Chương 27
Trường Tri Oán
19/06/2024
Dịch + beta: Bánh
“Thế thì chúng ta phải giết hắn trước.” Lý Dương Lưu lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, y không nhìn Doãn Tưu mà nhìn về những người cùng chung lý tưởng khác, “Giết Lục Kính, con đường của chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Giết Lục Kính! Giết Lục Kính!” Mọi người bắt đầu trở nên kích động, khua tay tỏ vẻ tán thành.
“Tôi đồng ý.” Khương Tồn Phong tiếp lời.
Chu Yên khẽ nhìn về phía Doãn Tưu, nói bằng giọng điệu rất kiên quyết: “Tôi cũng đồng ý.”
Doãn Tưu rũ mắt, không ai nhìn ra được cảm xúc của cậu ngay lúc này. Sự phấn khích trong mọi người dần dịu lại, căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh vốn có, mọi con mắt đều đổ dồn về phía Doãn Tưu, đợi cậu lên tiếng.
Cậu siết chặt bàn tay đã được băng bó lại, máu ứa ra từ nơi mu bàn tay, thấm vào lớp băng gạc màu trắng, cậu bỗng nhớ đến bộ dáng lúc động tình của Lục Kính, cùng với dáng vẻ nhún nhường của người kia.
Doãn Tưu đứng lên, vẻ mặt cậu lạnh lùng không gì bì nổi, nốt ruồi son trên sống mũi lại càng tôn thêm vẻ xinh đẹp cho gương mặt này. Mọi người đều đang chờ đợi mệnh lệnh của cậu, Doãn Tưu nhìn tia sáng le lói từ khung cửa sổ, trầm giọng nói: “Mọi người nghe đây, mục tiêu tiếp theo của chúng ta - chính là thủ lĩnh của quân đội - Lục Kính. Chúng ta hãy cùng nhau.... tống hắn xuống địa ngục!”
Ánh sáng kia tắt ngúm, cả kho hàng, thậm chí là cả thế giới này, đều như bị bóng đêm nuốt chửng.
Trái tim của Doãn Tưu cũng như bị cắn nuốt bởi đêm đen, khiến cậu chỉ cảm thấy nặng nề.
Trái tim nơi lồng ngực nặng trĩu, tựa như nó biến thành một mảnh sắt vụn, ghim ở trong lòng cậu, chết dí ở nơi đó, khiến cậu cảm thấy ngay cả hít thở thôi cũng khó khăn.
Mình điên rồi sao, mình khổ sở vì Lục Kính, mình thật sự đã điên rồi sao?
Nực cười thật đó Doãn Tưu ơi là Doãn Tưu.
Cần gì phải khổ sở vì cái chết của một người chứ, cần gì phải tiếc thương cho một Alpha, cũng cần gì phải thương tâm vì một kẻ đã cưỡng hiếp mình.
- ----------
Một ngày trước khi nhóm Doãn Tưu hành động, Lục Kính bỗng nhiên phát sốt, cơn sốt cao không có dấu hiệu báo trước khiến hắn - một người luôn khỏe mạnh - bỗng trở nên tiều tụy hơn rất nhiều. Vốn là định đi thảo luận với bên Cục Cảnh sát Đặc nhiệm, nhưng Lục Kính lại không đi nổi, vì hắn không khỏe.
Triệu Hoài khám bệnh cho hắn, nói là do mấy hôm nay Lục Kính cứ làm việc quá sức, nghỉ ngủ không có quy luật, đã vậy còn suy nghĩ nhiều thì bệnh thôi, phải khoảng một tuần thì mới khỏe lại được.
Mấy hôm nay, vì không được ở gần Doãn Tưu, lại sợ cậu ra ngoài gặp phải chuyện bất trắc nào đó, hơn nữa đêm nào cũng mơ thấy ác mộng khiến Lục Kính không ngủ được, hắn đành dồn thời gian qua làm việc, kết quả lại đổ bệnh.
Nguyễn Trường Lĩnh gọi điện thoại tới an ủi, ngoài miệng thì nói không sao đâu, bảo Lục Kính cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi, trong lòng lại chửi thầm rằng đang hay thì lại để cho đứt dây đàn, chỉ cần Lục Kính ra tay thì y đã đỡ việc được biết bao nhiêu.
Lục Kính rất muốn đi, hắn sợ Doãn Tưu bị bắt, bị tống vào trong nhà tù, nhưng hắn chỉ đành lực bất tòng tâm.
Người đàn ông ngủ một giấc ngủ không yên ổn cho đến giữa trưa ngày hôm sau thì nhận được một cuộc điện thoại đến từ số máy lạ, nếu là như mọi khi, hắn sẽ phớt lờ mấy cuộc gọi kiểu này, nhưng chắc vì đang bệnh nên đầu óc trở nên mơ hồ, hắn vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vào vấn đề ngay: “Doãn Tưu gặp chuyện rồi! Xin anh hãy tới cứu lấy em ấy!! Nhanh lên, làm ơn đi!! Doãn Tưu!”
Tiếng kêu xé lòng truyền tới khiến Lục Kính run rẩy, hắn bật dậy, nhíu mày: “Nói lại xem nào?”
Lý Dương Lưu lập tức ngắt máy, y đưa tay ra hiệu cho đám Chu Yên rồi lại nhìn về phía Doãn Tưu, một nửa khuôn mặt của cậu đang bị chôn vùi dưới lớp cổ áo màu đen, khiến y không tài nào nhìn ra nổi người kia đang cảm thấy thế nào.
“Tưu Tưu......”
Lục Kính bò dậy, tuy vẫn còn đau đầu, nhưng hắn đã thấy đỡ hơn nhiều so với hôm qua rồi, hắn bỏ qua lời cảnh cáo hôm trước của Doãn Tưu, mở máy tính bảng lên, phóng đại vị trí của chấm đỏ trên đó, xác nhận xong rồi mới gọi điện thoại cho Thẩm Quân: “Tập hợp mọi người lại!”
Trên đường đi, trái tim của Lục Kính đập điên cuồng không ngừng, hắn nhìn chằm chằm chấm đỏ đang bất động, cảm thấy sợ hãi vô cùng, sợ Doãn Tưu sẽ bị bọn họ giết ngay tại chỗ, chấm đỏ kia không nhúc nhích, con mẹ nó vẫn luôn đứng yên như thế!
Tuy thế nhưng hắn vẫn còn giữ lại một chút lý trí —— nếu đây là cái bẫy thì phải làm sao bây giờ? Doãn Tưu muốn giết ai thì kẻ đó đừng hòng sống nổi, mà người kia cũng đã từng nói, hắn chính là kẻ sẽ phải chết sau cùng.
Nhưng hắn không muốn chết, lại càng không muốn chết dưới tay người mà hắn yêu.
Dù vậy, Lục Kính vẫn ngồi trên xe, nạp đạn vào súng, Tưu Tưu phải luôn được bình an, không được xảy ra chuyện gì cả, ai dám đụng tới người kia, hắn nhất định sẽ phanh thây xé xác kẻ đó!
Vì cơn chóng mặt vẫn còn, Lục Kính mở cửa sổ xe ra để gió lạnh thổi vào. Chiếc xe đang theo sau xe hắn ngồi bỗng hơi tấp vào phía bên trong, Lục Kính nhận ra điều khả nghi, nhưng cơn buồn ngủ đã lấn át tâm trí của người đàn ông, thế là hắn dần quên đi chuyện đó.
Gió lạnh đến thấu xương, Lục Kính mang một chiếc khăn quàng cổ, gương mặt kia giờ đã hốc hác tái nhợt, bộ quần áo màu xám ở trên người lại càng khiến hắn như chìm vào trong ngày đông lạnh giá.
Doãn Tưu ngồi ở trong bóng tối, lúc nhìn thấy người kia, cậu có chút hốt hoảng. Người đàn ông như sắp gục ngã tới nơi, cả khuôn mặt trắng bệch có chút đáng sợ.
“Đội trưởng Trần!”
Một tiếng hét to đầy xa lạ không thuộc về bất cứ ai trong hai nhóm người của bọn họ vang lên, Doãn Tưu thầm nghĩ không ổn rồi, Lục Kính cũng ngẩn ra một lát, tiếng súng vang lên khiến đầu hắn ù đi trong giây lát, không xong rồi!
Cảnh sát đặc nhiệm đã lén đi theo hắn tới đây!
Trần Kiều Sinh đã nhận được lệnh của Nguyễn Trường Lĩnh, y ra lệnh cho bọn họ phải giải quyết Doãn Tưu, thế nhưng bọn họ vẫn luôn không tìm ra nổi tung tích của cậu, thế là Nguyễn Trường Lĩnh sắp đặt cho lực lượng đặc nhiệm đến nằm vùng tại chỗ Lục Kính để có thể tìm ra được Doãn Tưu.
Đám Doãn Tưu chỉ muốn diễn, ai ngờ diễn lại thành thật.
“Đừng sợ!” Doãn Tưu đeo khẩu trang màu đen lên, kèm vào đó là một chiếc kính râm cũng màu đen, không ai có thể nhìn thấy diện mạo của cậu, chàng trai nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại rồi nói: “Mục tiêu của chúng ta vẫn là Lục Kính, cũng vừa lúc lắm, mượn tay đám đặc nhiệm kia giết hắn cũng được, đỡ tốn sức!”
“Tiểu Tân, chắc chứ?” Chu Yên hỏi.
Có chắc rằng Lục Kính sẽ vì cậu mà trở mặt với bên cảnh sát đặc nhiệm sao?
“...... Chắc.”
Doãn Tưu nhìn về phía Lục Kính, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an, thật ra thì cậu cũng không chắc lắm. Chuyện Lục Kính tới đây cũng đã đủ để khiến cậu phải kinh ngạc rồi, cậu chỉ là đang đánh cược, lấy tình yêu của Lục Kính ra chơi một canh bạc mà thôi.
“Rõ!”
Đám đông nhanh chóng tản ra, mưa bom bão đạn ập tới. Doãn Tưu bắn chết vài tên đặc cảnh, Lục Kính không tới gần người kia được mà chỉ có thể chĩa súng về phía những kẻ đang muốn tấn công cậu.
“Lộn xộn cái gì vậy!” Lục Kính quay đầu quát lớn, “Nhắm vào đám đặc nhiệm mà đánh!”
“Tổng tư lệnh...... Ngài có nhầm không? Đặc nhiệm là người bên ta mà......”
“Tôi nói sao thì phải làm nấy! Không đánh thì đi chết đi!”
Lục Kính nhìn bả vai đang bị thương của Doãn Tưu, mà cậu cũng nhận ra ánh mắt nôn nóng đó của hắn, không khỏi quay qua nhìn về phía người đàn ông kia.
Lục Kính hét lên một tiếng cẩn thận, nhưng đã không kịp nữa rồi, một viên đạn bay thẳng về phía cậu.
“Tiểu Tân!”
Lý Dương Lưu nhào tới, ôm Doãn Tưu tránh qua một bên. Viên đạn xẹt qua cánh tay y, Lý Dương Lưu vội vàng hỏi han Doãn Tưu, cậu lắc đầu, nói mình không sao.
“Còn muốn trốn tới chỗ nào!”
Một đặc nhiệm đang nấp sau tòa nhà bỏ hoang bỗng xông tới, Lý Dương Lưu đánh nhau với tên đó, còn Doãn Tưu thì bị một tên khác bắt lại.
“Doãn Tưu!” Lục Kính chĩa súng về phía kẻ đang bắt giữ Doãn Tưu, “Thả em ấy ra!”
“Lục Kính! Ngài phải phục vụ cho quốc gia! Thế mà giờ lại chĩa súng về phía đồng đội của mình là có ý gì đây?”
“Tôi chỉ luôn phục vụ cho lợi ích của riêng mình,“ Lục Kính đi đến trước mặt tên kia khoảng 5 mét, nói, “Cậu đừng thần thánh hóa tôi như thế, không có chuyện đó đâu.”
“Vậy tại sao ngài lại muốn cứu cậu ta?” Nòng súng của tên kia chọc mạnh vào huyệt thái dương của Doãn Tưu, cậu cau mày, máu tươi do thương tích sau trận chiến ứa ra nơi khóe miệng, trông có chút đáng sợ.
“Em ấy là người của tôi. Chủ tịch nước Nguyễn Trường Lĩnh của các cậu biết rõ điều đó, còn dám làm ra chuyện như vậy với em ấy! Được lắm,“ Nụ cười của Lục Kính trông thật khủng bố, “Chắc là y thấy mình sống hơi lâu rồi nhỉ! Ngồi trên vị trí đó cũng thấy chán rồi có đúng không!”
“Ngài ấy biết được ngài là một tên dã tâm bừng bừng lại còn mặt người dạ thú như thế, tất nhiên là sẽ không tin ngài đây sẽ giải quyết tốt chuyện này rồi! Lục Kính, dựa theo mệnh lệnh của Chủ tịch nước, chúng tôi phải xử bắn ngài ngay tại chỗ! Tội phạm giết người Doãn Tưu sẽ bị đưa về nhà tù để thẩm vấn cùng hành hình!”
“Vô nghĩa.”
Lục Kính nhìn người nọ, cảm thấy có điều gì đó không ổn, trên người tên kia không có dấu hiệu nhận biết của đội cảnh sát đặc nhiệm! “Cậu không phải người của đội SWAT*! Cậu là người của bên nào?!”
*SWAT: (viết tắt của cụm từ Special Weapons And Tactics - Đội chiến thuật và vũ khí đặc biệt, hay còn gọi là đội cảnh sát đặc nhiệm) là một thuật ngữ dùng để chỉ một đơn vị chiến thuật ưu tú trong các cơ quan thi hành pháp luật. Họ được đào tạo để thực hiện các hoạt động có nguy cơ cao nằm ngoài khả năng của lực lượng cảnh sát thông thường như: thực hiện giải cứu con tin và các hoạt động chống khủng bố, phục vụ bắt giữ tội phạm có độ nguy hiểm cao và tội phạm có vũ trang hạng nặng.
“Bị anh nhìn ra rồi.” Doãn Tưu vỗ vỗ cánh tay người nọ, tên kia liền rút tay về, lui ra đứng phía sau cậu.
Doãn Tưu nhìn Lục Kính, nói, “Lục kính, anh ngu ngốc thật đấy, chúng tôi lừa anh tới đây, là vì muốn giết anh thôi.”
“Tưu Tưu.” Đầu óc Lục Kính bỗng sáng suốt đến lạ, hắn cất súng, nói: “Tôi biết, tôi biết đây là cái bẫy của em, chỉ có Tưu Tưu của tôi mới có thể khiến tôi rơi vào bẫy như thế.”
“Lục Kính,“ Đôi mắt dưới lớp kính râm của Doãn Tưu giờ lại chất chứa một loại đau đớn không tên, “Cho anh một cơ hội, nói di ngôn đi.”
“Di ngôn của tôi sao,“ Lục Kính đi từng bước về phía Doãn Tưu, chàng trai giương súng lên, chĩa vào nơi trái tim của người đàn ông, nhưng Lục Kính vẫn từ từ tiến đến bên cậu, dùng khăn quàng cổ choàng lên cổ cậu.
Hắn rất mệt, cả người toàn là bụi bẩn, nhưng chiếc khăn quàng cổ kia lại rất sạch sẽ.
Lục Kính đưa tay vuốt ve gương mặt của Doãn Tưu, khom lưng hôn lên khóe môi đang dính máu của cậu, nhẹ nhàng nói, “Tôi thật sự rất yêu em, dù em có không tin đi chăng nữa, dù em có cảm thấy lập trường của chúng ta đối lập nhau, cho dù chúng ta....... thật sự không còn khả năng gặp lại nhau nữa, dù em có tự tay giết tôi để từ giờ hai người chúng ta chỉ có thể âm dương cách biệt, tôi vẫn sẽ luôn yêu em rất nhiều. Đó là di ngôn của tôi, cả đời này của tôi không có gì đáng nói cả, điều duy nhất mà tôi có thể nói chính là, người mà tôi yêu, chỉ có một mình em, Tưu Tưu.”
Môi của Lục Kính nóng quá, lúc này Doãn Tưu mới nhận ra tại sao hắn lại có vẻ tệ hại đến như vậy, hóa ra là đang bệnh, hơn nữa còn là bệnh nặng.
Một giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống trên mặt Doãn Tưu, cách lớp kính râm màu đen kia, cậu vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đang tràn ngập đau thương của người kia.
Lục Kính thấy Lý Dương Lưu và Chu Yên đang nấp trong bóng tối mà chĩa súng về phía mình, cả người hắn căng thẳng, nhưng hắn vẫn đứng yên, chỉ đứng đó trước mặt Doãn Tưu, ngắm nhìn Doãn Tưu của hắn.
Hắn cũng đang đánh một canh bạc, đánh cược rằng Doãn Tưu sẽ thương xót, sẽ động tâm với mình. Mọi thứ mà hắn cho thể cho cậu, hắn đã cho đi hết tất thảy, dù người nọ có là một tảng đá, cũng phải có một độ ấm nhất định.
Bầu trời xám xịt bắt đầu đổ tuyết như thể đang oan thán thay cho Lục Kính. Gió càng lúc càng lớn, mạnh đến nỗi gương mặt người ta phải đau nhói.
“Đừng......” Doãn Tưu nhìn thái độ chịu chết của Lục Kính, bỗng cảm thấy hối hận.
Lập trường đối lập thì sao chứ, không chung giai cấp thì sao, chỉ cần có đủ thời gian, cái gì cũng có thể thay đổi được, nhưng người mất rồi, thì sẽ không còn lại gì cả!
“Đừng mà ——!”
Doãn Tưu mở rộng vòng tay, ôm Lục Kính lăn qua một bên. Chu Yên nghe được câu đừng mà của em trai, vội bắn ra chỗ khác, Lý Dương Lưu ngẩn người, viên đạn mà y bắn ra không trúng được vào mục tiêu mà y nhắm tới, nhìn hai người đang ôm chầm lấy nhau, y lên đạn, chĩa súng về phía Lục Kính thêm một lần nữa.
Lục Kính đưa tay bảo vệ phần đầu cho Doãn Tưu, đôi mắt Doãn Tưu lại càng đỏ ửng, cậu vùi mặt vào trong lồng ngực người đàn ông, cố kiềm nén tiếng khóc nức nở, nói: “Đều là pheromone của anh...... Là do chúng cả..... Anh là cái tên tội phạm cưỡng hiếp......”
“Rồi rồi,“ Lục Kính nhìn Lý Dương Lưu chằm chằm, một viên đạn bay tới, nhắm thẳng về phía y, Lục Kính ôm Doãn Tưu, một giọt nước mắt rơi xuống nền đất, “Là do tôi đã sai, Tưu Tưu, là lỗi của tôi hết.”
“Lý Dương Lưu!” Chu Yên kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.
Nhưng đã không còn kịp nữa, Thẩm Quân lặng lẽ quay qua chỗ khác, bình tĩnh đấu súng với bên SWAT, khẽ phất tay chỉ thị cho người khác đến hộ tống Lục Kính rời đi.
“Lý Dương Lưu......” Doãn Tưu nghe thấy tiếng kêu kia liền biết đã có chuyện gì đó xảy ra rồi, cậu đẩy Lục Kính ra, nhìn về phía Lý Dương Lưu đã chết không nhắm mắt, hét lên một tiếng, “Lý Dương Lưu à!”
Doãn Tưu chạy về phía Lý Dương Lưu như kẻ mất hồn, cậu ôm y thật chặt, cố gắng kéo y ra ngoài bằng tất cả sức mạnh của mình.
“Thẩm Quân, làm tốt lắm.” Lục Kính đi theo người của mình, thấp giọng nói với Thẩm Quân thông qua tai nghe, “Ngoại trừ Chu Yên, giết chết không tha một ai.”
“Rõ!”
- ---------
Mình biết sẽ có nhiều người sẽ ý kiến với việc tại sao Lục Kính lại để người giết Lý Dương Lưu, nhưng nếu Lý Dương Lưu không muốn giết Lục Kính trước thì đã không có cái kết thảm như vậy rồi, Chu Yên nghe lời của Doãn Tưu thì đã hạ súng còn Lý Dương Lưu lại muốn lên đạn lần hai và tiếp tục bắn thì các bạn phải tự hiểu là, nếu không có Thẩm Quân, người chết sẽ là Lục Kính, kết cục giữa hai người đàn ông sẽ phải luôn ở thế giằng co anh chết tôi sống thôi các bạn à, ai mạnh hơn kẻ đó thắng.
Với vai trò là một cấp dưới và là một “trung thần”, Thẩm Quân có nhiệm vụ bảo vệ cho sự an toàn của cấp trên Lục Kính, muốn giết Lục Kính thì phải bước qua Thẩm Quân còn không thì đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn.
Còn mọi chuyện thì, Lục Kính tưởng chừng như mới là kẻ bị mắc bẫy, nhưng cũng chỉ là “tưởng chừng” mà thôi, mong các bạn luôn nhớ rằng, Lục Kính là một kẻ ác, hơn nữa còn là một kẻ ác có trí tuệ, Lục Kính liều lĩnh cũng chỉ vì Doãn Tưu, còn những chuyện về sau đều nằm trong tầm kiểm soát của người này.
Cái chết của Lý Dương Lưu thì mình không bàn tới nữa, vì CÁ NHÂN mình không thích nhân vật này, lý do là vì để Doãn Tưu tiêm thuốc quá liều, muốn em phải móc tuyến thể chỉ vì sự ích kỉ của bản thân, đó không phải là yêu.
“Thế thì chúng ta phải giết hắn trước.” Lý Dương Lưu lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, y không nhìn Doãn Tưu mà nhìn về những người cùng chung lý tưởng khác, “Giết Lục Kính, con đường của chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Giết Lục Kính! Giết Lục Kính!” Mọi người bắt đầu trở nên kích động, khua tay tỏ vẻ tán thành.
“Tôi đồng ý.” Khương Tồn Phong tiếp lời.
Chu Yên khẽ nhìn về phía Doãn Tưu, nói bằng giọng điệu rất kiên quyết: “Tôi cũng đồng ý.”
Doãn Tưu rũ mắt, không ai nhìn ra được cảm xúc của cậu ngay lúc này. Sự phấn khích trong mọi người dần dịu lại, căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh vốn có, mọi con mắt đều đổ dồn về phía Doãn Tưu, đợi cậu lên tiếng.
Cậu siết chặt bàn tay đã được băng bó lại, máu ứa ra từ nơi mu bàn tay, thấm vào lớp băng gạc màu trắng, cậu bỗng nhớ đến bộ dáng lúc động tình của Lục Kính, cùng với dáng vẻ nhún nhường của người kia.
Doãn Tưu đứng lên, vẻ mặt cậu lạnh lùng không gì bì nổi, nốt ruồi son trên sống mũi lại càng tôn thêm vẻ xinh đẹp cho gương mặt này. Mọi người đều đang chờ đợi mệnh lệnh của cậu, Doãn Tưu nhìn tia sáng le lói từ khung cửa sổ, trầm giọng nói: “Mọi người nghe đây, mục tiêu tiếp theo của chúng ta - chính là thủ lĩnh của quân đội - Lục Kính. Chúng ta hãy cùng nhau.... tống hắn xuống địa ngục!”
Ánh sáng kia tắt ngúm, cả kho hàng, thậm chí là cả thế giới này, đều như bị bóng đêm nuốt chửng.
Trái tim của Doãn Tưu cũng như bị cắn nuốt bởi đêm đen, khiến cậu chỉ cảm thấy nặng nề.
Trái tim nơi lồng ngực nặng trĩu, tựa như nó biến thành một mảnh sắt vụn, ghim ở trong lòng cậu, chết dí ở nơi đó, khiến cậu cảm thấy ngay cả hít thở thôi cũng khó khăn.
Mình điên rồi sao, mình khổ sở vì Lục Kính, mình thật sự đã điên rồi sao?
Nực cười thật đó Doãn Tưu ơi là Doãn Tưu.
Cần gì phải khổ sở vì cái chết của một người chứ, cần gì phải tiếc thương cho một Alpha, cũng cần gì phải thương tâm vì một kẻ đã cưỡng hiếp mình.
- ----------
Một ngày trước khi nhóm Doãn Tưu hành động, Lục Kính bỗng nhiên phát sốt, cơn sốt cao không có dấu hiệu báo trước khiến hắn - một người luôn khỏe mạnh - bỗng trở nên tiều tụy hơn rất nhiều. Vốn là định đi thảo luận với bên Cục Cảnh sát Đặc nhiệm, nhưng Lục Kính lại không đi nổi, vì hắn không khỏe.
Triệu Hoài khám bệnh cho hắn, nói là do mấy hôm nay Lục Kính cứ làm việc quá sức, nghỉ ngủ không có quy luật, đã vậy còn suy nghĩ nhiều thì bệnh thôi, phải khoảng một tuần thì mới khỏe lại được.
Mấy hôm nay, vì không được ở gần Doãn Tưu, lại sợ cậu ra ngoài gặp phải chuyện bất trắc nào đó, hơn nữa đêm nào cũng mơ thấy ác mộng khiến Lục Kính không ngủ được, hắn đành dồn thời gian qua làm việc, kết quả lại đổ bệnh.
Nguyễn Trường Lĩnh gọi điện thoại tới an ủi, ngoài miệng thì nói không sao đâu, bảo Lục Kính cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi, trong lòng lại chửi thầm rằng đang hay thì lại để cho đứt dây đàn, chỉ cần Lục Kính ra tay thì y đã đỡ việc được biết bao nhiêu.
Lục Kính rất muốn đi, hắn sợ Doãn Tưu bị bắt, bị tống vào trong nhà tù, nhưng hắn chỉ đành lực bất tòng tâm.
Người đàn ông ngủ một giấc ngủ không yên ổn cho đến giữa trưa ngày hôm sau thì nhận được một cuộc điện thoại đến từ số máy lạ, nếu là như mọi khi, hắn sẽ phớt lờ mấy cuộc gọi kiểu này, nhưng chắc vì đang bệnh nên đầu óc trở nên mơ hồ, hắn vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vào vấn đề ngay: “Doãn Tưu gặp chuyện rồi! Xin anh hãy tới cứu lấy em ấy!! Nhanh lên, làm ơn đi!! Doãn Tưu!”
Tiếng kêu xé lòng truyền tới khiến Lục Kính run rẩy, hắn bật dậy, nhíu mày: “Nói lại xem nào?”
Lý Dương Lưu lập tức ngắt máy, y đưa tay ra hiệu cho đám Chu Yên rồi lại nhìn về phía Doãn Tưu, một nửa khuôn mặt của cậu đang bị chôn vùi dưới lớp cổ áo màu đen, khiến y không tài nào nhìn ra nổi người kia đang cảm thấy thế nào.
“Tưu Tưu......”
Lục Kính bò dậy, tuy vẫn còn đau đầu, nhưng hắn đã thấy đỡ hơn nhiều so với hôm qua rồi, hắn bỏ qua lời cảnh cáo hôm trước của Doãn Tưu, mở máy tính bảng lên, phóng đại vị trí của chấm đỏ trên đó, xác nhận xong rồi mới gọi điện thoại cho Thẩm Quân: “Tập hợp mọi người lại!”
Trên đường đi, trái tim của Lục Kính đập điên cuồng không ngừng, hắn nhìn chằm chằm chấm đỏ đang bất động, cảm thấy sợ hãi vô cùng, sợ Doãn Tưu sẽ bị bọn họ giết ngay tại chỗ, chấm đỏ kia không nhúc nhích, con mẹ nó vẫn luôn đứng yên như thế!
Tuy thế nhưng hắn vẫn còn giữ lại một chút lý trí —— nếu đây là cái bẫy thì phải làm sao bây giờ? Doãn Tưu muốn giết ai thì kẻ đó đừng hòng sống nổi, mà người kia cũng đã từng nói, hắn chính là kẻ sẽ phải chết sau cùng.
Nhưng hắn không muốn chết, lại càng không muốn chết dưới tay người mà hắn yêu.
Dù vậy, Lục Kính vẫn ngồi trên xe, nạp đạn vào súng, Tưu Tưu phải luôn được bình an, không được xảy ra chuyện gì cả, ai dám đụng tới người kia, hắn nhất định sẽ phanh thây xé xác kẻ đó!
Vì cơn chóng mặt vẫn còn, Lục Kính mở cửa sổ xe ra để gió lạnh thổi vào. Chiếc xe đang theo sau xe hắn ngồi bỗng hơi tấp vào phía bên trong, Lục Kính nhận ra điều khả nghi, nhưng cơn buồn ngủ đã lấn át tâm trí của người đàn ông, thế là hắn dần quên đi chuyện đó.
Gió lạnh đến thấu xương, Lục Kính mang một chiếc khăn quàng cổ, gương mặt kia giờ đã hốc hác tái nhợt, bộ quần áo màu xám ở trên người lại càng khiến hắn như chìm vào trong ngày đông lạnh giá.
Doãn Tưu ngồi ở trong bóng tối, lúc nhìn thấy người kia, cậu có chút hốt hoảng. Người đàn ông như sắp gục ngã tới nơi, cả khuôn mặt trắng bệch có chút đáng sợ.
“Đội trưởng Trần!”
Một tiếng hét to đầy xa lạ không thuộc về bất cứ ai trong hai nhóm người của bọn họ vang lên, Doãn Tưu thầm nghĩ không ổn rồi, Lục Kính cũng ngẩn ra một lát, tiếng súng vang lên khiến đầu hắn ù đi trong giây lát, không xong rồi!
Cảnh sát đặc nhiệm đã lén đi theo hắn tới đây!
Trần Kiều Sinh đã nhận được lệnh của Nguyễn Trường Lĩnh, y ra lệnh cho bọn họ phải giải quyết Doãn Tưu, thế nhưng bọn họ vẫn luôn không tìm ra nổi tung tích của cậu, thế là Nguyễn Trường Lĩnh sắp đặt cho lực lượng đặc nhiệm đến nằm vùng tại chỗ Lục Kính để có thể tìm ra được Doãn Tưu.
Đám Doãn Tưu chỉ muốn diễn, ai ngờ diễn lại thành thật.
“Đừng sợ!” Doãn Tưu đeo khẩu trang màu đen lên, kèm vào đó là một chiếc kính râm cũng màu đen, không ai có thể nhìn thấy diện mạo của cậu, chàng trai nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại rồi nói: “Mục tiêu của chúng ta vẫn là Lục Kính, cũng vừa lúc lắm, mượn tay đám đặc nhiệm kia giết hắn cũng được, đỡ tốn sức!”
“Tiểu Tân, chắc chứ?” Chu Yên hỏi.
Có chắc rằng Lục Kính sẽ vì cậu mà trở mặt với bên cảnh sát đặc nhiệm sao?
“...... Chắc.”
Doãn Tưu nhìn về phía Lục Kính, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an, thật ra thì cậu cũng không chắc lắm. Chuyện Lục Kính tới đây cũng đã đủ để khiến cậu phải kinh ngạc rồi, cậu chỉ là đang đánh cược, lấy tình yêu của Lục Kính ra chơi một canh bạc mà thôi.
“Rõ!”
Đám đông nhanh chóng tản ra, mưa bom bão đạn ập tới. Doãn Tưu bắn chết vài tên đặc cảnh, Lục Kính không tới gần người kia được mà chỉ có thể chĩa súng về phía những kẻ đang muốn tấn công cậu.
“Lộn xộn cái gì vậy!” Lục Kính quay đầu quát lớn, “Nhắm vào đám đặc nhiệm mà đánh!”
“Tổng tư lệnh...... Ngài có nhầm không? Đặc nhiệm là người bên ta mà......”
“Tôi nói sao thì phải làm nấy! Không đánh thì đi chết đi!”
Lục Kính nhìn bả vai đang bị thương của Doãn Tưu, mà cậu cũng nhận ra ánh mắt nôn nóng đó của hắn, không khỏi quay qua nhìn về phía người đàn ông kia.
Lục Kính hét lên một tiếng cẩn thận, nhưng đã không kịp nữa rồi, một viên đạn bay thẳng về phía cậu.
“Tiểu Tân!”
Lý Dương Lưu nhào tới, ôm Doãn Tưu tránh qua một bên. Viên đạn xẹt qua cánh tay y, Lý Dương Lưu vội vàng hỏi han Doãn Tưu, cậu lắc đầu, nói mình không sao.
“Còn muốn trốn tới chỗ nào!”
Một đặc nhiệm đang nấp sau tòa nhà bỏ hoang bỗng xông tới, Lý Dương Lưu đánh nhau với tên đó, còn Doãn Tưu thì bị một tên khác bắt lại.
“Doãn Tưu!” Lục Kính chĩa súng về phía kẻ đang bắt giữ Doãn Tưu, “Thả em ấy ra!”
“Lục Kính! Ngài phải phục vụ cho quốc gia! Thế mà giờ lại chĩa súng về phía đồng đội của mình là có ý gì đây?”
“Tôi chỉ luôn phục vụ cho lợi ích của riêng mình,“ Lục Kính đi đến trước mặt tên kia khoảng 5 mét, nói, “Cậu đừng thần thánh hóa tôi như thế, không có chuyện đó đâu.”
“Vậy tại sao ngài lại muốn cứu cậu ta?” Nòng súng của tên kia chọc mạnh vào huyệt thái dương của Doãn Tưu, cậu cau mày, máu tươi do thương tích sau trận chiến ứa ra nơi khóe miệng, trông có chút đáng sợ.
“Em ấy là người của tôi. Chủ tịch nước Nguyễn Trường Lĩnh của các cậu biết rõ điều đó, còn dám làm ra chuyện như vậy với em ấy! Được lắm,“ Nụ cười của Lục Kính trông thật khủng bố, “Chắc là y thấy mình sống hơi lâu rồi nhỉ! Ngồi trên vị trí đó cũng thấy chán rồi có đúng không!”
“Ngài ấy biết được ngài là một tên dã tâm bừng bừng lại còn mặt người dạ thú như thế, tất nhiên là sẽ không tin ngài đây sẽ giải quyết tốt chuyện này rồi! Lục Kính, dựa theo mệnh lệnh của Chủ tịch nước, chúng tôi phải xử bắn ngài ngay tại chỗ! Tội phạm giết người Doãn Tưu sẽ bị đưa về nhà tù để thẩm vấn cùng hành hình!”
“Vô nghĩa.”
Lục Kính nhìn người nọ, cảm thấy có điều gì đó không ổn, trên người tên kia không có dấu hiệu nhận biết của đội cảnh sát đặc nhiệm! “Cậu không phải người của đội SWAT*! Cậu là người của bên nào?!”
*SWAT: (viết tắt của cụm từ Special Weapons And Tactics - Đội chiến thuật và vũ khí đặc biệt, hay còn gọi là đội cảnh sát đặc nhiệm) là một thuật ngữ dùng để chỉ một đơn vị chiến thuật ưu tú trong các cơ quan thi hành pháp luật. Họ được đào tạo để thực hiện các hoạt động có nguy cơ cao nằm ngoài khả năng của lực lượng cảnh sát thông thường như: thực hiện giải cứu con tin và các hoạt động chống khủng bố, phục vụ bắt giữ tội phạm có độ nguy hiểm cao và tội phạm có vũ trang hạng nặng.
“Bị anh nhìn ra rồi.” Doãn Tưu vỗ vỗ cánh tay người nọ, tên kia liền rút tay về, lui ra đứng phía sau cậu.
Doãn Tưu nhìn Lục Kính, nói, “Lục kính, anh ngu ngốc thật đấy, chúng tôi lừa anh tới đây, là vì muốn giết anh thôi.”
“Tưu Tưu.” Đầu óc Lục Kính bỗng sáng suốt đến lạ, hắn cất súng, nói: “Tôi biết, tôi biết đây là cái bẫy của em, chỉ có Tưu Tưu của tôi mới có thể khiến tôi rơi vào bẫy như thế.”
“Lục Kính,“ Đôi mắt dưới lớp kính râm của Doãn Tưu giờ lại chất chứa một loại đau đớn không tên, “Cho anh một cơ hội, nói di ngôn đi.”
“Di ngôn của tôi sao,“ Lục Kính đi từng bước về phía Doãn Tưu, chàng trai giương súng lên, chĩa vào nơi trái tim của người đàn ông, nhưng Lục Kính vẫn từ từ tiến đến bên cậu, dùng khăn quàng cổ choàng lên cổ cậu.
Hắn rất mệt, cả người toàn là bụi bẩn, nhưng chiếc khăn quàng cổ kia lại rất sạch sẽ.
Lục Kính đưa tay vuốt ve gương mặt của Doãn Tưu, khom lưng hôn lên khóe môi đang dính máu của cậu, nhẹ nhàng nói, “Tôi thật sự rất yêu em, dù em có không tin đi chăng nữa, dù em có cảm thấy lập trường của chúng ta đối lập nhau, cho dù chúng ta....... thật sự không còn khả năng gặp lại nhau nữa, dù em có tự tay giết tôi để từ giờ hai người chúng ta chỉ có thể âm dương cách biệt, tôi vẫn sẽ luôn yêu em rất nhiều. Đó là di ngôn của tôi, cả đời này của tôi không có gì đáng nói cả, điều duy nhất mà tôi có thể nói chính là, người mà tôi yêu, chỉ có một mình em, Tưu Tưu.”
Môi của Lục Kính nóng quá, lúc này Doãn Tưu mới nhận ra tại sao hắn lại có vẻ tệ hại đến như vậy, hóa ra là đang bệnh, hơn nữa còn là bệnh nặng.
Một giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống trên mặt Doãn Tưu, cách lớp kính râm màu đen kia, cậu vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đang tràn ngập đau thương của người kia.
Lục Kính thấy Lý Dương Lưu và Chu Yên đang nấp trong bóng tối mà chĩa súng về phía mình, cả người hắn căng thẳng, nhưng hắn vẫn đứng yên, chỉ đứng đó trước mặt Doãn Tưu, ngắm nhìn Doãn Tưu của hắn.
Hắn cũng đang đánh một canh bạc, đánh cược rằng Doãn Tưu sẽ thương xót, sẽ động tâm với mình. Mọi thứ mà hắn cho thể cho cậu, hắn đã cho đi hết tất thảy, dù người nọ có là một tảng đá, cũng phải có một độ ấm nhất định.
Bầu trời xám xịt bắt đầu đổ tuyết như thể đang oan thán thay cho Lục Kính. Gió càng lúc càng lớn, mạnh đến nỗi gương mặt người ta phải đau nhói.
“Đừng......” Doãn Tưu nhìn thái độ chịu chết của Lục Kính, bỗng cảm thấy hối hận.
Lập trường đối lập thì sao chứ, không chung giai cấp thì sao, chỉ cần có đủ thời gian, cái gì cũng có thể thay đổi được, nhưng người mất rồi, thì sẽ không còn lại gì cả!
“Đừng mà ——!”
Doãn Tưu mở rộng vòng tay, ôm Lục Kính lăn qua một bên. Chu Yên nghe được câu đừng mà của em trai, vội bắn ra chỗ khác, Lý Dương Lưu ngẩn người, viên đạn mà y bắn ra không trúng được vào mục tiêu mà y nhắm tới, nhìn hai người đang ôm chầm lấy nhau, y lên đạn, chĩa súng về phía Lục Kính thêm một lần nữa.
Lục Kính đưa tay bảo vệ phần đầu cho Doãn Tưu, đôi mắt Doãn Tưu lại càng đỏ ửng, cậu vùi mặt vào trong lồng ngực người đàn ông, cố kiềm nén tiếng khóc nức nở, nói: “Đều là pheromone của anh...... Là do chúng cả..... Anh là cái tên tội phạm cưỡng hiếp......”
“Rồi rồi,“ Lục Kính nhìn Lý Dương Lưu chằm chằm, một viên đạn bay tới, nhắm thẳng về phía y, Lục Kính ôm Doãn Tưu, một giọt nước mắt rơi xuống nền đất, “Là do tôi đã sai, Tưu Tưu, là lỗi của tôi hết.”
“Lý Dương Lưu!” Chu Yên kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.
Nhưng đã không còn kịp nữa, Thẩm Quân lặng lẽ quay qua chỗ khác, bình tĩnh đấu súng với bên SWAT, khẽ phất tay chỉ thị cho người khác đến hộ tống Lục Kính rời đi.
“Lý Dương Lưu......” Doãn Tưu nghe thấy tiếng kêu kia liền biết đã có chuyện gì đó xảy ra rồi, cậu đẩy Lục Kính ra, nhìn về phía Lý Dương Lưu đã chết không nhắm mắt, hét lên một tiếng, “Lý Dương Lưu à!”
Doãn Tưu chạy về phía Lý Dương Lưu như kẻ mất hồn, cậu ôm y thật chặt, cố gắng kéo y ra ngoài bằng tất cả sức mạnh của mình.
“Thẩm Quân, làm tốt lắm.” Lục Kính đi theo người của mình, thấp giọng nói với Thẩm Quân thông qua tai nghe, “Ngoại trừ Chu Yên, giết chết không tha một ai.”
“Rõ!”
- ---------
Mình biết sẽ có nhiều người sẽ ý kiến với việc tại sao Lục Kính lại để người giết Lý Dương Lưu, nhưng nếu Lý Dương Lưu không muốn giết Lục Kính trước thì đã không có cái kết thảm như vậy rồi, Chu Yên nghe lời của Doãn Tưu thì đã hạ súng còn Lý Dương Lưu lại muốn lên đạn lần hai và tiếp tục bắn thì các bạn phải tự hiểu là, nếu không có Thẩm Quân, người chết sẽ là Lục Kính, kết cục giữa hai người đàn ông sẽ phải luôn ở thế giằng co anh chết tôi sống thôi các bạn à, ai mạnh hơn kẻ đó thắng.
Với vai trò là một cấp dưới và là một “trung thần”, Thẩm Quân có nhiệm vụ bảo vệ cho sự an toàn của cấp trên Lục Kính, muốn giết Lục Kính thì phải bước qua Thẩm Quân còn không thì đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn.
Còn mọi chuyện thì, Lục Kính tưởng chừng như mới là kẻ bị mắc bẫy, nhưng cũng chỉ là “tưởng chừng” mà thôi, mong các bạn luôn nhớ rằng, Lục Kính là một kẻ ác, hơn nữa còn là một kẻ ác có trí tuệ, Lục Kính liều lĩnh cũng chỉ vì Doãn Tưu, còn những chuyện về sau đều nằm trong tầm kiểm soát của người này.
Cái chết của Lý Dương Lưu thì mình không bàn tới nữa, vì CÁ NHÂN mình không thích nhân vật này, lý do là vì để Doãn Tưu tiêm thuốc quá liều, muốn em phải móc tuyến thể chỉ vì sự ích kỉ của bản thân, đó không phải là yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.