Lục Kính vừa đau lại vừa hưng phấn, hắn ôm lấy cổ Doãn Tưu, bắt cậu phải ngửa đầu, không thể tránh khỏi sự giam giữ của hắn nữa.
“Ưm…… Tôi……” Môi Doãn Tưu bị liếm ướt sũng, cau mày, “Tôi trúng độc rồi…..”
“Tôi có thuốc giải,” Lục Kính liếm môi Doãn Tưu một cách suồng sã, vói đầu lưỡi vào trong, cả hai người môi lưỡi dây dưa, “Em cứu tôi trước, rồi tôi sẽ cứu em.”
Doãn Tưu cũng chưa từng hôn ai bao giờ.
Cậu không biết lúc hôn môi sẽ phải chạm lưỡi, sẽ làm cả người nóng lên, nước bọt trong miệng không chịu khống chế mà tràn ra ngoài. Cậu chỉ cho rằng chỉ cần chạm môi đã có thể gọi là hôn nhau rồi. Còn nữa, cậu cũng không muốn hôn với Lục Kính.
Lông mi Doãn Tưu run rẩy, Lục Kính nhìn bị mê hoặc bởi nét ửng hồng nơi gò má chàng trai, hắn muốn nhìn càng nhiều chỗ hồng hào khác trên cơ thể cậu, miệng, gương mặt, đầu v*, lỗ nhỏ, chỗ nào cũng phải nhuốm hồng.
Hắn vừa hôn vừa dùng tay mò vào bên trong quần áo cậu, nắm lấy đầu v* của Doãn Tưu, thưởng thức lồng ngực trắng nõn, thật muốn biến nơi này thành một ngọn đồi toàn là sữa, còn đầu v* của cậu sẽ thành một ngọn núi lửa chứa đầy dục vọng luôn chờ chực để phun trào.
“Anh chính là đang muốn…… muốn giết tôi……” Doãn Tưu không thở nổi nữa, tiếng hít thở dồn dập lại biến thành rên rỉ quyến rũ, Lục Kính đang muốn cậu phải chết, trước thì bắt cậu làm công cụ giết người, sau lại giết cậu.
“Không giết, tôi sẽ không giết em,” Lục Kính ngồi dậy đầy lưu luyến, hắn nắm cằm cậu, nhìn người kia đang không khép nổi miệng, nước miếng vẫn còn đọng lại nơi khóe miệng, hắn nhìn mà cả người khô nóng, lúc này mới chịu lấy thuốc giải bỏ vào miệng Doãn Tưu, nhìn cậu nuốt thuốc xong, nóng lòng cúi người lấp kín đôi môi cậu, “Tôi sẽ không để em chết.”
Lục Kính luôn mồm nhấn mạnh rằng mình sẽ không giết Doãn Tưu, nhưng giờ Doãn Tưu lại bị hắn hôn đến nỗi sắp ngất xỉu rồi, cậu không tin hắn dù chỉ một chút.
Doãn Tưu không biết nụ hôn ướt át này kéo dài suốt bao lâu mới chấm dứt, miệng cậu đã tê rần, mặc cho Lục Kính thích thế nào thì làm thế nấy, cậu hơi hé mắt, sắc mặt đã bình thường trở lại, môi cũng bị hôn cho đỏ ửng. Lục Kính vô cùng hài lòng mà vuốt ve đôi môi của Doãn Tưu, lấy khăn giấy lau nước bọt cho cậu, khen ngợi, “Đẹp quá.”
Tên điên. Ai lại đi khen kẻ thù của mình đẹp, con mẹ nó, Lục Kính chính là kẻ điên!
Doãn Tưu quay đầu qua chỗ khác, sức lực từ từ hồi phục trở lại, tiếng chó kêu ngoài cửa xe cùng dần trở nên rõ ràng hơn, cậu còn tưởng là Lăng Phong của Lục Kính.
Doãn Tưu thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, gió lạnh thổi tới khiến cậu tỉnh táo lại được đôi chút, khiến cậu cảm giác như mọi chuyện vừa nãy đều là ảo giác. Lăng Phong nhìn thấy người ngồi trong xe đã chịu để ý đến mình, nó đang ngậm một miếng da to đã nhăn nheo cùng có vết đồi mồi, không ngừng xoay quanh, vẫy đuôi điên cuồng.
Mùi máu tươi tanh nồng ập tới, Doãn Tưu sờ mũi, nói: “Ném xuống rồi mới được lên xe.”
Lăng Phong do dự trong chốc lát, đây là thứ để nó tranh công trước mặt Lục Kính, chủ nhân còn chưa nhìn thấy nữa. Doãn Tưu nhìn Lăng Phong, rồi lại quay đầu nhìn Lục Kính đang lau tay, nói: “Chó của anh xé nát thi thể của Lục Việt rồi, không khen thưởng cho nó à?”
“Em nghĩ nên thường cái gì cơ? Đây đều là chuyện mà nó nên làm.” Lục Kính lại quay về vẻ lạnh như băng, giống như người vừa hôn môi kịch liệt lúc nãy không phải là hắn, “Tôi đoán là em đã kết thúc cái mạng già của Lục Việt chỉ với một phát súng, cũng không có cơ hội bồi thêm vài viên đạn, nếu chỉ dừng lại ở đó phỏng chừng em sẽ không vui, thế nên tôi để Lăng Phong xử lý nốt.”
Doãn Tưu rất không thích chuyện Lục Kính có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình, cậu xoay người mở cửa xe, nói: “Xen vào chuyện của người khác.”
Mở cửa xe chính là cho phép nó lên xe, Lăng Phong ngậm thứ trong miệng, nhảy lên, máu tươi vẫn còn đang nhỏ xuống, Lục Kính ngửi thấy mùi máu, nét mặt lộ rõ vẻ không vui: “Chán sống rồi đúng không?”
Lăng Phong rên ư ử, cụp đuôi muốn xuống xe, Doãn Tưu duỗi tay ngăn nó lại, máu dính vào cổ tay cậu, vừa tanh lại vừa ẩm ướt.
“Ném, ngồi xuống.”
Lăng Phong nhìn Lục Kính rồi lại nhìn Doãn Tưu, cuối cùng ném cái xác xuống một cách quyết đoán rồi ngồi thật ngay ngắn.
Doãn Tưu muốn sờ nó, nó lại sợ Lục Kính, lập tức quỳ rạp trên sàn, nhìn về Doãn Tưu bằng ánh mắt trông mong.
“Dơ muốn chết.” Lục Kính nói.
Lăng Phong nghe xong lời này, sợ tới mức run lên, nhìn thấy Lục Kính đang vươn tay ra, nó cho rằng hắn lại đang muốn đánh nó, nhắm mắt cúi người càng thấp xuống. Kết quả bàn tay đang ở trên đỉnh đầu muốn sờ vào người nó bị Lục Kính kéo về, chủ nhân của bàn tay kia chống cự rất mạnh mẽ, nhưng Lục Kính nắm rất chắc, bàn tay hắn vừa mới lau sạch sẽ lại tiếp tục dính máu, nhưng hắn vờ như không nhìn thấy, chỉ một lòng một dạ lau tay cho Doãn Tưu.
“Tôi biết là em cố ý”
Lục Kính nhẹ buông ra, Doãn Tưu liền rút tay về ngay lập tức, dính sát vào bên cửa xe, không nhìn hắn nữa.
Lục Kính nhìn sườn mặt của người kia, xinh đẹp lại gợi cảm. Hắn cười cười, khởi động xe, thu hồi tầm mắt, “Tôi sẽ không tức giận.”
Xe lại quay về suối nước nóng Bạc Giang, Lục Kính khóa cửa xe thật kỹ, lau vết máu ngoài thân xe, đứng ở cửa nhìn đám người đang ra ra vào vào trong hoảng loạn rồi mới đi vào.
Thi thể của Lục Việt đúng là thê thảm tới mức không nỡ nhìn, xương cốt bị tách ra, thịt bị xé nát, nội tạng trong bụng rơi rớt đầy đất, chính là hình ảnh vừa nhìn thấy đêm về ngủ sẽ mơ thấy ác mộng. Suối nước nóng đã bị máu nhuộm đỏ, trong không khí toàn là mùi máu tươi nồng nặc, Đám vệ sĩ của Lục Việt không làm tròn nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho thân chủ, đã tự sát để tạ tội, trong nơi này thi thể chất thành núi.
Chuông điện thoại vang lên, Lục Kính chưa nhìn cũng đã biết là ai gọi, hắn bắt máy, trong giọng nói có chút nghẹn ngào: “Ừm?”
“Kính ca ca, ba của em……” Đầu dây bên kia không nũng nịu như mọi kia được nữa, bắt đầu òa khóc.
Lục Kính ra vẻ đang cố nén đau thương, giọng điệu thống khổ đến tột cùng: “Giảo Giảo đừng khóc, anh sẽ báo thù cho ba của em.”
“Kính ca ca…… Em chỉ còn lại anh thôi……”
“Nói bậy bạ gì vậy?” Lục Kính dẫm ngón tay rơi trên đất của Lục Việt, “Không phải em còn có anh trai ruột là Như Việt sao? Nghe lời, đi tìm anh hai em, sắp xếp thời gian về nước để chịu tang.”
Người ở đầu dây bên kia vẫn khóc lóc ỉ ôi không ngừng, Lục Kính an ủi có lệ vài câu, viện cớ đang vội rồi ngắt máy.
Lục Kính chỉ huy cấp dưới xử lý mọi chuyện đâu vài đấy, còn giả vờ rơi vài giọt nước mắt, vài tên phóng viên có quan hệ tiến vào trong, chụp mấy tấm hình, tiêu đề cho bài báo cũng đã được đặt sẵn —— Chú hai nhà họ Lục bị giết một cách tàn nhẫn, Tổng tư lệnh Lục Kính có tình có nghĩa, rơi lệ ngay hiện trường!
Xử lý xong rồi, Lục Kính quay lại trên xe, Lăng Phong phe phẩy cái đuôi chào đón chủ nhân, nhưng chủ nhân lại không thèm quan tâm đến nó, người ngồi trên ghế phụ đã ngủ rồi.
Lúc ngủ trông dễ ức hiếp hơn nhiều nhỉ.
Lục Kính sờ mặt Doãn Tưu, dẫm chân ga, đưa Doãn Tưu đến thánh địa suối nước nóng bí ẩn tại Bạc Giang.
————
Doãn Tưu cảm giác được phía sau lưng bỗng nhiên trở nên ẩm ướt ấm áp, cậu mở mắt ra, nắm chặt cổ áo của người đàn ông trước mặt mình, nhìn Lục Kính đầy cảnh giác, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Lục Kính buông tay ra, cả người Doãn Tưu ngã vào trong nước, cậu vẫy vùng vài cái rồi đứng lên, áo choàng tắm cũng buông thõng trên bã vai, miệng vết thương trên cánh tay đã được băng bó rất kỹ, sẽ không thấm nước, cậu thử giật giật cánh tay rồi lại nâng chân lên nhìn, cũng giống nhau.
Ẩm ướt.
Hắn thích Doãn Tưu bị hắn làm cho ướt dầm dề, chỗ nào cũng chảy nước.
“Đưa em đi tắm suối nước nóng,” Lục Kính giữ chặt cánh tay Doãn Tưu, ôm cậu vào lòng, bàn tay sờ vào đầu tóc sũng nước của cậu rồi dần mò xuống, bóp lấy mông của người kia, “Sẵn tiện làm chuyện yêu.”
“Nhị gia! Lục nhị gia!”
“Là ai?!”
Các cô gái lập tức rút súng lục ra, chĩa thẳng về phía bắn ra phát súng kia. Lục Việt không còn gì để chống đỡ, thân thể y chìm vào trong hồ nước, đầu tóc xám trắng nổi lềnh phềnh trong làn nước, máu từ trên trán chảy ra, hòa lẫn với nước trong hồ.
Nhân viên phục vụ chưa gặp phải cảnh này bao giờ, vội ném rượu muốn bỏ trốn, có vài người bị ngộ sát, tiếng khóc la lại càng thêm thảm thiết.
Một bắn đi ngay cái mạng già thì làm sao có thể hả giận, Doãn Tưu muốn bắn Lục Càng thành một cái sàng mới thỏa mãn được sự thù hận trong cậu.
Lục Việt chính là kẻ ủng hộ cho việc phân chia giai cấp, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, y đã giết chết biết bao nhiêu Omega vô tội để chứng minh thân phận Alpha cao quý của mình, thậm chí y còn từng tuyên bố quyền sống chết của dân thường là Omega đều nằm trong tay hắn, chỉ cần hắn còn sống được ngày nào, sẽ có trăm ngàn mạng sống đáng thương của Omega bị hắn hy sinh để dùng làm vật lót đường ngày đó.
Chuyện khó nhất ngay lúc này chính là, dù đã giết được Lục Việt, Doãn Tưu cũng khó thoát khỏi nơi này. Đám vệ sĩ rất đông, tất cả đều là những kẻ cừ khôi, nhưng đã bị Lục Việt tẩy não biến thành một đám ngu đần.
Hai ngày nay Doãn Tưu đã quan sát rất kỹ, cũng đã vạch ra đường chạy trốn sẵn, nhưng số lượng của đám người kia quá đông, phân tán trong mọi ngóc ngách, Doãn Tưu giết nhiều đến nỗi đỏ cả mắt rồi, tay cậu bắt đầu phát run, cậu sợ mình không đủ đạn, cũng không ai hỗ trợ cho cậu, Doãn Tưu chỉ có thể tự mình chiến đấu.
“Buông súng đi! Mày là ai, từ đâu tới?! Giờ mày không còn đường lui nữa đâu, tao khuyên mày nên đầu hàng sớm một chút thì hơn!”
“Từ đâu tới à,” Doãn Tưu cười lạnh một tiếng, nhanh nhẹn né viên đạn đang bay về phía mình, tiếp lời, “Tao bò từ phần mộ nhà họ Lục ra tới đấy!”
Bằng một cú nhảy, cậu trèo qua bức tường, không quên trả đạn cho những tên chạy theo sau, chạy như điên trên đường, trong hẻm nhỏ quanh co, đám chó săn của nhà họ Lục theo sát phía sau, giết chóc bừa bãi, máu chảy thành sông.
Tay chân Doãn Tưu đều bị thương, cậu cố nhịn cơn đau xé lòng vừa bỏ chạy, vén áo lên xem, trên viên đạn có tẩm độc, làn da cậu bắt đầu mưng mủ, độc tính quá mạnh, cậu đã bắt đầu cảm nhận được những triệu chứng trúng độc mơ hồ.
Không được, phải chạy trốn, không thể chết được, vẫn chưa giết hết đám người họ Lục, không thể chết được.
Khi đang bỏ chạy, đến một khu dân cư thưa thớt, Doãn Tưu thấy một chiếc siêu xe đang phóng như bay về phía mình rồi dừng lại cách đó 5 mét, một người đi ra từ bên trong xe chạy về phía cậu, vẻ lạnh nhạt của Lục Kính làm sự hưng phấn lúc giết Lục Việt của cậu bị khơi gợi trở lại, Doãn Tưu giơ súng lên, vừa phấn khích lại vừa căm giận, “Anh cũng chết chung với Lục Việt luôn đi——!”
Kỹ thuật bắn của Doãn Tưu đúng là rất đẹp mắt, nhưng chất độc phát tác, cậu không thể nào nhắm trúng Lục Kính được. Lục Kính hơi nghiêng người, viên đạn ghim vào thân xe, tạo thành một lỗ đạn không gì có thể che lấp được.
Doãn Tưu không còn chút sức, quỳ trên mặt đất, tay chân cậu giống như bị đốt trên lửa, đau đến thấy tim. Lục Kính đi từng bước về phía Doãn Tưu, ôm eo cậu, đặt cậu ngồi vào ghế phụ, thắt chặt đai an toàn, lái xe đi vào trong màn đêm vô tận.
Doãn Tưu tỉnh tỉnh mê mê, lúc tỉnh táo liền làm ngơ Lục Kính, lúc mơ hồ liền cầm súng chĩa về phía hắn, lặp đi lặp lại câu tôi muốn giết anh.
Lục Kính dừng lại xe, nghiêng đầu nhìn Doãn Tưu đang đỏ bừng cả người, môi cậu tái nhợt vì bị trúng độc, hắn kéo cổ áo của cậu ra, vòng cổ vẫn còn, dấu hôn của hắn cũng vẫn chưa phai, màu hồng nhạt, là của hắn.
“Doãn Tưu.” Lục Kính kêu Doãn Tưu một tiếng.
Đôi mắt ướt sũng của Doãn Tưu mở ra, nhìn Lục Kính đang ở gần sát bên mình, cố nén đau đớn, nói: “Lục Việt đã chết rồi.”
“Tôi biết,” Lục Kính vuốt ve gương mặt của Doãn Tưu, phe phẩy sợi tóc trên trán cậu, nhìn chằm chằm đôi môi nứt nẻ, nói, “Em giỏi lắm.”
“Nói được thì nhớ làm được.” Doãn Tưu đẩy Lục Kính ra, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tránh xa tôi ra một chút.”
“……”
Hắn vẫn không tính chuyện Doãn Tưu lật lọng, phá vỡ thỏa thuận, mà cậu lại làm ra vẻ đúng lý hợp tình như thế, giống như hắn mới là kẻ tráo trở.
Lục Kính mặc kệ, thò lại gần hôn cằm Doãn Tưu.
“Đừng đụng vào tôi.” Doãn Tưu lại quay đầu, cố gắng vững tinh thần, cảnh cáo Lục Kính.
Lục Kính nhìn đôi mô khô khốc kia, thật xấu, không còn đỏ nữa. Nhưng hắn chỉ nghĩ thế thôi, tay vẫn nắm lấy tay Doãn Tưu, không cho cậu phản kháng, cả người ghé lại cần, hôn vào môi cậu thử thăm dò một chút: “Tôi vừa mới học cách hôn môi….. Muốn thử cùng với em.”
Trong khoảnh khắc hai cánh môi dán vào nhau, Doãn Tưu tỉnh táo lại, không thể tin nổi mà nhìn về phía Lục Kính, chỉ thấy đôi con ngươi màu xám của người kia như lóe sáng, hắn không thỏa mãn chỉ với một nụ hôn ngắn ngủi như thế, giữ lấy cổ cậu, không cần ai dạy cũng tự hiểu mà dùng đầu lưỡi cạy miệng Doãn Tưu ra.
Doãn Tưu không còn sức để phản kháng, cậu thiếu oxy, hơn nữa còn ngửi được pheromone của Lục Kính, hương trúc tràn ngập trong khoang mũi, cậu hơi hé miệng, Lục Kính liền chen vào, bọc lấy đầu lưỡi của cậu, không ngừng mút.
Doãn Tưu bị ép không còn đường lui, cậu nhéo vai Lục Kính, giống như đang muốn bóp nát xương cốt của hắn vậy. Lục Kính vừa đau lại vừa hưng phấn, hắn ôm lấy cổ Doãn Tưu, bắt cậu phải ngửa đầu, không thể tránh khỏi sự giam giữ của hắn nữa.
“Ưm…… Tôi……” Môi Doãn Tưu bị liếm ướt sũng, cau mày, “Tôi trúng độc rồi…..”
“Tôi có thuốc giải,” Lục Kính liếm môi Doãn Tưu một cách suồng sã, vói đầu lưỡi vào trong, cả hai người môi lưỡi dây dưa, “Em cứu tôi trước, rồi tôi sẽ cứu em.”
Doãn Tưu cũng chưa từng hôn ai bao giờ.
Cậu không biết lúc hôn môi sẽ phải chạm lưỡi, sẽ làm cả người nóng lên, nước bọt trong miệng không chịu khống chế mà tràn ra ngoài. Cậu chỉ cho rằng chỉ cần chạm môi đã có thể gọi là hôn nhau rồi. Còn nữa, cậu cũng không muốn hôn với Lục Kính.
Lông mi Doãn Tưu run rẩy, Lục Kính nhìn bị mê hoặc bởi nét ửng hồng nơi gò má chàng trai, hắn muốn nhìn càng nhiều chỗ hồng hào khác trên cơ thể cậu, miệng, gương mặt, đầu v*, lỗ nhỏ, chỗ nào cũng phải nhuốm hồng.
Hắn vừa hôn vừa dùng tay mò vào bên trong quần áo cậu, nắm lấy đầu v* của Doãn Tưu, thưởng thức lồng ngực trắng nõn, thật muốn biến nơi này thành một ngọn đồi toàn là sữa, còn đầu v* của cậu sẽ thành một ngọn núi lửa chứa đầy dục vọng luôn chờ chực để phun trào.
“Anh chính là đang muốn…… muốn giết tôi……” Doãn Tưu không thở nổi nữa, tiếng hít thở dồn dập lại biến thành rên rỉ quyến rũ, Lục Kính đang muốn cậu phải chết, trước thì bắt cậu làm công cụ giết người, sau lại giết cậu.
“Không giết, tôi sẽ không giết em,” Lục Kính ngồi dậy đầy lưu luyến, hắn nắm cằm cậu, nhìn người kia đang không khép nổi miệng, nước miếng vẫn còn đọng lại nơi khóe miệng, hắn nhìn mà cả người khô nóng, lúc này mới chịu lấy thuốc giải bỏ vào miệng Doãn Tưu, nhìn cậu nuốt thuốc xong, nóng lòng cúi người lấp kín đôi môi cậu, “Tôi sẽ không để em chết.”
Lục Kính luôn mồm nhấn mạnh rằng mình sẽ không giết Doãn Tưu, nhưng giờ Doãn Tưu lại bị hắn hôn đến nỗi sắp ngất xỉu rồi, cậu không tin hắn dù chỉ một chút.
Doãn Tưu không biết nụ hôn ướt át này kéo dài suốt bao lâu mới chấm dứt, miệng cậu đã tê rần, mặc cho Lục Kính thích thế nào thì làm thế nấy, cậu hơi hé mắt, sắc mặt đã bình thường trở lại, môi cũng bị hôn cho đỏ ửng. Lục Kính vô cùng hài lòng mà vuốt ve đôi môi của Doãn Tưu, lấy khăn giấy lau nước bọt cho cậu, khen ngợi, “Đẹp quá.”
Tên điên. Ai lại đi khen kẻ thù của mình đẹp, con mẹ nó, Lục Kính chính là kẻ điên!
Doãn Tưu quay đầu qua chỗ khác, sức lực từ từ hồi phục trở lại, tiếng chó kêu ngoài cửa xe cùng dần trở nên rõ ràng hơn, cậu còn tưởng là Lăng Phong của Lục Kính.
Doãn Tưu thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, gió lạnh thổi tới khiến cậu tỉnh táo lại được đôi chút, khiến cậu cảm giác như mọi chuyện vừa nãy đều là ảo giác. Lăng Phong nhìn thấy người ngồi trong xe đã chịu để ý đến mình, nó đang ngậm một miếng da to đã nhăn nheo cùng có vết đồi mồi, không ngừng xoay quanh, vẫy đuôi điên cuồng.
Mùi máu tươi tanh nồng ập tới, Doãn Tưu sờ mũi, nói: “Ném xuống rồi mới được lên xe.”
Lăng Phong do dự trong chốc lát, đây là thứ để nó tranh công trước mặt Lục Kính, chủ nhân còn chưa nhìn thấy nữa. Doãn Tưu nhìn Lăng Phong, rồi lại quay đầu nhìn Lục Kính đang lau tay, nói: “Chó của anh xé nát thi thể của Lục Việt rồi, không khen thưởng cho nó à?”
“Em nghĩ nên thường cái gì cơ? Đây đều là chuyện mà nó nên làm.” Lục Kính lại quay về vẻ lạnh như băng, giống như người vừa hôn môi kịch liệt lúc nãy không phải là hắn, “Tôi đoán là em đã kết thúc cái mạng già của Lục Việt chỉ với một phát súng, cũng không có cơ hội bồi thêm vài viên đạn, nếu chỉ dừng lại ở đó phỏng chừng em sẽ không vui, thế nên tôi để Lăng Phong xử lý nốt.”
Doãn Tưu rất không thích chuyện Lục Kính có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình, cậu xoay người mở cửa xe, nói: “Xen vào chuyện của người khác.”
Mở cửa xe chính là cho phép nó lên xe, Lăng Phong ngậm thứ trong miệng, nhảy lên, máu tươi vẫn còn đang nhỏ xuống, Lục Kính ngửi thấy mùi máu, nét mặt lộ rõ vẻ không vui: “Chán sống rồi đúng không?”
Lăng Phong rên ư ử, cụp đuôi muốn xuống xe, Doãn Tưu duỗi tay ngăn nó lại, máu dính vào cổ tay cậu, vừa tanh lại vừa ẩm ướt.
“Ném, ngồi xuống.”
Lăng Phong nhìn Lục Kính rồi lại nhìn Doãn Tưu, cuối cùng ném cái xác xuống một cách quyết đoán rồi ngồi thật ngay ngắn.
Doãn Tưu muốn sờ nó, nó lại sợ Lục Kính, lập tức quỳ rạp trên sàn, nhìn về Doãn Tưu bằng ánh mắt trông mong.
“Dơ muốn chết.” Lục Kính nói.
Lăng Phong nghe xong lời này, sợ tới mức run lên, nhìn thấy Lục Kính đang vươn tay ra, nó cho rằng hắn lại đang muốn đánh nó, nhắm mắt cúi người càng thấp xuống. Kết quả bàn tay đang ở trên đỉnh đầu muốn sờ vào người nó bị Lục Kính kéo về, chủ nhân của bàn tay kia chống cự rất mạnh mẽ, nhưng Lục Kính nắm rất chắc, bàn tay hắn vừa mới lau sạch sẽ lại tiếp tục dính máu, nhưng hắn vờ như không nhìn thấy, chỉ một lòng một dạ lau tay cho Doãn Tưu.
“Tôi biết là em cố ý”
Lục Kính nhẹ buông ra, Doãn Tưu liền rút tay về ngay lập tức, dính sát vào bên cửa xe, không nhìn hắn nữa.
Lục Kính nhìn sườn mặt của người kia, xinh đẹp lại gợi cảm. Hắn cười cười, khởi động xe, thu hồi tầm mắt, “Tôi sẽ không tức giận.”
Xe lại quay về suối nước nóng Bạc Giang, Lục Kính khóa cửa xe thật kỹ, lau vết máu ngoài thân xe, đứng ở cửa nhìn đám người đang ra ra vào vào trong hoảng loạn rồi mới đi vào.
Thi thể của Lục Việt đúng là thê thảm tới mức không nỡ nhìn, xương cốt bị tách ra, thịt bị xé nát, nội tạng trong bụng rơi rớt đầy đất, chính là hình ảnh vừa nhìn thấy đêm về ngủ sẽ mơ thấy ác mộng. Suối nước nóng đã bị máu nhuộm đỏ, trong không khí toàn là mùi máu tươi nồng nặc, Đám vệ sĩ của Lục Việt không làm tròn nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho thân chủ, đã tự sát để tạ tội, trong nơi này thi thể chất thành núi.
Chuông điện thoại vang lên, Lục Kính chưa nhìn cũng đã biết là ai gọi, hắn bắt máy, trong giọng nói có chút nghẹn ngào: “Ừm?”
“Kính ca ca, ba của em……” Đầu dây bên kia không nũng nịu như mọi kia được nữa, bắt đầu òa khóc.
Lục Kính ra vẻ đang cố nén đau thương, giọng điệu thống khổ đến tột cùng: “Giảo Giảo đừng khóc, anh sẽ báo thù cho ba của em.”
“Kính ca ca…… Em chỉ còn lại anh thôi……”
“Nói bậy bạ gì vậy?” Lục Kính dẫm ngón tay rơi trên đất của Lục Việt, “Không phải em còn có anh trai ruột là Như Việt sao? Nghe lời, đi tìm anh hai em, sắp xếp thời gian về nước để chịu tang.”
Người ở đầu dây bên kia vẫn khóc lóc ỉ ôi không ngừng, Lục Kính an ủi có lệ vài câu, viện cớ đang vội rồi ngắt máy.
Lục Kính chỉ huy cấp dưới xử lý mọi chuyện đâu vài đấy, còn giả vờ rơi vài giọt nước mắt, vài tên phóng viên có quan hệ tiến vào trong, chụp mấy tấm hình, tiêu đề cho bài báo cũng đã được đặt sẵn —— Chú hai nhà họ Lục bị giết một cách tàn nhẫn, Tổng tư lệnh Lục Kính có tình có nghĩa, rơi lệ ngay hiện trường!
Xử lý xong rồi, Lục Kính quay lại trên xe, Lăng Phong phe phẩy cái đuôi chào đón chủ nhân, nhưng chủ nhân lại không thèm quan tâm đến nó, người ngồi trên ghế phụ đã ngủ rồi.
Lúc ngủ trông dễ ức hiếp hơn nhiều nhỉ.
Lục Kính sờ mặt Doãn Tưu, dẫm chân ga, đưa Doãn Tưu đến thánh địa suối nước nóng bí ẩn tại Bạc Giang.
————
Doãn Tưu cảm giác được phía sau lưng bỗng nhiên trở nên ẩm ướt ấm áp, cậu mở mắt ra, nắm chặt cổ áo của người đàn ông trước mặt mình, nhìn Lục Kính đầy cảnh giác, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Lục Kính buông tay ra, cả người Doãn Tưu ngã vào trong nước, cậu vẫy vùng vài cái rồi đứng lên, áo choàng tắm cũng buông thõng trên bã vai, miệng vết thương trên cánh tay đã được băng bó rất kỹ, sẽ không thấm nước, cậu thử giật giật cánh tay rồi lại nâng chân lên nhìn, cũng giống nhau.
Ẩm ướt.
Hắn thích Doãn Tưu bị hắn làm cho ướt dầm dề, chỗ nào cũng chảy nước.
“Đưa em đi tắm suối nước nóng,” Lục Kính giữ chặt cánh tay Doãn Tưu, ôm cậu vào lòng, bàn tay sờ vào đầu tóc sũng nước của cậu rồi dần mò xuống, bóp lấy mông của người kia, “Sẵn tiện làm chuyện yêu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.