Chương 24
Lục Manh Tinh
08/08/2019
Editor: Đinh Hương
Beta: Mạc Y Phi
Sau khi chạm mặt ở hành lang, mấy ngày nay Lâm Tẫn Nhiễm vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Chu Chính Hiến đâu cả, nghe lão Dương nói, Chu Chính Hiến có chuyện đã ra nước ngoài rồi, nhưng tối nay có thể sẽ trở về.
Không có Chu Chính Hiến, hình như công việc của cô cũng ít đi một chút, không cần đúng giờ phải đi đưa thuốc cho anh uống, không cần lúc nào cũng chú ý tình huống thân thể của anh, có điều thoải mái thì thoải mái thật, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi chán.
Chuyện lần trước ở trường học, cô cũng quên nói tiếng cảm ơn với anh. Mặc dù hơi quá đà, nhưng sự xuất hiện của anh đúng là đã giúp những tin đồn kia dần dần biến mất.
Thôi kệ, nếu tối nay có thể gặp anh thì cảm ơn sau cũng được.
"Ring ring ring." Vừa định về phòng nghỉ ngơi thì di động liền vang lên, Lâm Tẫn Nhiễm liếc nhìn màn hình một cái, là Chu Duy Ân. Lần trước tự anh ta lấy điện thoại của cô rồi lưu số lại.
"Tam thiếu gia, sao vậy..."
"Lâm Tẫn Nhiễm, bây giờ ông đây đang uống rượu, cô qua đây đi, ông đây có thưởng này."
Lâm Tẫn Nhiễm trợn tròn mắt, giọng điệu của người này nghe qua thì có vẻ đã say không rõ Đông, Tây, Nam, Bắc mất rồi, "Đừng làm loạn nữa, về nhà đi."
"Về nhà cái gì, tôi ở đây chơi rất vui, tôi nói cho cô biết, phụ nữ của tôi có cả đống, tôi không thèm khát cô đâu!"
"À, vậy cậu hưởng thụ cho đã đi, tôi cúp máy trước đây."
"Cô từ từ đã!" Đột nhiên Chu Duy Ân hét ầm lên, "Cô tới đây cho tôi, cô muốn tôi uống tới chết phải không, hay là muốn tôi say rượu lái xe hả?"
"..."
"Mau tới đây cho tôi, tôi đợi cô, nếu như tôi không thấy cô, tôi sẽ đập nát nơi này cho cô xem!"
Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm thầm chia buồn với quán bar đó, phải xui xẻo đến mức nào mới có thể gặp được tên thần kinh giống như Chu Duy Ân này chứ.
"Uống ít rượu thôi, tôi sẽ cho người qua đón cậu về, địa chỉ là gì?"
Chu Duy Ân nói địa chỉ xong, sau đó lại nói, "Tôi không muốn người khác, là cô, cô mau tới đây cho tôi!"
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
Cuối cùng Lâm Tẫn Nhiễm thỏa hiệp, trong lòng cô vẫn không yên tâm về Chu Duy Ân. Phòng ngừa lát nữa xảy ra chuyện gì đó, cô cảm thấy tự mình đi một chuyến vẫn hơn.
Nhưng Lâm Tẫn Nhiễm không nghĩ mình có thể tự khiêng được một người đàn ông cao lớn say khướt nên gọi một người hầu nam tương đối quen thuộc đi theo giúp cô khiêng Chu Duy Ân về. Mà tốt nhất bộ dạng của Chu Duy Ân đừng lôi thôi quá, nếu không Hoắc lão phu nhân sẽ lại dạy dỗ một trận cho mà xem.
Thằng nhóc khốn kiếp này, thực sự không khiến người ta bớt lo lắng được.
Lâm Tẫn Nhiễm và một người hầu xuất phát đi đến chỗ Chu Duy Ân nói. Sau khi vào cửa, thứ âm nhạc đinh tai nhức óc đập vào tai, người đàn ông theo phía sau hơi không chịu được, nhưng Lâm Tẫn Nhiễm lại bình tĩnh tìm kiếm bóng dáng của Chu Duy Ân.
"Con mẹ nó, mày bị điên à, tao nhịn mày lâu lắm rồi đấy!" Đột nhiên giữa sàn nhảy ầm ĩ hẳn, một người đàn ông đang lôi kéo caravat của một người đàn ông đẹp trai khác, gương mặt tràn ngập sự tức giận.
"Ấy, ngại quá, không cẩn thận va vào thôi." Người đàn ông bị kéo bật cười, trong đôi mắt đã say mèm tràn đầy sự kiêu ngạo. Tuy anh ta thực sự chỉ không cẩn thận bị va phải tên say này, nhưng lời xin lỗi này lại không có thành ý chút nào.
"Shit! Con mẹ mày, va vào tao thì nói một câu ngại quá là xong à? Mày muốn chết phải không?"
Đôi mắt của người đàn ông đẹp trai đã mê man, "Đã xin lỗi mày rồi mày còn dám ngang ngược nữa hả? Cả người đầy rượu va vào mày thì sao, tao không chỉ va phải mày, bây giờ tao còn muốn đổ nước lên đầu mày nữa này."
Dứt lời, chỉ nghe mọi người kinh ngạc thốt lên một tiếng, ly rượu trong tay người đàn ông đẹp trai đã trực tiếp úp lên đầu người đàn ông kia, chất lỏng màu đỏ chảy xuống gương mặt, nhất thời người kia trông vô cùng nhếch nhác.
"Ha ha ha ha, uống ngon không?"
"Bốp!" Người đàn ông bị đổ rượu vô cùng tức giận, liền đánh một cái vào mặt anh ta, "Dám đổ lên đầu tao hả? Ông đây đánh chết mày!"
Sau khi người kia đánh một cú, bên cạnh anh ta lại có thêm hai người đàn ông nữa tiến lên, nhìn qua thì chắc là bạn của anh ta. Tất cả mọi người đều kinh ngạc lùi ra sau, vốn chỉ đang xem trò vui, nhưng không nghĩ tới người đàn ông bị đổ rượu kia còn có bạn ở đây, ba đánh một, hơn nữa còn đánh một sâu rượu say không đứng vững, anh chàng trẻ tuổi đẹp trai này chết chắc rồi.
Tất cả mọi người đều tránh sang một bên, có nên báo cảnh sát không đây? Anh chàng đẹp trai này có thể bị đánh rất thảm không?
Nhưng lúc ba người đàn ông muốn tiến lên đánh người, đột nhiên mọi người chợt thấy một mâm quả hạch vỏ cứng không biết từ đâu bay tới tấp vào sau lưng mấy người đó, mọi người ngẩn ra, kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Một cô gái chạy tới, quần jean áo trắng, trang phục rõ ràng rất đơn giản, nhưng không thể nào che giấu được dáng người đẹp đẽ và dung mạo hơn người của cô.
Cô ngồi xổm xuống bên cạnh chàng trai bị đánh, đưa tay kéo nửa người anh ta lên, nhìn gò má bị sưng đỏ của anh ta. Cô lạnh lùng quay đầu nhìn người đàn ông cả người đầy rượu đó, "Anh đánh?"
Ánh mắt người phụ nữ này quá lạnh, người đàn ông kia bị nhìn mà sững sờ, nhưng anh ta cũng nhanh chóng phản ứng lại, "Là tao đánh thì sao nào, con đàn bà này cút qua một bên cho tao, nếu không tao đánh cả mày luôn đấy!"
"Ai dám đánh cô ấy?" Chu Duy Ân loạng choạng đứng lên, "Muốn đánh cô ấy, ông đây phế mày trước!"
Dứt lời, anh ta trực tiếp nhào tới đánh một cú, người kia bị anh ta đánh ngã lăn sang một bên, bạn bè người đó thấy vậy vội tiến lên giúp đỡ.
"Bộp!" Lâm Tẫn Nhiễm đá vào đũng quần một người muốn chạy lên giúp, người kia trừng mắt, đau đến nỗi không muốn sống, vội ngồi xổm xuống. Tên còn lại thấy vậy thì chạy qua tóm lấy Lâm Tẫn Nhiễm, một tay Lâm Tẫn Nhiễm ngăn cản hắn, tay kia dùng sức đánh vào cằm hắn.
Mấy thế vật lộn đơn giản Phó Tư Nguyên dạy cô vẫn khá có ích, nói đến cùng hai người đàn ông này chỉ là người bình thường, không phải vệ sĩ chuyên nghiệp gì, cho nên Lâm Tẫn Nhiễm cũng đánh lại được đám này.
Tình huống trước mắt cực kỳ hỗn loạn, có người báo cảnh sát, có người đã chạy khỏi hiện trường, còn có người trợn mắt há mồm nhìn tình huống này.
Fuck, người đẹp này dũng mãnh quá đi!
Lâm Tẫn Nhiễm vừa đánh người vừa quan tâm tình hình của Chu Duy Ân, mà người đi cùng cô là một thanh niên trói gà không chặt, người này ở bên cạnh căn bản không giúp được gì. Nhất thời Lâm Tẫn Nhiễm không thoát thân được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Duy Ân say khướt đánh nhau với người kia.
Đột nhiên, Lâm Tẫn Nhiễm thấy người đàn ông kia cằm mảnh vụn chai rượu muốn đâm Chu Duy Ân, bỗng nhiên cô trừng mắt, mặc kệ người trước mắt, kinh ngạc hô một tiếng rồi lao lên người Chu Duy Ân.
Lúc cánh tay cô đang chặn mảnh vụn chai rượu đó thì phía sau cũng vang lên một giọng nói tràn ngập sự tức giận, "Lâm Tẫn Nhiễm!"
Giọng nói không hề xa lạ, là anh, nhưng tại sao anh lại có thể xuất hiện ở đây?
Lâm Tẫn Nhiễm không suy nghĩ nhiều, bởi vì cánh tay bị đâm đau nhói làm cô không thể phân tâm được nữa, cô khẽ rên một tiếng, xoay người đá bay người đàn ông đang cầm chai rượu kia.
Lúc xoay người, rốt cuộc cô cũng nhìn rõ người tới, là Chu Chính Hiến.
Anh mặc âu phục phẳng phiu, nhìn dáng vẻ thì chắc là từ hội nghị trở về vẫn chưa thay quần áo. Cô thấy anh chạy qua rồi vội bế cô lên.
Vết thương trên tay vừa dài vừa sâu, máu chảy thành dòng, lúc này cũng dính lên quần áo của anh. Sắc mặt Lâm Tẫn Nhiễm trắng bệch, cánh tay bị đau làm cả người cô hơi hoảng hốt, "Chu Chính Hiến?"
"Cô điên rồi!" Anh cúi người trợn mắt giận dữ nhìn cô, nhưng ánh mắt đó lại tràn ngập sự đau lòng và lo lắng.
Lâm Tẫn Nhiễm híp mắt, "Anh thả tôi xuống trước đi, em trai anh sắp bị đánh thành đầu heo rồi."
"Nó chết là đáng đời!" Chu Chính Hiến lạnh lùng nhìn mấy người vệ sĩ đi theo sau, "Mấy người đưa Chu Duy Ân về cho tôi, còn ở đây xử lý sạch sẽ."
"Vâng!"
"Mấy người gây chuyện này, không cho bất cứ ai đi cả, bắt lại hết."
"Vâng, tiên sinh."
"Anh là ai, mấy người làm vậy là phạm pháp đấy!" Rốt cuộc người đàn ông cầm chai rượu cũng kịp phản ứng, anh ta và bạn anh ta nhìn mấy người mặc đồ đen cao lớn trước mắt thì cực kỳ sợ hãi.
"Phạm pháp?" Người đàn ông cầm đầu cười lạnh một tiếng, "Cũng không nhìn một chút anh đã chọc tới ai, ở Bắc Kinh mà dám động đến người của Chu gia, tôi thấy anh chán sống rồi."
"Là... là người đàn ông kia tấn công trước mà, còn cô ta nữa, là cô ta đánh người trước." Người đàn ông cầm chai rượu kinh ngạc.
Anh ta vừa nói xong, mọi người liền nghe thấy người đàn ông ôm người đẹp dũng mãnh lên tiếng, "Coi như cô ấy đâm anh một nhát, thì anh cũng nên im lặng cho tôi."
Lời nói bá đạo đến mức vô lý làm mọi người rùng mình một cái, người đàn ông này.... thật khủng khiếp.
Lâm Tẫn Nhiễm cũng ngẩn ra, tiếp theo lại cong môi cười "Nếu anh đến sớm rồi nói như thế, tôi thật sự sẽ đâm hắn một nhát."
"Cô câm miệng lại đi." Chu Chính Hiến cúi đầu nhìn cô, "Tôi đưa cô tới bệnh viện trước."
Chu Chính Hiến bảo tài xế chạy đến bệnh viện gần nhất, vết thương của Lâm Tẫn Nhiễm rất sâu, cho nên nhất định phải khâu lại. Chu Chính Hiến chờ ngoài phòng phẫu thuật, anh ngồi trên hàng ghế ngoài hành lang, trong lòng rất rối bời.
Vốn là anh vừa về tới nhà, đột nhiên muốn đến phòng y tế gặp người nào đó, nhưng không nghĩ tới người hầu ở phòng y tế bảo là cô đi đến quán bar tìm Chu Duy Ân rồi, còn nói Chu Duy Ân uống say.
Lúc đó sắc mặt anh liền đen kịt lại, cũng không kịp suy nghĩ đã cho người lái xe đến quán bar.
Nhưng anh không nghĩ tới, vừa vào cửa sẽ thấy cảnh tượng kia, cô đang đánh nhau với người khác, hơn nữa còn chặn chai rượu giúp Chu Duy Ân. Lúc nhìn cánh tay cô chảy máu, anh vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Anh rất ít khi mất bình tĩnh nhưng lần này lại rối loạn.
Anh biết, thời điểm đó anh rất lo lắng, rất sợ hãi. Thấy cô bị thương, anh muốn trực tiếp xé nát người làm cô bị thương kia...
"Két."
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Chu Chính Hiến lập tức đứng lên, "Bác sĩ, sao rồi?"
"Vết thương đã được khâu lại, dưỡng bệnh một thời gian thì không sao rồi, cậu chăm sóc người bệnh thật tốt nhé."
Rốt cuộc Chu Chính Hiến cũng thở phào nhẹ nhõm, "Vâng."
Lâm Tẫn Nhiễm ngồi trên giường bệnh, lúc vừa chuẩn bị đứng dậy đột nhiên bị kéo lại. Cô ngước mắt nhìn, chỉ thấy một người cao lớn đứng thẳng trước giường, anh nhìn cô từ trên cao xuống, mặt không hề cảm xúc.
"Có thể về rồi hả?" Cô hỏi.
"Tại sao cô muốn đến quán bar?" Chu Chính Hiến không trả lời cô, mà ngược lại lạnh lùng hỏi.
Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, "Chu Duy Ân say rượu gọi điện thoại, muốn tôi nhất định phải đến đón. Nếu tôi không đến cậu ấy có thể sẽ gây sự. Cho nên tôi liền dẫn theo một người nữa đi tìm cậu ấy, nhưng... tôi cũng không ngờ cậu ấy đã gây chuyện rồi."
Chu Chính Hiến giận quá thành cười, "Cô lo lắng nó gây chuyện? Cô quan tâm đến nó như thế từ bao giờ?"
Lâm Tẫn Nhiễm mím môi, không lên tiếng.
Hai người giằng co một lúc, đột nhiên, Chu Chính Hiến hỏi, "Sao vậy, cô thích nó hả?"
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Chu thô bạo lên sàn.
Chu Chính Hiến: Em dám nói thích nó?!!! Em mà dám anh sẽ dứt khoát xử lý em!
Beta: Mạc Y Phi
Sau khi chạm mặt ở hành lang, mấy ngày nay Lâm Tẫn Nhiễm vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Chu Chính Hiến đâu cả, nghe lão Dương nói, Chu Chính Hiến có chuyện đã ra nước ngoài rồi, nhưng tối nay có thể sẽ trở về.
Không có Chu Chính Hiến, hình như công việc của cô cũng ít đi một chút, không cần đúng giờ phải đi đưa thuốc cho anh uống, không cần lúc nào cũng chú ý tình huống thân thể của anh, có điều thoải mái thì thoải mái thật, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi chán.
Chuyện lần trước ở trường học, cô cũng quên nói tiếng cảm ơn với anh. Mặc dù hơi quá đà, nhưng sự xuất hiện của anh đúng là đã giúp những tin đồn kia dần dần biến mất.
Thôi kệ, nếu tối nay có thể gặp anh thì cảm ơn sau cũng được.
"Ring ring ring." Vừa định về phòng nghỉ ngơi thì di động liền vang lên, Lâm Tẫn Nhiễm liếc nhìn màn hình một cái, là Chu Duy Ân. Lần trước tự anh ta lấy điện thoại của cô rồi lưu số lại.
"Tam thiếu gia, sao vậy..."
"Lâm Tẫn Nhiễm, bây giờ ông đây đang uống rượu, cô qua đây đi, ông đây có thưởng này."
Lâm Tẫn Nhiễm trợn tròn mắt, giọng điệu của người này nghe qua thì có vẻ đã say không rõ Đông, Tây, Nam, Bắc mất rồi, "Đừng làm loạn nữa, về nhà đi."
"Về nhà cái gì, tôi ở đây chơi rất vui, tôi nói cho cô biết, phụ nữ của tôi có cả đống, tôi không thèm khát cô đâu!"
"À, vậy cậu hưởng thụ cho đã đi, tôi cúp máy trước đây."
"Cô từ từ đã!" Đột nhiên Chu Duy Ân hét ầm lên, "Cô tới đây cho tôi, cô muốn tôi uống tới chết phải không, hay là muốn tôi say rượu lái xe hả?"
"..."
"Mau tới đây cho tôi, tôi đợi cô, nếu như tôi không thấy cô, tôi sẽ đập nát nơi này cho cô xem!"
Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm thầm chia buồn với quán bar đó, phải xui xẻo đến mức nào mới có thể gặp được tên thần kinh giống như Chu Duy Ân này chứ.
"Uống ít rượu thôi, tôi sẽ cho người qua đón cậu về, địa chỉ là gì?"
Chu Duy Ân nói địa chỉ xong, sau đó lại nói, "Tôi không muốn người khác, là cô, cô mau tới đây cho tôi!"
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
Cuối cùng Lâm Tẫn Nhiễm thỏa hiệp, trong lòng cô vẫn không yên tâm về Chu Duy Ân. Phòng ngừa lát nữa xảy ra chuyện gì đó, cô cảm thấy tự mình đi một chuyến vẫn hơn.
Nhưng Lâm Tẫn Nhiễm không nghĩ mình có thể tự khiêng được một người đàn ông cao lớn say khướt nên gọi một người hầu nam tương đối quen thuộc đi theo giúp cô khiêng Chu Duy Ân về. Mà tốt nhất bộ dạng của Chu Duy Ân đừng lôi thôi quá, nếu không Hoắc lão phu nhân sẽ lại dạy dỗ một trận cho mà xem.
Thằng nhóc khốn kiếp này, thực sự không khiến người ta bớt lo lắng được.
Lâm Tẫn Nhiễm và một người hầu xuất phát đi đến chỗ Chu Duy Ân nói. Sau khi vào cửa, thứ âm nhạc đinh tai nhức óc đập vào tai, người đàn ông theo phía sau hơi không chịu được, nhưng Lâm Tẫn Nhiễm lại bình tĩnh tìm kiếm bóng dáng của Chu Duy Ân.
"Con mẹ nó, mày bị điên à, tao nhịn mày lâu lắm rồi đấy!" Đột nhiên giữa sàn nhảy ầm ĩ hẳn, một người đàn ông đang lôi kéo caravat của một người đàn ông đẹp trai khác, gương mặt tràn ngập sự tức giận.
"Ấy, ngại quá, không cẩn thận va vào thôi." Người đàn ông bị kéo bật cười, trong đôi mắt đã say mèm tràn đầy sự kiêu ngạo. Tuy anh ta thực sự chỉ không cẩn thận bị va phải tên say này, nhưng lời xin lỗi này lại không có thành ý chút nào.
"Shit! Con mẹ mày, va vào tao thì nói một câu ngại quá là xong à? Mày muốn chết phải không?"
Đôi mắt của người đàn ông đẹp trai đã mê man, "Đã xin lỗi mày rồi mày còn dám ngang ngược nữa hả? Cả người đầy rượu va vào mày thì sao, tao không chỉ va phải mày, bây giờ tao còn muốn đổ nước lên đầu mày nữa này."
Dứt lời, chỉ nghe mọi người kinh ngạc thốt lên một tiếng, ly rượu trong tay người đàn ông đẹp trai đã trực tiếp úp lên đầu người đàn ông kia, chất lỏng màu đỏ chảy xuống gương mặt, nhất thời người kia trông vô cùng nhếch nhác.
"Ha ha ha ha, uống ngon không?"
"Bốp!" Người đàn ông bị đổ rượu vô cùng tức giận, liền đánh một cái vào mặt anh ta, "Dám đổ lên đầu tao hả? Ông đây đánh chết mày!"
Sau khi người kia đánh một cú, bên cạnh anh ta lại có thêm hai người đàn ông nữa tiến lên, nhìn qua thì chắc là bạn của anh ta. Tất cả mọi người đều kinh ngạc lùi ra sau, vốn chỉ đang xem trò vui, nhưng không nghĩ tới người đàn ông bị đổ rượu kia còn có bạn ở đây, ba đánh một, hơn nữa còn đánh một sâu rượu say không đứng vững, anh chàng trẻ tuổi đẹp trai này chết chắc rồi.
Tất cả mọi người đều tránh sang một bên, có nên báo cảnh sát không đây? Anh chàng đẹp trai này có thể bị đánh rất thảm không?
Nhưng lúc ba người đàn ông muốn tiến lên đánh người, đột nhiên mọi người chợt thấy một mâm quả hạch vỏ cứng không biết từ đâu bay tới tấp vào sau lưng mấy người đó, mọi người ngẩn ra, kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Một cô gái chạy tới, quần jean áo trắng, trang phục rõ ràng rất đơn giản, nhưng không thể nào che giấu được dáng người đẹp đẽ và dung mạo hơn người của cô.
Cô ngồi xổm xuống bên cạnh chàng trai bị đánh, đưa tay kéo nửa người anh ta lên, nhìn gò má bị sưng đỏ của anh ta. Cô lạnh lùng quay đầu nhìn người đàn ông cả người đầy rượu đó, "Anh đánh?"
Ánh mắt người phụ nữ này quá lạnh, người đàn ông kia bị nhìn mà sững sờ, nhưng anh ta cũng nhanh chóng phản ứng lại, "Là tao đánh thì sao nào, con đàn bà này cút qua một bên cho tao, nếu không tao đánh cả mày luôn đấy!"
"Ai dám đánh cô ấy?" Chu Duy Ân loạng choạng đứng lên, "Muốn đánh cô ấy, ông đây phế mày trước!"
Dứt lời, anh ta trực tiếp nhào tới đánh một cú, người kia bị anh ta đánh ngã lăn sang một bên, bạn bè người đó thấy vậy vội tiến lên giúp đỡ.
"Bộp!" Lâm Tẫn Nhiễm đá vào đũng quần một người muốn chạy lên giúp, người kia trừng mắt, đau đến nỗi không muốn sống, vội ngồi xổm xuống. Tên còn lại thấy vậy thì chạy qua tóm lấy Lâm Tẫn Nhiễm, một tay Lâm Tẫn Nhiễm ngăn cản hắn, tay kia dùng sức đánh vào cằm hắn.
Mấy thế vật lộn đơn giản Phó Tư Nguyên dạy cô vẫn khá có ích, nói đến cùng hai người đàn ông này chỉ là người bình thường, không phải vệ sĩ chuyên nghiệp gì, cho nên Lâm Tẫn Nhiễm cũng đánh lại được đám này.
Tình huống trước mắt cực kỳ hỗn loạn, có người báo cảnh sát, có người đã chạy khỏi hiện trường, còn có người trợn mắt há mồm nhìn tình huống này.
Fuck, người đẹp này dũng mãnh quá đi!
Lâm Tẫn Nhiễm vừa đánh người vừa quan tâm tình hình của Chu Duy Ân, mà người đi cùng cô là một thanh niên trói gà không chặt, người này ở bên cạnh căn bản không giúp được gì. Nhất thời Lâm Tẫn Nhiễm không thoát thân được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Duy Ân say khướt đánh nhau với người kia.
Đột nhiên, Lâm Tẫn Nhiễm thấy người đàn ông kia cằm mảnh vụn chai rượu muốn đâm Chu Duy Ân, bỗng nhiên cô trừng mắt, mặc kệ người trước mắt, kinh ngạc hô một tiếng rồi lao lên người Chu Duy Ân.
Lúc cánh tay cô đang chặn mảnh vụn chai rượu đó thì phía sau cũng vang lên một giọng nói tràn ngập sự tức giận, "Lâm Tẫn Nhiễm!"
Giọng nói không hề xa lạ, là anh, nhưng tại sao anh lại có thể xuất hiện ở đây?
Lâm Tẫn Nhiễm không suy nghĩ nhiều, bởi vì cánh tay bị đâm đau nhói làm cô không thể phân tâm được nữa, cô khẽ rên một tiếng, xoay người đá bay người đàn ông đang cầm chai rượu kia.
Lúc xoay người, rốt cuộc cô cũng nhìn rõ người tới, là Chu Chính Hiến.
Anh mặc âu phục phẳng phiu, nhìn dáng vẻ thì chắc là từ hội nghị trở về vẫn chưa thay quần áo. Cô thấy anh chạy qua rồi vội bế cô lên.
Vết thương trên tay vừa dài vừa sâu, máu chảy thành dòng, lúc này cũng dính lên quần áo của anh. Sắc mặt Lâm Tẫn Nhiễm trắng bệch, cánh tay bị đau làm cả người cô hơi hoảng hốt, "Chu Chính Hiến?"
"Cô điên rồi!" Anh cúi người trợn mắt giận dữ nhìn cô, nhưng ánh mắt đó lại tràn ngập sự đau lòng và lo lắng.
Lâm Tẫn Nhiễm híp mắt, "Anh thả tôi xuống trước đi, em trai anh sắp bị đánh thành đầu heo rồi."
"Nó chết là đáng đời!" Chu Chính Hiến lạnh lùng nhìn mấy người vệ sĩ đi theo sau, "Mấy người đưa Chu Duy Ân về cho tôi, còn ở đây xử lý sạch sẽ."
"Vâng!"
"Mấy người gây chuyện này, không cho bất cứ ai đi cả, bắt lại hết."
"Vâng, tiên sinh."
"Anh là ai, mấy người làm vậy là phạm pháp đấy!" Rốt cuộc người đàn ông cầm chai rượu cũng kịp phản ứng, anh ta và bạn anh ta nhìn mấy người mặc đồ đen cao lớn trước mắt thì cực kỳ sợ hãi.
"Phạm pháp?" Người đàn ông cầm đầu cười lạnh một tiếng, "Cũng không nhìn một chút anh đã chọc tới ai, ở Bắc Kinh mà dám động đến người của Chu gia, tôi thấy anh chán sống rồi."
"Là... là người đàn ông kia tấn công trước mà, còn cô ta nữa, là cô ta đánh người trước." Người đàn ông cầm chai rượu kinh ngạc.
Anh ta vừa nói xong, mọi người liền nghe thấy người đàn ông ôm người đẹp dũng mãnh lên tiếng, "Coi như cô ấy đâm anh một nhát, thì anh cũng nên im lặng cho tôi."
Lời nói bá đạo đến mức vô lý làm mọi người rùng mình một cái, người đàn ông này.... thật khủng khiếp.
Lâm Tẫn Nhiễm cũng ngẩn ra, tiếp theo lại cong môi cười "Nếu anh đến sớm rồi nói như thế, tôi thật sự sẽ đâm hắn một nhát."
"Cô câm miệng lại đi." Chu Chính Hiến cúi đầu nhìn cô, "Tôi đưa cô tới bệnh viện trước."
Chu Chính Hiến bảo tài xế chạy đến bệnh viện gần nhất, vết thương của Lâm Tẫn Nhiễm rất sâu, cho nên nhất định phải khâu lại. Chu Chính Hiến chờ ngoài phòng phẫu thuật, anh ngồi trên hàng ghế ngoài hành lang, trong lòng rất rối bời.
Vốn là anh vừa về tới nhà, đột nhiên muốn đến phòng y tế gặp người nào đó, nhưng không nghĩ tới người hầu ở phòng y tế bảo là cô đi đến quán bar tìm Chu Duy Ân rồi, còn nói Chu Duy Ân uống say.
Lúc đó sắc mặt anh liền đen kịt lại, cũng không kịp suy nghĩ đã cho người lái xe đến quán bar.
Nhưng anh không nghĩ tới, vừa vào cửa sẽ thấy cảnh tượng kia, cô đang đánh nhau với người khác, hơn nữa còn chặn chai rượu giúp Chu Duy Ân. Lúc nhìn cánh tay cô chảy máu, anh vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Anh rất ít khi mất bình tĩnh nhưng lần này lại rối loạn.
Anh biết, thời điểm đó anh rất lo lắng, rất sợ hãi. Thấy cô bị thương, anh muốn trực tiếp xé nát người làm cô bị thương kia...
"Két."
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Chu Chính Hiến lập tức đứng lên, "Bác sĩ, sao rồi?"
"Vết thương đã được khâu lại, dưỡng bệnh một thời gian thì không sao rồi, cậu chăm sóc người bệnh thật tốt nhé."
Rốt cuộc Chu Chính Hiến cũng thở phào nhẹ nhõm, "Vâng."
Lâm Tẫn Nhiễm ngồi trên giường bệnh, lúc vừa chuẩn bị đứng dậy đột nhiên bị kéo lại. Cô ngước mắt nhìn, chỉ thấy một người cao lớn đứng thẳng trước giường, anh nhìn cô từ trên cao xuống, mặt không hề cảm xúc.
"Có thể về rồi hả?" Cô hỏi.
"Tại sao cô muốn đến quán bar?" Chu Chính Hiến không trả lời cô, mà ngược lại lạnh lùng hỏi.
Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, "Chu Duy Ân say rượu gọi điện thoại, muốn tôi nhất định phải đến đón. Nếu tôi không đến cậu ấy có thể sẽ gây sự. Cho nên tôi liền dẫn theo một người nữa đi tìm cậu ấy, nhưng... tôi cũng không ngờ cậu ấy đã gây chuyện rồi."
Chu Chính Hiến giận quá thành cười, "Cô lo lắng nó gây chuyện? Cô quan tâm đến nó như thế từ bao giờ?"
Lâm Tẫn Nhiễm mím môi, không lên tiếng.
Hai người giằng co một lúc, đột nhiên, Chu Chính Hiến hỏi, "Sao vậy, cô thích nó hả?"
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Chu thô bạo lên sàn.
Chu Chính Hiến: Em dám nói thích nó?!!! Em mà dám anh sẽ dứt khoát xử lý em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.